Tay súng cuối cùng

Chương 15


Bạn đang đọc Tay súng cuối cùng: Chương 15


Anh điên rồi à?” Buck Winters trợn mắt nhìn Web đang đứng cạnh cửa trong phòng họp nhỏ của Văn phòng Địa bàn Washington, bên cạnh anh là Percy Bates. “Rút súng ra và nổ súng, ngay trước một đống phóng viên, và lại còn để chúng ghi hình toàn bộ sự việc khốn kiếp đó nữa. Anh mất trí rồi à?” Ông ta đay nghiến.
“Cũng có thể!” Web vặc lại. “Tôi muốn biết ai đã để lộ thông tin cho Julie Patterson. Tôi cứ đinh ninh cuộc điều tra về đội Charlie được xếp vào loại thông tin tuyệt mật. Làm thế quái nào mà cô ấy lại biết những gì tôi đã nói với các điều tra viên?”
Winters khinh bỉ nhìn Percy. “Bates, anh từng là người chỉ đạo gã này. Làm thế quái nào mà anh lại đào tạo được một tay hỏng nặng như thế chứ?” Ông ta quay lại nhìn Web. “Có cả đống người khác nhau điều tra vụ này. Đừng có làm ra vẻ gái trinh xấu hổ khi bị hở ngực áo như thế, nhất là đây lại là việc một người vợ muốn biết chuyện gì đã xẩy ra với chồng mình. Anh mất trí rồi, Web, và anh đã làm mọi việc rối tung lên, có vẻ như đây không phải lần đầu tiên.”
“Nghe này, tôi vừa ra khỏi cửa thì chúng đã bâu kín lấy tôi. còn đồng đội của tôi đứng đó chỉ khoanh tay đứng nhìn. Người ta đấm đá tôi, gào thét buộc tội tôi. Tôi chỉ làm điều mà bất kỳ ai khác ở cương vị tôi cũng phải làm.”
“Cho anh ta xem anh ta đã làm gì đi, Bates. Bates lặng lẽ bước tới bên chiếc TV kê trong góc phòng. Anh cầm một chiếc điều khiển lên và bấm vài nút trên đó.
“Vụ Báo chí của Cục gửi lời khen đấy,” Winters mỉa mai. Cuốn băng bắt đầu chạy, Web nhìn thấy khung cảnh trong nhà thờ hôm tổ chức buổi lễ truy điệu. Và kia là hình ảnh anh đang đứng nhìn Julie Patterson xoa cái bụng đã mất con của cô ta, rồi cô ta gào thét, nhổ bọt vào mặt anh tát anh. Và anh vẫn đứng im chịu trận. Lời tuyên bố rằng anh đã làm tất cả những gì có thể không hiểu sao đã biến mất rất bí hiểm, hoặc ít nhất thì cũng không ai nghe thấy. Trong cuốn băng, tất cả những gì anh nói với Julie là, “Tôi xin lỗi.” Câu nói đó khiến Web chẳng khác nào kẻ đã tự tay bóp cò giết chết Lou Patterson.

“Chưa phải phần hay nhất đâu,” Winters gằn giọng rồi đứng dậy và giật lấy chiếc điều khiển từ tay Bates. Ông ta nhấn nút và Web nhìn màn hình chuyển sang cảnh bên ngoài nhà anh. Cảnh quay này đã được biên tập lại rất công phu để tạo ra một khung cảnh thật yên bình, đám đông điên loạn đã biến đâu mất, cảnh quay được thu hẹp lại rất nhiều. Mỗi phóng viên đang hỏi đều tỏ ra rất kiên quyết, truy vấn đến cùng, nhưng vẫn lịch sự và chuyên nghiệp. Cả anh chàng mà Web đã nện cũng trông toát lên một vẻ cực kỳ anh hùng, bất chấp máu mũi đang chảy ròng ròng anh ta vẫn tiếp tục giới thiệu với khán giả những cảnh điên rồ mà họ sắp được chứng kiến. Và kia là Web, trông như một con chó điên thù địch. Anh đang gào thét, chửi tục, và cuối cùng là rút súng ra. Tốc độ phim lúc này đột nhiên chậm lại khiến cho hành động rút súng của anh trông như hoàn toàn có chủ ý, có kiểm soát, chứ không còn là hành động phản ứng tự vệ nữa. Tiếp sau đó là những hình ảnh cực kỳ kịch tính miêu tả cảnh hàng xóm láng giềng chạy tán loạn, bế xốc nách trẻ con chạy khỏi con quái vật đang nổi điên. Lạnh lùng, tàn nhẫn. Web đút súng vào bao và bước khỏi mớ hỗn loạn mà anh đã gây ra.
