Đọc truyện Tàng Châu – Chương 83
Edit: Châu
Ngón tay Lý Diệp cứng đờ, tờ giấy nhỏ bay là là rồi rơi xuống đất như một con bướm nhỏ.
Ngu Bắc Huyền quay về Ngụy Châu là vì nàng!
Lý Diệp nhắm mắt lại.
Gia Nhu đã biết thân phận của mình, và cũng biết hết các kế hoạch liên quan đến trận chiến này.
Có thể là muốn đáp lại ân tình Quảng Lăng Vương từng nhiều lần giúp đỡ phủ Vân Nam Vương, cũng có thể là thất vọng với việc chàng dấu diếm thân phận, nên nàng mới rời khỏi Kinh thành, mạo hiểm bản thân như vậy.
Cô nàng này thật là!
Từ lúc bức vẽ của Dao Quang bị phát hiện, nàng đã bắt đầu nghi ngờ rồi.
Sau đó lại thêm con dấu có khắc tên tục của Thầy, nàng tìm hiểu một chút thì sẽ đoán ra tất cả.
Lý Diệp vốn chờ lo xong việc ở Hà Sóc thì sẽ nói cho nàng biết toàn bộ sự thật.
Lúc trước chàng từng cố ý để lộ rất nhiều sơ hở, vì cũng không muốn giấu giếm mọi chuyện.
Cái mạng này của chàng, nếu không có Thầy thì sớm đã không còn nữa.
Bởi vậy đối với lời nhờ cậy của Thầy lúc lâm chung, chàng không thể không làm.
Chàng không muốn nàng bị cuốn vào cuộc tranh đoạt hung hiểm này, cũng không muốn nàng phải lo lắng đề phòng bản thân mình, nhưng giờ thì đã chậm một bước rồi.
Lý Diệp vạn lần không ngờ, Gia Nhu lại có cách làm ảnh hưởng đến toan tính của Ngu Bắc Huyền như vậy.
Ngu Bắc Huyền đâu phải loại người bỏ đi, mà hoàn cảnh vùng Hà Sóc lúc này như tên đã lên cung, không bắn không được.
Nhưng y lại bỏ lại tất cả, sợ là đã bị túm được nhược điểm trí mạng.
Mà cái nhược điểm này, cả chàng và Quảng Lăng Vương đều không biết.
Nếu Ngu Bắc Huyền tìm ra nàng ở Thái Châu thì sẽ ra sao đây…Nghĩ tới đây, tay Lý Diệp nắm chặt thành đấm, gân xanh trên mu bàn tay gầy gò nổi lên chằng chịt.
Ngu Bắc Huyền xuất phát trước chàng, nhất định là chàng không tranh được rồi.
Huống hồ Thái Châu là địa bàn của y, đối phương đã chiếm hết thiên thời địa lợi, phải thế nào mới có thể cứu nàng đây?
Lý Diệp đi tới đi lui trong lều, buộc đầu óc đang rối tinh rồi mù của mình tỉnh táo lại.
Hai mươi mấy năm trong đời, chưa bao giờ chàng rơi vào tình cảnh bối rối và lo lắng như một khắc này.
Sau đó chàng lớn tiếng gọi Bạch Hổ vào, Bạch Hổ chắp tay nói: “Tiên sinh có gì giao phó ạ?”
Lý Diệp cố gắng bình tĩnh hỏi: “Người chỉ huy đội quân giả làm giặc cỏ tấn công Thái Châu là ai thế?”
“Là Trưởng sử Vương Nghị của phủ Quảng Lăng Vương ạ.
Tiên sinh định cho bên ấy lui binh à?” Bạch Hổ hỏi.
Lúc đầu họ bố trí đội giặc cỏ này nhằm mục đích chính là kiềm chế Tiết độ sứ Hoài Tây, giờ nghe nói Ngu Bắc Huyền đã rời Ngụy Châu, thì không cần thiết kéo dài việc kia nữa, chỉ tổ thêm thương vong mà thôi.
Lý Diệp trầm tư chốc lát, rồi giơ tay lên nói: “Ta viết một phong thư, anh dùng khoái mã khẩn cấp gửi cho Vương Nghị, nói cho Vương Nghị biết kế hoạch có biến, không được lui binh.”
