Tế Điên Hòa Thượng

Chương 91


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 91

Năm anh hùng đưa bạn đến Cô Thiên

Ác yêu đạo tự luyện Âm Phong kiếm

Thấy nhóm quan binh cản đường mình, Hoa Vân Long rút dao ra, nói:

– Các người hãy tránh ra! Ai tránh ra thì sống, cản đường ta thì chết uổng mạng!

Ngọn dao trong tay hắn lia nhầu trong đám quan binh mở một lối đi, Hoa Vân
Long bèn chạy về hướng Bắc. Phía sau, Châu Thoại rượt theo hô lớn:

– Đừng để nó chạy, mọi người hãy cố bắt nó!

Hoa Vân Long nghe nói, càng chạy nhanh hơn nữa, mọi người đuổi theo bén
gót. Châu Thoại và La Tiêu dẫn mọi người rượt nà, cách Hoa Vân Long
không xạ Phần Hoa Vân Long cố sức chạy trốn, tháo mồ hôi hột, chân đã tê nhức giở hết muốn lên, nào ngờ ở phía Bắc gò cát có năm người đang đứng sẵn ở đó. Năm người này chính là: Oai trấn bát phương Dương Minh, cùng
Phong lý vân yên Lôi Minh, Thánh thủ bạch viên Trần Lượng, Oải? Giác
chân nhân Khổng Quí, Vạn lý phi lai Lục Thông. Tại sao năm người này lại ở đây?

Trước khi từ biệt, Tế Điên đã căn dặn đôi ba phen: năm
người trong một tháng không được bước chân ra ngoài miếu, nếu không,
tánh mạng sẽ không an toàn. Mấy người kia vẫn chịu được, chỉ có Lục
Thông không được ra khỏi miếu, hắn bực bội không chịu được. Trong lúc
rỗi rảnh không việc gì, hắn xách côn ra phía sau viện luyện võ để giải
sầu. Côn thức có chia ra 36 đưởng côn cho tay trái, 48 đường côn cho tay phải, 6 đường côn của gia trang, hắn đều đem ra luyện hết. Một hôm hắn
đang luyện côn, bỗng sẩy tay đập bể một chậu hoa. Đạo đồng thấy vậy,
nói:

– Lục gia ơi, đừng luyện côn ở đây nữa, nên ra trước phía cổng tập luyện tốt hơn.

– Ừ phải đấy, để ta ra trước cổng tập luyện.

Lôi Minh nói:

– Ta cũng cùng đi, chúng mình cùng tập luyện cho vui.

Dương Minh nói:

– Lục Thông, em đừng đi ra ngoài! Tế Công dặn: Trong một tháng không được đi ra ngoài. Nếu ra ngoài sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Lời dó không nên
không tin!

Khổng Qúy nói:

– Cửa miếu ngay tại đầu núi không có người qua lại, không hề gì đâu! Cho mấy chú ra đó chơi để khỏi chồn chân!

Lục Thông với Lôi Minh kéo nhau ra trước ngõ, người luyện côn, người múa
đao. Đang lúc luyện tập vui vẻ bỗng một con cáo mèo từ trên núi nhảy vọt xuống. Lục Thông ngó thấy, xách côn chạy theo đập. Cáo mèo chạy tuốt

xuống núi, Lục Thông với Lôi Minh rượt theo. Đạo đồng thấy vậy chạy vào
báo:

– Lục gia và Lôi gia rượt theo con cáo chạy xuống núi rồi.

Dương Minh, Khổng Quý, Trần Lượng không an tâm vội lấy binh khí chạy xuống
núi. Nào ngờ Lục Thông, Lôi Minh rượt theo con cáo mèo một mạch xa 50
dặm, con cáo ấy chạy chui tọt vào một cái hang trong gò mả. Lục Thông
chạy đến ngó thấy, nói:

– Con bị thịt này, mày có chui ra không? Mày không chui ra, ông phá nát ổ mày đấy!

Nói rồi cầm côn muốn đập bể cái mả. Ngay lúc đó, Dương Minh, Khổng Quý, Trần Lượng chạy tới. Dương Minh nói:

– Lục Thông, em đừng có đập nữa! Người ta thấy em đập, họ bảo rằng em đào mả lấy trộm, họ bắt em bây giờ. Mau theo anh trở vế đi!

Mới nói tới đó thì nghe phía Nam có người hò hét:

– Đừng để cho tên giặc chạy thoát!

Lôi Minh chạy đến trên gò nhìn xuống thấy Hoa Vân Long bị quan binh rượt đuổi phía sau. Lôi Minh nói:

– Dương đại ca, Hoa Vân Long bị quan binh rượt đuổi kia kìa, chúng mình giúp quan binh bắt hắn có được không?

Trần Lượng nói:

– Không cần! Chúng ta nên tránh qua chỗ khác đi! Nên nghe lời tôi, đừng xía vô chuyện người làm chi!

Dương Minh nói:

– Không hề gì. Ta có chủ ý như vầy: Chúng ta không cần phải ra mặt bắt
hắn sanh ra cừu oán làm chi! Chỉ cần ngầm ném cho hắn một viên đá, hắn
té xuống, bị quan binh bắt đi là được rồi.

