Đọc truyện Tàng Châu – Chương 22
Edit: Châu
Đến tận hoàng hôn, Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh vẫn chưa trở về, chỉ thấy có cung nhân đến phủ nhắn tin.
Hôm nay đã xảy ra một việc lớn, trên đường đến dự yếu tiệc ở Khúc giang, loan giá của Thiên tử bị một viên quan ngăn lại để dâng cáo trạng.
Người bị tố cáo chính là Hộ bộ thị lang Bùi Diên Linh, bị tố cáo mười tội danh lớn.
Sau khi dâng cáo xong, người kia lập tức lao vào mũi kiếm tự sát.
Thiên Tử tức giận lập tức quay về cung, đồng thời triệu toàn bộ các quan từ ngũ phẩm trở lên vào cung yết kiến, chẳng ai tham dự yến tiệc được nữa.
Mộc Thành Tiết và Mộc Cảnh Thanh cũng bị triệu vào cung.
Thôi thị nghe xong, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng coi như rơi xuống, bà gọi A Thường ban thưởng cho cung nhân kia rồi dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa tối như thường lệ.
Gia Nhu biết rõ về Bùi Diên Linh, gã được dân gian xưng là “Thần tài”, là trọng thần hàng đầu của Trinh Nguyên đế, quản lý tài chính nhiều năm, mãi đến sau này, khi Nguyên Hòa đế đăng cơ, Bùi Diên Linh mới bị xét nhà chém đầu.
Có người nói lúc xét nhà gã đã tìm được lượng tài sản lớn kinh người, năm đó quốc khố được bổ sung dồi dào thêm rất nhiều.
Trên triều đình, đã từng có nhiều triều thần bất mãn hành vi của Bùi Diên Linh, từng dâng thư kể tội.
Nhưng gã được Thiên tử sủng ái, người nào đắc tội, gã sẽ liên tiếp kiếm cớ gièm pha trước mặt Thiên tử, cuối cùng mấy người kia đều bị giáng chức lưu vong.
Dần dần, không còn có ai dám đối nghịch với Bùi Diên Linh nữa.
Ngu Bắc Huyền từng nói, Bùi Diên Linh là kẻ chuyên vơ vét của cải cho Thư Vương.
Chỉ cần Thư Vương không đổ, tự nhiên Bùi Diên Linh cũng không việc gì.
Thực ra thì Ngu Bắc Huyền rất ít khi nói chuyện triều đình với Gia Nhu, chỉ coi nàng như chim bạch yến nuôi làm cảnh, lúc nào nhàn hạ thì trêu chọc pha trò.
Thế nên những người mà y đề cập đến thông thường đều rất quan trọng.
Hôm nay viên quan kia quá nửa là hy sinh vô ích rồi.
Trong lòng Thôi thị không còn lo lắng gì nữa, liền bắt đầu chuẩn bị quà cho lễ mừng thọ mẹ già.
Bà cùng A Thường thảo luận nửa ngày, thống kê ra một tờ danh sách, xong thì gọi Gia Nhu lên bảo: “Chiêu Chiêu, con xem thử xem trong số đồ trên danh sách này, liệu bà ngoại con sẽ thích cái nào?”
Gia Nhu nhìn kỹ một hồi, san hô trăm năm, nhân sâm, lại có cả ngọc Hòa điền, đều là những thứ rất quý trọng.
Nói vậy thôi chứ tiệc mừng thọ ở Thôi phủ hôm tới sẽ không thiếu người tặng quà.
Chẳng hạn như Thư Vương phi kia, ra tay một cái là chén ngọc dạ quang vô cùng quý giá, quà cáp tầm cỡ như thế, phủ Vân Nam Vương tìm đâu ra.
Nàng nói với Thôi thị: “Mẹ, sau ngày mừng thọ thì chúng ta phải trở về Nam Chiếu rồi.
Không bằng mẹ tặng cho bà một vật gì mang tính gợi nhớ có được không? Hôm nọ con nhìn thấy trên tay bà có một chuỗi tràng hạt.
Đồ quý giá thì chắc bà ngoại không thiếu, chi bằng tặng đồ gì có thể dùng hàng ngày ấy.”
“Đúng vậy nương tử ơi, tiểu nương tử nói rất có lý.” A Thường bên cạnh phụ họa, “Lão phu nhân đã thấy qua rất nhiều đồ tốt hơn nhiều, hơn nữa quà như thế này mai kia lại vứt vào trong kho, rồi mang đi tặng cho nhà khác ấy chứ.
