Tế Điên Hòa Thượng

Chương 113


Đọc truyện Tế Điên Hòa Thượng – Chương 113

Tế Điên đấu phép với Chữ Đạo Duyên

Thần đồng chế phục Thẩm Diệu Lượng

Thần đồng tử Chữ Đạo Duyên đang rượt theo Tế Điên, thì từ trong thôn đi ra
hơn 20 người níu giữ đạo sĩ lại áp đánh. Ông ta không biết bởi lý do gì?

Thực ra Tế Điên đã đến thôn ấy rồi vào một quán trà, trước số người đông đảo đang uống trà, Tế Điên la lớn:

– Các vị Ơi, cứu tôi với!

– Cái gì vậy? Mọi người nhao nhao hỏi.

– Ngoài thôn này có một lão đạo sĩ đang cầm kiếm hóa phép làm sa mù. Ông
ta bảo: “Để cho người trong thôn mắc bệnh phải nhờ ông ta trị cho mới
hết”. Ý ông ta muốn quyên 3.000 lượng bạc đấy. Tôi khuyên ông ta, ông ta cho rằng tôi phá hư việc của ông ấy nên rút kiếm định giết tôi.

Mọi người nghe nói đồng thanh bảo:

– Đâu có thể có chuyện này được! Chúng ta bắt lão đạo chôn sống cho rồi.

Nói xong, mọi người ùa ra khỏi thôn, quả nhiên thấy có một lão đạo sĩ tay
cầm bảo kiếm, hai mắt trợn ngược, bèn xúm nhau níu lại định đánh. Chữ
Đạo duyên la lên:

– Các vị sao lại đánh tôi?

– Ông đến làm phép hóa mù để hại người trong thôn chúng tôi, không đánh sao được?

– Ai nói với các vị như thế?

– Chính Hòa thượng nói đấy!

– Phải rồi! Tôi với ông Hòa thượng ấy có cừu thù, các vị đừng nghe lời
ông nói. Tôi là người ở Tỵ Tu quán trên Thiết Ngưu Lãnh, tên là Thần
đồng tử Chữ Đạo Duyên đây. Tôi đang muốn tìm Hòa thượng mà không biết
ông ta ở đâu, để cùng nhau đối chất.

Mọi người cùng kéo nhau về quán trà thì không thấy Tế Điên ở đó nữa. Có người hỏi:

– Hòa thượng đi đâu nhỉ?

Trong bọn có người nói:

– Hòa thượng đến nhà Điền nhị gia ở cách vách đây để thăm bệnh điên rồi.

Lão đạo sĩ nghe nói giận không bắt được Hòa thượng bằm 1.000 nhát dao cho
nát cho hả cơn tức, bèn lật đật chạy đền cửa nhà họ Điền kêu lớn:

– Tế Điên tăng mau ra đây! Sơn nhân cùng mi sống mái một trận.


Nguyên sau khi mọi người chạy đi kiếm lão đạo sĩ, Tế Điên ngồi lại ở quán trà, nói:

– Hòa thượng ta có nghề trị bệnh, bất cứ bệnh phong cùi gì ta điều trị được tất.

Có người ngồi gần chạy lại nói:

– Đại sư phó, Điền nhị gia của chúng tôi mắc bệnh điên đã lâu, hễ gặp ai
đánh nấy, hiện bị xiềng ở nhà sau, sư phó có trị được không?

– Có gì mà không được.

– Thế thì xin mời Hòa thượng!

Người ấy nói xong bèn đưa Tế Điên vào bên trong. Tế Điên hỏi

– Người điên đó ở đâu?

– Bị trói ở sau nhà này.

Tế Điên bảo đem chìa khóa lại, rồi đến phía sau mở khóa ra. Người điên từ
bên trong chạy thẳng ra trước cổng, nhằm lúc lão đạo sĩ đang réo tên Tế
Điên thách đấu. Người điên chạy tới túm lấy ông ta đánh túi bụi, vật lão đạo sĩ xuống vừa đánh vừa đá liên hồi, đánh xong còn vạch miệng lão đạo sĩ đái vào. Bấy giờ mọi người mới kéo người điên ra được. Tế Điên nói:

– Ta có một viên thuốc, lát nữa cho ông ấy uống thì khỏi ngay thôi!

