Bạn đang đọc Tay súng cuối cùng: Chương 24- P02
Bates bực bội ngọ ngoạy trên ghế. “Chuyện lâu lắm rồi.”
“Tôi đang nghe đây.”
Bates buông một tiếng thở dài nhưng không hề có vẻ gì là định trả lời câu hỏi thúc giục của Web.
“Tôi đã mất cả đội của mình, Perce, tôi sẽ rất biết ơn nếu anh không úp mở gì với tôi hết.”
Bates ngồi thẳng dậy và vặn vẹo hai bàn tay trước mặt mình. “Anh ta đang làm một chuyên án ở California. Chuyên án tuyệt mật và cực kỳ nguy hiểm vì liên quan đến một băng nhóm người Nga, bọn này sẵn sàng bắn cả quả tên lửa vào mông anh chỉ cần anh dám ho cạnh chúng thôi. Đối với bọn này thì dân mafia Italia chỉ là bọn trẻ con. Bates chợt ngừng lại.
“Và?”
“Và vỏ bọc của anh ta bị lộ. Chúng lần ra gia đình anh ta.”
“Và giết họ?”
“Phải gọi là tàn sát thì đúng hơn.” Bates hắng giọng, tôi đã xem ảnh rồi.”
“Lúc đó Cove ở đâu?”
“Chúng đã đánh lạc hướng khiến anh ta vắng nhà để chúng rảnh tay hành động.”
“Chúng không bám theo anh ta sao?”
“Có chứ, ngay sau đó. Chúng đợi đến khi anh ta mai táng xong cho vợ con. Bọn tử tế thật. Cove đã chờ sẵn khi chúng đến.”
“Và anh ta giết chúng?” Bates bắt đầu hấp háy mắt và bỗng nhiên Web nhận ra là mắt trái của anh ta đang giật giật.
“Tàn sát. Tôi cũng xem ảnh rồi.”
“Vậy mà Cục vẫn để anh ta hoạt động à? Sao thế? Sao họ không cho về hưu non đối với những đặc vụ có gia đình bị giết?”
Bates khoát tay tỏ vẻ bất lực. Cục đã cố, nhưng anh ta không chịu. Anh ta muốn hoạt động. Và nói thực lòng, sau những gì xảy ra với vợ con, anh ta còn làm việc hiệu quả và gan lì hơn bất kỳ đặc vụ chìm nào chúng tôi từng có. Họ thuyên chuyển anh ta đến WFO để quên đi California. Xin nói để anh biết là anh ta có khả năng thâm nhập vào những nơi mà từ trước đến nay chúng ta không thể nào mon men đến. Sở dĩ chúng ta có thể tống rất nhiều tên trùm đầu sỏ vào nhà đá thời gian qua là nhờ có Randall Cove.”
“Nghe có vẻ anh ta là một người hùng.”
Cuối cùng thắt trái của Bates cũng hết giật. “Anh ta là một đặc vụ khác thường, chủ yếu là hành động theo cách của mình và xưa nay cấp trên hiếm khi chấp nhận điều đó, kể cả với các đặc vụ chìm, cho dù có vợ con bị tàn sát hay không cũng thế. Nhưng với Cove thì không ăn thua. Tôi không thể nói là điều đó không gây tổn hại cho sự nghiệp của anh ta. Ý tôi là quả thật Cục cũng chẳng đời nào bố trí được cho anh ta cương vị nào khả dĩ ngoài mảng hoạt động chìm đó, và Cove cũng thừa biết vậy. Nhưng anh ta vẫn tuân theo luật chơi của Cục. Và lúc nào cũng có phương án phòng thân cẩn thận. Anh tử tế với anh ta thì anh ta tử tế lại, bao giờ cũng thế, ít nhất là cho đến lúc này.”
“Việc bọn mafia Nga lần ra vợ con anh ta – liệu đó có phải là do lỗi của FBI không?”
Bates nhún vai. “Có vẻ như Cove không nghĩ thế đâu. Từ đó đến nay anh ta vẫn hoạt động rất mẫn cán mà.”
“Anh có biết người ta nói gì về sự trả thù không, Perce, rằng đó là món duy nhất càng để nguội càng ngon.”
Bates lại nhún vai. “Có thể.”
