Đọc truyện Tàng Châu – Chương 46
Edit: Châu
Gia Nhu do dự một chút, nàng sợ Lý Diệp nghĩ mình quản việc không đâu.
Thật ra nàng cũng phần nào đoán được, dựa vào thái độ vú già kia thì thân thế cô bé chắc có gì đó bí mật.
Màu mắt nâu rõ ràng, có dòng máu người Hồ, không phải con của Vương Tuệ Lan với Lý Huyên rồi.
Lý Huyên có con với người khác, đương nhiên Vương Tuệ Lan không thể nào thích nổi.
Lý Diệp thấy nàng đã nói rồi lại ngập ngừng, cho là nàng có chuyện gì khó mở lời, liền nói: “Gia Nhu, nàng và ta là vợ chồng, có gì nàng cứ nói đừng ngại.”
Gia Nhu ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng đang được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, gương mặt chàng ánh lên màu sáng nhẹ nhàng, trông càng thêm vẻ dịu dàng ấm áp.
Chàng rất để ý đến cảm thụ của người khác, thật may mắn được làm vợ chàng.
Trong lòng Gia Nhu ấm áp, nàng nói: “Vừa rồi ta từ chỗ Đại gia trở về, lúc đi qua vườn hoa thì gặp một cô bé.
Vú già nói nó là con gái của anh cả, nhưng hình như nó có gì đó không ổn, nó bảo ta cứu nó.”
Lý Diệp thở dài: “Nàng thấy rồi à.
Chị dâu cả muốn giấu, là có nguyên nhân.”
Gia Nhu bày ra một bộ dáng sẵn sàng nghe chuyện, Lý Diệp liền kể từ đầu.
Cô bé tên Lý Tâm Ngư, đến nay vẫn là đứa con duy nhất của Lý Huyên.
Mẹ nó là vũ nữ người Hồ, lúc Lý Huyên đánh trận ở phương Bắc thì hai bên quen biết nhau.
Lúc cô gái có thai, Lý Huyên liền đưa về Trường An, thu xếp cho ở trong nhà, còn định cưới làm vợ.
Lý Giáng không đồng ý cô gái có thân phận thấp hèn như thế làm con dâu của Lý gia, chỉ đồng ý chờ cô kia sinh con rồi đưa đến nhà riêng ở bên ngoài.
Lúc này, Vương Tuệ Lan nhìn trúng Lý Huyên, lập tức nhờ Vi quý phi bẩm với Trinh Nguyên Đế.
Trinh Nguyên Đế ra lệnh ban hôn, Lý Huyên chỉ còn cách tuân lệnh.
Nhưng chuyện cô gái kia vẫn bị phủ Vũ Ninh Hầu biết, Vũ Ninh Hầu liền ép Lý Huyên đưa cô ta đi trước khi đón dâu Vương Tuệ Lan.
Lý Huyên đành chịu, bất đắc dĩ phải đưa cô gái đến nhà riêng bên ngoài chờ sinh, rồi cưới Vương Tuệ Lan.
Phần lớn người của Lý gia cũng đều biết những chuyện này, Lý Tâm Ngư không phải con đẻ của Vương Tuệ Lan, dù Vương Tuệ Lan đối xử thế nào, kể cả nhốt lại, thì cũng là việc riêng của bọn họ.
Chỉ riêng Lý Diệp, do đang quản lý mạng lưới tình báo, nên có biết nội tình nhiều hơn một chút.
Những chuyện này cũng không biết có nên nói với Gia Nhu hay không.
Gia Nhu thấy chàng dừng lại thì nói: “Nếu chỉ là thế, sao chị dâu lại phải giữ nó trong nhà, không cho nó gặp người khác nhỉ? Nếu chàng không tiện nói, ta sẽ không hỏi nữa.”
Lý Diệp đứng dậy ngồi vào bên cạnh Gia Nhu, giọng nhỏ đi: “Không phải không tiện, mà chuyện về sau có chút máu me.
Nàng vẫn muốn nghe à?”
Gia Nhu gật đầu.
