Tao Yêu Mày, Bạn Thân

Chương 20: Chúng Nó Yêu Mày Nhưng Mày Không Được Yêu Chúng Nó.


Đọc truyện Tao Yêu Mày, Bạn Thân – Chương 20: Chúng Nó Yêu Mày Nhưng Mày Không Được Yêu Chúng Nó.

– Chết tiệt. – Hắn quăng tập hồ sơ trên bàn xuống đất.
Xô nước đó là do Vân Nhi cùng một số nguời khác đặt ở đó. Chuyẹn nó bị kích ứng chỉ có hắn, bố mẹ nó cùng ông Johnson – vị bác sĩ già của nhà hắn thôi. Làm thế nào mà con bé ấy lại biết được cơ chứ.
Hắn lấy điện thoại ra và gọi cho đàn em.
– Điều tra Vân Nhi mau.
– Anh gì ơi, cô gái ở phòng 152 dậy rồi ạ. – Cô y tá từ đâu chạy ra báo với hắn.
Ngay lập tức, hắn chạy vào phòng với cô gái nhỏ bé kia.
Đập vào mắt hắn là hình ảnh cô gái ấy đang cầm một que kem định cho vào miệng. Hắn nhìn cô gái ấy, tức run người. Vừa bị dội cả xô nước lạnh mà vẫn ngồi ăn kem được.
– Mày thử cho vào mồm mày xem. – Hắn đe dọa.
– Tao đói. – Nó nói.
– Đưa đây. – Hắn giật lấy que kem từ tay nó. – Còn mệt không? Đi được chứ?
– Ngoại trừ bụng đang réo thì mọi thứ đều ổn. Tao không què đâu. – Nó quay mặt vào tường nói.
– Đi. Xuống căntin ăn thôi. – Hắn kéo nó xuống giường.
– Lười lắm. Đưa tao điện thoại của mày đi. Mua cho tao cái gì ngon ngon vào với cả kẹo nữa. – Nó thò tay vào túi áo hắn lấy chiếc điện thoại ra.
Hắn xoa đầu nó rồi đi ra khỏi phòng.
– À này, mật khẩu máy mày là gì? Bày đặt mật khẩu nữa. Rách việc quá. – Nó càu nhàu.
– Sinh nhật mày ngày bao nhiêu?
– 24/2. Mày biết rồi còn hỏi.

– Sinh nhật tao ngày bao nhiêu?
– 12/1. Cái này tao nhớ nhất đó.
Hắn nháy mắt với nó rồi ra khỏi phòng.
Mật khẩu là gì? Chưa trả lời đã đi rồi. Để thám tử Nhi Nhi ra tay vậy.
Để xem: Vừa nãy hắn hỏi sinh nhật nó, sinh nhật hắn, chắc chắn là liên quan đến bốn số 24, 02, 12, 01 rồi. Mật khẩu chỉ có bốn số. Mò thôi.
1201. Sai mật khẩu.
2402. Sai mật khẩu.
Lẽ nào… Nó ấn dãy số
1224. Cách.
Màn hình nền là khuôn mặt nó và hắn lúc ở công viên ấy. Nó thật bé bỏng khi đứng với hắn. Hai bóng đổ dài trên mặt đất tạo thành hình trái tim thật đẹp.
– Bé Nhi ơi, chị lo cho em quá.
Cánh cửa tự nhiên bật mở, một bóng nguời sà vào ôm chặt lấy nó. Nó hoàn hồn lại nhìn lại nguời kia.
– Th…Thư, ngoài kia là Phong. Sao bọn mày lại ở đây?
Rõ rồi, hắn lại mách lẻo chứ gì. Ai vào chăm sóc cũng được, chứ cô và anh thì… Còn nhớ lần nó sốt cao, phải truyền nước. Lúc truyền xong, nó khỏe có thể chạy mấy vòng sân ý, cô và anh kiên quyết bắt nó ở lại bệnh viện. Ở lại bệnh viện, không ốm, không bệnh, ở lại có ý nghĩa gì cho đời chứ.
– Tao sẽ chăm sóc mày.
Chết cha! Chuyện vừa nghĩ đã xảy đến. Nó nằm cả tuần trong này mất.
– Hủy tối nay đi. – Cô nói.
– Không được. Tao có linh cảm không lành. – Nó xua tay lắc đầu kịch liệt
– Để bọn tao đi cho.
Hắn và anh từ ngoài cửa bước vào, trên tay là bát phở nóng hổi cùng túi kẹo Chocomint. Nó thấy thế cũng giơ hai tay ra đón lấy.
– Sao anh lại biết.
– Đến lúc rồi đó. Kể hết đi.
Nó đang cúi đầu vào bát phở cũng ngẩng mặt lên.
– Tao và Phong cũng như chúng mày thôi.
– Như bọn tao. – Nó và Thư đồng thanh.
– Tao là bang chủ bang NN, Phong là bang chủ bang PT.
– Này Thư, mày nghe quen quen không? – Nó nói với Thư.
– Đồ chơi bẩn. – Thư chỉ tay vào mặt hắn và anh.
– Khoan, khoan. Đó là sự cố thôi, anh và Nam cho xử cho con nguời chơi bẩn ấy rồi.
– Vậy tối nay mày đi thay tao. Thư, mày vẫn phải đi cùng đấy. – Nó chỉ Phong.

