Tay súng cuối cùng

Chương 27


Bạn đang đọc Tay súng cuối cùng: Chương 27


Web và Romano lần lượt báo cáo lại sự việc, mỗi người ba lần tất cả. Và tất nhiên là Bates đã đến xạc Web một trận tóe lửa vì đã tự tiện tiến hành điều tra trái phép.
“Tôi đã cảnh báo là chúng đang lần theo anh ngay từ đầu. Web. Vậy mà anh đúng là cái đồ chó đẻ ương bướng, anh có chịu nghe đâu cơ chứ.” Bates rủa xả.
“Này, bình tĩnh đi nào,” Romano can.
“Tôi có biết anh không nhỉ?” Bates nói và trừng trừng nhìn thẳng vào mặt Romano.
“Paul Romano, đặc nhiệm đột kích Đội Hotel.” Anh vừa nói vừa chìa tay ra.
Bates làm như không nhìn thấy cử chỉ lịch sự của Romano và quay sang Web. “Anh có biết là Buck Winters đang tìm kiếm bất kỳ cớ nào có thể để nện anh ra bã không?” Anh liếc nhìn Romano: và để chính thức xóa bỏ toàn bộ lực lượng HRT? Vậy mà anh lại để chuyện này xảy ra à?”
“Tất cả những gì tôi đang làm là tìm ra chuyện gì đã xảy ra với các đồng đội của mình mà thôi,” Web vặc lại. “Và chắc chắn là anh cũng làm như vậy, nếu anh mà là tôi.”
“Đừng có giở cái cớ chó chết đó ra với tôi làm gì.” Bates rống lên và đột nhiên đứng sững lại vì Web đang chìa ra trước mặt anh ta tập báo cắt.
“Tôi tìm thấy chúng trong nhà anh ta. Bates chậm rãi chìa tay ra cầm lấy tập báo.
“Anh muốn nói về chuyện này chứ?” Web hỏi.
Bates dẫn hai người ra khỏi hiện trường, tới một chỗ yên tĩnh. Anh liếc nhìn Romano rồi lại quay sang Web.
“Không sao đâu,” Web nói, cậu ấy cũng được phép tiếp cận tất cả những thông tin thuộc loại tuyệt mật.”
“Thậm chí còn tham gia hoạt động bảo vệ yếu nhân, kể cả một lần bảo vệ Arafat.” Romano lạnh lùng nói. “Nếu nói về mục tiêu thì tay đó mới là một mục tiêu bị săn đuổi ráo riết.”
“Anh không hề kể là anh đang làm việc cùng với Cove khi gia đình anh ta bị giết,” Web nói.

“Tôi chẳng nợ gì anh việc liên quan đến tiểu sử của mình cả,” Bates cáu kỉnh.
“Vậy thì có lẽ anh nợ tôi một lời giải thích.”
Bates gấp tập báo cắt lại và nhét vào túi áo. “Thực sự thì đó chẳng phải lỗi của ai hết. Cove không phạm sai sót nào và chúng tôi cũng vậy. Tất cả chỉ là do không may và bọn Nga đã tình cờ phát hiện ra. Tôi ước tôi có thể thay đổi những gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng là không thể. Randy Cove là một đặc vụ chìm siêu hạng.
“Vậy là Cove không có lý do gì để trả thù Cục?”
“Không. Tôi đã nói chuyện với anh ta. Ngay sau chuyện xảy ra với đội Charlie, anh ta cũng suýt mất mạng. Anh ta cho biết chính mắt anh ta đã nhìn thấy tòa nhà, với đầy đủ những thứ đáng lẽ phải có mặt ở đó khi chúng ta tấn công.”
“Vậy anh ta khẳng định là anh ta bị cài nên đã cung cấp cho chúng ta những tin tình báo sai lệch. Hồ sơ sổ sách thì bị đưa ra. súng máy được đưa vào?” Web nói.