Bạch Hổ sửng sốt một lúc: “Thế nhưng, Tiết độ sứ Hoài Tây đang chạy trở về, sợ là đội ngũ kia chỉ có mấy ngàn người, không ngăn được y đâu ạ.
Tiên sinh có tính toán gì không, xin cứ nói thẳng.”
Tay Lý Diệp nắm chặt ở phía sau lưng, cố kiềm chế nói: “Cứ theo lời ta mà làm.”
Bạch Hổ còn muốn nói thêm, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh buốt của Tiên sinh thì không dám nói nữa.
***
Sở dĩ gọi là chùa Thiên Phong, bởi vì trên núi có hang Thiên Phong, nói đúng hơn là có đến mấy chục ngàn hang động lớn nhỏ.
Gia Nhu cùng với hai phủ binh đưa Ngụy thị ẩn nấp trong một hang động trong đó đã được mấy ngày.
Mộc Cảnh Thanh thì phá vòng vây xuống núi, tạo hiện trường giả là bọn họ đã đưa Ngụy thị rời đi, vì lẽ đó Trần Hải đã vội vàng đuổi theo, không hề biết Gia Nhu vẫn còn đang trong núi.
Kiếp trước mỗi khi nàng đưa Ngụy thị đến núi Thiên Phong, vì không có kiên nhẫn ngồi nghe tụng kinh giảng đạo, nên nàng thường dạo chơi trong núi, từng lạc đường vô số lần.
Nhưng bởi vậy mới biết rõ địa hình nơi này.
Nàng đã phái người đưa tin cho Ngu Bắc Huyền, bảo y đích thân lên núi.
Chờ y đến, sẽ tiếp tục được thông báo tin tức của Ngụy thị.
Gia Nhu cũng nghĩ đến một khả năng là sau khi Ngu Bắc Huyền nhận được tin thì sẽ lập tức sai bọn Trần Hải phong tỏa núi, tiến hành rà soát.
Nàng tính có thể dựa vào việc quen thuộc địa hình để co kéo được mấy ngày.
Nhưng hai ngày nay trên núi vẫn rất yên bình.
Ngày nào Gia Nhu cũng đứng ở cửa động quan sát.
Nếu Ngu Bắc Huyền đến, tất sẽ dừng chân ở chùa Thiên Phong, đến lúc đó nàng sẽ tìm cơ hội thoát thân.
Đương nhiên việc này sẽ gây ra rất nhiều nguy hiểm, nhưng nàng muốn bảo đảm Ngụy thị bình an, thêm nữa không ai quen thuộc nơi này hơn so với nàng, bởi vậy phải là nàng ở lại.
Ngụy thị cũng không làm ồn, không làm khó gì cả, chỉ ngồi yên tĩnh đọc kinh.
Gia Nhu đưa cho bà cái gì, bà ăn cái đó.
Hai phủ binh chưa từng gặp con tin nào phối hợp như vậy, trong lòng lén lút tự nhủ, mẹ đẻ của vị Tiết độ sứ Hoài Tây ghê gớm kia đúng là không phải người tầm thường.
Nhưng Gia Nhu thì biết rõ tính tình Ngụy thị.
Mặc dù xuất thân bà không cao, nhưng đã nửa đời lang bạt, theo Ngu Bắc Huyền từ một nha binh nho nhỏ dưới trướng Tiết độ sứ leo lên địa vị cao bây giờ, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy đây? Đây chỉ là giữ người làm tin, căn bản bà lão không để vào trong mắt.
Ngụy thị vốn từng đi theo một thầy thuốc lang thang, sau đó lại tự mình ngày đêm nghiên cứu, là chuyên gia dùng thuốc.
Kiếp trước, nàng bà từng gom góp thu nhặt các loại thảo dược cất ở Ngu viên, Ngụy thị từng dạy nàng nhiều điều về dược tính của các loại cây cỏ dùng làm thuốc.
Nhưng ngày đó Gia Nhu thấy khó, chưa từng để tâm học được điều gì.
Ngụy thị vẫn luôn cười trách nàng lười, nhưng không hề ghét bỏ nàng, mà vẫn kiên trì dạy dỗ đến là phiền, hai người từng ở chung như mẹ con như thế.
