Tàng Châu

Chương 95


Đọc truyện Tàng Châu – Chương 95


Edit: Châu
Đầu buổi trưa trời vừa mưa lớn, mấy tầu lá chuối bên ngoài phòng được tắm mưa xanh biếc.

Gia Nhu đang ngủ rất say thì bị tiếng nói chuyện ngoài cửa đánh thức.
Hình như là tiếng của Vân Tùng với Thu Nương.

Vân Tùng muốn vào tìm nàng, nhưng bị Thu Nương cản lại.
Gia Nhu theo thói quen muốn đẩy người ở bên cạnh, nhưng đẩy hụt.

Nàng chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Lý Diệp đã đi mất.

Ngoài cửa sổ, mùi đất sau cơn mưa tràn vào, nàng đứng dậy sửa sang xiêm y, rồi quay về phía của nói với hai người bên ngoài: “Đừng ầm ĩ nữa, cả hai vào đi.”
Thu Nương và Vân Tùng cùng đi vào, Vân Tùng nhảy tới trước một bước, nói: “Quận chúa, không phải thuộc hạ quấy rối, mà là Hoàng thượng triệu Tướng công và Lang quân tiến cung.

Tiểu nương tử đại phòng tìm tới, bảo thuộc hạ lập tức nói cho ngài biết.”
Lúc nãy, Lý Tâm Ngư đột nhiên chạy đến tìm Vân Tùng, làm Vân Tùng vô cùng bất ngờ.

Tiểu nương tử này thường ngày không mấy khi ra khỏi viện của Huyện chủ, càng không tiếp xúc với người ngoài.

Vốn tưởng chỉ là chuyện trẻ con, Vân Tùng cũng không coi có gì quan trọng.

Nhưng thái độ đàng hoàng trịnh trọng của Lý Tâm Ngư lúc nói chuyện làm cho Vân Tùng ý thức được, dường như vấn đề có hơi nghiêm trọng thật.
Hạ nhân bọn họ chưa từng cho rằng tiến cung là chuyện nguy hiểm.
“Tâm Ngư bảo ngươi tới à?” Gia Nhu cau mày hỏi.

Lý Tâm Ngư nhất định biết cái gì đó, chắc lần này Hoàng đế triệu kiến không chỉ đơn giản như vậy.

Nàng đi lại trong phòng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trong cung có người nào có thể che chở cho Lý Diệp đây? Nàng hỏi: “Quảng Lăng Vương trở lại chưa?”
Vân Tùng liền vội vàng nói: “Đã trở về, có điều vẫn chưa vào thành.

Có người nói đại quân đang đóng quân tại doanh trại gần đây, chờ ý chỉ của Thánh Nhân.”
Gia Nhu suy nghĩ một chút, rồi nói với Thu Nương: “Ngươi mang một bộ nam trang đến đây, lại đi nghe ngóng xem đại quân của Quảng Lăng Vương đang đóng quân ở chỗ cụ thể nào.”
Thu Nương nghe theo, Vân Tùng hỏi: “Quận chúa định làm gì thế?”
“Ta sẽ đích thân đi tìm Quảng Lăng Vương, xin ngài ấy hồi cung.

Hiện tại trong cung, người có thể giúp Đại nhân cùng Tứ lang chỉ có ngài ấy.” Gia Nhu nói.
Nhưng Vân Tùng lại nói: “Tuyệt đối không thể.

Đó là quân doanh đấy ạ, ngài là nữ lưu, đến đó thực sự quá nguy hiểm.


Có khi Thánh Nhân chỉ gọi Tướng công cùng Tứ lang quân nói một chút chính sự, chứ không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu.”
Gia Nhu lắc đầu nói: “Chắc chắn không phải là chính sự.

Tứ lang không phải quan chức, cũng không làm gì liên quan đến chính trị, nếu là đàm luận chính sự, chỉ mình Đại nhân là được, sao phải gọi cả Tứ lang cùng đi? Chắc chắn có gì đó không ổn.

