Tàng Tình

Chương 44


Đọc truyện Tàng Tình – Chương 44

Tiếng gió gào thét thê lương chói tai, lều dựng lên chống không được bao nhiêu sức gió, đống lửa nảy lên kịch liệt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dập tắt.

Tiết Ký Phong lấy ra túi rượu mang theo tùy thân, hung hăng rót một ngụm, há miệng hơi có chút thỏa mãn hà một cái, xoay người đưa túi rượu cho Lăng Thanh, “Ít nhiều uống một chút cho ấm người.”

Lăng Thanh lắc lắc đầu.

Tiết Ký Phong bẹp miệng, lại đưa cho Đông Ly Mộ Vân. Đông Ly Mộ Vân nhận lấy, cùng với An Dương vương hai người đều tự uống một ngụm.

Nguyễn Tố Tuyết bảo bọn họ mang nhiều người, nhưng nghĩ đến nhiều người nhiều miệng, không phải là không tin kỷ luật quân Kỳ gia nghiêm minh, nhưng dù sao ai cũng không biết kia phía dưới sẽ có cái gì, sẽ phát sinh cái gì, nghĩ đến điểm này, Đông Ly Mộ Vân vẫn đề nghị không nên mang những người khác, võ công của mấy người bọn hắn đủ để ứng phó biến cố đột phát, người nhiều, trái lại liên lụy.

Đối với điều này, Nguyễn Tố Tuyết cũng không có dị nghị nữa, chỉ bảo bọn họ cẩn thận, tình huống không đúng về trước hẵng nói.

Sắc trời dần dần tối, trừ chỗ bọn họ có chút ánh sáng, bốn phía từ từ chìm vào trong bóng tối, không bờ bến, như có vô số mãnh thú trốn trong đó, sẽ chờ đến khi tia sáng cuối cùng chìm vào phía tây, cuộn trào mãnh liệt mà ra.

Lăng Thanh nắm thật chặt áo choàng trên người, phía dưới áo choàng, tay khẽ ấn lên bụng mình.

Từ dưới Thiên Tuyệt sơn vẫn có Yên Vân Liệt ở bên cạnh, lạnh ấm cũng có y chăm sóc, bây giờ mới phát hiện mình đã quen ỷ lại Yên Vân Liệt.

Cho dù y cũng có lúc trẻ con, nhưng nghĩ kỹ, y xác thực vẫn đang nỗ lực, nỗ lực làm một người yêu tốt, phụ thân tốt, nỗ lực càng thêm ổn trọng và đủ đáng tin cậy, cũng nỗ lực làm cho mình dỡ xuống cảnh giác trước mặt y, cảm nhận được cảm giác an toàn từ y…

Vì thế bất tri bất giác lại bắt đầu quen với dịu dàng Yên Vân Liệt dành cho mình, sẽ không sinh ra cảm xúc thấp thỏm và dè dặt khi vừa bắt đầu sống chung với nhau với Yên Vân Liệt.

Mình khi đó, luôn luôn ôm suy nghĩ Yên Vân Liệt ở bên mình là bởi vì hài tử, giữa bọn họ đã từng yêu nhau thật sâu, cũng hận đến khắc cốt ghi tâm, nhưng chúng đều là cách một tầng sa, hai bên đều không thấy rõ.

Mà mình bây giờ, bất an lúc đầu đang dần dần tiêu tan trong tình yêu càng ngày càng sâu đậm của Yên Vân Liệt, từ thâm tình y biểu hiện ra trong lời nói và việc làm đối với mình, không thua gì đối với “Tần Lâm” khi đó, thậm chí còn sâu hơn, quấn chặt hai bên, không ngừng từng chút kéo gần khoảng cách nhìn không thấy giữa hai người đó… Mà mình cũng từng bước buông tâm tư, thỉnh thoảng sẽ bộc lộ một chút tính tình vốn có trước mặt Yên Vân Liệt.

Lúc trước luôn cho rằng hai người bọn họ sau khi trải qua những chuyện đó còn có thể bên nhau, chỉ là bởi vì luyến tiếc hài tử, hài tử là ràng buộc, là sợi dây duy nhất gắn bó giữa bọn họ, nếu như không có Tư Tần, hoặc là Tư Tần không cần hai người bọn họ bảo vệ, như vậy giữa hai bên cũng sắp đi đến điểm cuối.

Mà bây giờ lại hoàn toàn không phải như vậy, bọn họ cũng đều có tình với đối phương, ngày càng sâu nặng, quan hệ gắn bó hai người cũng đã không chỉ còn là hài tử, Lăng Thanh nhớ tới lời nói khi đó với Yên Vân Liệt…

“Ta sẽ không bỏ bất luận một ai, cho dù là hài tử, hay là…”

Hay là ngươi…

Nghĩ tới đây, hai má không kìm được nóng lên.

Đột nhiên, một cái bánh màn thầu được nướng nóng đưa tới trước mặt, Lăng Thanh vô ý thức đưa tay đón, ngẩng đầu, đối diện chính là tròng mắt chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh lửa nảy lên của Đông Ly Mộ Vân.

“Ta thấy ngươi không ăn cái gì, ít nhiều ăn một chút, nếu không không có thể lực, bão cát này còn không biết khi nào ngừng.”

Lăng Thanh gật gật đầu, yên lặng cắn một miếng bánh màn thầu nướng đến cháy sém.

Trong tay Đông Ly Mộ Vân còn cầm một cái, ngồi về một bên đống lửa đưa cho An Dương vương bên cạnh, vẻ mặt khó chịu của An Dương vương lúc này mới thoáng giãn ra.

Tiết Ký Phong ở đầu kia đống lửa vẫn cầm túi rượu thỉnh thoảng nốc một ngụm, sức gió càng mạnh, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống, sương mù phun ra trong khi hít thở lập tức ngưng tụ thành hạt băng, lạnh đến thực sự không chịu nổi. Tiết Ký Phong lại nốc một ngụm rượu trắng, cất giọng như cồng mẻ hát lên.

