Đọc truyện Tàng Tình – Chương 45
Đông Ly Mộ Vân dừng bước lại, “Ta thích một người…”
Thanh âm của y ép tới rất thấp, chỉ nói một câu như vậy liền khó có thể tiếp tục, dừng dừng, nhưng vẫn cố gắng mở miệng.
“… Thích đến khó có thể tự thoát khỏi, nhưng lại không dám cho hắn biết, chỉ có thể yên lặng giấu phần cảm tình này trong lòng… Cất giấu cất giấu, phần yêu mến ấy vẫn bị cho vào trong góc không thấy mặt trời, liền ức chế không được sinh ra tà niệm…
“Từng có đủ loại mơ mộng, thậm chí động tới ý niệm như thế này — ‘Có phải nắm thiên hạ trong tay, người mong nhớ cũng có thể thuộc về ta hay không?’… Không biết ngươi có từng có loại cảm giác này…”
“Ta có.”
Đông Ly Mộ Vân sửng sốt, không ngờ Lăng Thanh trả lời trắng ra như thế, liền thấy con ngươi Lăng Thanh thanh minh nhìn mình, ánh lửa nhảy trong con ngươi hắn, giống như là vốn bùng cháy trong mắt hắn.
Lăng Thanh nói, “Ta cũng đã từng giống như Đông Ly đại ca ngươi, thích một người, giấu sâu trong lòng, chỉ dám lấy một loại thân phận khác tiếp cận y… Thế nhưng không ngờ bởi vậy đúc xuống sai lầm không thể cứu vãn, cho nên ta và y phải đeo vết thương cả đời, hối hận cả đời, cùng với ngăn cách vắt ngang giữa hai người khó mà tiêu tan cả đời…”
“Thật ra những lời ngươi vừa nói với An Dương vương… Yên Vân Liệt cũng đã từng nói với chúng ta.” Đông Ly Mộ Vân không thể quên biểu tình khi nam nhân kia nói những lời đó, nam nhân đường hoàng tiêu sái, không chỗ không thấy phong lưu, lúc nói những lời này có thể làm cho người ta rõ ràng cảm giác được, vết thương mà “Cập Đệ” của An Dương vương tạo thành theo như lời gã, đối với bọn hắn mà nói, hệt như đất trời biến mất.
“Vậy sao?” Lăng Thanh ngẩn ngơ một chút, “Lúc trước khi ta biết chân tướng, ta có lúc còn không dám tin, thậm chí cho là người mình tín nhiệm lại làm như vậy với ta, nhất định có nguyên nhân không thể không làm như vậy… Nhưng ta lại không qua được cửa này của chính mình, vì sao ta và Yên Vân Liệt phải cả đời bị thống khổ và hối hận hành hạ như thế, cho dù lỗi là tự chúng ta tạo thành, nhưng nếu không phải là bởi vì ‘Cập Đệ’, liệu mọi thứ có thể khác hay không…”
Lăng Thanh nói, một tay níu ngực, nắm thật chặt vạt áo nơi đó, thu đi biểu tình trên mặt, ánh mắt có chút mờ mịt liền muốn tiếp tục đi về phía trước.
Đông Ly Mộ Vân kéo hắn lại, “Lăng Thanh! Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì…”
Cảm giác tay Lăng Thanh run rất kịch liệt, bất an và áy náy trong lòng Đông Ly Mộ dâng lên, từ trong lời nói của Yên Vân Liệt và hắn có thể biết, vì “Cập Đệ”, trên người bọn họ nhất định đã phát sinh chuyện gì đó không thể xoay chuyển, cũng tạo thành vết thương rất lớn đối với bọn họ…
Lăng Thanh cúi đầu, như là đang khắc chế tâm tình của mình, một lát mới khôi phục lại, rút tay về, sau đó nhẹ giọng nói, “Là hài tử…” Thanh âm của Lăng Thanh run rẩy, “Là một hài tử.”
“Hài tử?”
Đông Ly Mộ Vân nhớ tới, khi đó triều đình bên này nhận được tin tức, là người của Hoắc Hiền đã giết vợ góa con côi của Kỳ Tĩnh Việt, mà làm trọng thương nhân sĩ giang hồ ở cùng một chỗ với bọn họ.
Lúc đó y cũng cho rằng Lăng Thanh bọn họ lọt vào bất trắc, không ngờ không lâu sau biết được Nguyễn Tố Tuyết và nhi tử của Kỳ Tĩnh Việt cùng với Lăng Thanh bình yên trở lại Vãn Nguyệt sơn trang, nhưng trong thư của Lăng Quảng Hải nói Lăng Thanh bị trọng thương, mà lại bị kích thích, rơi vào trong điên cuồng tình tự bất định…
Đông Ly Mộ Vân cảm thấy chỗ ngực bị thứ gì đâm một cái, đau đến y giật mình, “Lăng Thanh, hài tử kia chẳng lẽ…”
Lăng Thanh gật gật đầu, “Chết ở trong tay những người của Hoắc Hiền đó… là hài tử của chính ta…”
Trong đầu Đông Ly Mộ Vân nổ tung một tiếng ầm, lập tức rơi vào trống rỗng, bên tai vang ong ong.
Lăng Thanh xoay người lại, biểu tình lẳng lặng đối mặt Đông Ly Mộ Vân vẻ mặt khiếp sợ, không dám tin, “Đó là hài tử của ta, cũng là của Yên Vân Liệt…”
Thấy Đông Ly Mộ Vân nghi hoặc nhíu mày, Lăng Thanh khẽ ngẩng đầu, tầm mắt giống như xuyên qua lối đi chật hẹp này dừng ở xa xa.