Lôi Minh nói:

– Phải đấy, Dương đại ca giỏi đánh ám khí, anh đánh chính xác thì anh đánh đi.

Dương Minh bèn cầm một viên đá nấp sau gò đất, thấy Hoa Vân Long đang sửa
soạn lên gò đất, liền phất một tay một cái, hô “trúng nè”. Viên đá nhắm
Hoa Vân Long bay tới, nào ngờ Hoa Vân Long né qua một bên, viên đá bay
trúng huyệt hoa cái của Tiểu huyền đàn vừa chạy đến. Châu Thoại la lên
một tiếng “Chao ôí rồi ngã ngang xuống đất, mửa ra một ngụm máu tươi.
Phần Hoa Vân Long nghe Châu Thoại té ngã phía sau lại càng cố chạy nhanh hơn vượt qua gò đất. Hắn ngước mắt nhìn lên thấy bọn Dương Minh, Trần
Lượng… năm người đang đứng ở đó bèn nghĩ rằng chắc Dương Minh ngầm ném đá cứu mình đây. Hắn vội chạy đến trước Dương Minh, dãp đầu cảm tạ,
nói:


– Đa tạ huynh trưởng đã cứu em. Nếu không có huynh trưởng, hôm nay em khó an toàn!

Dương Minh cũng không tiện nói là không phải ta giúp đỡ ngươi mà là giúp quan quân bắt ngươi đấy, đành buột miệng nói theo;

– Ta cứu em là việc nhỏ, em nên mau chóng đi là hơn!

Hoa Vân Long nói:

– Thưa huynh trưởng, anh cứu em thì xin cứu cho trót. Em định lên Lăng
Vân quán trên núi Cổ Thiên tìm thúc phụ là Cửu Cung chân nhân Hoa Thanh
Phong, xin huynh trưởng đưa giùm em lên đó.

– Em đi một mình lên đó được rồi, cần gì anh phải đưa?

– Tại huynh trưởng chưa rõ, thúc phụ em tính tình rất khắc nghiệt. Nếu
gặp mặt em mà biết em đi ra ngoài làm những việc vừa rồi chắc người giết em mất! Em dập đầu lạy huynh trưởng đua em về và luôn tiện giải bày
giùm em.

Dương Minh vốn là người tốt bụng nhiệt tâm, nghe Hoa Vân Long hết lòng năn nỉ như vậy cũng động mối thương tâm mới nói:

– Thôi được, để ta đưa em về.

Bọn Lôi Minh, Trần Lượng đều không bằng lòng, nhưng chẳng lẽ không đi theo. Cả bọn cùng kéo nhau lên núi Cổ Thiên, cách đó hơn 10 dặm đường. Khi
đến chân núi Cổ Thiên, Lục Thông nói:

– Dương đại ca, tôi ở đây
đợi mấy anh nè, chớ không nên gặp Hoa Thanh Phong đâu. Gặp mặt phải vái
chào lão đạo sĩ mũi trâu ấy, tôi không khoái chút nào hết! Tôi ở đây đợi mấy anh; mấy anh một ngày chưa ra, tôi đợi một ngày; hai ngày chưa ra,
tôi đợi hai ngày. Đợi tới chừng nào mấy anh ra, ta cùng trở về một lượt.

– Cũng được, thôi em ở đây đợi nhé!

Nói xong, bốn người theo Hoa Vân Long lên núi. Đến cửa miếu gọi cửa. Đạo đồng ra mở cửa, thấy Hoa Vân Long bèn hỏi:

– Hoa nhị ca, anh mạnh giỏi không?

– Vâng, này sư đệ, cho anh hỏi: Tổ sư gia có ở nhà không?

– Có.

Mọi người tiến vào trong. Miếu này trong sân tùng trúc thẳng hàng, quang
cảnh thật u nhã. Đại điện năm gian nằm ở chánh Bắc, qua cửa ở góc phía
Đông bước vào Đông viện. Trong viện này có 3 gian phòng Bắc, 3 gian
phòng Nam và 3 gian phòng Đông. Đạo đồng chỉ tay vào thượng phòng ở phía Bắc, nói:


– Tổ sư gia đang ở hạc hiên nơi thượng phòng đó.

Mọi người đứng cách rèm nhìn vào thấy: Trên bồ đoàn đặt trên chiếc giường
mây phủ nệm vàng, một vị lão đạo sĩ đang ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm hờ. Vị này đầu đội mũ đại sĩ cửu lương, mình mặc đạo bào bằng đoạn đỏ, trên thêu hình quẻ bát quái màu vàng, nổi lên rành rành nào: càn tam liên,
khôn lục đoạn, ly trung hư, khảm trung mãn,… tất cả nằm trong bản đồ
thái cực. Lưng thắt dây tơ màu vàng chanh, vớ trắng vân hài. Sau lưng
cài một bảo kiếm trong bao da cá, cán bọc trong nhung vàng. Đạo sĩ mặt
như gan dê sống, tai phủ lông đen, dưới cầm bộ râu đen một vài sợi bạc.
Bọn Dương Minh, Trần Lượng, Lôi Minh, Khổng Qúy bốn người đứng lại bên
ngoài, Hoa Vân Long bước vào trước, quì lạy rồi thưa:

– Kính thưa thúc phụ, tiểu diệt xin kính chào thúc phụ!

