Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 90
Bồng đầu quỷ cướp lộ bị anh hùng
Hoa Vân Long trốn chạy gặp bạn xưa
Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng nhìn thấy tên cướp chỉ có một mình một dao
đón đường đòi tiền mãi lộ. Thấy anh ta thân người cao lớn, có lẽ là một
anh hùng, bèn nghĩ thầm: “Anh này chắc ở trong thế “túng phải làm liều”
đây. Để mình giúp đỡ chút ít tiền bạc khuyên anh ta cải tà quy chánh cho rồi”. Nghĩ rồi Trịnh Hùng bước tới, nói:
– Này anh bạn, tôi thấy anh là một bậc anh hùng đường đường chánh chánh, hào kiệt liệt liệt
oanh oanh, chắc bị túng quẫn chi đây mới làm liều như vậy! Để tôi giúp
anh 20 lượng bạc làm vốn sống qua ngày, chớ đừng làm mghề cướp đường này nữa, không nên! Hoặc có thể là anh đi thăm viếng bè bạn hụt tiền lộ
phí, anh cứ nói một tiếng, ta giúp cho đầy đủ!
Tên giặc kia cười ha hả, nói:
– Mi đừng hòng khua môi múa mép trước mặt ta, Bữa nay gặp ông nội mi rồi, nếu không để lại cả lừa ngựa và đồ đạc mang theo người thì đừng hòng ra khỏi đây.
Trịnh Hùng nghe qua, lửa giận bốc lên đùng đùng, nói:
– Mi là kẻ không biết thời vụ, bộ ta sợ mi sao? Để hôm nay ta dạy mi một bài học mới được!
Nói rồi rút gậy mắt tre nhắm ngay đầu kẻ địch giáng xuống. Tên giặc vội
tràn mình rút dao nhắm Trịnh Hùng chém tới. Trịnh Hùng tay lẹ mắt nhanh, thu roi sử dụng thế “Bách thảo tầm xa” tiến tới một bước, hét lên một
tiếng, nhân đà dao của địch vừa bay qua, giáng xuống một roi, tên giặc
bị một roi té ngã xuống đất. Trịnh Hùng thét gia nhân trói lại. Trịnh
Hùng định bụng đánh tên giặc bị thương để hắn mở mắt với đời rồi thả hắn đi, chớ không đưa lên quan trị tội làm chị Nào ngờ tên giặc chửi toáng
lên:
– Tụi bây dám trói đại thái gia hả, hai đứa bây có gan xưng tên họ cho ta biết đi!
Mã tuấn nói:
– Hay cho thằng giặc này, đại thái gia của mi sợ gì mà không dám xưng tên họ chứ. Ta họ Mã tên Tuấn, trác hiệu Bạch kiểm chuyên chư ở Mã gia Hồ
đây. Nói cho mi biết để mi làm gì ta chứ? Nếu mi không phục cứ kéo bạn
bè đến đó tìm ta.
– Được, họ Mã kia, để rồi mi chống mắt lên mà xem.
Vừa nói tới đó thì Tiểu huyền đàn Châu Thoại, Xích diện hổ La Tiêu dẫn quan binh kéo đến. Hai vị đô đầu có quen biết với Mã Tuấn liền nói:
– Hay quá! Mã đại quan nhân bắt được tên giặc này à? Hiện tại có hai vụ
cướp, một vụ Ở tiệm cầm đồ ngoài cửa Nam, đang đêm nổi đuốc cầm gậy cướp giật áo quần, nữ trang vô số, còn một vụ cướp đường ngoài cửa Đông nữa, quan huyện ra lịnh điều tra rất gấp. Ngài phái bọn tôi đi tìm bắt giặc
đưa về giao nộp càng sớm càng hay.
– Cũng được, Mã Tuấn nói, tôi giao tên này cho các vị.
Nói rồi kêu người bị nạn đến hỏi có bị mất món gì không? Người kia nói:
– Tôi tên là Hồ Đức Nguyên, cũng chưa mất thứ chi, nếu không nhờ lão gia, chắc tính mạng tôi khó bảo toàn!