“Nổi lửa, khói cuồn cuộn thiên quan… Thúc ngựa, tiếng trống như sấm, ngọn kích đã gẫy…”

Tiết Ký Phong hát chính là khúc nhạc mà Dần Hổ hát khi tiễn bước những huynh đệ tại giáo trường hôm ấy, nhưng đủ khó nghe, trung khí mười phần và hào khí vạn trượng của Dần Hổ hắn không phỏng theo được, chỉ kéo cổ họng rống loạn, trái lại có chút đứt hơi khản tiếng bị người chém giết đến tuyệt lộ, cùng với gió thét “vù vù” không dứt, làm cho người ta trái lại lạnh sống lưng, đã lạnh còn càng lạnh hơn.

Lăng Thanh nhíu mày, đang muốn lên tiếng ngăn tiếng quỷ kêu của Tiết Ký Phong, không ngờ Đông Ly Mộ Vân lại ra hiệu hắn không nên, “rắc” bẻ gãy cành cây trong tay, sau khi quăng vào đống lửa, lại cùng hát lên theo Tiết Ký Phong.

“Biểu dương lực lượng, tiếng họa giác chấn mạc hoang… Biên phong phiêu diêu, nơi tinh kỳ ai dám chặn…”

Thanh âm của Đông Ly Mộ Vân trầm thấp từ tính, hồn hậu cao vút rất có khí thế.

Nghe thấy có người hòa cùng, Tiết Ký Phong hát càng thêm hăng say, dường như đủ loại tình tự tích tràn lòng, đều cần nương sức rượu bày tỏ ra ngoài, vào giờ khắc này, bầu không khí ngưng tụ xung quanh mấy người có vẻ càng thêm nặng nề và phiền muộn.

Cũng không nhớ rõ bọn họ ầm ĩ tới khi nào, Lăng Thanh ngồi một lát bắt đầu buồn ngủ, rõ ràng trên người rất lạnh, lại không ngăn được buồn ngủ kéo tới. Đông Ly Mộ Vân nhắc nhở hắn mấy lần là không được ngủ, khi trời giá rét đóng băng như thế này, ngủ rất dễ bị đông lạnh. Nhưng cuối cùng thực sự chịu không được, nghĩ chỉ chớp mắt một lát liền nhắm mắt lại.

Gió chưa từng dừng lại, lều dùng da trâu mắc bị cuộn đến vang lền “soàn soạt”, tiếng đá cát đập lên da trâu nghe giống như là đang hạ mưa đá.

Cảm giác tay chân càng ngày càng lạnh buốt, Lăng Thanh thủy chung âm thầm thúc giục nội lực che chở chỗ đan điền, ngay khi ý thức dần dần xa, đột nhiên vai bị người kéo, cả người rơi vào trong ngực ấm áp.

Lăng Thanh nghiêng đầu chớp chớp mí mắt hơi có vẻ nặng nề, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ mơ hồ hồ, nhưng khí tức quen thuộc khiến trong lòng hắn thả lỏng, “Yên Vân Liệt?”

“Ừ…”

Đối phương rất khẽ trả lời hắn, đồng thời vòng thật chặt cánh tay hắn, những tiếng gió, động tĩnh lều vải bị thổi bay, cùng với tiếng vang đôm đốp của cành cây thiêu đốt trong đống lửa này đều trở nên rất xa.

Lăng Thanh không suy nghĩ Yên Vân Liệt tại sao lại xuất hiện ở đây, chỉ là tiếng lòng vẫn căng thẳng lúc trước buông lơi, sau đó rất nhanh chìm vào mộng đẹp trong luồng an tâm này.

Bão cát quét một đêm, ngày hôm sau lúc Lăng Thanh tỉnh lại, trời đã sáng choang, gió đã ngừng, mà mây đen che trời đêm hôm trước cũng đã toàn bộ tan hết.

Lăng Thanh ngồi dậy, giũ một thân đất cát, thấy Đông Ly Mộ Vân, An Dương vương và Tiết Ký Phong đều đang ngủ, trên người bọn họ cũng đều là đất cát vàng, một tầng thật dày, thoạt nhìn giống như bị chôn trong cát.

Lăng Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu, lại phát hiện mình dựa vào tường đất mà ngủ, bên người cũng không có dấu vết ai khác lưu lại, không khỏi sững sờ một chút, hắn hình như gặp được Yên Vân Liệt… Chẳng lẽ đây thật ra là ảo giác của mình?

“Hắt xì!”


Tiết Ký Phong bỗng nhiên ngồi dậy, ra sức xoa xoa mũi, tựa hồ là hít phải hạt cát, sau đó hắt hơi không ngừng, tiếng động to đến mức đánh thức cả Đông Ly Mộ Vân và An Dương vương, đến khi rốt cuộc cũng không hắt xì nữa, Tiết Ký Phong liền bắt đầu giũ đất cát trên người rơi xuống giống như con chó.

Lăng Thanh đi ra khỏi mấy bức tường thấp mà bọn họ tránh bão cát, phát hiện cuồng phong cả đêm cuốn cát bay đá chạy, làm cho xung quanh thoạt nhìn đều không giống như nhìn thấy hôm qua.

“Vì thế nơi này mới có thể được gọi là tử địa, trong một đêm địa hình địa mạo sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt, không có gì có thể giúp ngươi phân rõ mình đang ở đâu, một khi mất phương hướng, thì chỉ còn đường chết…” Đông Ly Mộ Vân đi đến bên cạnh hắn nói.

Một vùng cát mờ mịt, ngoại trừ mấy bức tường thấp ở đây, xa xa có thể thấy chính là mấy cái cây bộ dáng quái dị, hồ dương chạc cây mọc loạn.

“Vậy chúng ta tìm thế nào?” Lăng Thanh hỏi.

An Dương vương đi tới chỉ một phương hướng, “Trên bản đồ nói, lăng Diễm đế ở phía bắc hoang mạc, chỗ mặt trời mọc, có phật sơn chiếu sự nghiệp thiên thu, có vân long tặng phúc báo muôn đời.”

“Phật sơn và vân long?” Lăng Thanh không khỏi khó hiểu, “Đông Ly đại ca, ngươi không phải nói ở đây không thể hình thành sơn mạch hình rồng, cũng không có nước chảy hội tụ long khí, vì sao lại có phật sơn và vân long?”

