Tay súng cuối cùng

Chương 26- P03


Bạn đang đọc Tay súng cuối cùng: Chương 26- P03


Trong lúc Miller nhét tấm danh thiếp vào túi áo, Romano và Web kín đáo trao cho nhau những cái nhìn thích thú.
“Chà, sẽ rất tuyệt à xem,” Miller háo hức nói. “Thấy bảo là ở chỗ các anh có nhiều loại hàng khủng lắm.”
Web thừa hiểu, đối với nhiều người, động cơ đầu tiên khi vào HRT chính là các loại súng. Anh biết nhiều người tham gia FBI chỉ vì cơ hội được mang và sử dụng những loại vũ khí tối tân nhất. “Đúng thế thật. Và chúng tôi sẽ cho cậu thấy một điều là bao giờ cũng vậy, không phải dùng đến chúng là tốt nhất.”
“Đúng rồi.” Miller tỏ vẻ thất vọng, nhưng Web biết anh ta sẽ vượt qua điều đó.
Ba người đều im lặng một cách gượng gạo, cuối cùng Miller lên tiếng, “Vậy tôi có thể giúp gì cho các anh đây? “Chúng tôi đến đây vì tôi muốn nhìn qua chỗ này một chút. Anh có biết gì về anh ta không?”
“Cũng không biết nhiều lắm. Tôi chỉ biết là hình như anh ta có dính dáng đến những gì xảy ra với các anh. Tôi muốn nói là nhiều khi thật khó hiểu tại sao con người ta lại có thể quay lưng lại như thế, với chính đồng đội của mình.”
“Ừ, đúng là khó hiểu thật.” Web nhìn quanh dãy nhà. Tất cả đều quay lưng vào khu rừng. “Hy vọng là các cậu có ai đó bao bọc phía sau.”
Miller cười ngoác miệng. “Gì đó thì đúng hơn. Chó nghiệp vụ được thả đầy ở sân sau. Xung quanh được rào kín. Kẻ nào tìm cách đột nhập theo lối đó thì hắn sẽ phải ngạc nhiên à xem. Tôi đoán là làm vậy rẻ hơn nhiều so với bố trí hai đặc vụ.
“Tôi cũng đoán vậy.” Web vừa nói vừa nhìn đồng hồ. “Sắp tới giờ ăn tối rồi. Cậu ăn gì chưa?”
Miller lắc đầu. “Tôi mang theo ít bánh quy và vài thứ linh tinh, một chai nước. Dùng hết sạch rồi. Và như tôi nói, tôi vẫn còn ba tiếng nữa mới thoát nợ. Điều tệ nhất là không có chỗ mà đi đái nữa.”
“Đừng phàn nàn chuyện đó với tôi. Đã vài lần tôi phải làm nhiệm vụ giám sát mục tiêu ở vùng Trung Tây. Phải theo dõi những trang trại rộng hàng ngàn mẫu Anh bị nghi là các cơ sở phân phối ma túy, hoặc ăn chực nằm chờ ở những bãi đỗ xe ngoài trời rộng mênh mông, tìm kiếm mấy thằng vô lại chuyên cướp ngân hàng và giết người bằng những khẩu súng săn cưa nòng. Những lúc như vậy mà buồn thì hoặc là cố nhịn, hoặc là tiểu vào chai, không thì cứ đứng ngay giữa cánh đồng mà tự biên tự diễn thôi.”
“Ừ, Romano nói chêm vào. “Hồi tôi còn ở trong Delta, bọn tôi còn phải ngồi thành hàng mà đi ị ấy chứ, bất kể anh đang ở chỗ khốn kiếp nào. Mẹ kiếp, mà có phải ngồi trước mặt ai anh cũng có thể làm được chuyện đó đâu, bao giờ cũng phải là những tay chiến hữu thân thiết cả. Đã có lần tôi phải hạ một thằng đúng lúc tôi đang một tay xách quần. Mẹ kiếp, lúc đó mới thật là dở khóc dở cười.”
Nhìn Miller thì có thể biết là anh ta chưa bao giờ phải nếm trải những hoàn cảnh trớ trêu đó. Web để ý là anh chàng diện rất bảnh chọe, và hiển nhiên việc phải đi tiểu vào chai nước hoặc phải giải quyết các nhu cầu đó trước mặt người khác không hề có trong hình dung của anh ta về hình mẫu của một đặc vụ.
“Có một quán ăn nhanh Denny ở phía đầu đường ấy. Cậu đi mà ăn tối đi bọn này sẽ trông ột lúc đến khi cậu quay lại.”

