Đọc truyện Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em – Chương 2: Tiệc rượu
Editor: Hoàng Thái Tử.
Thẩm Hiểu Hiểu ăn uống sung sướng, bất thình lình chuông điện thoại vang lên, cô gắp một cục thịt viên, vừa mới đưa vào trong miệng đã nóng tới mức đau cả lưỡi. Một bên hút khí lạnh, một bên nhai, bên ngoài thịt viên là một tầng bột mỏng, bên trong là thịt tươi mới dai dai mềm mềm.
Ăn ngon đến mức cô không muốn nghe cú điện thoại này luôn.
Nhưng mà cái tên trên màn hình làm cô không thể không nghe, đồ ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt, Thẩm Hiểu Hiểu đã cất tiếng, mơ hồ không rõ: “Đạo diễn?”
Người gọi điện thoại tới là Đường Liên, có ơn giúp đỡ với cô, hơn nữa ở chung với nhau thời gian dài như vậy, Thẩm Hiểu Hiểu khá kính trọng ông ấy.
Đường Liên thở dài: “Hiểu Hiểu, không phải tôi nói với cô rồi à, muốn trở thành một diễn viên tốt, phải học được cách khống chế dáng người…”
Những lời nói như nhìn qua ống kính béo lên mười cân này, một chút cũng không giả. Khi dùng thấu kính phóng to ra, tay nhỏ mặt thon cũng béo lên một chút.
Thẩm Hiểu Hiểu không có tật xấu gì khác, chỉ khó có thể cưỡng lại dục vọng ăn uống. Lúc trước khi đóng phim, Đường Liên chú ý tới cô nương nhỏ này có thể ăn có thể uống, xuất phát từ ý tốt, có khuyên vài lần; sau này thật sự khuyên không nổi nữa, lập tức lôi kéo cô chạy bộ —— nếu không, khi phim truyền hình đã quay được mười mấy tập, cả người cô đã béo lên cả một vòng, tập trước tập sau khác nhau rõ thế cũng rất khó coi.
Đường Liên nói lải nhải cả nửa ngày, rốt cuộc cũng quay trở lại chủ đề chính: “Ngày mai Anh Ngu muốn chọn diễn viên cho phim truyền hình mới, cũng muốn ký hợp đồng với mấy người mới. Hiểu Hiểu, nếu như cô có thể ký hợp đồng với Anh Ngu, tài nguyên nhận được cũng sẽ nhiều hơn không ít.”
Anh Ngu xem như là đầu sỏ của ngành sản xuất, từ khi thành lập tới nay đã mười lăm năm. Không thiếu những diễn viên phái thực lực như Khổng Thuần Tĩnh, cũng có những tiểu hoa đán mới nổi lưu lượng rất cao.
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn thịt viên trong chén sứ, ừ một tiếng.
Đường Liên nói: “Đêm nay có một buổi tiệc rượu, cô sửa soạn một chút, tôi đưa cô đi gặp người bên Anh Ngu.”
Thẩm Hiểu Hiểu kinh ngạc: “Tối nay á?”
Cô chỉ vừa mới quay phim xong, xem ra cần phải đi một chọn công ty ký hợp đồng một chuyến rồi.
Đường Liên trầm mặc một lúc, nói: “Nhớ rõ phải mặc quần áo nghiêm túc, đừng như lúc trước, tùy tiện mặc một bộ quần áo vận động rồi tới đây. Tôi không giúp được cô quá nhiều, chỉ có thể giật dây giúp cô mà thôi, cụ thể có thành công hay không, còn phải xem biểu hiện của cô nữa.”
Thẩm Hiểu Hiểu cảm ơn ông. Đường Liên đúng là giúp cô không ít, người này tuổi tác cũng không sai biệt so với ba cô bao nhiêu, là thật tình yêu quý diễn viên mới. Chỉ tiếc nhân mạch ông ta không đủ, số phận cũng không tốt, quay phim nhiều năm như thế, cũng không có tí danh tiếng nào.