“Đại loại như vậy. Tất cả diễn ra rất nhanh. Cove cho biết anh ta đã ở trong tòa nhà một thời gian ngắn trước khi các anh tấn công. Anh ta nghĩ anh ta đã xâm nhập được vào một đường dây ma túy khổng lồ.
“Perce, tôi không hề có ý định chỉ bảo anh phải làm công việc của mình như thế nào, nhưng có lẽ khôn ngoan nhất lúc này là đưa anh ta vào Cục. Một khi vỏ bọc của anh ta đã bị lộ, có vẻ như anh ta đang cần sự bảo vệ tối đa.”
“Cove có thể tự chăm lo cho bản thân. Hơn nữa nếu ở ngoài anh ta sẽ làm được nhiều việc hơn. Rất có thể anh ta đang lần ra một đường dây cung cấp ma túy cực lớn.”
“Tôi chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó. Tất cả những gì tôi muốn là tìm ra thằng nào đã cài chúng tôi.”
“Thì cũng vậy thôi, Web, rất có thể cả hai đều là một.”
“Hừm, nhưng như thế có vẻ không hợp lý lắm. Tại sao một đường đây cung cấp ma túy lại muốn Cục lùng theo chúng để trả thù làm gì?”
“Lúc nào cũng có thể có rất nhiều lý do khác nhau. Để trả thù. hoặc để thống nhất các băng đảng phân phối. Đó là chưa kể việc có thể chúng cũng giăng bẫy để một đối thủ cạnh tranh nào đó phải giơ đầu chịu báng và giảm bớt sự cạnh tranh.”
“Anh cứ để tôi nã đạn vào bọn này cho xong,” Romano chen vào. Thế nào tôi cũng giảm bớt được cái gì đó đáng kể, ít nhất thì cũng là tuổi thọ của chúng.”

“Vậy tôi đoán là thời gian gần đây anh ta không còn liên lạc thường xuyên nữa?” Web hỏi.
“Làm sao anh biết?” Bates nói.
“Nếu quả thật Cove tinh ranh đến thế, anh ta sẽ biết là mọi người đều nghĩ anh ta có dính dáng đến vụ này. Vậy là anh ta sẽ ẩn mình thật kỹ, không tin bất kỳ ai và bắt đầu tự mình điều tra. Ít nhất thì cũng cố tìm ra sự thật trước khi có kẻ lần ra anh ta.”
“Suy luận giỏi đấy.”
Web nói, “Thật ra, tôi cũng chỉ suy ra từ kinh nghiệm của bản thân mình thôi.”
“Nhân nói về kinh nghiệm, cuối cùng tôi cũng nhận được điện thoại của Bill Canfield. Tôi có cuộc hẹn tại trang trại của ông ta vào sáng mai. Anh có muốn đi cùng không?”
“Tôi đã nói là tôi sẽ đi rồi mà. Cậu có muốn đi cùng không, Paulie?”
Bates chăm chú nhìn anh ta. “Anh có phải là Paul Romano từng tham gia Delta và sau đó là lực lượng SWAT của New York không?”
“Chỉ có một Paul Romano thôi.” Romano trả lời, hoàn toàn không có vẻ gì là tự mãn.
“Anh đã bảo vệ cả Arafat nữa chứ?”
“Này, một khi anh muốn cử những người giỏi nhất…”
“Tốt, vậy là coi như anh vừa nhận một nhiệm vụ đột xuất. Tôi sẽ nói với chỉ huy của anh.”
Romano ngỡ ngàng. “Nhận nhiệm vụ gì cơ?”
“Làm những gì tôi bảo anh làm. Gặp lại các anh vào ngày mai nhé.

*
Web thả Romano xuống trước cửa nhà anh ta.
Trước khi bước ra khỏi xe, Romano nói, “Này Web, cậu có nghĩ là nhiệm vụ mới này sẽ giúp chúng ta kiếm được thêm chút đỉnh không? Angie đang tính đến chuyện mua chiếc máy giặt mới và xây nốt tầng hầm.”
