Tào Tháo Thiên Bá

Chương 11: LƯU, QUAN, TRƯƠNG ĐI NGỰA TỚI


Bạn đang đọc Tào Tháo Thiên Bá – Chương 11: LƯU, QUAN, TRƯƠNG ĐI NGỰA TỚI


Sau khi nghênh đón Thiên tử, bước đầu chính quyền được ổn định, Tào Mạnh Đức quyết tâm giải quyết vấn đề cơ bản nhất là đời sống của trăm họ.
Tào Mạnh Đức hỏi Quách Gia:
– Theo ngài, nhiệm vụ cấp bách trước mắt của chúng ta là gì?
Quách Gia trả lời ngay:
– Phát triển sản xuất, ổn định lòng dân, làm cho người người no đủ thì mới chinh phục được thiên hạ.
Đúng vậy, phải lo cái ăn cho dân. Không có lương thực thì lòng người không phục. Quân Khăn vàng cũng vì cái dạ dày mà sinh sự đấy thôi. Trương Nhị Cẩu trước khi chết còn muốn được ăn no; cảnh tượng nhìn thấy hôm đi săn thú, tất cả những cái đó, một lần nữa lại lướt qua đầu óc Tào Mạnh Đức. Ký Châu là vùng đất trù phú nổi tiếng, nhưng quân của Viên Thiệu đôi khi còn phải nhờ vào lá cây để sông, quân Viên Thuật đóng ở Thọ Xuân vẫn phải bắt cua mò ốc. Các đạo quân khác đều phải chạy ngược, chạy xuôi, thần đói đang rình rập khắp nơi. Không có lương thực các cánh quân nhỏ sẽ tự tan rã, còn nói gì đến thắng lợi. Quách Gia phân tích thêm như vậy.
Tào Mạnh Đức sốt ruột hỏi luôn:
– Nhưng ai là người có kinh nghiệm về phát triển nông nghiệp đây?
Quách Gia nói:
– Tảo Tử là người thích hợp nhất.
Tảo Tử nguyên là viên quan một vùng ở Duyện Châu. Thời kỳ Trương Mạc, Trần Cung làm phản, Tảo Tử cố thủ ở thành Đông A, giúp Tào Mạnh Đức lậpược công lớn. Tào Mạnh Đức nhanh chóng ời Tảo Tử đến, và hỏi thẳng về vấn đề sản xuất lương thực. Tảo Tử nói:
– Quân Thanh Châu biên chế cách đấy bốn năm đều là nông dân, cho họ sản xuất ở đồn điền khi đóng quân ổn định; đồng thời chiêu mộ những người dân lang thang cho tiến hành trồng trọt. Bề trên đầu tư hạt giống, nông cụ… Sau khi thu hoạch chia phần theo một tỷ lệ nào đó. Có như vậy mới làm ọi người phấn khởi, tích cực phát triển nông nghiệp.
Tào Mạnh Đức nắm chặt tay Tảo Tử và nói:
– Ngài nói rất có lý. Duyện Châu trải qua loạn lạc, đất không có chủ, nhà không có người. Chúng ta có thể đưa ruộng đất về cho nhân dân, lại có sự cung cấp bên quân đội, đấy mới thật là những đảm bảo vững chắc.
Tảo Tử lại nói thêm:
– Cùng với sự phát triển nông nghiệp, chúng ta sửa chữa đê điều làm cầu cống, khơi dòng chảy, đào mương máng v.v… Xin cho Hàn Hạo trợ giúp tôi, vì ông ấy giỏi về mặt thuỷ lợi.
Hàn Hạo vốn làm quan dưới quyền Viên Thuật. Trong chiến dịch Khuông Đình, Hàn Hạo ra hàng Hạ Hầu Đôn. Hiện nay ông là quan trong Ngự lâm quân của Tào Mạnh Đức.
Thế là dòng suy nghĩ của Tào Mạnh Đức lại rơi vào một việc rất lớn. Họ Tào phấn khởi vô cùng: “Trời đã không phụ ta, người người đã giúp đỡ ta!”.
° ° °
Trong khi Tào Mạnh Đức đang xúc tiến thành lập các đồn điền, củng cố lực lượng nội bộ thì hai địch thủ ở phía đông nam liên minh quân sự với nhau là Lã Bố và Viên Thuật phản kích mạnh mẽ. Sau khi bị Tào Mạnh Đức đánh bại ở chiến dịch Khuông Đình, Viên Thuật chạy về Hoài Nam chỉnh đốn quân lực. Vào cuối đời Hán, Hoài Nam là vùng đất không bị chiến tranh tàn phá, nên sản vật phong phú, nguồn thuỷ sản dồi dào, khiến lực lượng của Viên Thuật hồi phục nhanh chóng.
Sau khi bị Tào Mạnh Đức đánh cho tan tác ở Duyện Châu, quân đoàn của Lã Bố, bằng chiến thuật đánh úp; đã giành được chính quyền của Lưu Bị ở Từ Châu. Quân đoàn Lã Bố ngày càng mạnh, phạm vi ảnh hưởng ngày càng rộng, là một uy hiếp thực sự cho Viên Thuật. Bởi vậy, Viên Thuật chủ động cầu thân. Ở tây bắc có Lưu Bị đóng ở Tiểu Bái, phía tây có Tào Mạnh Đức, buộc Lã Bố phải đồng ý với lời đề nghị của Viên Thuật. Để thử lòng Lã Bố, Viên Thuật cử đại tướng Kỷ Linh tiến công Lưu Bị. Lưu Bị cử người đến cầu cứu Lã Bố. Các đại tướng trong doanh trại của Lã Bố đều cho rằng nên nhân cơ hội này tiêu diệt Lưu Bị, thống nhất Từ Châu. Khác hẳn tính lỗ mãng, đại khái, Lã Bố cho rằng, Viên Thuật và các bộ phận quân ở phương bắc có nhiều quan hệ gắn bó, nếu diệt xong Lưu Bị, Viên Thuật sẽ chia quân thành một gọng kìm từ nam và bắc đánh chiếm Từ Châu. Bởi vậy, Lã Bố chủ trương giải toả những khó khăn cho Lưu Bị.
Đại quân của Kỷ Linh đánh tới phía đông nam huyện Bái, Lưu Bị sẵn sàng liều chết chống cự. Trong lúc hai bên đang rút kiếm, đặt tên thì quân Lã Bố tới hoà giải. Thấy chủ tướng quân liên minh xuất hiện, Kỷ Linh đành phải tạm thời cho rút quân. Trong đó, Lã Bố đột xuất, biểu diễn một màn kịch tuyệt vời: bắn trúng cái kích nhỏ đặt trên viên môn cách xa hàng trăm rưởi bước để chứng tỏ cho hai bên biết võ nghệ cao cường của mình, mặt khác việc hoà giải hai bên là thuận theo ý trời, khiến cho âm mưu tranh bá ở phương đông của Viên Thuật trở thành xôi hỏng bỏng không.
Vì e sợ tính tham lam gian trá của Viên Thuật và lòng phản bội vô thường của Lã Bố, Lưu Bị đã tranh thủ thời gian chiêu mộ binh sĩ tìm cách thoát khỏi thế lực của Lã Bố. Chẳng bao lâu Lã Bố biết chuyện, bèn cho người đến hỏi. Lưu Bị lo sợ, bèn nghe theo lời Tôn Càn, bỏ đất Tiểu Bái, chạy sang phía tây đầu hàng Tào Mạnh Đức.