Nói rồi Tế Điên cầm cái gì đó đi ra. Bên ngoài, mọi người đang khuyên lão đạo sĩ:

– Thôi, Ngài về đi! Ông ấy điên mà chấp nhất làm chi!

Lão đạo sĩ ngước đầu nhìn lên, thấy Tế Điên đang đứng một bên cười cười, bèn nộ khí xung thiên, nói:

– Hay cho Hòa thượng! Ông chạy đi dâu?

Tế Điên quay mình bỏ chạy, lão đạo sĩ lật đật đuổi theo, ra tới đầu thôn
thì không còn thấy đâu nữa. Lão đạo sĩ nghe có tiếng bước chân phía sau
ba gian miếu Thổ địa trước mặt, bèn đi vòng ra phía sau để xem thử. Chữ
Đạo Duyên thấy trước mặt mình một vị đạo sĩ đầu đội mão đạo sĩ màu vàng
nhạt, mình mặc đạo bào cùng màu, chân đi vớ trắng vân hài, mặt như cổng
nguyệt ba thu với chòm râu quai nón trắng như tuyết, sau lưng đeo Phân
quang kiếm. Lão đạo sĩ này chính là Quảng pháp chơn nhơn Thẩm Diệu
Lượng, sư phó của Chữ Đạo Duyên. Chữ Đạo Duyên lật đật chạy đến quỳ
xuống dập đầu lia lịa, nói:

– Kính bạch sư phó! Đệ tử xin ra mắt sư phó.

Ông ta không nói một lời. Chữ Đạo Duyên lại dập đầu, nói:

– Kính bạch sư phó, đệ tử xin ra mắt.


Ông ta càng dập đầu, lão đạo sĩ kia vẫn làm thinh. Chữ Đạo Duyên cũng không biết tại sao sư phó mình cứ nhắm mắt mà chẳng thèm để ý đến ông ta như
vậy.

Vừa dập đầu lia lịa, Chữ Đạo Duyên lòng càng thêm buồn bực, bỗng Tế Điên từ đâu bước tới nói:

– Chữ Đạo Duyên! Ông đạo hạnh dường ấy mà lại nhè ổ trứng gà lạy cả trăm
lạy như thế hử? Ngày mai gặp ổ trứng vịt chắc ông lạy hai trăm cái chứ
gì!

Chữ Đạo Duyên nghe nói nhìn lại, vạch lớp rơm ra đúng là ổ
trứng gà, bèn giận đến mặt mày tái sanh, đưa tay rút kiếm thì Tế Điên
không còn ở đấy nữa. Chữ Đạo Duyên sục sạo cả buổi vẫn không gặp. Trời
đã tối, ông ta lật đật trở về Tam Thanh miếu của sư thúc mình là Lý Diệu Thanh. Về đến Tam Thanh miếu, Lý Diệu Thanh hỏi:

– Đạo Duyên từ đâu đến đây thế?

Đạo Duyên đem chuyện vừa qua thuật lại. Lý Diệu Thanh nghe xong, nói:

– Không hề chi! Ngày mai ta cùng ông đi kiếm Tế Điên.

Chữ Đạo Duyên đang cơn tức giận cũng không nói thêm lời nào. Lý Diệu Thanh
bảo ông ta ăn cơm, ông ta cũng không chịu ăn, tự mình ôm cục giận đi ngủ luôn. Hôm sau Lý Diệu Thanh còn chưa thức dậy, Chữ Đạo Thanh đã đi ra
khỏi miếu quyết tìm Tế Điên sống mái một trận. Ra khỏi miếu không xa,
Chữ Đạo Duyên thấy trước mặt mình một vị lão đạo sĩ, đầu đội khăn đạo sĩ màu vàng nhạt, mình mặc đạo bào cùng màu, lưng đeo Phân quang kiếm. Chữ Đạo Duyên xem thấy, trong bụng chắc mẩm là Tế Điên dùng ổ trứng vịt để
đùa mình, nào ngờ đó là Thẩm Diệu Lượng thiệt. Nguyên Thẩm Diệu Lượng
đang đi hóa duyên, định khuyến hóa được 1.000 lượng bạc để sửa miếu, và
lập thệ rằng: – Nếu sử dụng số bạc hóa duyên này vào chuyện sai trái sẽ
bị thiên lôi đánh chết. Hiện tại ông ta đã xài hết hơn 200 lượng, sợ bị
mắc vào lời thề, nên tìm đến Lý Diệu Thanh mượn đỡ số bạc để bù vào chỗ
thiếu hụt kia. Hôm nay đang vận chẩn cước phong, bỗng thấy Chữ Đạo Duyên đằng kia đi lại, Thẩm Diệu Lượng hỏi:

– Đồ đệ đi đâu đó?