Miller tỏ vẻ băn khoăn khi phải rời bỏ vị trí canh gác.
“Không phải ngày nào cũng có những lời đề nghị thế này đâu đấy, Chris.” Web khẽ phanh vạt áo khoác qua một bên để anh ta thấy là anh cũng mang súng. “Và tôi cũng hạ vài thằng ở Waco. Đi mà ăn tối cho thoải mái vào.”
“Các anh có chắc là mọi việc sẽ ổn chứ?”
Romano đáp lại bằng cái giọng hăm dọa nhất của anh ta. “Nếu có kẻ nào đó không mời mà đến, chúng sẽ phải bước qua xác bọn này.”
Chỉ cần nghe nói vậy, Miller nhanh chóng chui vào xe và lái vọt đi.
Web chờ đến khi anh chàng đi khuất hẳn mới bước tới thùng xe của mình, lấy ra một chiếc đèn pin và một thiết bị nhỏ, quan sát xung quanh và cùng Romano bước tới trước cửa nhà Cove.
“Mẹ kiếp, thằng ngốc đó mà vào HRT thì không trụ quá hai phút,” Romano nói.
“Ai biết được, Paulie. Cậu còn qua được cơ mà?”
“Cậu định đột nhập vào đây thật à?”
“Ừ, thật chứ. Nếu cậu thấy ngại, cứ ra ngoài xe chờ tớ vậy.”
“Chẳng có nhiều thứ trên đời khiến tớ ngại đâu.”
Chỉ trong thoáng chốc là ổ khóa cửa đơn giản đã bị phá tung bằng khẩu súng phá khóa mà Web mang theo, vài giây sau anh và Romano đã ở trong nhà. Web đóng cửa lại và bật đèn pin. Anh thấy có một thiết bị báo động gắn ở cửa trước, nhưng không còn hoạt động. Hơn nữa chắc cũng chỉ có một mình Cove là biết mã điều khiển thiết bị này. Họ bước qua gian sảnh ngắn và vào phòng khách. Web rọi đèn vào mọi ngóc ngách, anh và Romano đều đặt sẵn tay trên báng súng. Ngôi nhà được bài trí rất giản dị. Web nghĩ có lẽ bình thường Cove cũng chẳng mấy khi về đây. Họ xem lướt qua tầng dưới nhưng không thấy có gì đáng chú ý, điều đó không làm Web ngạc nhiên. Cove là một con sói già, và sói già thì chẳng bao giờ để lại dấu vết của mình ở khắp mọi nơi cho người ta lần ra một cách dễ dàng. Tầng hầm vẫn còn xây dang dở, Romano và Web nhanh chóng kiểm tra vài chiếc hộp vứt chỏng chơ dưới đó. Thứ duy nhất khiến Web tần ngần xem qua một lát là bức ảnh lồng trong khung kính của Cove, vợ anh ta và lũ trẻ. Web chiếu đèn pin hơi lệch đi khỏi bức ảnh để mặt kính không phản xạ ánh sáng. Trong ảnh Cove mặc plet, không có những lọn tóc tết như anh vẫn thấy, nét mặt đẹp trai và tự tin. Nụ cười của anh ta thật dễ lây. Chỉ nhìn bức ảnh mà bất giác Web cũng nhận ra là anh đang mỉm cười. Một tay Cove ôm choàng vợ, tay kia ôm ghì cả hai đứa con.
Vợ anh ta là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, với mái tóc dài ngang vai, nụ cười rạng rỡ và đôi mắt long lanh có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải run rẩy. Cả hai đứa con đều giống mẹ nhiều hơn. Chắc chắn là khi lớn lên chúng cũng sẽ là những thanh niên rất đẹp, khi mà cha mẹ chúng đang nếm trải những năm tháng tuổi già bên nhau. Cuộc sống lẽ ra phải diễn ra theo đúng lộ trình như vậy, nhưng thực tế thì lại hoàn toàn khác, ít nhất thì đối với những người làm cái nghề bạc bẽo như Web và Cove. Bức ảnh đã làm toát lên được một Randall Cove hoàn toàn khác, một Randall Cove trên cương vị người chồng và người cha. Web chợt hình dung ra hình ảnh chàng cựu tiền đạo của giải All-America đang ném bóng cho con trai mình trong sân sau nhà; biết đâu thằng bé cũng được thừa hưởng những tố chất thể thao của cha mình. Thậm chí có khi nó còn phát triển được một sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp mà cha nó đã không có cơ hội thực hiện. Trong một bộ phim của Hollywood thì điều đó có thể xảy ra, nhưng hiếm khi trở thành sự thật trong cuộc sống trái ngang này.
