Đọc truyện Tàng Châu – Chương 36
Edit: Châu
Được mấy người Gia Nhu dốc lòng chăm sóc, sức khỏe Lý Diệp dần dần tốt lên, chàng cũng bắt đầu bận rộn.
Thi đỗ Tiến sĩ rồi, cũng không phải là có thể làm quan ngay, mà phải chờ tham gia kỳ thi tuyển của bộ Lại.
Tốt thì có thể ở lại Trường An giữ một chức Thư lang phụ trách văn thư giấy tờ, mặc dù chức quan bé tý như hạt vừng hạt đậu, thế nhưng bổng lộc cũng không tệ lắm, chức vụ cũng tương đối có thể diện.
Xấu thì sẽ bị bổ tới các vùng khác làm Huyện thừa, chắc chắn là phải chịu khổ cực hơn nhiều, không biết phải bao nhiêu năm mới có thể được thăng chức để về lại Trường An.
Đương nhiên mấy năm mới có một khoa thi, nếu không tuyển chọn quan cũng vẫn có người được bổ nhiệm, ví dụ như Lý Diệp với Thôi Thời Chiếu, có cây đại thụ chống lưng, gia tộc hiển hách, cha lại đang làm quan to, chắc hẳn muốn làm cái chức vụ bàn giấy như Thư lang thì cũng không thành vấn đề.
Ngày hôm đó, Gia Nhu nhận được tin của Mộ Cảnh Thanh, nói Mộc Thành Tiết và mọi người sắp quay về Nam Chiếu.
Dựa theo tục lệ, phải chờ sau ba tháng, sau khi làm lễ ở từ đường, viết tên vào gia phả xong mới có thể về lại mặt.
Nàng muốn thảo luận với Lý Diệp, bèn đến phòng phía đông, thấy chàng đang vùi đầu viết chữ.
Sợ quấy rầy chàng, Gia Nhu còn đang do dự chưa mở miệng thì Lý Diệp ngẩng đầu hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Gia Nhu ngồi xuống bàn viết của Lý Diệp, cụp mắt nói: “Cũng không gấp lắm, ta chờ chàng hết bận nói cũng được.”
Lý Diệp đặt bút xuống: “Không sao, ta đang xem lại đề thi tuyển của bộ Lại năm trước.
Đề hơi khó, nhưng cha nói cần cù bù thông minh, cho nên ta đang luyện lại mấy đề.
Hiện tại đã viết xong, nàng nói đi.” Đề tuyển chọn của bộ Lại không làm khó được Lý Diệp, cái khó là làm bài thế nào cho trung lập nhất, không bị lòi đuôi ra, không cho người bên ngoài tìm ra dấu vết gì.
Cái này làm hao tổn tâm trí hơn rất nhiều so với luyện đề.
Gia Nhu nói: “Ngày mai ta có thể về bên nhà được không? Cha, em trai và mọi người phải về Nam Chiếu rồi.
Ta biết theo tục lệ, thì lúc này chưa thể trở về.
Nhưng đi Nam Chiếu núi cao đường xa, lần này từ biệt, chẳng biết đến lúc nào mới có thể gặp lại mọi người.
Ta thực sự không nỡ.”
Hai đời, Gia Nhu đều dành quá ít thời gian cho người nhà.
Mà kiếp này, nàng còn không biết có thể thay đổi được số phận Nam Chiếu hay không, em trai có may mắn thoát cảnh nguy nan hay không.
Thực tế đến lúc này, quỹ đạo cuộc đời đại để vẫn tương tự như kiếp trước, cho nên trong lòng nàng càng bất an, muốn lưu ý cha một lần nữa.
Lý Diệp nói: “Có gì khó đâu.
Bây giờ ta phải ra ngoài một lát, chờ ta trở lại, sẽ cùng nàng đi nói với mẹ một tiếng.
Chỉ cần mẹ đồng ý, thì không có vấn đề gì.”
Ánh mắt Gia Nhu sáng lên: “Có thật không? Chàng đồng ý nói giúp ta à?” Nàng còn chưa biết phải nói với Trịnh thị như thế nào đây, được Lý Diệp hỗ trợ tất nhiên là tốt nhất.
Mấy ngày nay những lúc tới thỉnh an Trịnh thị, thái độ Trịnh thị với Gia Nhu rất thờ ơ.
