Tao Yêu Mày, Bạn Thân

Chương 19: Tao Sẽ Không Để Mày Chịu Khổ Đâu.


Đọc truyện Tao Yêu Mày, Bạn Thân – Chương 19: Tao Sẽ Không Để Mày Chịu Khổ Đâu.

7 giờ sáng tại nhà nó
– Dậy đi Nhi Nhi. Ngủ dậy muộn thế nữa. Dậy dậy.
– 5 phút nữa thôi Nam đẹp trai.
– Bình thường cũng hay vòi vĩnh như vậy à Nam?
– Ừ. – Hắn nói. – Để tao.
Hắn hét to.
– Cán chổi đến tìm mày kìa Nhi Nhi.
– Đâu đâu. Đuổi về cho tao. – Nó bật dậy.
Phát hiện ra mình bị lừa, nó hầm hầm bước vào nhà tắm.
Hắn tiến lại cái bàn học của nó, cầm cái balo dốc xuống và để sách vở vào.
– Mày làm gì vậy Nam.
– Rồi chúng mày xem. – Hắn nháy mắt.
5 phút sau.
– À quên mất. Soạn hộ tao sách vở luôn Nam ơi.
Hắn thấy thế nhún vai như thể “Chuyện bình thường ở phường mà.”

Ở trường…
Vừa bước chân vào cổng trường đã gặp hai cái cán chổi rồi. Xem ra hôm nay đen rồi.
Minh Hoàng và Gia Bảo thấy chúng nó kêu to:
– Ê, ở đây, ê ê.
Nó ngơ ngác nhìn xung quanh rồi chỉ cô bạn đứng bên cạnh nó.
– Ê. Cán chổi gọi bạn kìa.
Minh Hoàng nghe thế tức lắm. Gọi hẳn hoi thế mà nó dám chỉ cô bạn bên cạnh đốp chát cậu. Vả lại, cậu có tên chứ có phải là cán chổi đâu chứ.
– Anh gọi em đó. – Minh Hoàng lại gần cốc vào đầu nó. – Anh có tên nha nhóc.
– Ai cho anh cốc vào đầu Nhi Nhi vậy hả. – Hắn tới xoa đầu nó. – Đau không? Lại đây tao coi coi.
– Đau chứ. Mày thử bị cái cán chổi đập vào xem.
“Hahaha”
Một tràng cười nổi lên xung quanh nó. Thì ra màn đấu khẩu của chúng nó đã bị cả trường thấy rồi. Minh Hoàng và Gia Bảo lủi thủi về lớp.
Trên sân thượng có một bóng nguời lặng lẽ theo dõi hành động của bọn nó, nở nụ cười gian xảo nói:
– Mày dám làm hoàng tử của tao mất mặt như vậy xem ra chán sống rồi. Gọi cho đại ca đi.
Ngồi trong lớp, tự nhiên nó thấy rùng mình. Hắn quay qua hỏi nhỏ:
– Ốm hả?
– Không có. Chắc lạnh thôi. – Nó nở nụ cười gượng gạo.
Mỗi lần như vậy, linh cảm lại mách bảo nó điều không hay. Hắn ngồi đây, Thư và Phong ngồi trên, ba mẹ lại đi ra nước ngoài, chỉ còn chuyện trong bang thôi. Xem ra phải gọi Thư đi vào tối nay rồi.
Nó khều cô xuống rồi nói:
– Tối nay, 10 giờ đi không? Bố mẹ mày có ở nhà không?
– Đi. Không có. – Cô nói nhỏ. – Tao tưởng tối nay bố mẹ mày về chứ?
– Lại đi rồi. Chắc tuần sau mới về. Vừa về buổi sáng nhắn được cái tin cho tao thì đi.
– Tin gì, đưa tao xem. – Hắn hỏi.
– Nè, đọc đi con trai yêu dấu của ba mẹ. – Nó ném hắn cái điện thoại rồi giả vờ giận dỗi quay mặt đi.
“Con gái, ba mẹ định đợi con về rồi đi nhưng ở Mĩ lại gọi có chuyện gấp. Mẹ làm sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, buồn thì kêu Nam qua ăn chung. Tối nay lạnh, nhớ đắp chăn, sợ ma thì kêu Nam qua ngủ cùng. Tuần sau ba mẹ sẽ về mừng sinh nhật con, nhất định có quà cho con và Nam. Mẹ sẽ công bố chuyện con là ai và một chuyện quan trọng. Có gì kêu Nam giúp đỡ. Nó là con trai yêu dấu của ba mẹ đấy. Đừng bắt nạt nó. Yêu con.”
Mẫu hậu à, con Nhi Nhi mới là con gái của mẫu hậu đấy. Nó chỉ là thằng hàng xóm, à không, là bạn thân, nhầm, là nguời con thích thôi mà. Mẫu hậu câu nào dặn dò con cũng nhắc đến hắn là như thế nào mẫu hậu.

