Tế Điên Hòa Thượng

Chương 119


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 119

Báo thù em, lên Linh Ẩn tìm Tế Công

Dùng ban vận pháp dời tiền giúp hiếu phụ

Tôn Đạo Toàn rút kiếm định giết Lôi Minh, Trần Lượng, thì nghe trong chùa có tiếng nói:

– Ha ha! Thằng cha lộn giống này, ông định ăn hiếp đồ đệ ta hử? Để ta ra phân tài cao thấp với ông mới được!

Lão đạo sĩ nhìn lại, từ trong chùa đi ra một ông Hòa thượng kiếc, tăng y
rách nát, tay ngắn thiếu bâu, lưng cột dây thung, khật khà khật khưỡng,
tóc trên đầu dài hơn hai tấc, mặt dính bùn tèm lem, quần rách lòi cả hai chân, mang đôi dép cỏ. Thật là: Ba phần không giống người, bảy phần
hình như quỷ. Lão đạo sĩ hỏi:

– Ông là tế Điên hử?

– Chính ta đây! Oan có đầu, trái có chủ, ông đừng có ăn hiếp đồ đệ ta không được đâu!

Tế Điên bèn làm phép giải cho Lôi Minh, Trần Lượng. Hai người nói:

– Bạch sư phụ! Hai con từ Tiểu Nguyệt Đồn đến tìm sư phụ đây!

– Hai con không cần phải nói, ta biết cả rồi! Hai con trở về đó trước đi, ta nói chuyện với lão đạo này ít câu rồi sẽ đến sau.

Tế Điên nói:

– Này lão đạo! Chúng ta tìm một chỗ vắng nói chuyện đi!

– Thế thì tốt!

Tế Điên quay đầu bước đi. Lão đạo sĩ lật đật theo sau. Trong chớp mắt
không thấy Hòa thượng đâu. Lão đạo sĩ tìm khắp nơi cũng không thấy,
không biết làm sao đành phải trở về khách điếm. Lão đạo sĩ lại nghĩ
rằng: “Tiền mang theo đã hết rồi! Phải nghĩ cách kiếm ra tiền để chi trả tiền ăn uống, tiền ở trọ, rồi sẽ đi kiếm Hòa thượng sau!”.

Lão
đạo sĩ bèn ra phố mua hai cân bánh in, trở về quán trọ lượm hết táo và
đậu ra rồi vò thành viên, dùng màu vàng áo bên ngoài, lấy thuốc xông lên cho có vẻ thuốc rồi cất vào túi. Lão đạo sĩ đến cửa Tiền Đường tìm thuê một chiếc bàn giá mỗi ngày 100 tiền để đổi thuốc. lão đạo đặt một cái
hộp gỗ lên bàn rồi rao lớn rằng:

– Bần đạo là Mai hoa đạo nhơn,
tu ở Mai Hoa lãnh trên núi Mai Hoa, đang ngồi tu trong động bỗng tâm cơ
máy động, bấm tay toán biết rằng địa phương này lâm nạn, bèn vội vàng
lướt mây cỡi gió đến đây thí thuốc cứu người. Các vị cần thuốc, chẳng kể là có tiền nhiều hay ít, cứ bỏ vào hộp của bần đạo đây thì sẽ được
thuốc.

Lão đạo sĩ rao một lát thì có rất nhiều người bu quanh
đông nghẹt, trong đó có người hiếu sự, cầm 200 tiền bỏ vào hộp; lão đạo

sĩ đậy hộp lại, nhấc tay ra, miệng niệm: Vô lượng thọ Phật!”. Chừng dở
hộp ra: tiền không thấy nữa mà có một viên thuốc nằm sẵn. Lão đạo sĩ
nói:

– Thưa các vị! Viên thuốc này là của Thái Thượng Lão Quân
ban cho đó! Nó có thể trị chứng hư lao bách tổn, ngũ lao thất thương,
thai tiền sản hậu của đàn bà, ngũ tích lục tụ của đàn ông, nam phụ lão
ấu, lớn nhỏ, mắc bệnh gì uống vào là hết ngaỵ Qúy vị cứ đem thuốc này về nấu trong nồi đất với nước âm dương, thêm vào đó chút đường, uống vào
là hiệu nghiệm như thần.