Ta sẽ có cách gặp được Quảng Lăng Vương, ngươi không cần phải lo.

Trước khi đi, ta muốn lấy lại cái túi gấm ngươi đang giữ, có ở trên người ngươi không?”
Vân Tùng gật đầu, lấy cái túi gấm vẫn cất thận trong ngực ra: “Đây ạ, còn chưa kịp giao lại cho Lang quân.” Thật ra lúc Gia Nhu đi rồi, tờ giấy cùng dây lắc chân đều bị Vân Tùng phát hiện, lén cất đi.
Vân Tùng không biết vì sao Quận chúa phải để lại mấy dòng như vậy, hình như là không định trở về.

Vân Tùng định khi nào gặp Lang quân sẽ kín đáo nói cho chàng biết.

Nhưng lúc nhìn thấy Lang quân vàQuận chúa cùng nhau trở về, Vân Tùng liền biết sau cơn mưa trời lại sáng, nhất thời không nhớ tới việc này.
Gia Nhu nhận túi gấm, lấy con dấu ra, giao cho Vân Tùng: “Giờ ngươi hãy đến hàng gạo ở đầu phố Phường đạo, tìm một người tên là Trương Hiến, lấy con dấu cho Trương Hiến xem.

Nói cho hắn biết ngươi là tâm phúc của Lang quân, Lang quân đã được vời tiến cung, hỏi hắn có biết tin tức này không, có thể tìm người hỗ trợ được hay không.

Sau đó y theo chỉ thị của hắn mà làm.”
Chắc chắn Bạch Thạch sơn nhân có lưu lại người trong triều, giống chuyện đêm giao thừa năm đó, có Thái Sư đứng ra bảo vệ Vương Thừa Nguyên đấy thôi.

Bởi vậy người Gia Nhu nghĩ đến đầu tiên là Trương Hiến, có thể hắn giúp được Lý Diệp.
Vân Tùng không biết Trương Hiến này là nhân vật nào, nhưng không dám chậm trễ, liền đi làm luôn.
Một lát sau, Thu Nương cầm nam trang vào, hầu hạ Gia Nhu đổi xiêm y.

Thu Nương nói: “Lúc Lang quân đi, có giao chúng ta phải chăm sóc Quận chúa cẩn thận.

Quận chúa vẫn xanh lắm, vẫn định ra ngoài sao ạ?”
Gia Nhu vừa chỉnh lại cổ áo, vừa nói: “Ta không sao, việc này không thể không đi.

Các ngươi ở lại chờ tin đi.”
Thu Nương biết khuyên cũng vô ích, chỉ nói: “Tự ngài phải cẩn thận nhiều nhé.”
Gia Nhu cầm kiếm ra ngoài, đi về phía chuồng ngựa lấy một con ngựa.

Nàng định một mình cưỡi ngựa đến quân doanh của Quảng Lăng Vương, nhưng có hai hộ vệ nhất định đòi đi theo.

Gia Nhu không muốn mất thêm thời gian, không còn cách nào khác đành cho họ đi cùng, mấy người nhanh chóng chạy xuống núi.
Quân doanh của Quảng Lăng Vương cũng không xa lắm, nhìn từ phía xa xa, thấy lều trại to nhỏ như đồi núi chập trùng, trong doanh trại có một số binh lính mặc giáp trụ qua lại tuần tra, đề phòng nghiêm ngặt.

Gia Nhu nhảy xuống ngựa, đi tới trước doanh trại, nói với lính gác cổng: “Mộc Gia Nhu của Vân Nam Vương phủ có chuyện quan trọng cầu kiến Quảng Lăng Vương, kính xin hai vị thông báo giúp một tiếng.”
Hai binh lính nhìn nhau, một người trong đó nói: “Quân doanh là chỗ quan trọng, nữ tử không được vào.”
Gia Nhu nói: “Ta không vào, chỉ muốn mời Quảng Lăng Vương ra gặp.

Chuyện liên quan tới Ngọc Hành tiên sinh, vạn phần quan trọng.

