Tây Du Nhất Mộng

Chương 42: Cảm tạ các vị khán giả, lần này ca là nhân vật chính


Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 42: Cảm tạ các vị khán giả, lần này ca là nhân vật chính

Đoạn đường này đi rất thoải mái, mọi người giống như là vừa đi vừa bổ dưa thái rau, giết lên đỉnh núi Tích Lôi, đi tới trước động Ma Vân. Chỉ thấy cửa động mở rộng, từ ngoài nhìn vừa sâu vừa tối, giống như một con mãnh thú mở sẵn cái miệng chờ con mồi bước vào!

Có lẽ chê ngộ tính từ Tiểu Yêu quá ít, dọc một đường Hồ Ly đều không có ra tay, lẳng lặng cưỡi mãnh hổ, nhắm mắt dưỡng thần. Điều này làm cho Yến Cuồng Đồ thấp thỏm chờ mong được trông thấy uy lực của pháp thuật cấp cao cực kỳ thất vọng.

Năm người ngồi trước cửa động, bắt đầu thảo luận phương án đánh Ngưu Ma Vương.

Ngưu Ma Vương chính là tồn tại cấp bậc yêu vương, so với 2 con Boss trước thì cường hãn hơn không biết mấy trăm lần, đương nhiên bọn họ phải cẩn thận đối phó. Tuy rằng tại bản đồ này chết không đáng sợ, nhưng chết sẽ rớt ngộ tính, mà từ khi thỉnh kinh ngộ tính là loại điểm vô cùng trân quý.

Tất cả mọi người nhìn sang Hồ Ly. Nàng là người duy nhất sáng lập ra pháp thuật cao cấp, đương nhiên trở thành chủ chốt trong việc săn Boss. Có điều Hồ Ly lại giống như không biết mọi người đang đợi nàng phát biểu, chẳng ừ chẳng hữ, hoàn toàn không có ý định muốn biểu đạt ý kiến.

Yến Cuồng Đồ nhịn không được, hỏi:
– Hồ Ly, cô đánh Bạch Cốt Tinh mất bao lâu?

Hồ Ly không vui, nói:
– Đừng gọi tôi là Hồ Ly!

Đại Nhiệt vội cướp lời thoại:
– Không gọi Hồ Ly, lẽ nào gọi là Hồ Ly Tinh?

– Anh!
Hồ Ly tức giận đến bộ ngực phập phồng liên tục, tuy rằng có áo giáp che đi nhưng vẫn nhìn thoáng được đường cong dụ người.

Thiên Hạ Nhất Thủ trầm giọng nói:
– Mọi người đừng đùa nữa, mau thống nhất kế hoạch rồi triển khai thôi.

Hồ Ly thản nhiên nói:
– Không cần kế hoạch, kế hoạch cũng vô dụng, hiện tại cả năm người chúng ta còn chưa đủ để nhét kẽ răng cho Ngưu Ma Vương.

Hoa Tiên Tử mở to hai mắt, hỏi:
– Vậy mà cô còn bảo bọn tôi đến?

Hồ Ly nói:
– Là tự các người tới, tôi cũng không yêu cầu.

– Nhưng mà cô đã đến rồi, chúng tôi có thể không tới sao? Nói không chừng cô lại muốn ăn một mình!
Hoa Tiên Tử thở phì phì.

– Coi trọng tôi quá rồi.
Hồ Ly nhún nhún vai, bộ dạng rất vô tội.


Thiên Hạ Nhất Thủ nhíu mày, nói:
– Nếu đã không có cơ hội, sao cô còn đến?

Hồ Ly nói:
– Chủ yếu là tôi muốn xem Ngưu Ma Vương này có thuộc tính gì, có cơ hội thì so một chiêu nửa thức, kiểm tra xem chệch lệch nhiều tới mức nào.

Mọi người ngạc nhiên, Hồ Ly này làm việc quả thực không phải kỳ quặc bình thường.

Hoa Tiên Tử cả giận nói:
– Vậy cô trực tiếp xông vào xem chẳng phải sẽ biết sao?

Yến Cuồng Đồ cười lạnh nói:
– Cô cho là Ngưu Ma Vương ở vườn bách thú sao? Muốn xem thì xem, xem xong đi? Nó tát một cái đã đem cô vả chết rồi đấy. Muốn xem cũng phải tạo cơ hội xem trộm.

