Tàng Yêu

Chương 41


Bạn đang đọc Tàng Yêu – Chương 41

Nguyệt Quỳnh rất bội phục trí nhớ của mình, hắn chuẩn xác, không chút lầm lẫn về đến khách ***. Trở về phòng, hắn liền bị Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo vây quanh.

“Công tử (Nguyệt Quỳnh), ngươi đi đâu ? !”

Tay chân Nguyệt Quỳnh như nhũn ra, miệng lưỡi khô khốc, cả người vô lực, hắn đẩy Hồng Hỉ cùng Hoa Chước ra, khí nhược nói: “Để ta ngủ một lát, ngủ dậy rồi nói sau.” Bước nhanh vào phòng ngủ, tay Nguyệt Quỳnh run rẩy cởi bỏ áo choàng. Khuôn mặt hắn trắng bệch, bốn người kia sợ hãi không thôi.

“Nguyệt Quỳnh, ngươi xảy ra chuyện gì? Có phải thân thể không thoải mái hay không?” Hoa Chước sợ đến mức mặt hắn cũng trở nên trắng nhợt. Nguyệt Quỳnh ngồi trên giường cởi giày, Hồng Hỉ lập tức quỳ xuống cởi giày cho hắn.

Nằm lên giường, Nguyệt Quỳnh run lẩy bẩy nói: “Hồng Thái, ngươi tìm cho ta một bộ nữ trang. Ta ngủ dậy cần mặc.”

“Công tử. . . . . .” Hồng Hỉ  Hồng Thái bị bộ dáng của công tử dọa khóc.

Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại: “Có thể có đại sự, chờ ta ngủ dậy rồi nói sau. Các ngươi chờ ta.” Kéo chăn qua đỉnh đầu, ngủ trước đã. Có lẽ khi ngủ dậy hắn sẽ phát hiện đây chỉ là một cơn ác mộng. Hồng Hỉ  cùng Lê Hoa Chước canh giữ ở bên giường, Hồng Thái cùng An Bảo đi mua nữ trang.

Thiêm thiếp ngủ, Nguyệt Quỳnh ngủ thật sự không yên, chỉ toàn mơ thấy ác mộng. Trong mộng hắn biến thành nữ tử, bụng thật lớn, thật lớn, có hài tử ở trong bụng hắn gọi hắn là nương. Có người ở bên tai gọi hắn, lau mồ hôi cho hắn, Nguyệt Quỳnh tỉnh dậy.

“Nguyệt Quỳnh, ngươi có chuyện gì? Ngươi đừng làm ta sợ.” Đôi mắt Lê Hoa Chước hồng hồng, trong mắt còn ngấn lệ.

Nguyệt Quỳnh nhìn hắn một hồi, ý thức dần dần hồi phục, đó không phải ác mộng. “Đã mua nữ trang về chưa?” Giọng nói rất khàn.

“Công tử, đã mua về rồi.” Hồng Thái đem xiêm y lại đây, đôi mắt hắn cùng Hồng Hỉ đều sưng đỏ, vừa nhìn liền biết đã khóc.

Nguyệt Quỳnh muốn đứng dậy, lại phát hiện mình không có khí lực. “Hoa Chước, đỡ ta đứng lên.” Lê Hoa Chước nhanh chóng nâng hắn dậy, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Hoa Chước, đừng khóc, giúp ta thay nữ trang. Lát nữa, ngươi cùng Hồng Hỉ đưa ta đến một nơi. Hồng Thái cùng An Bảo đi tìm chỗ ở.” Bốn người gật đầu. Dưới sự trợ giúp của Lê Hoa Chước cùng Hồng Hỉ, Nguyệt Quỳnh thay nữ trang, bụng càng rõ ràng hơn.

“Áo choàng.”

Hồng Thái lấy áo choàng mặc vào cho công tử, Nguyệt Quỳnh đội mũ lên.


“Hoa Chước, ra khỏi khách ***, ngươi kêu ta là tỷ tỷ. Hồng Hỉ, ngươi gọi ta là tiểu thư.”

Hai người gật đầu.

“Hồng Thái, tìm một chổ ở bí mật, càng tĩnh lặng càng ít người càng tốt.”

Hồng Thái gật đầu.

Dặn dò xong rồi, Nguyệt Quỳnh đưa tay sờ lên bụng, khẽ cắn môi: “Đi!”

