Tây Du Nhất Mộng

Chương 43: Chuyện xưa gây ra sự cố


Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 43: Chuyện xưa gây ra sự cố

Hoàng hôn.

Ánh tà dương như máu nhuộm đỏ cả bầu trời.

Ở một dải đất cây cỏ xanh um trên sườn núi, một con thỏ mập mạp đang nhởn nhơ nhấm nháp bữa tối, không một chút phòng bị. Bỗng từ sâu trong một bụi rậm, một con sói xám lớn ẩn nấp đã lâu lao ra, cái miệng đầy răng nanh ngay tức khắc cắn đứt cổ con thỏ tội nghiệp.

Sói xám liếm mép chuẩn bị thưởng thức thịt tươi thì bỗng dưng hai tai dựng lên, cảm thấy có nguy hiểm, lập tức ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết.

Nó vừa chạy qua gò núi thì một con chim ưng to lớn sải cánh dài tới gần 2 mét từ trên trời nhào xuống, vuốt trái thò ra, cắm thẳng vào hậu môn con sói. Sói bị đau, há mồm quay lại muốn cắn trả thì con ưng lại dùng vuốt phải xẹt qua trán chọc vào mắt con sói, sau đó hai chân dùng sức, nhấc bổng con sói lên khỏi mặt đất. Thân thể lơ lửng trên không, con sói không cách nào chống cự, con chim ưng bẻ gãy sống lưng nó, kêu vang mấy tiếng rồi quắp con mồi vỗ cánh bay đi.

Đây cũng là điểm kỳ diệu của game online thực tế ảo, vật sống trong game đều có tư duy độc lập, càng cao cấp thì trí tuệ càng cao, có thể phát sinh đủ loại cảm xúc mà không đơn thuần là những con số được mã hóa.

Thấy cảnh như vậy, Yến Cuồng Đồ bị kích động, ngay lập tức lại ‘phun châu nhả ngọc’:
– Cá lớn nuốt cá bé, cá bé chén tép tôm; trâu già gặm cỏ non, trẻ con chơi đồ cổ.

Đại Nhiệt trợn trắng mắt, làm vẻ cầu xin nói:
– Lạy hồn! Hồn đừng có chuyện gì cũng biến thành vấn đề đực cái như vậy chứ.

– Đệch! Cái đó gọi là phong tao, ‘phong’ trong phong nhã, ‘tao’ trong thanh tao!
Yếu Cuồng Đồ lớn tiếng đấu tranh vì danh tiết của mình.

Đại Nhiệt lẩm bẩm:
– Em lại nghĩ là phong trong phong hàn (trúng gió), tao trong phát tao (lẳng lơ) thì có.


Yến Cuồng Đồ nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
– Thế gian đều say, chỉ mình ta tỉnh! Thiên tài luôn cô độc mà.

Đại Nhiệt khinh bỉ liếc hắn, nói:
– Em không hiểu chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ cô gái mà anh thích cũng hiểu lầm thôi.

Nghe được năm chữ “cô gái mà anh thích”, sắc mặt Yến Cuồng Đồ lập tức thay đổi, tóm lấy hai vai Đại Nhiệt mà hét thẳng vào mặt hắn:
– Đừng nhắc đến con tiện nhân đó!

Đại Nhiệt cả kinh, hỏi:
– Sao anh lại gọi cô ấy là tiện nhân?

– Nó chính là một con tiện nhân!
Yến Cuồng Đồ quát to, đẩy Đại Nhiệt ra ngoài. Dưới cơn tức giận, hắn dùng sức mạnh đến nỗi hệ thống không còn tính là động tác thân mật mà chuyển sang hiệu quả PK.

Đại Nhiệt ngã nhào trên mặt đất, sinh mệnh hạ thấp, thiếu chút nữa chết oan uổng. (Đại Nhiệt chưa khai khiếu nên vẫn ở dạng sinh mệnh số hóa)

Yến Cuồng Đồ bấy giờ đã khôi phục lý trí, mờ mịt nhìn lại hay tay của mình, nhưng cũng không đỡ Đại Nhiệt dậy. Đại Nhiệt vội vàng ăn thảo dược, chật vật đứng lên, trong lúc nhất thời cũng không dám tiến lại gần Yến Cuồng Đồ, chỉ từ xa nhìn hắn như ngắm nhìn một con sư tử buồn vui thất thường.

– Anh không có cô gái trong mộng.
Yến Cuồng Đồ bình thản nói, cảm xúc đã trở lại bình thường.

– Anh có hay không thì liên quan gì tới em.
Đại Nhiệt thiếu chút nữa gặp tai hoạ ngập đầu, tức giận nói lại.


