Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 87
Tế Công đấu phép Kim nhãn Phật
Vân Long lần nữa hại ba bạn
Cửu Cung chân nhân Hoa Thanh Phong ngước mắt nhìn về sườn núi phía Bắc: ô
kìa, một ông mãn sà tổ bố, đầu gác ở chót núi Đông, đuôi vắt ở chót núi
Tây, dài cả mấy trăm trượng với các khoan đốm đen đốm đỏ rõ ràng. Hoa
thanh Phong thấy rồi hớp một hơi thanh khí mới đứng vững được. Đằng kia
mãn sà từ từ thu nhỏ lại, thu lại đến chỉ còn dài chừng một thước rồi
bốc lên không như làn khói, chớp mắt không thấy nữa. Hoa thanh Phong còn đang đứng há hốc miệng vì ngạc nhiên thì nghe phía sau có tiếng nói:
– Vô lượng Phật, Hoa đạo hữu, ông đã thấy rồi phải không?
Hoa Thanh Phong ngoái đầu nhìn lại, thì ra là họ đạo sĩ họ Thường, bèn đáp:
– Tôi đã thấy rồi. Xin mời vào trong ngồi, đạo hữu thật là pháp lực vô biên.
– Hoa đạo hữu này, chúng ta đạo nghĩa thân thiết, từ nay nếu có việc cần đến tôi, dù muôn chết cũng không từ!
– Thế thì tốt quá!
Hai lão đạo sĩ từ đó sớm tối cùng nhau luận đạo. Một ngày kia, Khương Thiên Thoại đến Lăng Vân quán ra mắt sư phụ, Hoa Thanh Phong hỏi:
– Con đến đây có việc gì?
– Chùa Thiết Phật của con lâu ngày không sửa chữa. Con tính trùng tu lại, nhưng ngặt nỗi công trình quá lớn, một mình con lo không xuể. Con đến
xin sư phụ dạy cho con một hướng đi.
Hoa Thanh Phong còn chưa đáp lời, Thường lão đạo vọt miệng:
– Không hề chi, con cần bao nhiêu tiền?
– Chắc phải đến một muôn lạng bạc mới đủ. Khương Thiên Thoại nói:
– Con cứ về đi. Ngày mai ta sẽ rải ba ngày chất độc. Con cứ dán báo cáo
với mọi người là: Thiết Phật hiển thánh trị bệnh. Không quá 10 ngày, ta
sẽ kiếm cho con ít nhất cũng được 8 đến 10 vạn lượng.
Hoa Thanh Phong nói:
– Thế thì tốt quá! Con hãy cám ơn sư bá đi!
Khương Thiên Thoại dập đầu bái tạ Thường lão đạo sĩ rồi trở về chùa niêm yết
báo cáo như lời đã dặn. Thường lão đạo sĩ phun khí độc vào sông giếng ao hồ trong vùng. Ai uống phải nước độc ấy liền mắc ngay bệnh cổ trướng.
Mãng xà tinh bèn đến chùa Thiết Phật nhập vào Thiết Phật nói tiếng người để trị bệnh. Người có tiền đến xin thuốc phải bỏ vào một lượng bạc,
người nghèo khổ quá thì bỏ vào một điếu thôi. Hơn 800 thôn trang ở huyện Khai Hóa đều mắc y một chứng bịnhoHHH
như nhau. Yêu tinh chắc
mẻm thu được tiền của dân chúng, nào ngờ hôm nay Tế Điên lại lò dò dến.
Thiết Phật bị đánh một bạt tai, yêu tinh sợ quá hoảng hồn bỏ chạy. Nhưng rồi nó tự nghĩ: “Ta bị Ông Hòa thượng kiếc này đánh đuổi thì còn mặt
mũi nào gặp lại Hoa đạo hữu nữa, chi bằng mình ăn thịt ông Hòa thượng
này cho rồi!”. Nghĩ rồi bèn hóa ra một trận gió bay trở lại, hiện nguyên hình con đại mãng xà dài ba bốn trượng, từ nửa lừng đáp xuống, quấn
chặt Tế Điên vào giữa, cất đầu muốn mổ. Tế Điên đưa tay chộp cổ nó, xà
tinh hết cử động, chỉ đưa mắt nhìn Tế Điên. Những người buôn bán, thiện
nam tín nữ dâng hương, ngay cả bốn vị Ban đầu thấy rắn quấn Hòa thượng
sợ quá chạy tuốt ra khỏi điện. Đương lúc quang cảnh bát nháo đó thì bên
ngoài có tiếng “Vô lượng Phật” vang lên. Khương Thiên thoại đã trở về.
