Tế Điên Hòa Thượng

Chương 118


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 118


Xách thủ cấp tìm kiếm Dương Minh

Thấy ma quái hai người bị hại

Tiêu Lượng, Hà Thanh đến trước cổng nhà dương Minh thấy treo đèn kết hoa rực rỡ, Tiêu Lượng bỗng nhớ lại, nói:

– Hà hiền đệ này! Chúng mình đến đúng lúc quá! Hôm nay chính là ngày lễ
sinh nhật của Dương bá mẫu đây, mà ta quên mất! Đáng lẽ hôm nay phải đến chúc thọ người mới phải.

– Phải đấy!

Hà Thanh đáp, rồi hai người bước vào cổng. Gia nhơn nhìn thấy, nói:

– Té ra là Tiêu đại gia và Hà đại gia! Hai vị nên vào mau đi. Trong sảnh đến đông đủ rồi, chỉ còn chờ hai vị đấy!

Tiêu Lượng, Hà Thanh đi vào bên trong nhìn thấy đủ mặt cả các bạn: Truy vân
yến tử Diêu Điện Quang, Qúa độ lưu tinh Lôi Thiên Hóa, Thiên lý thối
Dương Thuận, Thiên lý độc hành Dương Đắc Thụy, Phi thiên quỷ Thạch Thành Thụy, Phi thiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng, Lập địa ôn thần Mã Giao Hùng,
Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng, Hỏa nhãn giang trư Tôn Đắc Minh, Quỷ dạ
xoa Hàn Long, Lãng lý toản Hàn Khánh, Thiết diện dạ xoa Mã Tịnh, Trích
tinh bộ đầu Đái Thụy, Thuận thủy lôi châu Đào Nhơn, Đăng bình độ thủy
Đào Phương, Đạp tuyết vô ngân Liễu Thụy, cả ngàn người đều có mặt ở
khách sảnh. Thấy Kim diện quỷ Tiêu Lượng, Luật lịnh quỷ Hà Thanh bước
vào, mọi người đều bước tới chào mừng. Dương Minh nói:

– Hai vị hiền đệ đến rồi! Ta sợ rằng hai chú đến không kịp, nào ngờ vẫn không quên.

Tiêu Lượng nói:

– Để hai đứa tôi vào chúc mừng lão thái thái.

Dương Minh nói:

– Hai hiền đệ có mặt là tốt rồi! Cứ ngồi đây uống rượu đi, lát nữa ta sẽ nói giùm hai hiền đệ là được.

Tiêu Lượng, Hà Thanh đều ngồi xuống dự tiệc. Dương Minh nói:

– Hôm nay 36 anh em chúng ta không thể về đông đủ hết; có người chết, có
người đi ra ngoài, có người chẳng biết đi đâu, tính lại thiếu hết mấy
vị.

Mọi người cùng nói:

– Đó là lẽ tự nhiên rồi!

Phi thiên quỷ Thạch thành Thụy mới hỏi Tiêu Lượng từ đâu đến đây? Tiêu Lượng đáp:

– Từ kinh đô.

– Ở kinh đô có tin tức gì hay không?

– Có tin là Hoa Vân Long bị giết.


Dương Minh nghe nói chắp tay:

– Cám ơn trời, cám ơn đất!

Tiêu Lượng hỏi:

– Này Dương đại ca! Hoa Vân Long là do anh giới thiệu kết bái với 36 bạn
hữu. Nếu anh ta không tốt, anh còn che chở làm chỉ Hiện tại anh ta chết ở Lâm An vì chịu quốc pháp, sao anh lại nói cám ơn trời đất?

– Này Tiêu Hiền đệ! Em có biết hành vi của Hoa Vân Long là như thế nào không?

– Tôi không biết.

Dương Minh mới đem việc Hoa Vân long đại náo ở Lâm An: Tại am Ô Trúc nhơn
gian dâm không thành mà giết chết liệt phụ trinh tiết, giết người ở Thái Sơn lầu, trộm ngọc chúc Phụng quan của Tần tướng phủ, hái hoa ở Triệu
Gia lầu ra sao, nơi rừng liễu ném phiêu tiêu hại ba bạn ra sao, đêm tối
vào Bồng Lai quán ra sao, những lời nói sau khi ném phiêu hại ba bạn…, tất cả đều thuật lại đầy đủ. Tần Nguyên Lượng, Mã Diêu Hùng nghe đến
việc của Hoa Vân Long, hận mình không thể ăn tươi nuốt sống Hoa Vân Long cho hả.