Web bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn. “Anh biết không. Chuyện này chỉ càng làm tôi thấy băn khoăn tại sao một người như thế vẫn được ở lại trong Cục và có thể anh ta đã xỏ mũi cả đội tôi đi vào con đường hủy diệt để trả thù cho vợ con mình. Các anh không có cách nào để kiểm soát và ngăn ngừa chuyện này sao?”
“Web ạ, đặc vụ chìm là loại người khác hẳn chúng ta. Cả đời họ phải sống trong dối trá nên nhiều lúc họ dấn quá sâu và có thể người thì trở mặt, người thì hóa điên. Đó là lý do Cục phải áp dụng chính sách luân chuyển từ ngoài vào trong, thay đổi nhiệm vụ và cho họ có thời gian sạc lại pin.”
“Vậy họ có làm thế với Cove không? Đưa anh ta trở vào trong Cục để anh ta sạc lại pin? Cho anh ta đi gặp chuyên gia tâm thần sau khi chôn vợ con xong?”
Bates lặng thinh không nói gì.
“Hay là vì anh ta vẫn hoạt động hiệu quả đến nỗi họ quyết định cứ để mặc như thế đến khi cuối cùng anh ta hóa điên và trút giận lên đội của tôi?”
“Tôi sẽ không bàn chuyện đó với anh. Tôi không thể bàn chuyện đó với anh được.”
“Thế nếu tôi nói thẳng toẹt rằng đó chỉ là chuyện nhảm nhí thì sao?
“Thế nếu tôi nói thẳng toẹt rằng anh đang đi quá giới hạn của mình thì sao?”
Hai người trừng trừng nhìn nhau cho đến khi cơn điên giận từ từ hạ xuống.
“Vậy còn những tên chỉ điểm của anh ta? Cũng là thông tin mật à?” Web hỏi.
“Trong chuyện này thì Cove rất kín kẽ. Chỉ một mình anh ta được tiếp xúc với nguồn tin, không còn bất kỳ ai khác. Điều này không đúng với quy định của Cục cho lắm, nhưng như tôi đã nói, không ai có thể nghi ngờ gì về hiệu quả tin tức mà anh ta cung cấp. Đó là quy tắc của anh ta.”
“Vậy chúng ta biết thêm gì về mục tiêu vừa rồi không? Anh nói đó là bọn trùm tài chính của một đường dây ma túy lớn à. Của bọn nào?”
“Hừm, về chuyện đó thì vẫn còn một số ý kiến khác nhau.
“Ồ, đừng có kẻ cả thế, Perce. Tôi thích giải câu đố từ hai đầu mà.”
“Cái trò điều tra này đâu phải là một môn khoa học chính xác. Web.Khu vực mà các cậu được điều đến là địa bàn hoạt động của băng Big F; như tôi đã nói với cậu rồi.”
“Vậy là chúng ta tấn công vào tòa nhà đó để triệt phá đường dây của hắn?”
“Cove không cho là vậy.”
“Anh ta cũng không dám chắc mà.”
“Sao, thế cậu tưởng bọn chúng đi lại lăng xăng khắp nơi với tấm thẻ tên lủng lẳng trên cổ là ‘Tôi là thành viên của băng X’ à?”
“Vậy quan điểm của Cove là gì?”
“Theo anh ta thì những hoạt động tài chính đó là của một tay chơi lớn hơn nhiều. Có thể đường dây này đang cung cấp một loại ma túy có tên gọi Oxycontin cho khu vực D.C. Anh đã nghe nói chưa?”
Web gật đầu. “Mấy tay bên DEA ở Quantico cũng suốt ngày nhắc đến loại ma túy này. Không phải lo điều chế, chưng cất. Cũng chăng việc gì phải mất công tuồn hàng qua cổng hải quan. Tất cả những gì cần làm là cứ mua được thuốc là xong, mà có đến hàng chục cách để có thuốc một cách hợp pháp, rồi cứ thế mà ngồi in tiền.”