Chi bằng nương tử tặng đồ dùng hàng ngày, lão phu nhân có thể mang theo bên người, khi nào nhớ đến người, có thể lấy ra nhìn.
Như vậy mới là tặng quà có tâm ấy ạ.”
Thôi thị gật gật đầu, cười nói: Không ngờ Chiêu Chiêu nhà ta lại thấu hiểu lòng người như thế.
Lại còn biết bà ngoại thích cái gì.
Để ta nghĩ kỹ lại nhé.” Thôi thị thật sự cảm thấy trong mấy tháng này, con gái thay đổi quá nhiều, vừa thông minh vừa biết điều.
Trước đây, bà không dám nghĩ con mình sẽ được như thế, càng không nghĩ tới chuyện bàn bạc với nàng chuyện gì.
Bây giờ không những Chiêu Chiêu trở nên vô cùng đáng tin cậy, mà còn cho người nhà cảm giác rất yên tâm.
Mà lúc này, ở điện Duyên Anh trong hoàng cung, các quan từ ngũ phẩm trở lên đang xếp thành hàng, ngoài ra còn có các Tiết độ sứ, phiên vương, Thư Vương và Thái tử.
Lúc chuyện xảy ra, mọi người đều trở tay không kịp.
Thiên tử tức giận đúng như mọi người dự đoán.
Ai mà nghĩ tới một quan Ngự sử thất phẩm nho nhỏ lại dám chọn thời điểm Thiên Tử xuất hành, trước mặt mọi người mà dâng cáo trạng, thậm chí không tiếc đặt cược cả tính mạng cơ chứ?
Việc này đã gây ra cơn náo động lớn trong dân chúng, giả như Hoàng đế có muốn bênh vực cho Bùi Diên Linh thì cũng không thể làm qua loa được, thế nên một đám đại thần đều phải tiến cung cả.
Tra hỏi nửa ngày, Bùi Diên Linh quỳ gối trong điện, phủ nhận tất cả mọi tội trạng đưa ra, hơn nữa còn cố tình kêu oan.
Trinh Nguyên đế vứt toẹt ngự trạng xuống trước mặt gã rồi chắp hai tay sau lưng: “Nếu Bùi thị lang bảo là bị oan, thế sao người kia lại phải liều cả tính mạng để kể tội ngươi? Tra cho ta! Đại Lý tự cùng Hình bộ tra rõ chuyện này đến cùng cho ta.
Dính dáng đến bao nhiêu quan viên cũng nghiêm trị toàn bộ!”
Trên điện không ai dám lên tiếng.
Bùi Diên Linh lén lút nhìn Thư Vương một cái, thấy đối phương bình thản như không, gã thấy mình như được tiếp thêm mấy phần sức lực, nằm rạp trên mặt đất mà nói: “Bệ hạ anh minh, nhất định phải tra rõ ạ! nếu như thần có làm gì trái vương pháp thì thần cam nguyện chịu phạt.
Nhưng nếu như thần bị oan, kính xin Đại Lý tự cùng Hình bộ trả lại trong sạch cho thần!”
Gã nói chắc như đinh đóng cột, thái độ hết sức phối hợp, trong lòng Trinh Nguyên đế vốn thiên vị gã, liền phất tay cho mọi người lui.
Hôm nay triệu nhiều người đến như vậy, chẳng qua là làm dáng một chút, ra vẻ cho chúng quan nhìn thấy.
Dù gì cũng là chuyện cáo trạng giữa đường, còn chết một mạng người, Hoàng đế cũng phải có câu trả lời thỏa đáng cho dân gian thế thôi.
Thật nếu để Hoàng đế phạt túi tiền của bản thân mình, ai mà cam lòng chứ?
Lý Mô chắp tay đi tới bên ngoài cửa điện Duyên Anh, tới chỗ một cái sân nhỏ vắng người.
Bùi Diên Linh đuổi theo nói: “Thư Vương, thần thật sự không biết…”
Nếu không phải đang ở trong cung, nhiều người nhìn ngó, Lý Mô đã sớm thưởng cho gã một cái tát.
Toàn bộ triều đình ai nấy đều biết Bùi Diên Linh là người của lão, đây không phải hướng về Bùi Diên Linh, mà là nhằm vào lão.