Có thể thân phận của nàng vừa là Quận chúa, vừa là con dâu, nên Trịnh thị hơi khó xử chăng.
Lý Diệp gật đầu một cái, lại hỏi: “Lần này bác cả và anh họ của nàng cũng đến Trường An phải không? Hôm đón dâu, hình như ta có gặp anh họ của nàng thì phải.” Trong số những người chặn cửa, nổi bật nhất là Thôi Thời Chiếu, còn có một người trẻ tuổi khác, vóc dáng cao lớn, mặt mũi cũng có mấy phần giống Mộc Cảnh Thanh, nhưng trông chững chạc hơn.
Chắc là con trai của Mộc Thành Hiếu, trông cũng không tầm thường chút nào.
Dựa theo luật pháp của Nam Chiếu, đó là người thứ hai được phép kế thừa Vương vị.
Gia Nhu thấy Lý Diệp nhắc đến bác cả, trái tim chợt đập nhanh hơn, nàng trả lời: “Bác cả vẫn luôn quý ta và Cảnh Thanh, vì thế có lòng theo cha tiễn ta xuất giá.
Tên ở nhà của ta cũng là từ gợi ý của bác cả đấy.” Trong lòng nàng thầm thở than một tiếng, nếu như bác cả không làm những chuyện kia thì tốt biết bao.
“Thế à? Tên ở nhà của nàng là gì?” Lý Diệp nhân tiện hỏi.
Vừa rồi Gia Nhu chỉ quen miệng, không nghĩ là chàng sẽ hỏi, nàng hạ giọng trả lời: “Chiêu Chiêu.” Chỉ có những người nhà thân quen nhất mới có thể gọi nàng như vậy, ngay cả Ngu Bắc Huyền nàng cũng chưa nói.
Lý Diệp thầm nhớ kỹ, “Sáng sửa như ánh mặt trời”, thật là một cái tên hay.
Gia Nhu bị chàng nhìn mà nóng cả hai má.
Lúc sáng nay khi tỉnh dậy, chàng cũng nhìn nàng như vậy, không biết đã nhìn bao lâu.
Hại nàng giật mình ngã xuống khỏi giường, rất may chàng ôm được, hai người cùng rơi xuống, chàng cúi đầu định hôn nàng.
Lúc đó nàng đã nhắm mắt lại, cảm giác được hơi thở ấm áp cách môi mình rất gần, sắp sửa chạm vào môi nàng.
Đúng lúc bọn Ngọc Hồ nghe được tiếng động, lên tiếng hỏi bên ngoài, chàng mới không tiếp tục nữa.
Cho nên bây giờ cứ nhìn Lý Diệp là nàng lại nhớ tới chuyện lúc sáng.
Rõ ràng đã sống qua một đời, thế mà sao vẫn cứ hồi hộp thế.
“Lần trước lúc rời Trường An, ta có giao cho nàng một vật, nó đâu rồi?” Lý Diệp dịu dàng hỏi.
Gia Nhu biết chàng nói đến con dấu tròn kia, lập tức lấy túi thơm trên người ra đặt lên bàn: “Ở bên trong đây.”
Lý Diệp không ngờ Gia Nhu luôn mang con dấu bên người, nở nụ cười, cầm lấy túi thơm.
Vốn định trả lại khăn tay cho nàng, nhưng bỗng nhiên chàng thay đổi chủ ý.
Nàng có mấy chiếc khăn cơ, thiếu một cái cũng không sao, còn chàng thì chỉ có một món đồ của nàng thôi, nên muốn giữ lại.
Gia Nhu đi ra khỏi phòng, ngồi phịch lên mép giường, không ngừng lấy tay quạt gió.
Lạ thật, đang ngày mùa đông, sao mà nóng thế nhỉ?
Lý Diệp đi Ly Sơn, trong nhà lắm tai nhiều mắt, làm việc không tiện.
Đó cũng là lý do mấy năm qua chàng luôn sống một mình ở biện thự Ly Sơn, cũng để thuận tiện làm việc.
Trong Trúc huyên cư có một căn phòng kín, bí mật, không ai biết cả, nơi chàng dùng để lưu trữ tài liệu tuyệt mật.
