Tế Điên Hòa Thượng

Chương 86


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 86

Hoa Thanh Phong núi Cát Thỉ gặp yêu

Kim Nhãn Phật nổi giận giết Hòa thượng

Tế Điên dẫn bốn vị Ban đầu bước vào đại điện chùa Thiết Phật, thấy từ đó
có một cột yêu khí bốc thẳng lên không. Bên trong đại điện, phía Đông
đặt một chiếc bàn có người ghi sổ chuyên thâu bạc, phía Tây cũng có đặt
bàn chuyên thâu tiền. Chỉ có một người phụ nữ đang dâng hương trước bàn. Người này độ hai mươi ngoài tuổi, tóc thoa dầu bóng lộn, mặt đầy phấn
sáp, biểu lộ không phải là người lương thiện. Người ấy đang lớn tiếng
cầu đảo:

– Nguyện cầu đức Phật chứng giám, tiểu phụ họ Đào, nhân
vì chồng tiểu phụ mắc phải bệnh cổ trướng, mong cầu đức Phật từ bi thí
cho một ít thuốc về trị bệnh cho chồng tiểu phụ, bệnh lành xin đến dâng
hương bái tạ!

Thiết Phật phát ra tiếng người, nói:

– Này Đào thị, nàng có cúng một điếu tiền cho Phật gia chưa.

– Con có đem theo đây.

– Có mang theo thì hãy đem nộp vào bàn thu tiền kia. Phật gia sẽ cho nàng một gói thuốc đem về trừ bệnh cho cả nhà.

– Xin cảm tạ Phật gia.

Đào thị nói rồi lãnh thuốc đi ra. Đào thị vừa đi ra thì có một thiếu phụ từ bên ngoài đi vào, một bước lạy một lạy thật là thành khẩn. Thiếu phụ
này đâu nhà họ Lưu, nhũ danh con nhà họ Lý, ở Lưu gia trang ngay hướng
Nam huyện Khai Hóa, chồng nàng đi buôn bán xa, mấy năm không có tin tức
gì. Lưu Lý thị có bà mẹ chồng, nhà quá nghèo khổ chỉ dựa vào nghề may vá qua ngày. Lưu Lý thị là người hiền hiếu vô cùng, ngặt nỗi mẹ chồng mắc
bệnh cổ trướng đã hơn hai năm naỵ Nghe nói ông Phật ở chùa Thiết Phật
hiển thánh chuyên trị bệnh cổ trướng, Lý thị một dạ chí thành, từ nhà ra đi mỗi bước một lạy, đi hết một ngày đêm mới đến chùa Thiết. Lưu Lý thị đốt hương khấn vái:

– Cúi xin đứa Phật từ bi chứng giám! Tiểu
phụ là Lý thị, dâu nhà họ Lưu, nhà có bà mẹ già bị bệnh cổ trướng đã hơn hai năm nay, xin đức Phật từ bi ban cho một ít thuốc. Nếu mẹ chồng con
được lành bệnh, đến khi chồng con buôn bán trở về, con xin đến dâng
hương lễ tạ.

Yêu tinh dò xét thấy chứng cổ trướng ấy không phải là do thuốc độc của chúng rải gây ra nên không thể trị được, bèn nói:

– Này Lưu thị, nàng có mang tiền theo không?


– Nhà con nghèo quá không có tiền. Xin Phật gia từ bi, từ bi ban phước cho con.

– Không được! Phật gia đây không miễn trừ ai hết! Không có tiền thì không có thuốc đâu! Nàng hãy về đi!

Lưu thị ho sặc một tiếng, trong bụng nghĩ: “Ở thế gian người ta tranh nhau
thế lợi tất nhiên rồi, ngay đến Phật gia cũng hám tài nữa! Đáng tiếc cho tấm lòng thành của ta vô dụng!”. Tự thấy không cách gì xin thuốc được
bèn đứng dậy đi ra ngoài. Tế Điên xem thấy biết nàng là hiếu phụ hiền
lương, bèn nói:

– Vị tiểu nương tử này đừng buồn, để ta cho một viên thuốc đem về cho mẹ nàng uống, bệnh sẽ hết ngay thôi mà!

Lưu Lý thị nhận viên thuốc, nói lời cảm tạ rồi ra về. Tế Điên bước vào đại
điện dòm thấy Thiết Phật kim thân ngồi cao một trượng hai thước, tòa sen cao năm thước, trước mặt hương đèn chất đống, bánh trái cúng đầy. Tế
Điên lại gần thò tay chớp lấy một trái xá lị, một trái đào định cho vào
miệng. Người đánh chuông thấy vậy mới hỏi:

– Ông Hòa thượng kia ở đâu đến đây? Sao dám lấy trái cây ăn thế?

Tế Điên nói:

– Trong chùa này có cái gì ăn cái nấy chớ sao! Các ngươi ở trong chùa
này, nhờ Phật mà có cơm ăn áo mặc, kể như là con cháu của Hòa thượng ta
hết cả.