Người như nàng thì sợ gì máu me nữa, còn có cái gì máu me hơn cảnh nhục hình mà nàng chịu đời trước cơ chứ.
Lý Diệp liền tiếp tục kể.
Sau khi cô gái người Hồ sinh được Lý Tâm Ngư, Lý Huyên liền ôm đứa bé về nhà, ghi tên vào gia phả, Vương Tuệ Lan cũng không thể làm gì được, chỉ đành chấp nhận nuôi.
Lý Huyên còn khá chiều chuộng cô kia, ba ngày hai bận lại bế em bé chạy đến nhà riêng.
Đến lúc em bé được chừng một tuổi thì Vũ Ninh Hầu tra được bí mật thân phận của cô gái người Hồ.
Hóa ra, cha cô ta vốn là quan chức triều đình, vì liên quan đến vụ án của Đại trưởng công chúa Diên Quang nên bị tống giam, chết ở trong ngục, mẹ cô ta đưa cô ta lưu lạc giang hồ.
Cô ta lớn lên ở phương bắc, gia nhập vào Hỏa hiên giáo.
Thời gian đó, vì triều đình hạn chế hoạt động của các giáo phái, đóng cửa rất nhiều chùa miếu cũng như nơi tụ tập của các đạo giáo, Hỏa hiên giáo liền xúi giục giáo chúng tấn công công sở các nơi, kể cả ở Trường An, bắt quan viên triều đình.
Dưới tình huống này, Vũ Ninh Hầu cùng Lý Giáng bèn thừa dịp Lý Huyên không kịp chuẩn bị, bí mật đầu độc cô gái.
Vũ Ninh Hầu còn định không tha cho Lý Tâm Ngư, nhưng Lý Huyên dọa sẽ bãi quan, Lý Giáng mới đồng ý bảo vệ đứa cháu gái này, Vũ Ninh Hầu cũng đành thôi.
Gia Nhu nghe xong thì tâm trạng rất phức tạp.
Không nghĩ thân thế cô gái nhỏ này lại trớ trêu đến thế, có phần giống với Ngu Bắc Huyền.
Người đàn ông kia vì quyền vì thế, vì để trở thành Tiết độ sứ Hoài Tây, mà đã trải qua nhiều cảnh thập tử nhất sinh.
Y thấp hèn từ nhỏ, vì thế luôn có khát vọng đứng cao hơn mọi người.
Những người có xuất thân như vậy hầu hết đều có tính cách cứng cỏi, kết quả cũng dễ có cơ hội thành công hơn.
Với dáng dấp Lý Tâm Ngư lúc này, về sau lớn lên tất sẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Đáng tiếc những chuyện, những người mà Gia Nhu biết trong đời trước không có cô bé này.
“Chị dâu quản lý nó chặt thế, liệu có ngược đãi nó không?” Gia Nhu lo lắng hỏi.
Lý Diệp thấy Gia Nhu thật lòng để tâm đến Tiểu Ngư Nhi, kiên nhẫn đáp: “Lý gia là danh môn vọng tộc, Tiểu Ngư Nhi là con ruột của anh cả, chắc chị cả không đến nỗi ngược đãi nó.
Coi như có khó sống, thì cũng là việc nhà anh cả, không đến lượt chúng ta nhúng tay vào.”
Không phải Lý Diệp lạnh lùng vô tình, chàng cũng rất thông cảm cho Tiểu Ngư Nhi.
Nhưng chàng là người tay trắng, ở trong cái nhà này vốn không có địa vị gì.
Nếu làm bừa mà nhúng tay vào chuyện nhà anh cả, sợ là sau đó Vương Tuệ Lan lại trả thù Gia Nhu.
Tuy trong lòng Gia Nhu vẫn thấy bất an, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Lý Tâm Ngư trông thật đáng yêu, khó trách nàng thấy hơi động lòng trắc ẩn.
Thế nhưng ở trong mắt Vương Tuệ Lan, e là đứa trẻ con vợ lẽ này chỉ là một cái gai mà thôi.
Vương Tuệ Lan gả cho Lý Huyên nhiều năm như vậy mà vẫn chưa hề sinh được đứa con nào, chắc chắn Lý Tâm Ngư chiếm một phần trong khúc mắc của bọn họ.
