Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 3: Lão đại


Đọc truyện Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em – Chương 3: Lão đại

Editor: Hoàng Thái Tử.

Khi quay trở lại đại sảnh một lần nữa, rốt cuộc Thẩm Hiểu Hiểu cũng thấy được thân ảnh của Đường Liên, lúc này ông ta đang nói chuyện với người đàn ông vừa giúp cô giải vây khi nãy.

Lục Miễn đứng bên cạnh Đường Liên, làm một người nghe ngoan ngoãn, mà Lục Thế thì không thấy tăm hơi.

Tưởng tượng đến những lời mà Lục Thế nói, Thẩm Hiểu Hiểu lập tức thấy tức giận, nhưng sự tức giận này cũng không thể phát lung tung được, cô đè ép cảm xúc, mãi cho đến khi người đàn ông đi khỏi, cô mới đi qua, hỏi Đường Liên: “Lục tiên sinh đâu?”

“Ông ta đi tìm giám đốc Hoắc,” Đường Liên hầu như hoàn toàn không biết gì về chuyện của đối phương, vỗ vỗ bả vai Thẩm Hiểu Hiểu, thấp giọng nói: “Tôi mới lấy được một tin tức chính xác mà Lục Miễn hay cô cũng muốn biết này, chiều ngày mai đi phỏng vấn, chi tiết cụ thể thì khi đi về tôi sẽ nói với cô sau.”

“Giám đốc Hoắc?”

“Là người vừa nãy,” Đường Liên không kịp giải thích quá nhiều cho cô, lời ít ý nhiều: “Hiện tay tổng giám đốc của Anh Ngu là nhị công tử Hoắc gia, tên đầy đủ là Hoắc Thanh Hi, trong nghề nổi tiếng là play boy, cô nhớ phải cách xa anh ta một chút.”

Hoắc Thanh Hi?

Thẩm Hiểu Hiểu sửng sốt, người này, không chỉ giống với người bạn cùng lớn lên với cô, mà tên cũng không khác gì lắm.

Đang nói chuyện, Đường Liên ngước mắt nhìn về lầu hai, Thẩm Hiểu Hiểu nhìn theo ánh mắt ông ta, chỉ thấy trước mặt Hoắc Thanh Hi là một người còn cao hơn cả anh ta, cách quá xa, cô không thấy rõ mặt.

Đường Liên thu mắt về, thấp giọng nói: “Trước mặt giám đốc Hoắc chính là chủ tịch Hoắc.”

So với chủ tịch Hoắc, Đường Liên càng thấy hứng thú với những người khác hơn, Tây Ảnh đang lên kế hoạch muốn quay một bộ phim truyền hình mới, diễn viên của Anh Hoàng tuy chiếm phần lớn, nhưng những công ty khác cũng có thể đẩy những người mới vào.

Thẩm Hiểu Hiểu và Lục Miễn đi đằng sau Đường Liên, tìm mấy người phụ trách công ty Tây Ảnh.

Lần này Vương Khiêm uống quá nhiều rượu, say khướt, cực kì không ra gì.

Hoắc Thanh Huy đứng cách ông ta mười bước, cũng có thể ngửi được mùi rượu đang bốc lên tận trời từ người ông ta. Vương Khiêm say tới mức mồm miệng cũng có chút không rõ, thật lâu mà không được Hoắc Thanh Huy đáp lại, đi lên phía trước một bước, âm thanh lớn chút: “Hoắc…”


Hoắc Thanh Huy cau mày lùi về sau một bước, lạnh mặt nói: “Ông về trước đi, nơi này không cần tới ông.”

Vương Khiêm lắc lắc đầu: “Vậy phỏng vấn người mới ngày mai…”

“Làm việc như bình thường,” Hoắc Thanh Huy nói, “Đừng uống nhiều rượu như vậy, tổn hại tới hình ảnh công ty chúng ta.”

Đuổi Vương Khiêm đi, lập tức thấy Hoắc Thanh Hi bước chậm rãi lại đây. Đối với người em trai cùng cha khác mẹ này, Hoắc Thanh Huy không thể nói rõ mình có hảo cảm hay là thù địch nữa.