Người đánh chuông nghe nói như vậy, nổi giận trợn mắt
chạy lại định đánh Hòa thượng. Tế Điên lấy tay chỉ một cái, dùng định
thân pháp trồng cứng anh ta lại rồi nhảy lên tòa sen hét:

– Hay cho đồ chết tiệt này, mi dám ở đây hưng yêu tác quái làm hại lương dân hử? Hòa thượng ta kiếm mi kết thúc tánh mạng đây!

Nói rồi nhắm ngay Thiết Phật xáng cho hai bạt tai. Mấy người dân thấy vậy nói loạn cả lên:

– Coi coi, ông Hòa thượng khùng bạt tai Thiết Phật kìa!

Bốn vị Ban đầu cũng đứng bên ngoài xem, kế nghe từ trong bụng Thiết Phật
nổi lên tiếng ồ ồ, tiếng đó giống như tiếng sấm. Bỗng nhiên vang lên một tiếng như trời long đất lở, bốn vị Ban đầu dòm thấy kim thân trượng hai của Thiết Phật luôn cả tòa sen nghiêng đổ ập về phía trước lôi theo Tế
Điên đè chẹt xuống dưới. Sài Nguyên Lộc, Đỗ Chấn Anh thấy vậy cả kinh,
lớn tiếng khóc rống:

– Sư phụ Ơi, lão nhân gia không ngờ bị chết ở đây, chết tức chết tối như thế này!


Dương Quốc Đống và Y Sĩ Hùng cũng rơi lệ than thở:

– Đáng tiếc Tế Công là người hiền, bị đè nhẹp xuống đất, tan xương nát thịt còn gì!

Dương Quốc Đống nói:

– Này Sài đầu, anh không nên khóc nữa! Người ta sống có nơi, chết có chỗ, đó là lẽ thường thôi! Chúng ta đi về đi!

Bốn người sửa soạn bước ra thì nghe có tiếng dép lẹp xẹp quen thuộc của Tế Điên từ bên ngoài tiến từ từ vào. Tế Điên nói:

– Sài đầu, mấy chú rầu rĩ cái gì vậy?

Sài Nguyên Lộc tức thì nín khóc, hỏi:

– Sư phụ, té ra người không chết hả?

– Không đâu, con yêu tinh này giữ quá, nó tính ám hại Hòa thượng ta, ta phải kiếm nó sống mái một trận mới được

– Tụi tôi chính mắt thấy sư phó bị đè xuống đất mà làm sao sư phó thoát ra được như vậy?

– Làm sao đè được! Hồi kim thân ngã xuống, ta sợ quá bước trớ qua một bên là khỏi rồi.

Đương nói tới đó, bỗng Tế Điên la lớn:

– Ái chà chà, không xong, không xong! Bớ người ta, yêu tinh tới đó!

Nói chưa hết câu, một trận cuồng phong nổi lên dữ dội. Thật là:

Vù vù mây mù cuốn

Ào ạt rừng cây nghiêng

Biển cả dâng trào sóng

Núi vỡ đá lăn chiêng

Cát bụi mù trời đất


Mờ mịt quỉ thần kiêng

Trận cuồng phong quá lớn

Thổi qua khắp mọi miền.

Cùng với trận cuồng phong ập đến, từ nửa lưng trời sa xuống một con yêu tinh quây chặt Tế Điên vào giữa. Con yêu tinh này là ai, làm sao lại có liên quan đến chùa Thiết Phật?

Nguyên sư phụ của Kim nhãn phật Khương Thiên Thoại là Hoa Thanh Phong, hiệu là Cửu Cung chân nhân chuyên tu tả đạo bàng môn; ông ta cũng là chú của Hoa vân Long nữa, đang tu luyện
trên Lăng Vân quán ở núi Cổ Thiên. Trước kia Lăng Vân quán có vị đạo sĩ
họ Hoàng tu hành chân chánh đang ở đó, bị Hoa Thanh Phong giết đi chiếm
lấy ngôi miếu giầu có này. Đằng sau miếu có một tòa tháp tên là Yên Vân
tháp, mỗi khi gặp ngày có mưa, từ đáy tháp gạch khói bốc lên mù mịt, bay đến nửa từng không chưa tan, lơ lửng như một đám mây vậy. Đó là một cổ
tích của Lăng Vân quán này. Vì thế mà có rất nhiều hạng quan sang, nhà
giầu thường đến ở miếu này để chờ xem cổ tích khói bốc lên từ Yên Vân
tháp. Nào ngờ, từ khi Hoa Thanh Phong về tiếp nhận miếu này, khói không
còn đùn lên từ tháp nữa. Hoa Thanh Phong trong lòng thầm nghĩ: “Lạ
thiệt, ta thấy ở lưng chừng ngôi tháp này thường có chim bay vào mà
chẳng thấy trở ra, mà chung quanh tháp lại có lông chim rải rác trên
đất”. Hoa Thanh Phong nghĩ mơ hồ như vậy nhưng không biết trong tháp có
cái gì trong đó! Một ngày kia, Hoa Thanh Phong rảnh việc, lại đến thăm
chừng ngôi tháp. Đang lúc lặng lẽ, bỗng nghe đằng sau lưng có tiếng nói:

– Vô lượng Phật, Hoa đạo hữu! Ngài làm gì đó?