Đông Ly Mộ Vân đáp, “Đây là chỗ kỳ quái, có lẽ phật sơn và vân long ở đây cũng không phải như chúng ta nghĩ…”

Tiết Ký Phong khiêng trường kiếm trên vai, “Ngươi nói làm hoàng đế phiền phức biết bao, làm phần mộ cho mình còn phải giấu đến giấu đi, giấu tới mức không ai biết thì thôi, lại còn lưu lại chút manh mối cho các ngươi phải đi đoán đi tìm.”

Lăng Thanh chỉ lắc lắc đầu với oán trách của hắn. Lúc An Dương vương dắt ngựa đi qua bên cạnh Tiết Ký Phong, cố ý làm cho mông ngựa quay về mặt hắn, đuôi ngựa kia giống như là cái chổi quét bậy một trận trên mặt Tiết Ký Phong.

“Này! Ta nói lại không sai, hơn nữa ngươi cũng không lên làm hoàng đế, giận cái gì?” Một mình Tiết Ký Phong giậm chân ở nơi đó, nhưng không người nào để ý đến hắn, chỉ có thể nuốt ngụm oán hận này vào, sờ sờ mũi dắt ngựa đuổi theo bọn họ.

Cả đám đều đoán không ra ngụ ý bao hàm trong câu nói kia trên bản đồ, không có cách nào khác, chỉ có thể trước tiên đi về phía mặt trời mọc.

Cứ đi theo hướng mặt trời mọc như vậy ước chừng hai ngày, mặt trời ban ngày chiếu đến lợi hại, ban đêm mặt trời vừa hạ xuống lại lạnh đến thấu xương, lương khô và nước mang theo cũng không nhiều.

“Dựa theo chỉ thị trên bản đồ, chúng ta hẳn là sắp đến…” An Dương vương thu bản đồ lại nói, “Đi về phía trước nữa là chỗ người Liêu.”

Mấy người nhìn nhìn xung quanh, ngoại trừ một mảnh cát vàng mờ mịt vô bờ, chỉ có một vài tảng đá đen bóng đững vững ở đó, cao mấy trượng, giống như là nham thạch phong hóa, không còn gì khác, căn bản nhìn không ra chỗ nào là lối vào hoàng lăng.

“Có phật sơn chiếu sự nghiệp thiên thu, có vân long tặng phúc báo muôn đời…” Lăng Thanh yên lặng nói hai câu này, nhưng vẫn không có manh mối gì.

Tiết Ký Phong đi đến mệt mỏi, tựa vào một tảng đá cao xấp xỉ hắn, trường kiếm trong tay đâm xuống đất, “Đều nói là hoàng lăng, cũng sẽ không xây trên mặt đất để người cúng bái, ta thấy nói không chừng ngay phía dưới chúng ta, nếu không đào hai cái thử xem?”

Lăng Thanh nhìn về phía hắn, hơi sững sờ, sau đó Đông Ly Mộ Vân cũng nhìn sang, sau đó là An Dương vương, ba người cùng nhìn chỗ Tiết Ký Phong, nhìn đến hắn sợ hãi một trận.

“Ai, các ngươi làm gì nhìn ta như thế?”

Thế nhưng cũng không trả lời hắn, lại nhìn kỹ, Tiết Ký Phong phát hiện bọn họ tựa hồ nhìn là phía sau mình, bèn quay đầu lại…

“Oa a a a!” Tiết Ký Phong bị cảnh tượng phía sau thoáng cái làm cho sợ đến thiếu chút nữa ngồi bẹp xuống đất.

Tảng đá bị hắn dựa vào kia, tầng phía ngoài không biết thế nào rơi xuống, lộ ra thứ khô héo biến thành màu đen bên trong, nhìn kỹ, rõ ràng chính là mặt người!

Xác khô kia há hốc miệng, ngũ quan thống khổ vặn vẹo, hốc mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

Đông Ly Mộ Vân đi qua, dùng chuôi Đoạn Thủy kiếm trong tay gõ hai cái, liền thấy lớp đá đen nhánh, dưới ánh sáng chói mắt tựa như bóng loáng bọc cỗ thây khô ấy, rơi xuống từng khối, thi thể bên trong hoàn toàn lộ ra, thanh âm vang lên phía sau bức tường gạch bằng đá xanh, nghe tựa hồ có có mấy tiếng, đồng thời cánh cửa đồng vừa rồi bọn họ tiến vào kia đóng “sập” phía sau bọn họ.

Tiếng vang ấy thật lớn chấn mấy người nhảy dựng, sau đó vang vọng trong thạch thất bịt kín này.

Vẻ mặt Tiết Ký Phong cơ hồ là muốn đào một cái hố chui xuống, “Có lẽ Lăng Thanh nói đúng, ta trước khi xuất môn nên nhìn hoàng lịch.”

“Xuỵt…” Lăng Thanh ra hiệu hắn đừng lên tiếng.

Đông Ly Mộ Vân biến sắc, “Dưới nước có cái gì!”

Mặt nước trên ao hơi nhấp nhô, mặc dù nước trong suốt, nhưng ao hẳn là cực sâu, liếc mắt một cái nhìn xuống ngắm không thấy đáy. Bốn phía rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hít thở, còn có một loại thanh âm, là đến từ dưới nước, giống như là có cá bơi phía dưới.

Lăng Thanh nghĩ thầm, nước trong đây là nước thông, nối với một mạch nước ngầm, cá sống trong sông không biết từ nơi nào bơi vào cũng không phải là không có khả năng. Nhưng tầm mắt sau đó quét đến dưới mặt nước có một bóng đen bỗng nhiên trượt qua, Lăng Thanh nhắm mắt lại mở ra, phát hiện nơi đó không có gì cả.

Một câu nói của Đông Ly Mộ Vân làm cho cả đám người lại lần nữa như gặp địch, mấy người nâng kiếm coi chừng bốn phương đứng đó, không dám di động bước chân, rất sợ sẽ giẫm phải gạch động vào cơ quan. Nhưng chậm chạp không thấy động tĩnh, khiến cho bọn họ nhất thời có chút mờ mịt, không biết bước tiếp theo nên làm cái gì.

“Có lẽ là ta nghe lầm…” Đông Ly Mộ Vân nói.