Thế nhưng kiếp này, hai người lại trở thành những người có lập trường đối lập, thực sự là nhân sinh như đùa.
“Nương tử, lương khô còn lại ít lắm ạ.
Khi nào chúng ta mới rút khỏi đây?” Một phủ binh hỏi.
Sợ Ngụy thị biết thân phận Gia Nhu, nên phủ binh này không xưng hô với nàng là “Quận chúa”.
Gia Nhu không trả lời.
Lúc nàng nói với Mộc Cảnh Thanh kế hoạch này, Mộc Cảnh Thanh đã không đồng ý rồi, cậu thấy như vậy quá mạo hiểm, muốn nàng đi dẫn dụ Trần Hải, còn cậu ở lại.
Nhưng Gia Nhu thề với cậu là núi Thiên Phong có rất nhiều đường xuống núi, nàng sẽ có cách trở ra an toàn, Mộc Cảnh Thanh rồi mới miễn cưỡng đồng ý.
Kỳ thực chùa Thiên Phong ở vào vị trí vô cùng hiểm trở, đào đâu ra rất nhiều con đường để xuống núi đây?
Từ khi vào Thái Châu, bắt đầu thực hiện kế hoạch, Gia Nhu đã dự tính đến khả năng bị Ngu Bắc Huyền bắt được.
Nàng cũng không chắc chắn sẽ thành công, nhưng nếu không nắm lấy nước cờ hiểm này, dường như Ngu Bắc Huyền không có kẽ hở nào khác.
Trên phương diện quân sự, Ngu Bắc Huyền đích thật là một thiên tài, nếu có y ở vùng Hà Sóc, thắng bại của Quảng Lăng Vương với ba trấn là năm ăn năm thua.
Nhưng bây giờ Ngu Bắc Huyền đã bị nàng dùng kế ép phải trở về, Quảng Lăng Vương nhất định có thể thuận lợi thu hồi ba trấn, Ngọc Hành cũng có thể tránh được một kiếp.
Người này vốn là con trưởng của Thái tử đương triều, đáng ra phải Quận Vương được người người tôn vinh, nhưng lại luôn bị ông chú chèn ép.
Bắt đầu từ đây, Lý Thuần mới chính thức nở mày nở mặt, mở ra con đường đi tới Đế vị.
Vì lẽ đó, chỉ cần Gia Nhu ngăn cản được Ngu Bắc Huyền, thì có thể một mũi tên trúng ba con chim.
Báo đáp được ân tình Quảng Lăng Vương mấy lần giúp đỡ, báo được mối thù Ngu Bắc Huyền tính kế với Nam Chiếu, Quảng Lăng Vương và Ngọc Hành thì sẽ không có thêm đối thủ ở vùng Hà Sóc.
“Thật ra thì ăn uống đối với ta không quan trọng lắm.” Gia Nhu quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngụy thị, “Ngươi vào chùa Thiên Phong tìm chút gì ăn xem.
Trong chùa khả năng có nha binh theo dõi, chú ý đừng để lộ hành tung.”
Phủ binh nghe lời rời đi.
Mấy ngày nay Gia Nhu thấy cũng hơi khó chịu, có thể do khí hậu Thái Châu tương đối ẩm ướt, nên nàng hay thấy tức ngực khó thở.
Bởi thế nàng quay trở vào trong hang, ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngụy thị mở mắt ra nhìn Gia Nhu: “Tiểu nương tử, sắc mặt cô kém lắm.
Già đây biết chút y thuật, có muốn già xem mạch cho không?”
Gia Nhu cũng mở mắt ra, nhẹ nhàng cười với Ngụy thị: “Không dám phiền phu nhân.
Ta bắt người, sao người lại còn muốn giúp ta vậy?”
Ánh sáng trong hang le lói, chỉ dựa vào ánh nắng chiếu vào cửa động.
Ngụy thị nói: “Cô không phải người xấu.
Ngày ấy trong thiền phòng, cô dùng rất ít thuốc mê, không gây hại đến người.
