Đọc truyện Tây Du Nhất Mộng – Chương 131: Nam thiên môn
Dịch & biên: †Ares†
oOo
“Thượng thiên nhập địa, tiêu dao nhân sinh!”
Đây là câu quảng cáo mà nhà phát hành đưa ra trước khi Tây Du Nhất Mộng chính thức mở cửa, cũng là nguyên nhân không nhỏ khiến trò chơi này được nhiều người quan tâm và tham gia. Xuống đất (nhập địa) cũng không có gì đáng nói, nhưng có lên trời (thượng thiên) lại hoàn toàn bất đồng. Đơn giản là chỉ mỗi khinh công nhảy cao bật xa trong võ hiệp cũng đã được vô số người ao ước, huống chi đây là cưỡi mây lướt gió? Hành vi phong quang tiêu sái này không phải người bình thường có khả năng lãnh hội được.
Trong trò chơi, việc cưỡi mây lướt gió còn phân làm nhiều hạng, thấp một chút là lơ lửng cách mặt đất chừng mười mét, bay vài dặm tiêu phí chừng vài phút, loại phi hành này chỉ có thể xưng là “dẫm mây”. Còn hạng cao thâm ví dụ như Cân Đẩu Vân của Tề Thiên Đại Thánh có thể dậm một cái vút ra xa vạn dặm, mà đó còn chưa phải cực hạn.
Trong trò chơi, để học tập cưỡi mây lướt gió có rất nhiều cách: làm nhiệm vụ được thưởng, bái sư NPC, đánh quái nhặt được bí tịch… Bất quá Đại Nhiệt hiện tại lại chẳng có cách nào để học, mất đi hồn phách cũng tức là không thể kiêm thêm pháp thuật, bởi vậy cũng bó tay với việc tự thân học thuật phi thăng để bay lên trời.
Vậy hắn, hoặc những người sẽ theo con đường thứ ba lấy võ nhập đạo như hắn phải làm sao? Không thể cứ mãi chạy trên mặt đất đi, vậy quá bất công. Từ đó hệ thống thiết kế ra thú cưỡi hỗ trợ, thông thường thú cưỡi có đẳng cấp từ ngũ đẳng trở về đều có năng lực cưỡi mây lướt gió, giống như là phi cơ vậy, có thể chở chủ nhân tiến vào thế giới Tiên tộc trên Chín Tầng Trời.
Lên trời thì thích rồi, nhưng tồn tại một tình huống vô cùng nguy hiểm — ở giữa không trung phát sinh ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn có rất nhiều loại, sẩy chân, thú cưỡi “đến ngày” phát điên, gặp được địch nhân phát sinh chiến đấu v.v… nhưng tóm lại tất cả những điều này đều sẽ làm xuất hiện tình huống gần như tự sát — rơi khỏi lưng thú cưỡi!
Người bình thường bị chia cách với thú cưỡi cũng không sao, bởi vì bọn họ còn có thuật phi thăng, nhiều nhất chỉ là tốc độ kém một chút chứ không hề gặp nguy hiểm. Đại Nhiệt lại khác, hắn không biết bay, cũng không thể sử dụng pháp bảo có công năng phi hành nào, cho nên một khi hắn từ trên trời cao ngã xuống, trăm phần trăm là chết oan chết uổng.
Chú ý: giải thích ở trên dùng cho việc bay lên không trung chứ không nói tới bản đồ Chín Tầng Trời, bởi vì Chín Tầng Trời tính là một thế giới trên không, chia làm chín tầng, lên tới nơi có thể tự do hoạt động đi lại, dù bị đánh trọng thương cũng không bị rơi xuống, trừ phi tự mình lao tới cổng ra vào Nam Thiên Môn, sau đó nhảy xuống.
Trong trò chơi, không trung được đắp nặn cực kỳ mỹ lệ, trời xanh ở trên, mây trắng xung quanh, vươn tay là đụng đến. Đại Nhiệt lúc này đang điều khiển Quỷ Mã đi chầm chậm tới.
Trước khi tiến vào Chín Tầng Trời, Đại Nhiệt muốn thưởng thức cảnh đẹp của không trung. Hắn huýt sáo, tò mò nhìn quanh, sau đó còn cố gắng ôm lấy một đám mây, nhưng lại tóm vào hư không, hóa ra đám mây kia tuy rằng có vẻ như chân thật, nhưng lại là mờ ảo.
Hiện tại đang lúc giải đấu Anh Hùng Tranh Bá sục sôi ngất trời, cho nên người lên trời cũng không nhiều lắm. Đi thêm một lát, Đại Nhiệt đã thấy Thiên Đình trước mắt.