– Sao không cho nó đi cùng? – Phong thắc mắc.
– Nó ở lại ôn tập với tao rồi. Với lại mày để vợ mày chạy lung tung như thế à. Ở bang có nhiều anh đẹp trai lắm đó.
– Đi moto hay gì? – Thư hỏi.
– Lấy của tao mà đi. – Nó ném chìa khóa cho anh.
– Không cần. Nó có ở nhà tao rồi. – Hắn lấy lại chìa khóa xe của nó.
Anh dắt Thư ra ngoài để lại nó và hắn trong phòng. Căn phòng yên tĩnh đến kì lạ, chỉ còn nghe thấy tiếng húp phở xì xoạt của nó thôi.
– Mày không giận tao chứ? – Hắn hỏi.
– Không có giận. – Nó vẫn không ngẩng mặt lên.
Thái độ như thế mà bảo không giận, ma mới tin. Hắn lại gần rồi giơ gói kẹo Chocomint trước mặt nó.
– Lấy không?
– Không thèm.
– Tao xin lỗi. Lần sau tao không thế nữa.
– Tội gì?
– Giấu mày chuyện lớn như thế.
Nó xoè tay ra trước mặt hắn giật lấy gói kẹo rồi nói:
– Mày giấu gì khai nốt đi cho xong.
– Không có.
– Thật?
– Thật.
– Thề?
– Thề.

– Để tao biết mày giấu tao cái gì nữa thì chết với tao.
Nó đưa gói kẹo cho hắn rồi cầm điện thoại hắn chơi.
– À mà này, sao mày đặt mật khẩu kì quá vậy? – Nó hỏi.
– Bí mật.
– Nói coi.
– Khi nào mày có người yêu tao cho mày biết cũng được. Mà mày chắc ế rồi. – Hắn nhìn nó cười gian.
– Này, đầy đứa muốn mà không được đấy.
– Ai? Ví dụ coi.
– Minh Hoàng này, Tuấn 9E này, …..- Nó cứ kể mà không biết thằng bên cạnh mặt đen lại.
– Cấm tuyệt đối mày yêu chúng nó. Chúng nó yêu mày nhưng mày không được yêu chúng nó. – Hắn gắt.
– Giật mình. Nói bé thôi, đây là bệnh viện, tao là bệnh nhân đấy. Mày gắt tao thế à. – Nó quát lại.
– Tao xin lỗi. Chơi tiếp đi. – Hắn xoa đầu nó. – Lúc mà mày kích ứng ý, tao tìm trong cặp mày không thấy có thuốc. Mày để ở đâu?
– Trong cặp mà. Trước khi xuống căn tin tao để trong hộp bút ý. À đúng rồi, lúc ấy Vân Nhi mượn tao bút, không biết nó có thấy không nữa.
– Ừ. Tối nay tao ở đây với mày.
– Mai …..
– Chưa về đâu. Ở đây.
Nó còn chưa nói hết câu mà hắn đã trả lời rồi. Thật giống ma cà rồng nha, mà nó thích thế. Cả nhà nó chưa chắc hiểu nó như hắn đâu. Nó nhìn hắn một lúc lâu rồi chìm vào giấc ngủ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.