Hơn nữa cô không trói ta quá chặt, ba bữa cơm cũng không cắt xén tý nào, nào có ai đối xử tử tế với con tin như vậy chứ? Sợ là cô cũng bị bắt buộc phải làm vậy.
Có điều nói thử xem, làm sao cô lại biết là phải dùng già để uy hiếp nó?”
Việc Ngu Bắc Huyền hiếu thuận chỉ những người thân cận nhất của y mới biết được.
Vì phòng ngừa người khác để ý đến Ngụy thị, thậm chí bên ngoài còn tung ra rất nhiều lời đồn đại, nói Ngu Bắc Huyền tệ bạc với Ngụy thị.
Ngụy thị cũng không ở cùng Ngu Bắc Huyền tại phủ Tiết độ sứ Hoài Tây, mà ở một mình tại Ngu viên, hai mẹ con nhìn qua là không hợp.
“Ta với Tiết độ sứ Hoài Tây là cố nhân.” Gia Nhu nhẹ nhàng nói.
Bàn tay đang cầm chuỗi tràng hạt của Ngụy thị chợt dừng lại, ánh mặt nhìn Gia Nhu chợt sâu hơn.
Năm ngoái sau khi Ngu Bắc Huyền đi xa một chuyến, khi trở về tự nhiên lại giải tán hết nữ quyến trong phủ.
Ngụy thị đã từng hỏi nguyên nhân, Ngu Bắc Huyền chỉ nói là trong lòng không chứa được người khác nữa.
Sau này cưới Quận chúa Trường Bình về Thái Châu rồi, bà cũng không thấy vợ chồng họ thân thiết lắm.
Có thể thấy được trong lòng Ngu Bắc Huyền có một người khác.
Chẳng biết vì sao, tự nhiên Ngụy thị lại cảm thấy tiểu nương tử trước mắt vô cùng quen mặt, thậm chí bà còn nảy ra một suy nghĩ mà chính bà còn tự thấy khó tin: Chẳng lẽ đại Lang bội tình bạc nghĩa, vì lẽ đó người ta đến để trả thùi? Nếu là như vậy, là đại lang có lỗi trước với người ta, Ngụy thị không thể trách gì được.
Một lúc sau, phủ binh trộm được một ít thức ăn chay từ chùa Thiên Phong trở về.
Từ khi vào quân, phủ binh chưa từng trải qua chuyện trộm gà bắt chó như này, nói mà đỏ cả mặt: “Thuộc hạ, thuộc hạ bất tài, chỉ tìm được mấy thứ này thôi.”
Gia Nhu vỗ vai phủ binh, bảo đưa hết đồ ăn cho Ngụy thị.
Phủ binh ngơ ngác nói: “Người không ăn một ít sao? Mấy ngày gần đây người cũng không ăn gì cả.
Mấy món chay này rất thanh đạm .”
“Không, ta không đói.” Gia Nhu lắc đầu nói.
Mấy ngày qua nàng chỉ ăn chút bánh nướng cho no bụng, những thức ăn khác đều ăn không vào.
Phủ binh từng tốt bụng cho nàng một miếng thịt muối, muốn tăng cường chút dinh dưỡng cho nàng, nhưng không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi thịt nàng đều nôn hết ra.
Phủ binh không biết làm sao, đành đưa hết đồ ăn vừa lén lấy được cho Ngụy thị.
Gia Nhu nhặt một cành cây khô, vẽ bản đồ trên mặt đất, một phủ binh khác ra ngoài xem tình hình mãi vẫn không về.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời đang ngả về tây, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
Gia Nhu bất ngờ đứng bật dậy, liên tiếp lui về phía sau, vào tận phía cuối động.
Thân hình cao lớn kia lập tức chặn lại hết ánh sáng ở cửa động, rít từ kẽ răng ra vài chữ: “Mộc Gia Nhu, cô to gan lắm! Dám ra tay với mẹ ta cơ đấy? !”
Ngu Bắc Huyền đã giận tới cực điểm, đến giọng nói cũng như mang theo tiếng sấm, như muốn ăn tươi nuốt sống Gia Nhu lập tức.
Trong thư Gia Nhu không đề cập tới bản thân một chữ nào, càng không nói đến đang ở hang động nào.