Sau khi thăm hỏi và cảm tạ xong, mọi người chia taỵ Châu Thoại và La Tiêu
bảo quan binh đưa tên giặc về nha môn. Quan huyện lập tức thăng đường
dạy đưa tên giặc vào xét hỏi. Tên giặc mày ngang trắng trợn vào trước
công đường đứng chứ không chịu quỳ. Quan huyện hỏi:
– Tên giặc ở dưới kia, mi tên họ là gì?
– Tôi họ Uẩn tên Phương, ngoại hiệu là Bồng đầu quỷ.
– Tên Uẩn Phương kia, vụ cướp đêm ở tiệm cầm đồ ngoài cửa Nam, bọn bây
bao nhiêu người? Hãy khai báo thật thà để khỏi bị nạn bầm da rách thịt!
– Tôi không biết.
– Còn vụ cướp đường ngoài cửa Đông phải do bọn mi không?
– Tôi cũng không biết, không phải tôi làm!
– Mi làm lục lâm bao lâu và gây bao vụ án?
– Tôi chưa có gây vụ án nào hết, đây là vụ đầu tiên
Quan huyện nghe nói, nổi giận đùng đùng, vỗ kỉnh đường một cái chát, nói:
– Thằng giặc gan góc này, trước mặt bản huyện dám ăn nói bướng, chờ ra
tay rồi mới chịu khai đây mà! Bây đâu, đè nó xuống nện 80 hèo cho ta!
Tạo ban dạ ran, đè tên giặc xuống nện 80 hèo, tên giặc vẫn thản nhiên,
không rên rỉ một tiếng, đánh xong kéo lên chánh đường thọ lệnh. Quan
huyện nói:
– Uẩn Phương, mi hãy thật thà khai báo đi, bản huyện
sẽ liệu cách mà châm trước chọ Nếu mi không chịu khai thiệt, bản huyện
bắt buộc phải khảo đi tra lại nhiều lần, chừng đó muốn giấu cũng không
giấu được đâu!
– Tôi thật không biết, lão gia muốn làm sao thì làm.
Nghe mấy lời đó, quan huyện tức giận, mặt đỏ bừng, thét gọi ban giáp côn đến, ra lệnh:
– Lấy kìm kẹp nó rồi tra hỏi sau!
Quan nhân lập tức nọc phạm nhân ra. Quan huyện phất tay ra lệnh kẹp 5 thành. Tên giặc vẫn trơ trợ Quan huyện phất tay ra lệnh kẹp 8 thành, tên giặc
như mê ngủ. Quan huyện phất tay ra lệnh kẹp 10 thành, dập cả xương, tên
giặc cũng không rên rỉ nửa tiếng. Quan huyện không còn cách nào hơn bèn
sai đem tên giặc bỏ vào ngục đóng trăn lại. Liên tiếp hai lần hỏi khẩu
cung nữa, tên giặc cũng không khai báo gì. Nào ngờ đến tối ngày thứ ba,
vào lúc canh ba, có khoảng hai trăm tên gian dương đại cường đạo áp đến
huyện Thường Sơn phá lao cướp ngục cứu Uẩn Phương di, kéo theo 7 tên sai dịch. Họ đến cửa Đông giết chết quan giữ cửa, rồi cầm dao kề cổ bắt
người giữ chìa khóa mở cửa thành trốn thoát. Hôm sau, quan Tri huyện kêu Châu Thoại, La Tiêu lên và hạ đường dụ hẹn trong ba ngày phải tìm ra
manh mối. Nếu tìm được sẽ lãnh thưởng 200 lượng bạc, còn tìm không được
sẽ bị phạt nặng. Mã Khoái Tiểu huyền đàn Châu Thoại bàn với La Tiêu;
– Vụ án này thật là khó truy tầm đấy!