“Nói ra xác thực khó mà tin được, khi đó ta cùng Yên Vân Liệt đi hái quả của khôi thạch liên trong truyền thuyết, không ngờ dưới khôi thạch liên nối với địa mạch, khiến cho núi lở. Ta bị sơn thạch đánh trúng vết thương và nội phủ, Yên Vân Liệt liền cho ta uống khôi thạch liên… Khôi thạch liên không chỉ có thể làm sống người chết, thêm thịt cho xương trắng, nó còn có một tên gọi khác là ‘hàm thai’, nữ tử vô sinh nếu như ăn vào có thể sinh nhau thai trong cơ thể mang thai, cũng hữu hiệu với nam tử…”
“Vậy về sau…?” Đông Ly Mộ Vân cũng cảm thấy rất khó tin, nhưng so với chuyện này, sự tình y mơ hồ đoán được mới càng làm y khó mà tin được.
“Về sau…” Lăng Thanh dừng một chút mới nói, “Về sau ta mang thai hài tử của Yên Vân Liệt, lúc biết là trên đường trốn tránh thủ hạ của Hoắc Hiền truy sát cùng tỷ tỷ. Yên Vân Liệt phát hiện trên người ta bị hạ ‘Cập Đệ’, lựa chọn đi nương nhờ Hoắc Hiền muốn đổi lấy phương pháp giải cổ…
“Chúng ta gặp nhau tại huyện Thanh Vân, tiếc là lúc trước ta vẫn dùng một thân phận khác tiếp cận y, y không nhận ra ta, làm ta bị trọng thương, mà hài tử của chúng ta ngay trước mặt hai chúng ta bị…”
Lăng Thanh rốt cuộc nói không được, khóe mắt đỏ ửng nghiêng đầu hung hăng cắn răng, da thịt trên mặt co quắp đến lợi hại.
Đông Ly Mộ Vân khiếp sợ được nói không ra lời.
Liên hệ Lăng Thanh nói, chuyện đã phát sinh lúc trước cũng có giải thích.
Khi đó ám sát Hoắc Hiền, Yên Vân Liệt hỏi mình, Tần Lâm ở nơi nào? Vì sao Lăng Thanh sau khi cứu Nguyễn Tố Tuyết trở về, bản thân hắn không chỉ bị thương nặng mà lại bị kích thích điên cuồng?
Sau khi tru diệt Hoắc Hiền, khi hẹn nhau với Yên Vân Liệt lấy thuốc giải, nhìn thấy ngọc bội mình tặng Lăng Thanh trên người gã, mà gã lại lần nữa tìm hỏi về người tên là Tần Lâm.
Sau đó Lăng Thanh không hiểu mà mất tích, lúc trở lại nói mình dưỡng thương ở Thiên Tuyệt sơn, mình lúc đó đã rất kỳ quái, hai người này lúc trước gặp nhau liền đao kiếm qua lại, Lăng Thanh sao có thể đi Thiên Tuyệt sơn dưỡng thương?
Trên đường đi Vũ Hoàn sơn gặp được Yên Vân Liệt, gã đang ôm nhi tử của mình, nói bé tên Tư Tần, lúc đó mình còn nói gã bên ngoài thanh danh phong lưu đa tình, không ngờ thì ra còn là một người nặng tình…
Nhưng mình sao lại không nghĩ tới? Tần Lâm, Lăng Thanh… không phải là cùng một người?
Tình tự của Lăng Thanh thoáng bình phục, nhưng bi thống trên mặt làm người ta khiếp đảm.
“Ngươi nhất định rất kỳ quái cổ trên người ta giải như thế nào… Cũng không phải là Yên Vân Liệt lấy được phương pháp giải từ chỗ Hoắc Hiền. ‘Cập Đệ’ bởi vì tìm được kí chủ mới, dời lên trên người hài tử ta mang khi đó… Hài tử kia dù cho tránh được một kiếp ấy, cũng không có biện pháp tránh được kiếp số này…”
Đông Ly Mộ Vân chỉ cảm thấy lại một lần nữa bị sét đánh ngang đầu, thân thể lảo đảo thụt lùi một bước, trong miệng thì thào, “Tại sao có thể như vậy… Sao có thể… Sao có thể?”
“Đừng tưởng rằng Lăng Thanh hiện giờ sống yên ổn, quá khứ này có thể không truy cứu… Thứ mà Lăng Thanh, thậm chí bản tọa đã mất đi, đều là thứ quý giá mà các ngươi không nghĩ tới, cũng chưa từng nhìn thấy.”
“Từng thử cảm giác tim bị móc ra chưa? Từng thử hận bản thân hận đến mức độ ngay cả chết cũng không thể tha thứ chưa?”
“Vương gia hẳn là rất rõ ràng, bởi vì một chuyện nào đó mà ta ngươi đều biết, ta có đầy đủ lý do hạ sát thủ với ngươi…”
“Ta không giết vương gia, nhưng xin vương gia nhớ kỹ, bởi vì ngươi, hai người ta và Yên Vân Liệt phải mang đau đớn cả đời, là cho dù lấy tính mạng của vương gia ngươi để hoàn lại, cũng hoàn không nổi…”
Lời của Yên Vân Liệt và Lăng Thanh lại lần nữa vang lên bên tai, y rốt cuộc hiểu hai người bọn họ vì sao lại nói lời giống nhau, vì sao lại nói bọn họ phạm sai lầm, dựng lên vì mình và An Dương vương… Lại thì ra là một ý niệm của mình, khiến cho Lăng Thanh chịu nhiều tao ngộ như thế…
Đông Ly Mộ Vân nghĩ cũng không dám nghĩ, Lăng Thanh lúc đó trơ mắt nhìn hài tử của mình thảm chết trước mặt mình, là tình hình như thế nào.