Mọi người nhìn thấy tiền bỏ vào hộp biến mất, có thuốc hiện ra, thiệt là việc thần tiên kỳ diệu! Người ta ở trên đời, gặp những việc ít thấy bèn cho là kỳ quái. Việc lão đạo sĩ hoán
đổi, đó là ông ta dùng phép ban vận: đem tiền bỏ vào túi, rối đem thuốc
đổi vào hộp, chớ có chi lạ! Mọi người thấy việc mới mẻ ấy bèn bàn tán
xôn xao. Lão đạo sĩ nói:

– Qúy vị đừng thấy cái hộp này nhỏ tí ti mà coi thường! Nó có thể chứa được tam sơn, ngũ nhạc. Qúy vị nếu không
tin thử bỏ tiền vào xem, bỏ 1 điếu không thấy, bỏ 800 cũng vậy.

Lão đạo sĩ đang cao hứng khoe khoang việc thí thuốc đổi tiền, thì đằng kia
Tế Điên đi lại. Tế Điên từ đằng xa nhìn thấy, nghĩ thầm: “Lão đạo lộn
sòng này! Lại ở đây gạt người ta lấy tiền chớ! Lấy bánh in vò viên đổi
tiền của thiên hạ!”.

Tế Điên lại thấy từ đằng xa có người trải một tờ giấy trên đất, trên viết lời cáo bạch:

– Kính thưa các vị quân tử bốn phương được rõ: Tiểu phụ họ Ngô, làm dâu
nhà họ Trương, chồng đi buôn bán ở xa, bà gia trong nhà bị bệnh mất, cần áo quần quan quách tẩn liệm, mà trong tay tiểu phụ không có một văn.
Mọi việc chi dùng không biết tính sao, chỉ có nước mong cầu các bậc quân tử ở tứ phương đem lòng trắc ẩn tùy sức giúp đõ. Nhiều người vừa giúp,
tích tiểu thành đa, để cho việc mai táng bà gia tiểu phụ hoàn thành,
khỏi phải thi hài bộc lộ, gia đình tiểu phụ cám đức không cùng!

Tế Điên đến gần nhìn kỹ, thấy có rất nhiều người vây quanh, nhưng không ai cho tiền cả. Tế Điên nói:

– Mấy người cho cô ấy vài trăm đi, đó cũng là việc tốt mà!

Có người đứng bên móc ra 500 điếu, nói:

– Này Hòa thượng! Ông đừng nói còn dễ nghe hơn! Ông cứ cho cô ấy mất trăm, ta sẽ cho mấy trăm như vậy.

– Ta cho cô ấy, ông có dám thi đua với ta không?

– Nếu so với rách nát của ông thì ta không dám đâu! Ta cho cô ấy 1 điếu đây.

– Ta cũng cho một điếu. Tế Điên nói:

Nói rồi thò tay vào bọc, miệng niệm: Án sắc lịnh hích”, rút ra 500 tiền, ước chừng 1 điếu, đưa cả cho thiếu phụ. Người kia nói:


– Ta lại cho 500 nữa!

Tế Điên lại thò tay vào túi, miệng niệm “Án sắc lịnh hích”, rút ra 300
điếu, lại thò tay vào rút ra 200 điếu nữa. Đây là sâu tiền bằng đồng, xỏ bằng dây đỏ. Tế Điên vừa mới móc ra thì kế bên có người thấy được “a”
lên một tiếng. Chuyện là thế này: Có người họ Trương tên Đại, mắc bệnh
tê, có 200 đồng tiền đồng, hôm nay cùng với em kết nghĩa là Lý Nhị ra
phố chơi. Trương Đại chột bụng muốn đi cầu, bèn đưa 200 tiền cho Lý Nhị
giữ giùm. Lý Nhị thấy lão đạo sĩ thí thuốc lạ kỳ, anh ta muốn đổi thuốc, lại không có tiền, bèn lấy 200 tiền bỏ vào trong hộp đạo sĩ, đổi được
viên thuốc. Trương Đại đi cầu xong, bèn hỏi số tiền khi nãy. Lý Nhị nói:

– Tôi đưa lão đạo sĩ, đổi được 1 viên thuốc, về nhà tôi sẽ trả lại anh.