Châu Thoại và La Tiêu vốn là anh em đồng môn vì La Tiêu là học trò của cha Châu Thoại. Châu Thoại đề nghị:
– Chúng ta về nhà hỏi lão gia xem thử Uẩn Phương này là giặc thuộc lộ
nào? Lão nhân gia thế nào cũng biết được và người sẽ giúp ý kiến cho
chúng ta.
– Phải đấy, La Tiêu nói, và hai người dẫn hơn 20 tên
lính với binh khí đầy đủ rời khỏi nha môn, thẳng đần trấn Hưng Long. Nhà của Châu Thoại ở đầu đường phía Bắc của thôn Đông trong trấn Hưng long, phụ thân anh ta tên là Châu Hùng, trác hiệu Yến nam phị Những năm
trước, lão anh hùng làm nhà ở Trấn Giang theo nghề bảo phiêu cùng với
Nhất luân minh nguyệt Triệu Cửu Châu, Thiết côn vô địch Mãn Đắc Công.
Nhân một vụ dính líu với quan trường bị thất bại, lão anh hùng tức giận
rồi bỏ phủ Trấn Giang dời nhà về trấn Hưng Long này, mở một tiệm bán đồ
sắt Vũ Nhạc Trai. Ông chỉ có một con trai là châu Thoại và dạy một đồ dệ là La Tiêu mà thôi. Hai người này hiện làm công sai ở huyện Thường Sơn. Châu Thoại là Đô đầu trong tam ban, còn La Tiêu làm Tổng ban. Hôm nay
hai người dẫn quan binh trở về nhà gặp lão anh hùng Châu Hùng. Châu Hùng gạn hỏi:
– Này con, hôm nay hai con dẫn quan binh về nhà có việc gì thế?
Châu Thoại thưa:
– Thưa cha, cha không hay biết gì sao, ở tại huyện ta hiện xảy ra mất trọng án đấy.
– Trọng án gì thế?
Vị lão gia tân quan mới đáo nhiệm, công việc còn đương sắp xếp chưa ổn
định mà đã xảy ra hai vụ trọng án. Vụ thứ nhất là ở tiệm cầm đồ Vạn Hưng ngoài cửa Nam, đang đêm bọn cướp đốt đèn, trang bị gậy gộc, đả thương
gia chủ cướp đi mấy trăm lượng bạc rồi chuồn thẳng. Vụ thứ hai là vụ
chặn đường cướp của giết người không biết hung thủ là ai, không có nhân
chứng, đầu nạn nhân cũng mất tiêu luôn. Quan huyện sai chúng con đi biện án. Chúng con mang binh lính đến núi Ác Hổ thì vừa gặp tên giặc chận
đường cướp của. Tên này bị Bạch kiểm chuyên chư Mã Tuấn ở Mã Gia Hồ bên
huyện Thường Sơn bắt giữ. Chúng con giải tên giặc về huyện nha, quan
huyện thăng đường xét hỏi mà tên giặc chẳng chịu cung khai. Quan huyện
dạy đem giam hắn vào ngục để xử lý, nào ngờ tối hôm đó có mấy trăm tên
giang dương đại đạo kéo tới gây náo cả huyện Thường Sơn, cướp lao phá
ngục cứu tên giặc đem đi, lại còn rủ theo 7 tên sai sự. Bọn chúng ra đến cửa Đông, chém chết quân giữ cửa, uy hiếp lấy chìa khóa mở cửa thành
trốn thoát. Lão gia vì việc này có thể bị mất chức cũng nên. Quan ra
đường dụ kỳ hạn cho chúng con nếu không bắt được giặc thì sẽ bị trọng
phạt, còn nếu bắt được giặc chẳng những được trọng thưởng mà còn nổi
tiếng nữa. Nhưng chúng con không biết tên giặc này thuộc về lộ nào? Phụ
thân là người giàu kinh nghiệm có biết được tin tức gì về tên giặc ấy
không?
Châu Hùng hỏi:
– Tên giặc bị cướp đi đó tên gì?
– Hắn tên Bồng đầu quỷ Uẩn Phươngt.