Vì sao lại như vậy?
Mình lúc đó nghĩ biết đâu như thế có thể hóa tương tư thành chân thực, mà những tình ý không dám biểu lộ ra này cũng không cần giấu sâu trong đáy lòng, lại không ngờ đây không chỉ làm cho mình rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, cũng thành kiếp của Lăng Thanh!
Đông Ly Mộ Vân nắm bàn tay trống không dùng sức siết chặt, đó là một sinh mệnh vô tội, lại là máu trong tim, thịt trong lòng bàn tay Lăng Thanh, mà mình lại không chút nào tự biết…
Giống như Yên Vân Liệt đã nói, Lăng Thanh coi mình như huynh trưởng, kính trọng, thậm chí sau khi phát sinh chuyện như vậy chưa có tới chất vấn mình, biết được mình gặp nạn, không để ý nguy hiểm ngàn dặm xa xôi chạy tới cứu mình…
Trong lòng có một thanh âm đang hô —
Đông Ly Mộ Vân! Ngươi uổng là huynh trưởng của người ta!
Đông Ly Mộ Vân! Ngươi uổng làm người!
“Lăng Thanh, tất cả đều là lỗi của đại ca…” Dứt lời, tay nâng Đoạn Thủy kiếm, cổ tay vừa lật, ánh lửa trên đỉnh vẽ ra một đạo đường vòng cung rồi dập tắt, trong bóng tối, Đông Ly Mộ Vân dán kiếm lên cổ mình, “Đại ca không có cái gì để trả lại ngươi, chỉ có cái mạng này!”
Trong bóng tối, một tiếng leng keng vang, chỉ chốc lát, hỏa chiết tử sáng lên, dưới ánh lửa, vẻ mặt Lăng Thanh trang nghiêm như băng.
Đông Ly Mộ Vân bị điểm huyệt đạo không thể động đậy, “Lăng Thanh ngươi…?”
“Dù cho ngươi và An Dương vương nguyện ý lấy cái chết tạ tội, hài tử kia cũng sẽ không trở về…” Lăng Thanh nhàn nhạt nói, cúi người nhặt Đoạn Thủy kiếm từ dưới đất lên, đưa tay giải huyệt đạo trên người Đông Ly Mộ Vân, sau đó trả lại kiếm cho y.
“Cái chết của hài tử khiến ta gần như chết một lần, cho đến hôm nay còn thường xuyên bị tâm ma đè nặng, Yên Vân Liệt biểu hiện nhìn không ra, nhưng thống khổ y chịu đựng cũng không ít hơn ta. Đây đều vì tình dựng lên, mà người nếu có thể dễ dàng hiểu thấu đáo chữ tình như thế, sao cần phải lại làm người? Nếu hối hận chỉ có dùng chết để giải quyết, há không uổng phí thân là nam nhi cốt khí kiên cường?”
Lăng Thanh nói xong, nâng kiếm ngọc trong tay lên, tay cầm hỏa chiết tử vươn ra ngón trỏ cùng ngón giữa, cũng xẹt qua trên thân kiếm ngọc.
“Thanh kiếm này tên là Thái Thượng Vong Tình… Thái Thượng Vong Tình nhưng cũng không phải là vô tình, người lên tới cảnh giới cao nhất có thể tùy ý khống chế, vì vậy làm cho người ta quên đi sự tồn tại khác… Nhưng trên đời này lại có bao nhiêu người có thể đến loại cảnh giới này? Ta cũng biết…” Khóe miệng Lăng Thanh hơi nhếch, “Đông Ly đại ca ngươi vẫn luôn sống trong hối hận, thống khổ bản thân ngươi gánh không ít hơn ta, khi đó ta nghe thấy ngươi nói với An Dương vương…
“Nếu như Lăng Thanh chết, ta sẽ tự vẫn tạ tội trước mộ hắn.”
Đông Ly Mộ Vân không lên tiếng, lúc này chỉ cảm thấy trong ***g ngực có cỗ chua chát đang cuồn cuộn.
Từ năm ấy mình bất chấp liêm sỉ dựa theo yêu cầu của An Dương vương, nằm dưới thân người uyển chuyển hầu hạ, chỉ vì cầu được thuốc giải có thể bù lại khuyết điểm của mình, cứu tính mạng của Lăng Thanh.
Mấy năm nay y không có lúc nào là không sống trong hối hận với bản thân, thậm chí mục đích duy nhất y sống sót, chính là tận lực thỏa mãn yêu cầu của Triệu U, để đổi lấy cơ hội sống của Lăng Thanh…
“Lăng Thanh, đại ca thực sự thực sự có lỗi với ngươi…”
Lăng Thanh lắc lắc đầu, “Ta nói rồi, vô luận ngươi làm cái gì, ngươi vĩnh viễn cũng vẫn là Đông Ly đại ca của ta.” Nói xong giơ tay lên sờ bụng của mình, “Bất quá đằng sau, chỉ sợ cũng phải phiền phức Đông Ly đại ca xung phong đi đầu…”
Đối mặt nghi hoặc của Đông Ly Mộ Vân, Lăng Thanh có chút ngượng ngùng nói, “Bởi vì nơi này… có một tiểu Lăng Thanh…” Tuy xấu hổ, nhưng trong ngôn ngữ tràn đầy đều là sủng nịch và tình yêu.