Cái cảm giác mắc nghẹn này, Vương Tuệ Lan khó mà cho qua được.
Lý Diệp ôm nàng Gia Nhu vào lòng: “Nàng thích trẻ con như thế, sao không tự mình sinh một đứa?”
Gia Nhu sửng sốt, chàng nhận ra là nàng thích trẻ con rồi à? Số mệnh nàng đường như vô duyên với con cái, đời trước cũng rất khó khăn mới mang thai, còn chưa kịp nhận ra đã mất rồi.
Không biết đời này sẽ như thế nào đây.
Lý Diệp thấy Gia Nhu thẫn thờ thì liền đưa tay vào trong váy nàng.
Đến lúc Gia Nhu phản ứng lại, váy lót đã bị tuột đến đầu gối, ngón tay Lý Diệp dính thuốc mỡ đang nhẹ nhàng bôi cho nàng, thuốc mang lại cảm giác mát lạnh khoan khoái, thoáng cái thấy đỡ đau hẳn.
Gia Nhu tựa trong ngực chàng, cảm thấy thở không ra hơi, nàng túm lấy cánh tay Lý Diệp, ánh mắt thoắt biến thành một đầm nước để người ta sa vào.
Lý Diệp vốn chỉ đơn thuần bôi thuốc cho Gia nhu, giờ nhìn nàng như vậy thì không nhịn được, cúi đầu hôn nàng.
Đầu tiên là tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi nàng, đến khi môi hồng của nàng vừa hé ra thì như con mèo trêu trọc, đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng nàng, chiếm lấy từng chút một.
Gia Nhu bám vào vạt áo của chàng, ngửa đầu hôn chàng.
Kỹ thuật của người này thực sự rất cao, chỉ mới hôn môi đã làm nàng có phản ứng rồi.
Gia Nhu khó mà tin nổi mình là người đầu tiên của chàng, trừ phi người này tự học thành tài.
Đến lúc Lý Diệp bôi thuốc xong thì váy áo Gia Nhu đã bị cởi đến bên hông, áo lót màu đỏ thêu hoa sen liền đế rơi trên sập, tóc mai rối tung, gò má hồng rực.
Lý Diệp không khống chế được bản thân nữa, chỉ cần hôn môi nàng, âu yếm nàng, thấy phản ứng của nàng mà chàng đã thấy sung sướng thỏa mãn rồi.
Lý Diệp thấy mình mê luyến nàng vượt xa khỏi sự tưởng tượng.
Đặc biệt sau khi đã được nếm thử vẻ đẹp của nàng, chàng mới hiểu được ham muốn vô tận của con người, thật đúng là miếng ngon nhớ lâu.
“Lang quân.” Ngọc Hồ đứng ngoài cửa gọi một tiếng, nhưng không đi vào bên trong.
Vừa nãy trong phòng có âm thanh khác thường, cho nên Ngọc Hồ rất thức thời chỉ đứng ngoài cửa.
Gia Nhu đã bị Lý Diệp làm cho động tình, không hề nhận ra đây còn đang giữa ban ngày.
Tiếng Ngọc Hồ kéo ý thức đang trôi tự do của Gia Nhu trở lại, nàng lập tức chúi vào trong lòng Lý Diệp, vội vã kéo lại y phục, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.
Lý Diệp giúp nàng mặc váy áo xong, vỗ vỗ vào lưng nàng động viên rồi trấn tĩnh hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Vân Tùng nói có tin tức trong cung, muốn bẩm báo cho ngài.” Ngọc Hồ đành lỳ mặt nói.
“Chàng mau đi đi.” Gia Nhu khẽ đẩy ngực Lý Diệp, cắn môi.
Nàng bị chàng làm cho đầu óc choáng váng, tinh thần hoảng hốt.
Sau khi động phòng, nàng thấy mình không bài xích chuyện này như trước nữa.
Hơn nữa với sự dịu dàng ân cần của ở Lý Diệp, nàng như cá đã cắn câu, không cách nào giẫy ra được.