Hôm ấy, Tào Mạnh Đức đang uống rượu ngâm thơ ở trong trướng, nghe nói Lưu Bị đến hàng, thoạt đầu thì Tào Mạnh Đức kinh ngạc, nhưng sau một lát trầm ngâm, lấy lại vẻ bình tĩnh như cũ, vẫn ngồi uống rượu ngâm thơ.
Tuân Úc thấy sốt ruột liền nói:
– Lưu Bị là một bậc anh hùng hào kiệt, về sau rất khó khống chế, chi bằng giết đi để trừ hậu hoạ.
Tào Mạnh Đức ấn tay vào bộ râu, không tỏ thái độ.
Tào Mạnh Đức cho triệu Quách Gia đến gặp riêng, Quách Gia nói:
– Chúa công đấy nghĩa binh, trừ loạn cho trăm họ, điều quan trọng nhất là phải giữ chữ tín, chiêu hiền nạp sĩ. Lưu Bị được kể là một anh hùng, nay vì tình cảnh hết sức khó khăn phải đến xin hàng. Nếu sát hại Lưu Bị, chúa công sẽ không giữ được đạo nghĩa, chẳng khác gì lang sói, liệu còn có ai dám đến theo chúng ta nữa không? Lưu Bị là người không khống chế, nếu chúa công lại có lòng khoan dung, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ sẽ kính mộ tài đức của chúa công mà qui phục chúa công. Nếu chỉ là một Lưu Bị mà phai mờ danh tiếng của chúa công, thì thật là đáng tiếc!
Tào Mạnh Đức cảm thấy những điều phân tích của Quách Gia thật có tình có lý.
Trình Dục gặp riêng Tào Mạnh Đức và nói:
– Lưu Bị không phải là loại người dễ cam tâm.gửi thân phận ở cửa người khác. Thả Lưu Bị chẳng khác gì thả mãnh hổ về rừng, có ngày hối không kịp. Nên học tập Hạng Vũ.
Tào Mạnh Đức nói giọng nghiêm khắc:
– Ngay nay thiên hạ đại loạn, cần có những người anh hùng biết đường kinh bang, tế thế như Lưu Bị. Không nên vì một người mà mất lòng tin ở thiên hạ. Ta đã biết cần phải đối xử thế nào với Lưu Bị. Các người không phải nói nữa. Dù sau này Lưu Bị có bội phản ta, ta cũng không hối hận.
° ° °
Tào Mạnh Đức đặt tiệc thết đãi Lưu Bị. Lưu Bị nói:
– Tướng quân bỏ qua điều hiềm khích khi xưa ở Từ Châu mà dung nạp một người tầm thường như tôi thì thực là khoan dung lắm lắm.
– Tiếng tăm nhân nghĩa, thương dân thời cai trị ở Từ Châu của Huyền Đức làm tôi khâm phục. Khôngỡ một người như ngài, thì bảo tôi giúp đỡ Viên Thuật và Lã Bố hay sao? – Tào Mạnh Đức tỏ ra rất khiêm tốn.
Trong bữa tiệc, Lưu Bị luôn thở dài, và sau đó thương cảm đến rơi lệ. Tào Mạnh Đức biết rõ Lưu Bị là người đa sầu đa cảm nên nói:
– Sứ quân đã đến đây giúp tôi vạch định kế hoạch cho việc lớn của thiên hạ, tại sao lại lo lắng. Có thể cho biết để tôi cùng chia sẻ được không?
Lưu Bị thấy Tào Mạnh Đức thành khẩn, nên nói:
– Lã Bố chiếm Tiểu Bái, ở đấy tôi còn hai người em cùng vợ con, tất cả không biết sẽ ra sao?
Tào Mạnh Đức an ủi:
– Sứ quân không nên quá đau buồn. Lã Bố lỗ mãng, sớm muộn rồi cũng sẽ phải đến đây nhận lệnh. Anh em, vợ con li tán chỉ là chuyện tạm thời. Trước đây sứ quân cư xử tốt với Lã Bố, chắc Lã Bố sẽ không sát hại người nhà sứ quân.
Hai người đang trò chuyện thì có quân đến báo:
– Lã Bố và Trần Cung liên kết với bọn giặc ở Thái Sơn, cùng nhau tiến công Duyện Châu.
Tào Mạnh Đức đập tay xuống bàn, miệng nói:
– Chính ta đang muốn cho con sói Lã Bố nếm một vài đòn đau để giải hận trong lòng sứ quân, nào ngờ hắn đã tự dẫn xác
Tào Mạnh Đức lệnh cho Tào Nhân dẫn ba ngàn quân đi đánh Bái Thành. Tào Mạnh Đức tự dẫn đại quân cùng Lưu Bị chặn đánh Lã Bố. Khi đến gần Tiêu Quan thì gặp bọn giặc Thái Sơn, Tôn Quan, Ngô Đôn, Doãn Lễ, Mạo Hi dẫn hơn ba vạn quân ra chặn đường. Hứa Chử bèn quát lớn:
– Lão Hứa ta theo chúa công đã lâu, nay mới có dịp khai đao.
Quả nhiên, với đôi tay để trần vung dao chém giết, cả bốn tướng kia đều không phải là đối thủ của Hứa Chử. Ai nấy lo chạy cho nhanh. Tào Mạnh Đức nhìn hoa cả mắt, và buột miệng nói:
– Quả là một viên hổ tướng.
Tào Mạnh Đức thừa thắng chiếm luôn Tiêu Quan.
Lã Bố nghe tin Tiêu Quan nguy khốn, liền dẫn quân quay về.
Tào Mạnh Đức được tin báo Lã Bố và Trần Đăng đang phóng ngựa quay về Tiêu Quan. Tào Mạnh Đức nghe xong hơi kinh ngạc, nhưng sau lại cười nói: “Ngày tàn của Lã Bố đã đến”.
Lưu Bị nghe tin Lã Bố, Trần Đăng về cứu Tiêu Quan, cảm thấy nhẹ cả người.
Lưu Bị nói:
– Tướng quân không thể xem thường Lã Bố, khi hăng lên, hắn có thể chống đỡ với hàng vạn người.
– Trần Đăng cứu Tiêu Quan, coi như là đem Tiêu Quan tặng chúng ta. – Tào Mạnh Đức chỉ nói có thế.
Lưu Bị nghĩ: có lẽ giữa Tào Mạnh Đức và Trần Đăng…
Sự việc có thê kể từ sau hôm Tào Mạnh Đức nghênh đón Hiến đế về Hứa Xương.
Trần Đăng đến gặp riêng Tào Mạnh Đức.

Trần Đăng nói:
– Lã Bố khoẻ nhưng vô mưu. Phản phúc vô thường. Phải tìm cách loại trừ con người này.
Tào Mạnh Đức cũng nói:
– Lã Bố lòng lang, dạ sói. Loại người này không thể phục vụ Triều đình lâu dài. Tiên sinh là người hiểu rõ hư thực của Lã Bố hơn ai hết.