Kính xin hai vị tạo điều kiện.” Nói xong đinh nhét túi tiền cho họ.
Hai binh lính đời nào dám thu.

Bọn họ không biết Gia Nhu, nhưng biết Ngọc Hành tiên sinh là thân tín của Quảng Lăng Vương.

Việc quân lương lần này chính là Ngọc Hành giải quyết.

Bọn họ chụm lại thì thầm một lúc rồi mới nói: “Được, cô chờ ở chỗ này, ta đi hỏi thử chút xem.”
“Đa tạ!” Gia Nhu chắp tay.

Người kia từ từ đi vào trong doanh trại, Gia Nhu đi loanh quanh phía trước doanh trại, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.

Sau một lát, Quảng Lăng Vương không thấy đâu, lại thấy một nam nhân mặc áo giáp đi ra.

Nam nhân này có gương mặt vuông vức, râu quay nón, đôi mắt hổ đầy uy lực.
Nam nhân lững thững đi ra bên ngoài doanh trại, theo sau là một đội binh lính, trông rất ra vẻ.
“Chỗ này có chuyện gì thế?” Người kia hỏi.
Lính gác cổng vội vàng nói: “Vị nương tử này tự xưng là người của Vân Nam Vương phủ, xin gặp Quảng Lăng Vương vì chuyện của Ngọc Hành tiên sinh ạ.”
Người kia nặng nề nói: “Quảng Lăng Vương đang chỉnh đốn quân vụ, không rảnh gặp những người không liên quan.

Nếu ngươi có chuyện, nói đi ta nghe.”
“Xin hỏi ông là.

.

?” Gia Nhu ngập ngừng nói.
Lính gác cổng nhanh nhẹn giải thích: “Vị này chính là Vệ Quốc Công, Phó tướng của Quảng Lăng Vương, nói với ông ấy cũng giống như nói với Quảng Lăng Vương.”
Hóa ra là Vệ Quốc Công Quách Hoài, còn tưởng là ai mà làm dáng như thế cơ.

Gia Nhu kiên trì nói: “Xin lỗi, chuyện này ta chỉ có thể đích thân nói cho Quảng Lăng Vương mà thôi.”
Quách Hoài nghe vậy, nhíu mày, nhìn kỹ Gia Nhu: “Ngươi nói mình là người của Vân Nam Vương phủ, có cái gì làm tin không? Là người của Vân Nam Vương phủ, sao lại liên quan đến Ngọc Hành? Chẳng lẽ ngươi là thích khách mạo danh người khác chăng?” Lời kia vừa thốt ra, chung quanh đều cảnh giách hẳn lên.


Lúc còn ở vùng Hà sóc, những kẻ muốn ám sát Quảng Lăng Vương có ít đâu.
“Lời Quốc Công là ý gì?” Gia Nhu biết Quách Hoài cố ý nói như thế, nhằm không muốn cho nàng gặp Quảng Lăng Vương.
“Thích khách muốn giết Quảng Lăng Vương rất nhiều, ngươi có bộ dạng khả nghi, ta không những không thể mạo hiểm cho ngươi đi vào, trái lại phải bắt ngươi, tra hỏi cẩn thận mới được.

Người đâu, bắt.” Quách Hoài ra lệnh, lập tức có một đội binh lính xông tới.
Hai hộ về đi theo Gia Nhu lập tức che trước người nàng, Gia Nhu dứt khoát rút kiếm, nói: “Đắc tội.”
***
Quảng Lăng Vương Lý Thuần đang nghỉ ngơi trong trướng chủ soái, vừa cởi giáp trụ ra thì có thân binh bẩm báo, trước doanh trại có đám đánh nhau.

Lý Thuần lập tức mặc lại giáp trụ, lấy kiếm trên giá vũ khí xuống, đi ra ngoài, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa nãy, có một nương tử tự xưng là đến từ Vân Nam Vương phủ xin gặp ngài, nói có chuyện liên quan tới Ngọc Hành tiên sinh.

Quốc Công ra kiểm tra, nói nàng ta là kẻ mạo danh định ám sát, sai tuỳ tùng bắt.