Được Hồng Hỉ Hoa Chước nâng, Nguyệt Quỳnh đi vào lầu một của khách ***, tìm thấy khách *** lão bản. Dựa theo sự phân phó của công tử, Hồng Hỉ  hỏi: “Lão bản, xin hỏi đại phu tốt nhất nơi này ở đâu?”

“Đại phu tốt nhất a,” lão bản suy nghĩ, nói, “Phùng đại phu ở ‘hắc ngưu hạng’, Vương đại phu ở ‘lục viên phố’ chính là hai đại phu tốt nhất trong thành. Bất quá chúng ta đều thích tìm Phùng đại phu, ngài ấy rất tốt, thường không thu tiền của dân chúng. Vương đại phu thì không thiện tâm như vậy.”

Khách *** lão bản không hề biết những lời này của hắn đã làm cho tâm Nguyệt Quỳnh nhanh chóng rơi xuống nơi tận cùng. Phùng đại phu chính là đại phu tốt nhất, chẳng lẽ là, hắn thật sự có thai ? Không thể nào! Hắn là nam tử!

“Tiểu thư, chúng ta tìm đại phu nào?”

Cắn răng: “Vương đại phu.”

Nhanh hỏi Vương đại phu ở nơi nào, Hồng Hỉ mướn một cỗ kiệu, nâng “tiểu thư” không đi bộ được đi tìm Vương đại phu. Ngồi bên trong kiệu, Nguyệt Quỳnh che miệng, kìm nén cảm giác buồn nôn ghê tởm. Ai đến nói cho hắn, hắn đang xảy ra chuyện gì? Từ đại phu chính là tên lang băm!

Tìm được y quán của Vương đại phu, Lê Hoa Chước liền đi vào tìm đại phu, Hồng Hỉ  giúp “tiểu thư” hạ kiệu. Chỉ chốc lát sau, Lê Hoa Chước đi ra, nói: “Tỷ tỷ, Vương đại phu đang ở bên trong.”

Nguyệt Quỳnh chân mềm nhũn, khẽ gật đầu.

Vào y quán, Nguyệt Quỳnh được nâng đến hậu viện, Vương đại phu ngồi bên thạch bàn. Lê Hoa Chước đỡ Nguyệt Quỳnh ngồi xuống, nói: “Vương đại phu, tỷ tỷ nhà ta thân thể không khoẻ, người xem thử nàng có chuyện gì không.” Nói xong, hắn kéo tay trái của Nguyệt Quỳnh đặt lên bàn. Ngón tay trắng muốt tựa cọng hành, càng tựa như ngọc thạch, thon dài xinh đẹp tuyệt trần.

Vương đại phu đã hơn bốn mươi, hắn đưa tay đặt lên cổ tay Nguyệt Quỳnh, chỉ chốc lát sau, hắn cười nói: “Tỷ tỷ nhà ngươi không có chuyện gì cả, chỉ là có thai thôi.”


“A!”

Nguyệt Quỳnh nuốt tiếng kinh hô xuống. Hồng Hỉ Hoa Chước có vẻ trấn định hơn nhiều, Lê Hoa Chước hỏi: “Đại phu, ngài chắc chắn không? Chúng ta mới đến đây, tỷ phu nhà ta lại không ở nơi này, nếu tỷ tỷ của ta thực sự có thai, ta phải nhanh chóng đưa thư cho tỷ phu.”

Bị người khác hoài nghi y thuật của mình, Vương đại phu mất hứng nói: “Mạch tượng của tỷ tỷ nhà ngươi tuy rằng có chút kì lạ, âm dương tiềm ẩn, nhưng ta tuyệt đối sẽ không chẩn sai. Hơn nữa bụng của nàng đã lớn, xem mạch tượng cũng đã hơn bốn tháng. Quỳ thủy [kinh nguyệt] của ngươi hẳn là đã mấy tháng không có đi.”

Nguyệt Quỳnh phát mộng, choáng váng, da đầu khẽ run lên. Quỳ thủy là cái gì a.

Nét mặt Lê Hoa Chước biến đổi, nói: “Hình như là đã lâu không có.”