“Một cảm giác chẳng khác nào Niết bàn đối với dân nghiện,” Bates nói thêm với giọng khô khốc. “Đó là một trong những loại thuốc giảm đau công hiệu và phổ biến nhất trên thị trường hiện nay. Nó ức chế việc truyền tải những tín hiệu đau đớn từ dây thần kinh đến bộ não và tạo cho người ta cảm giác hưng phấn, đê mê. Thông thường thì nó cho tác dụng từ từ trong vòng hai mươi bốn giờ, nhưng nếu nghiền vụn thuốc ra để hít hoặc chích thì nó có thể cho tác dụng trực tiếp không kém gì heroin. Người lạm dụng thuốc có thể bị ngưng thở đột ngột, đây là hiện tượng xảy ra khá thường xuyên.
“Tác dụng phụ này hay đấy. Anh đang định nói với tôi là anh hoàn toàn không biết tay chỉ điểm của anh ta là ai à?”
Bates bâng quơ gõ gõ ngón tay lên tập hồ sơ trước mặt. “Chúng tôi cũng có vài phỏng đoán. Nhưng vào thời điểm này thì tất cả vẫn còn chưa chính thức.”
“Vào lúc này tôi chỉ cần tin đồn và tin giả cũng được.”
“Một khi Cove có thể vào sâu được mục tiêu như vừa qua, chúng tôi cho rằng tay chỉ điểm của anh ta cũng phải là dân tay trong khá có máu mặt. Anh ta đang theo dõi các hoạt động của Westbrook thì anh ta tình cờ phát hiện ra những động thái về Oxycontin. Nhưng tôi nghĩ là dù kẻ mà anh ta đang sử dụng để thâm nhập vào đường dây của Westbrook có là ai chăng nữa thì đó cũng chính là người giúp anh ta tiếp cận thông tin mới này. Antoine Peebles là COO ([51]) của Westbrook; dùng tạm từ này cho có vẻ kinh doanh một chút vậy. Hắn điều hành công việc làm ăn rất chặt chẽ và chủ yếu là nhờ hắn mà chúng ta chưa thể chạm được một ngón tay vào Westhrook. Đây là Westbrook, thằng kia là Peebles.” Anh ta đẩy hai tấm ảnh qua bàn.
Web nhìn những bức ảnh. Westbrook quả là một con quái vật, còn bự con hơn cả Cove. Trông hắn như một người đã dạn dày trận mạc. Đôi mắt của hắn, dù chỉ là trên bức ảnh hai chiều, cũng toát lên vẻ sắt đá và kiên định mà chúng ta thường thấy ở những người sống sót trong mọi khó khăn. Peebles thì hoàn toàn trái ngược. “Westbrook đúng là một con ngựa chiến. Còn Peebles trông như dân tốt nghiệp Stanford ra vậy.”
“Chính xác. Tên này còn rất trẻ và theo chúng tôi thì chính Peebles là hiện thân ột thế hệ trùm ma túy mới, ít hung hãn hơn, tháo vát và chuyên nghiệp hơn, nhưng không hề kém phần tham vọng. Trên phố bọn chúng đang đồn đại là có kẻ nào đang tìm cách tập hợp tất cả các nhà phân phối trong vùng lại với nhau, làm cho chúng trở nên hiệu quả hơn, tăng cường quy mô hoạt động và tầm vóc kinh tế, với cung cách hoàn toàn chuyên nghiệp.”
“Nghe có vẻ như anh bạn Antoine muốn trở thành một CEO chứ không cam phận làm COO.”
“Cũng có thể. Westbrook thì trưởng thành từ đường phố. Hắn rất già đời và tinh quái, nhưng chúng tôi được biết là hình như hắn đang tìm cách rút hẳn ra khỏi nghề buôn bán ma túy.”
“Chà, có thể Peebles lại có một chương trình nghị sự hoàn toàn khác nếu hắn đứng đằng sau việc tổ chức các băng nhóm trong vùng lại với nhau. Nhưng cung cấp những thông tin vô giá cho Cove như vậy có vẻ không có lợi lộc gì đối với một ông trùm tương lai như hắn. Nếu như chúng ta đập tan đường dây, Peebles lấy gì mà điều hành nữa?:
“Vấn đề là thế đấy,” Bates thừa nhận.
“Còn nhân vật nào đáng chú ý nữa không?”
