Đọc truyện Tàng Châu – Chương 19
Edit: Châu
Gia Nhu say rượu nên hơi mệt, liền cùng Thuận Nương ngồi chung xe ngựa.
Nàng thấy Thuận Nương luôn cúi đầu, tâm tình có vẻ không được tốt lắm thì hỏi thăm: “Cô sao thế?”
Thuận Nương nào dám ăn ngay nói thật, vội vã lắc đầu: “Không sao ạ, chắc là do lạ nhà, nên đêm qua ngủ không được ngon.”
Gia Nhu không hỏi thêm nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cho dù mọi người đều bị khó chịu thì chắc chắn Thuận Nương cũng không bị, cho nên Gia Nhu không thèm quan tâm nữa.
Đêm qua, khi tiệc rượu tan, Thuận Nương len lén đi theo Thôi Thời Chiếu, muốn nhân cơ hội bày tỏ nỗi lòng.
Suốt cả ngày, Thuận Nương thấy Thôi Thời Chiếu rất quan tâm chăm sóc các cô gái, cũng không hề xem thường dù Thuận Nương là con vợ lẽ, cho nên Thuận Nương càng thêm yêu thích.
Thế nhưng lúc Thuận Nương liều lĩnh thổ lộ thì Thôi Thời Chiếu không chút do dự từ chối luôn.
Thuận Nương tự biết thân phận không xứng, thậm chí đã nói rõ là không ngại làm vợ lẽ, nhưng Thôi Thời Chiếu vẫn phẩy tay bỏ đi.
Đến tận sáng nay, lúc gặp lại ở trước cổng biệt thự, Thôi đại lang vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Thuận Nương cho rằng nhan sắc của mình dù không được tính là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng trẻ trung xinh xắn, khả năng thêu thùa, may vá, nấu nướng, học hành đều có cả.
Hôm qua lúc chơi tửu lệnh dù thua cũng là thua sát nút.
Hồi bé Thuận Nương không được theo học với danh sư, kiến thức có được đều là tự mình khổ học, cho nên có thể trả lời nhiều câu như vậy đã là rất cố gắng rồi, đến Quảng Lăng Vương cũng có lời khen còn gì.
Thuận Nương thấy bản thân không hề thua kém người khác, thế mà lại bị người trong lòng từ chối.
Chỉ là vì nàng ta có thân phận thấp kém mà thôi.
Thôi Thời Chiếu và Thôi Vũ Dung đưa mọi người đến đầu phố thì chào tạm biệt.
Thôi Vũ Dung ngồi trên lưng ngựa, hỏi Thôi Thời Chiếu: “Huynh, đêm qua muội nhìn thấy Thuận Nương đi theo huynh, hai người nói cái gì? mà sao Thuận Nương lại khóc lóc chạy ra? Có phải là nàng ta thích huynh, muốn gả cho huynh hay không?”
Thôi Thời Chiếu không trả lời, gương mặt tuấn tú như phủ một lớp sương lạnh.
Thôi Vũ Dung hiểu rõ tính anh cả, không trả lời tức là đồng ý.
Không nghĩ con nhỏ Thuận Nương kia, nhìn thì khúm na khúm núm mà to gan ra phết.
Tuy lúc này thế gia đại tộc đã có chiều sa sút, nhưng trong số con cháu sĩ tộc, anh cả mình cũng là số một số hai.
Năm nay anh ấy còn sắp tham gia khoa cử, là ứng cử viên hàng đầu.
Nhũng năm qua số cô nương bị anh ấy từ chối có thể xếp hàng từ cổng Thôi gia đến tận phố Chu Tước, một đưa con vợ lẽ như thế mà cũng dám muốn?
“Muội về trước đi, ta đến chỗ này một tý đã.” Thôi Thời Chiếu nói.
“Được.
Huynh cũng đừng đi lâu quá, kẻo mẹ lại gọi muội hỏi han.” Thôi Vũ Dung nói xong, cưỡi ngựa đi tiếp về phía trước.
Thôi Thời Chiếu thì đổi hướng, đi về phía phủ Thư Vương.
Phủ Thư Vương nằm ở phường Vĩnh Gia, đằng sau cung Hưng Khánh, gần như chiếm toàn bộ diện tích cả phường, có hai dòng suối nhỏ chảy qua Vương phủ, mang đến nguồn nước dồi dào, cây cỏ sum suê.
Lý Mô ngồi ở trên sập ở chính đường, một còn mèo lông trắng như tuyết nằm trên đầu gối lão.
Lão vừa đọc sách, vừa vuốt ve con mèo, trông vô cùng nhàn nhã.
Nhà chính trang hoàng kiểu cổ điển, hào hoa phú quý, màn trướng thêu hình kỳ lân đạp mây bằng kim tuyến, bên ngoài hành lang treo mấy cái lồng chim có song bằng vàng, mấy con chim nhỏ hót líu lo, vài cây ngô đồng cao lớn che bớt ánh mặt trời.