Rốt cuộc thì anh mới là người tự nhiên chen ngang vào.

Hoắc Thanh Huy hạ mắt xuống, phía dưới là người đẹp đồ sang, đèn sáng rực rỡ. Những chuyện chưa từng xảy ra trong mười tám năm đầu đời, cứ thế nện thẳng vào đầu anh.

Với người khác mà nói, có lẽ là chuyện tốt, nhưng hiện giờ Hoắc Thanh Huy lại cảm thấy tạo hóa trêu người.

Nếu như được lựa chọn, anh tình nguyện bản thân mình vẫn là chàng trai chỉ có hai bộ quần áo thay lần lượt, giày mang tới mức rách cũng tiếc phải vứt đi kia.

Khi đó, vẫn sẽ có một thiếu nữ hung dữ che chở anh, giơ gậy gộc cảnh cáo tên lưu manh muốn lừa tiền anh, lạnh giọng: “Muốn bắt nạt Thanh Huy? Bước qua cửa này của bà đây đã nhé!”

“Sao vậy?”

Một âm thanh đánh gãy suy nghĩ của anh, Hoắc Thanh Huy đi đến phía sau anh, cười hỏi: “Coi trọng tiểu cô nương nào rồi?”

Hoắc Thanh Huy nói: “Đừng có nghĩ là tôi và cậu giống nhau.”

Nói Hoắc Thanh Hi là play boy thật sự chính xác, bạn gái cơ bản là hai ba ngày đổi một đống, cho dù là người nổi tiếng trên mạng hay là trong trắng ngây thơ, khẩu vị của Hoắc Thanh Hi rất tạp, tinh lực dư thừa, vượt xa tưởng tượng của Hoắc Thanh Huy.

Hoắc Thanh Hi không quan tâm, dựa vào lan can nói: “Ngày mai anh phải về tổng công ty một chuyến, rất nhiều chuyện chờ anh tới xử lý. Bao gồm đầu tư phim mới cho Tây Ảnh, chuyện hợp tác với đạo diễn Triệu Nguyệt, những chuyện này đều cần anh ra mặt.”


Hoắc Thanh Huy “Ừ” một tiếng. Anh em hầu như không có chuyện gì để nói, Hoắc Thanh Hi nâng đồng hồ lên, cười nói: “Tới thời gian em hẹn gặp tiểu thư Bùi rồi, em trai đây xin phép đi trước nhé, chuyện bên này giao lại cho anh.”

Bùi Nhã Nhàn là bạn gái hiện tại của Hoắc Thanh Hi, là người mẫu có chút danh tiếng trong nước, khí chất dịu dàng, rất hợp ý với Hoắc Tây Lĩnh. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, mùa xuân năm sau, Hoắc Thanh Hi và Bùi Nhã Nhàn sẽ chính thức đính hôn.

Hoắc Thanh Huy cực kì chán ghét phải tiếp xúc với người khác, cho nên sau khi hàn huyên vài ba câu với người Tây Ảnh, lập tức lên xe rời khỏi.

Lúc rời khỏi Mãn Đình Phương Hoa đã là 10 giờ tối, Thẩm Hiểu Hiểu cười tới mức mặt cũng đơ luôn. Vừa lên xe, cô lập tức không màng hình tượng nằm liệt trên ghế dựa lưng. Lục Thế cũng ở trên xe, căng mặt, thấy cô đi lên, một câu cũng không nói.

Nhưng ông ta không nói, không có nghĩ là Thẩm Hiểu Hiểu cũng không nói.

Chờ khi ra đường lớn, Thẩm Hiểu Hiểu xoa xoa cẳng chân có chút nhức mỏi, âm thanh thanh thúy: “Lục tiên sinh, từ khi vào đoàn cho tới nay, tôi đều cho rằng, ông là một người cực kì nghiêm túc cẩn thận, là một người đáng để người khác tôn trọng.”