“Tớ mà là cậu, tớ sẽ không đả động gì chuyện này với Angie cả. Nếu được trả thì coi như cậu vớ bẫm rồi.”
Romano ngán ngẩm lắc đầu và bước xuống, “Đúng là câu chuyện đời tôi.”
Web quay xe ra đường và vừa lái xe anh vừa suy nghĩ mông lung. Anh cảm thấy đau lòng về chuyện của Chris Miller và không hề ghen tỵ với người nào tối nay phải đến thông báo tin xấu này với vợ anh ta. Web chỉ hy vọng là Miller chưa có con, nhưng nhìn dáng vẻ anh chàng thì nhiều khả năng là anh ta đã có con cái êm ấm rồi. Mẹ kiếp thế giới này thật là khốn nạn. Cuối cùng anh quyết định làm thêm một chút công việc điều tra cổ điển.
Web lái ra vành đai Capital Beltway để quay lại đường cao tốc liên bang 395, hướng về phía bắc và tăng tốc chiếc Mercury Bates vừa kiếm cho anh, băng qua cầu Phố Mười bốn nơi cách đây vài năm một chiếc máy bay cất cánh từ Sân bay Quốc gia đã lao xuống vì bão tuyết. Anh lái xe thẳng về một khu vực gần như bị lãng quên của thành phố, nơi hiếm có công dân lương thiện nào, ngoài những người vô gia cư hoặc những người mang súng và phù hiệu cảnh sát, dám lai vãng đến, nhất là vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này.
Toàn bộ khung cảnh đối với Web thật quen thuộc. Đó chính là tuyến đường mà đội của anh đã đi qua trong đêm cuối cùng của họ trên đời này.
Web biết chiếc xe và bảng số công vụ của nó chẳng khác nào đang hét toáng lên “Cảnh sát liên bang đây!” nhưng anh cũng chẳng quan tâm.
Suốt một tiếng đồng hồ anh lượn lờ dọc khắp các con phố, những ngõ hẻm, quan sát mỗi lỗ thủng trên tường mà anh nhìn thấy. Vài lần anh lướt qua những chiếc xe tuần tra của cảnh sát đang vòng vèo qua các hang cùng ngõ hẻm, tìm kiếm những dấu hiệu khả nghi, kiểu như một con mèo đang rình mò ngoài lồng chim: cái ta muốn có thể ở bất kỳ đâu đó quanh đây.
Đúng lúc Web định bỏ cuộc thì anh chợt thoáng thấy một vệt gì đó màu đỏ bên dưới ngọn đèn đường. Anh cho xe chạy chậm lại, rút chiếc ống nhòm thân thiết của mình ra khỏi túi và quan sát kỹ hơn. Rất có thể là chẳng có gì, vì quanh khu này thiếu gì bọn choai choai quấn khăn trên đầu và phần lớn là khăn màu đỏ. Đỏ như máu; ngay cả những người ở khu vực ổ chuột này cũng có tính mục đích và máu hài hước trong công việc của mình. Nhưng sau vài giây quan sát, mạch của Web đã đập rộn ràng. Cái thằng anh đang nhìn thậm chí còn mặc đúng bộ quần áo hôm đó. Một chiếc áo ba lỗ bó sát, đôi vai rộng bè bè, và chiếc quần soóc trễ xuống hở cả khe mông. Đó chính là nhà kinh doanh trẻ, chuyên bán lẻ côcain và các loại ma túy phi pháp khác mà đội Charlie của anh đã gặp trong con hẻm.
