Tây Du Nhất Mộng

Chương 132: Nhị Lang Thần


Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 132: Nhị Lang Thần

Dịch & biên: †Ares†

oOo

Chỉ thấy Nam Thiên Môn kia thuộc kiến trúc lầu các, làm từ ngọc thạch trắng tinh, tạo hình cửa vòm, cao ngất hơn mười trượng, phía trên cùng đề ba chữ vàng “Nam Thiên Môn” phát ra vạn đạo kim quang, xa trăm dặm cũng có thể thấy được. Hai bên cánh cửa là dãy tường màu đỏ, trên lợp ngói lưu ly vàng, khí thế hùng vĩ.

Trên đỉnh Nam Thiên Môn chính là pháp bảo nhất phẩm Kính Chiếu Yêu. Từ dưới chân cổng nhìn lên, chỉ thấy mặt kính trơn nhẵn như nước, phản xạ ra ánh sáng nhu hòa, mà nơi luồng sáng đó chiếu qua, mặc kệ có phép biến thân cao siêu đến đâu cũng đều phải hiện nguyên hình.

Lúc này, Kính Chiếu Yêu soi rọi lên người Đại Nhiệt. Thế nhưng khiến thiên binh thiên tướng đang thủ hộ ở cạnh cổng không thể tin nổi là Đại Nhiệt vẫn chỉ một thân tối đen như cũ, tin tức gì cũng không lộ.

Công hiệu của Lục Nhĩ Phi Phong thật sự khó lường, ngay cả Kính Chiếu Yêu cũng bị qua mặt. Đại Nhiệt không khỏi âm thầm đắc ý.

Kính Chiếu Yêu lại có thể chiếu không ra thân phận khách đến, đây là trường hợp cá biệt từ khi trò chơi mở ra đến giờ. Đám thiên binh thiên tướng cũng luống cuống không biết làm sao, sớm có người chạy đi bẩm báo với chủ thần phụ trách trấn thủ Nam Thiên Môn – Cự Linh Thần!

Cự Linh Thần nghe được tin này cũng chấn động, nghi hoặc chạy tới trước mặt Đại Nhiệt, thật cẩn thận đặt câu hỏi:

– Xin hỏi tôn giá tên tuổi ra sao, vì sao tới đây?

Đại Nhiệt cười nói:

– Ta chính là người chơi Đại Nhiệt ở dưới phàm nhân giới, hiện tại phụng chỉ lên Thiên Đình yết kiến Ngọc Hoàng Đại Đế.

– Người chơi Đại Nhiệt?

Cự Linh Thần cảm thấy tên này rất quen, lập tức mở ra sách nhiệm vụ, vừa nhìn, quả nhiên thấy sự tích Đại Nhiệt chém giết Long Vương Tam thái tử, cứu đôi đồng tử phàm gian, vì thế cười nói:

– Thì ra là ngươi.


Hắn nhìn Đại Nhiệt từ trên xuống dưới, cười làm lành nói:

– Quy củ Thiên Đình, phàm là người lên Chín Tầng Trời đều phải kiểm tra thân phận, cho nên hiện tại mời các hạ cởi áo choàng pháp bảo để Kính Chiếu Yêu chiếu qua.

Đây là quy củ hệ thống định ra, Đại Nhiệt cũng đành cởi Lục Nhĩ Phi Phong, để cho Kính Chiếu Yêu rọi xuống.

“Người chơi: Đại Nhiệt;

Trạng thái thân thể: khỏe mạnh;

Võ lực: đỉnh cấp võ học Thái Cực Đạo; cảnh giới thứ hai Điểm Thiết Thành Kim, Hóa Hủ Hủ Vi Thần Kỳ; có công kích sát thương Ngũ Hành Chi Độc (thuộc tính trạng thái này đã ẩn giấu, chỉ có pháp bảo nhất phẩm Kính Chiếu Yêu mới có thể nhìn rõ);

Thiên phú: Hạnh Vận Nhất Đầu Trư cấp 2, may mắn thêm 10%;

Hồn phách: không có;

Căn cốt: thấp;

Công đức: ** điểm; (DG: lỗi text)

Ngộ tính: 95776 điểm;

Linh lực: ** điểm;

Thú cưỡi: tam đẳng Huyễn thú Quỷ Mã;


Phương thức di động: ngự phong hành (cưỡi gió);

Toàn hệ công kích: 9;

Hình thức hộ thể: Chân Vũ Độn Giáp, trước mắt là cấp 2: Cửu Kiếm Thành Hình; có thể triệt tiêu sát thương đến từ bên ngoài: 80%.”