Trần Đăng là người huyện Bái. Con của tướng Trần Khuê. Cha con Trần Khuê có công lớn trong việc Lưu Bị tiếp nhận Từ Châu mục. Lã Bố ỷ thế cướp đoạt Từ Châu, cha con Trần Khuê không thể không thuần phục, nhưng lòng dạ vẫn hướng về Lưu Bị, bất mãn với bọn Lã Bố. Cha con Trần Khuê có tiếng tăm ở Từ Châu, người người quí mến, nên Lã Bố không thể không trọng dụng. Đó chính là lý do Lưu Bị cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Ngay lúc đó, Tào Mạnh Đức đã cấp thêm cho Trần Khuê hai ngàn thạch. Phong Trần Đăng làm Quảng Lăng Thái thú. Trước khi chia tay, Tào Mạnh Đức dặn dò Trần Đăng: “Mọi việc ở miền đông xin uỷ thác cho hai cha con ngài”.
Lã Bố ba lần bảy lư̖giục Trần Đăng tiến cử mình với Tào Mạnh Đức để giữ chức Từ Châu mục. Kết quả thật không ngờ, cha con Trần Đăng vừa được thăng quan vừa được tăng lương, còn bản thân mình chẳng vớ được cái gì. Cho nên có lúc Lã Bố đã nổi nóng trách móc Trần Đăng:
– Cha con ngài khuyên ta nên hiệp đồng với Tào Tháo. Đoạn tuyệt quan hệ bên chỗ Viên Thuật. Ngày nay ta chẳng được một cái gì cả. Hai cha con ngài thì có nhiều may mắn. Nhất định các ngài đã phản lại ta!
Trần Đăng thong thả trả lời:
– Tôi đã gặp Tào công và nói rằng; nuôi dưỡng Lã tướng quân chẳng khác gì nuôi một con hổ, cần có nhiều thịt, cần cho ăn no, nếu không, hổ mà đói là có thể ăn thịt cả người. Tào công cười nói tôi so sánh không hoàn toàn chính xác. Người còn nói, nuôi dưỡng Lã tướng quân như nuôi chim ưng, lúc nào cũng phải để cho chim có cảm giác đói, thì nó mới ở với mình. Còn nếu thoả mãn đầy đủ nhu cầu của nó, nó sẽ bay đi luôn.
Lã Bố cho rằng Tào Mạnh Đức coi trọng mình, nên đã cho qua mọi chuyện.
Đoạn đối thoại trên là lý do để khi biết Trần Đăng và Lã Bố quay về cứu Tiêu Quan, Tào Mạnh Đức mới nói ngày tàn của Lã Bố đã đến.
° ° °
Trần Đăng dẫn quân vào Tiêu Quan. Nhân trời tối, đi hàng mấy chục dặm đến chỗ Tào Mạnh Đức để nói rằng:
– Việc tướng quân giao phó cho tôi hôm nay có thể hoàn thành. Tôi sẽ đốt lửa làm hiệu, bất ngờ đánh úp Tiêu Quan và quân của Lã Bố, khi chúng đến cứu viện.
– Thằng ranh Lã Bố đã đến ngày tận số. – Tào Mạnh Đức tỏ ra rất cảm kích.
Trần Đăng lại cử người đưa tin cho Lã Bố, hẹn hò đốt lửa làm hiệu cùng với Trần Cung tiến đánh Tào Tháo ở ngoài thành Tiêu Quan.
Đêm đó, Trần Đăng lại vào Tiêu Quan nói với Trần Cung:
– Tào Tháo đã trực tiếp tiến đánh Từ Châu. Lã tướng quân đã lui vào thành, Tiêu Quan trở nên đơn độc, có giữ cũng vô ích. Ngài nên nhanh chóng dẫn quân cứu viện Từ Châu!
Trần Cung không biết hư thực, nhưng khi nhìn thấy Trần Đăng cầm thẻ quân lệnh của Lã Bố, bèn nhanh chóng dẫn quân rút về Từ Châu. Trần Đăng cho đốt lửa làm hiệu. Nhìn thấy ám hiệu, Lã Bố cho quân tiến đánh Tiêu Quan và trong đêm tối gặp ngay quân của Trần Cung, hai quân chém giết lẫn nhau.
Tào Mạnh Đức vung roi, Hứa Chử cầm đao nhảy lên ngựa phóng thẳng tới cửa thành Tiêu Quan.
Tào Mạnh Đức đã chiếm được Tiêu Quan dễ như trở bàn tay.
Sáng sớm, tàn quân của Lã Bố và Trần Cung kéo về Từ Châu. Cửa thành Từ Châu đóng chặt, trong thành yên ắng như không có người. Lã Bố ở dưới thành lên tiếng gọi Trần Khuê, nhưng My Chúc đã ra trả lời:
– Trần Khuê đã bị ta giết rồi. Nay Từ Châu qui thuận Triều đình, mong Lã Bố tướng quân tìm đến nơi khác.
Lã Bố nghiến răng, lớn tiếng gọi Trần Đăng.
Trần Cung lắc đầu thở dài:
– Tướng quân vẫn chưa biết Trần Đăng là phản tặc hay sao?
Lã Bố hạ lệnh tìm kiếm Trần Đăng. Trần Đăng đã biến mất tăm.
Lã Bố đành phải nghe theo Trần Cung rút quân về Tiểu Bái.
Lã Bố trên đường rút quân gặp hai tướng Cao Thuận và Trương Liêu. Lã Bố nói:
– Hai vị không giữ Tiểu Bái lại dẫn quân tới đây?
Trương Liêu trả lời:
– Trần Đăng đến báo, chúa công bị vây ở Từ Châu, nên phải dẫn quân đến giải cứu.
Lúc này Lã Bố mới hiểu hết mọi chuyện.
Khi Lã Bố dẫn quân về đến Tiểu Bái đã nhìn thấy cờ của họ Tào cắm đầy trên mặt thành. Nhưng bất thần thấy Quan Vân Trường và Trương Phi xông ra, Lã Bố không địch nổi, liền mở một con đường máu, cùng Trần Cung chạy về Hạ P
Ba anh em trong đào viên gặp lại nhau trong cảnh ngộ này, mừng mừng, tủi tủi. Lưu Bị nắm chặt tay hai em, vừa khóc vừa nói:
– Thật như trong một giấc mơ!
My Chúc nói:
– Sứ quân yên tâm. Gia quyến bình yên vô sự.
Bây giờ ba anh em mới yên tâm hàn huyên những chuyện trong lúc ly tán.
° ° °
Theo kế hoạch của cha con Trần Khuê, tất cả các quận, huyện ở Từ Châu đều bị dẹp tan. Số tàn quân phối hợp với quân Tào vây đánh Hạ Phi.
Trình Dục hiến kế với Tào Mạnh Đức:
– Quân trung thành Lã Bố hiện đóng ở Hạ Phi. Nếu bị bức mạnh quá chúng sẽ phá vây sang hàng Viên Thuật. Hai người này câu kết với nhau, thì cục diện ở phía đông nam khó bề kiểm soát. Chi bằng ta vừa đánh vừa kêu gọi Lã Bố đầu hàng, làm xao xuyến lòng quân. Đồng thời cử một đạo quân có khả năng độc lập tác chiến trấn giữ vùng Hoài Tứ, nhằm cắt đứt mọi liên hệ giữa Lã Bố và Viên Thuật, làm tiêu tan ý đồ phá vây của Lã Bố.