“Nhất định là ngươi nghe lầm.” Tiết Ký Phong quay đầu lại ồn ào, “Nào có thứ gì giấu trong nước, nếu có đó cũng là…”

“Cẩn thận!” Lăng Thanh nhìn thấy một bóng đen rất nhanh xẹt qua dưới mặt nước, lần này không phải là ảo giác, mà là cực kỳ rõ ràng, mặt nước bởi vậy nổi lên rung động cùng sóng gợn.

Tiết Ký Phong nghe thấy tiếng của Lăng Thanh, cũng chú ý tới động tĩnh trên ao, quay đầu nhìn lại liền thấy trên mặt nước lóc bóc giống như là bong bóng nước kịch liệt bốc lên, nổi lên bọt nước, Tiết Ký Phong không biết lại muốn nói cái gì, thế nhưng nói không nên lời.

Từ trong bọt nước ầm thoát ra một con cự mãng, vảy toàn thân đen như mực phát sáng, to như miệng giếng, lộ ra trên mặt nước cao đến mấy trượng, trên đầu rắn cực đại có một điểm nhô ra, roẹt roẹt nhả đầu lưỡi màu đỏ tươi về phía mấy người bọn họ.

“Đây là thứ gì?” Tiết Ký Phong sững sờ hỏi.

“Ngươi làm nó ra, đương nhiên phải hỏi ngươi.” An Dương vương vào loại thời điểm này cũng không quên châm chọc khiêu khích hắn hai câu.

“Đừng ầm ĩ, cẩn thận nó qua!”


Tiếng nói của Lăng Thanh vừa dứt, liền thấy cự mãng xà kia cúi đầu, nhào về phía bọn họ đứng.

Bốn người lui về phía sau hai bước tản ra hai bên, chỗ nhô ra trên đầu rắn đâm vào chỗ bọn họ vừa đứng, va ra vết nứt trên gạch xanh dưới đất.

Một kích kia của cự mãng không đánh trúng, roẹt roẹt nhả đầu lưỡi ngoành lại, há miệng đánh về phía Tiết Ký Phong cùng Đông Ly Mộ Vân.

Đông Ly Mộ Vân quay lại rút kiếm, Tiết Ký Phong cũng vung trường kiếm lên, chém vào trên thân rắn lại phát hiện vảy trên người nó cứng như sắt.

“Vù” một tiếng, đầu rắn đánh tới, Đông Ly Mộ Vân xoay người giẫm lên mặt nước, vận khinh công thân thể nâng lên, nhảy đến đầu rồng chạm đá trên tường, con rắn kia không cắn được Đông Ly Mộ Vân, chuyển hướng Tiết Ký Phong, Tiết Ký Phong giơ trường kiếm chém mạnh về phía đầu nó một cái, nhưng đều bị nó né được.

Bị công kích, cự mãng thoáng thối lui, dựng thẳng bộ phận lộ ngoài mặt nước, khinh công của Tiết Ký Phong không tốt đương nhiên không thể thoát thân như Đông Ly Mộ Vân. Hắn lui về sau từng bước một, không ngờ đầu con cự mãng kia cũng theo dõi hắn, thỉnh thoảng cúi xuống như muốn lại lần nữa làm khó dễ.

Vẻ mặt Tiết Ký Phong đau khổ ngoảnh lại nhìn nhìn Lăng Thanh phía sau, “Này, nó làm chi toàn nhìn chằm chằm ta?”

An Dương vương võ công không tốt nhất, nhưng không biết khi nào đã chạy trốn tới cửa đồng trả lời hắn thay Lăng Thanh, “Có lẽ ngươi nhìn qua ăn ngon hơn.”

Thế nhưng Lăng Thanh cũng không nhàn tâm với lời nói đùa ấy của An Dương vương, cự vật trước mắt này hiển nhiên là được đưa tới đây trông lăng, lúc trước có lẽ vẫn bị giam ở một nơi nào đó dưới nước, mà tảng đá Tiết Ký Phong giẫm lên đụng vào cơ quan, thả nó ra.

Hiện tại, nó bị giam không biết bao lâu, phỏng chừng sớm đói bụng, nhất định là sẽ không bỏ qua mấy người bọn hắn.

Nghiêng đầu nhìn về phía Đông Ly Mộ Vân nửa nằm trên đầu rộng chạm đá, Đông Ly Mộ Vân cũng đang nhìn về phía hắn, chưa đợi Lăng Thanh mở miệng liền ngầm gật đầu với hắn một cái.

Hai người quen biết nhiều năm như vậy, sớm đã có ăn ý nào đó, không cần nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt là được.

Lăng Thanh rung kiếm ngọc trong tay, bước nhanh về phía trước hai bước, dưới chân khẽ nhón, dùng khinh công vọt lên đầu rồng chạm đá trên một bên tường.

Thấy Lăng Thanh cũng nhảy lên đầu rồng chạm đá một bên, Tiết Ký Phong nóng ruột, vừa trốn tránh con cự mãng hung mãnh nhào tới muốn cắn hắn, vừa kêu, “Ai, các ngươi, thật không có có nghĩa khí? Oa a!”

Lăng Thanh không để ý hắn, sau khi đứng vững trên đầu rồng cũng gật đầu một cái với Đông Ly Mộ Vân.

Đông Ly Mộ Vân hiểu ý, hai người đồng thời cởi dây thừng đeo chỗ hông xuống, hất ra móc câu, thừa dịp con cự mãng kia lại lần nữa ngẩng đầu, hai người đồng thời ném móc câu về phía đối phương, móc câu quấn hai vòng trên đầu rồng, thử thử độ căng, hai người lại đồng thời kéo dây thừng nhảy lên một đầu rồng phía trước, vòng dây thừng phía sau đầu rồng, lại kéo dây thừng đứng dậy nhảy lên trên hành lang.

Hai người đổi bên nhảy lên đầu rồng, vòng qua đầu rồng lại nhảy xuống… Qua lại mấy lần như thế, dây thừng trên tường hai bên giống như là mạng nhện nhốt cự mãng lại.

Cự mãng bị cuốn lấy, càng giận dữ, kịch liệt giãy dụa thân thể tựa hồ muốn tránh thoát, nhưng trong dây thừng này quấn thanh sắt cực tốt, không dễ dàng giãy ra như vậy.