Chín Tầng Trời không có toạ độ vị trí cụ thể! Nó giống như tự biết di động vậy, chỉ cần người chơi đạt tới độ cao nhất định sẽ đều có thể nhìn thấy ba chữ to “Nam Thiên Môn”. Tới đó đứng khai báo xong là có thể đi vào.
Đến nơi này khai báo có hai loại: một là đến Thiên Đình nhận nhiệm vụ, sẽ để Kính Chiếu Yêu quét qua một lượt, sau đó được thiên binh thủ vệ duyệt là có thể đi vào.
Loại thứ hai là người chơi tự phát lên Chín Tầng Trời tu luyện đánh bảo, bọn họ sẽ phải giao nộp phí vào cửa vào một vạn đồng, sau đó mới được thủ vệ cho qua.
Đại Nhiệt đang vui thích nhìn quanh, đằng sau bỗng có một người chơi Tôn Ngộ Không có nick là Nam Nhân Tiểu Trấn, cưỡi một con hổ màu lông sặc sỡ bay lên.
Lúc đi ngang qua Đại Nhiệt, Nam Nhân Tiểu Trấn kia chợt “ớ” lên kinh ngạc, có vẻ như thấy rất tò mò với Huyễn thú Quỷ Mã kỳ lạ của Đại Nhiệt. Sau đó Tôn Ngộ Không này liền chậm lại, đợi Đại Nhiệt tiến lên sóng vai.
Đại Nhiệt liếc mắt đánh giá hắn một cái, thản nhiên nói:
– Có chuyện gì không?
Nam Nhân Tiểu Trấn hỏi:
– Ặc ặc! Người anh em, thú cưỡi của ông là loại gì vậy, không giống Thần thú kỵ, cũng không giống Ma thú kỵ.
– Vậy sao? Nó là Ma thú kỵ đó, có lẽ ông chưa từng thấy loại này cho nên mới thấy lạ thôi.
Đại Nhiệt cũng không định nói thật, tùy tiện đáp một câu.
Nam Nhân Tiểu Trấn cũng không đi, tiếp tục nói:
– Ặc ặc! Không thể nào! Trong Ma thú kỵ có con uy mãnh thế này sao? Tại sao tôi không biết nhỉ? Người anh em, ông bắt được nó ở chỗ nào vậy?
Trong Tây Du Nhất Mộng, thú cưỡi theo thứ tự từ thấp đến cao là ngựa, thú kỵ, Huyễn thú kỵ/ Thần thú kỵ/ Ma thú kỵ. Ngựa thông thường chỉ tồn tại ở thời điểm tân thủ, có thể mua từ NPC Bán Ngựa — nếu bạn thích cũng có thể cưỡi ngựa vào thành thị, nhưng nhất định sẽ bị người khác vây xem, “khen” là “bệnh thần kinh” mà thôi.
Thú kỵ cao cấp một chút cần có Thú Vương Thiết Bài (rơi ra sau khi đánh chết Boss Thú Vương tại Tân Thủ Thôn) mới có thể thu phục.
Mà muốn thu phục ba loại thú kỵ mạnh nhất (Huyễn thú – Thần thú – Ma thú) thì lại càng khó, tuy rằng thuật khống chế ba loại đại thú kỵ sẽ được hệ thống tự động tặng sau khi khai khiếu xong, nhưng xác suất dùng nó để thành công bắt giữ thú kỵ rất thấp, đối tượng cấp bậc càng cao khó khăn càng lớn, cho nên thông thường người chơi giai đoạn này đều chỉ mới bắt được mấy loại khá thấp cấp, cần từ từ nuôi dưỡng để nó tiến hóa đến cấp cao.
Đương nhiên, nếu người chơi đủ nghị lực, ý chí kiên cường, lại không sợ bị mãnh thú cắn trả thì vẫn có chút cơ hội thu phục ngay thú cưỡi đẳng cấp cao, điều này phải xem vận may và nhân phẩm.
Nam Nhân Tiểu Trấn có vận khí không tồi, hắn thu phục được một con Ban Lan Giác Hổ ngũ đẳng, lại chỉ dùng một giờ là thành công, có thể nói là nhân phẩm bạo phát. Vì thế hắn thường thường dương dương tự đắc, luôn lấy quá trình này làm đề tài khoe khoang mỗi khi kết bạn cùng người mới.
Nhưng hiện tại hắn thấy Huyễn thú Quỷ Mã của Đại Nhiệt bất kể ở ngoại hình hay là khí thế đều hơn thú cưỡi của mình mấy bậc thì trong lòng dâng lên một cảm giác suy sụp, kìm không được mà lên tiếng hỏi thăm.