Hoa Thanh Phong xoay người lại nhìn, trước mặt mình một người mặc đạo bào
màu xanh nhạt, lưng thắt dây tơ, vớ trắng vân hài, mặt như bùn xanh,
chân mày đỏ như chu sa trên đôi tròng mắt màu vàng thau và bộ râu quai
nón màu hung đỏ. Hoa Thanh Phong thấy người này lạ hoắc nhưng cũng lật
đật nói:

– Đạo hữu từ đâu đến đây?

Lão đạo sĩ kia nói:

– Hoa đạo hữu, ông không nhận ra tôi sao? Tôi ở phòng Đông của miếu này hơn nửa năm rồi mà!

– Phải, phải đấy! Mời đạo hữu vào trong này ngồi.

Hai người bước lại ngồi ở bên mái hiên. Vị lão đạo sĩ kia nói:

– Hoa đạo hữu, ông thiệt không nhận ra tôi sao?

– Tôi thiệt nhớ không ra, chưa lãnh giáo quý tính của đạo hữu!

– Tôi họ Thường, tôi cùng ông thật ra có một đoạn duyên tiên.

– Đạo hữu tham tu ở tòa danh sơn động phủ nào?


– Tôi tu ở núi Bàn Cổ.

– Đạo hữu tham tu ở đó bao nhiêu năm?

– Xin nói cho đạo hữu rõ: Khi Văn Vương ra khỏi Hổ quan thâu Lôi Chấn Tử
chính mắt tôi dòm thấy; lúc Khương Thái Công chém tướng phong thần, tôi
tới trễ nên không kịp dự. Bao nhiêu đó để biết số năm nhiều hay ít!

Hoa Thanh Phong nghe nói trong lòng mới rõ ràng, đoán đại khái chắc trước
mặt mình là yêu tinh chi đây. Hai người luận đạo, quả nhiên lão đạo sĩ
họ Thường là người có đạo đức cao xa, kêu gió gọi mưa, sai thần bắt quỷ, tất cả đều lão thông. Hoa Thanh Phong mời ăn uống, lão cứ ăn uống rất
tự nhiên. Hai người rất là thân mật, lâu ngày trở thành tri kỷ. Ngày kia Hoa Thanh Phong nói:

– Thường đạo hữu, chúng ta đã thân mật nhau rồi, tôi muốn thấy pháp thân của đạo hữu được không?

– Đạo hữu nói gì?

– Tôi muốn thấy chân tướng của đạo hữu.

– Cũng được thôi, nhưng phải chờ lúc trăng sao lặn, mặt trời chưa mọc,
tôi mới có thể cho đạo hữu thấy được. Chúng ta là người tu đạo rất kỵ
tam quang. Nếu bị ba nguồn sáng của mặt trời, mặt trăng và ngôi sao
chiếu vào, e gặp phải lôi kiếp lắm! Ngày mai, lúc trăng sao lặn hết, mặt trời chưa mọc, ánh sáng còn lờ mờ, đạo hữu mở cửa miếu nhìn về phía
chánh Bắc. Tôi sẽ ở đầu núi phía Bắc chờ đạo hữu.

– Thế thì được!

Rồi kêu đạo đồng dọn rượu lên, hai người vừa ăn uống vừa luận đạo cho đến chiều tối. Thường lão đạo sĩ nói:

– Tôi có việc xin cáo từ, hừng sáng mai sẽ gặp lại.

Hoa Thanh Phong theo đưa ra cửa miếu rồi chắp tay từ biệt. trở vào xong,
Hoa Thanh Phong tự nghĩ: “Chắc chắn Thường lão đạo sĩ này là yêu tinh
rồi, nhưng không biết là yêu tinh gì? Phải chờ ngày mai thấy được mới
rõ”.

Sau khi đạo sĩ đi rồi, Hoa Thanh Phong dặn bảo đạo đồng:

– Canh ba ngày mai hãy đánh thức ta dậy. Nhớ đừng trễ mà hỏng việc của ta đấy nhé!

Dặn xong, Hoa Thanh Phong lên giường để nguyên áo nằm ngủ. Tiểu đồng chờ
đến canh ba đánh thức Hoa thanh Phong dậy. Ông ta lật đật bước ra ngoài
xem, trên không ngàn sao còn nhấp nháy. Hoa Thanh Phong trở vào ngồi
uống trà đợi. Đến khi phía Đông rựng sáng, Hoa thanh Phong bèn bước ra
ngoài xem, trên không còn một vị sao mờ nhạt, mới ra phía sau miếu nhìn
về hướng bắc. Chẳng nhìn thì thôi, một khi nhìn thấy, Hoa Thanh Phong cơ hồ muốn rớt tim! thật là quá sức tưởng tượng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.