Web chưa bao giờ chứng kiến một đoạn phim nào được cắt gọt tài tình như vậy, ngoài những bộ phim của Hollywood. Trong cuốn băng, anh xuất hiện như một kẻ tàn ác, độc địa, người đàn ông với khuôn mặt của Frankenstein. Ống kính máy quay nhiều lần lia cận cảnh vào phần mặt bị thương của anh, nhưng không hề đề cập đến việc anh đã bị thương như vậy trong những hoàn cảnh nào.
Web lắc đầu nhìn Winters rồi thốt lên, “Mẹ kiếp, đó không phải những gì đã xảy ra. Tôi đâu phải là Charlie Manson ([37]).”
Winters rít lên “Đếch ai thèm quan tâm là đúng hay không? Định kiến của người xem mới là tất cả. Giờ thì những đoạn phim đó đã được phát trên tất cả những kênh truyền hình trong thành phố. Và sẽ sớm phát trên toàn quốc thôi. Xin chúc mừng, anh đã trở thành một sự kiện nóng hổi rồi. Khi được báo cáo về vụ này Giám đốc đã phải bỏ dở một cuộc họp cấp cao ở Denver để quay về đây. Vụ này thì anh tiêu rồi, Web, tiêu hẳn rồi.”
Web thả phịch người xuống một chiếc ghế và lặng thinh. Bates ngồi bên cạnh, tay gõ gõ một chiếc bút trên mặt bàn.
Winters đứng trước mặt anh, hai tay chắp sau lưng. Web có cảm giác ông ta đang thích thú trước sự việc này.
“Giờ thì anh biết rằng điều lệ chính thức của Cục trong việc giải quyết những tình huống như thế này là không làm gì hết. Từ trước đến nay chúng ta vẫn theo chủ trương con đà điểu vùi đầu trong cát. Có lúc có tác dụng, có lúc không, nhưng dù thế nào thì cấp trên vẫn thích chiến thuật thụ động. Càng nói ít càng tốt.”

“Mặc xác họ. Tôi không hề yêu cầu Cục phải đứng ra gánh đạn thay cho tôi, Buck.”
Bates chen vào. “Không, Web, chúng tôi không thể để sự việc theo hướng tự chìm xuồng được, không phải lần này.” Bates vừa nói vừa bấm ngón tay để liệt kê. “Thứ nhất, những người phụ trách quan hệ với giới truyền thông đang chuẩn bị cho công bố một cuốn phim tuyên dương anh. Ngay lúc này đây cả thế giới cho rằng anh là một kẻ điên khùng. Nhưng họ sẽ phải biết rằng anh là một trong những đặc vụ nhiều thành tích nhất của Cục. Chúng tôi sẽ cho ra nhiều thông cáo báo chí để trình bày chi tiết về nội dung này. Thứ hai, mặc dù chỉ muốn bóp cổ anh ngay lúc này, nhưng Buck đây sẽ chủ trì một cuộc họp báo được truyền hình trực tiếp vào chiều ngày mai để tuyên bố rõ ràng rằng anh là một đặc vụ xuất sắc như thế nào, và chúng tôi sẽ cho chiếu cuốn phim tuyên dương anh một cách rầm rộ nhất. Có thể chúng tôi cũng sẽ tiết lộ một số chi tiết về những gì xảy ra trong con hẻm đó để chứng minh rằng anh không hề bỏ chạy và hèn nhát mà đã một mình phá tan lực lượng hỏa lực đủ để tiêu diệt một tiểu đoàn bộ binh.”