Nào biết tay nghề bọn họ rất khá, một lúc rồi mà không làm gì được.

Cho nên phải mời ngài đi xem xem.”
Lý Thuần nhanh chóng đi đến hàng rào gỗ trước trại, nhìn thấy một đám binh lính bao quanh ba người, trong đó có một bóng dáng bé nhỏ vô cùng đáng chú ý.

Nàng vốn là người cần được bảo vệ nhất, nhưng giờ không hề run sợ giơ kiếm, ung dung thong thả lần lượt đối phó với những đòn tấn công xung quanh.

Tuy rằng kiếm pháp cùng chiêu thức cũng không tính là thượng thừa, nhưng xem ra rất có kinh nghiệm chinh chiến, nhiều người như vậy nhưng tạm thời không ai lại gần được nàng.
Gương mặt nàng tràn ngập khí khái anh hùng, như một thanh bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ, mang theo ánh sáng chói mắt, không hề giống nữ tử khuê các bình thường mà Lý Thuần từng nhìn thấy mấy lần.
Đây mới là đúng là hình dáng đích thực của nữ nhi Vân Nam Vương, nhà võ tướng không thể có kẻ hèn.
Lý Thuần kêu to: “Dừng tay!”
Lúc này các binh sĩ mới ngừng tay, dồn dập hành lễ.

Trải qua trận chiến này, không những danh tiếng của Quảng Lăng Vương dâng mạnh ở dân gian, mà ngay cả trong quân, uy tín của Lý Thuần cũng như mặt trời ban trưa, không người nào không kính phục.
Quách Hoài giơ nắm đấm, nói: “Quận Vương, sao ngài phải ra đây? Chút chuyện nhỏ này, ta có thể xử trí được.”
“Ta biết Quốc Công suy nghĩ cho sự an toàn của ta, nhưng nàng này đúng thật là Ly Châu Quận chúa của Vân Nam Vương phủ, ông hiểu lầm rồi.” Lý Thuần khách khí nói.
Quách Hoài không thấy bất ngờ gì, chỉ mím môi: “Thì ra là như vậy, vừa nãy đắc tội rồi.”
Gia Nhu không buồn tính toán với Quách Hoài, đi thẳng tới trước mặt Lý Thuần, nói: “Quảng Lăng Vương, xin ngài ra đây nói chuyện một lát ạ.”
Lý Thuần theo lời đi tới bên cạnh, nhìn Gia Nhu.

Ông ta không nghĩ tới chuyện Gia Nhu đến tìm là vì việc của Ngọc Hành.

Lẽ nào nàng đã biết thân phận của Lý Diệp? Tâm trạng Lý Thuần lúc này rất phức tạp.

Trong trận chiến Hà sóc, nếu không phải Lý Diệp cho Vương Nghị chuyển lương thực từ Hoài Tây đến, thì sĩ khí không biết đã giảm sút đến mức nào, không chừng đã bị hai quân Ngụy Bác cùng Lô Long giáp công cũng nên.
Nhưng trước ngày đại thắng, Lý Diệp đã vì nữ nhân này mà bỏ lại Lý Thuần.

Không giống như ngày trước, luôn đồng hành cùng tiến cùng lui.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu.
Vì thế trong đáy lòng, Lý Thuần không thích Gia Nhu.

“Thánh Nhân đã triệu kiến cả Đại nhân cùng Tứ lang tiến cung rồi ạ, cũng không biết phải bao lâu.

Ta suy đoán, có người muốn thừa dịp đại thắng Hà sóc lần này, chèn ép Đông cung cùng Lý tướng.”
Lý Thuần cả kinh, giọng nói cũng thay đổi: “Ngươi nói thật chứ? Chuyện từ bao giờ?”
Gia Nhu nói: “Chính xác trăm phần trăm, tầm nửa canh giờ trước đây, hạ nhân đến bẩm báo, ta mới biết được.

Ta nhất thời không nghĩ ra cách nào, cũng không biết có thể tìm ai giúp, nên mới đến đây tìm ngài.