Chữ Đạo Duyên trợn mắt nói:

– Đồ ổ trứng vịt! Bay định gạt ta hả!

Thẩm Diệu Lượng thấy vậy mới hỏi:

– Chữ Đạo Duyên! Mi có điên không?

Chữ Đạo Duyên rút kiếm ra định chém. Thẩm Diệu Lượng lấy tay chỉ một cái,
dùng định thân pháp trồng cứng Chữ Đạo Duyên lại và hét:

– Đồ nghiệt chướng! Mi định giết ta hả?


Nói rồi rút Phân quang kiếm định giết Chữ Đạo Duyên. Chừng đó Chữ Đạo Duyên mới biết rõ đây thực là sư phó của mình chứ không phải ổ trứng vịt, vội nói:

– Sư phó đừng giết con, con có việc xin thưa.

Thẩm Diệu Lượng nói:

– Đồ nghiệt chướng! Tại sao mi lại gọi ta là ổ trứng vịt hử? Nói mau!

Chữ Đạo Duyên lúc đó mới đem nguồn cơn kể rõ. Thẩm Diệu Lượng nghe xong mới nói:

– À ra thế! Bây giờ ta với con cùng đến miếu sư thúc của con đã, có việc gì sau sẽ liệu!

Chữ Đạo Duyên bèn theo Thẩm Diệu Lượng trở về Tam Thanh quán. Gặp Lý Diệu Thanh, Thẩm diệu Lượng nói:

– Này hiền đệ! Sư điệt của chú kết thù oán với Tế Điên Hòa thượng, bị Ông ta làm nhục, chú đã biết mà làm sao không chịu khuyên giải Đạo Duyên
một lời nào hết vậy?

Lý Diệu Thanh nói:

– Hôm qua cháu nó có đến đây, sáng nay tôi chưa dậy mà nó đã đi mất, đâu chờ tôi khuyên bảo! Việc này anh đừng vội trách tôi.

Đương nói tới đó thì bên ngoài có tiếng kêu lớn:

– Ới Thẩm Diệu Lượng, Lý Diệu Thanh! Mau ra đây.

Thẩm Diệu Lượng nghe kêu, định chắc là Tế Điên Hòa thượng đã đến, bèn lật
đật cùng nhau chạy ra xem, thì thấy trước cửa đứng sẵn một người đầu tóc rối bù, vận quần áo lam. Thẩm Diệu Lượng định hỏi: – Chú là ai? Người
ấy trợn mắt lất tay điểm mặt:

– Hay cho Thẩm Diệu Lượng! Lớn mật
dữ a! Mi hóa duyên để sửa miếu, dám thề giữa trời đất là không hề xài
vào số tiền đó, mà nay dám tiêu pha hơn 200 lượng. Ngô thần sẽ kêu Thiên lôi đánh chết mi cho rảnh.

Thẩm Diệu Lượng nghe nói, nghĩ bụng:
“Việc của ta làm sao người khác biết được kìa?”. Nghe lời nói đó xong,
Thẩm Diệu Lượng sợ quá, lật đật quỳ xuống đất van xin lia lịa:

– Xin Tổ sư gia từ bi tha thứ cho! Đệ tử sẽ cố gắng sớm lo trả lại đủ số.

Lý Diệu Thanh cũng cho là thần linh hiển thánh, lật đật quỳ xuống nói:

– Lão nhân gia là vị Tổ sư gia nào, xin cho biết?

Ngưởi kia cười ha hả, nói:

– Lý đạo gia! Ông không nhận ra tôi sao? Tôi là lão Ngô bán đậu hũ ở thôn này đây mà!