Thiên Hạ Nhất Thủ trầm ngâm nói:
– Chỉ sợ cơ hội trở ra bình an không được bao nhiêu…

– Mệt quá! Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, vậy để tôi tới đi, tôi cũng không sợ chết!
Đại Nhiệt nhảy dựng lên, rất không kiên nhẫn, muốn lao vào trong động.

Yến Cuồng Đồ giữ chặt lấy hắn, hỏi:
– Hiền đệ, chú lại muốn làm nhân vật chính sao?

Đại Nhiệt ngửa đầu ưỡn ngực, dõng dạc nói đầy khí phách:
– Mặc kệ chết bao nhiêu lần, mặc kệ bị đánh bao nhiêu thảm, lý tưởng của em là làm nhân vật chính, tựa như ngọn cỏ nhỏ mọc dưới tảng đá vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không khuất phục.

Mọi người tròn mắt nhìn hắn, chỉ có điều không hiểu là ngưỡng mộ hay là ý gì khác.

Rốt cục hưởng thụ được vinh quang của nhân vật chính! Đại Nhiệt hét lớn một tiếng, hai tay múa quyền, kêu la ầm ĩ như heo lúc bị làm thịt mà vọt vào động Ma Vân.

– Yến lão đệ, hiền đệ này của cậu có phải hơi quá xúc động rồi không?
Thiên Hạ Nhất Thủ không khỏi thắc mắc.

Yến Cuồng Đồ đương nhiên sẽ không nói việc Đại Nhiệt đã mất hồn phách, trả lời:
– Cậu ấy là người tốt, chính mình không cày ngộ tính mà chỉ giúp tôi, cho nên trên người lúc này cũng không có bao nhiêu ngộ tính, không sợ chết.

Mọi người lúc này mới thoải mái.


Hoa Tiên Tử cười nói:
– Không ngờ anh ấy lại là người nhiệt tình như vậy, người tốt có sẽ gặp chuyện tốt, nói không chừng anh ấy sẽ tới gần được Ngưu Ma Vương, xem được thuộc tính của nó.

Yến Cuồng Đồ hừ một tiếng, nói chắc như đinh đóng cột:
– Đương nhiên, cậu ấy nhất định sẽ mã đáo thành công.

Hồ Ly đột nhiên chen vào một câu:
– Anh ta cũng không phải Tôn Ngộ Không, không có Hỏa Nhãn Kim Tinh, thấy thuộc tính của Ngưu Ma Vương thế nào được?

Câu này khiến Yến Cuồng Đồ ngây người, hắn lại quên mất điều này. Lẽ nào Đại Nhiệt muốn hi sinh vô ích sao?

Thiên Hạ Nhất Thủ cười khổ nói:
– Đều không quan trọng nữa rồi, chúng ta lập tức chuẩn bị chạy trốn thôi.

– Tại sao?
Hoa Tiên Tử thắc mắc.

– Một khi Ngưu Ma Vương bị kinh động, nhất định sẽ đi ra đại khai sát giới, chúng ta không chạy, lẽ nào ở chỗ này chờ chết sao?

– À, vậy em đi trước.
Hoa Tiên Tử sẵn sàng tư thế, muốn chuồn đi sớm.

“Chúc mừng đội ngũ Yến Cuồng Đồ đã giết chết Boss cao cấp nhất trong bản dồ thỉnh kinh hiện tại — Boss Ngưu Ma Vương, thực hiện thành công nhiệm vụ thỉnh kinh. Tiếp theo toàn đội sẽ bị hệ thống truyền tống đến bản đồ đặc thù Lăng Vân Độ.”

Thông báo của hệ thống làm bốn người ngoài động ngây ngẩn, đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì xảy ra.

Đại Nhiệt mang vẻ mặt tươi cười đáng khinh thong thả bước ra ngoài, dường như đang tham dự một buổi lễ trao giải long trọng, mà hắn chính là tiêu điểm trong đó. Dừng lại trước cửa, Đại Nhiệt ho khan một tiếng lấy giọng, sau đó nghiêm túc phát biểu một câu cảm nghĩ:
– Cảm tạ quý vị khán giả, lần này tôi là nhân vật chính!

Rầm, cả Hồ Ly cũng phải từ lưng hổ té xuống.

Chuyện này thật sự vượt xa dự đoán của mọi người! Xa đến một vạn tám ngàn dặm!

Có điều chưa ai kịp nói gì thêm, hệ thống đã phát động, một luồng sáng cuốn qua, năm người liền biến mất, trong nháy mắt lại xuất hiện cạnh một con sông sóng lớn gầm thét. Con sông này nước chảy xiết, rộng vài trăm mét, chung quanh không thấy một bóng người, không có cầu cũng không có thuyền, tại bờ sông có một tấm bia đá lớn ghi ba chữ: Lăng Vân Độ!