Web tắt máy, để xe tự trôi một lúc trước khi dừng hẳn và lặng lẽ thoát ra ngoài. Anh định mang theo khẩu súng trường nhưng lại nghĩ bụng chỉ cần khẩu súng ngắn cũng đủ. Nếu phải túm cổ thằng nhóc mà một tay cầm súng trường thì kể ra cũng vướng víu. Anh đặt tay lên báng súng và chầm chậm bước dọc con phố, cố gắng ẩn mình vào những khoảng tối sát lề đường. Có một cây đèn đường nằm ngay giữa đoạn đường anh tiếp cận nơi thằng nhóc đứng. Và đúng lúc Web bước chân vào quầng sáng, chẳng hiểu từ đâu đó bỗng cất lên một tiếng hét đánh động. Thằng nhóc vụt ngẩng đầu lên và trông thấy anh: Web rủa thầm và rảo chân lao bổ về phía nó.
“Mày còn muốn mua súng của tao không?” Web vừa lao đến vừa hét lên.
Thằng nhóc chạy tuột vào trong hẻm. Web biết là anh không nên đuổi theo, cho dù có được vũ trang tận răng chăng nữa. Vì vậy anh hậm hực dừng lại. Nếu vào trong hẻm tối mà không được yểm trợ, tốt nhất là anh đặt mua quan tài ình là vừa. Đó quả là một quyết định khó khăn vì lúc này Web không mong gì hơn là tóm được thằng Khăn Sặc Sỡ. Theo suy luận của Web thì rất có thể chính Khăn Sặc Sỡ là người đã bấm nút điều khiển từ xa để kích hoạt thiết bị lade khai hỏa những khẩu súng máy làm những người bạn thân nhất của anh thiệt mạng. Cuối cùng anh cũng phải đành tự an ủi. Để hôm khác vậy, anh bạn. Lần sau thì đừng hòng có chuyện tao sẽ dừng chân đâu, chừng nào tay tao còn chưa kẹp chặt vào cổ mày.
Web quay người bước về xe. Và đúng lúc đó anh nhìn thấy chúng đang bước đến; hoàn toàn không có vẻ gì là vội vàng. Có lẽ phải đến hơn mười thằng. Ngoài những cái bóng đổ dài của chúng in trên tường gạch, Web còn nhìn thấy cả cơ man nào là vũ khí, cả hàng “nóng” lẫn hàng “lạnh” mà chúng cầm trên tay. Lúc này đường quay về xe của anh đã bị chặn mất, Web lao vọt vào trong con hẻm và chạy thục mạng.
Anh nghe thấy tiếng bọn người đằng sau cũng vội vàng chạy theo.
“Mẹ kiếp.” Anh rủa thầm. Chẳng lẽ lại là một vụ phục kích?

Quầng sáng từ bóng đèn đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Web chỉ còn có thể dựa vào sự hiện diện của vài tia sáng lờ nhờ từ trên trời hắt xuống và tiếng bước chân chạy rầm rập phía trước và sau lưng anh. Chỉ tiếc là giữa một mê cung kín cổng cao tường này thì không thể trông đợi vào những tiếng vọng được. Web hết rẽ phải lại rẽ trái cho đến khi anh hoàn toàn mất phương hướng. Anh rẽ vào một góc hẻm cuối cùng và dừng lại. Anh hình dung là một nửa nhóm truy đuổi có lẽ đã bủa kín phía trước để chặn đường thoát của anh, mặc dù anh chỉ biết chắc một điều là từ nãy đến giờ anh vẫn chỉ chạy lòng vòng. Web nghĩ là anh có thế nghe thấy tiếng chân bọn chúng đang đến gần, nhưng anh không thể biết là từ hướng nào. Anh chui tọt vào một con hẻm khác và dừng lại. Nghe ngóng. Không một tiếng động. Mẹ kiếp. anh ghét sự im lặng này làm sao. Im lặng có nghĩa là chúng đang rình rập. Anh quan sát bên trái, bên phải và phía trên đầu. Phía trên. Phía trên có vẻ ổn đây. Anh trèo lên một cầu thang thoát hiểm của tòa nhà gần đó và đứng im bất động. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Anh sớm biết là tại sao. Có hai thằng xuất hiện phía góc hẻm. Hai thằng to cao, lực lưỡng, đầu cạo trọc mặc áo da, quần bò tụt rộng thùng thình, cùng những đôi giày to tổ chảng. Chắc chúng đang ngứa ngáy chỉ muốn nện thẳng những chiếc gót giầy khủng bố đó vào giữa mặt Web cho hả giận.