Hôm đó Khương Thiên Thoại cùng Hoa Vân Long đến Tiểu Tây thôn gặp các
thân hào nhân sĩ theo lời mời của họ. Sau khi chào hỏi xong, họ mở lời:
– Xin hỏi đạo gia quý tánh là chi?
Khương Thiên Thoại thông báo tên họ xong rồi hỏi:
– Hôm nay quý vị muốn gặp chúng tôi có việc chi?
– Hiện tại những người trong thôn chúng tôi đang mắc bệnh cổ trướng, đại
khái là do Phật gia hiển thánh để tu sửa đền miếu. Chúng tôi muốn nhờ
đại gia cầu xin với Phật gia mở lòng từ bi thương xót con dân ở đây. Họ
đều là người tốt cả. Chúng tôi sẽ tình nguyện chung đậu tiền để sửa
chùa. Không biết ý của đạo gia như thế nào?
– Phải đó, Khương Thiên Thoại nói, nếu quý vị phát tâm cúng tiền sửa chùa, tôi cố gắng cầu xin Phật độ cho quý vị.
Đương nói tới đó thì bên ngoài có người vào bẩm báo:
– Bên ngoài có hai vị Hòa thượng chùa Thiết Phật, một vị tên là Tạo thác
đầu Bành Chấn và một vị tên là Vạn hoa tăng Từ Hằng, đến tìm đạo gia có
việc gấp.
Khương Thiên Thoại nghe nói ngạc nhiên, lật đật cáo từ, cùng Hoa Vân Long bước ra. Thấy hai người Tạo thác đầu Bành Chấn và Vạn hoa tăng Từ Hằng mặt mày thất sắc bèn hỏi:
– Chuyện gì thế?
Bành Chấn nói:
– Không xong, không xong rồi. Tế Điên Hòa thượng hiện đang quậy ở chùa tạ Anh mau về xem thử!
Hoa Vân Long nghe nói Tế Điên đã đến, sửa soạn co giò chạy trốn. Thấy vậy, Khương Thiên Thoại nói:
– Hoa nhị đệ, đừng có khiếp quá như vậy. Để anh đi kết thúc tánh mạng ông Hòa thượng đó cho em coi. Hoặc giả bắt trói ông ấy lại để em giết ổng
cho đã nư giận.
Hoa Vân Long biết Khương Thiên Thoại là người có
bản lĩnh, mới yên tâm đôi chút, cùng Khương Thiên thoại trở về chùa
Thiết Phật. Khương Thiên Thoại thấy Tế Điên bị mãng xà quấn chặt, bèn
rút bảo kiếm thét lớn:
– Hay cho tên Hòa thượng này, khi khổng khi không dám tới đây phá bĩnh chớ!
Nói rồi nhắm đúng cổ Tế Điên lia ngang một kiếm. Tế Điên miệng niệm châm
ngôn: – Án sắc lịnh hích! Nhát kiếm đó lệch ngay cổ mãng xà. Bị nhát
kiếm đó, máu phun ra có vòi, mãng xà đau quá hóa làn khói đen chạy biến. Nhát kiếm vừa rồi làm tiêu hao cả trăm năm đạo lực của nó. Tế Điên thấy mãng xà yêu tinh chạy đi rồi, bèn chắp tay vái Khương Thiên thoại, nói:
– Xin cảm tạ đạo hữu đã ra sức giúp đỡ.
Khương Thiên Thoại tức giận, hét:
– Hay cho Tế Điên! Vô duyên vô cớ mi tới đây phá hư dại sự của ta, ta đâu có thể dung thứ cho mi được!
Tế Điên nói:
– Chúng ta ra sau núi, có việc gì hãy nói sau có được không?
– Được, Khương Thiên Thoại nói, ba vị hiền đệ hãy theo ta.
Hoa Vân Long, Bành Chấn và Từ Hằng cùng đi theo ra cửa sau chùa. Đến chỗ vắng không người, Tế Điên hỏi:
– Khương Thiên Thoại! Ngươi muốn nói chuyện gì thì nói đi!