“Có thế chứ.” Vương đại phu bảo tiểu đồng lấy giấy bút đến, “Tỷ tỷ nhà ngươi gần đây tâm thần không yên, nghỉ ngơi không tốt, có chút khí nhược, ta khai chút thuốc dưỡng thai dưỡng thần dưỡng khí cho nàng. Nấu ba chén nước chắt thành một chén, một bộ dược tiên nấu hai lần, một ngày uống hai cử. Nửa canh giờ sau khi ăn cơm thì uống.” Viết xong đơn thuốc, Vương đại phu giao cho Lê Hoa Chước. Hắn vừa nhìn, thấy có nhân sâm, lộc nhung cùng rất nhiều dược liệu quý báu. Người thường làm sao uống nổi.

“Hoắc” một tiếng, Nguyệt Quỳnh đột nhiên đứng lên, xoay người chạy ra ngoài. Bước chân uy vũ sinh phong [nhanh như gió] thoạt nhìn không giống như nữ tử bình thường.

“Tỷ tỷ (tiểu thư)!” Lê Hoa Chước cùng Hồng Thái vội vàng đuổi theo. Thấy bọn họ chưa bốc thuốc mà đã rời đi, sắc mặt Vương đại phu trở nên rất khó coi.

Ngồi lên kiệu, Nguyệt Quỳnh hạ lệnh: “Trở về.” Hồng Thái cùng Hoa Chước không dám trái lời, vội vàng bảo kiệu phu khởi kiệu. Ngồi trên kiệu, sắc mặt Nguyệt Quỳnh thực sự rất nghiêm trọng, tay trái toàn tâm toàn ý sờ tới sờ lui bụng, đầu hắn không choáng váng, mắt không hoa, da đầu không tê rần. Về đến khách ***, Nguyệt Quỳnh uy vũ sinh phong bước xuống mặt đất, nhanh vào phòng, bảo Hồng Hỉ khóa cửa lại.

Ngồi ở trên giường, cởi áo choàng nhưng vẫn mặc nữ trang, Nguyệt Quỳnh thực nghiêm túc nhìn bốn người đang ngồi trên ghế trước mặt hắn. Trên mặt bốn người họ đầy vẻ lo lắng, khẩn trương.

“Hồng Thái, đã tìm được nhà chưa?”

“Công tử, tìm được rồi. Vừa vặn có một gia đình muốn đi ra ngoài tìm nhi tử, liền đem nhà ở tiện nghi bán cho chúng ta. Sân nhà đó rất lớn, ta cùng An Bảo đã xem qua, bọn họ chỉ cần  hai trăm lượng bạc.”

“Hai trăm lượng?” Da thịt Nguyệt Quỳnh nhói đau. Bất quá hắn hiện tại không quan tâm.


Sờ lên bụng mình, Nguyệt Quỳnh nghiêm túc nói: “Hồng Hỉ cùng Hoa Chước đều đã biết. Bất quá ta vẫn phải chính thức nói một tiếng chuyện này cùng các ngươi.”

“Nguyệt Quỳnh (công tử).”

“Các ngươi đều biết rõ, ta là nam tử, một nam tử không hơn không kém.”

Bốn người gật đầu.

“Nam tử có thể có thai không?”

Bốn người lắc đầu.

Nguyệt Quỳnh hít một hơi thật sâu: “Ta có thai, đại phu nói đã hơn bốn tháng.”

Bốn người không chút hé răng.

Nguyệt Quỳnh lại hít một hơi thật sâu: “Ta là nam tử, không có khả năng có thai. Nhưng hiện tại, ta xác thực đã có thai. Nếu ta là quái thai, nhiều năm như vậy, ta đã sớm có thai, sẽ không phải là đến tận bây giờ mới có.”

“Nguyệt Quỳnh. . . . . . Ngươi dự định, làm thế nào?” Lê Hoa Chước thần sắc phức tạp nói.

Nguyệt Quỳnh cúi đầu nhìn bụng mình, hắn làm thế nào đây? Ai. . . . . .”Tiểu yêu quái ngươi, sao lại nhầm lẫn như thế? Chạy chỗ nào không chạy, lại cố tình chạy đến trong bụng ta.”

A?

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, trên mặt cư nhiên lộ nét cười. Hắn vuốt bụng nói: “Ta không có khả năng có thai, thế mà lại có. Ta chưa bao giờ nghe nói nam tử có thể sinh hài tử, nhưng hiện tại ta đã gặp rồi. Các ngươi nói xem đây chuyện gì?”

Lắc đầu.