Tiêu Lượng, Hà Thanh nghe rồi mới nói:

– Không xong rồi! Hai đứa tôi làm chuyện bậy bạ quá!

Dương Minh hỏi:

– Hai em làm việc gì mà bậy bạ?

– Đại ca có biết Tế Điên tăng không?

– Biết chớ!

– Hai đứa tôi chẳng biết rõ ràng, đã giết Hòa thượng báo thù cho Hoa Vân Long rồi!

– Tế Công là vị Phật sống làm sao em có thể giết được?

– Anh không tin, đầu người tôi còn để trong bao giấy dầu nè, để tôi đưa ra xem.

– Em mở ra cho ta xem thử!

Tiêu Lượng lập tức mở gói giấy ra và rất đỗi kinh ngạc. Té ra không phải đầu người, mà là nửa trái dưa đèo, bên trên có bốn câu thơ:

Nực cười Hà Thanh với Tiêu Lượng

Lầm lẫn dưa đèo với Hòa thượng

Cả hai ra sức làm việc quấy

Khó khỏi rồi đây gặp tai ương!

Mọi người nhìn thấy rộ nhau cười lớn. Mã Tịnh nói:

– Tế Công là vị Phật sống, ở nhà tôi bắt yêu tại chùa Tỳ Lô, mấy anh làm
sao mà giết ổng được? Còn lời của Tế công rất là ứng nghiệm. Nói hai anh có tai nạn thì hai anh mau đi trốn đi!

Tiêu Lượng nói:


– Hai đứa tôi trở về nhà lánh nạn ít ngày, rồi sau đó lên chùa Linh Ẩn để tạ tội.

Ai nấy đồng nói:

– Nói như vậy phải đa!

Mọi người ở chơi nhà Dương Minh hai ngày, hôm sau ai về nhà nấy. Tiêu
Lượng, Hà Thanh theo Mã Tịnh về Tiểu Nguyệt Đồn vào lúc xế chiều, nhìn
thấy nhà nhà đều đóng cửa kín mít, phố xá vắng hoe, khác hơn thường lệ.
Mã Tịnh nói:

– Sao lạ vậy? Chắc có duyên cớ gì đây?

Ba người đến trước nhà Mã Tịnh kêu cửa. Bên trong, Hà thị bước ra hỏi:

– Ai đó?

Mã Tịnh đáp:

– Ta đây!

Hà thị nghe tiếng, mở cửa nói:

– Anh về thiệt đúng lúc quá! Tiểu Nguyệt Đồn bây giờ ở không được rồi! Chắc không xong quá!

– Tại sao vậy?

– Khi anh đi rồi, hàng đêm sau khi trống đổ canh một, từ hướng Tây một
trận gió cuốn đến, không biết là ma, là quái hay quỹ? Tiếng kêu “ồ ồ, ào ào” suông vào cửa nhà ai, cười lên một tiếng thì chắc chắn hôm sau nhà
ấy có người chết. Hôm nay là ngày thứ bảy, việc đó xảy ra sáu ngày, có
sáu người chết. Mã đại gia ở phía Tây nhà mình đã chết rồi, ngày thứ hai Lý đại gia ở cách vách cũng chết. Cho nên nhà nhà đều sợ quá, gần trưa
cũng chưa dám mở cửa, cả đến phố xá cũng đóng im ỉm không dám bán buôn
chi.

Hà Thanh nghe rồi bèn nói:

– Tôi không tin việc này đâu! Ra ngoài hành hiệp tác nghĩa tôi có thấy ma quỷ gì đâu. Tối nay tôi sẽ chờ nó.

Tiêu Lượng nói:

– Phải đó, tối nay bất kể là thứ gì, chúng ta hãy cầm dao chém nó.

Mã Tịnh nói:

– Hai anh đừng nên làm thêm lắm chuyện.