Chúng cũng dừng lại và nhìn ngó khắp xung quanh. Chúng đứng ngay dưới chân anh. Cũng giống như Web trước đó. chúng hết nhìn trái lại nhìn phải. Anh đoán là một vài giây nữa là – như anh đã làm – chúng sẽ ngước lên trên. Vì vậy anh đu người xuống, mỗi chân đạp thẳng vào đầu một thằng làm cả hai tên bị xô cắm đầu vào tường gạch. Web tiếp đất trong tư thế không thật thuận lợi, hai mắt cá kêu răng rắc như sắp trật khớp đến nơi. Hai thằng ma cô chửi rủa ầm ĩ và lồm cồm bò đậy. Web nhanh như chớp gõ thẳng báng súng vào gáy chúng và cả hai thằng cùng đổ gục xuống, chết giấc. Anh móc lấy súng của hai thằng ném vào trong thùng rác gần đó và lại bỏ chạy.
Web vẫn nghe thấy tiếng bước chân rầm rập và thỉnh thoảng lại có tiếng súng nổ. Anh cũng không biết chắc đó là những kẻ đang truy đuổi anh hay đơn giản chỉ là sự thanh toán nhau giữa các băng đảng vốn xảy ra như cơm bữa ở khu vực này. Anh vừa chạy qua một góc hẻm nữa thì lãnh trọn một cú đạp như trời giáng vào giữa bụng. Đòn đánh làm Web ngã lăn ra đất, và trong khi anh còn loạng choạng thì khẩu súng đã rơi đâu mất. Anh lăn người và đứng bật dậy, thủ thế.
Thằng Khăn Sặc Sỡ đang đứng trước mặt anh, tay nó đang vung một con dao to gần bằng người mình. Nó đang nhăn nhở cái điệu cười khả ố hệt như cái đêm nó nhìn thấy Web và đội Charlie vào con hẻm.
Web nhận thấy là thằng nhóc vung dao rất có nghề. Có lẽ nó đã trái qua hàng trăm trận chiến sống còn bằng dao. Nó thấp hơn Web, nhưng lại cơ bắp hơn, và có lẽ là nhanh nhẹn hơn. Đây sẽ là một trận đối đầu kinh diện giữa tuổi trẻ và kinh nghiệm đây.
“Mẹ kiếp, nhào vào đây mà nhận ít bài học đi, thằng nhãi,” Web vừa làu bàu vừa sẵn sàng thủ thế.
Thằng nhóc lao thẳng vào Web, vung dao loang loáng rất nhanh để Web không kịp nhìn thấy đường dao và né tránh. Nhưng Web chẳng việc gì phải tránh, anh hụp người xuống và đá quét vào giữa hai chân thằng Khăn Sặc Sỡ làm nó ngã dập mặt xuống đất. Thằng bé bật dậy rất nhanh vừa vặn để lĩnh trọn một chiếc giầy cỡ 12 của Web vào giữa mặt. Nó còn đang choáng váng thì Web đã lao vào. Anh bẻ quặt cánh tay cầm dao xuống đất, trước khi bẻ gãy bàn tay cầm dao và cả cẳng tay dưới của nó. Thằng nhóc bàng hoàng nhìn con dao của nó bị bắn văng qua một bên, trước mặt nó chỉ còn cánh tay gãy rời lủng lẳng. Nó rú lên vì đau đớn và bật dậy chạy trối chết vào trong hẻm, bỏ lại đằng sau cái thái độ câng câng cùng con dao của mình trên vũng máu. Web lắc lắc đầu cho đỡ choáng và loạng choạng cúi xuống tìm khẩu súng cửa mình. Nhưng rốt cuộc là anh không bao giờ tìm được.