Tào Mạnh Đức suy nghĩ một lát rồi nói:
– Chúng ta làm theo ý kiến của Trình t quân. Mau chóng cho người thảo chiếu gọi hàng, gửi cho Lã Bố. Lã Bố chẳng khác gì kiến bò trong chảo nóng, lại không thấy Viên Thuật đến trợ giúp. Lưu Bị trấn giữ Hoài Tứ, có hai viên đại tướng Quan, Trương, không dễ gì phá được vòng vây! Lã Bố liền suy nghĩ: làm tướng phải biết tiến, biết thoái. Ta cứ qui phục giặc Tào, khi có thời cơ sẽ lại tính sau.
Trần Cung khuyên can Lã Bố:
– Ai ai cũng biết Tào Tháo là kẻ gian trá. Hôm nay tướng quân đầu hàng hắn, ngày mai hắn sẽ nghiền nát tướng quân ra như cám.
Lã Bố mất hết cả tính hung hăng, kiêu ngạo, nói như tuyệt vọng:
– Ôn Hầu ta thừa biết giặc Tào là người như thế nào, nhưng nay…
Trần Cung nói:
– Đại quân của Tào Tháo từ xa tới, quân lương đều tốn rất nhiều mùa rét sắp tới, việc cung ứng lương thảo không thể kéo dài. Tướng quân có thể đem quân chủ lực đóng ở ngoài thành. Tôi và Cao Thuận trấn giữ trong thành Hạ Phi. Nếu quân Tào tấn công tướng quân chứng tôi sẽ đánh tập hậu. Ngược lại, quân Tào phá thành, tướng quân lại từ ngoài đánh vào. Không phá được thành, sĩ khí quân Tào sẽ sa sút, lương thực lại thiếu, bất quá mươi ngày quân Tào sẽ phải rút.
Lã Bố nghe lời Trần Cung, lệnh Cao Thuận cùng Trần Cung giữ thành, chuẩn bị dẫn quân đi cắt đứt đường tiếp tế của Tào Mạnh Đức. Vợ Lã Bố là Nghiêm thị khuyên chồng:
– Cao Thuận và Trần Cung vốn bất hoà. Tướng quân ra ngoài, không biết hai người có đồng tâm hiệp lực với nhau không. Ngộ nhỡ có chuyện gì thì e tướng quân sẽ không còn đường về. Trước đây Tào Tháo đã lấy tình cốt nhục đối xử với Trần Cung mà hắn vẫn làm phản. Tướng công đối xử với Trần Cung có bằng họ Tào không? Tướng quân ra đi ngộ nhỡ trong thành có biến thì thiếp…
Nói xong, Nghiêm thị nước mắt đàm đìa. Điêu Thuyền cũng khóc, khuyên Lã Bố không nên ra ngoài thành.Â� Nhìn thấy hai người phụ nữ khóc lóc, Lã Bố không làm theo lời Trần Cung nữa.
Trần Cung ngửa mặt trông trời mà than rằng:
– Chỉ mấy hôm nữa, đời ta sẽ nằm trong tù ngục của Tào Tháo.
Tào Mạnh Đức đánh mãi mà không hạ được thành liền nghĩ: Người cầm quân kỵ nhất là đưa quân đi đánh xa. Mình đã phạm sai lầm rồi chăng? Nên có ý muốn rút quân về Duyện Châu.
Quách Gia, Tuân Úc tích cực phản đối. Quách Gia nói:
– Lã Bố là kẻ hữu dũng vô mưu, lúc này nhuệ khí đã mất. Ba quân lấy tướng làm chủ. Chủ tướng mất hết khí thế, ba quân không còn ý chí chiến đấu. Trần Cung là người mưu lược, nhưng tác phong chậm chạp, ít ứng biến. Thời tiết sắp trở rét không lợi cho việc đánh xa. Nhưng trong lúc tinh thần Lã Bố chưa hồi phục, nếu cứ đánh mạnh thêm ít nữa, họ sẽ không chịu đựng nổi.
Tào Mạnh Đức như vừa hiểu được một chân lý lớn lao, bèn hạ lệnh dẫn nước sông Tứ Thuỷ, Nghi Thuỷ vào thành Hạ Phi, cắt đứt mọi đường giao thông bên ngoài. Lương thảo quân đội không còn được bao nhiêu Tào Mạnh Đức liền ra lệnh: tất cả phải ăn chá
Có một người đầu bếp húp trộm hai bát cháo, bị quân lính giải tới. Tào Mạnh Đức nhìn người đầu bếp dung nhan tiều tuy hình dáng gầy gò, Tào Mạnh Đức quay mặt đi và nói:
– Đưa ra chém đầu!

Hình dáng Trương Nhị Cẩu bỗng hiện ra trước mặt Tào Mạnh Đức. Tào Mạnh Đức lại nói tiếp:
– Thong thả, cho nó ăn thêm hai bát cháo nữa.
Người đầu bếp cúi đầu tạ ơn. Trước khi hành hình hắn khóc và nói:
– Có chết tôi cũng không ân hận. Chỉ tiếc là không được thấy quân ta lấy thành Hạ Phi.
Nghe xong, Tào Mạnh Đức cũng thấy ứa nước mắt.
° ° °
Trời đã sắp sang đông. Lương thực trong thành Hạ Phi cũng không còn được bao nhiêu. Trần Cung dự đoán lương thực quân Tào chắc cũng như vậy. Nên Trần Cung đề nghị Lã Bố hạ lệnh giảm lương thực trong toàn quân và không được bày đặt yến tiệc.
Tướng giữ thành tên là Hầu Thành một lần làm mất ngựa xích thố của Lã Bố. Lúc tìm được ngựa, có mấy vị tướng khác dâng lễ chúc mừng. Hầu Thành đem chia đều các lễ vật, có một phần dâng biếu Lã Bố. Nhìn thấy lễ vật, Lã Bố liền nổi giận:Â�
– Ta vừa cấm tiệc tùng. Nay các người lại đem rượu đến cho ta, có khác gì các ngươi đã chống quân lệnh.
Nói xong Lã Bố hạ lệnh chém đầu Hầu Thành.
Ngụy Tục và các tướng khác đứng ra van xin, Lã Bố mới chịu giảm xuống thành hình phạt bằng roi. Từ đó sự hiềm khích giữa các tướng lĩnh và Lã Bố càng gia tăng. Lã Bố là một kẻ thô lỗ, ai nấy đều lo cho số phận của mình. Do đó ý tưởng phản loạn dần hình thành ở khắp mọi nơi.
Mùa đông đã đến.
Quân của Hầu Thành làm phản. Ngụy Tục hưởng ứng theo.
Thời cơ chín muồi, Tào Mạnh Đức hạ lệnh tổng công kích.
Cửa thành Hạ Phi phía tây và phía bắc đều bị công phá. Cao Thuận và Trần Cung bó tay chịu trói. Trương Liêu cũng bị bắt khi cố phá vây. Lã Bố bảo vệ thê thiếp và gia quyến lui về cửa bắc.