Thật là to gan!
“Có phải ngươi lén làm chuyện đểu giả gì sau lưng bản vương không hử? Bằng không sao người kia dù có chết cũng phải ngăn đường Thánh nhân để dâng cáo trạng?” Lý Mô híp mắt hỏi.
“Thần có thể thề với trời, không hề làm chuyện gì.
Không tin, ngài cứ đi tra đi ạ! Giang Từ kia là ai, thần cũng không hề biết.” Bùi Diên Linh đầu đầy mồ hôi, liên tục nhấc ống tay áo lên lau trán, “Phải chăng có người nào muốn đối phó ngài, cho nên mới ra tay từ chỗ thần ạ?”
Lý Mô lập tức nghĩ tới chuyện Tằng Ứng Hiền phái thích khách đi Ly Sơn, có lẽ là Lý Thuần đem món nợ này tính cho lão rồi.
Ngẫm lại cũng có lý, nhìn khắp triều đình, người có thể làm thế và dám làm thế, cũng chỉ có Thư Vương lão mà thôi.
Tuy Tằng Ứng Hiền tự chủ trương, nhưng chẳng phải Tằng Ứng Hiền chính là người của lão hay sao.
Lý Thuần phản kích nhanh như vậy, đúng là Lý Mô đã coi thường đứa cháu này rồi.
Từ khi Ngọc Hành đến bên cạnh Lý Thuần, lá gan Lý Thuần cũng to hơn, cánh cũng cứng hơn, chỗ nào cũng đối nghịch với lão.
Lý Thuần thật sự cho rằng bằng một Ngọc Hành là có thể xoay chuyển càn khôn hay sao? Trong ván cờ này, chỉ cần lão tìm được Bạch Thạch sơn nhân thì thắng bại liền rõ.
Thôi cứ để cho thằng oát kia càn rỡ một thời gian vậy.
“Đại vương, chuyện thết yến…” Bùi Diên Linh hạ giọng hỏi.
Bọn họ mưu đồ chuyện này đã lâu, bây giờ Thánh Nhân không đi, thật là dã tràng xe cát, công cốc hết cả.
Lý Mô lạnh lùng liếc gã một cái: “Ngu xuẩn, giờ đang lúc đầu sóng ngọn gió, Thánh Nhân làm gì còn có tâm tư yến tiệc? Ngươi lại muốn người ta dâng tấu kể tội ta đấy phỏng? Chuyện Giang Từ, tốt nhất là ngươi nhanh chóng giải quyết gọn gàng cho ta.
Ngươi chết không quan trọng, giả mà làm liên lụy đến bản vương, ngươi hãy chờ xem sẽ chết kiểu gì đi!”
Bùi Diên Linh luôn mồm thưa vâng, gã chợt thấy tay chân run lên, da đầu tê rần, so với lúc ở trước mặt Hoàng đế còn thấy sợ hãi hơn.
Có điều, gã thật sự không hiểu bản thân có liên quan gì đến Giang Từ, người này rốt cuộc từ nơi nào mọc ra? Mà lại muốn hại gã như thế.
Lý Mô dạy dỗ Bùi Diên Linh thêm vài câu rồi phất tay áo rời đi.
Bùi Diên Linh thì không dám khoa trương như vậy, gã đứng bên trong cửa phụ nhìn ra ngoài quan sát, sau khi xác định không có ai khác thì mới bước nhanh xuất cung.
***
Mộc Thành Tiết cùng Mộc Cảnh Thanh trở về phủ, Thôi thị hỏi kỹ mọi chuyện trong ngày.
Mộc Cảnh Thanh căn bản không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ cần tránh được yến tiệc Khúc giang là đã thấy mười phần vui vẻ.
Mộc Thành Tiết mặc dù đầy một bụng thắc mắc đối với chuyện xảy ra hôm nay, nhưng điều làm ông suy nghĩ nhất lại là chuyện gặp phải Ngu Bắc Huyền lúc xuất cung.
Ngu Bắc Huyền bây giờ là cánh chim đầu đàn của Thư Vương, tay nắm trọng binh, lại mới vừa lập công lớn, rất nhiều quan viên đều muốn vây lấy y tạo quan hệ, cật lực lấy lòng, giờ y còn hoành tráng hơn cả quan lớn tam phẩm của triều đình.