Ghé đôi mắt qua nhìn nó, hắn thấy nó úp mặt xuống bàn. Hắn cầm lọn tóc ngoáy vào mũi nó rồi nói:
– Sắp thi học kì rồi mà mày còn ngủ được.
– Thì nhờ mày ôn tập. Kiến thức này chẳng phải tao với mày biết hết rồi sao.
– Tối tao qua.
– Ừ.
Khoan…. Các nơ-ron trong não nó quay vòng. Hình như mình quên quên cái gì đó vào tối nay thì phải.
– Không được. Mà thôi mày biết chuyện rồi mà.
Các kiến thức phổ thông này, nó và hắn đã được hai papa nói và dạy cho từ bé rồi. Dạo này, ba nó hay đi công tác, ba hắn lại bận công việc ở công ty nên hắn thành gia sư dạy kèm cho nó.
Tiết bốn….
– Hôm nay thầy nghỉ đó. Quẩy đi mấy đứa. – Con trưởng hô to.
Nó kéo áo hắn rồi lí nhí:
– Nam ơi, Nhi Nhi muốn ăn kem.
– Hôm qua ăn ngập mồm rồi còn gì nữa.
– Bây giờ lại muốn ăn. – Nó phồng mồm, chu mỏ cãi lại.
– Đi nhanh.
Hắn túm cổ nó rồi lôi nó xuống căntin.
Một xô nước được treo ở cửa căntin chỉ trực đổ ào xuống khi nó bước vào.
Hắn khều khều nó ý muốn nói là chạy đi mua kem. Nó gật đầu rồi đi vào căntin tìm bàn trống.
“Ào”

Một xô nước photsphate đổ ào xuống nguời nó.
Hắn nghe thấy chạy lại chỗ nó thì thấy nó bị kích ứng. Đừng bảo là nước chứa…
– Photsphate. Chết tiệt. Nhi Nhi. – Hắn lay nguời nó.
Hắn bế nó chạy nhanh đến bệnh viện. Đứng ngoài phòng cấp cứu chờ mà hắn như lửa đốt.
Đèn phòng cấp cứu tắt. Bác sĩ bước ra và nói:
– Cô bé bị kích ứng nặng. Con làm gì mà để cô bé bị như vậy? Đây đâu phải lần đầu cô bé vào đây vì kích ứng đâu. Lần sau không được để cô bé đụng vào bất cứ cái gì có chứa photsphate nhớ. – Ông bác sĩ già quay đi. – À, cô bé muốn gặp con đó Nam.
– Vâng.
Hắn chạy ngay vào phòng bệnh thì thấy nó xanh xao nằm trên giường.
– Đừng để ai biết chuyện này. Kể cả Thư và Phong.
Hắn xót lắm. Từ bé đến giờ, hắn đâu để cho nó bị cái gì làm bị thương đâu. Vậy mà lần này…
Hắn rút điện thoại ra và nói:
– Điều tra ngay vụ xô nước ở trường cho tôi. 5 phút nữa phải có toàn bộ gửi cho tôi.
Hắn nắm chặt tay nó và nói.
– Mày yên tâm. Tao sẽ không để mày chịu khổ đâu. Dù là ai tao cũng bắt phải trả giá vì đụng đến mày.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.