“Một gia đình hạnh phúc,” Romano nhận xét.

“Hết rồi.” Web cũng chẳng buồn giải thích thêm.
Anh cất tấm hình vào trong hộp và hai người lại lên tầng. Khi ánh đèn pin của anh lia qua gần cửa kéo phía sau, có gì đó lao rầm vào tấm kính ngoài cửa. Cùng một lúc, Web và Romano rút phắt súng ra khỏi bao cho đến khi họ nghe tiếng sủa dữ dội ngoài cửa và nhận ra đó là con chó canh gác đang làm nhiệm vụ.
Hừm, ít nhất thì một con chó sẽ không bao giờ phản bội bạn; có lẽ đó là lý do tại sao chúng được coi là người bạn tốt nhất của con người, Web tự nhủ. Những con chó bao giờ cũng mang bí mật của chủ nó cho đến tận lúc chết.
Họ vội vã chạy lên tầng trên, hy vọng sẽ xong sớm trước khi Miller quay lại. Web không thích phải lừa một đồng nghiệp của mình như thế này, nhưng anh lại càng không muốn bị bắt quả tang đang lục soát trái phép nhà của một nghi phạm chính. Bates nhất định sẽ không để yên vụ này, và có lẽ Web cũng không thể trách gì được anh ta. Trên gác có hai phòng chung nhau một phòng tắm ở giữa. Căn phòng ở phía trước trông thẳng xuống phố là phòng ngủ của Cove. Chăn gối được xếp đặt gọn gàng, trong tủ đầu giường vẫn còn vài bộ quần áo. Web lấy ra một chiếc áo sơ mi và thử khoác lên người. Tay áo rộng đến nỗi ví thử Web có xỏ chân vào có lẽ cũng vừa. Nếu phải ra sân Web không hề muốn làm nhiệm vụ cản phá chàng tiền đạo này, có lẽ phải đứng chắn trước một chiếc xe tải nhẹ còn dễ dàng hơn.
Căn phòng ở phía sau ngôi nhà trống trơn. Theo thiết kế nó cũng là một phòng ngủ, nhưng có lẽ chưa bao giờ được sử dụng ục đích đó. Mặt trong của chiếc tủ nhỏ trong phòng không hề có vết xước nào cho thấy từng có những chiếc mắc áo trên đó, mặt thảm cũng không có những vết hằn của đồ đạc từng được kê xếp trong phòng. Web và Romano đang định đi xuống thì Web nhận ra điều gì đó. Anh nhìn kỹ cửa sổ của căn phòng phía sau này và đi qua phòng tắm nối liền để trở ra phòng ngủ phía trước và quan sát cửa sổ. Trên cửa sổ có gắn mành mành xếp bằng những lá nhôm mini để bảo đảm sự kín đáo; rất hợp lý, vì phòng này trông ra phố. Anh quay lại qua phòng tắm để vào phòng kia. Trên những cửa sổ của phòng này cũng có mành, nhưng Web nhận thấy rằng đó không phải là những tấm mành mành mini; chúng chỉ là những tấm mành liền mảnh kiểu cổ cuộn lên trên.
Căn phòng phía sau trông ra rừng, nên sự kín đáo có lẽ không hẳn là vấn đề cần tính đến. Web nhìn qua cửa sổ và quan sát hướng mặt trời đang lặn. Phòng ngủ phía sau này quay về hướng bắc, do đó nó sẽ không phải hứng ánh nắng buổi chiều rọi vào. Vậy lắp mành che làm gì nhỉ? Hơn nữa phòng này cũng chẳng có ai dùng, mành để làm gì đây? Và nếu như có người thích trang trí cửa sổ như vậy thì tại sao mỗi chỗ lại một kiểu mành mành che khác nhau như thế? Ít ra thì với những tấm mành xếp người ta còn có thể để chút ít ánh sáng lọt vào phòng mà vẫn đảm bảo được sự riêng tư, kín đáo. Nhưng với mành liền mảnh thì hoặc là sáng hẳn hoặc là tối hẳn, và với điều kiện ánh sáng ít ỏi hiện có cùng với việc không có đèn trần, lúc nào trông căn phòng cũng tối om om. Có gì đó thật khó hiểu, nhưng cũng có thể Cove đã thừa hưởng cách bài trí này từ người chủ cũ và cũng chẳng thèm bận tâm thay đổi.