Thôi Thời Chiếu bước vào nhà chính, hành lễ với Lý Mô: “Bái kiến dượng!”.
“Tử Chiêm đấy à.” Lý Mô cười, giơ tay ra hiệu cho Thôi Thời Chiếu ngồi xuống, “Đi có một ngày đã về rồi à? Chuyến này có chuyện gì hay không?”
Thôi Thời Chiếu trả lời: “Coi như thuận lợi ạ, có điều trên đường bọn cháu gặp phải kẻ cướp, cho nên phải quay về sớm.”
“Sao? Lại có chuyện như vậy sao? Có bắt được bọn chúng không?” Lý Mô thản nhiên hỏi.
Thôi Thời Chiếu nói: “Thưa không, chẳng hiểu sao giữa chừng bọn chúng lại bỏ đi.” Ahh ta cố ý nói rất chậm, tranh thủ quan sát phản ứng của Lý Mô.
Bọn ám sát kia đương nhiên là không nhằm vào những người khác rồi, chủ yếu nhằm vào Quảng Lăng Vương thôi.
Mà người đáng nghi nhất, không ai khác chính là ….ông dượng này của Thôi Thời Chiếu.
Gần đây long thể Thánh nhân không ổn, Thư Vương đã tự chủ trương một số việc, trong đó bao gồm việc triệu mấy vị Phiên vương cùng với Tiết độ sứ vào kinh.
Khó mà nói là liệu một ngày nào đó có xảy ra cung biến, đoạt vị hay không.
Những năm này Thái tử hầu như đã mất thực quyền, chỉ còn Quảng Lăng Vương là có thể uy hiếp đến Thư Vương.
May mà Quảng Lăng Vương có Ngọc Hành tiên sinh phò tá, Ngọc Hành là đệ tử của Bạch Thạch sơn nhân.
Trong lòng Thánh nhân, sức nặng của Bạch Thạch sơn nhân có lẽ còn lớn hơn ngày trước, vì thế không thể tùy tiện nhắc đến chuyện phế trữ được.
“Quảng Lăng Vương chủ trương xóa bỏ phiên trấn, lại đấu tranh với ba trấn của vùng Hà Sóc đã nhiều năm, người muốn giết nó rất nhiều.
Tuổi trẻ nông nổi thì luôn luôn phải trả giá đắt.” Lý Mô nói, “Ngươi có phát hiện ra manh mối của Ngọc Hành không?”
Thôi Thời Chiếu lắc đầu: “Tuy Quảng Lăng Vương và cháu có qua lại, nhưng chưa đến mức thành thật được với nhau đâu ạ.
Dượng tra xét lâu như vậy mà còn chưa tìm ra người này, chắc chắn còn phải tốn công nữa đấy ạ.
Lần này Quảng Lăng Vương không đưa người ngoài theo, chỉ dẫn theo em vợ, xem ra giao tình giữa hai người bọn họ cũng không nhạt.”
Lý Mô nhẹ nhàng vuốt con mèo, hững hờ nói: “Một đứa con vô dụng vứt đi của Lý gia mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Thôi Thời Chiếu thì lại không nghĩ thế.
Tuy rằng anh ta không hiểu vì sao Lý Diệp, vốn không phải là loại người tầm thường, mà lại phải rời xa Trường An, nằm ngoài vòng quyền thế của Lý gia, không hề đóng góp chút công sức nào cho Lý gia.
Người có thể liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của Thôi Thời Chiếu thì nhất định không phải kẻ đầu đường xó chợ rồi.
Đương nhiên những câu này anh ta không nói cho Lý Mô nghe.
Thư Vương không có con, bởi vậy rất nâng đỡ anh cháu vợ này, dốc sức bồi dưỡng, hi vọng bản thân có thể sử dụng.
Thôi Thời Chiếu thì vì lợi ích của Thôi gia, cũng bắt buộc phải thân cận với Thư Vương quyền khuynh triều chính, bên ngoài Thôi Thời Chiếu tỏ ra phụ thuộc vào lão, nhưng trong nội tâm, anh ta tự biết chừng mực, biết mình nên làm gì.
Con mèo trắng trên đầu gối Lý Mô bỗng nhiên kêu một tiếng, bên ngoài vang lên một giọng phụ nữ: “Nghe nói Đại lang đến hả?”
Tiếng nói vừa dứt, Thư Vương phi đã dẫn theo tỳ nữ bưng trái cây cùng nước uống tha thướt đi vào.
Bà ta tự nhiên đến ngồi sát vào Lý Mô, cười nói: “Lần trước ta đến thăm bà nội cháu nhưng không gặp cháu.
Ta cũng mới từ trong cung ra, Thái hậu và Quý Phi nương nương có hỏi đến việc hôn nhân của cháu, muốn làm mai đấy.”