Nguyệt Quỳnh ôn nhu cười nói: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng. Có lẽ trong bụng ta chính là một tiểu yêu quái hồ đồ. Nó muốn luân hồi sang kiếp khác, kết quả lại nhầm lẫn chui vào trong bụng ta, đến khi nó phát hiện ra cũng đã quá trễ.”

“Trước đây nương ta thường dẫn ta đi xem kịch, trong kịch đều là như thế. Yêu quái thiện lương sau khi chết đi, Thượng đế thương cảm chúng, liền cho phép bọn chúng luân hồi sang kiếp khác. Trong bụng ta nhất định là một tiểu yêu quái. Bất quá nó chỉ là tiểu yêu quái hồ đồ, không thấy rõ ta là nam hay là nữ, liền chui vào trong bụng ta.”

Nói tới đây, Nguyệt Quỳnh cười nhẹ: “Tiểu yêu này thực hồ đồ, bất quá còn biết tự bảo vệ mình. Vạn nhất ở trong phủ ta bị chẩn ra có thai, tuyệt đối sẽ không thể giữ tiểu yêu quái này. Khó trách Từ đại phu không có chẩn ra, hiển nhiên là do tiểu yêu quái này làm pháp thuật. Hiện tại chúng ta đã ra khỏi phủ, yêu lực của nó giảm xuống, cho nên ta mới có thể bị chẩn ra là đang mang thai.”


Miệng Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo mở thật to.

Nghĩ là bọn họ đã bị dọa, Nguyệt Quỳnh liền trấn an nói: “Không phải sợ, tuy rằng nó chính là tiểu yêu quái, bất quá đó đã là kiếp trước của nó, kiếp này nó sẽ biến thành người.”

“Nguyệt Quỳnh. . . . . .” Lê Hoa Chước lắp bắp gọi.

Nguyệt Quỳnh thở dài, sau đó liền tự động viên mình: “Nếu nó đã chui vào trong bụng ta, ta phải sinh hạ nó ra, tiểu yêu quái chỉ có một cơ hội luân hồi sang kiếp khác, không sinh nó ra thì thực đáng thương . Nhưng là. . . . . .” vẻ mặt Nguyệt Quỳnh trở nên khó xử, “Ta làm sao sinh nó ra đây? Ta cũng không biết nữ tử sinh hài tử như thế nào. Nương ta kể ta được sinh ra từ rốn của nàng, có thể nào tiểu yêu cũng chui ra từ rốn của ta?”

“Nguyệt Quỳnh!”

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, thấy bốn người đều thực kích động, hắn bỗng nhiên hồ đồ.

“Ngươi thực sự dự định, đem hài tử, sinh hạ ?”

Nguyệt Quỳnh vừa nghe, liền nở nụ cười: “Đúng vậy, nó đã lớn được bốn tháng, nó muốn được sống, muốn biến thành người.”

“Nguyệt Quỳnh!” Lê Hoa Chước đột nhiên lao đến ôm lấy hắn, giọng nói nghẹn ngào, “Ta đã nghĩ, ngươi sẽ không, muốn hài tử này.”

“Công tử. . . . . .” Hồng Hỉ Hồng Thái kích động gần khóc.

Nguyệt Quỳnh đưa tay trái vỗ vỗ Hoa Chước: “Sao ta lại không cần nó? Ta bình thường ngay cả con giun cũng không dám giết, làm sao dám giết một hài tử, hơn nữa còn là hài tử ở trong bụng ta. Ta sẽ sinh hạ nó, nuôi nó lớn lên. Ngươi, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng An Bảo, sẽ giúp ta nuôi nó lớn đúng không?”

“Ân! Ân!” Lê Hoa Chước vội dùng sức gật đầu.

Hồng Hỉ Hồng Thái bước lên ôm lấy công tử, mắt ngấn lệ. “Công tử, đây là hài tử của ngài, là tiểu công tử của chúng ta.”

Nguyệt Quỳnh cười ra tiếng: “Nó không phải tiểu công tử, nó là tiểu yêu quái.”

“Công tử (Nguyệt Quỳnh). . . . . .”

Bốn người nín khóc, mỉm cười, một tảng đá lớn, cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Nguyệt Quỳnh một tay ôm ba người, vừa thở dài vừa khẽ cười, kế hoạch của hắn sẽ phải hoãn lại. Chẳng lẽ đây là thiên ý?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.