Đường Liên cũng thấy nở nang mặt mày, ông ta căn bản không phải là một người có thiên phú, một năm quay một bộ phim thế này, cũng cảm thấy rất mỹ mãn.
Nhìn Thẩm Hiểu Hiểu ngắt điện thoại, Ngũ Thanh Tuyết hỏi: “Lại muốn quay phim mới nữa à?”
“Làm sao mà nhanh vậy được chứ?” Thẩm Hiểu Hiểu cười khổ buông tay: “Xem ra chiều nay không thể đi chơi với cậu rồi.”
“Công việc quan trọng hơn,” Ngũ Thanh Tuyết cười rộ lên, trên mặt có một cái má lúm đồng tiền nhợt nhạt: “Tôi còn chờ cậu kiếm nhiều tiền mua siêu xe đó.”
Tuy nói là ăn mặc phải nghiêm túc một chút, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu lục trong tủ quần áo của mình nửa ngày, rốt cuộc mới tìm thấy một thứ quần áo nhìn qua có vẻ nghiêm túc.
Là một bộ sườn xám làng quê mây khói, tuy không nổi bật lắm, nhưng được cái màu sắc và hoa văn rất trang nhã. Đây là cô đi mua để ăn sinh nhật mẹ. Trước đó vài ngày trong sân trường tổ chức tiết mục văn hóa, Thẩm Hiểu Hiểu còn mặc nó đi thổi sáo, hôm nay vừa lúc phát huy được công dụng.
Người trong ký túc xá đều đã đi học, tay chân Thẩm Hiểu Hiểu nhanh nhẹn cột tóc cho mình —— hai bên trái phải sườn mặt lấy hai sợi tóc, cột lại sau đầu, tóc ở phía sau vẫn xõa tung. Ngũ Thanh Tuyết rất khéo tay, chiêu cột tóc này là Thẩm Hiểu Hiểu học được từ cô ta.
Chờ tới khi Thẩm Hiểu Hiểu trang điểm xong, điện thoại của Đường Liên cũng tới: “Tôi tới trường học của cô rồi này, ở bên cửa phía đông chờ cô, cô nhanh chóng xuống dưới đi.”
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn vào trong gương, trang điểm, quần áo, không có chút khuyết điểm nào. Cô cầm túi xách, bước chân ra lập tức chạy về cửa phía đông.
Đường Liên quả nhiên đã dừng xe ở bên kia, lái xe là một người con trai còn khá trẻ, Thẩm Hiểu Hiểu không quen anh ta, chỉ cười cười một cái.
Cửa sau xe mở ra, lộ ra mặt biên kịch Lục Thế. So với Đường Liên, ông ta có vẻ trẻ hơn rất nhiều, cũng béo hơn không ít, vẫy tay với Thẩm Hiểu Hiểu: “Nhanh lên, chờ cô lâu lắm rồi, đừng làm mất thời gian nữa.”
Dọc đường đi, Lục Thế giới thiệu cho Thẩm Hiểu Hiểu tên con trai kia —— tên anh ta là Lục Miễn, là cháu trai Lục Thế, tiệc rượu lần này, trên thực tế là do anh ta giật dây bắc cầu. Còn Thẩm Hiểu Hiểu, chẳng qua là tiện đường mang theo thôi.
Lục Thế nói lời này cực kì không khách khí, một chút cũng không giấu giếm: “Nếu không phải đạo diễn Đường nói, tôi cũng sẽ không mang cô theo. Thẩm Hiểu Hiểu, sau này nếu như cô có vào Anh Ngu, nhớ rõ hãy nâng đỡ Lục Miễn một chút. Tuy nói giới giải trí rất hỗn loạn, nhưng tôi không hy vọng cô là loại người không biết báo đáp như thế.”
Trước đây khi ở trong tổ quay, Thẩm Hiểu Hiểu rất ít khi giao lưu với Lục Thế. Lúc này khi ông ta nói lời này, Đường Liên ngồi phía trước cũng híp mắt, hiển nhiên là tán đồng.
