Bạn đang đọc Tao Thích Mày, Thật Đấy !: Chương hap 15: Mày thích tao mà!!
Tôi không thèm ăn thêm nữa, đứng lên chạy theo Phong, bỏ mặc hai đứa trốn trại đằng kia.
Kia rồi.
– Này! Phong! Đứng lại đó! – Tôi nói
Phong khựng lại 3 giây rồi lại đi tiếp. Aishhhhhh. Cái tên này, bơ tôi á? Trình gì.
Tôi chạy theo Phong. Đuổi đến nơi, tôi túm lấy vạt áo sau của hắn, nói:
– Cậu còn dám bơ tôi sao?
– Bỏ tay ra đi – Lạnh lùng
– Cảm ơn *cúi gằm mặt xuống* *đỏ mặt*
– Hả? – Quay lại
– Vì cứu tôi *đỏ mặt lần 2*
– Mày biết là bọn mình quen nhau từ trước mà, đừng xưng hô kiểu như thế nữa
– Hả? – Lần này thì đến lượt tôi ngớ ra
– Đừng hỏi lại những điều mình đã biết câu trả lời *đỏ mặt* *lấy tay che mặt*
-Hì hì… Tao biết ngay mà ^^ lại cứ tưởng mày quên tao luôn rồi – Tôi cười
– Quên sao được chứ? Mày thích tao mà – Nói tỉnh bơ
– ._. =”= Ọ A Ọ
– ^^
Oh God! Kill Me Pleaseeeeeeeeeee
>XE CỦA PHONG- …
– …
– Có gì phải ngượng đâu chứ! – Phong lên tiếng phá tan không khí ngượng ngùng trong xe
– …
– Sao im lặng thế? Giận à?
– …
” Y.Ê.U
Là ngày em bên anh không chút ưu phiền
Từng buồn lo trôi qua ngày bình yên
Nồng nàn ta trao nhau giây phút tuyệt vời
Nguyện thề luôn bên nhau mãi
Dù thời gian trôi qua vẫn luôn bên người
Dù ngày tháng phôi pha ta vẫn không cách rời
Bên nhau suốt đời, cùng xây giấc mơ chung đôi
Hãy bên em thật gần nhé anh
Để cảm nhận những thứ yêu thương từ trong trái tim này, dành hết cho người.
Hãy trao em nụ hôn đắm say, ngọt ngào như phút giây ban đầu
Ngày nắng xanh ngời, nguyện ước có nhau trọn đời…” (lâu lâu đổi nhạc chuộng điện thoại chứ nhỉ? Chọn bài hot hot một tí cho nó lổi cmn bật ^^)
Ôi trời! Sao mà tôi yêu cái điện thoại của tôi thế cơ chứ! Lấy điện thoại ra, nhìn màn hình tên người gọi đến… Ôi thôi chết con rồi! Hôm qua đi chơi không về buổi tối chẳng báo ai cả!!
Bấm nút nhận cuộc gọi, tôi nói giọng vô (số) tội:
– Alo, mẹ ạ?!
– Cái con bé này!! Tối hôm qua đi đâu mà không về hả?? Mẹ gọi cũng không được nữa. Đi đâu thì cũng phải báo cho bố mẹ một tiếng chứ!
– Con xin lỗi!!!!! Tại hôm qua điện thoại con hết pin, không gọi được. Mẹ cũng biết là con có bao giờ nhớ được số điện thoại của bố mẹ đâu mà. Hôm qua con ngủ lại nhà Hà. Con định sạc pin xong sẽ gọi ẹ nhưng mà quên mất. (Nói dối không chớp mắt ~~)
– Ừ thôi được rồi. Về nhà nhanh đi nhá – Uôiiii! Yêu mẹ tôi quá đi cơ ^3^
– Vâng ạ ~^^
~~>TRƯỚC CỬA NHÀ~- *xuống xe* Byee nha! Mai gặp (hôm nay là chủ nhật) – Cố cười tươi hết cỡ để che cái sự ngượng ngùng
– Ừ, bye ^^
Khi xe của Phong đã đi, không còn nhìn thấy được nữa, tôi mới vào nhà.
– Con chào bố mẹ ạ – Oang oang
– Về rồi à? – Bố hỏi
– Vâng ạ – Cười
– Về rồi thì đi ra đây, tôi hỏi tội – Gằn từng chữ. Chết con rồi mẹ ơiiiii. Nhìn sang mẹ ánh mắt cầu cứu.
– Để con nó lên tắm rửa cái đã, có gì thì tí ăn cơm rồi nói – Mẹ là nhấtttttt