Tiết Ký Phong cuối cùng cũng có thể tạm ngưng, trường kiếm trong tay chống trên mặt đất, tay kia cầm vỏ kiếm khiêng trên vai, há mồm thở dốc, “Huynh đệ các ngươi chậm một bước nữa thì ta sẽ thành đại tiệc của nó.”

Đông Ly Mộ Vân nhảy xuống bên cạnh hắn, vỗ vỗ tay, “Ngươi còn chưa đủ để nó nhét răng.”

Tiết Ký Phong dùng vỏ kiếm gõ hắn, “Các ngươi được đấy, cũng không thương lượng làm sao biết muốn làm cái gì?”

Đông Ly Mộ Vân khẽ cười nói, “Ta và Lăng Thanh hồi bé ăn chung, ngủ chung, cùng nhau luyện công, cùng nhau lười biếng bị mắng bị phạt, chiêu này là năm đó luyện khi bắt thỏ rừng hươu rừng trên núi năm đó.”

An Dương vương đi tới, lạnh lùng nói, “Đúng vậy, ai biết thì hiểu bọn họ là huynh đệ cảm tình tốt, ai không biết…”

“Triệu U!” Đông Ly Mộ Vân tức giận quát y, nghiêng đầu liếc nhìn Lăng Thanh còn đang trên đầu rồng, sau đó sắc mặt hòa hoãn lại, “Vương gia muốn nói đùa cũng mời xem thời điểm.”

An Dương vương mặc dù không lên tiếng, nhưng vẻ mặt không cam lòng.

Lúc này liền nghe một tiếng nước “ào ào” rất lớn, nước ao dâng lên cao nửa trượng, đồng thời đất rung núi chuyển, từng viên đá và dạ minh châu trên đỉnh lộp độp rơi xuống, đầu rồng hai bên phát ra thanh âm đá nứt toác.

“Cẩn thận đuôi rắn!”

“Bộp!”

Một cái đuôi màu mực quăng khỏi mặt nước, quét về phía đám người Đông Ly Mộ Vân.

“Cẩn thận đừng rớt xuống nước, nó vẫn đợi trong nước, ở phía dưới linh hoạt hơn, chúng ta xuống nước chỉ có một con đường chết!” Đông Ly Mộ Vân nhắc nhở.

Lúc nói chuyện mấy sợi dây thừng kéo căng đến tận cùng, sau đó tiếng “gầm” điếc tai bụi bay nổi lên bốn phía, con rắn kia nhổ thẳng đầu rồng chạm đá cố định dây thừng, tường đá sập xuống tựa như nước vỡ đê phía sau trào ra.

Cái đầu rồng Lăng Thanh đứng cũng bị kéo rơi, hắn trước khi ngã vào trong nước, được Đông Ly Mộ Vân tóm cánh tay kéo lên.

Mấy người bị buộc tới cạnh cửa đồng, liền thấy một con rắn màu mực đang điên cuồng giãy dụa trên hành lang, dây thừng còn quấn ở cần cổ nó, mấy cái đầu rồng kia bị ném đến ném đi, đập vào tường thành mấy cái hố lõm, nước phun ra dần dần cao hơn cái ao tràn qua mu bàn chân bọn họ.

Tiết Ký Phong lau nước trên mặt, “Bây giờ phải làm sao?”

“Vảy trên người nó căn bản không sợ kiếm, chúng ta có lẽ hẳn là đâm trái tim và mắt nó.”

“Được!”

Ba người đồng thời lên tiếng trả lời, triển khai kiếm trận, khi cự mãng lại một lần nữa ngẩng đầu lên thật cao muốn kéo mấy cái đầu rồng cố định dây thừng cuối cùng xuống, Lăng Thanh và Đông Ly Mộ Vân cùng cầm kiếm nhảy lên.


Lăng Thanh rung kiếm, quét một kiếm ở bụng cự mãng, màu sắc vảy chỗ đó nhạt, một kiếm đi tới, cự mãng bị đau, cúi đầu muốn dùng điểm nhô ra cứng rắn trên đầu đụng hắn, Đông Ly Mộ Vân thuận thế mà lên, dùng Đoạn Thủy kiếm đâm vào mắt nó, nhưng không đâm trúng.

Đuôi rắn rất lớn quét tới, Đông Ly Mộ Vân không thể né tránh, bị quét vào trong ao nước.

“Đông Ly đại ca!”

Con rắn kia thấy người rơi xuống nước lập tức buông tha công kích Lăng Thanh, liền muốn trượt vào trong nước, Tiết Ký Phong nâng kiếm xông lên không cho nó đi, “Ban nãy người chơi với ta vui như thế, bây giờ để cho ta tới với ngươi!”

Cũng không quản có tác dụng hay không, Tiết Ký Phong liền chém mạnh nó một cái, cự mãng xoay đến xoay đi tựa không chịu nổi phiền, nhả ra hai đầu lưỡi, bỗng đầu bổ nhào xuống, lúc này Tiết Ký Phong cũng đâm ra một kiếm.

Cự mãng đột nhiên bất động, Tiết Ký Phong chỉ cảm thấy một kiếm này không giống như chém vào sắt rắn lúc trước, mà là cắm thẳng vào trong cái gì đó. Cho là mình tình cờ đâm trúng chỗ yếu của nó, liền nghiêng đầu nhìn, vừa nhìn, cả người hóa đá.

Kiếm của Tiết Ký Phong đâm vào trong lỗ khí ngoài miệng cự mãng.

Thế là một người một rắn nhìn nhau, Tiết Ký Phong chớp mắt hai cái, sau đó cười làm lành, “Hắc hắc hắc, xà huynh đệ, ngươi còn có chỗ nào ngứa, đại ca gãi gãi cho ngươi…”

Cự mãng kia cũng nhìn hắn, sau khi hắn nói xong, “gào” nhếch đầu lên.

Thấy thế, Lăng Thanh lui về phía sau một bước, cầm kiếm âm thầm rót nội lực lên kiếm ngọc, nhấc người nhảy lên, đảo ngang kiếm, liền thấy một đạo kiếm khí quét qua đỉnh đầu Tiết Ký Phong, kình đạo mười phần, sắc bén vô cùng.