Nhìn thấy Điêu Thuyền thật đáng yêu, Lã Bố nhớ đến câu chuyện của Hạng Vũ, bèn ôm lấy Điêu Thuyền. Trong lúc sinh ty tử biệt, Lã Bố đã không nghe thấy tiếng hò reo của quân Tào, đã điên cuồng hôn lên khuôn mặt của Điêu Thuyền, để tay vào bộ ngực ấm áp của nàng…
Hầu Thành, Nguy Tục cướp thanh hoạ kích để ở bên ngoài của Lã Bố, sau đó dễ dàng bắt trói lại khi hắn đang say mưa hoan lạc với Điêu Thuyền.
Trong lúc thẹn thùng, trông Điêu Thuyền càng xinh đẹp và đáng yêu. Hầu Thành nói vui:
– Chẳng trách Lã Ôn Hầu muốn chết ngay trên thân xác người đẹp.
° ° °
Lã Bố, Trần Cung, Trương Liêu được giải đến lầu Bạch Môn.
Tào Mạnh Đức, Lưu Bị đang ngồi ở đó. Quan Vũ, Trương Phi và những người khác đứng bên cạnh.
Một lá cờ lớn có chữ “Tào” đang phần phật trước gió đông. Lã Bố thản nhiên nói:
– Cuộc chiến tranh này đã kết thúc, việc lớn trong thiên hạ cũng đã xong.
Tào Mạnh Đức nói:
– Ta chưa hiểu hết được ý nghĩa của câu ông nói.
Lã Bố nói:
– Người mà ngài sợ nhất chính là Lã Bố này. Ngày nay tôi đã tâm phục. Giả dụ ngài cho tôi làm tiên phong của ngài, tôi nhất định sẽ giúp ngài bình định thiên hạ.
Tào Mạnh Đức chỉ cười mà không trả lời
Lã Bố bỗng nhìn thấy Lưu Bị ngồi ngang hàng với Tào Tháo liền quay sang nói to với Lưu Bị:
– Huyền Đức, hiện nay ngài là khách, còn tôi sẽ bị tù tội. Tôi bị trói chặt quá, đau đớn khó chịu, mong ngài nói giúp hộ tôi!
Tào Mạnh Đức nghĩ bụng: Lã Bố rất khoẻ, một chọi mười. Nếu ta cho hàng, Lã Bố có thể xung phong vào những nơi hiểm yếu, nên Tào Mạnh Đức cười nói:
– Trói hổ phải trói thật chặt. – Sau đó hạ lệnh cho tả hữu cởi trói cho Lã Bố.
Lưu Bị phát hoảng liền đứng ngay dậy và nói với Tào Mạnh Đức:
– Lẽ nào minh công đã quên chuyện Lã Bố đối xử với Đinh Nguyên và Đổng Trác rồi sao?
Tào Mạnh Đức bỗng tỉnh ngộ, liền hạ lệnh xử tử Lã Bố.
Khi bị giải đi, Lã Bố còn quay lại gào lên với Lưu Bị:
– Đồ tai to, kẻ bất nghĩa. Đã quên lúc ta bắn kích ở viên môn để giải nguy cho ngươi rồi sao?
Tào Mạnh Đức như nhận thức được điều gì, liếc nhìn Lưu Bị. Lưu Bị vẫn ngồi yên, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó thị vệ đã đẩy Trần
– Công Đài mưu lược hơn người, vừa qua mơ hồ theo gã thất phu Lã Bố. Nay trắng đen đã rõ, liệu có vui lòng ở lại giúp ta bình định thiên hạ không?
Tào Mạnh Đức có ý gọi hàng Trần Cung.
Trần Cung nói:
– Trước đây tôi đã bỏ ngài mà đi, vì ngài không ngay thẳng, dối trá và có nhiều âm mưu ác độc.
Mạnh Đức cười nói:
– Tào Mạnh Đức ta, không tính đến điều oán cũ. Còn lòng ta ngay thẳng hay không, sau này sẽ được đánh giá. Nay ta ngưỡng mộ tài năng của ông, thật lòng muốn giữ lại.
Trần Cung nói:
– Tôi là người đường đường chính chính trong thiên hạ, lẽ nào ngọc sáng lại để vào chỗ tối?
Tào Mạnh Đức nói:
– Ông không biết tiếc thân mình, thế còn mẹ già ai là người phụng dưỡng?
Trần Cung nói:
– Mẹ già như những người già khác, tôi nghe nói những người biết lấy hiếu trị thiên hạ thì không bao giờ giết hại cha mẹ người khác. Mẹ tôi sống chết thế nào là tu minh công, tôi không thể quyết định được.
Tào Mạnh Đức nói:
– Thế còn vợ con ông thì thế nào?
Trần Cung nói;
– Con trẻ như con trẻ khác, tôi nghe nói người biết lấy nhân trị thiên hạ thì không bao giờ giết hại con cháu người khác. Sự an nguy của vợ con tôi là quyền ở minh công, tôi không thể quyết định được.
Tào Mạnh Đức nghe xong, yên lặng hồi lâu, cảm thấy choáng váng, sau đó phẩy tay:
– Đưa ra ngoài kia đi!
Trần Cung vẫn không ngớt chửi mắng.

Thị vệ đưa Trương Liêu vào.
Tào Mạnh Đức chỉ Trương Liêu và nói:
– Người này trông quen quá.
Trương Liêu nói:
– Tôi và ngài đã gặp nhau ở Lạc Dương. Thật khó mà quên được. Chỉ tiếc rằng…
Tào Mạnh Đức nghĩ Trương Liêu có ý muốn hàng, nên hỏi luôn.
– Vậy tiếc
– Chỉ tiếc rằng lửa hôm đó không đủ để thiêu chết ông, kẻ quốc tặc.
Giọng Trương Liêu thật nghiêm khắc, nét mặt đanh lại. Tào Mạnh Đức đứng vụt dậy, rút luôn gươm ra. Trương Liêu mặt không biến sắc, và giơ cổ ra. Lưu Bị vội nắm lấy cánh tay Tào Mạnh Đức. Quan Vân Trường nói:
– Trương Liêu nổi tiếng là người trung nghĩa, tôi xin đảm bảo bằng tính mệnh của mình.
Tào Mạnh Đức liền cười lớn:
– Ta thích nhất là người trung nghĩa, nên mới đùa một chút thôi mà! – Nói xong, Tào Mạnh Đức tra kiếm vào bao và đi tới cởi trói cho Trương Liêu. Trương Liêu không ngờ Tào Mạnh Đức lại có tấm lòng như vậy, lấy đức báo oán. Ngay đến Lưu Bị cũng về đây, vậy mình còn phải suy nghĩ gì nữa? Trương Liêu quỳ trước mặt Tào Mạnh Đức:
– Tôi xin qui phục Tào tướng quân.
– Chúa công, vợ con Lã Bố giải quyết như thế nào?
Tào Mạnh Đức bỗng nghĩ ngay đến Điêu Thuyền, một mỹ nhân nhan sắc tuyệt vời, một người con gái đã làm tiêu ma mạng sống của Đổng Trác. Mình thật muốn xem nhan sắc cô ta đẹp như thế nào. Một người con trai chinh phục cả thiên hạ liệu có chinh phục nổi một người con gái không?
Tào Mạnh Đức nói:
– Cứ đưa về Hứa Đô, sau giải quyết.
° ° °
Hiến đế ở Hứa Xương cảm thấy vô vị. Cuộc sống không bình thường cứ thế trôi qua. Năm nay Hiến đế mười chín tuổi. Dáng người thanh tú, nét mặt trắng bệnh vì suốt ngày ở trong cung. Ngoài việc đọc sách viết chữ, những lúc nhàn quá, vô vị lại uống rượu ngâm thơ cùng Hoàng hậu và các cung phi.