Thế mà Ngu Bắc Huyền đến nhanh như vậy, mà lại không có dấu hiệu báo trước nào! Người này làm sao làm được như thế? Tất cả kế hoạch của Gia Nhu đều bị đảo lộn, giờ nàng chỉ thấy hoảng sợ.
Dù cho Gia Nhu hiểu rõ Ngu Bắc Huyền, nhưng đấu với y thì nàng vẫn còn non lắm!
“Quận chúa!” Phủ binh vốn đang ngồi trong hang nhảy vọt đến bên cạnh Gia Nhu, định bảo vệ nàng, nhưng bị Ngu Bắc Huyền một chiêu đè vai, ném luôn ra cửa động.
Bên ngoài hình như là nha binh y mang đến, lập tức khống chế người lại.
Gia Nhu cúi đầu, cười tự giễu.
Quả nhiên người này không cho nàng bất cứ cơ hội nhỏ nào.
Ngu Bắc Huyền lạnh lùng nhìn Gia Nhu một cái, rồi đi tới quỳ xuống trước mặt Ngụy thị: “Mẹ, con làm mẹ khổ rồi.”
Ngụy thị khoát tay, đưa nay nâng Ngu Bắc Huyền dậy, hỏi: “Đại lang, Nương tử này thì..?”
Chưa kịp nghe Ngu Bắc Huyền trả lời, Ngụy thị đã nhìn thấy Gia Nhu rút dao găm bên hông ra, bà hốt hoảng kêu: “Ngươi muốn làm gì kia!”
Ngu Bắc Huyền quay phắt lại, thấy động tác của Gia Nhu thì lập tức phi thân qua, chém tay một nhát đánh rơi dao găm trong tay nàng.
Y tóm lấy tay Gia Nhu, kéo nàng tới trước mặt: “Ta còn chưa tính sổ, cô lại dám tự sát hử?”
Gia Nhu biết căn bản mình không phải là đối thủ của Ngu Bắc Huyền, càng không muốn rơi vào trong tay y, chỉ còn cách chọc tức y mà thôi.
“Muốn chém muốn giết tùy ngươi.”
“Cô hận ta đến vậy sao? Hận đến mức ngay cả tính mạng mình cũng không cần? Nếu người khác dám đối xử với mẹ ta như vậy thì giờ này đã đầu một nơi thân một nẻo rồi !” Ngu Bắc Huyền nghiêm nghị nói, “Lúc ở Nam Chiếu, cô là người duy nhất ta nói về mẹ ta, ngoài ra chưa từng nhắc tới với người thứ hai.
Cô lại lấy lòng tin tưởng của ta đối với cô, biến thành dao đâm ngược lại ta, cô thật tốt quá.”
Ngụy thị đứng bên nghe hai người đối thoại, thì phát hiện ra một chút manh mối.
“Thế thì sao? Ngươi vì muối, sắt của Nam Chiếu mà trăm phương ngàn kế tiếp cận ta, lừa gạt ta.
Sau đó lại cùng Từ Tiến Đoan làm hại Nam Chiếu của ta.
Chẳng qua ta chỉ ăn miếng trả miếng thôi!” Gia Nhu nghiến răng nghiến nói, “Với thủ đoạn của Tiết độ sứ Hoài Tây, thì ngươi chịu cho ta được chết toàn thây đã là tử tế lắm rồi.”
“Cô thật cho là ta không dám giết cô hử?” Ngu Bắc Huyền chuyển tay bóp lấy cổ họng Gia Nhu, đẩy nàng áp vào trên vách đá.
“Đại lang!” Ngụy thị kêu một tiếng, rõ ràng ánh mắt tràn ngập quan tâm, tội gì phải nói một đằng làm một nẻo cơ chứ.
Gia Nhu nhắm mắt lại, sắc mặt trắng như tuyết giờ từ từ đỏ lên.
Nhưng nàng cắn răng, không chịu xin tha.
Ngu Bắc Huyền chỉ muốn có thể bóp chết nàng.
Thời điểm nhận được tin tức, y biết ngay là nàng.
Bởi vì ngoại trừ nàng, không ai có gan dám xông vào địa phận của y, vượt qua được tai mắt của y, cũng không có người nào khác biết rằng y coi trọng mẹ mình biết bao nhiêu.