Gió sinh ra khi kiếm khí xẹt qua mặt nước trào dâng sóng nước, chỗ còn có gạch xanh trên tường hai bên giống như bị người cầm cái đục quẹt qua, hai vết khắc xuất hiện theo kiếm khí.

Kiếm khí đảo qua cự mãng, nó há to mồm lao về phía Tiết Ký Phong, ngay khi muốn một ngụm nuốt Tiết Ký Phong vào, đầu rắn vẹo ra, rơi ầm xuống bên cạnh Tiết Ký Phong, Lăng Thanh một kiếm chém nó thành hai khúc, thân thể vẫn còn đang giãy dụa.

Đầu cự mãng còn có ý thức, nghiêng qua muốn cắn Tiết Ký Phong, bị một kiếm của hắn bổ lên mắt, thấy Đông Ly Mộ Vân đã từ trong nước đi ra, hắn xoay người lại một cước đá đầu rắn xuống nước.

“Đi xuống cho ta.”

Trên lối đi chỉ còn lại thân rắn, nước chảy ra nhuộm nước ao thành màu đỏ, tanh hôi vô cùng.

Mọi người cuối cùng cũng thoát thân dưới miệng rắn, không khỏi âm thầm có chút hưng phấn.

“Lăng Thanh, chiêu vừa rồi kia của ngươi thật lợi hại, Lăng Thanh… ?”

Liền thấy kiếm ngọc trong tay Lăng Thanh “leng keng” rơi vào lối đi, thân người mềm nhũn ngã xuống.

“Lăng Thanh!”

Tiết Ký Phong cách Lăng Thanh gần nhất lảo đảo hai bước trong nước tràn qua mu bàn chân, đúng lúc đỡ lấy hắn.

Đông Ly Mộ Vân đi tới đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn, sau đó lật bàn tay để lên lưng hắn, “Chân khí của hắn rất loạn, ngươi giúp ta đỡ hắn.”

Tiết Ký Phong đột nhiên nhớ tới cái gì, vươn tay về phía bên trong vạt áo của Lăng Thanh, bị Đông Ly Mộ Vân túm tay lại, “Ngươi làm cái gì?”

Tiết Ký Phong lộ ra vẻ mặt có chút vô tội, từ bên trong vạt áo của Lăng Thanh lấy ra một bình thuốc, “Ta dọc đường vẫn nhìn thấy hắn có uống thuốc, hẳn chính là cái này.”

Đông Ly Mộ Vân nửa tin nửa ngờ đổ một viên thuốc vào trong tay, ngửi ngửi, ai ngờ Tiết Ký Phong nắm tay y đẩy viên kia vào trong miệng Lăng Thanh.

“Còn chần chừ cái gì, chính là cái này không sai.”

“Ngươi?!”

Đông Ly Mộ Vân không lên tiếng nữa, chuyên tâm giúp Lăng Thanh khai thông chân khí.

Ước chừng thời gian nửa nén hương, khí huyết tán loạn trong cơ thể Lăng Thanh bình ổn một chút, Đông Ly Mộ Vân đưa chân khí quy nguyên, liền thấy Lăng Thanh tỉnh lại.

“Lăng Thanh, ngươi thế nào?” Đông Ly Mộ Vân thân thiết hỏi.

Lăng Thanh mặc dù còn khó chịu, nhưng lúc này đã đỡ hơn nhiều, vô thức giơ tay lên sờ bụng, sau đó mỉm cười để cho bọn họ yên tâm, “Không sao cả, bộ kiếm pháp mới nghĩ ra này ta còn chưa có thể vận dụng thành thạo.”

Đông Ly Mộ Vân hơi có chút thán phục nói, “Ngươi niên kỷ như vậy đã có tu vi như thế thật là không dễ.” Nói xong khom lưng nhặt kiếm ngọc rơi trên mặt đất lên đưa lại cho Lăng Thanh, “Đại ca tự hào vì ngươi, thế nhưng cũng đừng xem nhẹ mình mà mạo hiểm.”

Lăng Thanh nhận lấy Thái Thượng Vong Tình khẽ gật đầu, nụ cười treo ở khóe miệng rất nhu thuận, “Phải, ta biết.” Sau đó liền nghe thấy An Dương vương châm chọc khiêu khích phía sau.

“Bản vương cũng rất kính phục Lăng thiếu hiệp, lúc này mới mấy tháng ngắn ngủi, Lăng thiếu hiệp không chỉ học được kiếm pháp độc môn của người ta, còn làm được nửa giáo chủ, đây sao có thể không làm cho người ta bội phục?”

Keng!

An Dương vương nói xong, kiếm ngọc trong tay Lăng Thanh kia cũng đã dán lên cổ gã, An Dương vương sửng sốt, có lẽ là có phần bất ngờ.

“Vương gia…” Sắc mặt Lăng Thanh trầm tĩnh nói với gã, “Vương gia hẳn là rất rõ ràng, bởi vì một chuyện nào đó mà ta ngươi đều biết, ta có đầy đủ lý do hạ sát thủ với ngươi, mà muốn giết ngươi, đối với Lăng mỗ mà nói, cơ hội động thủ nhiều đếm không xuể mà lại dễ như trở bàn tay…”

An Dương vương không có lên tiếng, cứ như vậy đứng ở nơi đó, thế nhưng biểu tình trên mặt phức tạp khôn kể.

“Ta sở dĩ không giết ngươi, là bởi vì ta biết, có An Dương vương ngươi, thiên hạ này chí ít vẫn còn trong tay người họ Triệu, thiên hạ bách tính chí ít còn có thể sống vài ngày yên ổn. Mặc dù những sai lầm và đau đớn không chịu nổi là ta và Yên Vân Liệt hai người tự mình tạo thành, nhưng vương gia ngươi là nguyên nhân của tất cả.”

“Ta không giết vương gia, nhưng xin vương gia nhớ kỹ, bởi vì ngươi, hai người ta và Yên Vân Liệt phải mang đau đớn cả đời, là cho dù lấy tính mạng của vương gia ngươi để hoàn lại, cũng hoàn không nổi!” Lăng Thanh dứt lời thu kiếm xoay người, đi thẳng.