“Cánh tay phải của Westbrook. Clyde Macy.” Bates chìa cho Web bức ảnh của Macy. Của đáng tội, thằng này trông như cô hồn chẳng khác nào một tên tử tù đang chờ đến lượt mình lên ghế điện. Macy trắng bợt như một tên bạch tạng; cái đầu cạo trọc lốc và đôi mắt lạnh lẽo, vô cảm khiến Web liên tưởng đến những tên giết người hàng loạt khủng khiếp nhất mà anh từng biết.
“Nếu Chúa Giê-su mà gặp thằng này trước mặt thì chắc Người cũng phải gào toáng lên mất.”
“Rõ ràng là Westbrook chỉ làm việc với những thằng giỏi nhất, Bates nhận xét.
“Làm thế quái nào mà Macy lại có thể hòa hợp với những tên đồng bọn khác? Trông nó như là một thằng cuồng tín da trắng ấy.”
“Không. Đừng có nhìn cái đầu trọc ấy mà tưởng nhầm. Chúng ta không biết nhiều về hắn lắm trước khi hắn đến D.C. Mặc dù chưa có cơ sở nào để kiểm chứng, nhưng người ta đồn là hắn từng làm tay chân ột vài ông trùm đang nằm bóc lịch trong nhà tù liên bang ở Joliet. Sau đó hắn đến D.C và làm cho Westbrook. Hắn khét tiếng trong giới xã hội đen vì lòng trung thành và ra tay cực kỳ tàn khốc. Một kẻ bệnh hoạn thực sự, nhưng rất chuyên nghiệp, theo cách riêng của hắn.”
“Như bất kỳ tên tội phạm nguy hiểm nào.”
“Hành động ác ôn đầu tiên của hắn là bổ cả một con dao chặt thịt vào đầu bà nội mình vì hắn phàn nàn rằng bà cụ dám nói dối hắn về giờ ăn tối.”
“Tại sao hắn vẫn được tự do sau một hành động man rợ đến thế được?”
“Hồi đó hắn mới mười một tuổi nên chỉ bị đưa vào trại giáo dưỡng vị thành niên. Từ đó tới nay, tội duy nhất của hắn mà chúng ta biết là ba cái giấy phạt vì phóng xe quá tốc độ.”
“Thằng này thú vị đây. Tôi giữ những bức ảnh này được không?”
“Cứ tự nhiên. Nhưng nếu anh tình cờ đối đầu với Macy trong một con hẻm tối hay giữa một đường phố sáng choang chăng nữa, lời khuyên của tôi dành cho anh là hãy chạy cho nhanh.”
“Tôi là HRT mà, Perce. Tôi nhai rau ráu những thằng như nó trong bữa sáng.”
“Được rồi. Cứ tự huyễn hoặc mình thế đi.”
“Nếu Cove quả thực giỏi như anh nói, thì không thể nào có chuyện anh ta đâm đầu vào một trận phục kích. Có chuyện gì đó ở đây.”
“Có thể, nhưng ai mà không có lúc sai lầm.”
“Anh có khẳng định là Cove không hề biết khi nào chúng tôi sẽ đến đó không?”
“Tôi khẳng định. Cove không hề được thông báo gì về thời điểm tấn công.”
“Tại sao anh ta lại không biết?”
“Họ không muốn thông tin bị rò rỉ, và đằng nào thì anh ta cũng không có mặt ở đó, vì vậy anh ta được xếp vào nhóm những người không cần được thông báo.”
“Tuyệt thật, vậy là anh cũng không tin ngay chính người đặc vụ chìm của mình. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh ta không thể có được thông tin từ nguồn khác. Như WFO chẳng hạn?”
“Hay là như HRT?” Bates vặc lại.
“Lại còn chuyện ở đó có thể có những nhân chứng tiềm năng nữa chứ, cũng là thông tin của Cove à?”
Bates gật đầu.
“Anh biết mà. Perce, lẽ ra bọn tôi phải được biết tất cả những điều này ngay từ đầu.”
“Chỉ những gì cần biết thôi, Web. Và các anh đâu cần biết những thông tin đó thì mới làm được công việc của mình.”
“Mẹ kiếp, sao anh có thể nói như vậy khi anh hoàn toàn không biết chó gì về công việc của chúng tôi cả?”
“Anh lại sắp vượt quá ranh giới rồi đấy, bạn thân mến. Đừng có hấp tấp thế .”