Trương Đại nói: Xài hết thì thôi!

Hai người kéo nhau đến chỗ ồn ào này, xem Hòa thượng cho tiền. Thấy Hòa
thượng móc ra một xâu tiền, Trương Đại bỗng nhớ ra đó là xâu tiền của
mình, bèn hỏi Lý nhị:

– Lý Nhị! Sao xâu tiền kia lại chạy vào trong túi Hòa thượng vậy?

– Thiệt kỳ quá!

Hai người bèn chạy đến chỗ lão đạo sĩ, thấy có một người cầm 500 tiền ra
đổi thuốc. Đem tiền bỏ vào hộp, lão đạo sĩ bèn niệm: “Vô lượng thọ
Phật”. Giở hộp ra tiền không có nữa. Hai người đó lại chạy về chỗ này để xem hai ông tiên làm phép, thấy tế Điên thò tay vào túi, miệng lẩm bẩm: “Án sắc lịnh hích”, rút ra 500 tiền, đúng y số tiền mà lão đạo sĩ vừa
mới đổi thuốc. Hai người này cũng không biết sự việc là thế nào, lại
chạy đến chỗ lão đạo sĩ, thấy có một người đổi thuốc, lấy ra 800 tiền bỏ vào hộp, khi lão đạo sĩ giở hộp ra, số tiền biến mất. Hai người này lật đật chạy về chỗ Tế Điên xem thử, thấy Hòa thượng thò tay vào “Án sắc
lịnh hích”, quả nhiên lôi ra 800 tiền. Mọi người đứng xung quanh cũng
không biết hai người ấy chạy tới chạy lui để làm gì?

Chiều lại, lão đạo sĩ nghĩ rằng: “Chắc tiền vô cũng kha khá! Thôi trở về cho xong”. Bèn nói:

– Thưa quý vị! Ngày mai chúng ta sẽ gặp lại. Hôm nay sơn nhân không thí thuốc nữa!

Mọi người đều giải tán. Lão đạo sĩ thò tay mò vào bọc, tiền thâu được không còn một đồng nào cả! Lão đạo sĩ ngạc nhiên nói:

– Lạ dữ a!

Trương Đại, Lý Nhị cười, nói:

– Không có hả?

– Hay a! Chắc là hai chú này lấy của ta chứ gì?


– Chúng tôi không có lại gần ông làm sao lấy được?

– Tại sao mấy chú biết ta không có tiền?

– Hai đứa tôi theo dõi từ sáng đến giờ, thấy tiền của ông đều chạy vào
tay thí xả quan tài của Hòa thượng kiếc hết. Ở đây ông bỏ vô 500 tiền,
thì đằng kia Hòa thượng móc ra cũng 500 tiền y bon!

– Hòa thượng đó ở đâu?

– Ở đằng kia kìa!

Lão đạo sĩ nghĩ bụng: “Đây chắc là Tế Điên rồi! Ta phải kiếm ông ta thí
mạng mới được”. Lão đạo sĩ vừa định chạy đi, thì có hai người chạy lại
nói:

– Đạo gia khoan đi, hãy trả tiền thuê bàn đã!

– Ta một tiền cũng không có.

– Vậy thì đâu có được! Hãy thế chân cái phất trần quý của ông lại đây. Ta cho ông thế chân, rồi ngày mai cầm 100 tiền lại lấy phất trần.

Lão đạo sĩ không có cách gì hơn, đành phải thế phất trần, giận đến râu tóc
dựng ngược, muốn kiếm Tế Điên sống mái một trận. Lật đật chạy đi tìm,
nhưng tung tích Hòa thượng không thấy nữa! Tế Điên dùng ban vận pháp lấy bao nhiêu tiền của lão đạo sĩ đều đem cho thiếu phụ hết, cộng với tiền
mọi người cho được tất cả hơn 200 điếu. Tế Điên nói:

– Đại nương ơi! Hãy đem tiền này về mua quan tài chôn cất bà cụ cho tử tế đi! Chồng nàng chắc nửa tháng nữa sẽ về đó.

