Bạn đang đọc Tàng Yêu – Chương 40
Xe ngựa chạy về hướng Hợp Cốc, dọc theo đường đi cũng không vội vàng. Trong xe được phủ một lớp đệm thật dày, Hồng Thái lái xe cực kỳ cẩn thận, Nguyệt Quỳnh cũng không cảm thấy khổ sở gì, chỉ là dạ dày khó chịu khiến hắn luôn muốn nôn. Đi được ba ngày, bọn họ cuối cùng cũng đến Hợp Cốc. Trời đã tối, năm người trước tiên đi tìm khách *** để ở, Nguyệt Quỳnh bảo Hồng Hỉ Hồng Thái đi tìm một gian nhà thích hợp, bọn họ muốn ở nơi này an cư trước.
Đêm khuya, Nguyệt Quỳnh lặng lẽ leo từ trên giường xuống. Hồng Hỉ Hồng Thái đã ngủ, hắn lẳng lặng khoác một kiện xiêm y, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, rồi khẽ đóng cửa lại. Đi đến cạnh cửa sổ ở gian ngoài, Nguyệt Quỳnh đẩy song cửa, ngồi xuống. Hai ngày nữa chính là ngày mười lăm tháng tám, mặt trăng trên bầu trời đã không chờ được mà tròn vành vạnh, sáng trong. Ngày mười lăm tháng tám. . . . . . là dịp tương phùng người thân hàng năm. Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt Nguyệt Quỳnh, từng giọt từng giọt, càng ngày càng nhiều. Nếu lúc trước hắn không gặp Nghiêm Sát, hắn lúc này sẽ như thế nào?
Đã bao nhiêu lâu không thoải mái, thống khoái mà khóc? Cho dù cánh tay phải bị tổn thương, hắn cũng không rơi một giọt lệ nào. Khóe môi mang theo nụ cười, Nguyệt Quỳnh nhìn ánh trăng, càng không ngừng rơi lệ. Sau khi ra phủ, rất nhiều áp lực nặng nề đặt nơi đáy lòng hắn không thể khống chế mà bừng lên. Hắn không thể để cho Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo lo lắng vì hắn, cả đời này, hắn đã làm cho rất nhiều người mệt mỏi vì hắn, thậm chí là vì hắn mà mất mạng.
Nước mắt không thể ngừng rơi, Nguyệt Quỳnh cũng không miễn cưỡng, một lần khóc đủ, sau này hắn sẽ không khóc nữa. Hắn còn có rất nhiều chuyện trọng yếu muốn làm, sau này không còn có cơ hội để khóc nữa. Không biết đã khóc bao lâu, nước mắt của Nguyệt Quỳnh cuối cùng cũng ngừng. Lau khô mặt, hắn mỉm cười với chính mình. Vừa khóc xong, trong lòng thống khoái hơn nhiều. Đặt tay phải lên bàn, Nguyệt Quỳnh nương theo ánh trăng nhìn cái vòng tay bạc kia. Vốn định gỡ xuống, cùng nhĩ sức trả lại một lần cho Nghiêm Sát, nhưng hắn dùng đủ loại biện pháp đều không gỡ được, chỉ còn cách chặt tay. Hắn chỉ còn một cánh tay, ngẫm lại vẫn là quên đi, giữ nó.
Nghiêm Sát. . . . . . Nam nhân này cùng hắn dây dưa gần chín năm, hắn xem không hiểu, cũng nhìn không thấu. Hắn thừa nhận chính mình chưa bao giờ “hiểu” Nghiêm Sát. Nhưng nếu hiểu thì làm gì đây? Hắn đã lãng phí thời gian chín năm, hắn đã . . . . . . ở cùng y lâu như thế. Ai, sao lại nghĩ tới y? Buông tay phải xuống, Nguyệt Quỳnh một lần nữa ngắm nhìn ánh trăng.