Lúc này mọi người lại không có xem xét hoàn cảnh chung quanh, toàn bộ nhìn chằm chằm Đại Nhiệt, giống như đang nhìn một con quái vật!


– Hiền đệ, chú… chú rốt cuộc là làm thế nào làm được?
Yến Cuồng Đồ tròn mắt nhìn Đại Nhiệt, giống như lần đầu tiên nhận thức hắn.

Đại Nhiệt ngây ngô cười nói:
– Em cũng không biết, em vừa xông vào thì thấy Ngưu Ma Vương ngồi ở trên giường đá không nhúc nhích. Em chẳng quan tâm nhiều, thi triển ra Hàm Trư Thủ đi lên quyền đấm cước đá, đánh đến thống khoái như đánh vào bao cát! Thế nhưng nó lại không có trả đòn, mặc em đánh, đánh đến mỏi tay thì thấy thông báo nó đã chết, em thu được 9961 điểm ngộ tính, đáng tiếc là không có pháp bảo rơi ra.

Nghe hắn kể xong, mọi người im ắng, vẻ mặt kinh ngạc đến khoa trương, miệng há to cơ hồ nhét vừa cả quả trứng đà điểu.

Một hồi lâu sau, Yến Cuồng Đồ mới kịp phản ứng, giọng vừa tức giận vừa tiếc nuối nói:
– Mẹ nó chứ, hệ thống quá là khốn nạn rồi! Ngưu Ma Vương kiểu chết tiệt gì vậy, mất hết cả oai hùng trong nguyên tác! Thật làm cho người ta đau lòng mà…

– BUG! Tuyệt đối là BUG!
Hoa Tiên Tử lớn tiếng kháng nghị.

Thiên Hạ Nhất Thủ chỉ biết thở dài:
– Cái gì là nhân vật chính? Đây là nhân vật chính.

Hồ Ly lại không có lên tiếng, con mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Đại Nhiệt, muốn xem hắn có nói dối hay không.

– Hiền đệ, Ngưu Ma Vương kia thật sự không rơi ra pháp bảo sao?
Yến Cuồng Đồ kéo Đại Nhiệt qua một bên, hỏi thầm. Hắn nghĩ vừa rồi Đại Nhiệt nói không rơi ra cái gì chẳng qua là che mắt người ngoài.

– Thật sự không có.
Đại Nhiệt trả lời rất chắc chắn.

Yến Cuồng Đồ vò đầu bứt tóc, bộ dạng rất khó hiểu — đường đường một Ngưu Ma Vương, lại cả cọng lông cũng không rớt ra, quá là bất thường! Có điều hắn tin tưởng Đại Nhiệt không có lừa mình. Như vậy, vấn đề hẳn là ở con Boss Ngưu Ma Vương kỳ quái này. Nếu nó có thể bị một Trư Bát Giới còn chưa khai khiếu dùng skill chiến đấu xử lý thì không bạo ra thứ gì cũng dễ thuyết phục.

Lúc này trên mặt sông có một con thuyền đi tới, thuyền phu lớn tiếng hô:
– Lên thuyền, lên thuyền!

Tiếp tục tiến hành nhiệm vụ cốt truyện mới là cần thiết, mọi người không còn tâm tư truy cứu chuyện quái gở Đại Nhiệt dùng bàn tay trần đánh chết Ngưu Ma Vương nữa, vội vàng lên thuyền, giờ mới thấy con thuyền này cũng quái dị không kém, không ngờ lại không có đáy.

Thuyền phu kia đội một chiếc nón rộng vành che đi khuôn mặt, mặc một thân quần áo bằng vải thô, là NPC nhưng trên đầu không hiện tên tuổi, rõ ràng không phải NPC thông thường.

Mọi người không có thời gian ngẫm nghĩ, chọn vị trí để thuyền cân bằng. Dù thuyền không có đáy nhưng cả bọn lại đứng được vững vàng, như là bên dưới có vật gì đó vô hình nâng đỡ.

Thuyền phu nhấc lên cây sào trúc xanh biếc tinh xảo, dùng sức đẩy thuyền ra giữa dòng, đón sóng mà đi. Năm người ở trên thuyền không hề cảm thấy lắc lư, thoải mái mà xem tận mắt cảnh sóng to gió lớn.

