Tao Thích Mày, Thật Đấy !

Chương hap 12: Bắt cóc


Bạn đang đọc Tao Thích Mày, Thật Đấy !: Chương hap 12: Bắt cóc

Thôi thì hãy cho qua cái sự việc đáng xấu hổ đấy đi nào. Ngọc Anh à, hãy quên những việc vừa xảy ra và tận hưởng cái ngày đi chơi đi nào.

Aduduuuuu, cái gì kia???? Nhìn thích thế!!!!
– Mày, mày ơi, cái gì kia??? Chơi cái đấy đi mày ơiiiii
– Mày bị dở à?? Cái đấy nó chỉ là cái Tàu lượn siêu tốc thôi mà! Làm gì mà như lần đầu thấy vậy?
Aizzzz, khổ cái nỗi là cái thân con này nó chưa được chơi cái trò này bao giờ cả. Khổ ghê cơ TT ==”
– Kệ mày, tao muốn chơi – Nằng nặc đòi
– Đi – Phong đẹp trai ^^
Và thế là mọi việc được dẫn đường đến chuyến tàu lượn đến TÌNH IU 🙂
– Phong, mày ngồi với Ngọc Anh nhá, tao ngồi với Hà hớn nỳ của tao – Bạn Vũ suýt đẹp trai
– Sao cũng được.
…OMGGG! Phong đồng ý kìaaa. Ôi cuộc đời của con sao nó tươi đẹp vậy nè?? ( Mèo: Mới vừa nãy anh ý chở chị ra công viên còn gì?? / NA: Chú có vẫn đề gì với chị? / Mèo: À dạ thôi, em chào chị ạ *lùi lùi ra sau* *chạy mất dép* )
– Woo hooooo! Nó chạy chắc thích lắm nhỉ? – Tôi

– Tí nữa rồi kiểu gì chả hét ầm lên. Nhìn cái lúc mày vào cái nhà ma là biết – Con bạn TỐT của tôi
– Dạaaaa!
Nhưng mà cái sự thật thì bao giờ cũng phũ phàng, công nhận là các cụ nói cấm có sai. . . .
– Áaaaaaaa mẹ ơiiiii
– Uhuhuhuhuuuu con chưa muốn chếttttttttt
– Oéeeee
ba chấm và ba chấm
– Mày ơi, đợi tao đi du lịch sang Washington DC ( WC ý ạ) một lát rồi tao quay lại ngay nhá *chạy đi không thèm ngoảnh lại*
Và đằng sau cái con bé đang khổ sở thì là một đám người đang cười đến đau cả bụng nhưng cũng chả được bao lâu nữa và một nhóm người mặc áo đen, đeo kính đen, nói chung là đen từ đầu đến chân đang nhìn theo từng bước chân của nó. Một người ăn mặc bụi bậm, khuôn mặt đẹp một cách lạnh lùng lộ rõ ánh cười nhàn nhạt bước lên phía trước đám đó, nói:
– Giải quyết nhanh lên rồi lấy tiền về
~>Iêm là cái thằng dùng để chuyển không gian và thời gian~~- Oẹeeee
Cái bụng dạ của tôi ơi! Thích thì thích thật đấy nhưng mà cứ chơi là lại nôn ẹo kiểu này chắc chết mất thôi TT

Rửa mặt sạch sẽ, tôi đi ra ngoài WC. Bỗng có ai đó chụp một cái khăn tay bịt mồm tôi lại. Tôi cố gắng giẫy giụa nhưng không được, cơ thể tôi dần mềm oặt đi, không thể cử động nổi. Mắt tôi cứ díp lại, tôi cố gắng để tỉnh táo hơn nhưng không được. Tôi ngất đi.( Mèo: Ngủ đi thì đúng hơn chị ạ / NA: Sao chả như nhau?)
Trong lúc lim dim, tôi có thể nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại: “Bắt được rồi, chuẩn bị tiền đi” “…” “ở đâu”c”…” “được”
~>Đồng thời trong lúc đó tại địa điểm khác~~- Sao lâu thế chưa thấy Ngọc Anh về nhỉ? – Hà
– Anh không biết, mình thử đi tìm xem, ở đây chỉ có mấy khu vệ sinh thôi, tìm một tí chắc là sẽ thấy thôi – Vũ
– Vậy bọn mình đi tìm thử đi, Phong, cậu ở lại nếu Ngọc Anh có quay về – Hà
– Ừ
_____Một lúc sau______
– Không thấy Ngọc Anh đâu cả, thử gọi điện rồi cũng không nghe máy – Hà hổn hển nói ( Chị ý là vừa mới chạy ấy mà)
– Tao đi kiểm tra camera an ninh rồi, Ngọc Anh bị bắt cóc rồi – Vũ chạy lại, hổn hển chẳng khác gì ai kia
– Chết tiệt! – Mở điện thoại – Tìm Ngọc Anh cho tôi *mặt tức giận*
[HẾT CHAP 12]
Hello m.n :)))
Mèo is backkkk
So sorry các rdrs vì cái sự chậm không thể chậm hơn này
Nhưng mà bây giờ thì đã có một ai đó triệu hồi Mèo đến đây để viết tiếp truyện đây ạ :)))
Tuần sau thi hk r mà vì các bạn mà Mèo bỏ thời gian ra để viết truyện đây ạ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.