– Ta biết tên giặc đó. Hắn thuộc lộ Tây Xuyên. Tây Xuyên có năm quỷ, một
long: Bồng đầu quỷ Uẩn Phương, Vân trung quỷ Trịnh Thiên Phúc, Khai
phong quỷ Lý Đao Minh, Kê minh quỷ Toàn Đắc Lượng, Hắc phong quỷ Trương
Vinh. Còn một long là Càn khôn đạo thử Hoa Vân Long. Hai con đừng nóng
vội, để ta đi dọ thử xem
Châu Thoại và La Tiêu gật đầu ưng thuận. Lão anh hùng Yến nam phi Châu Hùng vừa từ nhà trong bước ra đến cửa
tiệm thì gặp Hoa Vân Long đến mua phiêu. Châu Hùng trong lòng sanh nghị
Nghe Hoa vân Long đòi mua thứ phiêu sáng bóng rít gío, Châu Hùng nghĩ:
“Sử dụng phiêu sáng bóng có rít gió và tẩm độc trong thiên hạ không được mấy người. Thiên lý độc hành Mã Nguyên Chương truyền cho đồ đệ là Oai
trấn bát phương Dương Minh, Dương Minh lại truyền cho người em kết nghĩa ở lộ Tây Xuyên là Hoa Vân Long mà thôi. Ngoài mấy người này, không ai
biết sử dụng phiêu này cả”. Nghĩ xong, Châu Hùng liền hỏi:
– Tráng sĩ họ chi?
– Tôi họ Hoa.
Nghe đáp, Châu Hùng biết trước mặt mình là Càn không đạo thử Hoa Vân Long
rồi, bèn nghĩ bụng: “Đại khái việc cướp ngục phá lao, chắc có tên này
nhúng tay vào. Phải bắt giữ hắn lại thì vụ án mới phá xong”. Bèn cố ý
cầm Hoa Vân Long lại, bảo phổ ky đi pha trà và kề tai phổ ky dặn nhỏ: –
Mi hãy vào trong cho hay, Càn không đạo thử Hoa Vân Long đang đến mua
phiệu tại tiệm ta, bảo Châu Thoại và La Tiêu dẫn quân đến vây tiệm bắt
nó, nhanh lên!
Phổ ky nghe dặn, xách bình trà chạy đi, lẻn vào
trong nhà đưa tin. Bọn Châu Thoại, La Tiêu đang rối ruột vì vụ án, nghe
được tin đó, lập tức kéo binh đến vây quán. Hoa Vân Long không ngờ có
người đang vây bắt mình. Châu Hùng đưa Hoa Vân Long ra sau nhà đến chỗ
đất bằng phẳng để bắt dễ dàng hơn. Tiểu huyền đàn Châu Thoại, Xích diện
hổ La Tiêu mỗi người cầm cây thước sắt nặng 24 cân, xô cửa nhảy vào
trong viện. Châu Thoại hét lớn:
– Hay cho Hoa Vân Long, giữa ban
ngày ban mặt mi dám đón đường cướp của, giết người, lại còn dám phá lao
cướp ngục, giết hại quan binh, kề dao uy hiếp bắt mở cửa thành trốn
thoát. Để coi hôm nay mi trốn đi đâu!
Hoa Vân Long kinh sợ quá
đỗi, chẳng biết nguyên cớ tại sao? Hai vị Ban đầu mỗi người cầm một
thước sắt xông tới. Hoa Vân Long thấy đối phương người nhiều thế đông,
không dám động thủ, vội phi thân n hảy lên tường vọt ra ngoài. Lão anh
hùng Châu Hùng phất tay một cái, Hoa Vân Long né không kịp, mũi phiêu
đánh vèo một cái trúng ngay huyện u môn của hắn. Tên giặc này suốt ngày
hái hoa; hôm nay nếm mùi tên sắt âu cũng là báo ứng cho hắn! Tiểu huyền
đàn Châu Thoại thấy tên giặc chạy đi, bèn hô lớn:
– Các quan binh vây bên ngoài đừng để tên giặc chạy thoát nhé!
Mọi người đều trương binh khí lên ngăn cản đường lớn.