Đàn ông có thể có nhiều đàn bà, nhưng đàn bà cả đời chỉ có thể có một người đàn ông.
Không có người để so sánh, thì sẽ không biết được chuyện như vậy làm với người khác nhau thì sẽ khác nhau.
“Ta ra ngoài một chút, sẽ trở về ngay.” Lý Diệp hôn một cái lên gò má nàng, vô cùng yêu thích dáng vẻ mềm yếu này.
Chàng còn đang lo nàng bị áp lực của mẹ mình nên mới vội vã uống viên Hồi xuân như thế.
Nhưng hôm nay thăm dò một chút, thấy nàng cũng rất hưởng thụ, trong lòng chàng mới thấy thoải mái.
Kỳ thực trong tình yêu nam nữ, để âm dương điều hòa, cũng phải chú ý đến cách thức, đây vốn là chuyện mà cả hai phía đều nên thấy vui sướng mới phải.
Trước nàng thấy sợ sệt, chẳng qua là do chưa biết rõ thôi.
Sau này chàng cứ từ từ là được.
Lý Diệp đứng dậy đi ra ngoài, Vân Tùng đang đứng chờ chàng ở cuối hành lang.
Không biết cảm giác của Vân Tùng có đúng không, từ ngày lang quân cưới vợ thì phong thái thay đổi hoàn toàn.
Vân Tùng nghe nói Đạo gia có thuyết lấy âm bổ dương, chắc lang quân am hiểu đạo này sâu sắc lắm, với lại cái đó cũng giúp ích nhiều cho sức khỏe nữa.
“Thánh Nhân xử lý Kinh triệu doãn rồi hả ?” Lý Diệp hỏi thẳng.
Vân Tùng còn chưa mở miệng đã nghe Lý Diệp nói trúng, thầm kinh hãi: “Đúng vậy ạ, Kinh triệu doãn bị tạm đình chỉ chức quan, bắt đóng cửa ngồi nhà suy nghĩ lỗi lầm.”
“Chỉ là đình chỉ, không phải cách chức à?”
Vân Tùng gật đầu: “Sổ sách kế toán ở quán Sở Tương không có vấn đề gì, tú bà với gái phục vụ trước sau thống nhất đều khai Kinh triệu doãn chỉ là khách quen của nơi đó.
Thánh Nhân quy lão vào tội thiếu trách nhiệm trong nhiệm vụ, bắt đình quan để xem xét.”
Lý Diệp trầm ngâm một chút, hành động của Thư Vương quả nhiên rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã kịp tiêu hủy hết chứng cứ.
Thánh Nhân vẫn xử trí Tằng Ứng Hiền, một phần là để cho các Phiên vương cùng các Tiết độ sứ đang trấn thủ biên thuỳ nhìn vào, một phần cũng có ý muốn nhắc nhở người chống lưng cho Tằng Ứng Hiền kia.
Bất kể nói thế nào, có thể yên tâm không phải đối phó với Tằng Ứng Hiền một thời gian rồi.
Tiếp đến phải lo chuyện Tiết độ sứ Vũ Ninh bên kia.
***
Tiết độ sứ Vũ Ninh quản lý Từ Châu, mà Từ Châu có vị trí địa lý vô cùng trọng yếu, sông Đại vận hà chảy xuyên qua thành, mang lại lợi nhuận to lớn từ nguồn thu thương mại trên sông nước.
Sau khi Thuận Nương theo Từ Tiến Đoan đến Từ Châu thì mới phát hiện ra sự tình hoàn toàn không như nàng ta tưởng tượng.
Tuổi tác Từ Tiến Đoan lớn hơn Thuận Nương rất nhiều, vợ chết đã nhiều năm vẫn chưa tái giá.
Thuận Nương với con trai cả của Từ Tiến Đoan tuổi tác cũng tương đương, mà Từ Tiến Đoan còn có một con gái mới vừa tám tuổi.
Ngoài ra, trong nội viện của Từ Tiến Đoan còn có rất nhiều vợ lẽ nàng hầu, cả đám ngày nào cũng bận rộn tranh sủng.