Web bật dậy “Anh không thể làm thế được trong lúc cuộc điều tra vẫn chưa kết thúc. Rất có thể chúng ta sẽ làm lộ một số đầu mối.”
“Chúng ta đành chấp nhận mạo hiểm vậy.”
Web quay sang nhìn Winters. “Tôi đếch thèm quan tâm những kẻ đó nói gì về tôi! Tôi biết những gì mình làm. Và điều tôi không muốn là làm bất kỳ điều gì có thể ảnh hưởng đến việc tìm ra kẻ đã giết hại cả đội của tôi!”
Winters gí sát mặt mình vào mặt Web. “Nếu là do tôi quyết định, thì anh đi tong rồi. Nhưng đối với nhiều người trong Cục thì anh là một loại anh hùng, và họ đã quyết định rằng chúng tôi sẽ phải gánh đạn thay cho anh. Tin tôi đi, chính tôi đã phản đối ý tưởng này, vì nếu xét từ quan điểm PR ([38]) điều đó chẳng giúp được gì cho Cục, mà chỉ đánh bóng tên tuổi cho anh thôi.” Ông ta liếc xéo sang Bates. “Nhưng anh bạn của anh đây đã giành chiến thắng trong trận đánh đó.”
Web ngạc nhiên nhìn sang Bates.

Winters tiếp tục, “Nhưng không phải là cả cuộc chiến đâu. Và tôi sẽ không để yên cho anh thành một vị thánh tử vì đạo đâu.” Winters liếc nhìn vào khuôn mặt méo mó của Web. “Một vị thánh tử vì đạo có khuôn mặt méo xệch. Giờ thì Perce sẽ hướng dẫn cho anh trò hề phí công vô ích của Cục mà chúng tôi phải làm để dọn cái đống bừa bộn mà anh đã bày ra. Tôi không ở lại đâu, vì điều đó làm tôi thấy buồn nôn. Nhưng nghe này London, và nghe cho rõ vào. Ngay lúc này đây anh đang ở tình trạng mành chỉ treo chuông, và tôi, chính tôi sẽ rất lấy làm vui lòng được cắt béng sợi chỉ đó. Tôi sẽ theo anh rất sát để có thể đếm từng hơi thở của anh. Và nếu anh mắc sai lầm, chắc chắn là sẽ sớm thôi, chiếc búa sẽ giáng xuống và anh đi tong mãi mãi, tôi sẽ ăn mừng bằng một điếu xì gà lớn nhất mà tôi có. Anh rõ chứ?”
“Vâng, rõ hơn rất nhiều so với những mệnh lệnh của ông ở Waco.” Winters đứng thẳng dậy và hai người đàn ông gườm gườm nhìn nhau.
Web lên tiếng trước, “Buck ạ, lúc nào tôi cũng tự hỏi tại sao ông lại là người duy nhất trong hệ thống chỉ huy – xin lỗi, phải gọi là hệ thống gây hỗn loạn thì đúng hơn – của vụ bung bét đó vẫn còn thăng tiến trên con đường sự nghiệp. Ông biết không, khi đó tôi là xạ thủ bắn tỉa đang nằm phục bên ngoài, đã mấy lần tôi nghĩ chắc ông làm việc cho bọn Branch Davidians thì mới có thể đưa ra những quyết định ngu xuẩn như thế được.”
Bates đanh giọng, “Web, câm cái miệng chết tiệt của anh đi.” Anh lo lắng nhìn Winters. “Tôi có thể tự giải quyết việc ở đây mà Buck.”