– Không sao đâu mà! Hà Thanh nói:

Ba người nói xong cùng ngồi lại ăn cơm chiều. Sau khi trống báo canh một
thì từ hướng chánh Tây một trận gió ào đến, ồ ồ ạc ạc dựng cả tóc gáy.
Hà Thanh, Tiêu Lượng hai người cắp dao nhảy ra ngoài thì thấy từ hướng
Tây một vầng khói trắng dài hơn một trượng, cũng nhìn không ra là giống
gì! Tiêu Lượng, Hà Thanh cùng hét lên một lượt:


– Yêu quái cả gan lớn mật! Hai ta kết thúc tánh mạng mi đây!

Nói rồi rút dao chém tới.

Khói trắng nhắm hai người phang vào. Hai người sợ quá chạy tuốt vào nhà nằm
lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh luôn. Khói trắng đó đến trước cửa nhà Mã
Tịnh cười lên một tiếng rồi đi. Mã Tịnh thấy hai người nằm lăn ra đất tợ xác chết, kêu không đáp, gọi không thưa. Trời sáng rõ, nghe bên kia
đường có tiếng khóc, thì ra Lưu thị gia nhà ở đối diện chết rồi. Mã Tịnh lòng đương lo lắng thì nghe tiếng gõ cửa, lật đật chạy ra xem, thì ra
đó là Lôi Minh và Trần Lượng. Mã Tịnh hỏi:

– Nhị vị hiền đệ Ở đâu đến đây?

– Hai tôi từ phủ Khúc Châu đi lên nhà Dương đại cạ Khi Tế Công bắt được
Hoa Vân Long, hai đứa tôi đang ở phủ Khúc Châu. Chừng đến nhà Dương đại
ca, hai đứa tôi nghe nói Tiêu Lượng, Hà Thanh đắc tội với Tế Công. Dương đại ca bảo chúng tôi đi Lâm An giúp Tiêu Lượng, Hà Thanh năn nỉ Ngài xá tội cho!

Mã Tịnh nói:

– Hai vị hiền đệ đến đây vừa đúng
lúc! Tiêu Lượng, Hà Thanh bị yêu quái suông phải. Hai vị hiền đệ chịu
cực một phen đi thỉnh Tế Công về đây. Một là cứu trừ tai họa cho dân địa phương, hai nữa xin Ngài mở lòng từ bi cứu chữa cho Tiêu Lượng, Hà
Thanh khỏi chết.

Lôi Minh hỏi:

– Sự việc như thế nào?

Mã Tịnh dắt hai người vào trong rồi đem trận gió ồ ồ ào ào thuật qua một
lượt. Lôi Minh, Trần Lượng nghe xong, nhìn thấy Tiêu Lượng, Hà Thanh quả nhiên nằm ngay đơ như xác chết, bèn cáo từ Mã Tịnh, thuật đường đi đến
Lâm An thành.

Về phần Tế Điên, sau khi bọn giặc Hoa Vân Long bị
chém rồi, Tế Điên vẫn ở lại trong chùa. Rảnh rỗi, ra tìm mấy người đồ đệ Ở gần đó uống rượu chơi. Một hôm, có một lão đạo sĩ đến chùa tìm Tế
Điên. Lão đạo này mình cao tám thước, đầu đội đạo quan cửu lương bằng
đoạn màu xanh, lưng thắt dây tơ màu vàng chanh, vớ trắng vân hài, sau
lưng ló lên chuôi bảo kiếm đựng trong bao da cá màu xanh, tay cầm phất
trần, mặt màu vàng nhạt, mi dài mắt sáng, mũi cao, miệng hình chữ Tứ với ba chòm râu đen phất phơ trước ngực, đúng là Thái bạch Lý Kim Tinh xuất thế, nghi biểu khác phàm. Vị đạo sĩ này tu ở Huyền Diệu quán trên núi
Tứ minh, họ Tôn, tên là Đạo Toàn, chính là đại sư huynh của Chữ Đạo
Duyên. Nhơn vì Chữ Đạo Duyên mấy hôm trước trở về miếu mắc bệnh, vì tức
giận lại bị thương hàn. Tôn Đạo Toàn đến thăm, mới hỏi:

– Sư đệ bệnh gì thế?

– Tôi mắc bệnh vì giận Tế Điên Hòa thượng đây!

Nói xong bèn đem những việc vừa qua thuật lại. Tôn Đạo Toàn nói:

– Không hề chi! Để ta đi kiếm tế Điên giết quách báo thù cho sư đệ là xong.