Đọc xong tin tức của Đại Nhiệt, Cự Linh Thần giật mình không nhỏ, thầm nghĩ: không ngờ gã mặt trắng này lại là người chơi đầu tiên bước lên con đường lấy võ nhập đạo, cũng chính là đệ tử đầu tiên của Trương Tam Phong mũi trâu kia. Nhớ ngày trước hàng kia từng vui sướng hạ giới một chuyến, thì ra là đi thu đệ tử.

Qua cửa tra xét, Đại Nhiệt nhanh chóng mặc lại Lục Nhĩ Phi Phong — có lẽ mặc chiếc áo này đã thành một thói quen của hắn ở trong trò chơi, khi áo choàng không bao quanh thân thể, hắn liền có cảm giác như mình đang là một mỹ nữ khỏa thân bị vạn người xem, cả người không được tự nhiên.

– Người chơi Đại Nhiệt, hiện tại mời theo ta, ta sẽ dẫn ngươi lên thẳng Thiên Cung, gặp mặt Ngọc Hoàng Đại Đế.

Cự Linh Thần lịch sự làm ra thủ thế “mời” rồi dẫn theo Đại Nhiệt bay thẳng lên Chín Tầng Trời.

Chín Tầng Trời bao gồm chín bản đồ, chia làm từng tầng xếp dạng hình tháp theo mức độ từ thấp lên cao, tức là quái vật tầng trên lợi hại hơn tầng dưới. Trong tình huống bình thường, người chơi đến nơi đây tu luyện đánh bảo đều chỉ có thể hoạt động từ tầng 3 trở xuống, còn với tầng cao hơn thì giai đoạn này chưa đủ sức, trừ phi tổ chức thành đoàn thể mà tới còn có chút năng lực sinh tồn.

Nhưng nếu người chơi là tới Thiên Đình phục mệnh làm nhiệm vụ thì khá đơn giản, sẽ có NPC mở đường, có thể tốc hành một đường thông suốt.

Đại Nhiệt cưỡi Quỷ Mã, cùng Cự Linh Thần sóng vai mà đi. Cự Linh Thần cưỡi một con báo lông dài, khắp người có vảy, răng ranh chổng ngược lên, nhìn qua rất dũng mãnh.

Cự Linh Thần một tay cầm Tuyên Hoa Phủ, tay kia chỉ cảnh vật, cười giới thiệu:

– Đại Nhiệt, ngươi xem Chín Tầng Trời đẹp không? Ở trên trời một ngày đáng bằng cả một năm ở dưới mặt đất.


Đại Nhiệt nhìn quanh, chỉ thấy kim quang vạn đạo, khí lành ngàn dòng, bảo điện trùng điệp, lộng lẫy huy hoàng; thiên binh thiên tướng khí vũ hiên ngang v.v… đủ loại vật thể kỳ lạ thần diệu đến khó có thể tưởng tượng đều xuất hiện. Trong đó thỉnh thoảng có tiên nhân cưỡi mây ra ngoài, tiên nữ múa lượn ca hát, cảnh tượng mỹ lệ mà hoành tráng, quả nhiên là nơi ở của thần tiên.

Cự Linh Thần đắc ý nói:

– Nếu không có ta, các ngươi muốn lên Chín Tầng Trời đều phải từng tầng mà tiến, không biết sẽ hao phí bao nhiêu pháp lực tâm thần, trải qua trăm loại gian khổ, khi ấy mới có thể tiến vào Thiên Cung.

Đại Nhiệt hỏi:

– Chín Tầng Trời thật sự khó qua như vậy sao?

– Đâu chỉ là khó! Mỗi một tầng trời đều có không dưới vạn thiên binh thiên tướng thủ vệ nghiêm nghị, hơn nữa ở mỗi tầng Ngọc Hoàng Đại Đế đều lệnh cho một đại thần làm thống lĩnh, như là Thác Tháp Lý Thiên Vương, Nam Cực Tiên Ông, Na Tra Tam thái tử v.v…

Đại Nhiệt nghe được âm thầm líu lưỡi, cũng càng thêm âu sầu: nơi long đàm hổ huyệt này mình “náo” kiểu gì đây? Sợ là vừa có hành động thì mạng nhỏ đã lập tức mất rồi.

Hai người đang đi, bỗng nhiên hồng quang chợt lóe, một đại thần tốc độ cực nhanh từ phía sau đuổi theo, thấy Cự Linh Thần, nói:

– Cự Linh Thần, lại có nhiệm vụ hả?

Cự Linh Thần thấy hắn, lập tức cung kính dừng bước thi lễ, nói:

– Thì ra là Chiêu Huệ Linh Hiển Vương, lâu ngày không thấy, tiểu thần hữu lễ.