Năm nay mùa đông ở Hứa Xương qua nhanh. Suốt cả một mùa không có ngày nào mưa. Bởi vậy, khi mùa xuân đến, ai nấy đều cảm thấy ấm áp.
– Trước đây Tào tướng quân hay vào cung, từ ngày diệt xong Lã Bố không thấy đến lần nào, có lẽ công việc trong quân quá ư bận rộn? – Hiến đế vừa chăm sóc mẫu đơn trong vườn vừa nói.
Đổng Thừa tựa mình bên cây trúc đào, nhìn khắp chung quanh rồi nói nhỏ:
– Người này cực kỳ thâm hiểm, không ai đoán biết được động cơ. Ngay đối với Hoàng thượng ra sao cũng không biết được.
Hiến đế phẩy hai tay, nét mặt buồn khổ và thở dài:
– Ta là Thái Thượng Hoàng thôi…
Hai người trò chuyện tâm đầu ý hợp, thì bỗng nhìn thấy Tào Mạnh Đức dẫn Lưu Bị đi thẳng vào vườn.
Hiến đế và Đổng Thừa, cả hai đều chăm chú nhìn người đi bên cạnh Tào Mạnh Đức, Đổng Thừa đã từng nghe nói Lưu Bị là người mặt vuông, tai lớn, tay dài quá gối, nên nghĩ: đây có lẽ là Lưu Bị.
Lưu Bị tiến lên trước một bước, hành lễ:
– Lưu Bị xin đến chúc mừng Hoàng thượng.
– Miễn lễ, miễn lễ.
Hiến đế thấy Lưu Bị tướng mạo đường hoàng, nét mặt hiền hậu. Hơn nữa, từ lâu đã biết tiếng Lưu Bị là người ôn hoà, khiêm tốn, nên rất mừng. Hiến đế bước nhanh đến đỡ Lưu Bị dậy.
Tào Mạnh Đức cảm thấy không vui khi nhìn Hiến đế thắm thiết với Lưu Bị. Lại càng không vui, khi hai người nói đến gia phả, và Hiến đế phải gọi Lưu Bị là hoàng thúc. Nhưng Tào Mạnh Đức lại nghĩ: những người cùng quê hương gặp nhau, tình cảm thắm thiết cũng là lẽ thường, huống hồ Hiến đế và Lưu Bị lại là đồng tông đồng tộc.
Tào Mạnh Đức đến trước Hiến đế nói về tài đức của Lưu Bị, do đó Hiến đế đã phong Lưu Bị là Tả tướng quân, Thành Đình hầu.
Tào Mạnh Đức về phủ không lâu, đã thấy Tuân Úc và các mưu sĩ khác đến gọi. Tuân Úc nói:
– Thiên tử gọi Lưu Bị là thúc phụ, điều đó có lẽ bất lợi inh công.
Tào Mạnh Đức chậm rãi trả lời
– Các ngài không phải lo nghĩ nhiều. Hoàng đế phải dựa vào chúng ta, hoàng thúc cũng thế thôi. Ta đã giữ Lưu Bị ở Hứa Đô. Hai chú cháu có thể luôn gặp nhau, nhưng cả hai đều nằm trong tay chúng ta. Điều ta lo ngại hiện nay là thái uý Dương Bưu. Dương Bưu là thân thích của Viên Thuật. Nếu người này, trong ngoài, câu kết với hai anh em họ Viên, có thể thiên hạ lại lâm vào cảnh chém giết. Cần phải loại bỏ người này.
Tuân Úc nói:
– Muốn tìm điểm yếu của Dương Bưu để xử tội thì quá dễ dàng. Mong các vị cứ làm như vậy.
° ° °
Đêm hôm trở về phủ, Tào Mạnh Đức đến tư thất gặp Đinh phu nhân. Hai người nói chuyện một lát. Tào Mạnh Đức không thấy Hồng Đàn, không thấy có hứng thú ngủ lại, nên lại lấy cớ quân tình bận rộn để quay về phủ.
Cô Thu chờ đợi ở trong phòng. Đêm khuya, tất cả đều tĩnh mịch. Chờ mãi không thấy Tào Mạnh Đức về phủ, cô đã cởi dây lưng, thay áo, chuẩn bị đi ngủ. Bỗng từ bên ngoài, một giọng nói rất quen thuộc:
– Cô Thu, Mạnh Đức đã về.
– Chúa công, muốn để em chết phải không?
Cô Thu không chờ để Tào Mạnh Đức khép kín cửa, đã gục đầu vào lòng Tào Mạnh Đức.
Tào Mạnh Đức luôn ngồi trên ngựa chỉ huy hàng ngàn quân sĩ chém giết, từ lâu không gần gũi với phụ nữ. Đêm nay, họ là đôi nam nữ, tình cảm mạnh mẽ như lang, hổ, xa nhau lâu ngày gặp lại, chẳng khác gì hạn hán gặp được mưa xuân.
Họ phải rất lâu mới lần được từ cửa vào đến giường, dù cách nhau chỉ một khoảng ngắn.
Cô Thu tuy đã hầu Tào Mạnh Đức nhiều năm, tuổi gần ba mươi, nhưng dáng người vẫn còn thon thả. Từ lâu cô đã thuộc lòng cung cách yêu thương của Tào Mạnh Đức.
Tào Mạnh Đức như ngựa quen đường cũ, thơm vào miệng cô, một tay xoa nhè nhẹ lên đôi núm vú chưa có trẻ bú bao giờ, tay kia sờ vào tai, rồi cổ, đến eo, đến phần lưng…
Cho đến khi mặt cô ửng đỏ lên, cô thít chặt lấy hai cánh tay của Tào Mạnh Đức, điên cuồng cắn vào cằm, vào miệng. Tào Mạnh Đức mới ôm cô đặt lên giường và cởi bỏ dây lưng áo khoác…
Tào Mạnh Đức là một hảo hán vung gươm trên lưng ngựa và cũng là người đàn ông hiểu cặn kẽ những ham muốn của một người phụ nữ.
° ° °
Ngày thứ ba sau khi Tào Mạnh Đức về phủ, Thái uý Dương Bưu bị kết tội câu kết với Viên Thuật cất quân làm phản. Tào Mạnh Đức cử Mãn Sủng đi trị tội. Lúc đó Khổng Dung từ Bắc Hải tìm đến Hứa Xương thTào Mạnh Đức.
Hai người vốn là cành vàng lá ngọc trong nền văn học. Tào Mạnh Đức vốn nghĩ Khổng Dung đến để đàm đạo về văn thơ, không ngờ Khổng Dung lại thẳng thắn khuyên can Tào Mạnh Đức.
– Dương Bưu, mấy đời đều ủng hộ Triều đình, sao lại có chuyện câu kết với Viên Thuật?
Tào Mạnh Đức không biết nên trả lời thế nào, đành nói:
– Đó là ý kiến của Triều đình.
Khổng Dung không nhượng bộ, nói trúng tận tim:
– Nếu Chu Thành Vương giết Triệu Công thì làm sao Chu công lại không biết?