– Nếu sư huynh dám làm như vậy thì bệnh tôi sẽ hết ngay thôi!

– Ta đi đây!

Nói rồi từ giã đi ngay.

Ngày kia, Tôn Đạo Toàn tới Lâm An, ngụ Ở một khách điếm nơi cửa Tiền Đường. Hôm sau đến chùa Linh Ẩn, hỏi thầy giữ cửa:

– Tế Điên có ở trong chùa không?

– Ông kiếm Tế Điên hả? Không biết ông ấy có đi ra ngoài chơi hay không?
Nếu đi ra ngoài chơi thì không chừng đỗi gì, hoặc 5 ngày, 3 ngày, một
tháng, nửa tháng mới về. Nếu ở chùa thì thế nào lát nữa cũng có ra, đợi
có người nào ra ông hỏi thử xem!


Lão đạo sĩ đợi một lát thì thấy
từ trong đi ra một ông Hòa thượng kiếc, tăng y rách nát, tay ngắn thiếu
bâu, chiếc mũ đội về bên trái. Lão đạo sĩ hỏi:

– Ông có phải là Tế Điên không?

– Không phải đâu! Anh em chúng ta có bốn người: Hồ Điên, Loạn Điên, Hỗn Điên và Tế Điên. Ta đây là Hồ Điên.

– Ông kêu giùm Tế Điên cho ta một chút.

– Ta đương thèm rượu, ông đưa tiền đây ta sẽ kêu giùm cho.

Lão đạo sĩ bèn móc túi đưa cho Hòa thượng hai tiền, Hòa thượng đi vào. Đợi
một lát lâu thì thấy bên trong đi ra có một ông Hòa thượng kiếc nữa. Lão đại sĩ hỏi:

– Ông có kêu Tế Điên giùm tôi chưa mà sao không thấy ông ấy ra?

– Ta đâu có biết, chắc ông nhìn lầm người rồi đa! Ta tên là Hỗn Điên, bộ Ông không thấy chiếc mũ của ta lệch ở phía nào sao?

Lão đạo sĩ dòm lại thấy chiếc mũ lệch ở phía trước đầu, bèn nói:

– Ông không phải là Hồ Điên à?

– Ta không phải mà! Hồ Điên là đại sư huynh của tạ Ông ấy uống rượu xong thì đi ngủ rồi.

– Hỗn Điên! ông đi kêu Tế Điên giùm ta đi.

– Ta đâu có đi làm công không! Ông muốn kêu thì chịu tiền rượu cho ta đi chớ!

Lão đạo sĩ lại móc đưa ra hai tiền. Hòa thượng cầm tiền đi vào. Lão đạo sĩ
chờ mãi cho đến mặt trời xế qua, bên trong mới lững thững đi ra một ông
Hòa thượng kiếc. Lão đạo sĩ nhìn không ra ông nào mới hỏi:

– Ông là Hồ Điên hay Hỗn Điên?

– Ta là Loạn Điên đây. Ông tìm ai vậy?

– Tôi tìm Tế Điên.

– Để ta đi kêu giùm cho, mà ông phải chịu tiền rượu cho ta mới được!

– Như vậy ông không phải là Hỗn Điên sao?

– Bộ Ông không thấy chiếc mũ của ta đây sao?

Lão đạo sĩ nhìn kỹ lại thì thấy chiếc mũ đội lệch ra phía sau, đành móc đưa ra hai tiền nữa. Chờ mãi cho đến tối đen cũng không thấy ai đi ra. Lão
đạo sĩ tức giận trở về khách điếm. Hôm nay lại đến nữa, đứng ở trước
cổng chùa kêu Tế Điên mà mắng.

Đương mắng chửi, thì Lôi Minh và Trần lượng đi trờ tới. Lôi Minh nói:

– A cái thằng chó này, sao mi dám chửi sư phụ ta?

Lão đạo sĩ nghe nói, liền hỏi:

– Mi là đồ đệ Tế Điên hử?

– Đích thị!

– Được! Ta kiếm Tế Điên không ra thì gặp mi đây!

Nói rồi chỉ tay một cái, dùng định thân pháp trồng cứng Lôi Minh, Trần
Lượng lại. Lão đạo sĩ đưa tay rút kiếm định kết thúc tính mạng hai vị
anh hùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.