Hoa Thanh Phong trợn mắt nói:

– Thằng nghịch tử này! Mi đi ra ngoài làm bậy làm bạ, mang tiếng nghịch tử của dòng họ Hoa ta, hôm nay còn dám đến đây nữa ư?

Nói rồi thò tay rút bảo kiếm. Dương Minh thấy vậy, sợ Hoa Vân Long bị giết, lật đât bước vào thưa:

– Thưa Tổ sư gia, xin người bớt giận, tha thứ cho chú ấy một phen.

Hoa Thanh Phong ngước lên hỏi:

– Người là ai?

Dương Minh thưa:

– Tôi họ Dương, tên là Dương Minh.

Hoa Vân Long nói:

– Thưa thúc phụ, đây là Oai trấn bát phương, ân huynh của cháu.

Lôi Minh, Trần Lượng, Khổng Qúy cũng đều vô tới. Hoa Vân Long giới thiệu:

– Thưa thúc phụ, đây đều là ân huynh, nghĩa đệ của cháu.

Hoa Thanh Phong nói:

– Cái thằng nghiệt chướng này, thiệt đáng đánh đòn mà! Đã là ân huynh
nghĩa đệ của mi sao không nói sớm thưa bẩm cùng tả Xin mời quý vị ngồi!
Còn vị đạo hữu này tên chi?

Khổng Qúy thưa:

– Vô lượng Phật, đệ tử tên là Khổng Quý.

Hoa Thanh Phong lại hỏi:

– Còn hai vị này, quý tánh là chi?

– Tôi họ Trần, Trần Lượng thưa.


– Tôi họ Lôi, Lôi Minh đáp.

Hoa Thanh Phong hỏi:

– Qúy vị đến đây có việc chi?

Dương Minh đáp:

– Thưa Tổ sư gia, chỉ nhân vì nghĩa đệ Hoa Vân Long đến Lâm An chơi, gây
nên đại họa. Hiện giờ Tế Điên Hòa thượng ở chùa Linh Ẩn tìm bắt chú ấy
khắp nơi. Chú ấy không có chỗ lánh thân, chúng tôi đưa chú ấy về đây
trốn lánh. Xin Tổ sư gia đại phát lòng từ bi che chở cho chú ấy. Tế Điên Hòa thượng không thể lên đây bắt chú ấy được. Giả sử có lên đây chăng
nữa, Tổ sư gia có thể khuyên can Tế Công được. “Tăng giúp Tăng, Phật
pháp hưng; Đạo hưng đạo, diệu thêm huyền. Hoa hồng, ngó trắng, lá sen
xanh, Tam giáo quy nguyên cũng một nhà”. Tổ sư có thể che chở cho chú ấy được không?

Hoa Thanh Phong hỏi:

– Các vị đưa hắn về miếu ta là sợ Tế Điên Hòa thượng theo bắt hắn phải không?

– Phải Dương Minh đáp.

– Các vị thiệt lòng muốn cứu hắn hay giả bộ đấy?

Dương Minh ngạc nhiên nói:

– Tổ sư gia căn cứ vào đâu mà nói như vậy? Nếu không thiệt lòng, bọn tôi đưa chú ấy lên núi làm chi?

– Được, các vị nếu thật lòng cứu hắn, thì xin các vị cho ta mượn một vật, các vị có bằng lòng cho mượn không?

– Xin cho biết đó là vật gì mới được? Trừ phi sọ não, các bộ phận trong
bụng, chắc chắn không thể mượn được, những cái khác đều có thể mượn được hết.

– Ta lại không mượn sọ não. Ta muốn luyện “Ngũ quỷ âm phong kiếm”. Luyện xong mới có thể chém Tế Điên Hòa thượng được.

Lôi Minh nghe vậy, nhịn không được, cất tiếng mắng:

– Cái ông đạo sĩ kỳ cục này, ăn nói bậy bạ mà không biết xấu hổ! Thôi,
gia gia đi đây! Dương Minh đại ca, anh có đi với tôi không?

Dương Minh nghe nói cũng giận xám cả mặt, nói:

– Chú cháu các người làm sao được thì làm!

Nói rồi định đứng dậy bước ra. Hoa Thanh Phong cười ha hả, nói:

– Mấy tên tiểu bối muốn đi hả, đâu có tự do vậy nà? “Thiên đường có nẻo
không tìm đến. Địa ngục không thông cứ sấn vào”. Khương Thiên Thoại đâu
bắt bọn chúng lại cho ta!

Khương Thiên Thoại từ bên trong đi ra,
phất tay đạo bào chỉ một cái, miệng niệm chân ngôn “sắc lịnh”, dùng pháp định trụ giữ chặt họ lại. Bốn vị anh hùng đứng trơ như phỗng, phen này
muốn trốn thật khó bằng lên trời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.