Thẩm Hiểu Hiểu gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Cô không am hiểu nói ngọt để dỗ người khác vui vẻ, Lục Thế thấy biểu tình cô trịnh trọng như thế, cũng không nói gì. Lục Miễn phía trước cười vui vẻ: “Chú ba, chú không tin cháu trai mình vậy à? Nói không chừng cháu sẽ nổi tiếng trước Hiểu Hiểu thì sao.”
Lục Thế xua tay: “Cháu mấy cân mấy lượng, chú còn không rõ à?”
Lục Miễn vẫn cười khanh khách như cũ, đôi mắt híp thành một đường thẳng. Anh ta trời sinh tính cách lạc quan, những lời nói này không hề có đả kích gì với anh ta.
Địa điểm là ở Mãn Đình Phương Hoa, hôm nay Tây Ảnh làm ông chủ, mời rất nhiều khách. Chỉ là khi tổng hợp các điều kiện thì không tốt bằng Anh Ngu.
Đường Liên mang theo Thẩm Hiểu Hiểu, một đường giới thiệu với cô, người này là Hoa Hưng, người kia là nhà làm phim mới của Tây Ảnh…
Đi cả một vòng, cũng chưa từng thấy người nào của Anh Ngu. Đường Liên đi ra ngoài nghe một cuộc điện thoại, khi trở về, vỗ vỗ bả vai Thẩm Hiểu Hiểu, thấp giọng nói: “Nghe nói ông chủ mới của Anh Ngu có chuyện ngoài ý muốn, đại khái sẽ tới trễ một chút… Chúng ta không cần gấp, cô cứ ăn trước cái gì đó đi —— không được ăn thịt.”
Nói xong, ông ta đi tìm chú cháu Lục Thế.
Thẩm Hiểu Hiểu quay người lại, nhìn mấy quả nho cũng không tệ lắm, đứng bên cạnh, cầm ăn. Một đám người đang nói chuyện, trong đó không thiếu người mang theo nghệ sĩ của mình lại đây. Thẩm Hiểu Hiểu không thấy thu hút gì, cũng không quen biết ai, vừa lúc được yên tĩnh một chút.
Bất tri bất giác cô đã ăn nửa đĩa nho rồi, cô xoay mặt đĩa khác qua, giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Nhấc chân vừa định bước đi, bất thình lình có một đối tượng đập vào tầm mắt của cô, sửng sốt một chút.
Đó là một người đàn ông xấp xỉ tuổi với cô, mặc một thân tây trang thẳng tắp, một cái khăn tay lam nhạt gấp gọn để ngay túi áo, chỉ lộ ra một góc nhỏ. Nhưng điều khiến Thẩm Hiểu Hiểu kinh dị không phải trang phục của anh ta, mà là đôi mắt kia.
Cực kì giống tiểu gia hỏa từng đi theo phía sau cô.
Lúc này, chủ nhân của đôi mắt kia cười tủm tỉm nhìn cô, không tiếng động nói với cô một câu.
Quỷ, tham, ăn.
Thẩm Hiểu Hiểu cười cười với anh ta, đây là nụ cười mỉm mà thầy giáo đã huấn luyện cho cô, hàm răng trắng tinh chỉ lộ ra một chút, khóe miệng hơi cong tạo thành một vòng cung. Là dùng để đối đãi với người xa lạ, tươi cười xuất phát từ sự lễ phép.
Đối phương nhướng mày, xoay người đi tìm người khác. Thẩm Hiểu Hiểu ăn nho đủ rồi, lắc lắc khắp nơi, muốn tiêu thực, để trữ dạ dày ăn món khác.
Bên ngoài là sân lớn của khách sạn, không khí trong phòng có chút buồn, Thẩm Hiểu Hiểu không tìm được đám người đạo diễn Đường, tính đi ra ngoài nhìn thử. Vừa mới vòng qua đài phun nước, cô bỗng nhiên ngửi được một cổ mùi rượu.
Có người đứng đằng sau cô, âm thanh say khướt: “Cô là người công ty nào?”