Kính xin ngài cứu Tứ lang.”
Lý Thuần không hỏi thêm, lập tức sai người đi chuẩn bị ngựa.

Quách Hoài đi tới hỏi: “Quận Vương, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Ta có việc gấp cần tiến cung, quân vụ chỗ này tạm thời giao cho Quốc Công xử trí.” Lý Thuần nhanh nhẹn nói xong, người đã đi ra ngoài.
“Không thích hợp đâu!” Quách Hoài đưa tay ngăn cản, “Không có ý chỉ của Thánh Nhân, nếu ngài tự ý về Kinh thành, e là sẽ có người lên án đấy.

Sợ là có kẻ sẽ cố ý nói ngài cậy có công, tự kiêu, định gây rối.”
“Trước mắt không quản được nhiều như vậy!” Lý Thuần đè tay Quách Hoài xuống, “Ta nhất định phải đi.”
Ánh mắt Lý Thuần kiên định quyết liệt, không cho người khác phản bác.
Lúc này, binh lính dắt ngựa đến, Lý Thuần không nói thêm lười nào, nhanh chóng lên ngựa chạy đi, chỉ có một đội thân binh đi theo.
“Điện hạ, Điện hạ!” Quách Hoài đuổi theo vài bước, tiếc nuối lắc đầu.

Quảng Lăng Vương này trẻ tuổi nóng tính, không đủ thận trọng, ủng hộ lên làm chủ quân, thật sự là bó đũa chọn cột cờ.

Nhưng Vệ Quốc Công phủ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có đi theo con đường này.
Quách Hoài quay lại, trợn mắt đối mặt với Gia Nhu: “Ngươi đã nói chuyện gì với Quảng Lăng Vương hử? Ngươi có biết mình vừa làm cái gì không?”
Gia Nhu thu kiếm, đi tới bên cạnh Quách Hoài, nhỏ nhẹ nói: “Quảng Lăng Vương không phải là trẻ con, làm việc có phán đoán của chính mình, cũng không phải chỉ vì ta nói dăm ba câu mà thay đổi.

Ngược lại Quốc Công lại hết sức làm khó dễ, không muốn cho ta gặp được Quảng Lăng vương.

Ngươi đang sợ cái gì? Chẳng lẽ là sợ ai đoạt mất công lao của Vệ Quốc Công à?”
“Hoàn toàn nói bậy.” Quách Hoài hừ lạnh một tiếng, nhanh chân quay trở về quân doanh.

Binh lính còn lại đều theo Quách Hoài trở về, cũng đóng cổng doanh trại luôn.
Chuyện chuyển lương trong quân vốn là chuyện cơ mật, hơn nữa chỉ có tướng lãnh cao cấp mới biết đến, nếu không phải có người cố ý tiết lộ cho Tiết độ sứ Ngụy Bác, thì sao đường chuyển lương lại bị chặn cơ chứ?
Quách Hoài đã sớm biết quốc khố trống rỗng vì bị tham nhũng, Lý Thuần có cầu cứu về Trường An cũng sẽ không có kết quả.

Trước tiên bố trí tử địa, sau đó lại cứu giúp kịp thời, bất luận đối với chủ tướng hay toàn quân mà nói, sẽ là nhất đẳng công thần.

Chính Quách Hoài đã dự định kế hoạch như vậy, không ngờ Quách Hoài chưa kịp điều động lương thảo, Ngọc Hành liền giải quyết vấn đề.
Cho nên, vừa nghe nói là chuyện của Ngọc Hành, tất nhiên Quách Hoài muốn phá ngang.
Hai hộ vệ đi tới cạnh Gia Nhu, cùng kêu lên: “Quận chúa, ngài không sao chứ?”
Gia Nhu khoát tay, chỉ nhìn theo hướng Lý Thuần vừa đi khuất.

Những gì có thể làm nàng đều đã làm rồi, chỉ hy vọng Lý Thuần có thể giữ được an toàn cho Lý Diệp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.