Yến Cuồng Đồ nhìn thẳng vào hắn, hỏi:
– Chú có trách anh tự nhiên đánh chú không?

Không hiểu vì sao mà thiếu chút nữa toi mạng, Đại Nhiệt không tránh khỏi có cơn tức giận trong lòng, gượng gạo mà hỏi lại:
– Anh thử nói xem?

Yến Cuồng Đồ có chút áy náy, trầm mặc một lúc rồi nói:
– Chú có muốn nghe chuyện cũ của anh không?

Đại Nhiệt lãnh đạm:
– Anh kể em sẽ nghe.

Yến Cuồng Đồ ngẩng đầu nhìn đi xa xăm, ánh mắt có chút mê mang, chậm rãi kể:
– Hồi anh học đại học, có thích một cô bạn cùng lớp, cô ấy rất xinh, rất dễ thương, là nữ thần thánh khiết ở trong lòng anh…

Đến rồi, đến rồi! Quả nhiên là chuyện yêu hận ngày trước.

– Anh tận lực theo đuổi cô ấy 3 năm, viết đến hàng nghìn bức thư tình…

Nghe thế, Đại Nhiệt trợn mắt trắng dã, thầm nghĩ: đã là thời đại nào rồi, máy bay đầy trời, smartphone đầy tay, lại còn viết thư tình đi cua gái, đúng là con người âm lịch.


– Cô ấy luôn từ chối anh, anh vốn tưởng cô ấy có ánh mắt rất cao. Thế mà, buổi tối lễ Quốc Khánh, cô ấy lên ký túc xá, vào căn phòng sát vách với anh, ngủ cùng Ngô béo. Chú biết Ngô béo là ai không?
Yến Cuồng Đồ bỗng dưng kỳ quái hỏi một câu.

Đại Nhiệt lắc đầu như trống bỏi.

– Hắn là một đống cứ-t trâu, là một đống cứ-t trâu có rất nhiều tiền, thế mà cô ấy…
Giọng Yến Cuồng Đồ trở nên nghẹn ngào.

Từ giọng nói tràn ngập khinh bỉ cùng oán giận của hắn, Đại Nhiệt hoàn toàn có thể nghĩ được Ngô béo là loại người gì, sự bất mãn trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, đồng tình nói:
– Anh không cần nói tiếp đâu. Em nghĩ là em hiểu được.

– Không, chuyện này anh cả đời chỉ nói một lần, sau khi nói xong sẽ quên hết.
Yến Cuồng Đồ kiên trì kể tiếp câu chuyện thống khổ nhất đời hắn:
– Đêm hôm đó, ánh trăng rất tròn, anh ở ngoài ban công hút thuốc suốt cả đêm, cũng nghe rõ cả đêm, cô ta kêu rên như một con kỹ nữ ở ven đường giá 20 tệ một đêm… Sau đêm đó, anh rút cuộc cũng hiểu được câu “tìm người yêu hay là nuôi chó tốt hơn” trong bài hát “Cô gái xinh đẹp” của Hà Dũng*.

Hóa ra hắn từng trải qua cú sốc nặng như thế, may mắn là không có trở thành người điên mà chỉ biến thành cuồng nhân (hơi hâm hâm)!

Đại Nhiệt an ủi:
– Hỏi thế gian tiền là vật chi, cứ khiến người ta sống chết không bỏ? Vì tiền, sống chết còn không màng, huống chi là tình cảm? Anh hãy nghĩ thoáng một chút đi.

Yến Cuồng Đồ ngẩn ngơ, cúi đồ thì thào một vài câu không rõ lời, đến khi ngẩng đầu lên đã rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào:
– Một lần sảy chân hận nghìn đời, hoa rụng nước trôi xuân đi mất… Từ nay về sau, anh chỉ muốn dạo chơi nhân gian, gửi gắm tình cảm của mình vào game online.
Sau khi nói ra hết chuyện buồn, hắn có vẻ đã thoải mái hơn nhiều.

Đại Nhiệt lại nghĩ tới một chuyện quan trọng, hỏi:
– Vậy anh hiện nay đang làm gì? Tại sao có nhiều thời gian chơi game như vậy?


– Ha ha, anh đang làm trong một cái thư viện, không ai quản lý, công việc lại rất nhàn nhã.

Đại Nhiệt ‘à’ một tiếng, cũng không hỏi thêm, ngẩng đầu nhìn trời, ngắm xem có con thiên nga nào bay qua không — hắn cũng không cần Yến Cuồng Đồ xin lỗi. Huống hồ, nghe xong câu chuyện buồn của Yến Cuồng Đồ, chút trách móc trong hắn đã sớm tan thành mấy khói, không cần nhắc nữa.