Nếu hắn muốn ra khơi, Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo nhất định sẽ đi theo, nhưng hắn không thể mang theo bọn họ; thế nhưng nếu không ra biển, người của Từ thúc thúc có thể tìm thấy hắn hay không? Hắn không thể để cho Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo nhìn thấy vật kia, nếu không thực cần thiết, hắn thậm chí không thể lấy ra, nếu không sẽ có thể dẫn đến những rắc rối khôn lường.
Người nọ cũng quá keo kiệt, vì sao lại khấu trừ số bạc nên cho hắn? Nếu có chút tuyệt bút bạc kia, cộng với hai thỏi vàng, nửa đời sau của Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo sẽ không cần lo nữa, hắn cũng có thể an tâm rời đi. Cho dù là ra khơi hay là đi tìm người, hắn đều phải đi một mình. Có thể đi đâu kiếm bạc đây? Những thứ đáng giá trên người đã sớm bị đạo tặc lấy sạch sẽ, nếu khi đó hắn biết được vài thứ kia có thể cầm thành bạc, hắn hiện tại cũng không đến nỗi túng quẫn thế này. Nếu như thế, hắn cũng sẽ không gặp được Nghiêm Sát.
Xoa xoa dạ dày đang khó chịu, Nguyệt Quỳnh đứng dậy, nhẹ nhàng đi tới đi lui trong phòng. Khi nào thì thân thế hắn mới có thể hồi phục? Hiện tại đã là tháng tám, không biết tháng chín có thể ra khơi đi biển được không. Để chắc chắn…, hắn tốt nhất nên trực tiếp đi tìm Từ thúc thúc. Trước kia từng nghe người ta nói qua, thời gian này trên biển sóng to gió lớn, là thời điểm nguy hiểm nhất, chẳng lẽ phải chờ tới mùa đông? Nhưng khi đến mùa đông, trời lại rất lãnh, có thể tìm được thuyền không? Số bạc trên người hắn không nhiều lắm, trừ đi phần bạc lưu lại cho bốn người bọn họ, hắn chẳng còn bao nhiêu, không biết mướn một chiếc thuyền phải tốn bao nhiêu bạc. Đi đâu kiếm bạc đây? Nếu chờ đến khi thân thể hắn hồi phục, hắn sẽ xem có thể khiêu vũ làm xiếc kiếm bạc hay không. Bất quá tuyệt đối không thể để cho Hoa Chước bọn họ biết. Ai, lừa gạt bọn họ cũng rất khó khăn, thật sự đau đầu a. Đều do người nọ, khấu trừ bạc của hắn.
Ngồi một hồi, dạ dày lại khó chịu, Nguyệt Quỳnh đứng lên đi đi lại lại trong phòng. Lòng hắn thực loạn, sau khi ra khỏi phủ, những phiền não của hắn cùng tùy theo đó mà tăng lên, hắn lại bắt đầu không ngủ được. Trời dần dần lạnh, Nguyệt Quỳnh vẫn không chút buồn ngủ. Hồng Hỉ Hồng Thái còn đang ngủ, không muốn hai người lo lắng, hắn tự mình mặc xiêm y, để lại một tờ giấy nhắn, cầm áo choàng lặng lẽ ra cửa.
Hợp Cốc sáng sớm có chút mát lạnh, một đêm không ngủ, sắc mặt hắn nhất định không tốt. Nguyệt Quỳnh khoác áo choàng, tạo thành một chiếc mũ quấn quanh đầu, rời khỏi khách ***. Dọc theo đường đá, hắn vô mục đích tiến về phía trước, thuận tiện nhìn ngó những cửa hàng bên đường, xem có nơi nào để hắn kiếm tiền hay không. Sáng sớm, trên đường rải rác vài bóng người. Bầu không khí mang mùi bùn đất tự nhiên nhàn nhạt, Nguyệt Quỳnh ngửi thấy liền muốn nôn. Dạ dày của hắn ngay cả mùi bùn đất cũng bắt đầu bài xích.