Winters trừng trừng nhìn Web thêm vài giây nữa rồi quay người hướng ra cửa, nhưng ông ta vẫn quay đầu lại. “Nếu tôi mà được quyền quyết định thì sẽ không còn cái đội HRT chó chết của anh nữa đâu, và chắc chắn là tôi sẽ sớm có cái quyền đó thôi. Và thử đoán xem ai sẽ là thằng chó đẻ đâu tiên phải đi tong? Lúc đó anh mới biết thế nào là chỉ huy.” Winters đóng sầm cửa lại.
Web thở phù ra một hơi rất dài mà đến lúc này anh mới nhận ra là anh đã nín thở từ nãy đến giờ. Bates bực bội bước tới ngay trước mặt anh. “Tôi giơ cổ ra xin nói hộ anh, tác động tất cả những mối quan hệ mà tôi có trong Cục thế mà anh đã đổ hết xuống sông xuống biển, sao anh dám nói với Winters như thế? Anh có phải là một thằng điên khốn kiếp không chứ?”
“Tôi đoán là tôi điên thật,” Web trả lời một cách ương bướng.“Nhưng tôi chẳng hề yêu cầu việc này. Báo chí muốn hành tôi thế nào cũng được, nhưng không có gì, không có gì được phép làm ảnh hưởng đến cuộc điều tra hết.”
“Anh làm tôi bị nhồi máu cơ tim mất, không sớm thì muộn thôi.” Cuối cùng thì Bates cũng bình tĩnh lại. “Thôi được rồi, bây giờ anh sẽ phải như thế này. Trước hết cần phải lánh mặt một thời gian. Đừng về nhà. Chúng tôi sẽ kiếm cho anh một chiếc xe từ kho xe của Cục. Anh cứ đi đâu đó ở tạm một thời gian. Cục sẽ thanh toán các hóa đơn. Chúng ta sẽ liên lạc qua số di động được bảo mật của anh. Thường xuyên chủ động vào đây nhé. Mặc dù ngay lúc này tình hình có vẻ bi đát, nhưng sẽ ổn thôi sau khi chúng ta có tuyên bố chính thức. Và nếu trong vòng ba mươi năm nữa, bất kỳ lúc nào tôi thấy anh đứng gần Buck Wintes, chính tay tôi sẽ bắn chết anh. Giờ thì cút khỏi đây đi!” Bates đi ra cửa, nhưng Web vẫn đứng yên.

“Perce, tại sao anh phải làm những chuyện này? Anh đang mạo hiểm để bảo vệ tôi đấy.”
Bates cúi nhìn sàn nhà hồi lâu. “Nghe thì có vẻ sến, và quả là sến thật, nhưng vẫn là sự thật. Tôi đang làm việc này vì Web London mà tôi biết đã sẵn sàng hy sinh mạng sống của anh ta cho cái Cục này không biết bao lần rồi. Bởi vì tôi đã chứng kiến anh nằm mê man trong bệnh viện suốt ba tháng trời mà không dám chắc anh có qua được hay không. Lẽ ra anh đã có thể nghỉ hưu mà vẫn được thanh toán toàn bộ tiền phúc lợi, thậm chí là với mức tiền về hưu cao nhất, như một vị anh hùng. Đi câu cá hay làm bất kỳ chuyện chết tiệt nào cũng còn chán vạn lần tốt hơn là làm cho Cục. Nhưng anh đã quay lại và tiếp tục giơ đầu hứng đạn. Tôi không biết nhiều người dám làm như vậy.” Anh thở ra một hơi rất dài. “Và tôi biết những gì anh đã làm trong con hẻm đó cho dù cả thế giới chẳng ai biết và tin gì hết. Nhưng chắc chắn rồi họ sẽ phải biết thôi, Web. Không còn lại nhiều anh hùng thời buổi này đâu, nhưng anh là một người trong số đó. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói về chuyện này. Và đừng bao giờ, đừng bao giờ hỏi lại tôi nữa đấy.” Anh bước ra ngoài và bỏ mặc Web ngồi lại một mình mà suy nghĩ về một khía cạnh khác của Percy Bates.