Yến Cuồng Đồ đúng là không định xin lỗi. Tính của hắn chính là như vậy, nếu hắn lỡ tay đánh chết Đại Nhiệt, hắn tình nguyện tự sát trọng sinh, lấy phương thức cực đoan này chuộc tội chứ không nói nổi hai từ “xin lỗi”.

Hắn mất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Đại Nhiệt, mân mê cây cung trong tay — đây là cây cung cùi bắp giá 10 đồng hắn mua trong thành Trường An, tầm bắn chỉ có gần 4 mét, tặng kèm 3 mũi tên, mà cung này chỉ có thể bắn được 3 lần, hết lượt tự động gãy. Không phải Yến Cuồng Đồ tiếc tiền không mua loại cung tốt, nhưng với cái túi tiền nhìn mà phát ngượng hiện tại thì đây đã tài sản lớn nhất hắn có khả năng chi trả.

Sau khi thỉnh kinh thành công, bọn hắn bị truyền tống đến bên ngoài thành Trường An, vốn rất vui mừng, có điều khi tới cửa thành lại được thông báo mỗi người muốn đi vào thành đều phải giao nộp 50 đồng lệ phí, mà còn là lệ phí cho mỗi lần vào.

Lừa đảo! Lừa đảo trắng trợn! Có điều hệ thống đã quy định như thế, ai cũng không có biện pháp.

Đại Nhiệt không cần phải nói, điển hình là một giai cấp vô sản trên răng dưới catut, còn Yến Cuồng Đồ trải qua tiêu hao trong quá trình thỉnh kinh xong, chỉ còn lại có 112 đồng, mà đây là hắn bán 2 món pháp bảo hàng lởm sau khi giết Độc Giác Quỷ Vương cho NPC mới có. Thiên Hạ Nhất Thủ, Hồ Ly, Hoa Tiên Tử ba người tài lực hùng hậu nhoáng cái đã đi vào, khiến bọn hắn ngay cả cơ hội mở miệng vay tiền cũng không có. Hai anh em thương lượng, quyết định để Yến Cuồng Đồ vào thành mua cung tên đến Hồ Thiên Nga ngoài thành săn [Thiên Nga], 50 đồng còn lại vừa vặn để một lần nữa đi vào bán thịt. (Thiên Nga cũng tính là quái nên viết hoa)

Trong Tây Du Nhất Mộng, Thiên Nga thuộc về tài liệu thực vật cao cấp, bán được cho tửu lâu, 1 cân thịt có thể bán 50 đồng, mà một con Thiên Nga ít nhất là 5 cân, bởi vậy đánh được một con thiên nga có thể tạm thời giải quyết vấn đề “ấm no” của hai người. Có điều Thiên Nga cũng không phải dễ giết, thứ nhất số lượng rất ít, tiếp theo chúng nó bay rất cao, bình thường đều ở ngoài bốn mét.

Lại nói pháp thuật chiến đấu mà người chơi sáng lập, sơ cấp có thể đánh xa nửa mét, trung cấp đánh xa khoảng 2 mét, cao cấp lên gần 3 mét, mà đỉnh cấp thì hơn 5 mét. Bởi vậy muốn dùng pháp thuật chiến đấu để giết thiên nga là không thực tế, ít nhất phải là pháp thuật đỉnh cấp mới có thể thực hiện được. Hơn nữa pháp thuật chiến đấu có uy lực quá mạnh, sau khi đánh trúng Thiên Nga thì nó sẽ lập tức thịt nát xương tan, vụn thịt cũng không tìm thấy. Vì lý do đó, Yến Cuồng Đồ chỉ có thể đi mua cung đến bắn Thiên Nga mà thôi. Kỹ thuật bắn tên trong trò chơi này người chơi có thể tự thành thạo, độ chính xác tùy thuộc vào thao tác của mỗi cá nhân. Yến Cuồng Đồ vỗ ngực tự tin nói hắn là thiên tài xạ kích, đảm nhận vai trò là xạ thủ (AD) còn Đại Nhiệt phụ trách vai trò trinh sát (tạm coi là SP =)) ).

Kết thúc quá trình ôn lại chuyện xưa, hai người bắt đầu công cuộc tìm kiếm Thiên Nga.

Đại Nhiệt đột nghiên kêu to lên:
– Nhanh! Thiên Nga! Có Thiên Nga bay tới.

—–oo0oo—–

Chú thích:
– * Bài hát ‘Cô gái xinh đẹp’: nội dung nói về cô người yêu đòi hỏi quá nhiều thứ ngoài khả năng của chàng trai, khiến anh ta phải thốt lên: cuối cùng thì nên tìm người yêu hay là nuôi một con chó thì tốt hơn. Link nghe: http://bit.ly/1omeQ3D


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.