Tào Mạnh Đức đành chịu, bèn hạ lệnh bãi chức Dương Bưu đuổi về quê. Nghị Lang Triệu Ngạn thân tình với Dương Bưu, đã tâu trình lên Hiến đế, mong Người xử phạt Tào Mạnh Đức về tội không tuân thánh chỉ, vô cớ hãm hại đại thần. Tào Mạnh Đức giận dữ, lập tức sai người đi giết Triệu Ngạn. Bách quan, đại thần lo sợ, kêu khổ.
Mưu sĩ Trình Dục một người rậm râu, nói với Tào Mạnh Đức:
– Ngày nay uy danh của minh công đã lẫy lừng thiên hạ, nên nhân cơ hội này lật đổ triều đình, lập nên chính quyền mới.
Tào Mạnh Đức nghe Trình Dục nói kinh ngạc vô cùng, hai mắt tròn xoe, trách móc Trình Dục
– Tại sao lại dám nói những điều đó với ta. Viên Thuật đã từng làm Hoàng đế đấy thôi, nhưng kết quả như thế nào?
Trình Dục chịu ơn đã nhiều, nay vui mừng đến hiến kế, nào ngờ bị Tào Mạnh Đức mắng xối xả một trận. Quả tình Trình Dục không hiểu nổi tâm tư của Tào Mạnh Đức.
Tào Mạnh Đức nghĩ đến ý kiến của Trình Dục mà thấy sợ. May sao bấy giờ chỉ có hai người. Trình Dục là tướng văn võ toàn tài, lòng trung vô hạn. Nhìn bóng dáng Trình Dục bỏ đi trong ánh hoàng hôn hôm đó, Tào Mạnh Đức cảm thấy bồi hồi xúc động. Tào Mạnh Đức nhớ lại lời lẽ trong bài tấu dâng lên Hoàng đế mà mình đã viết cách đây hai năm: “Trong trời đất người là quí. Lập vua, chăm dân đã là nguyên tắc”. Vậy Hoàng đế, Hoàng đế là gì? Quyền lực quyền lực là gì? Nó chỉ là một thứ công cụ, là hình tượng thống trị trong đầu óc người dân bình thường.
Lẽ nào vì những cái đó, ta phải tung hoành trong thiên hạ, giành giật với các bậc anh tài. Nhân dân an cư lạc nghiệp, đường lối rõ ràng, thì cần gì phải có Hoàng đế? Có điều ngày nay cục diện chính trị không ổn định, chư hầu cát cứ, nhân dân sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, không có quyền bính của đấng chí cao thì làm thế nào để hiệu triệu thiên hạ?
Nghĩ đến đây bàn tay của Tào Mạnh Đức đã nắm lại thật chặt. Tào Mạnh Đức hỏi Tuân Úc:
– Ta muốn mời Thiên tử đi săn, các ngài thấy thế nào?
Tuân Úc suy nghĩ rồi trả lời, ý tứ sâu xa và ý vị
– Lần trước khi đi săn ở Đào Sơn, Thừa tướng đã có được Quách Gia và Hứa Chử. Lần này đi săn, thu hoạch chắc sẽ lớn hơn.
Tào Mạnh Đức lấy tay chải râu, đầu lắc lư và nói:
– Trong thiên hạ, chỉ có Tuân Úc là người hiểu được ta.

° ° °
Tào Mạnh Đức đi song hàng với Thiên tử. Ngay phía sau là Lưu Bị, Đổng Thừa, một hàng người ngựa không được vui vẻ cho lắm.
Trong một thời gian dài gần đây, Hán Hiến đế ngày càng không thích Tào Mạnh Đức, nhưng không biết làm thế nào.
– Bệ hạ chắc đã đọc “Mạnh Tử”? – Tào Mạnh Đức đột nhiên hỏi Hán Hiến đế.
– Không đọc kỹ lắm! – Hán Hiến đế thản nhiên trả lời.
– Bệ hạ có nhớ những lời Mạnh Tử nói về Tề Tuyên Vương không? Đại khái Mạnh Tử nói, khi trăm họ nhìn thấy nhà vua đi săn mà nhăn mày, ai nấy tỏ vẻ đói khát, như vậy là nhà vua kém cỏi, không biết cai trị thiên hạ, khiến trăm họ phải lầm than, khổ ải. Còn nếu khi thấy Thiên tử đi săn mà ai nấy tiền hô hậu ủng, mặt mũi vui tươi, như vậy là nhà vua biết cai trị thiên hạ. Hôm nay bệ hạ đi săn tình hình thiên hạ ra sao
Tào Mạnh Đức nói xong, liền cho ngựa đứng lại chờ đợi các quan văn võ của mình.
Quay đầu nhìn lại thấy cả một đội ngũ, cờ xí phần phật, che kín bầu trời, tiếng chân đi rầm rập, Tào Mạnh Đức cảm thấy rất tự hào. Điều mà Tào Mạnh Đức quan tâm hiện nay không phải là vấn đề Hiến đế trả lời câu hỏi đó ra sao.
Hán Hiến đế vô cùng nhục nhã, nhưng khi nhìn thấy Tào Mạnh Đức uy phong ngời ngời, đầu ngẩng cao, khom mình trên lưng ngựa, thì đành phải nuốt giận, tỏ vẻ bình thường.
Đoàn người đi săn bắn rầm rầm rộ rộ kéo vào một cánh rừng rộng chừng vài trăm dặm vuông.
Hán Hiến đế và Tào Mạnh Đức dừng ngựa chờ đàn thú được dồn đến.
– Hoàng thúc, hôm nay ta muốn được xem hoàng thúc biểu diễn như thế nào? – Hán Hiến đế lớn tiếng gọi Lưu Bị cũng đang đứng chờ ở góc bên kia, ý chừng Hán Hiến đế muốn mượn uy phong của Lưu Bị để hạn chế phần nào khí thế của Tào Mạnh Đức.
Khi đó có một con thỏ từ trong lùm cây chạy ra, Lưu Bị giương cung đặt tên và chỉ nghe đánh “sạt” một tiếng, con thỏ đã lăn quay giẫy giụa vài cái rồi yên hẳn.
Hán Hiến đế vui mừng, vừa vỗ tay vừa hét lớn.
– Trúng rồi! Hoàng thúc bắn trúng
Tào Mạnh Đức nhíu mày nói:
– Tài nhỏ mọn không đáng nói.
Khi vòng sang một cánh rừng khác, bỗng có một con hươu từ đâu chạy ra, Tào Mạnh Đức vừa cười vừa nói với vẻ mặt xem thường:
– Bây giờ đến lượt bệ hạ thử xem!
Hán Hiến đế, hai chân kẹp vào bụng ngựa tay rút tên bằng vàng trong túi đựng tên, giương chiếc cung chạm trổ bằng ngọc và ba mũi tên bay ra, nhưng con hươu vẫn tung tăng ở chỗ cũ. Hán Hiến đế vô cùng chán nản, nhưng cũng muốn Tào Mạnh Đức thử xem, để họ Tào mất mặt với mọi người, nên Hán Hiến đế nói:
– Nghe nói Thừa tướng võ nghệ cao cường, xin đến lượt ngài.
Tào Mạnh Đức nói:
– Thần không mang tên theo.
Hán Hiến đế nói tiếp:
– Thừa tướng hẹn trẫm đi săn, lại không mang theo tên, như thế là thế nào?
