Tế Điên Hòa Thượng

Chương 114


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 114

Trịnh Huyền Tu quán rượu gặp Hòa thượng

Thẩm Diệu Lượng nghe ca biết Thánh tăng

Tế Điên bước vào tửu lầu tìm một chiếc bàn ngồi xuống. Phổ ky dọn chén đũa ra, lão đạo sĩ hỏi:

– Này phổ ky! Ở đây có bán đồ chay không? Tôi ăn chay.

– Thưa có!

Tế Điên nói: – Ta ăn mặn hè!

– Mặn chay có hết mà! Phổ ky nói:

– Chú đem cho đạo gia một miếng tầu hũ rán trước đi! Tế Điên nói – Ta kính lão đạo đó!

Lão đạo nghĩ bụng: “Hòa thượng này không quen với mình, lại kính đồ chay
cho ta, ta phải kính lại mới được:. Bèn lật đật gọi phổ ky:

– Chú đem cho sư phó một món chiên nhé! Ta kính Ngài đó.

Phổ ky dạ ran, giây lát thức đem lên đủ. Tế Điên muốn uống rượu, bèn kêu phổ ky:

– Đem cho lão đạo sĩ một đĩa giá chua, ta kính Ngài.

Lão đại sĩ lại kêu cho Tế Điên một chén vò viên; Tế Điên kêu cho lão đạo sĩ một đĩa đậu hũ xào, lão đạo kêu lại một đĩa thịt dê; Tế Điên kêu một tô canh cải trắng, lão đạo kêu lại một đĩa thịt ram. Hai người kêu qua kêu lại tặng nhau. Tế Điên kêu phổ ky lại nói:

– Lát nữa đạo gia ăn hết bao nhiêu tiền, để ta trả cho nhé!

– Vâng ạ!

Lão đạo sĩ nghe nói thế, khi ăn xong kêu phổ ky tính tiền và bảo:

– Hòa thượng ăn hết bao nhiêu tiền để ta trả cho nhé!

Tế Điên lật đật nói:

– Đạo gia đừng làm thế! Để tôi trả cho.

Lão đại sĩ nói rồi bèn mở túi ra, trong túi có 200 lượng bạc. Tế Điên nói:

– Để tôi trả cho!

Nói xong lấy tay cướp lấy chiếc túi của lão đạo sĩ cầm đi xuống lầu. Lão
đạo sĩ cho rằng Hòa thượng có tính mau mắn, đi xuống lầu để trả tiền nên không giật túi lại. Lão đạo sĩ đợi một hồi lâu không thấy Tế Điên trở
lên, mới kêu phổ ky xuống xem thử. Phổ ky trở lên trả lời:

– Hòa thượng đã đi từ nãy rồi!


Lão đạo sĩ nghĩ thầm: “Hòa thượng này là tên lường gạt, lấy mất 200 lượng
của ta mà cũng không trả tiền cơm nữa”. Nay mắn lão đại sĩ còn một ít
bạc vụn trong túi, bèn lất ra trả tiền cơm, rồi xuống lầu đuổi theo Hòa
thượng. Đi tới đầu thôn, lão đạo thấy Hòa thượng đang ngồi tại cổng thôn mở bao bạc ra và tự nói lẩm nhẩm: – Cái này là Cao bạch, cái này là
Thành sắc, cái này là Thái hồ, không biết có tốt hay không?

Lão đạo sĩ Trịnh Huyền Tu thấy vậy mới nói:

– Hay cho ông Hòa thượng! Ông cướp bạc của tôi còn nói thành sắc này thành sắc nọ hử?

Nói rồi chạy tới đánh lia lịa. Tế Điên bèn đếm: 1 đấm, 2 đấm… Lão đạo sĩ đánh đến 5 đấm, Tế Điên bèn nói:

– Để ta đấm lại ông chớ!

Nói xong giằng lão đạo sĩ xuống đánh 5 đấm. Tế Điên đứng dậy nói:

– Ông đánh lại ta!

Lão đạo sĩ lại đánh. Tế Điên lại giằng lão đạo sĩ xuống đánh 5 đấm. Người
ta thấy vậy bu lại xem, nhưng chẳng ai can ra. Có người nói:

– Hai vị này đánh nhau coi cũng được quá! Mỗi người đánh 5 đấm.

Người khác nói:

– Hòa thượng công bằng hơn! Đánh lão đạo 5 đấm rồi tự mình nằm xuống bảo
lão đạo đánh; còn lão đạo không công bằng chút nào, phải đợi Hòa thượng
đè xuống mới chịu nằm.

Lão đạo sĩ nghe nói giận quá, trả lời:

– Ta mà không công bằng à? Ông ấy ăn của ta một bữa cơm, lại giựt của ta 200 lượng bạc chạy đi, mà ta lại không công bằng à?