– Tế Điên, biết khôn mi hãy quỳ xuống dập đầu lạy ta ba lạy, gọi là Tổ sư gia ba lần, sơn nhân đây lấy đức hiếu sinh, tha cho mi khỏi chết. Bằng
không sơn nhân đây kết thúc tính mạng mi tức khắc thì đừng có trách.
Tế Điên nhơn nhơn như không, nói:
– Hay cho tên Khương Thiên Thoại chết tiệt này, dám nói với ta như thế
hử? Mi là người xuất gia mà không biết giữ mình chân chánh, đi chứa chấp bọn gian dương đại đạo, lại còn rao truyền mê hoặc mọi người, rước yêu
tinh về hãm hại lê dân. Hành động tham tiền tài tác hại chúng dân,
thương luân nghịch lý đó làm cho trời giận người hờn mà gặp Hòa thượng
ta còn dám nói lời vô lễ đó ư? Giả sử ngươi đến trước đây dập đầu lia
lịa, kêu gọi Tổ sư ba tiếng, Hòa thượng ta còn chưa chịu tha cho mi nữa
là!
Khương Thiên Thoại nghe nói giận quá, mặt dỏ phừng phừng, rút bảo kiếm nhắm ngay Hòa Thượng chém tới. Tế Điên tràn mình tránh khỏi,
luồn ra sau sô hắn một cái. Khương Thiên Thoại quáy mình nhắm ngay tim
Hòa thượng đâm một nhát. Tế Điên né tránh chạy quanh xà quần, lúc thì
vỗ, lúc thì véo, lúc thọt, lúc đẩy, làm Khương Thiên Thoại càng tức giận thêm. Hắn nhảy ra ngoài vòng đấu, hét:
– Hay cho Hòa thượng, ta
thề không đội trời chung với ông. Cái này là ông tự tìm đến cái chết,
đừng trách sơn nhân ta độc ác. Hãy coi bửu pháp của ta.
Nói rồi
thò tay vào túi lấy ra một món pháp bảo, miệng niệm chú lâm râm rồi thẩy lên trên không. Tế Điên dòm ra chính là Hỗn ngươn như ý thạch, có thể
lớn nhỏ tùy ý, theo gió rơi xuống đầu Tế Điên như núi Thái Sơn ập tới.
Tế Điên cười hà hà, lất tay chỉ một cái, miệng niệm lục tự chân ngôn:
“Án ma ni bát me hồng, án sắc lịnh hích!”. Khối đá đang rơi, tóp lại
bằng cái trứng gà rơi xuống đất. Khương Thiên Thoại thấy vậy tức giận
tràn hông, nói:
– Hay cho Hòa thượng! Mi dám phá hư bửu pháp của sơn nhân. Hãy chờ xem bửu pháp này lấy tính mạng mi đây.
Nói rồi lại lấy trong túi một vật thảy lên, miệng niệm chú lâm râm. Tế Điên nhìn thấy trước mặt mình một con mãnh hổ chờn vờn đập đuôi phóng tới.
Tế Điên tay chỉ miệng niệm: “Án ma ni bát mê hồng, án sắc lịnh hích!”.
Cọp biến mất, thu hình thành mảnh giấy vàng rơi xuống đất. Khương Thiên
Thoại thấy hai lần bị phá mất bửu pháp, liền đứng ngay tại chỗ, trong
miệng đọc lâm râm, dùng kiếm chỉ một cái, một chân bước tới, xuống trung bình tấn. Tức thì từ nửa từng không, vô số đá cục nhằm Tế Điên đổ
xuống. Tế Điên lột mũ xuống đưa ra hứng. Bao nhiêu đá đều rơi tọt vào mũ hết. Tế Điên nói;
– Hôm nay Hòa thượng ta phải cho mi biết mùi một chút mới được.
Nói rồi dốc tay đổ ra, đá trong mũ lả tả rơi xuống đất, chồng chất lên nhau thành một trái núi. Tế Điên lại lấy tay chỉ ngay Khương Thiên Thoại,
miệng niệm: “Án sắc lịnh hích”. Tức thì Khương Thiên Thoại nghe có một
luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, rồi không tự chủ được lấy tay vả
miệng mình bôm bốp.