Chẳng phải Nhị Lang Thần sao? Cháu ngoại của Ngọc Hoàng Đại Đế, được phong làm Chiêu Huệ Linh Hiển Vương, thân mang Cửu Chuyển Huyền Công, có ba con mắt, có bảy mươi hai phép biến hóa, lấy nhục thân thành Thánh, cũng không ở Thiên giới làm quan mà trấn thủ tại Quán Giang Khẩu, có thể nói bá chủ một phương.

Lúc trước Kỳ Lân xuất thế ở Quán Giang Khẩu dẫn dắt cả vạn người chơi đến đại náo nơi đó, khiến tổng thể tan hoang như bãi chiến trường. Nhị Lang Thần tức giận trở về lại cũng chỉ giết được một đám nhỏ người chơi. Vì thế hắn nổi trận lôi đình, hạ mệnh lệnh chỉ cần có người chơi bước vào Quán Giang Khẩu nửa bước sẽ đánh chết không tha. Kể từ đó, vốn Quán Giang Khẩu nhân khí khá thịnh lại trở thành cấm địa.

Nhớ khi đó Nhị Lang Thần mới vừa xuất hiện trên không đã khiến người chơi ào ào bỏ chạy. Đại Nhiệt đương nhiên càng sẽ không ngốc ở lại xem náo nhiệt, chạy trốn còn nhanh hơn người khác, bởi vậy hắn cũng chưa nhìn rõ nhân vật cấp bậc Thánh Nhân này là bộ dáng gì, hiện tại có cơ hội, không khỏi xem thêm mấy cái. Chỉ thấy vị này toàn thân giáp vàng, vô số khí lành uốn lượn xung quanh, bộ mặt uy nghiêm, không râu, mày rậm mắt to, diễn cảm cực kỳ lạnh lùng. Trên trán của vị này còn có một khe nứt màu đen, chính là chỗ của con mắt thứ ba. Bên chân hắn là Hao Thiên Khuyển đang phe phẩy đuôi mà ngồi xổm. Chỉ là không thấy Mai Sơn huynh đệ theo hầu.

Nhị Lang Thần thấy Đại Nhiệt toàn thân kín mít, ánh mắt khẽ phát sáng hồng quang, thế nhưng lại không nhìn ra cái gì, có chút kinh ngạc. Bỗng nhiên khe nứt trên trán hắn rộng ra, con mắt thần kim quang rạng rỡ xuất hiện, cẩn thận đánh giá Đại Nhiệt.


Bị vị đại thần này nhìn chằm chằm, Đại Nhiệt không khỏi run người, một loại cảm giác xấu hổ cùng bất lực khi bị người nhìn thấu bỗng nhiên dâng lên trong lòng, thật mất tự nhiên.

Nhị Lang Thần quan sát xong, hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn tiếp, tăng tốc độ phi thân, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.

Đại Nhiệt lau mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nói:

– Một vị đại thần thật lợi hại! Ánh mắt kia như có thể nhìn xuyên, pháp bảo áo choàng trên người ta cũng không thể che giấu được con mắt đó.

Cự Linh Thần cười nói:

– Đó là đương nhiên! Chiêu Huệ Linh Hiển Vương là nhân vật bậc nào chứ! Nhục thân thành Thánh, thiên hạ vô song, tìm khắp Tam giới không thấy đối thủ! Ngay cả địa tiên chi tổ Trấn Nguyên Tử cũng phải nể ngài ấy ba phần.

Đại Nhiệt hỏi dò:

– Không phải nói toàn bộ Tiên Phật một khi thành Thánh đều sẽ dời đến phó bản Hồng Hoang Phong Thần sao? Chiêu Huệ Linh Hiển Vương vì sao không đi?

Cự Linh Thần cười ha ha:

– Đại sự bậc này há tiểu thần như ta có thể tìm hiểu. Chúng ta vẫn là nhanh lên đi, sớm chút sắp xếp xong cho ngươi, ta còn phải quay về Nam Thiên Môn trực ban nữa, nếu không sẽ bị người khác trách cứ bỏ rơi nhiệm vụ.

Hay người tăng tốc, một đường thuận buồm xuôi gió thông qua từng tầng trời, cuối cùng tới đích — nơi cao nhất trên Chín Tầng Trời: Thiên Cung!

Chỉ thấy trước mắt là một quần thể cung điện cực kỳ hùng vĩ, ngay ngắn san sát, liên miên không ngừng. Mỗi một tòa kiến trúc đều được một loại trận pháp cấm chế cường đại bao phủ, bảo vệ kỹ càng.

Cự Linh Thần đánh thức Đại Nhiệt đang choáng váng vì cảnh vật trước mắt, nói:

– Đi thôi! Ta đưa ngươi lên Linh Tiêu Đại Điện, yết kiến Ngọc Hoàng Đại Đế!

—–oo0oo—–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.