Mọi người muốn khuyên giải thì đằng kia Thẩm Diệu Lượng, Lý Diệu Thanh, Chữ Đạo Duyên chạy tới. Thẩm Diệu Lượng nói:

– Này Hòa thượng! Tôi đang tìm ông thì gặp ông ở đây! Tôi hỏi ông nè, tại sao ông khinh dể đồ đệ tôi quá vậy?

– Cái đó là tự đồ đệ của ông vô cớ xía vô chuyện của người. Ta bảo cho
ông biết: này Thẩm Diệu Lượng! Cả đến ông, ta cũng không coi ra gì nữa
mà!

– Này Hòa thượng! Ông có bao nhiêu lai lịch mà dám nói lớn lối như vậy?

– Có bao nhiêu lai lịch hử? Hãy nghe mấy câu ta nói đây:

Xưa kia anh kiệt bốn phương đồn,

Giết vợ tìm vào học đạo tôn,


Làm Linh ban tặng Phân quang kiếm,

Mới nhập Tam Thanh cổ đạo môn.

Thẩm Diệu Lượng nghe Tế Điên đọc mấy câu, rất đỗi kinh ngạc! Thật ra Thẩm
Diệu Lượng trước kia là người Giang Tây, sống về nghề bảo tiêu tên là
Thẩm Quốc Đống, oai danh vang dội khắp nơi, thường đi bảo tiêu xạ Vợ Ở
nhà là Tào thị và con, hai người sống qua ngày. Ngày kia, Thẩm Quốc Đống rảnh việc ở nhà bèn đi ra tiệm uống trà, nghe ở bàn bên có hai người
nói chuyện phiếm. Họ nói:

– Việc trên thế gian này khó mà nói cho hết! Bậc đại trượng phu khó khỏi vợ không hiền, con không hiếu. Như
Thẩm Quốc Đống là bậc anh hùng đi bảo tiêu xa, vợ Ở nhà lại làm chuyện
lén lút xấu hổ; đáng tiếc Thẩm Quốc Đống anh hùng như vậy mà vợ làm mất
hết danh tiếng!

Người kia nói:

– Sao mà anh biết?

Người nọ đáp:

– Tôi có người bà con ở gần nhà của Thẩm Quốc Đống. Tôi thường đến đó
chơi. Nghe nói vợ của Thẩm Quốc Đống thật là vô liêm sỉ! Việc này nếu để Thẩm Quốc Đống biết được thì mất mạng như không.

Người kia nói:

– Cũng không chắc gì ông ấy biết. Có ai dám nói ra đâu!

Thẩm Quốc Đống ngồi một bên nghe thấy hết, nhưng cố làm như không biết gì,
vả lại cũng không biết hai người đó là ai. Còn hai người này chỉ nghe
tên Thẩm Quốc Đống mà chưa thấy mặt bao giờ. Thẩm Quốc Đống nghe việc ấy xong, trở về nhà, cũng không đề cập chuyện ấy. Ngày kia, Thẩm Quốc Đống nói định đi ra ngoài, Tào thị hỏi:

– Anh đi bao lâu mới trở về nhà?

– Có việc gấp phải mất hơn hai tháng mới về.

Thẩm Quốc Đống đi ra khỏi nhà, bèn đến một trấn nhỏ cách nhà khoảng ba dặm,
tìm một quán trọ ngụ đỡ. Tối lại, khi sang canh, tự mình cắp dao ngầm
trở về nhà dò xét, không thấy động tĩnh chi, bèn về quán ngủ lại. Tối
hôm sau vào khoảng canh hai, Thẩm Quốc Đống lại trở về nhà dò xét, thì
nghe trong nhà có tiếng gái trai cười giỡn. Thẩm Quốc Đống đến bên cửa
sổ xoi lỗ giấy nhìn vào: vợ hắn ăn mặc chải chuốt, trang sức đẹp đẽ.
Trên giường đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn rượu thịt đầy đủ, ngồi một
bên là một vị văn sinh công tử đẹp đẽ ưa nhìn. Thẩm Quốc Đống nhận ra là Tôn công tử ở sát nhà mình tên là Tổ Nghĩa, hiệu Tú Phong. Vị này vốn

dòng dõi nhà quan, cha ông đã từng làm chức Giáo học, nhưng vì tổ tiên
không đức hạnh mới sanh ra hạng con cháu lưu đãng, thông gian với Tào
thị như thế! Kế nghe Tào thị nói:

– Hai ngày nay hắn ta ở trong
nhà, tôi sợ công tử đến, hai đàng chạm mặt e có nhiều điều bất tiện! May mà hắn lại đi, dễ chừng đến hơn hai tháng.

Vị công tử kia nói:

– Nàng ơi! Hai hôm nay ta thiệt là sách vở biếng xem, cơm nước nuốt không trôi, chỉ hận mình không được cùng nàng vui chung một chỗ. Được như vậy mới toại lòng ta!

– Công tử có muốn cùng nhau làm vợ chồng lâu dài chăng?

– Làm chồng vợ lâu dài là thế nào?