Đông Ly Mộ Vân sửng sốt một chút mới phản ứng được, sau đó nhìn Lăng Thanh một lần từ đầu đến chân, “Ý của ngươi là…? Ngươi cũng đã như vậy lại vẫn chạy tới chỗ như thế?” Nghĩ tới biểu hiện và phản ứng của Lăng Thanh một đường tới đây, đáng tiếc y còn chưa có cưới vợ sinh con, đương nhiên là nhìn không ra gì kỳ quái.
“Tự ta cũng vẫn rất cẩn thận.”
Nghe thấy Lăng Thanh nói như vậy, đủ loại tình tự trong lòng Đông Ly Mộ Vân giao nhau tại cùng một chỗ, phức tạp đến khó có thể nói rõ, sau áy náy, hối hận, tự trách, tiếp theo mà lên là một loại nhẹ nhõm thật lâu không cảm nhận được, dỡ xuống hòn đá nặng đè nén trong lòng, tựa hồ ngay cả thở dốc cũng thông thuận không ít, chuyển sang là lo lắng…
“Thế nhưng, Lăng Thanh ngươi và Yên giáo chủ…”
Trên mặt Lăng Thanh cũng theo đó xẹt qua vẻ mặt phức tạp, nhưng vẫn như trong trí nhớ của Đông Ly Mộ Vân, miễn cưỡng chống đỡ.
“Đây là ta và y chung quy sẽ phải đối mặt, trước đây chúng ta chỉ muốn trốn tránh, đắp lên một tầng lại một tầng che lấp phía trên, cho rằng nhìn không thấy có thể coi như không tồn tại, nhưng hiển nhiên chúng ta sai rồi, như vậy sẽ chỉ làm hai bên càng xa cách, vì thế ta sẽ thử nhìn thẳng vào những vết thương và đau đớn ấy, cũng sẽ thuyết phục Yên Vân Liệt để y cũng thử làm như vậy… Dù sao chúng ta còn có Tư Tần, lập tức lại có một sinh mệnh ra đời…”
Đông Ly Mộ Vân nhìn hắn xuất thần, thanh niên vốn ôn nhuận như ngọc, bây giờ lại giống như trải qua mọi loại rèn luyện mà thay da đổi thịt, trở nên càng thêm rực rỡ chói mắt.
Ngay khi y đang ngẩn ra, từ chỗ sâu lối đi truyền đến một trận tiếng vang, giống như là có người đùa nghịch cơ quan phát ra âm thanh. Hai người lập tức cảnh giác, nhìn người kia gật đầu một cái, sau đó nâng kiếm dọc theo lối đi thật cẩn thận đi xuống.
Trong một lối đi khác, Tiết Ký Phong cùng An Dương vương hai người im lặng không lên tiếng đi rất lâu, phát hiện một bậc thang đi xuống.
“Vương gia, đây là đi nơi nào?”
An Dương vương đứng đó nhìn xung quanh, đưa tay vào ngực muốn tìm bản đồ ra xem, đột nhiên một tiếng “bịch”, mắt gã nhắm lại ngã xuống đất không còn tri giác.
Tiết Ký Phong đứng sau An Dương vương thu dao về, ngồi xổm xuống lấy ra một bức vẽ từ vạt áo gã, lại từ trong ngực mình lấy ra một bức, hai bức để cùng một chỗ nhìn nhìn, sau đó khóe miệng nhếch lên thu vào trong lòng. Đứng dậy, nương ánh sáng của dạ minh châu xuống bậc thang.
Trong lối đi dần dần tối xuống, khi ánh sáng của dạ minh châu sắp hoàn toàn biến mất, An Dương vương ngã trên mặt đất đột nhiên bị thứ gì đó có khí lực rất lớn lôi đi.
Tiết Ký Phong đi xuống bậc thang, dựa theo chỉ thị trên bản đồ và bản vẽ cơ quan, lần một điểm nhô ra trên tường, đồ trang trí đầu thú điêu khắc bằng đá, lấy tay xoay cái đầu thú trang trí đó, bên cạnh có mặt tường di chuyển, Tiết Ký Phong lách mình đi vào.
Mặc dù trong lăng Diễm đế vốn có một số máy bắn tên ngầm, nhưng vì lúc tiên đế tiến vào, có một số dùng quá nhiều cũng đã bắt đầu mất hiệu lực, vì vậy tiên đế mới có thể một lần nữa bố trí cơ quan.
Đi vào bên trong một chút, là có thể nhìn thấy không ít thi cốt đã hư thối đến chỉ còn dư lại tóc nằm lung tung nơi đó, trên người cắm mũi tên, hoặc là xương cốt tay chân giống như là trúng độc biến thành màu đen.
Tiết Ký Phong dựa theo chỉ thị trên bản vẽ cơ quan, cẩn thận lách khỏi những cơ quan ấy, sau đó mở cánh cửa cuối cùng ghi rõ trên bản đồ, trước mắt bất ngờ lộ rõ một tòa lăng thất rộng rãi.
Gian lăng thất này hiển nhiên cũng là đào núi xây bên trong, đỉnh mở rất cao, trong lăng thất bốn phía mỗi góc đều có một cái vại rất to, bấc đèn miệng vại đốt ngọn lửa xanh biếc chiếu toàn bộ lăng thất, mấy cái vại này hẳn là đèn trường minh dùng dầu của người Giao làm thành.
Bốn phía lăng thất còn có chín trụ rồng to lớn nối với đỉnh, hình rồng trên thân trụ điêu khắc sống động như thật, dường như sau một khắc sẽ vịn trụ cưỡi mây đạp gió mà đi.
Tận cùng bên trong lăng thất là một đài cao, phía trên bày một quan tài đá rất to.