Ngu Bắc Huyền lo cho an nguy của mẹ, trong lòng cũng muốn nhìn thấy nàng lần nữa.
Nhưng người phụ nữ này thật đáng chết, vừa thấy mặt đã một mực chọc tức y.
Xác định muốn chết thật phải không? Không màng đến tính mạng, buộc y trở về để giúp đỡ Quảng Lăng Vương, cậy vào y không dám giết nàng!
Nhìn thấy thiếu nữ trước mắt mỏng manh như trang giấy, rốt cuộc Ngu Bắc Huyền không đành lòng, sức mạnh trên tay dần dần lỏng ra.
Gia Nhu trượt xuống dọc theo vách đá, ngã xuống dưới đất.
Ngu Bắc Huyền chắp tay, lạnh lùng nói: “Lại định giở chiêu gì trêu ngươi ta nữa đây? Trong tay áo, hoặc là trên hông còn giấu dao găm hử, định chớp thời cơ khống chế ta, sau đó thoát thân sao? Đừng nghĩ rằng ta sẽ sa bẫy cô.”
Ngụy thị đi tới cạnh Ngu Bắc Huyền, túm lấy cánh tay y: “Đại lang, vị tiểu nương tử này không giả vờ đâu.
Mấy ngày nay hình như nàng không ăn uống được gì, giờ sợ là ngất thật đấy.”
Ngu Bắc Huyền nghe vậy cả kinh, lập tức quỳ một chân xuống đất, ôm Gia Nhu vào trong lòng, vỗ nhẹ vào gò má của nàng: “Nhu nhi? Nhu nhi! Mẹ, nhanh xem xem nàng thế nào!”
Ngụy thị ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Gia Nhu, rồi kinh ngạc nói: “Đây là…” mạch hoạt, tuy rất nhẹ?!
“Tóm lại là làm sao ạ?” Ngu Bắc Huyền gặng hỏi.
Ngụy thị nghiêm túc nói: “Đưa nàng mang về trước đã, ta cần xem kỹ hơn, mới có thể nói cho con được.”
Ngu Bắc Huyền không nhiều lời nữa, liền cởi áo khác trên người ra, bọc Gia Nhu lại, rồi ôm nàng lên, đưa Ngụy thị cùng ra cửa hang.
Thường Sơn đang kềm giữ tên phủ binh kia, nhìn thấy sứ quân với vẻ mặt sốt ruột đi từ trong hang ra, còn ôm một người khác thì hết sức kinh ngạc.
Còn phủ binh bật thốt lên: “Quận chúa!”
Thường Sơn cả kinh, lập tức đè phủ binh lại: “Ngoan ngoãn một chút đi, đừng lộn xộn!”
Ngu Bắc Huyền bảo Thường Sơn dìu Ngụy thị, còn mình thì ôm Gia Nhu, cả hội vội vàng xuống núi, lên xe ngựa.
Trên đường về, Ngụy thị xem mạnh lại cho Gia Nhu lần nữa, lại lấy châm bạc cắm vào mấy huyện đạo cùng với tóc của nàng, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vị nương tử này rốt cuộc lai lịch như thế nào, và con với nàng quan hệ như thế nào?”
Ngu Bắc Huyền hỏi: “Mẹ, điều này có quan trọng không?”
“Con nhất định phải nói cho ta biết, ta mới biết có muốn cứu nàng hay không.”
Ngu Bắc Huyền liền nói toàn bộ chuyện cũ với Gia Nhu cho Ngụy thị.
Ngụy thị vừa nghe vừa lắc đầu, cuối cùng cũng biết được con mình chung tình với người phương nào, nhưng kết quả lại như thế.
Bà thở dài: “Con à, dù cho con thật lòng, nhưng ban đầu đúng là con đã tính toán nàng, khó trách nàng hận con tới tận xương.
Con có biết là nàng đang mang thai không?”
Ngu Bắc Huyền chấn động, bàn tay đang ôm Gia Nhu đột nhiên nắm chặt.
Nàng sắp sinh con cho Lý Diệp! Bọn họ mới kết hôn được mấy tháng! Trong lòng y nhất thời dâng lên niềm căm phẫn, ghen ghét đến mức tàn bạo.