Bỗng nhiên, từ đầu nguồn trôi đến một cái xác chết. Hoa Tiên Tử nhìn thấy lập tức kinh hãi, mặt tái mét hét lên:
– Xác chết, trong nước có xác chết!

Mọi người cẩn thận trông lại, Đại Nhiệt cười to nói:
– Mỹ nữ không cần sợ, là xác của em mà!

Hoa Tiên Tử ngẩn ngơ, rất nhanh hiểu được, chỉ một thi thể Trư Bát Giới vừa trôi tới, kêu lên:

– Anh cũng có, kia là anh!

– Tôi kìa, tôi kìa!
Tất cả mọi người vui mừng vỗ tay kêu lên, đây là quá trình đắc đạo viên mãn, thoát thai hoán cốt. (1)

Tổng cộng có năm thi thể chảy xuôi qua thuyền, sở hữu năm loại hình dạng: Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không, Sa Tăng, Đường Tăng, Tiểu Bạch Long!

Đến bờ bên kia, đợi năm người đi lên cả, thuyền phu lại đẩy thuyền ra giữa dòng rồi biến mất trên mặt sông, chỉ còn để lại tiếng hát vang:

Thuyền này đã có lúc trời sanh,
Ðưa rước xưa nay những kẻ lành.
Tuy là không đáy mà an vững,
Sóng gió không sao, chẳng tợ thành.

Lúc này dị biến phát sinh, trên thân cả năm người tản ra hào quang màu vàng chói mắt, sáng đến độ không thể nhìn gần.

Trên bảng thao tác trước mặt Đại Nhiệt lập tức hiện lên một dòng tin tức: “Chúc mừng bạn thỉnh kinh thành công, đắc đạo viên mãn, hiện tại có thể phá bỏ hình dạng cũ, lấy tướng mạo thật sự ở ngoài đời để hiện thế. Nếu bạn không muốn bị người khác thấy dung mạo, có thể dùng khăn che mặt hệ thống tặng. Xin chú ý, vật này không có công năng che tên của nhân vật.”

Ha ha, một đại nam nhân, sinh ra là phải đỉnh thiên lập địa, sao phải che mặt? Đại Nhiệt lười làm chuyện thừa thãi.

Ánh sáng tan đi, năm người cũng đã thay hình đổi dạng, khôi phục tướng mạo trong hiện thực. Hồ Ly vẫn đeo mặt nạ, như cũ không nhìn được cả khuôn mặt lẫn tên. Tướng mạo chân thật của Hoa Tiên Tử còn xinh đẹp hơn cả hình ảnh do máy tính dựng nên, ngực nở eo thon, da trắng mềm mịn nhìn cảm tưởng như miết vào có thể chảy nước, xem ra trong game online quả thật có lẫn mỹ nữ. Thiên Hạ Nhất Thủ thì là một người đàn ông cao lớn, khí vũ hiên ngang, mày rậm mắt to, rất có khí thế. Còn Yến Cuồng Đồ là một thanh niên, tướng mạo đúng như tên, mũi cao miệng rộng, râu quai nón bao quanh mặt, cảm giá con người rất phóng khoáng.

Yến Cuồng Đồ chớp chớp con mắt, vỗ bả vai Đại Nhiệt, có vẻ hơi ngạc nhiên nói:
– Chú là Bát Giới mà gầy vậy…

Đại Nhiệt nhịn cười, vuốt tóc làm ra vẻ tiêu sái nói:
– Mỗi ngày đều phải đi làm nhân vật chính, có thể không gầy sao?

Thiên Hạ Nhất Thủ cười nói:
– Không thể tưởng được nam nhân vật chính của chúng ta là một tiểu bạch kiểm!

Đại Nhiệt lập tức khom lưng gồng người khoe hình thể, nói:
– Tiểu bạch kiểm chỉ là hình tượng bề ngoài của ca, kỳ thật ca có thể đảm đương vai nam chính!

Mọi người cười ha hả.

—–oo0oo—–

Chú thích:
– (1) Trong Tây Du Ký, Đường Tăng đi thuyền không đáy qua con sông Lăng Vân Độ thấy xác mình trôi đi, chính là bỏ lại xác phàm trước khi tới Thiên Trúc. Còn người chèo thuyền hay thuyền phu là Tiếp Dẫn.

——————————————————————–

Kết thúc Quyển 2. Mời theo dõi Quyển 3: Lấy Võ Nhập Đạo để biết Đại Nhiệt của chúng ta thoát cảnh phế nhân bằng cách nào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.