Anh chỉ có thể đứng lặng im nhìn bọn người kia xuất hiện từ khắp mọi ngõ ngách xung quanh, chẹn mất đường giữa anh và khẩu súng.
Thằng nào cũng mang súng săn cưa nòng và súng ngắn. Web có thể cảm nhận được sự hả hê của chúng khi thấy anh trong tình cảnh như thế này. Một mình đối mặt với mười thằng. Web xác định anh chẳng còn gì để mất nên cố lấy dáng vẻ thật bình tĩnh và khinh khỉnh. Anh chìa tấm phù hiệu FBI của mình ra. “Tao có thể tóm tất cả bọn mày vì tội sử dụng vũ khí trái phép. Nhưng cho chúng mày biết là hôm nay tao cảm thấy rất hào phóng và không muốn nhọc sức với những công việc giấy tờ, vì vậy bọn mà nên cuốn xéo cho nhanh, việc thằng nào thằng ấy làm, chúng ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ít nhất là trong lúc này. Nhưng đừng có bao giờ để tao nhìn thấy chúng mày nữa.” Chúng phản ứng bằng cách lừ lừ tiến gần lại. Phản ứng của Web là từ từ lùi dần cho đến khi anh cảm thấy bức tường chặn sau lưng mình. Việc tiếp tục lùi cho đến khi thoát hẳn có lẽ chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của anh. Rồi đột nhiên hai thằng đứng ngay trước mặt anh bị gạt bắn sang hai bên trong chớp mắt như thể trọng lực dưới chân chúng bất ngờ biến mất. Và giữa khoảng trống mới xuất hiện đó, Web nhận ra anh đang đứng đối diện với một người đàn ông có thân hộ pháp nhất mà anh từng nhìn thấy bên ngoài một trận bóng bầu dục chuyên nghiệp. Gã khổng lồ này cao đến hơn hai mét và nếu gã không nặng đến gần hai tạ thì Web cứ gọi là đi đầu xuống đất. Anh chợt nhận ra kẻ trước mặt mình lúc này chính là Big F: huyền thoại của đường phố.
Tên trùm khổng lồ mặc một chiếc sơ mi lụa màu đỏ tía ngắn tay rộng thùng thình mà Web có thể dùng làm chăn cũng không ngoa. Chiếc quần bằng vải lanh màu be nhạt phủ trên đôi chân dài lêu nghêu, nhưng trông chúng có vẻ rất ngắn so với thực tế, vì chân nào chân ấy cũng to như cột nhà, nung núc những thịt là thịt. Hắn dận đôi giày bằng da lộn, không đi tất, cúc áo sơ mi mở phanh đến tận rốn, mặc dù nhiệt độ ngoài trời lúc này chỉ khoảng mười độ C, thỉnh thoảng lại có những luồng gió lạnh buốt thổi qua làm ai cũng phải rùng mình, sởn gai ốc. Cái đầu to bự của hắn phủ một lớp tóc mỏng xoăn tít. Những chi tiết trên khuôn mặt của Big F cũng rất hài hòa với vóc người hộ pháp của hắn. một cái mũi sư tử to đùng, đôi tai cúp lại thành hình nón, hai dái tai đeo chi chít những hạt kim cương nhỏ xíu đang lấp lánh rất ấn tượng trong con hẻm nhập nhoạng tối.
Hắn không phí chút thời gian nào mà lao thẳng vào Web. Khi Big F vừa vươn tay ra để chộp lấy anh, Web tống cho hắn một cú móc vào bụng dưới đủ để hạ gục bất kỳ nhà vô địch quyền anh hạng nặng nào. .Nhưng tất cả những gì anh nhận được từ Big F chỉ là một tiếng làu bàu. Hắn nhấc bổng Web lên, hơi lùi lại, như một vận động viên đẩy tạ lấy đà rồi ném văng anh chàng Web nặng hơn 90kg của chúng ta bắn ra đến hơn 3m. Bọn đàn em của hắn đồng thanh hò reo, huýt sáo, chửi rủa ầm ĩ như điên dại khi chứng kiến đại ca của mình đánh te tua một thằng đặc vụ liên bang đáng ghét.