Mộc Thành Tiết không khỏi nhớ tới chính mình năm xưa, cũng tiền hô hậu ủng như vậy.
Phong thủy luân hồi, bây giờ còn có người nào thèm nịnh bợ Vân Nam Vương ông nữa.
Mộc Thành Tiết vốn định đi luôn, nhưng Ngu Bắc Huyền cố ý đến chào hỏi, cho nên ông không thể không để ý tới y.
Lúc Ngu Bắc Huyền ở Nam Chiếu thì không hề lộ diện, cho nên đây cũng là lần đầu Mộc Thành Tiết nhìn rõ dáng vẻ gã thanh niên suýt chút nữa đã bắt cóc con gái ông.
Hai người khách sáo nói chuyện, coi như trước đây chưa từng quen biết.
Thế nhưng trước lúc từ biệt, Ngu Bắc Huyền cố ý đến gần Mộc Thành Tiết nói nhỏ: “Hôm nay, Đại vương phải cảm tạ cái người Giang Từ kia, ông ta đã giúp cho Thế tử tránh được một kiếp nạn đấy.”
Mộc Thành Tiết còn muốn hỏi đến cùng xem ý Ngu Bắc Huyền là gì, thế nhưng y hành lễ rồi rời đi luôn.
Lời nói này vẫn luôn ở trong lòng Mộc Thành Tiết, ông nghĩ mãi mà không ra điều bí ẩn trong đó là gì.
Lúc sau, chờ đến lúc chỉ còn ông và Thôi thị ở trong phòng, Mộc Thành Tiết bèn nói với Thôi thị: “A Niệm, bà nghĩ giúp ta xem những lời này là có ý gì?”
Thôi thị thấy vô cùng sợ hãi, bà lập tức liên tưởng đến chuyện yến tiệc không thành.
Ngu Bắc Huyền là người của Thư Vương, nhưng bằng việc y dám một mình ở Nam Chiếu lâu như vậy, lại còn mạo hiểm lẻn vào chùa Sùng Thánh để gặp Chiêu Chiêu, chứng tỏ không phải y không có chút chân tình nào đối với Chiêu Chiêu.
Câu nói kia có vẻ là Ngu Bắc Huyền muốn nhắc nhở Mộc Thành Tiết.
Hai tay Thôi thị nắm lấy cánh tay Mộc Thành Tiết, căng thẳng nói: “Đại vương, có phải là ông đắc tội Thư Vương, sau đó Thư Vương định nhân dịp yến hội Khúc giang để đối phó nhị lang hay không? Thiếp thân cứ cảm thấy việc phong quan rồi phải ở lại Kinh thành, có phải là..
.”
Lời nói sắp đụng đến điểm mấu chốt! Mộc Thành Tiết bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Từ trước tới này vẫn có chuyện giam lỏng con trưởng của Tiết độ sứ và phiên vương ở Trường An làm con tin, thông thường nếu các địa phương trên có bất kỳ dị động nào, những đứa trẻ này đều trở thành vật hy sinh, án oan không biết bao nhiêu mà kể.
Một chiêu này của Thư Vương quả thực quá độc ác, Mộc Thành Tiết chỉ có mỗi một đứa con trai này!
Mộc Thành Tiết cầm tay Thôi thị động viên nói: “A Niệm, bà đừng lo lắng, ta nhất định đưa nhị lang về Nam Chiếu bình an.
Thế nhưng lúc này, bà phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không thể để cho bọn họ phát hiện chúng ta đã biết rồi.
Ngay cả Chiêu Chiêu cũng không thể nói, bà hiểu chưa?”
Thôi thị gật gật đầu, vẫn còn có chút hoang mang lo sợ.
Chỉ cần nghĩ đến việc suýt chút nữa hôm nay đã mất con trai, Thôi thị liền vô cùng sợ hãi.
Những kẻ kia lật tay làm mây úp tay làm mưa, tình thế triều đình biến đổi liên tục, biết thế không đến Trường An mới tốt!
Mộc Thành Tiết nhìn vẻ mặt Thôi thị, biết bà vẫn chưa hoàn toàn yên tâm thì lập tức ôm bà trong vòng tay: “A Niệm đừng sợ, có ta ở đây.
Con trai chúng ta nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Thôi thị chợt nhớ tới thời gian mới gả tới Nam Chiếu, những lúc ban đêm khó ngủ, Mộc Thành Tiết cũng an ủi bà như thế.