Đại Nhiệt thuận miệng đáp cho xong chuyện:
– Thú cưỡi này tôi bắt được trên Chín Tầng Trời, gọi là Quỷ Mã.
– Ặc ặc! Thật sao? Của tôi cũng thế, lúc ấy tôi mất có một giờ đã thu phục được nó, còn ông?
Đại Nhiệt phát hiện gã này mỗi khi nói một câu đều thích chêm thêm “ặc ặc” vào, nghe thật là phản cảm, lập tức không có hứng thú bắt chuyện, thầm nghĩ sớm cho gã biến là tốt nhất, vì thế nói:
– Hình như mất khoảng năm phút đấy!
Kỳ thật đây là hắn nói thật.
Có điều Nam Nhân Tiểu Trấn tất nhiên không tin, lần này hắn “ặc” càng to, cảm giác như yết hầu cũng muốn bật ra, lúc này mới nói:
– Không phải chứ! Người anh em có đùa không thế!
– Chuyện này có gì lạ đâu?
– Ặc ặc! Đương nhiên kỳ lạ, diễn đàn sớm đã công bố số liệu, trong đó phục tùng một con thú cưỡi bát đẳng đã mất trung bình 3 giờ, cấp cao hơn càng không cần nói, sao ông chỉ dùng năm phút đã thu phục con Quỷ Mã này được?
Nam Nhân Tiểu Trấn không tin, lấy số liệu trên diễn đàn làm dẫn chứng, kết luận Đại Nhiệt đang nói xạo.
Đại Nhiệt gãi gãi đầu:
– Xem ra cũng hơi nhanh thật, nhưng xin lỗi, tôi nói đều là sự thật.
Nam Nhân Tiểu Trấn cười cười, làm vẻ “ca hiểu” nói:
– Ha ha, dù ông cố ý muốn giấu giếm, không hy vọng người khác biết được quá trình thu phục thú thì cũng đừng nói quá lên vậy chứ! Thật sự nghe rất giả.
Bố tổ, gã này là đàn ông mà dai hơn đỉa, xem ra cách thông thường không đuổi nổi, lần này ca nhường, chạy vậy. Vì thế Đại Nhiệt không nói lời vô ích, thúc Quỷ Mã, bắt đầu gia tăng tốc độ rời đi.
Nhưng Nam Nhân Tiểu Trấn lại không buông tha, còn giữ chặt lấy một tay Đại Nhiệt, miệng lải nhải:
– Người anh em, nói cho tôi biết đi, có làm sao đâu? Dù sao cũng chẳng phải mánh khóe kinh doanh gì, mà quá trình thu phục thú cưỡi lắm thứ phát sinh lắm, cho dù ông nói cho tôi biết chi tiết thì cũng không sợ bị ăn cắp bản quyền đâu.
Đại Nhiệt chửi thầm, cười khổ nói:
– Ông hỏi thế có ý gì, tôi làm thế nào hình như cũng không liên quan tới ông.
– Ặc!
Nam Nhân Tiểu Trấn không bỏ qua nói:
– Cho tôi biết đi mà…
Ai nhịn được thì nhịn, không phải ca!
Đại Nhiệt bỗng nghĩ ra một kế, ngón tay chỉ lên trời cao, hô to một tiếng:
– UFO kìa!
Cách cũ rích mà hiệu quả không tàn, Nam Nhân Tiểu Trấn quả nhiên phân tâm nhìn qua. Lúc này Đại Nhiệt không chút khách khí xuất ra viên gạch, “đốp” một cái, đập cả người cả hổ!
– Ặc! Ngũ Hành Chi Độc!
Nam Nhân Tiểu Trấn lập tức xanh lét toàn thân, sau đó rớt xuống như một ngôi sao băng! Nguyện thánh thần phù hộ cho hắn!
Đại Nhiệt vẫn tức giận không thôi:
– Này thì ặc ặc không ngừng này! Tàu lượn!
Đề phòng tiếp tục lại phát sinh phiền phức, hắn kẹp chặt Quỷ Mã, gia tăng tốc độ.
Chỉ chừng mười phút sau, trước mắt đã trở nên sáng ngời, Đại Nhiệt tiến vào một nơi thật đồ sộ. Bạch ngọc làm đất, kim ngân làm tường, một cánh cửa cực lớn ngửa mặt lên mới thấy hết, bên trên treo bức hoành phi gắn ba chữ lớn tỏa kim quang chói lọi:
Nam Thiên Môn!
—–oo0oo—–