Web còn chưa kịp gượng dậy thì gã khổng lồ đã lại lao vào anh. Lần này hắn chộp lấy thắt lưng của anh, nhấc bổng Web lên rồi quặng anh vào giữa một đống thùng rác xếp sát chân tường. Web bật dậy rất nhanh, há hốc miệng cố hớp lấy không khí, đầu óc quay cuồng. Nhưng trước khi Big F kịp chạm vào anh lần nữa Web lao thẳng người về trước, hạ thấp vai và húc cả cơ thể rắn như đá tảng của anh vào bụng đối thủ. Có lẽ cảm giác của Web khi lao người vào một chiếc xe bán tải cũng chỉ đến thế là cùng. Anh đổ gục xuống mặt hẻm trải nhựa đường trong khi Big F không hề suy xuyển một phân nào. Vai anh như trật rời ra khỏi khớp. Web lồm cồm đứng dậy, làm ra vẻ đang choáng váng và mụ mẫm vì đau đớn, rồi đột nhiên anh tung người phóng thẳng một cú đá vòng cầu nện vào giữa thái dương Big F. Những vệt máu bắt đầu rỉ ra trên tai hắn, và Web hài lòng nhận thấy anh đã đá rụng phần lớn số kim cương đính trên tai Big F để lại những vết máu me trông khá thảm hại.
Nhưng Big F vẫn đứng sừng sững, như một trong những tòa nhà gạch cũ kỹ bao quanh đó. Với tuyệt chiêu đá vòng cầu sở trường đó. Web đã từng đá bay cả những bao cát nặng gần tạ. Sao lại thế nhỉ? Thực ra Web cũng chẳng có thời gian mà tự hỏi sao lại thế vì Big F, quá nhanh so với một người có vóc dáng khổng lồ như hắn đã kịp tống cả nắm đấm to như búa tạ vào đầu Web làm cả bầu trời trước mặt anh như nổ tung và gần như ngất hẳn. Vài giây sau, Big F vừa xách vừa kéo lết Web dọc hẻm ra ngoài phố, giầy và áo khoác của anh rơi đâu mất trên đường. Quần của Web cũng rách toạc, chân và tay bầm dập và tóe máu khi bị lôi xềnh xệch trên mặt đường trải nhựa.
Rõ ràng là chỉ để cho vui vì Web hoàn toàn không còn khả năng chống cự, Big F thẳng tay động đầu Web vào một chiếc thùng rác lớn.
Lần này thì Web ngất hẳn, anh hoàn toàn không biết gì cho đến khi nhận ra mình vừa bị ném lên một cái gì đó mềm mềm. Anh nặng nhọc hé mắt và nhận ra mình đang nằm trong chiếc Mercury. Web hơi giật mình khi Big F đóng rầm cửa lại và bỏ đi. Gã khổng lồ không hề hé răng lấy một lời từ đầu đến giờ, vậy mà cả đời Web chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như lúc này. Thảo nào bà cụ già và Jerome lại sợ hãi đến thế. Mẹ kiếp.
Web từ từ gượng dậy và sờ nắn khắp người xem có gãy cái xương nào không. Anh vừa xòe bàn tay phải thì một mảnh giấy rơi ra. Web lờ đờ nhìn những con số và câu chữ nguệch ngoạc viết trên đó, bàng hoàng nhìn chỗ Big F vừa đứng nhưng không còn thấy hắn đâu nữa. Anh nhét mảnh giấy vào túi quần, với tay vặn chìa khóa khởi động chiếc Mercury và lùi xe đến cháy khét lẹt cả bánh sau để nhanh nhanh chóng chóng thoát khỏi nơi đó, vứt lại đằng sau áo khoác, súng, giày và cả một khoanh to đùng của lòng tự tin tưởng chừng như không thể nào lay chuyên nổi trước kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.