Trương Ngô thị dập đầu tạ Ơn Hòa thượng rồi trở vế nhà. Tế Điên tiếp tục đi
đến trước, ngước xem thấy oán khí ngất trời, bèn buột miệng nói;

– A Di Đà Phật! Việc này đâu lẽ bỏ qua! Hòa thượng ta việc này chưa xong, lại gặp phải một việc khác.

Bên đường phía Tây trước mặt Tế Điên là một tiệm rượu mới mở, bảng đề là
Song Nghĩa lầu. Ngoài cổng treo đầy hoa đỏ, trên vách treo đầy bảng đỏ
chữ vàng; nào là:

Tài lộc xum xuê,

Lợi khắp tam giang

Lên như mặt trời,

Sáng mãi như trăng…

Tất cả đều là lời chúc mừng của bè bạn đưa đến. Tế Điên vén rèm bước vào,
thấy thực khách ngồi đầy, chen nhau không lọt, không còn chỗ trống.

Tại sao quán rượu này người ta lại ăn đông như thế? Chỉ vì người nghèo ham
của rẻ, hôm nay quán mới khai trương, giảm một nửa giá. Món ăn 120 bán
chỉ 60, món 240 chỉ bán 120, cho nên người ta mới đến ăn đông như vậy.

Tế Điên nhìn thấy có một anh chàng béo phệ mới đến, anh ta ngồi rồi lại

lấy chân gác lên cái ghế khác thành ra một mình ngồi hai ghế. Tế Điên đi tới chẳng nói chẳng rằng, ngồi lên cái chân của anh tạ Anh chàng béo
phệ nói:

– Cái ông Hòa thượng này, đau không chịu nổi mà!

Tế Điên nói:

– Ta cảm thấy quá êm ái, có gì đau đâu nà!

Phổ ky lật đật chạy tới nói:

– Hai vị này ngồi đúng chỗ đi!

Anh chàng béo phệ không biết làm sao, đành rút chân lại. Tế Điên liền ngồingay ghế trống. Phổ ky nói:

– Đại sư phó kêu thức ăn thì chờ một lát. Vị khách phì lũ này cũng vừa
mới đến kêu một đĩa vò viên nướng mà phải đợi nãy giờ đấy!

– Không gấp gì! Ta cũng kêu một đĩa vò viên nướng nữa. Chú đem cho ta một hồ rượu để uống trước, chừng có thức ăn ta sẽ ăn sau.

– Thế thì được.

Nói rồi kêu một hồ rượu để Tế Điên ngồi nhâm nhị Giây lát vò viên đem lên,
đó là đĩa kêu trước của anh béo phệ. Chừng ngang qua bàn, Tế Điên bốc
một viên bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến. Phổ ky nói:

– Dĩa này là của ông béo phệ kia kêu chớ không phải của Hòa thượng đâu.

Tế Điên nói:

– Của ông ta kêu hả, thôi trả lại cho ông ta.

Nói rồi nhổ toẹt ra, nhổ luôn cả đờm rãi, nước miếng tùm lum lên đĩa. Anh chàng béo phệ kia thấy vậy, nói:

– Tôi không kêu dĩa đó đâu.

Phổ ky nói:

– Ông béo không gấp, tôi sẽ gọi cho ông dĩa khác.

Giây lát dĩa vò viên kia bưng lên. Phổ ky nói:

– Dĩa vò viên này là của Hòa thượng kêu đây này.

Tế Điên nói:

– Của ta kêu thì ta ăn.

Nói rồi chộp lấy ăn luôn.

Anh chàng béo phệ tức giận không làm gì được, bèn tránh xa Hòa thượng, kiếm một bàn khác ngồi. Tế Điên ăn xong hai dĩa vò viên bèn kêu phổ ky tính
tiền. La Hán gia thi triển Phật pháp, đại hiển thần thông muốn đùa
chưởng quỹ chơi, nào ngờ lại lòi ra một trường nhân mạng thị phi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.