Trong số đó có một số tư liệu ghi lại một ít chuyện thâm cung bí sử của hoàng triều những năm xưa, cũng là đầu mối liên hệ giữa Lý Diệp và ân sư Bạch Thạch sơn nhân.
Lúc Bạch Thạch sơn nhân làm quan tại triều, chính trị nước nhà đại loạn.
Tiên hoàng muốn khống chế triều thần nên để Bạch Thạch sơn nhân bí mật thiết lập một hệ thống một mạng lưới đặc biệt chuyên thu thập tin tức tình báo.
Đến khi tiên hoàng băng hà, Bạch Thạch sơn nhân cũng thoái ẩn, mạng lưới tình báo mà chỉ có hai người bọn họ biết kia vẫn tiếp tục phục vụ cho Bạch Thạch sơn nhân, Bạch Thạch sơn nhân thuận lợi nắm được tình hình trong triều.
Lúc Bạch Thạch sơn nhân lâm chung, có nói hết cho Lý Diệp về mạng lưới tình báo này, đồng thời giao lại cho chàng quản lý.
Mạng lưới này đã giúp xóa sạch dầu vết của Lý Diệp cùng Bạch Thạch sơn nhân tại triều.
Vì thế cho nên mấy năm qua, cho dù Thư Vương quyền thế ngập trời, vẫn không tra ra được manh mối gì.
Mà Lý Diệp muốn ra lệnh cho những thám tử kia thì phải cần đến con dấu của Bạch Thạch sơn nhân, cũng chính là thứ chàng từng đưa cho Gia Nhu.
Chàng ở trong phòng kín một hồi, xử lý công viên xong xuôi rồi mới trở ra phòng ngoài.
Trên bàn cờ còn nguyên thế cờ tàn bày ra lần trước, vẫn chưa giải xong.
Lý Diệp ngồi xuống, tự đánh cờ một mình.
Không lâu sau, Vân Tùng gõ cửa ở bên ngoài, nói: “Lang quân, Quảng Lăng Vương phái người đến tặng đồ cho ngài ạ.”
“Cho bọn họ vào đi.”
Phượng Tiêu và Bạch Hổ đi vào trong phòng, Trong tay Phượng Tiêu cầm dược liệu cùng đồ bổ.
Bạch Hổ đừng ở cạnh cửa nhìn vào, Phượng Tiêu đưa hết đồ trong tay cho Lý Diệp: “Quảng Lăng Vương dặn ngài phải cố gắng uống thuốc ạ.
Trước khi khỏi hẳn thì không nên chủ quan.”
“Lúc về thì nói cho ngài ấy, ta khỏe rồi.
Nói trọng điểm đi.” Lý Diệp lạnh nhạt nói.
Phượng Tiêu đoán trước thể nào ý tốt của Quảng Lăng Vương cũng bị lang quân ghét bỏ, liền đi tới gần vài bước, nói tiếp: “Bài thi của Lang quân quả nhiên đã bị ai đó động qua, hẳn là người của Thư Vương.
Còn việc kết án của bộ Hình, họ chỉ nói việc Giang Ngự sử báo cáo không có chứng cứ, Bùi Thị lang chỉ bị Thánh nhân khiển trách vài câu, rồi chẳng bị sao nữa cả.”
Kết quả này nằm trong dự liệu của Lý Diệp.
Chàng chưa từng nghĩ là dùng một Giang Từ là có thể đổi được Bùi Diên Linh.
“Thu xếp tốt cho người của Giang gia đi, bảo bọn họ mai danh ẩn tích, không thể về Trường An.” Lý Diệp hạ một quân cờ xuống, nói.
“Vâng, việc này Quảng Lăng Vương đã thu xếp xong, lang quân không cần lo.
Còn một chuyện nữa, lang quân dặn thuộc hạ để ý xem có người Nam Chiếu nào qua lại với Thư Vương hay không, đúng là đã phát hiện được một chuyện.
Họ Mộc có một đầy tớ, tên là Mộc Thiệu.
Mộc Thiệu từng lén lút gặp mặt cùng Kinh Triệu doãn đấy ạ.”
Tay Lý Diệp ngừng lại, trong tay vẫn cầm một quân cờ.
Lúc trước, chàng lấy danh nghĩa Quảng Lăng Vương gửi cho Mộc Thành Tiết lá thư đó, chỉ có ý cảnh báo, những điều đề cập đến trong thư đa số đều do chàng tự suy đoán, dù sao không có bất kỳ chứng cớ nào, chàng cũng không nghĩ là Mộc Thành Tiết sẽ tin hoàn toàn.