Trong lòng Thôi thị vốn đang oán Mộc Thành Tiết, hận ông, không muốn ở gần ông chút nào.
Thế nhưng giờ khắc này bà không có cách nào đẩy ông ra.
Bà những tưởng trái tim mình đã đủ cứng rắn, không gì xuyên thủng được, thế mà lúc lâm vào cảnh khốn khó, Thôi thị vẫn dựa vào Mộc Thành Tiết theo thói quen.
Ngày tổ chức tiệc mừng thọ, Thôi gia đông như trẩy hội.
Xe ngựa đỗ, dừng đầy ngõ nhỏ, làm đường xá rối tung lên.
Sau đó phải có người hầu của Thôi phủ đi ra, sắp xếp xe ngựa trật tự ngay ngắn sát vào tường vây của Thôi phủ thì mới dành được ra một khoảng đường trống để cho người bên ngoài đi lại.
Nguyên nhân tiệc mừng thọ của Thôi lão phu nhân long trọng đến mức như vậy không chỉ bởi vì Thôi Thực sắp thăng quan, mà còn vì con gái của bà cụ chính là Thư Vương phi.
Thư Vương quyền khuynh triều chính, cho nên quan viên nào cũng phải nể mặt lão.
Mộc Thành Tiết và Thôi thị bị đám xe ngựa lộn xộn ngăn trở, cho nên đến Thôi gia muộn mất nửa canh giờ.
Thôi lão phu nhân mặc một bộ quần áo dài mầu đỏ thẫm hoa văn như ý, bên ngoài khoác áo choàng cùng mầu.
Mái tóc bạc được chải bới gọn gàng không một sợi rối, trên đầu cài mấy cây trâm vàng nạm ngọc khắc thành hình hoa, quả, trang trọng mà thanh lịch.
Bà cụ ngồi trong nhà chính, mọi người vào chúc thọ, quà mừng thọ chồng cao như hai ngọn núi.
Thôi thị mang theo Gia Nhu và Thuận Nương chờ ở sân sau, từ sớm, nơi ở của lão phu nhân đã đầy những người là người.
Thư Vương phi cùng Lư thị đang ở bên trong chiêu đãi các vị khách nữ, Thư Vương phi nghiễm nhiên bày ra bộ dáng nữ chủ nhân, mặc lễ phục lộng lẫy.
Lúc mấy người Thôi thị đi vào thì Lư thị liền nghênh đón: “Vương phi tới rồi đấy à, vừa mới nhắc đến tên người đấy.”
Khách nữ trong phòng đều đứng lên hành lễ với Thôi thị.
Thôi thị là Vân Nam Vương phi, ngoại trừ Thư Vương phi thì những người khác đều có thân phận thấp hơn bà.
Trong này đều là những người Thôi thị quen biết từ xưa, chẳng qua đã hơn mười năm không gặp, dù cho ngày đó tình cảm tốt đến đâu thì nay cũng trở nên xa lạ rồi.
Gia Nhu rất không thích những việc xã giao như này, kiếp trước đều là Trường Bình đi đối phó, nàng chỉ ở khu sân viện của mình, tranh thủ chút nhàn nhã.
Ánh mắt Gia Nhu phiêu lãng xung quanh, trông mong những thứ lễ nghi phiền phức này kết thúc sớm một chút.
Mãi đến tận lúc nghe thấy Lư thị nói: “Vị này có chút liên quan đến Quận chúa nhà chúng ta đấy.
Quận chúa không muốn đến nói chuyện sao?”
Lúc này Gia Nhu mới nhìn về phía trước, chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy ngắn có hoa văn quả hạnh đeo chuỗi ngọc, dung mạo diễm lệ, đang thản nhiên đi tới.
Cô nàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại có vẻ lạnh nhạt khinh thường, giống như không thèm để bất cứ ai, bất cứ chuyện gì vào mắt.
Gia Nhu không biết là ai, chỉ nghe Lư thị giới thiệu: “Vị này chính là vợ của Nhị lang quân Lý gia, là con gái nhà vợ cả của Vệ Quốc công, tên là Quách Mẫn.”
Gia Nhu có thể không biết Quách Mẫn, nhưng chắc chắn là biết Vệ Quốc công Quách Hoài.
Vệ Quốc công là nhất phẩm công thần, trong triều chỉ có một vị này.