Tế Điên hô:
– Được đấy! Đánh mạnh hơn! Đánh thêm mấy cái nữa!
Theo tiếng hô, Khương Thiên Thoại tự vả vào miệng lia lịa đến nỗi chảy máu ra đầy miệng. Tế Điên lại hô:
– Đánh rồi nhổ râu nó!
Nghe xong, Khương Thiên Thoại tự động nhổ râu bựt bựt, trông rất thảm hại. Tế Điên nói:
– Khương Thiên Thoại, từ đây về sau, ngươi có chịu chừa bỏ tội ác hay
không? nếu không chịu hứa chừa bỏ lỗi lầm thì Hòa thượng ta kết thúc
tánh mạng mi cho rồi.
Khương Thiên Thoại bấy giờ bị đau nhức chịu hết nổi, lại biết Hòa thượng lợi hại tới bực nào rồi, nên đành nói:
– Xin sư phụ từ bi tha thứ cho! Từ nay tôi xin tình nguyện ăn năn chừa bỏ, không dám tái phạm.
Tế Điên nói:
– E mi chỉ nói ngoài miệng chứ không thực lòng. Phải thề đi ta mới tin.
Khương Thiên Thoại nói:
– Nếu tôi không chịu hối cải sẽ bị thiên lôi đánh nát óc chết.
Tế Điên nói:
– Ừ, ta tha chọ Còn Hoa Vân Long mi mchạy đi đâu?
Hoa Vân Long đang đứng nhìn ngơ ngẩn, chừng nghe Tế Điên nói, sợ cuống cả
lên. Tạo thác đầu Bành Chấn, Vạn hoa tăng Từ Hằng chạy về hướng Nam. Hoa Vân Long chạy về hướng Tây. Tế Điên đuổi theo bén gót. Hoa Vân Long lúc này như chó phỏng lửa, khác nào cá lọt vào lướt, cứ chạy thục mạng, cả
đến không dám ngoái đầu dòm lại. Đến chừng không còn nghe tiếng dép cỏ
lẹp xẹp đuổi theo nữa hắn mới định thần đứng lại thở. Hắn mệt đến nỗi
không thở ra hơi, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi. Thấy trước mặt có một tòa
miếu, Hoa Vân Long tính chui vào đó trốn đỡ. Hắn vừa đến bên rào miếu
thì nghe bên trong có tiếng phụ nữ la:
– Bớ người ta, cứu tôi với! Thằng cha thầy chùa dê này giữa ban ngày ban mặt dám bắt phụ nữ lương thiện chớ. Mau buông ta ra!
Hoa Vân Long nghĩ bụng: “Hòa thượng trong miếu này chắc không phải là người lương thiện. Để ta vào xem thử!”. Nghĩ rồi cất mình vượt tường nhảy
vào. Miếu này ngoài phòng phía Bắc có ba gian, bên Nam và bên Tây cũng
đều có ba gian nữa. Trong phòng Bắc có tiếng phụ nữ tru tréo. Hoa Vân
Long xoi cửa sổ nhìn vào. Trong phòng, một vị Hòa thượng day mặt vào
phía trong, tóc vừa mới cạo, vận một chiếc quần ngắn. Gần đó có một
người phụ nữ, tuổi độ ngoài 20, dáng vẻ ưa nhìn. Ý Hòa thượng muốn chiếm đoạt cô gái bị cô gái cự tuyệt. Hoa Vân Long tính thầm: “Mình đi từ
phía sau, bất ngờ giết chết ông Hòa thượng đi, để người phụ nữ này lại
cùng ta ở trong miếu, cũng không đến nỗi tệ lắm”. Nghĩ rồi rút dao ra,
từ từ tiến vào, rồi bất ngờ lìa tới một dao, đầu Hòa thượng rơi lông lốc xuống đất, chết tốt. Hoa Vân Long coi kỹ lại, Hòa thượng này chẳng phải là người nào xa lạ, mà chính là anh em kết nghĩa với mình trong nhóm
Tây Xuyên ngũ quỷ. Hắn là Vân trung quỷ Trịnh Thiên Phúc. Hoa Vân Long
đứng ngây người một hồi lâu. Đã lỡ giết rồi, người chết cũng không sống
lại được. Tên giặc “a” lên một tiếng ngỡ ngàng.