– Công tử mua cho em một gói thuốc độc, đợi hắn về, em dọn tiệc tẩy trần, bỏ thuốc độc vào trong rượu thuốc chết hắn đi. Như vậy chúng ta há
chẳng phải là làm chồng vợ lâu dài sao?

Thẩm Quốc Đống nghe tới
đó trong lòng khó chịu, tự nghĩ rằng: “Chí thân không ai bằng cha con,
gần gũi không ai hơn vợ chồng, mà bây giờ thiệt là: Chồng vợ đồng
giường, lòng xa trăm dặm!”. Rồi xông vào nhà giết chết hai kẻ gian dâm
ấy. Thẩm Quốc Đống định đầu cáo với quan huyện để chịu án cho xong,
nhưng lại nghĩ: “Người ta sống trên đời giống như một giấc mộng dài!
Công danh giàu có, vợ đẹp con khôn chỉ toàn là giả, rốt cuộc đều không.
Chi bằng xuất gia là khỏe nhất!”.

Nghĩ như vậy rồi, Thẩm Quốc
Đống bèn đến lạy Tử hà chơn nhơn Lý Hàm Linh làm thầy, được ban tên là
Diệu Lượng và một thanh Phân quang kiếm để hộ thân. Hiện tại Thẩm Diệu
Lượng đã hơn 90 tuổi, chuyện ngày xưa của ông ta không ai biết, mà hôm
nay bốn câu thơ của Hòa thượng lại trúng vanh vách sự việc cũ. Hòa
thượng độ chừng hơn 20 tuổi, làm sao biết được chuyện mấy mươi năm
trước?

Thẩm Diệu Lượng ngạc nhiên một hồi lâu mới nói:

– Này Hòa thượng! Làm sao ông biết được chuyện quá khứ của ta?

Tế Điên đem 200 lượng bạc ra trả cho Trịnh Huyền Tu rối nói:

– Để Hòa thượng ta cho ông thấy lai lịch của ta nhé!

Nói rồi lấy tay sờ lên thiên linh một cái, lộ ra Phật quang, linh quang,
kim quang. Thẩm Diệu lượng nhìn thấy đúng là vị Tri Giác La Hán. Lão đạo sĩ lật đật cúi đầu, miệng niệm “Vô lượng Phật”. Tế Điên cười hà hà,
quay đầu cất bước, vừa đi vừa hát:

Sống tuổi 70 được bao người?

Bỏ đi bé bỏng lúc nhiều mươi,

Khoảng giữa thời gian đà mấy chốc.

Lộn xem sầu não với vui tươi!

Trăng quá Trung thu, trăng chẳng sáng.


Hoa quá Thanh minh, hoa kém tươi.

Bên hoa dưới nguyệt vui ca giọng,

Chén vàng cạn chuốc mãi đầy vơi.

Trên đời tiền của dùng nào hết,

Triều nội quan to được mấy người?

Quan to, của lắm, tâm thêm bận,

Chỉ tội đầu xanh sớm bạc thôi!

Xuân Hạ Thu Đông tày mháy mắt,

Gà báo canh khuya, chuông hoàng hôn.

Hãy xem trước mắt nhân gian,

Mỗi năm một bận cỏ hoang viếng mồ.

Mộ hoang cao thấp lô xô,

Mỗi năm già nửa cỏ khô mọc tràn.

Tế Điên hát sơn ca xong, đi đến phủ Khúc Châu. Quan Tri phủ là Trương Hữu Đức nhìn thấy, nói:

– Bạch Thánh tăng! Ngài đi đâu đó? Tôi đương phái người đi khắp nơi tìm Thánh tăng đây!

– Ta được bạn bè mời rượu mà đến đây. Lão gia tìm Hòa thượng ta có việc gì?

– Tôi đã lấy cung hai tên Hoa Vân Long và Điền Quốc Bổn xong rồi, bọn
chúng đều thú nhận cả; chờ Thánh tăng đến để tôi sai một người cùng đưa
bọn giặc về Lâm An.

– Được đấy!

Quan Tri phủ phái hai vị
Đầu mục mang theo 10 tên quân, đem bọn giặc đóng trăn lại, dùng thuyền
đưa đi. Tế Điên và hai Ban đầu Sài, Đỗ nói lời cáo từ. Quan tri phủ đưa
đến bờ sông rồi mới trở về. Lập tức thuyền nhổ neo, Tế Điên nói:

– Này hai vị Ban đầu! Chắc là hai vị mừng rồi đó! Giải mấy tên giặc Lâm
An, hai vị lên nha môn lãnh 1.200 lượng bạc thưởng, mỗi vị được 600
lượng.

Sài đầu, Đỗ đầu cũng vui vẻ nói:

– Bọn tôi được như vậy là nhờ ơn sư phó thành toàn cho!

Thuyền vẫn phăng phăng đi tới, mọi người nói cười vui vẻ. Một ngày kia đi đến
Tiểu Long khẩu, nào ngờ từ dưới nước xông lên bốn tên giang dương đại
đạo muốn cướp tù xa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.