“Điều gì khiến cậu cảnh giác thế?” Romano hỏi.
“Cách lựa chọn mành che cửa của thằng cha này.”
“Cậu quan tâm đến cái trò đàn bà này từ bao giờ vậy?”
Web phớt lờ Romano và bước lại cửa sổ. Tấm mành cửa đã được cuốn hẳn lên. Web túm sợi dây và kéo mạnh. Tấm mành tuột xuống không có gì khác thường. Anh bước sang cửa sổ khác và cũng làm như vậy. Dây thừng bị tắc, và tấm mành không tuột xuống. Trong khoảnh khắc Web đã định bỏ cuộc. Nhưng nghĩ thế nào anh lại chiếu đèn pin lên phía trên và xem xét cơ chế tuột xuống của bức mành và phát hiện ra là cái móc cài phía trên đã bị uốn cong khiến cho sợi dây sẽ không suy xuyển gì khi bị kéo. Anh bẻ lại cái móc vào vị trí cũ và kéo dây. Tấm mành tuột xuống, và Romano há hốc mồm khi nhìn thấy chiếc phong bì bị giấu kín trong tấm mành cuốn tròn rơi thẳng xuống tay Web.
Romano tròn mắt nhìn Web. “Mẹ kiếp, cậu thánh thật.”
“Đi thôi, Paulie.” Web kéo tấm rèm lên trên như cũ và hai người vội rảo bước xuống cầu thang. Romano kiểm tra khắp xung quanh để bảo đảm là phía trước nhà không có ai trước khi hai người lẻn ra. Web đóng lại cửa trước sau lưng anh.
Web và Romano trèo vào xe. Web bật đèn trên nóc xe lên và ổn định chỗ ngồi, bắt đầu kiểm tra lại những gì hai người vừa tìm thấy.
Anh mở phong bì và rút ra một tập những bài báo được cắt rời đã vàng ệch. Đó là tập hợp những bài báo trên tờ Los Angeles Time liên quan đến cái chết của gia đình một đặc vụ chìm dưới bàn tay của bọn mafia Nga. Vị quan chức thay mặt Cục đã cực lực lên án hành động dã man của bọn tội phạm và thề rằng sẽ đưa chúng ra trước công lý. Danh tính của vị quan chức này được xác định là một người có quan hệ chặt chẽ tới cuộc điều tra. Thực ra ông ta cũng chính là người chỉ đạo hoạt động của đặc vụ chìm. Danh tính của đặc vụ chìm này không được công bố mặc dù tên tuổi của những thành viên trong gia đình của anh ta bị sát hại đều đã được công khai trên báo chí. Web chỉ có thể lắc đầu khi đọc tên của vị quan chức này.

Percy Bates.
Vài phút sau Miller lái xe quay về. Anh chàng xoa xoa bụng vẻ thỏa mãn. “Cám ơn các anh đã giúp đỡ.”
“Có gì đâu,” Romano nói. “Đằng nào chúng tôi cũng ở đây rồi, giúp cậu một chút có là gì đâu.”
“Trong lúc tôi đi vắng, ở đây có chuyện gì không?”
“Không, tất cả vẫn ổn.” “Này, khoảng hai tiếng nữa là tôi hết ca trực. Các anh có thích đi làm vại bia không?”
“Chúng tôi . . .” Web vụt liếc mắt qua phía sau Miller vì ánh nắng mặt trời đang tắt dần vừa làm lóe lên vật gì đó lấp lánh từ xa.
“Web, cẩn thận,” Romano hét lên, vì rõ ràng là anh ta cũng đã nhìn thấy vật đó.
Web chồm người về trước mặt Miller, túm lấy cà vạt của chàng trai để kéo anh ta ngã nhào xuống. Nhưng phát đạn đã găm thẳng vào giữa lưng Miller và xuyên qua ngực anh ta, rít qua ngay trước mặt Web và bắn vỡ tung tấm kính trước của xe. Romano đã kịp lao ra khỏi xe và nấp sau một chiếc bánh xe. Anh ta chĩa khẩu súng lên qua nắp capô, nhưng chưa bắn.
“Web, ra khỏi xe ngay.” Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Web vẫn nắm chặt lấy cà vạt của Miller ngay cả khi chàng đặc vụ trẻ đổ dần xuống bên cạnh cửa xe. Điều cuối cùng Web nhìn thấy là đôi mắt của người đã chết trừng trừng nhìn anh, rồi Miller ngã lăn xuống đất.