An Dương vương cứ như vậy đứng ở nơi đó, không lập tức đáp lại. Đông Ly Mộ Vân nhìn y một cái, muốn nói cái gì lại nuốt xuống, xoay người đuổi theo Lăng Thanh phía trước.

Trong đầu Lăng Thanh tràn đầy đều là những vết thương đã qua, vòng qua nửa khúc thân thể cự mãng trên lối đi, đi về phía cánh cửa cuối lối đi, nỗi lòng hỗn loạn làm cho hắn nhất thời quên bận tâm tình huống xung quanh, ngay lúc sắp đến gần cánh cửa đó, dưới chân bị cái gì vướng chân, lập tức bên tai lướt qua một tiếng “phựt”, tiếng vang dây đàn căng đứt, đồng thời có vật sắc xẹt qua không khí từ hai bên bắn qua đây.

“Lăng Thanh, cẩn thận cơ quan!”

Tiết Ký Phong hô to nhào đến, cả người ngã trên mặt đất, trong tay cầm một mũi tên, mũi tên sắc bén xẹt lòng bàn tay y, đỏ dịch thể đỏ sẫm từ giữa kẽ tay rỉ ra.

Trong lỗ thủng trên tường hai bên lộp bộp bắn ra mưa tên, mắt thấy một mình Lăng Thanh không chống lại được, Đông Ly Mộ Vân vội vã đi tới vừa vung kiếm đỡ mũi tên bắn tới, vừa kéo hắn lui về phía cánh cửa kia cuối lối đi.

“Đông Ly đại ca, cẩn thận!”


Lăng Thanh nghiêng người trường kiếm đảo qua, vung đi mấy mũi tên bắn về phía Đông Ly Mộ Vân, lại lộ ra ngoài lưng mình, Đông Ly Mộ Vân dưới tình thế cấp bách kéo hắn đến trước người mình, ai dè hai người còn chưa đứng vững, lưng Đông Ly Mộ Vân va vào cửa phía sau, cửa bỗng chốc bị đụng mở, hai người ngã lăn vào cửa.

Ầm một tiếng, cửa đã đóng chặt, tên bắn lén cơ quan hai bên cũng ngừng lại. Tiết Ký Phong bò dậy trên đất, chạy tới đẩy cửa, nhưng làm sao cũng đẩy không ra.

Vì sao đẩy không ra?” Tiết Ký Phong đẩy hai cái thấy đẩy không ra, liền đổi thành gõ cửa, “Lăng Thanh! Đông Ly! Các ngươi nghe thấy tiếng của ta không?”

Bên trong cánh cửa không có tiếng trả lời, Tiết Ký Phong vội vã rút kiếm ra chuẩn bị cạy cửa, bị An Dương vương cản lại.

“Như ngươi vậy căn bản là phí công.” An Dương vương nói xong vươn tay sờ soạng trên dưới bên cạnh cửa, sờ thấy cái gì ở chỗ góc cửa, ấn xuống một cái, nghe thấy bên trong có tiếng cơ quan “cách”, cửa từ từ mở ra.

Tiết Ký Phong tìm mấy viên dạ minh châu trong nước còn tích trên mặt đất lối đi, cầm trong tay dùng để chiếu đường, hắn và An Dương vương hai người vừa đi vào bên trong cánh cửa, cửa kia lại lần nữa đóng lại.

Ánh sáng yếu ớt của dạ minh châu soi sáng ra đây là một địa đạo, nhưng không nhìn thấy hai người Lăng Thanh và Đông Ly Mộ Vân, Tiết Ký Phong gọi hai tiếng, không ai đáp lại, cho là hai người bọn họ theo thông đạo đi về phía trước rồi, liền cùng An Dương vương cũng đi xuống dọc theo thông đạo, đi một hồi còn chưa thấy bóng dáng, cũng cảm giác không đúng lắm.

“Lăng Thanh! Đông Ly!”

Phía trước tối như mực chỉ có thanh âm của chính Tiết Ký Phong vang vọng, không khỏi kỳ quái dừng bước lại, “Quái, chỉ một lát như thế bọn họ đã đi xa vậy?”

An Dương vương nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu nhìn bốn phía, nói, “Chúng ta có lẽ đi lối khác với bọn họ.”

“Lối khác?” Tiết Ký Phong cảm thấy lời này của An Dương có chút nực cười, “Ngươi nói phía trước có hai cái cửa, đi lối khác còn có thể, nhưng ở đây chỉ một cánh cửa, chúng ta đều vào như thế, lối khác thế nào?”

“Cửa quả thật có chỉ có một, thế nhưng lối đi phía sau cửa lại có mấy lối.”

“Vậy phải nói như thế nào?”

An Dương vương lấy ra một thanh chủy thủ từ trong ủng, khắc xuống một chữ thập trên tường, nét dọc sâu hơn, nét ngang nông hơn.

“Ban nãy chúng ta nghe thấy tiếng xoay, liền tưởng cơ quan mở cửa, thật ra cũng không phải là như vậy, phía sau cửa này có ít nhất hai lối đi có thể biến hóa, nhờ cơ quan khống chế, sau khi Đông Ly bọn họ vào cửa đi lối đó…”

An Dương vương trượt một cái tại nét dọc, sau đó lại khắc một chữ thập bên cạnh, tương phản với chữ thập ban nãy, chữ thập này nét dọc nông, nét ngang sâu.

“Sau khi ta đè xuống cơ quan mở cửa, lối đi sau cửa cũng thay đổi theo, chúng ta thì đi lối này.” Dùng chủy thủ xẹt một cái chỗ nét ngang nông.

“Vậy chúng ta chiếu theo đường cũ quay về, mở cửa ra lại đi vào liệu có thể tìm được Đông Ly bọn họ hay không?”

An Dương vương lắc đầu, “Khó nói, không xác định được sẽ có mấy lối đi.”

Tiết Ký Phong nhíu nhíu mày, “Ngươi không phải có bản vẽ cơ quan sao? Sao lại không biết?”

An Dương vương trừng hắn một cái, “Tiên hoàng bố trí cơ quan là vì phòng ngừa bản đồ rơi vào tay người khác, nếu như hắn vẽ ra cả cơ quan ban đầu của lăng Diễm đế, bức vẽ này một khi rơi vào trong tay người khác, chẳng phải là bảo người đó đi như thế nào?”