Đi tới đi tới, Nguyệt Quỳnh đi lên một cây cầu. Dòng suối trong suốt đến mức có thể nhìn thấy đáy, chầm chậm chảy qua thành, có người ở bên suối vo gạo chuẩn bị điểm tâm, có người ở bên suối giặt y phục, khẽ đánh ngáp một cái, Nguyệt Quỳnh nhoẻn miệng cười. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên giặt y phục đã đem xiêm y của hắn cùng Nghiêm Sát làm rách. Sau đó hắn học được cách giặt xiêm y, học được cách nhóm lửa, học được cách nấu cơm. Bất quá sau khi Nghiêm Sát chạm vào hắn thì không cho hắn làm việc nữa. Lại nói tiếp, thực xấu hổ, kỳ thật hắn làm việc không tốt chút nào, cơm nấu ra thì khó nuốt. Khi đó hắn chỉ là gánh nặng, không biết gì cả, còn thường phải để Nghiêm Sát hầu hạ ngược lại hắn. Hắn làm công tử không được sủng cũng là hợp tình hợp lý.
Nới lỏng áo choàng, Nguyệt Quỳnh ngồi trên thành cầu, gió thổi bay mái tóc dài buông thõng trước người, thổi bay vạt áo choàng hắn quấn quanh người, làm lộ ra cái bụng đã trở nên béo của hắn.
“Khuê nữ, trên cầu rất lạnh, ngươi đừng ngồi ở đây.”
Đột nhiên, một vị đại thẩm đi đến bên cạnh Nguyệt Quỳnh nói. Nguyệt Quỳnh không phản ứng lại, người ta gọi khuê nữ mà. Thế nhưng vị đại thẩm kia lại đưa tay đẩy đẩy hắn. Nguyệt Quỳnh quay đầu, đôi mắt to dưới chiếc mũ đầy vẻ hoài nghi, là đang nói với hắn sao? Vừa định nói chính mình không phải khuê nữ, chợt thấy đối phương bày ra vẻ mặt quan tâm, khẽ nói: “Khuê nữ, mới sáng sớm sao lại ngồi một mình ở đây a? Xem cách ăn mặc của ngươi thì liền biết vừa trốn khỏi nhà đi chơi đùa phải không. Khuê nữ, không phải đại thẩm la mắng ngươi, nhưng ngươi đã sắp làm nương [mẹ] rồi, không thể hồ nháo nữa. Trên cầu rất lạnh, sẽ làm ảnh hướng đến hài tử*, mau xuống đi.” Nói xong, nàng liền kéo Nguyệt Quỳnh xuống.
[*nguyên văn QT: “đáy chậu đứa nhỏ”; đáy chậu: vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục. Ta edit thoáng ~]
“Đại thẩm?” Hài tử cái gì, khuê nữ cái gì, đại thẩm này đang nói gì vậy? Nguyệt Quỳnh phát mộng.
Nguyệt Quỳnh cúi đầu, thanh âm ôn nhu, đầu lại đội mũ, đại thẩm nghe ra nghi hoặc của “nàng”, lại hiểu thành ý tứ khác. Nhìn trái nhìn phải thấy không có ai khác, nàng thật cẩn thận hỏi: “Khuê nữ, thành thân chưa?”
Lắc đầu. Nguyệt Quỳnh còn đang suy nghĩ sao đại thẩm lại gọi hắn là khuê nữ. Cúi đầu nhìn một cái, hắn đang mặc nam trang a.
Đại thẩm vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền thở dài: “Ta nói khuê nữ a, ngươi sao lại hồ đồ như thế? Lại đây lại đây, đừng đứng ở này, một lúc nữa sẽ rất đông người.” Đại thẩm đem rổ kẹp vào cánh tay trái, tay phải lôi kéo Nguyệt Quỳnh đi đến dưới tàng cây đại chương [cây nhãn] sát bên cầu, cởi khăn trùm đầu của mình xuống, phủ lên chiếc ghế đá xanh thẫm, lại lo lắng mà đem bố khăn đựng trong rổ phủ lên, lúc này mới kéo Nguyệt Quỳnh ngồi xuống.