Lần này Mộc Thành Hiếu cũng vào Kinh thành, chàng liền cho người thuộc đội của Phượng Tiêu để ý, không nghĩ tới lại thật sự tra ra dấu vết bọn họ qua lại với Thư Vương.
Mầm họa này nếu để lại, trước sau gì cũng sẽ là biến số lớn đối với Nam Chiếu.
“Phượng Tiêu, anh tới gần đây.” Lý Diệp nói nhỏ với Phượng Tiêu vài câu.
Phượng Tiêu gật đầu liên tục: “Nhưng làm chuyện ấy liệu có sợ đánh động Thư Vương bên kia hay không ạ?”
“Chỉ cần là người nhà họ Mộc tự phát hiện ra, thì Thư Vương cũng không thể làm gì được.” Lý Diệp khẳng định.
***
Sau giờ ngọ, Trịnh thị ở trong phòng may quần áo mùa đông.
Xưa nay bà ta vốn tiết kiệm, không nỡ lòng bỏ tiền ra thuê thợ may, phần lớn đều tự mình may vá.
Dù sao việc trong phủ đều do Vương Tuệ Lan quản, Trịnh thị cũng nhàn rỗi không có việc gì làm.
Tô Nương đi tới bên cạnh bà ta, nói nhỏ: “Phu nhân, đã hỏi kỹ càng rồi ạ.
Hình như chưa có chuyện ấy.”
Trịnh thị vứt luôn kim chỉ, nổi cáu: “Cái gì? Kết hôn nhiều ngày như vậy, bọn chúng còn chưa động phòng hử? Hay là Quận chúa kia tự cao quý giá, không cho con ta chạm vào?”
Tô Nương thở dài: “Ngược lại ấy ạ.
Nghe nói Tứ lang quân cùng Quận chúa đêm nào cũng cùng giường, nhưng mà không có dấu hồng.
Bà già này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hay phu nhân hỏi Tứ lang quân xem?”
Trịnh thị cau mày suy nghĩ một chút, rồi nắm lấy cánh tay Tô Nương, căng thẳng hỏi: “Bà nói thử xem, hay là tứ lang có bệnh kín nhỉ? Mấy năm trước ta cũng từng đưa tỳ nữ đến biệt thự Ly Sơn cho nó, nó không thu dùng thì thôi, lại còn trả về hết người này đến người khác.
Phải chăng thân thể nó quá yếu, vì thế phương diện kia lực bất tòng tâm?”
“Chắc hẳn là không.
Lần này Tứ lang quân về nhà, tinh thần tốt hơn rất nhiều so với trước đây đấy ạ.
Hơn nữa bọn họ nói, Tứ lang quân với Quận chúa chẳng qua chỉ ngủ chung, chứ ban đêm bên trong phòng rất yên tĩnh, căn bản cũng không có làm…” Tô Nương nói tới đây thì ngừng lại, để Trịnh thị tự hiểu nốt.
Trịnh thị đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, càng nghĩ càng thấy không ổn: “Nam thanh niên bình thường, làm sao có thể không động vào vợ mới cưới được nhỉ? Khẳng định Quận chúa kia có vấn đề.
Bà cho người sang bên chỗ Vương Tuệ Lan hỏi một chút, lần trước Tuệ Lan có nói được trong cung ban cho viên Hồi xuân gì đó, hỏi xem có còn hay không.
Nếu còn, bảo nó cho một viên, nói để ta dùng.”
Tô Nương sợ hết hồn: “Phu nhân, viên Hồi xuân là…Phu nhân muốn lấy làm gì cơ? Lâu rồi Tướng công có đến chỗ này đâu.”
Trịnh thị trừng mắt: “Ta đã trung tuổi rồi, dùng thứ đó làm gì? Chờ đến tối muộn một chút, bà gọi Quận chúa kia đến đây cho ta.”
“Phu nhân, người…” Tô Nương che miệng lại, vội vã xua tay, “Không được, nếu lang quân mà biết…”
“Biết thì sao? Có phải ta định hại nó đâu.
Đây chính là đồ mà các nương nương trong cung đều dùng, bà mau mau đi làm đi.”