Tiết Ký Phong chậm rãi đi lên đài cao, tay vịn mép quan tài đá, hứng thú đi quanh quan tài đá một vòng, quan sát từ trên xuống dưới một lần. Nhưng hứng thú của hắn lại dường như chỉ đối với quan tài đá này, mà không phải vật bồi táng vô giá cùng ngủ say theo Diễm đế trong quan tài.
Tiết Ký Phong vòng quanh quan tài đá một vòng mới ngừng lại, tầm mắt rơi vào đầu thú trên quan tài đá, hắn ngồi xổm xuống sờ soạng trên mặt thú tại đó, còn gõ gõ chỗ này xoa xoa chỗ kia, thế nhưng không có động tĩnh gì, vì thế nhíu mày, “Quái… Chẳng lẽ nhớ lầm?”
Chưa từ bỏ ý định, lại sờ soạng một lần, thậm chí còn dùng ngón tay đâm đâm hai con mắt và lỗ mũi đầu thú kia, cuối cùng lúc sờ tới miệng thú, đuôi mày giương lên, “Thì ra ở trong này…”
Sau một trận tiếng kéo lê “rầm rầm” rất nhỏ, Tiết Ký Phong lôi ra một vòng sắt trong miệng thú, phía sau vòng sắt nối với xích sắt.
Vòng sắt bị kéo ra, trên bức tường bên cạnh quan tài đá lại xuất hiện một cánh cửa, xuyên qua cửa đá nhìn vào trong, bên trong không có đèn trường minh cũng không có dạ minh châu, tối om, có chút làm cho người ta sợ hãi.
Tiết Ký Phong đi qua cửa đá vào trong, cầm dạ minh châu trong tay, chiếu sáng gian phòng tối này, gian phòng tối này cùng lắm chỉ là một sơn động đơn giản đào ra, vách núi cũng gập ghềnh, thế nhưng bên trong chất đầy vàng bạc ngọc khí, mỗi một bước Tiết Ký Phong đạp tới, đều vang lên “ào ào”, nơi dạ minh châu chiếu đến, không phải ánh vàng lấp lánh thì chính là ánh sáng rực rỡ bảo thạch hoa mỹ phản xạ ra.
Tiết Ký Phong dùng chân móc một cái vòng vàng khảm bảo thạch chuyển từ Nam Dương tới, cầm trong tay áng chừng sức nặng, sau đó xem thường tiện tay ném.
Tiếng vang bước chân giẫm lên vàng bạc ngọc khí phát ra “rầm rầm” không dứt, Tiết Ký Phong giống như đang tìm cái gì, cầm dạ minh châu chiếu bốn phía, vừa nhìn vừa lui về phía sau, sau đó đột nhiên đụng vào cái gì.
Tiết Ký Phong thoáng mừng rỡ xoay người, dưới ánh sáng lạnh lẽo của dạ minh châu, một khuôn mặt tuấn tú như đao khắc, dọa sợ Tiết Ký Phong kêu “á” một tiếng liền lùi lại mấy bước.
Tiết Ký Phong thở sâu hai cái, vuốt ngực, làm cho mình trấn định lại, cầm dạ minh châu trong tay đi lên phía trước vươn tay ra.
Dưới ánh sáng, Yên Vân Liệt đang chắp tay sau lưng, khí định thần nhàn đứng đó.
“Ngươi muốn tìm chính là cái này sao?”
Yên Vân Liệt vung tay lên, liền nghe “bộp, bộp” mấy tiếng, bên trong động bị ánh lửa chậm rãi sáng lên chiếu rọi, thì ra trên tường bốn phía có mấy ngọn đèn.
Yên Vân Liệt nghiêng người tránh ra, lộ ra thứ chôn trong đống vàng bạc ngọc khí phía sau y.
Đó là một cái chuông đồng vô cùng khổng lồ, phía ngoài đen nhánh tỏa sáng, phía trên in từng vòng hoa văn giống như là văn tự, còn dán không ít lá bùa.
Tiết Ký Phong thoáng sửng sốt, so với Yên Vân Liệt rõ ràng bị Lăng Thanh xuyên xương bả vai, phong võ công nhốt trong doanh địa vì sao xuất hiện ở đây, càng làm hắn kinh ngạc là Yên Vân Liệt lại biết mục đích của hắn.
Tiết Ký Phong không muốn giải thích nhiều, giơ tay lên lật chưởng, một đạo chưởng phong tàn nhẫn dâng lên vàng bạc ngọc khí trên mặt đất sau đó hai tay đẩy, đẩy chúng về phía Yên Vân Liệt, chính mình xoay người liền tiến vào cánh cửa kia.
Chỉ thấy tay áo Yên Vân Liệt vung hai cái, những thứ vô giá này bị quét đập vào vách núi hai bên, mấy cái vòng ngọc phỉ thúy thượng hạng lập tức bị rơi nát bấy.
Yên Vân Liệt vén vạt áo lên nhảy xuống khỏi đống đó, tiến lên mấy bước, vươn tay nắm bả vai Tiết Ký Phong.
Tiết Ký Phong phát giác bị bắt, cúi người, xoay lại, muốn giãy ra khỏi tay Yên Vân Liệt, Yên Vân Liệt mặc dù nới bờ vai hắn, nhưng tay lại tóm lấy cánh tay hắn, hai người giao thủ mấy hiệp gần người, Tiết Ký Phong nhón chân, mượn lực văng ra xa một trượng, sau khi đứng vững, hai tay phất sang hai bên, bàn tay đảo qua, hai đạo chưởng phong bén như kiếm sắc, quét về phía Yên Vân Liệt.
Yên Vân Liệt chỉ khẽ nhếch khóe miệng, thân thể hơi nghiêng liền tránh ra, hai đạo chưởng phong ấy xẹt qua người y, đánh vào chuông đồng phía sau y.