Các vị Quốc công khác đều đứng hàng dưới.
Quách Hoài là con trai của Đại Trưởng công chúa Văn Hiến đã quá cố, em gái của Quách Hoài là vợ đầu của Lý Giáng.
Cô em gái kia xuất thân từ phủ Vệ Quốc công , năm xưa từng làm một việc lớn vang động, đó là không để ý đến việc tất cả mọi người trong nhà phản đối, nhất định gả cho một người không xu dính túi là Lý Giáng, được mấy năm ngắn ngủi thì qua đời, chỉ để lại hai con trai.
Quách Hoài không bỏ qua được chuyện đó, cho nên vẫn luôn nhìn Lý Giáng không hợp mắt, thế nên vào giai đoạn Lý Giáng gian nan nhất thì Quách Hoài lựa chọn chẳng quan tâm.
Sau đó Lý Giáng dần dần đứng vững trên quan trường, hai nhà mới khôi phục qua lại, Quách Hoài còn gả con gái của mình gả cho con trai thứ hai của Lý Giáng.
Quan hệ của các thế gia đại tộc vốn gốc rễ lẫn lộn như thế, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, rút dây thì động rừng.
Đây cũng là lí do mặc dù Quân vương các triều đại vẫn đề bạt người có xuất thân bình dân, nhưng các vị quan xuất thân bình dân trong triều càng ngày càng ít.
Gia Nhu biết những điều này, bởi vì kiếp trước Ngu Bắc Huyền hay so sánh Quách thị với nàng, nói hai người đều là trinh liệt nữ tử, đi theo tiếng gọi của tình yêu.
Bây giờ nghĩ lại, Gia Nhu cảm thấy câu nói kia quả là trào phúng.
Quách Mẫn chỉ hơi cúi đầu hành lễ với Thôi thị và Gia Nhu, xuất thân cô nàng quá mức hiển hách, bởi vậy cũng không để Vương phi cùng Quận chúa trong mắt.
Quách Mẫn ngạo mạn, người trong kinh thành nhìn cũng đã quen.
Hơn nữa vị này là loại người không hay để lộ thái độ ra ngoài, không thân cận với người khác, nhưng cũng không đến nỗi làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Cảm giác ở bên Quách Mẫn chủ yếu là an ổn vô sự.
Gia Nhu cảm thấy khá đau đầu, vị này sau này sẽ là chị em dâu của nàng.
Muốn hòa thuận với nhau thật không dễ gì, Gia Nhu có cảm giác là Quách Mẫn không thích nàng.
Lư thị còn đang giới thiệu từng người, bên ngoài lại vang lên một giọng thiếu nữ: “Thím ở đâu đấy? Cháu muốn về.”
Gia Nhu vô cùng quen thuộc giọng nói này, cho tới tận khi thiếu nữ kia đi tới trước mặt, nàng vẫn còn chưa hết kinh ngạc.
Trường Bình mặc váy thêu hoa mẫu đơn, thắt nơ lệch bằng dây vàng, chải búi tóc cao trên đỉnh đầu, cài vòng hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rực động lòng người.
Trường Bình có vẻ đẹp xuất chúng, so ra không kém Gia Nhu bao nhiêu.
Ánh mắt Trường Bình chỉ dừng trên người Gia Nhu chốc lát rồi bỏ qua ngay, nàng ấy nâng váy lên đi thẳng tới trước mặt Thư Vương phi: “Thím, chỗ này chả có gì hay, về cung thôi.”
Trên mặt Lư thị hiện lên vẻ lúng túng.
Trước mặt nhiều người như vậy, cũng chỉ có Quận chúa Trường Bình dám nói chuyện kiểu này.
Thư Vương phi vỗ vỗ mu bàn tay Trường Bình: “Vội gì đâu? Chờ dùng bữa xong rồi về.
Chẳng phải hôm trước cháu giận Quảng Lăng Vương không cho ăn “Ngọc lộ đoàn” hay sao? Hôm nay thì tha hồ mà ăn.”
Trường Bình bĩu môi, dường như còn đang đấu tranh xem có muốn ở lại hay không.
Vào đúng lúc này, một tỳ nữ chạy vào rỉ tai Lư thị vài câu.
Lư thị bèn tỏ ra rất kinh ngạc: “Ngươi nói là Tiết độ sứ Hoài Tây đến đây hử?”