Thẩm Hiểu Hiểu quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi đỏ bừng, như là bị người ta rót cho một bụng rượu, đi đường cũng có chút không xong, thất tha thất thểu đi vài bước tới bên cạnh cô.
“Vẫn chưa kí hợp đồng,” Lục Thế không biết từ đâu xông ra, đứng bên cạnh Thẩm Hiểu Hiểu, trên mặt treo nụ cười thân thiết: “Lão Vương, ông xem ngày mai…”
Người bị gọi là lão Vương, tay đã đáp trên vai Thẩm Hiểu Hiểu, âm thanh mang theo mùi hương dầu mỡ: “Tôi thấy cô nương này rất tốt đó.”
Thẩm Hiểu Hiểu duỗi tay lên đánh ông ta, Lục Thế nhanh tay nhanh mắt, giữ chặt Thẩm Hiểu Hiểu, túm qua bên cạnh, thấp giọng trách cứ: “Cô điên rồi à? Người này bên Anh Ngu, cấp dưới của ông ta có mười mấy người trợ lý đại diện đấy!”
Nói lời này, ông ta cảm thấy hơi nặng nề, buông cánh tay Thẩm Hiểu Hiểu ra, nhấn mạnh: “Chỉ là bị sờ một chút mà thôi, có rớt miếng thịt nào đâu. Người ở đây nhiều như vậy, ông ta không dám xằng bậy… Chuyện này có ảnh hưởng đến tiền đồ của cô đấy, tự mình suy nghĩ một chút đi.”
Mắt thấy lão Vương lại đi về phía bên này, Lục Thế vội vàng chạy tới chỗ tối bên trong. Trong đầu Thẩm Hiểu Hiểu nóng lên, xoay người cũng muốn đi.
Tiền đồ hay không tiền đồ cái mẹ gì, cùng lắm thì không làm nữa!
Đi chưa tới hai bước, chợt nghe phía sau truyền đến một âm thanh trong trẻo: “Vương Khiêm?”
Người đàn ông cô vừa mới gặp trong tiệc rượu kia, chậm rãi đi từ phía sau giàn hoa tử đằng ra. Anh ta cười nói: “Anh tôi đang giận lắm đấy, ông không đi xem à?”
Lời này giống như đang trong mùa đông khắc nghiệt mà bạn bị tưới nguyên một thùng nước lạnh từ trên đầu xuống vậy, lão Vương bị lời này hù dọa đến mức cảm giác say xỉn bay sạch không còn một mảnh. Tâm tư mượn rượu quấy rối cũng biến mất, ông ta vội vàng nói câu cảm ơn, quay đầu rời đi.
Hoắc Thanh Hi lúc này mới đứng trước mặt Thẩm Hiểu Hiểu, hơi hơi cúi người, nhoẻn miệng cười với cô: “Tôi chỉ giúp được cô lần này, không giúp được thêm lần sau nữa đâu. Chuẩn bị tâm lý chút đi, đây cũng không phải là nơi cô dựa vào ăn là có thể nổi.”
Nói những lời như thế xong, anh ta ngựa quen đường cũ đưa danh thiếp của mình cho Thẩm Hiểu Hiểu, ngữ khí ái muội: “Lần sau nếu có người Anh Ngu tìm cô gây phiền phức, nhớ gọi điện thoại cho tôi nhé.”
Tấm danh thiếp ngăn nắp, trống trơn, chỉ có một dòng số điện thoại.
Thẩm Hiểu Hiểu mỉm cười ngọt ngào: “Thật sự cảm ơn ngài.”
Hoắc Thanh Hi búng búng tay áo không có tia tro bụi nào. Tính cách của anh ta hay thương hại người đẹp, bên này giúp một người, bên kia thì thông đồng một người. Nghĩ thầm chút nữa còn phải đi xem người anh trai khối băng kia của mình, nên anh ta chỉ cười cười với Thẩm Hiểu Hiểu rồi đi.
Thẩm Hiểu Hiểu nhìn bóng dáng anh ta biến mất không thấy đâu nữa, bĩu môi, tiện tay ném danh thiếp vào thùng rác.