Đã gần nửa đêm và Web bắt đầu hành động. Anh trèo qua các hàng rào và luồn vào trong vườn nhà hàng xóm. Mục tiêu của đêm nay rất đơn giản nhưng cũng thật khó tin. Anh phải chui vào trong nhà của chính mình qua cửa sổ sau vì giới truyền thông vẫn đang bu kín cửa trước chờ đợi bâu lấy anh. Và nhấn chìm anh vĩnh viễn. Hai nhân viên an ninh mang sắc phục của Cục cũng có mặt, ngoài ra còn có một sĩ quan cảnh sát tuần tra của bang Virginia, ánh đèn xe tuần tra chiếu loang láng khắp khoảng sân trước cửa. Web hy vọng sẽ không còn những đám đông hỗn loạn, cùng với đó là những mớ bòng bong. Mà dù thế nào cũng mặc xác, chỉ cần không ai xía vào việc anh trèo vào nhà mình qua cửa sổ phòng tắm là đủ.
*
Web lặng lẽ gói ghém một túi đồ lề vũ trang trong bóng tối, lấy thêm mấy băng đạn, một số thứ linh tinh mà có thể anh sẽ cần đến, rồi lại bò ra ngoài. Anh vượt qua hàng rào và trườn vào trong vườn nhà hàng xóm, rồi dừng lại nghe ngóng. Anh mở túi đồ, lấy ra một chiếc ống nhòm hồng ngoại nhìn đêm chạy bằng pin, qua ống kính khung cảnh trước mắt anh hiện ra rõ mồn một như ban ngày, có điều là hơi pha chút màu xanh lơ.
Web chăm chú theo dõi đội quân hổ lốn đang cắm trại trước cửa nhà anh và điều chỉnh tiêu cự của ống kính để quan sát rõ hơn. Tất cả những con người đó lúc này đều chỉ có chung một mục đích duy nhất trong đời là tìm kiếm những điều bẩn thỉu, giật gân và câu khách, bất chấp sự thật. Nỗi căm giận trào lên trong lòng Web khiến anh tụ nhủ khi có cơ hội sẽ phải chơi lại chúng. Và ngay lúc này anh cũng có thể tung ra đòn trả đũa thật thích đáng. Web rút ra một khẩu súng bắn pháo sáng, nạp đạn vào, nhắm thẳng vào một điểm trên trời, ngay phía trên đầu đám người kia và bóp cò. Quả pháo sáng lao vút lên trên, nổ tung và tỏa ra một màu vàng chanh rực rỡ. Qua ống nhòm, Web chứng kiến cảnh đám đông những con người tinh túy và tiêu biểu của giới truyền thông ai nấy mắt tròn mắt dẹt vì khiếp đảm, gào thét kinh hoàng và chạy túa ra khắp nơi. Cuộc sống thật ngọt ngào vì những điều thật bé nhỏ và giản dị: những cuộc đi dạo xa, những trận mưa rào mát mẻ, những chú cún con xinh xắn, và nhất là khi được làm đám phóng viên cao ngạo kia phải sợ đến vãi linh hồn.
Anh rảo bước ra chỗ đậu chiếc xe Crown Vic mà Bates đã bố trí cho anh mượn và lái đi. Đêm đó Web ngủ trong một nhà nghỉ tồi tàn cạnh Đường số Một phía nam Alexandria, nơi anh có thể thanh toán bằng tiền mặt, không bị ai quấy rầy. Ở những nơi như thế này, hình thức dịch vụ tận phòng duy nhất là túi đồ ăn nhanh McDonald mà bạn mang theo, hoặc chiếc máy bán nước ngọt và đồ ăn nhanh xập xệ được xích vào một cây cột bẩn thỉu đặt bên ngoài phòng. Anh xem ti vi, ăn bánh mì kẹp thịt và pho mát cùng với khoai tây chiên. Xong xuôi, Web rút lọ thuốc từ trong túi ra và nuốt vội hai viên. Một lát sau, anh chìm vào giấc ngủ sâu, không hề bị những cơn ác mộng giày vò một lần nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.