“Web, ra khỏi xe ngay, không chính tay tôi sẽ bắn cậu đấy.”
Web thụp xuống đúng lúc một phát đạn khác bắn vỡ nát tấm kính phía sau của chiếc Bucar. Web trườn ra khỏi xe và nấp vào phía sau một bánh xe. Tại Học viện, người ta vẫn dạy bạn rằng nơi bạn cần chiếm lĩnh khi bị tấn công chính là vị trí sau bánh xe vì hiếm có loại vũ khí nào có thể xuyên thủng ngần ấy lớp kim loại.
“Cậu có thấy gì không?” Romano hỏi.
“Chỉ thấy vệt phản quang đầu tiên thôi. Từ kính ngắm phát ra. Từ một vị trí ở sâu trong rừng, cách khoảng 900m, giữa hai khối nhà. Miller chết rồi.”
“Chó chết thật. Tớ đoán không nhầm thì đó là một khẩu bắn tỉa gắn ống ngắm Litton cỡ 0.308 đầu bọc thép.”
“Tuyệt lắm, đúng loại chúng ta vẫn dùng nhé,” Web trả lời .
“Cách duy nhất là phải cúi đầu xuống cho thấp thôi.”

“Ồ vâng, cám ơn cậu đã nhắc, Web. Chứ không tôi đang sắp nhảy dựng lên mà khóc gọi mẹ đây này.”
“Chúng ta không thể bắn trả được, mục tiêu nằm quá xa, ngoài tầm bắn của súng ngắn.”
“Tại sao cậu không nói điều gì mà tôi chưa biết ấy? Trong thùng xe của cậu có hàng gì khủng một chút không?”
“Nếu mà là xe tôi thì còn nói làm gì.” Một phát đạn khác bắn trúng chiếc xe và hai người lại hụp đầu xuống.
Thêm phát nữa bắn tới ngay lập tức và bánh xe trước bên trái xẹp xuống. Phát tiếp sau đó thì khói từ bộ tản nhiệt bắt đầu bốc lên.
“Này, cậu có nghĩ là phải có ai đó đang gọi cho cảnh sát rồi chứ nhỉ?” Romano phàn nàn. “Mẹ kiếp, chẳng lẽ ngày nào ở vùng ngoại ô cũng có bọn bắn tỉa thế này à?”
“Điện thoại của tớ ở trong xe.”
“Mẹ kiếp, thế thì đừng có liều. Thằng ngoài kia có vẻ là dân chuyên nghiệp đấy.”
Họ chờ thêm năm phút nữa, không còn phát đạn nào tiếp theo, sau đó tiếng còi xe cảnh sát bắt đầu vẳng đến từ phía xa. Web khẽ hé đầu lên khỏi mép thân xe và nhìn qua cửa kính. Anh không nhìn thấy vệt phản quang nào trong rừng nữa.
Cuối cùng thì cảnh sát cũng xuất hiện, Web và Romano chìa phù hiệu của mình ra và ra hiệu cho các nhân viên cảnh sát nằm xuống. Sau khoảng năm phút nữa, Web trườn ra chỗ chiếc xe tuần tra và giải thích tình hình. Không còn phát đạn nào bắn ra và rồi có lẽ là toàn bộ lực lượng cảnh sát trong hạt đều có mặt, với cả gần chục cảnh sát tuần tra của bang.
Họ lùng sục khắp khu rừng nhưng không phát hiện được bóng người nào mặc dù con đường mòn dẫn ra đường chính từ phía bên kia lô đất nhà Cove vẫn còn nguyên vết bánh xe mới tinh. Họ còn tìm thấy vài vỏ đạn súng trường vung vãi trên mặt đất. Romano đã nói đúng: đạn cỡ 0.308 đầu bọc thép.
Chris Miller được chính thức xác nhận là đã chết, chiếc xe cấp cứu được gọi tới và đưa xác anh ta đi. Web chợt nhận ra chiếc nhẫn cưới trên tay chàng trai đúng lúc các nhân viên y tế kéo khóa để đóng chiếc túi xác lại. Vậy là tối nay bà Miller sẽ phải nhận chuyến viếng thăm khủng khiếp của Cục. Anh chán nản lắc đầu và quay sang nhìn Romano.
“Tớ thực sự chán ngấy cuộc sống này lắm rồi.
———-
[54] Ý Romano là việc anh mang theo súng cũng tất nhiên như việc chính trị gia nói dối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.