Thuận Nương thường tránh ở góc phòng, nhìn mười mấy người phụ nữ tranh đoạt mấy thứ đồ nhà trên ban xuống, có khi vì thế mà còn đánh nhau.
Thuận Nương xa xứ, đi theo lão già này, nguyên tưởng rằng từ giờ sẽ có vinh hoa phú quý.
Thế nhưng sự thực là muốn ngóc đầu lên giữa đám đàn bà đã theo Từ Tiến Đoan nhiều năm còn khó hơn lên trời.
Nàng ta hoàn toàn không muốn ngồi chờ chết, thế nhưng sau khi đến Từ Châu thì người kia cũng chưa hề liên lạc gì.
Đêm hôm đó, Thuận Nương nằm trên giường lăn qua lộn lại mà không ngủ được.
Vào cuối năm, Từ Tiến Đoan với cấp bậc Tiết độ sứ sẽ vào Trường An dâng lễ vật và gặp mặt Thiên Tử, mấy ngày nay, trong phủ đều bận rộn việc này.
Đến lúc Từ Tiến Đoan rời Từ Châu rồi, tình cảnh của Thuận Nương sẽ càng thêm gian nan, cho nên nàng ta lo lắng không cách nào ngủ nổi.
Yến Nhi tới bên giường, hỏi: “Nương tử, cô đã ngủ chưa?” Yến Nhi đi theo Thuận Nương đến Từ Châu, vẫn luôn dốc lòng chăm sóc nàng ta, trung thành tuyệt đối.
Thuận Nương mệt mỏi trả lời: “Chưa, có chuyện gì thế?”
Yến Nhi hạ thấp giọng: “Có người muốn gặp cô, nói là từ Trường An đến giúp.
Cô có muốn gặp không ạ?”
Thuận Nương vừa nghe nói, lập tức ngồi dậy ở trên giường, vén màn lên: “Là ai thế? Nam hay nữ?”
Yến Nhi trả lời: “Là một người đàn bà, nô tỳ nhìn dáng dấp bà ấy thì trông không giống người bình thường.
Cũng không biết làm sao bà ấy vào được trong phủ, còn tìm được đến nô tỳ.”
Thuận Nương suy nghĩ một chút, tình cảnh nàng ta bây giờ, người khác có toan tính cũng chẳng có ích gì, tồi tệ cũng chỉ đến thế này thôi, gặp một lần cũng chẳng sao: “Ngươi khéo léo đưa bà ấy đến đây.”
Yến Nhi nghe theo, đi ra ngoài, một lúc sau thì mang theo một người phụ nữ trông đoan trang thanh tú đến trước mặt Thuận Nương.
Trông phong thái bà ấy mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh, quả thực không giống người bình thường.
Thuận Nương ngồi ở trên giường, hỏi nhỏ: “Bà là ai, ai phái bà tới đây?”
Người phụ nữ thong thả: “Dân phụ tên Diêu Nương, vốn là nữ quan trong cung.
Ngày nhỏ từng chịu ơn của Vân Nam Vương phi, nay được Vương phi nhờ vả, ta kín đáo tới Từ Châu để giúp cô.” Diêu Nương đưa ngọc bài trong cung cho Thuận Nương xem, Thuận Nương đã bao giờ nhìn thấy thứ này đâu, chỉ hỏi: “Đúng là mẹ cả ta phái bà tới hả?”
Diêu Nương gật đầu: “Vương phi biết nương tử ở Từ Châu nhất định có khó khăn.
Lúc dân phụ ở trong cung từng hầu hạ mấy vị nương nương, có mấy phương pháp trong cung có thể giúp nương tử chiếm được cảm tình của sứ quân, thậm chí biết đâu có thể ngồi lên vị trí phu nhân đấy.
Đây mời cô xem, đây là thư Vương phi viết cho ta.”
Thuận Nương mở thư ra xem, nàng ta thấy đúng là bút tích của Thôi thị, phong cách viết cũng quen thuộc, phong thư đúng là hàng thật.
Thuận Nương đi tới bước này, dĩ nhiên là muốn làm phu nhân của Từ Tiến Đoan rồi, thế nhưng nghĩ đến việc mẹ đẻ mình chết như thế nào, nàng ta lại không tránh được thù hận.