“Thẳng toẹt ra thì có ai quan tâm đến việc sáu lính đặc nhiệm đã bị bắn rụng như sung không vậy?”
“Về cơ bản là không, Web ạ. Chỉ có những người như anh là tôi mới quan tâm thôi.”
“Nếu thế thì làm chó gì có cái tôi không cần biết hả?”
Từ đống tài liệu to đùng của mình Bates rút ra một cặp hồ sơ dầy cộp, chọn lấy một túi hồ sơ và mở nó ra. “Tại sao anh không nói ngay từ đầu rằng Harry Sullivan là ông già anh vậy?”
Web đứng bật dậy và tự rót ình một cốc cà phê khác. Thực ra anh cũng chẳng cần lắm thứ đồ uống toàn caffeine này, nhưng ít nhiều thì hành động đó cũng giúp anh có thêm thời gian suy nghĩ để trả lời hoặc tìm ra một câu nói dối. Khi anh quay lại ghế ngồi thì Bates vẫn đang nhìn tập hồ sơ. Với ánh mắt của Bates khi ngẩng lên nhìn Web thì rõ ràng là anh ta muốn có câu trả lời cho câu hỏi của mình trước khi chịu từ bỏ chủ đề này.
“Tôi chưa bao giờ coi ông ta là bố mình. Chúng tôi cắt đứt quan hệ từ khi tôi lên sáu tuổi. Đối với tôi, ông ta chỉ là một kẻ xa lạ.” Sau một lát, anh hỏi, “Anh biết ông ta là bố tôi từ khi nào?”
Bates kéo ngón tay trỏ lướt trên các trang giấy. “Sau khi tôi cho lục lại toàn bộ hồ sơ lý lịch của anh. Thật lòng là khi nhìn vào mớ tiền án tiền sự này tôi ngạc nhiên khi ông ta có đủ thời gian để khiến mẹ anh có thai đấy. Cơ man nào là tội,” Anh nói với vẻ thích thú.
Web chỉ muốn giật bộ hồ sơ khỏi tay Bates và chạy ra khỏi phòng.
Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn ngồi yên đó, chằm chằm nhìn những trang giấy lộn ngược, kiên nhẫn chờ đợi. Những âm thanh hối hả trong phòng dường như đã tan biến hoàn toàn. Chỉ còn lại anh, Bates, và những trang giấy về người bố tội lỗi của anh.
“Vậy tại sao đột nhiên anh lại quan tâm đến, anh vừa bảo gì nhỉ? À, “một kẻ xa lạ” thế này?” Bates hỏi.
“Tôi nghĩ khi đến một tuổi nhất định, những chuyện như vậy bỗng trở nên quan trọng.”
Bates gập lại bộ hồ sơ và đẩy cả cặp qua bàn cho Web. Đọc cho vui nhé.”
——-
[48] Vụ đánh bom ở Thành phố Oklahoma xảy ra vào ngày 19/04/1995 nhằm vào Tòa nhà Liên bang Alfred P. Murrah nơi đặt trụ sở nhiều cơ quan chính phủ Mỹ làm 168 người chết và hơn 800 người bị thương. Ngay sau khi vụ nổ xảy ra một sĩ quan cảnh sát thuộc Đội tuần tra trên đường Cao tốc Oklahoma đã tạm giữ Timothy McVeigh vì lái xe không có biển số và mang vũ khí bất hợp pháp. Vài ngày sau vụ đánh bom, Timothy McVeigh và đồng bọn là Terry Nichols chính thức bị bắt vì bị xác định là chủ mưu trong vụ đánh bom này. Các điều tra viên đã xác định McVeigh và Nichols là những kẻ ủng hộ phong trào vũ trang chống chính phủ và động cơ khủng bố của chúng là trả thù việc chính phủ Mỹ trấn áp hai vụ Waco và Ruby Ridge (vụ đánh bom xảy ra đúng vào ngày kỷ niệm vụ Waco.)
[49] NFL: National Football League.
[50] Tiếng lóng chỉ người Mỹ da trắng, tầng lớp trung lưu.
[51] Chief Operating Officer: Có thể hiểu là chức Giám đốc điều hành, thấp hơn một chút so với CEO – Tồng giám đốc điều hành.