Ngồi bên cạnh Nguyệt Quỳnh, đại thẩm nhỏ giọng nói: “Khuê nữ, đại thẩm nói với ngươi a, ngươi đừng sợ, cũng đừng cảm thấy có gì xấu hổ, ai, trên đời này nam nhân xấu rất nhiều, đại thẩm biết ngươi nhất định là bị nam nhân lừa.”
A?
“Khuê nữ a.” Đại thẩm khẽ kéo bàn tay phải lạnh lẽo của Nguyệt Quỳnh, “Ngươi có biết không, ngươi có thai rồi.”
“A!” Nếu không phải tay phải của hắn không động được, Nguyệt Quỳnh nhất định sẽ rút tay ra, nhảy dựng lên.
Thấy thế, đại thẩm càng khẳng định suy đoán của mình, vỗ vỗ vai Nguyệt Quỳnh, nàng càng nhỏ giọng nói: “Khuê nữ, đại thẩm đã sinh bốn tiểu tử, vừa thấy bụng của ngươi liền biết ngươi đang hoài thượng oa nhi. Bốn tháng rồi đúng không, đã hoài thai rồi.”
Hắn nghe thấy cái gì? ! Hắn nghe thấy cái gì? ! Tay trái Nguyệt Quỳnh khẽ run rẩy, sờ lên cái bụng béo của mình, hắn có thai ? Không thể nào!
Đại thẩm nhìn sắc trời, lôi kéo Nguyệt Quỳnh đứng dậy: “Đi, đại thẩm mang ngươi đi gặp đại phu. Đừng sợ, bụng ngươi còn chưa hoàn toàn nhô lên, còn kịp.” Nói xong, đại thẩm nhiệt tâm không hề phân trần [giải thích], lôi kéo Nguyệt Quỳnh đang hoàn toàn ngây ngốc đi tìm đại phu.
Nguyệt Quỳnh mờ mịt hồ đồ bị đại thẩm kéo đến y quán. Cửa y quán còn chưa mở, hắn chợt nghe đại thẩm hô to: “Phùng đại phu, ngài thức dậy chưa? Ta mang trứng gà đến tặng cho ngài đây.”
“Đến đây đến đây.”
Một thanh âm già nua truyền ra, Nguyệt Quỳnh mờ mịt hồ đồ nghe thấy đại thẩm nói: “Khuê nữ, Phùng đại phu chính là đại phu tốt nhất trong thành, để hắn nhìn ngươi một cái.”
Cửa mở, một vị lão giả râu tóc bạc phơ bước ra đón đại thẩm vào: “Quế thẩm, lúc nào cũng để thẩm chiếu cố, thật sự là cám ơn thẩm.”
“Phùng đại phu sao lại khách khí như thế? Nếu không có ngươi, ta đã sớm gặp Diêm Vương rồi, bất quá chỉ là mấy cái trứng gà, đều là gà mái trong nhà ta đẻ. Ngài đã già, sống một mình ở đây, là hàng xóm láng giềng, mọi người chiếu cố lẫn nhau là chuyện đương nhiên.”
Đại thẩm kéo Nguyệt Quỳnh vào, bảo hắn ngồi xuống. Nàng đem trứng gà đưa cho Phùng đại phu, nhỏ giọng nói: “Phùng đại phu, ta gặp một khuê nữ ở trên đường, dường như nàng đã mang thai, ngài nhìn thử một cái.”
Phùng đại phu vừa nghe, hơi kinh ngạc một chút. Sau đó hắn đặt trứng gà xuống, đóng cửa lại. Mặc kệ ở đâu, một khuê nữ chưa thành thân mà đã mang thai đều là chuyện xấu. Nhìn chăm chú, đối phương mặc nam trang, Phùng đại phu đầu tiên là có chút hồ đồ, kết quả hắn vừa thấy bụng Nguyệt Quỳnh, liền lập tức ngồi xuống cạnh Nguyệt Quỳnh, nói: “Khuê nữ, để ta xem mạch cho ngươi.”