Tào Mạnh Đức nói:
– Tên của thần là loại vô hình, người khác không nhìn thấy. Xin mượn tên vàng của Hoàng thượng để thử xTào Mạnh Đức mượn được cung chạm ngọc và tên vàng của Hán Hiến đế, nhưng vẫn chưa bắn.
– Thừa tướng hoa mắt rồi, vì sao lại chưa bắn?
Hán Hiến đế mong sao Tào Mạnh Đức cũng bắn không trúng.
– Hươu đang yên lặng gặm cỏ. Bắn chết nó chẳng khó khăn gì. Mà như vậy thì có gì đáng phải nói? – Tào Mạnh Đức dứt khoát bỏ cung, tên xuống.
Nhưng đúng như lúc con hươu bắt đầu phóng chạy thì mũi tên vàng đã cắm vào yết hầu con vật.
Binh lính và những người phụ trách nhặt xác những con vật bị bắn chết, rút mũi tên vàng từ con hươu ra và nghĩ rằng Hán Hiến đế bắn trúng nên vội lớn tiếng hoan hô:
– Bệ hạ bắn trúng rồi! Bệ hạ bắn trúng rồi! – Các quan, các tướng cũng hoan hô và nhanh nhẹn, chẳng khác gì đàn chim sẻ, bay đến chỗ Hiến đế, miệng hô lớn: “Vạn tuế”.
Tào Mạnh Đức ngồi trên mình ngựa như nghe thấy tiếng trống trận thúc quân nên vượt lên trước, che khuất mất Hán Hiến đế. Các tướng sĩ xung quanh lấy làm bất bình. Quan Vân Tường giận dữ chửi thầm: “Giặc Tào muốn cướp đoạt ngôi, trời đất không dung”, và định xách dao phóng ngựa đến chỗ Tào Mạnh Đức. Lưu Bị thấy vậy bèn kéo áo ngăn lại. Tay của Đổng Thừa cũng đang nắm chặt đốc kiếm.
Tất cả những gì xẩy ra trong khoảng khắc đều không qua khỏi mắt Tào Mạnh Đức.
Lưu Bị đánh ngựa lên trước chắp tay chức mừng:
– Thừa tướng quả là cao cường. Bị tôi xin được chúc mừng.
Tào Mạnh Đức cười và quay lại nói với Hiến đế.
– Đấy là nhờ vào hồng phúc của Thiên tử!
Năm ấy, Tào Mạnh Đức bốn mươi nhăm tuổi.
Cùng Thiên tử đi săn trở về, Tào Mạnh Đức cảm thấy như có một cái gì đó vô hình đè nặng lên tâm hồn mình. Nhất cử, nhất động của Quan Vân Trường, Lưu Bị và Đổng Thừa đều làm cho Tào Mạnh Đức bồn chồn lo lắng. Đêm đêm giấc ngủ không thành hoặc luôn luôn bị những cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc.
“Lưu Bị, Đổng Thừa, ta sẽ giết ngươi!”
Tào Mạnh Đức choàng dậy, giụi mắt, nhìn thấy Đinh phu nhân nằm nghiêng sang một bên, ngủ rất ngon lành.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng có Sưa Hi Khan. Ta, ta muốn quét sạch thiên hạ!”.
Tào Mạnh Đức ngồi bật dậy, giụi mắt, cô Thu trần truồng, lồng ngực như sóng nhấp nhô, đang say sưa trong giấc ngủ.
Lập nghiệp lớn trong thiên hạ là khó khăn. Mỗi lần tỉnh giấc, Tào Mạnh Đức thường than thở
° ° °
Để sớm có thể thoát khỏi những cơn ác mộng, Tào Mạnh Đức ời Tuân Úc và Quách Gia đến gặp.
Không chờ để Tào Mạnh Đức phải mở miệng, Quách Gia đã nói trước.
– Gần đây sức khoẻ Thừa tướng không tốt, hay hoảng loạn. Nhất định có điều gì quan trọng?
Tào Mạnh Đức vẫn yên lặng, lông mày nhíu lại.
– Đừng trách tôi nói thẳng, nhất định là Thừa tướng chưa biết nên giải quyết Lưu Bị như thế nào. Giết hay không giết! – Giọng Tuân Úc rất dứt khoát.
Tào Mạnh Đức đã lấy lại được tinh thần, tự tay rót đầy lai chén rượu cho Tuân Úc và Quách Gia.
– Hai vị là những người tài tính toán việc lớn trong hiên hạ. Các vị đã nắm được những điều ta băn khoăn. Vậy hãy cho ta ý kiến để giải toả những ưu lo trong lòng.
Quách Gia nói:
– Lưu Bị thất thế, suốt ngày lo sợ. Họ định đến với anh em Viên Thiệu, nhưng hiện ăn ở với chúng ta. Ngày nay việc ba anh em ăn cơm của Tào thừa tướng đủ để thiên hạ hiểu rằng Tào công không phải là kẻ tiểu nhân, không biết dung nạp người khác. Chúng ta vừa mới giết Triện ạn, đuổi cổ Dương Bưu, mọi người đã có ý kiến. Nếu bây giờ lại giết Lưu Bị, con người có nhân có đức, thì đứng về mặt đạo nghĩa chúng ta đã thất bại.
Không giống với Quách Gia, Tuân Úc chậm rãi trình bày ý kiến của mình:
– Thừa tướng khoan dung với Lưu Bị, đối xử như thượng khách, hiển nhiên đó là lòng nhân nghĩa. Nhưng lòng nhân cũng lớn bé khác nhau.
Tào Mạnh Đức cảm thấy thú vị liền đặt chén rượu xuống và hỏi Tuân Úc:
– Theo lý giải của ngài thì thế nào là lòng nhân lớn, lòng nhân bé?
Tuân Úc chậm rãi trả lời:
– Nhìn thấy người gặp nạn, đói rét, bệnh tật và chết chóc, nhiều người đã nẩy lòng trắc ẩn, hoặc nhỏ lệ, hoặc ra tay giúp đỡ. Đó là lòng nhân bé.
Tào Mạnh Đức chăm chú lắng nghe.
– Thế còn lòng nhân lớn?
– Khi đất nước điêu tàn, thiên hạ hỗn loạn, dám đứng ra chỉnh đốn kỷ cương, đem lại thái bình, thịnh vượng cho trăm họ như Tào công đang làm hiện nay, chính là lòng nhân lớn.
Tào Mạnh Đức rót đầy chén rượu.
– Trước đây có những điều ta chưa hiểu rõ!
Tuân Úc nói tiếp:
– Lưu Bị tạm thời giữ yên lặng, ngày ngày vun cây tưới nước, bởi vì lông cánh của Lưu Bị còn yếu ớt. Một khi có thời cơ, nhất định Lưu Bị sẽ cao chạy xa bay. Tấm gương của người trước là bài học cho đời sau. Mong sao Thừa tướng đừng bao giờ là người mua danh chuốc tiếng khen như Tây Sở bá vương kia.
Quách Gia nói:
– Hãy đừng nóng vội ra tay. Chờ xem động cơ của Lưu Bị ra sao rồi sẽ bàn tiếp.
Nghe hai người nói chuyện, Tào Mạnh Đức nhận thức sâu sắc hơn hai chữ “nhân nghĩa” mà từ bấy đến nay thường cứ băn khoăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.