Lá bùa trên chuông đồng bị chưởng phong quét nát ra, lất phất như bướm khô bay xuống, chuông đồng bị đánh trúng, phát ra tiếng “ong ong”, hồn hậu, nặng nề, dường như rất xa xăm.
Tiết Ký Phong bật cười, giống như là mưu kế thành công, nhưng một lát sau, nhìn thấy Yên Vân Liệt không có phản ứng gì đứng ở đó, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn nhìn cái chuông kia, lại nhìn nhìn Yên Vân Liệt.
“Sao có thể?”
“Ngươi là đang nghĩ, vì sao ‘chuông Trấn Hồn’ này lại không có tác dụng?”
Tiết Ký Phong bất ngờ quay đầu lại, liền thấy Lăng Thanh từ chỗ cửa đá kia đi tới, cùng với hắn còn có Đông Ly Mộ Vân và An Dương vương.
Tiết Ký Phong thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó rất nhanh đè kinh hoảng xuống, bày ra nụ cười đi đến bên cạnh Lăng Thanh, “Lăng Thanh, ngươi đang nói cái gì?” Sau đó nghiêng đầu ý bảo Yên Vân Liệt đứng ở nơi đó, “Ngươi xem… Đây không phải là Yên giáo chủ sao?”
Kiếm ngọc trong tay Lăng Thanh quấn một cái đặt ngang trước người, không cho Tiết Ký Phong đến gần, “Tiết đại ca, ngươi không cần giả bộ… Không, có lẽ hẳn là gọi ngươi một tiếng giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo mới đúng.”
Nụ cười trên mặt Tiết Ký Phong chậm rãi cứng đờ, sau đó thu lại khóe miệng nhếch lên, “Xem ra… ta xác thực đánh giá thấp các ngươi.”
“Không, thật ra ngươi ngay từ đầu quả thực lập kế hoạch rất tốt, chúng ta cũng từng bước một đi vào chiếu theo cạm bẫy ngươi lập ra.” Lăng Thanh ngữ khí bình tĩnh nói, “Chỉ tiếc ngươi tính toán tất cả quá tốt, kết quả ngược lại lộ ra kẽ hở.”
Tiết Ký Phong nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt nguyện nghe cho rõ, “Chỉ giáo cho?”
“Vậy chúng ta liền nói từ đầu.”
Yên Vân Liệt chắp tay sau lưng, từng bước một đi xuống đống vàng bạc ngọc khí ấy.
Bí mật “chuông Trấn Hồn” bọn họ cũng không phát hiện ngay từ đầu, lúc đó chỉ hoài nghi thân phận của Tiết Ký Phong, sau đó Lăng Thanh để ý đến một khối cự thạch màu đen cách trấn phía sau nơi đóng quân không xa, khi đang chuẩn bị quan sát kỹ lại bị Tiết Ký Phong gọi lại.
Lăng Thanh vẫn nghĩ đến tảng đá ấy, không quên phái người lặng lẽ quay lại, người nọ về hồi báo, đó cũng không phải là một tảng đá, mà là một cái chuông đồng lớn vô cùng.
Yên Vân Liệt và Lăng Thanh vừa nghe nói là chuông đồng rất lớn, đều nghĩ tới cái chuông đồng ở cấm địa hậu sơn Thiên Tuyệt sơn, Lăng Thanh cảm thấy Tiết Ký Phong khi đó xuất hiện có phần kỳ quặc, tựa hồ cũng không muốn cho hắn biết phía dưới tảng đá cất giấu một cái chuông lớn.
Nguyễn Tố Tuyết đề nghị có thể đặt điểm đáng ngờ trên chuông đồng, Đông Ly Mộ Vân lúc này đột nhiên nhớ ra, nói cho bọn họ biết trong Trấn Quốc tự cũng có một cái chuông rất lớn, cũng không phải là cái vẫn hay gõ, mà là bị cho vào phía sau đại điện, vẫn không biết lai lịch của nó. Nhưng bởi quá lớn, căn bản không có cách nào di chuyển, mặc cho nó vẫn ở đó.
An Dương vương nói Từ châu đất phong của gã cũng có cái chuông như thế, có điều cái chuông chìm trong một cái hồ lớn, nếu như cả tháng không mưa, nước hồ hạ thấp, sẽ lộ ra đỉnh chuông, dường như ở đó từ lâu, mặt ngoài phủ kín rong.
Bách tính nơi đó truyền rằng cái chuông này là năm đó một lão tiên nhân đi ngang qua nơi này, đặt ở đó để trấn thủy yêu trong hồ. Nhưng An Dương vương cũng chỉ là nghe qua, không có đi nghiên cứu tỉ mỉ.
Sau đó, lại thêm hồi ức của Nguyễn Tố Tuyết và mấy phó tướng khác, phát hiện chuông lớn bằng đồng đen như thế cơ hồ trải rộng chín châu, ngoài Dự châu ra, tổng cộng có tám cái.
Trong này có chút điểm trùng hợp với “chín đỉnh” không cần nói cũng biết, nhưng vì sao Dự châu lại không có chuông?
Có người nghĩ biết đâu cũng chỉ có tám cái chuông, không có quan hệ gì với “chín đỉnh”, thế nhưng lại giải thích không được trùng hợp trong đó, cuối cùng Nguyễn Tố Tuyết lớn mật suy đoán, có lẽ cái chuông vốn hẳn là tại tại Dự châu kia ở trong lăng Diễm đế.
Một câu nói ấy làm cho đám người Đông Ly Mộ Vân giống như bị sét đánh tỉnh.