Lục Thế “Ồ” một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi: “Tôi biết cô muốn nói cái gì, không cần phải nói, tôi biết. Hôm nay tôi cũng chỉ chỉ cho cô một con đường ngắn hơn để đi thôi, có đi hay không, tùy cô.”

Sau đó, ngữ khí của Lục Thế mang theo chút tiếc nuối hối hận: “Có lẽ bây giờ kiến thức của cô quá hạn hẹp, tuổi cũng nhỏ, không hiểu ý nghĩa của cái này… Nhưng, chờ tới khi cô chịu khổ, không lấy nổi một cái kịch bản tốt, khi mà chỉ có thể đóng những vai qua đường, cô chắc sẽ hối hận vì sự lựa chọn hôm nay.”

Thẩm Hiểu Hiểu cười cười: “Cảm ơn Lục tiên sinh đã nhắc nhở, nhưng bán thịt để đổi lấy tài nguyên và sự nổi tiếng, tôi thà rằng không cần.”

Đường Liên và Lục Miễn ngồi đằng trước, trước sau đều không nói tiếng nào.

Lục Thế nói: “Hi vọng sau hai năm, cô còn nhớ rõ lời mình nói ngày hôm nay.”

Trước khi ký túc xá đóng cửa, Thẩm Hiểu Hiểu vội vàng quay trở về. Các bạn cùng phòng vẫn ai làm việc của người nấy như cũ, Ngũ Thanh Tuyết đưa cho cô một quả cam: “Mua ở siêu thị ngầm bên kia, khá ngọt.”

Thẩm Hiểu Hiểu tiện tay đặt trên rổ ngay mép giường, xoa nhẹ cẳng chân, nửa nằm trên giường, lui người, cố gắng để bản thân lõm thành một góc vuông: “Mai ăn.”


Ngũ Thanh Tuyết nhướng lông mày, ngoài ý muốn: “Sao thế, bây giờ rốt cuộc quyết định giảm béo rồi à?”

“Ừ.”

Hôm nay cô thấy có không ít những em gái xinh đẹp, một đám thân hình tinh tế, tướng mạo này của cô, cũng không tính là quá mức xuất chúng. Nếu như dáng người cũng khó khống chế được, muốn nổi tiếng thật sự là khá khó.

Thẩm Hiểu Hiểu vừa căng cơ chân, vừa nhắm mắt suy nghĩ.

Mặc kệ kết quả phỏng vấn ngày mai như thế nào, Anh Ngu có chọn cô hay không, cô đều phải cố gắng hai năm, nếu như thật sự không được, cô sẽ tiếp tục cái kế hoạch ban đầu mình đặt ra, trở thành MC, bắt đầu xin làm ở đài truyền hình.

Cho dù như thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không đi tới một bước mà Lục Thế nói kia, làm người thì luôn luôn phải có điểm mấu chốt.

10 giờ ngày tiếp theo, Thẩm Hiểu Hiểu đúng giờ tới cao ốc Anh Ngu.

Cùng tới còn có cả Lục Thế và Lục Miễn, đêm qua Đường Liên uống rượu có chút nhiều, bị tổn thương dạ dày, đêm qua phải nhập viện.

Thẩm Hiểu Hiểu tính buổi chiều sẽ mua chút trái cây đi thăm ông ta.

Về chuyện ngày hôm qua, Lục Thế im bặt không nhắc tới. Chỉ là không bao lâu, Thẩm Hiểu Hiểu lập tức hiểu rõ lời nói “Con đường ngắn hơn” trong miệng Lục Thế nói là gì.

Lần này người phỏng vấn tuyển người mới, một trong những người trực tiếp chọn, có Vương Khiêm trong đó.

Phỏng vấn tách riêng, người không ít, Thẩm Hiểu Hiểu đếm đếm một chút, đếm cỡ nào cũng cỡ sáu bảy chục người. Mỗi người cầm một cái bảng số, khi phỏng vấn, sẽ ngồi đơn độc trong phòng, mà người còn lại, sẽ ngồi ở đây chờ đợi.