Lý Diệu Thanh bấy giờ mới vỡ lẽ, nói:

– Này lão Ngô! Tại sao ông giả dạng thần tiên kỳ vậy?

– Không phải tự tôi muốn đến đây đâu! Ấy là có một ông Hòa thượng kiếc
hóa duyên được 500 tiền thuê tôi đấy! Ông ta dặn tôi phải nói như vậy.

Nói tới đó bỗng ngước đầu lên thấy có một vị Hòa thượng từ xa đi lại, lão Ngô nói:

– Hình như ông Hòa thượng ấy đến kìa!


Thẩm Diệu Lượng nhìn ra là một ông thầy đi ăn xin, quần áo rách rưới không sót một chỗ, bèn hỏi:

– Đó có phải là Tế Điên Hòa thượng không kìa?

Chữ Đạo Duyên nói: – Không phải đâu.

– Để ta hỏi hắn xem.

Khi Hòa thượng tới gần, Thẩm Diệu Lượng hỏi:

– Này Điên tăng! Sao ngươi dám khi dể đồ đệ ta quá vậy? Thiệt là đáng
giận! Ngươi phải nói cho ra lẽ, sơn nhân ta sẽ tha tội chết cho, bằng
không hôm nay ta nhất định sẽ kết thúc tánh mạng ngươi cho rồi.

Hòa thượng cười hà hà, nói:

– Thẩm Diệu Lượng! Ông chớ nói phách, bộ không biết Hòa thượng ta lợi hại tới bậc nào à?

– Này Điên tăng! Thể theo đức hiếu sinh, ta bắt mi lại trước đã.

Nói xong rút Phân quang kiếm ra nhắm ngay Hòa thượng chém xuống. Hòa thượng né mình tránh khỏi, thân thể linh hoạt xoay quanh lão đạo sĩ, thỉnh
thoảng vỗ, níu, xô, đẩy, chọt lia lịa. Lão đạo sĩ tức quá, miệng lâm râm đọc chú, bỗng nhiên nổi lên một trận gió biến ra hai Thẩm Diệu Lượng
giống hệt nhau ráp lại, một ông chém Hòa thượng một ông ôm. Hòa thượng
nói:

– Cái thằng cha này không gõ vô sọ không chịu thôi mà!

Lão đạo sĩ thấy chém không được Hòa thượng bèn lại niệm chú, hai hóa thành
bốn Thẩm Diệu Lượng ráp lại vây quanh Tế Điên. Tế Điên chạy lung tung
vây không được. Lão đạo sĩ lại biến thành 8,8 thành 16,16 thành 32 Thẩm
Diệu Lượng đều tay cầm bảo kiếm. Tế Điên thấy vậy nói:

– Chuyến này ngặt dữ đa!

Nói rồi nhảy ra ngoài chạy thẳng.

Thẩm Diệu Lượng thâu phép lật đật đuổi theo, thì Hòa thượng chớp mắt đã chạy đi xa rồi. Tế Điên chạy tới một tòa thôn trấn, ở phía Tây đường có một
vị lão đạo sĩ đang ngồi uống rượu. Vị lão đạo sĩ này đội mũ đạo sĩ chín
khía, mình mặc áo đạo bào bằng đoạn lam nổi bật cổ áo màu xanh, vớ trắng vân hài, mặt như ngọc tía, mày rô mắt to, râu quai nón bạc phếu phất
phơ trước ngực. Trên bàn có để một cái bao ngay ngắn chứng tỏ rằng cũng
vừa mới đến. Vị đạo sĩ này là người ở Châu Giang tại Đại Gia bảo, họ
Trịnh tên là Huyền Tu, hôm nay đi qua đây ghé lại dùng cơm.

Tế Điên bước lên lầu nhìn thấy lão đạo sĩ bèn hỏi:

– Đạo gia mới đến hả?

– Vâng! Đại sư phó mới đến à?

– Đạo gia này, bên chỗ đây ngồi ăn được chứ?

– Được, được xin mời!

Tế Điên tìm một cái bàn ngồi xuống. Phổ ky chạy đến lau dọn bàn ghế. Tế
Điên đảo mắt nhìn, dự định đùa cợt Trịnh Huyền Tu một trận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.