Nguyệt Quỳnh vẫn còn mờ mịt.
Đại thẩm nghĩ rằng hắn sợ hãi, liền kéo tay trái của hắn đặt lên bàn. Phùng đại phu ấn lên cổ tay Nguyệt Quỳnh, đầu ngón tay băng lãnh tạo cảm giác thực thoải mái, ý thức của Nguyệt Quỳnh đã trở lại một chút. Hắn nuốt nuốt nước miếng, trực giác cảm thấy nguy hiểm.
Một lát sau, khuôn mặt Phùng đại phu đầy vẻ nghi hoặc. Đại thẩm vội vàng hỏi: “Phùng đại phu, xảy ra chuyện gì? Khuê nữ này không có việc gì đúng không.”
Phùng đại phu lắc đầu: “Mạch tượng của khuê nữ này có chút kỳ quái.”
Thân thể Nguyệt Quỳnh khẽ run rẩy, hắn vốn không phải là khuê nữ.
“Có chuyện gì không?” Đại thẩm còn gấp hơn so với “khuê nữ”.
“Mạch tượng của khuê nữ này giống như âm, lại giống như dương, ta chưa bao giờ gặp qua loại mạch tượng này.”
“A? Vậy khuê nữ này có thai rồi phải không?”
Phùng đại phu gật gật đầu: “Tuy rằng mạch tượng kỳ lạ, bất quá quả thật là có hỉ, hơn bốn tháng.”
“Không thể nào!” Nguyệt Quỳnh theo bản năng rút tay về, hắn là nam tử! Giọng nói của Nguyệt Quỳnh tuy rằng không lanh lảnh giống như nữ tử, bất quá lại ôn nhu, rất êm tai, Phùng đại phu cũng không có nghi ngờ, mà chỉ nói: “Lão phu làm đại phu đã hơn ba mươi năm, sẽ không nhìn lầm. Khuê nữ, mạch của ngươi thật sự giống như có thai.”
Đại thẩm thở dài: “Ta đã nói mà. Bụng đã nhô lên, vừa nhìn liền biết ít nhất bốn tháng. Khuê nữ, nhà ngươi ở đâu?”
Nguyệt Quỳnh choáng váng, sửng sốt, đầu trống rỗng, hắn, có thai? Thấy hắn không nói lời nào, Phùng đại phu cùng đại thẩm đều đoán được chuyện đã xảy ra. “Khuê nữ, ngươi bị người ta lừa phải không?”
Lắc đầu. Không có. Sao hắn lại mang thai?
“Khuê nữ, ngươi đã không phải bị người ta lừa, vậy ngươi chính là lẻn ra khỏi nhà đi. Ngươi nhìn mình xem, cũng không biết mình sắp phải làm nương, còn mặc nam trang đi ra ngoài ngoạn. Khuê nữ, ngươi là khuê nữ nhà ai, ta đưa ngươi trở về.”
“Ta. . . . . .” Vừa mở miệng, Nguyệt Quỳnh lập tức ngậm miệng. Để người khác nghe ra hắn là nam tử, hắn sẽ bị xem là yêu quái mà bắt lại! Nuốt nuốt nước miếng, Nguyệt Quỳnh kéo áo choàng đứng lên. Cúi đầu về hướng đại thẩm cùng Phùng đại phu thay lời cảm tạ, hắn vội xoay người bước đi.
“Khuê nữ!”
Đại thẩm định đi kéo hắn lại, nhưng bị Phùng đại phu bắt được. Nhìn “nàng” như thế, không chỉ mất hứng mà còn thất kinh, cho dù không phải bị người ta lừa, tình hình có lẽ cũng không tốt hơn. Khi khuê nữ giơ một tay mở cửa, Phùng đại phu hảo tâm nói: “Khuê nữ, nếu ngươi không muốn hài tử này, ngươi hãy tìm ta.”
Nhanh chân chạy khỏi nơi đáng sợ này, đầu óc Nguyệt Quỳnh chỉ ngập tràn một ý niệm: hắn nên trở về ngủ.