Chưa có ai từng thấy bộ dáng cụ thể của “chín đỉnh”, chỉ là có lưu truyền như vậy, mọi người nghĩ đương nhiên hiểu theo mặt chữ, nhưng nếu vạn nhất kỳ thực nó căn bản cũng không phải là hình cái đỉnh thì sao? Nó đã không phải hình cái đỉnh, vì sao trong truyền thuyết lại nhất trí nói là chín đại đỉnh như thế? Mặc dù có người lầm, nhưng đỉnh và chuông khác xa như vậy, chẳng lẽ tất cả mọi người đều phân không rõ?
Lúc đó Yên Vân Liệt thuận miệng nói một câu, có lẽ Vũ đế cũng biết Nhiếp Hồn thì sao? Hắn làm cho tất cả mọi người cho rằng chín cái chuông lớn hắn tạo này là đỉnh.
Yên Vân Liệt lúc đó nói xong, Dần Hổ cười ha hả, cãi, thiên hạ nào có loại chuyện này, Nhiếp Hồn? Có phải hát một khúc nhỏ liền câu hồn người hay không? Đây không phải là việc các cô nương của Phiêu Hương viện thường làm sao?
Nói xong quay đầu nhìn Yên Vân Liệt, sau một khắc, ào một cái đứng dậy, kẹp trường kiếm của mình giữa háng thành ngựa tre cưỡi đi vòng vèo, biểu tình ngây thơ giống y hài đồng.
Ngoại trừ Lăng Thanh ra mấy người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Lăng Thanh trừng Yên Vân Liệt một cái, Yên Vân Liệt mới nghiêng mặt đi khẽ ho một tiếng, đồng thời Dần Hổ cũng thoáng cái tỉnh táo lại. Ý thức được mình làm cái gì, dáng người to con cường tráng, vẻ mặt quẫn ra lui về chỗ ngồi của mình, hừ hừ mãi với Yên Vân Liệt, tức giận lại không dám phát.
Vì Yên Vân Liệt nhắc tới Nhiếp Hồn, lại biết y và người của Thiên Chính Thánh giáo dùng âm luật có thể nhiễu loạn nhân tâm, liền nghĩ chuông lớn như thế, đặt ở khắp nơi của chín châu, tiếng chuông cũng vang lên, liệu cũng có tác dụng nhiếp tâm thần người ta hay không?
Vì thế mọi người liền suy đoán, có lẽ “Nhiếp Hồn” của Thiên Chính Thánh giáo cùng với điều khiển âm luật đến từ chính mấy chiếc chuông lớn này của đế, như vậy trong tay Thiên Chính Thánh giáo cũng rất có thể có ghi chép có liên quan tới điều này…
Lúc Yên Vân Liệt nói đến đây, lấy ra một tờ giấy từ đai lưng, “Đây là ta sai người đi thăm dò.” Phía trên mảnh giấy là bút tích của Vệ Vũ, tuy rằng viết bằng tay trái, nhưng bút lực cứng cáp như trước.
Bẩm giáo chủ, theo sách cổ ghi chép, chuông ở cấm địa hậu sơn là Vũ đế lưu, tên là “Trấn Hồn”, tổng cộng có chín cái, trải rộng chín châu, chín chuông cùng vang, đoạt tâm thần người, có thể hiệu lệnh thiên hạ.
Năm đó chư hầu các nơi có bất mãn với Vũ đế, sau đại hội Đồ sơn, những chư hầu có dị nghị với Vũ đế đều thái độ khác thường, không chỉ ủng hộ tôn kính Vũ đế đến cực điểm, thậm chí còn sôi nổi hiến “kim” của mỗi châu cho Vũ đế. Trên đại hội Đồ sơn, Vũ đế chỉ nói mấy câu, những chư hầu đó liền hoàn toàn nghe theo và tin phục hắn, điểm này nói như thế nào cũng rất kỳ quái.
Về phần chín đại đỉnh vì sao đủ để trở thành lễ khí trấn quốc? Chúng nó có gì đặc biệt, hay là phía trên gia tăng thần lực? Mà lại quan trọng đến mức độ “đỉnh mất nước vong”?
Tờ giấy Vệ Vũ truyền đến liền vạch trần đáp án.
Chín đỉnh chỉ truyền Tam Đại, mất trong chiến loạn hậu thế, sau đó không còn ai thấy hình dáng. Đồn đại nói là “chín đỉnh”, thế nhân đều cho rằng đỉnh trấn quốc không khác gì đỉnh bình thường, chẳng qua chính là lớn hơn, phía trên khắc phong thổ vật mạo hoa cỏ động vật vân vân.
Thật ra không phải như vậy, trên đời này từ trước đến giờ đã không có “đỉnh trấn quốc” gì. Vũ đế lợi dụng “kim” các châu hiến, đúc thật ra là chín cái chuông “kim”, trên chuông in chú văn, có thể khống chế nhân tâm… Vũ đế đặt những chiếc chuông này tại mỗi châu, tiếng chuông đủ vang, nhiếp tâm hồn người, mới nói là “Trấn Hồn”.
Vũ đế chính là lợi dụng “chuông Trấn Hồn”, làm cho chư hầu các châu thề sống chết thuần phục hắn, càng làm cho thế nhân tin, hắn đúc chính là chín cái đỉnh lớn, trấn quốc định thiên hạ.
Yên Vân Liệt không nhanh không chậm nói xong, trấn tĩnh thản nhiên ngưng bên khóe miệng Tiết Ký Phong biến mất vô tung.