Lục Miễn lấy được bảng số 12, Thẩm Hiểu Hiểu là 42.

Lục Thế nói khẽ với Thẩm Hiểu Hiểu: “Lần này Anh Ngu tuyển người mới, là theo từng nhóm, cô có biết tổng cộng là bao nhiêu người đến không?”

Thẩm Hiểu Hiểu đếm đếm một chút, đáp: “Hơn một trăm?”

Lục Thế cười, mở lòng bàn tay, quơ quơ trước mặt Thẩm Hiểu Hiểu: “Ít nhất cũng là 500.”

Thẩm Hiểu Hiểu vuốt ve bảng số.


“Vậy cô có biết họ sẽ giữ lại bao nhiêu người không? Không tới năm người.” Lục Thế nói, “Cạnh tranh kịch liệt như vậy, phải khó khăn lắm mới chọn được, trước khi được tuyển chọn chính thức, những người này sẽ phải trải qua những lần chọn lọc khác nữa, chọn rất kỹ mới có thể vào công ty. Muốn tiến vào giới giải trí, cô không có bối cảnh gia đình, nhất định phải trải qua những lần cạnh tranh thảm khốc như thế này.”

Thẩm Hiểu Hiểu nói: “Tôi sẽ nỗ lực.”

Lục Thế lắc đầu: “Tôi không phải là nói cái này…”

“Số 12!”

Lục Miễn đứng lên, biểu tình kinh ngạc: “Sao lại nhanh như vậy?”

Tất nhiên là nhanh, chưa mất bao nhiêu thời gian là đã đến lượt anh ta rồi.

Lục Miễn đi vào cũng chỉ hơn hai phút là ra ngoài. Mặt mũi không rõ là buồn hay vui, đặt mông ngồi bên cạnh Lục Thế: “Bọn họ nói tôi hát, mới vừa hát được hai câu, đã cho tôi ra ngoài chờ thông báo rồi.”

Lục Thế móc khăn giấy ra xoa xoa trán, trấn an: “Nói không nói loại hẳn, thì vẫn còn có hi vọng mà, đừng sợ.”

Đương nhiên là Lục Miễn không sợ, cho dù không vào được Anh Ngu, thì dựa vào quan hệ ngoài xã hội cũng có cơ hội diễn được mấy bộ phim truyền hình, tăng kĩ thuật diễn dần dần lên, không sao cả.

Phỏng vấn ngắn ngủi và dồn dập như vậy, không bao lâu, lập tức đến lượt của Thẩm Hiểu Hiểu.

Thời điểm đẩy cửa ra, Thẩm Hiểu Hiểu liếc mắt một cái lập tức thấy được Vương Khiêm tối hôm qua.

Trước mắt ông ta vẫn có một bọng mắt đen thui như cũ, dáng vẻ không được ngủ đủ giấc, nhưng ăn mặc ngày hôm nay vẫn rất hợp quy tắc. Ông ta nhìn Thẩm Hiểu Hiểu vài cái, xoa xoa huyệt thái dương.

Thẩm Hiểu Hiểu không biết ông ta có nhận ra cô hay không, khụ khụ một tiếng, hơi cúi chào ba người một cái, âm thanh thanh thúy: “Chào mọi người.”

Người phụ nữ ở giữa mở miệng: “Trước tiên cô tự giới thiệu một chút…”

Cô ta còn chưa nói xong, bỗng nhiên, cửa phòng bị một người đẩy mạnh ra. Vương Khiêm không vui nhìn về phía cửa phòng, nghĩ thầm người từ đâu tới mà không hiểu phép tắc như vậy. Nhưng sau khi thấy rõ người tới, ông ta nháy mắt mềm nhũn: “Chủ tịch? Sao ngài lại tới đây?”

Hoắc Thanh Huy chạy quá nhanh, hô hấp dồn dập, anh hình như không nghe được lời của Vương Khiêm, ánh mắt chặt chẽ dán vào người Thẩm Hiểu Hiểu, âm thanh có chút run rẩy: “… Lão đại?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.