Lẽ nào Thôi thị thật tâm muốn giúp nàng ta? Lúc này Thuận Nương không thể tin tưởng bất luận người nào.
Dường như Diêu Nương đọc được suy nghĩ của Thuận Nương, bà ấy nhìn sang Yến Nhi ra hiệu, Yến Nhi liền xin phép ra ngoài.
Chờ trong phòng chỉ còn hai người, Diêu Nương mới nói: “Nương tử, tuổi cô còn nhỏ, có một số việc vẫn cần ta hướng dẫn cho.
Cô đổ tội cho Vương phủ và Vương phi vì cái chết của Liễu di nương phải không ạ? Nếu như cô biết ai là người sắp xếp đưa cô đến Từ Châu, người đó đã làm những gì, thì chắc chắn cô sẽ không cảm thấy là người ta đang giúp mẹ con cô đâu ạ.”
Diêu Nương ghé vào tai Thuận Nương, thì thầm vài câu.
Cả người Thuận Nương cứng ngắc, bám vào vai Diêu Nương: “Bà nói thật chứ?”
“Chính xác trăm phần trăm.
Liễu di nương vốn là con nhà quan, đáng ra cô cũng có thể đàng hoàng là con gái nhà phú quý, chỉ vì liên lụy vào vụ án của Đại trưởng công chúa Diên Quang, các người mới thành ra nông nỗi như ngày hôm nay.
Mà cái kẻ tiểu nhân đã mật báo kia chính là Kinh triệu doãn Tằng Ứng Hiền! Cô nghĩ lại mà xem, lão ta vốn là chỉ là một Tiết độ sứ ở vùng xa xôi hẻo lánh không ai biết đến, cớ gì tự nhiên lại được Thư Vương nâng đỡ, đường làm quan thênh thang rộng mở? Những việc này, chỉ cần cô cho người đi tìm hiểu một chút là có thể biết ta nói thật hay giả ngay.”
Hai tay Thuận Nương đấm xuống giường, lửa giận trong lồng ngực bốc cháy hừng hực.
Diêu Nương nói không sai tý nào, mẹ mình vốn xuất thân nhà quan, không nên làm vợ lẽ, mà mình cũng không nên là con vợ lẽ.
Tất cả những thứ này đều là do Kinh Triệu doãn kia ban tặng! Lão ta đã lừa mẹ mình, còn định lừa cả mình, đưa mình đến đây hầu hạ một lão già nát rượu, lại bỏ rơi ở nơi này mặc kệ sống chết!
Mẹ không biết gì đã đành, nhưng mình không thể làm sai như mẹ, cuối cùng chỉ là quân cờ của kẻ khác.
Diêu Nương an ủi Thuận Nương: “Nương tử đừng thương tâm quá, phải quý trọng bản thân mình.
Chuyện đến nước này, chỉ khi cô nắm chắc được sứ quân, ngồi lên vị trí phu nhân thì mới có cơ hội báo thù.
Trước sau gì cô vẫn là con gái của Vân Nam Vương, Vương phủ không thể không để ý tới, ta đến đây chính là để giúp cô.
Chỉ cần cô nói một câu, ta liền tùy cô sai phái.”
“Được, bà nói xem, ta phải làm gì?” Thuận Nương nói.
Chỉ cần nàng ta có thể trở thành phu nhân sứ quân, sẽ không chỉ có vinh hoa phú quý, mà sớm muộn sẽ có ngày còn có thể báo thù rửa hận.
Diêu Nương lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, đưa đến trước mặt Thuận Nương: “Đây là phương thuốc bí truyền viên Hồi xuân trong cung, chỉ có nương nương cấp bậc cao mới có thể sai Cục Thuốc điều chế, ta có thứ này đây rồi.
Chỉ cần một viên là có thể làm cho sứ quân say mê, chiều chuộng cô ngay.
Trước mắt, cô cần nghĩ cách gây sự chú ý của sứ quân đã…”
Thuận Nương vừa nghe vừa gật đầu: “Được, mọi chuyện ta đều nghe bà hết”.