Sau khi “chín đỉnh” thất lạc, rất nhiều người đều đang kiên nhẫn tìm kiếm, mưu toan tìm được “chín đỉnh” là có thể ôm cả thiên hạ, nhưng chỉ dựa vào tin đồn để tìm “chín đỉnh” chẳng biết đi đâu, như mò kim đáy bể.
Qua rất nhiều năm, khi thế nhân dần dần xem như truyền thuyết, còn có người tìm được một tia đầu mối, một trong số đó chính là Diễm đế.
Có lẽ là tìm được trong lúc vô tình, cũng có thể là dựa theo suy tính của thuật sĩ mà phát hiện, tóm lại hắn tìm được một cái “chuông Trấn Hồn” trong số đó, mặc dù hắn cũng không hoàn toàn rõ tác dụng của chuông lớn bằng đồng đen này, nhưng hắn biết trong này tất nhiên có liên quan với “chín đỉnh”, vì thế khi hắn đang sửa lăng thu cái chuông này vào trong lăng.
Mà một người khác phát hiện bí mật “chuông Trấn Hồn”, hẳn chính là giáo chủ Thiên Chính Thánh giáo năm đó.
Tiết Ký Phong lạnh lùng nói, thái độ chả can hệ gì tới mình, “Các ngươi nói những chuyện này có liên quan gì tới ta?”
“Ngươi đừng vội, chúng ta còn chưa nói hết.” Lăng Thanh lãnh đạm nói.
Hơn trăm năm trước, Thiên Chính Thánh giáo ở Tây Vực tiến vào chiếm giữ Trung Nguyên, đặt chân tại vùng Tương Tây, thiết lập phân giáo, tên Thiên Tuyệt, cũng đổi tên ngọn núi dừng chân kia thành Thiên Tuyệt sơn, lập hậu sơn thành cấm địa.
Mấy chục năm sau, trên giang hồ xuất hiện một Tạ Thiên Cơ mở thiên nhãn có thể nhìn lén thiên mệnh, sự tình hắn tiên đoán từng chuyện đều chính xác, thanh danh lan rộng, nhưng vì tiết lộ thiên cơ quá nhiều mà bị trời phạt, sau lần đó hắn liền thoái ẩn hậu thế, lưu cho thế nhân mười hai cái hồ lô, trong mỗi cái hồ lô có một tiên đoán liên quan đến hưng vong thiên hạ.
Đông Ly Mộ Vân nói, Tạ Thiên Cơ tìm y là vì “chín đỉnh”. Lăng Thanh cùng Yên Vân Liệt lại cho rằng “chín” mà Tạ Thiên Cơ chỉ cho bọn hắn trước khi chết là thiên cơ trong hồ lô thứ chín, mà hồ lô thứ chín lại vừa lúc bị người mở ra, càng thêm nghiệm chứng suy đoán của hắn và Yên Vân Liệt, thế nhưng tờ giấy trong hồ lô thứ chín lại viết — ma giáo tác loạn.
“Sao lại là ma giáo? Ai là ma giáo?”
Chỉ một câu nói như vậy, khiến người ta có rất nhiều suy đoán, làm cho giữa Lăng Thanh và Yên Vân Liệt sinh ra nghi kỵ, hơn nữa Điện Dao mang theo người của Thiên Chính Thánh giáo thỉnh thoảng xuất hiện nhiễu loạn tầm mắt, làm cho hai người bọn họ càng thêm không có cách nào đi phán đoán thị hay phi, chân tướng cùng lừa dối, cuối cùng Lăng Thanh sinh ra hoài nghi với Yên Vân Liệt.
“Mà làm cho ta và Yên Vân Liệt rạn nứt chính là mục đích của tờ giấy kia.”
“Tạ Thiên Cơ tại sao muốn làm như vậy?” Tiết Ký Phong hỏi.
“Tạ Thiên Cơ đương nhiên không cần làm như vậy.” Yên Vân Liệt thay Lăng Thanh trả lời y, “Người cần làm như vậy… là ngươi!”
Lăng Thanh liền nói, “Thế nhân đều biết vây cánh và hậu sự của Hoắc Hiền là do An Dương vương xử lý, mà trên Vũ Hoàn sơn cũng có thể có người nhìn thấy ta giao thứ gì đó cho Đông Ly Mộ Vân, vì vậy bản đồ Diễm đế và bản vẽ cơ quan ngoại trừ ở trong tay Nguyễn Tố Tuyết, trong tay hai người này rất có thể cũng có.”
“Ngươi cấu kết người Liêu, làm cho Nguyễn Tố Tuyết không thể không dẫn quân Kỳ gia đến Ung châu, lại sai người giả trang Tạ Thiên Cơ lừa Đông Ly Mộ Vân cùng An Dương vương đến Ung châu, rồi chặn giữa đường, hạ thủ từ hai bên ý đồ lấy được hai bức vẽ, sau đó một đường đuổi giết ta và Yên Vân Liệt.”
“Không, thật ra ngươi chỉ là muốn ngăn cản Yên Vân Liệt, bởi vì trong cấm địa hậu sơn Thiên Tuyệt sơn có một cái ‘chuông Trấn Hồn’, ngươi sợ Yên Vân Liệt một khi thông suốt đầu mối hiểu rõ chân tướng sự tình, toàn bộ kế hoạch sẽ bị hủy, thế nhưng ngươi phát hiện lấy năng lực của những người đó hiển nhiên là không thể thương tổn được chúng ta, vì vậy ngươi mới không thể không tự mình ra trận.”
“Ha hả!” Tiết Ký Phong cười lạnh hai cái, lại có chút bộ dáng bội phục, “Vậy các ngươi làm sao đoán được thân phận của ta?”
Lăng Thanh trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói ra hai chữ, “Ma… chướng.”