Đứa bé sẽ làm mối quan hệ giữa nàng và Lý Diệp trở nên không thể dứt bỏ được, nếu lưu lại, có khả năng Ngu Bắc Huyền vĩnh viễn không thể có được nàng.
Cô nàng này hiển nhiên rất đáng trách, nhưng cũng là ánh trăng duy nhất có thể chiếu sáng trong lòng y sau rất nhiều năm.
Tuy rằng thời gian hai người bên nhau rất ngắn ngủi, nhưng sự nhiệt tình của nàng, tình cảm của nàng, sự tán thưởng của nàng đối với y là thật, và đó cũng là lý do khiến y không có cách nào buông tay được.
Nhưng về sau, mấy lần gặp đều ở thể đối lập, hai người đều buồn bã chia tay.
Lần này, xét cho cùng, nàng không hề nặng tay với mẹ, chẳng lẽ không phải là còn nhớ đến phần tình cảm năm xưa hay sao?
Ngụy thị tiếp tục nói: “Nhưng cái thai này đang vô cùng nguy hiểm.
Vừa nãy ta phát hiện nàng có chút là lạ, xem xét tóc và y phục thì thấy nàng đã sống thời gian dài trong môi trường có lẫn chất độc.
Chất độc trong môi trường sống đã thẩm thấu vào cơ thể của nàng, không mầu không mùi, rất khó phát hiện.
Cái thai này có thể thành hình, là do có một thời gian rời khỏi hoàn cảnh kia, nhưng vẫn có chấtt độc lưu lại, gây ảnh hưởng đến cả thai nhi cùng cơ thể người mẹ.
Nhưng ta còn chưa biết là loại độc gì.”
“Ý của mẹ là nhà họ Lý có người muốn hại nàng ư?” Ngu Bắc Huyền cau mày hỏi.
Tuy rằng nàng gả cho Lý Diệp, nhưng hắn vẫn không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại nàng.
“Ta không biết.
Có thể giống như cách con làm với Trường Bình ấy… Hoặc hành động nhưng không ngờ nàng lại có thai.” Ngụy thị nói.
Lúc trước, khi bà ngẫu nhiên biết được Ngu Bắc Huyền sai người xông xạ hương và hồng hoa vào đồ vật Trường Bình sử dụng hàng ngày thì vô cùng kinh hãi, lập tức gọi Ngu Bắc Huyền tới mắng choo một trận.
Lúc đó Ngu Bắc Huyền giải thích rằng tính đến lập trường của hai người trong tương lai, nếu có đứa con chắn giữa thì sẽ gây tổn thương rất lớn đến nó.
Từ nhỏ Ngu Bắc Huyền đã bị cha đẻ vứt bỏ, lại phải xa mẹ đẻ, nên y không muốn cho con mình lại phải chịu cảnh đau khổ như vậy.
Hơn nữa, Ngu Bắc Huyền không có chút tình cảm nào với Trường Bình, càng không muốn có con với người mình không yêu.
“Mẹ, nếu bỏ thai thì có ảnh hưởng gì đến sức khỏe nàng không?” Ngu Bắc Huyền đặt Gia Nhu nằm xuống, kéo váy nàng ngay ngắn, trầm giọng hỏi.
Chuỗi hạt trong tay Ngụy thị lại di chuyển, bà chậm rãi nói: “Đại lang, con không có quyền thay một người phụ nữ quyết định số phận đứa con nàng đang mang trong bụng.
Mẹ con liền tâm, mẹ nào có thể chịu đựng được nỗi đau mất con? Dù đứa trẻ chưa ra đời, nhưng vẫn là một sinh mệnh, trời cao còn có đức hiếu sinh, ta không cho phép con làm như thế.
Nàng đã làm vợ người ta, sao con phải cố chấp như thế? Đợi ta chữa khỏi cho nàng thì con thả nàng đi đi.”
Ngu Bắc Huyền chỉ nói: “Vậy trước mắt xin mẹ chữa cho nàng đi.” Y không nhắc gì đến việc thả người.
Ngụy thị thở dài, không nói thêm gì nữa.