Tiết Ký Phong xem thường xua tay, “Cho nên nói các ngươi làm hoàng đế, người nào người nấy trăm phương ngàn kế phòng cái này phòng cái kia, kết quả cuối cùng đề phòng được người ngoài phòng không được người thân.”

Thấy sắc mặt An Dương vương trầm xuống, Tiết Ký Phong vội vã đổi giọng, “A, ta nói sai, vương gia cũng không phải hoàng đế, bất quá lại nói thật là kỳ quái ha, vương gia ngươi đã tay cầm quyền to, trong triều cũng đều là người của ngươi, vì sao không chính mình đi ngồi vị trí kia, mà lập cháu ngươi làm con rối?”

Thế là sắc mặt An Dương vương càng khó coi hơn.

Thấy thế, Tiết Ký Phong biết điều hiếm thấy, “Ai ai, không nói cái này, chúng ta đi tìm Lăng Thanh, tìm bọn họ quan trọng hơn.”

“Xoạt” một tiếng, trong không gian mờ tối sáng lên một ánh lửa, ánh lửa quơ quơ, còn có tiếng xẻ vải, Đông Ly Mộ Vân kéo xuống mấy miếng vải từ trên vạt áo quấn trên thân Đoạn Thủy kiếm nhen lửa, dùng như cây đuốc.

Chiếu sáng xung quanh một chút, phát hiện bọn họ đang ở trong một lối đi nhỏ hẹp, trên tường bốn phía với mặt đất đều trải gạch bằng đá, lối đi hình như rất dài, nơi ánh lửa chiếu không tới, mảnh hắc ám ấy dường như một cái động sẽ cắn nuốt người.

“Lăng Thanh ngươi không bị thương chứ?” Nghe không thấy Lăng Thanh đáp lại, Đông Ly Mộ Vân xoay người, liền thấy Lăng Thanh sờ soạng tại chỗ cửa, “Làm sao vậy?”

Lăng Thanh lật bàn tay đánh lên cửa, nhưng cánh cửa kia sừng sững bất động, Lăng Thanh không khỏi nhụt chí, “Cửa này mở không ra.”

“Có lẽ phải từ bên ngoài mới được.” Đông Ly Mộ Vân đi qua, dùng sức vỗ vỗ cửa, “Tiết Ký Phong! Triệu U! Các ngươi nghe thấy không?” Nhưng thanh âm tựa hồ truyền không ra, chỉ vang vọng trong chốn chật hẹp này.

“Bây giờ phải làm sao?” Lăng Thanh quay đầu lại hỏi hắn.

Đông Ly Mộ Vân trầm mặt nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Bản đồ đều trong tay Triệu U, bọn họ hẳn không có chuyện gì, chúng ta đi xem thử bên trong.”

Lăng Thanh cúi đầu suy nghĩ, hiện nay ngoại trừ như vậy, cũng không có cách nào khác.

Hai người dọc đi dọc theo địa đạo một chốc, cũng không nói cái gì, Đông Ly Mộ Vân thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Lăng Thanh đi bên cạnh, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại tựa hồ khó mà mở miệng. Khi lại một lần nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ Lăng Thanh cũng quay đầu, tầm mắt nhìn trúng.

Đông Ly Mộ Vân chỉ cảm thấy đáy lòng vang lên một tiếng “ầm”, ánh lửa chập chờn, chiếu không rõ dung nhan của thanh niên, lại chiếu rõ ánh nước trên cặp môi mỏng của hắn.

Đông Ly Mộ Vân âm thầm nuốt ngụm nước miếng, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh khi xông lầm vào gian phòng trong khách ***, thấy hắn và Yên Vân Liệt đang làm chuyện đó, ngực nảy lên “thình thịch”.

Hình ảnh tình sắc *** loạn như thế quả thật làm cho y khiếp sợ, y chưa bao giờ biết thanh niên lớn lên với nhau từ nhỏ, giống như huynh đệ này lại bộc lộ vẻ mặt như vậy, trong ký ức của y, thanh niên vĩnh viễn là một thân trong veo như nước ôn hòa, khẽ cười, như tắm gió mát Giang Nam tháng ba.

Thấy Đông Ly Mộ Vân vẫn nhìn mình, Lăng Thanh có chút lúng túng tránh mắt, ngữ khí có phần xa lạ, “Đông Ly đại ca muốn nói gì thì nói đi.”

Một lời này, khiến Đông Ly Mộ Vân tỉnh lại từ trong suy nghĩ xa xăm, trong không gian yên tĩnh đến cực điểm chỉ có hai người bọn họ này, dưới bầu không khí có chút kìm nén xung quanh, có cái gì vẫn giấu sâu trong lòng gì đó bắt đầu nổi lên.

“Lăng Thanh, những lời ngươi ban nãy nói với An Dương vương ấy…”

Bị Lăng Thanh lạnh lùng cắt ngang, “Đông Ly đại ca hẳn là hiểu rõ.”

Đông Ly Mộ Vân từ trong lời nói của hắn cảm nhận được mâu thuẫn và địch ý, thậm chí còn có một tia sát khí không dễ phát hiện.

Thật ra chính y cũng rõ ràng, từ sau khi Lăng Thanh biết mình hạ cổ trên người hắn, quan hệ của hai người bọn họ đã không còn như trước, y đã từng lừa mình dối người nghĩ, có lẽ mình tránh, không thừa nhận, Lăng Thanh sẽ cho là mình có nỗi khổ trong lòng.

Thế nhưng, y thẹn với lương tâm mình, rõ ràng là bởi vì tà niệm mình nhất thời nảy ra, lại muốn khoác lý do đường hoàng… Chẳng qua là tìm lý do trốn tránh cho mình mà thôi, chẳng qua là sợ hãi sau khi tầng che lấp này bị đâm thủng, giữa y và Lăng Thanh, ngay cả tình nghĩa huynh đệ cũng không giữ được.

Thế nhưng, vô luận trốn tránh như thế nào, luôn phải đối mặt với hiện thực, huống hồ ngày đó là mình tự tay làm, cũng nên tự mình đến thừa nhận.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.