“Cảm ơn cô quan tâm, cháu đang tập trung toàn lực chuẩn bị cho khoa cử, tạm thời không có dự định thành hôn.” Thôi Thời Chiếu trả lời.
Lần nào anh ta cũng trả lời như thế, Thư Vương phi nghe cũng quen rồi.
Thôi Thời Chiếu ngồi thêm một lúc thì cáo từ ra về.
Chờ Thôi Thời Chiếu đi khỏi, nụ cười trên mặt Lý Mô liền thu lại.
Lão tóm chặt tay của Thư Vương phi, sầm mặt nói: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, không được tùy tiện vào chỗ của ta.” Dường như mèo con cũng bị cơn giận của lão làm cho kinh sợ, hốt hoảng nhảy xuống đất chạy mất.
Thư Vương phi bị Thư Vương túm đến đau đớn, hạ giọng nói: “Vì Thiếp thân nhìn thấy Đại lang ở đây, nên mới đi vào…Xin Đại vương thứ tội.”
Lý Mô lạnh lùng hất tay bà ta ra: “Tốt nhất ngươi nên biết rõ vị trí của mình, đừng có giở mấy trò vô dụng ra nữa.
Năm đó ta đâm lao phải theo lao thôi, chẳng qua nghĩ ngươi cũng là nữ nhi Thôi gia.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.”
“Thiếp thân không…” Thư Vương phi sợ hãi lắc đầu, “Không phải Đại vương vẫn muốn người nhà họ Thôi nghĩ là chúng ta hoà thuận hay sao, vì thế…”
“Ta không nói chuyện ấy.” Lý Mô nhìn bà ta một cái, từ trên sập đứng lên, “Tằng Ứng Hiền nói với ta, ngươi thông qua hắn khống chế người vợ lẽ của Mộc Thành Tiết, còn bày mưu tính kế cho thị vào được phủ Vân Nam Vương.
Ngươi muốn làm gì hả?”
Thư Vương phi không nghĩ Tằng Ứng Hiền bán đứng bà ta nhanh như vậy, mất công bà ta đút cho lão già kia bao nhiêu là tiền, thật đáng ghét.
Bà ta nhanh chóng suy nghĩ một chút, rồi nói: “Đương nhiên Thiếp thân giám sát nhất cử nhất động của Mộc Thành Tiết là để báo cáo cho Đại vương rồi.
Sản lượng muối và sắt của Nam Chiếu phong phú, chẳng phải Đại Vương vẫn luôn muốn thu phục Mộc Thành Tiết hay sao? Bố trí sẵn một người, sau này thể nào cũng có lúc dùng đến.”
Lý Mô cười lạnh một tiếng: “Ngươi đòi dùng những lời này lừa bản vương hử? Ngươi có biết vì sao, năm đó lúc nghị hôn cùng Thôi gia, mặc dù ngươi ở độ tuổi thích hợp với ta hơn so với Thôi Thanh Niệm, nhưng ta lại không chọn ngươi hay không? Không phải vì nhan sắc và tai hoa của ngươi không bằng Thôi Thanh Niệm, mà vì ngươi quá nham hiểm.
Bản vương không muốn ở bên ngoài phải ứng phó với kẻ địch, về nhà lại còn phải ứng phó với đàn bà, hiểu không?”
“Thiếp thân… Thiếp thân hiểu ạ.” Thư Vương phi trả lời bằng giọng run rẩy.
Bà ta đã từng chính mắt nhìn thấy người đàn ông này mặt không biến sắc giết chết một cô vợ lẽ gây chuyện phiền toái, xong chỉ sai người vùi lấp qua loa.
Lúc ấy bà ta còn tưởng là lão bênh vực mình, giờ mới hiểu rõ được nguyên nhân.
Lão già này ích kỷ độc ác đến tận cùng, ngoài quyền vị ra thì không còn cái gì có thể lọt vào trong mắt lão.
Mạng người đối với lão mà nói, chỉ như con kiến mà thôi.
“Mộc Thành Tiết không phải kẻ ngu, sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra đầu mối.
Tốt nhất trước khi sự tình bại lộ, ngươi rũ sạch cho ta.
Nếu từ việc này mà gây ra chút phiền phức nào, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lý Mô nói không chút biểu cảm rồi chắp tay rời đi.
Thư Vương phi kiệt sức nằm nhoài trên sập, cả người run rẩy không kiềm chế nổi.
Lúc trước rõ ràng là Thôi Thanh Niệm tự mình bất cẩn để rơi xuống nước, vừa vặn được Mộc Thành Tiết cứu, có liên quan gì đến bà ta đâu? Thế mà con ranh kia không có chứng cớ gì vẫn khăng khăng nói là do bà ta gây ra, làm cho Thư Vương chán ghét.
Ngày nào bà ta cũng phải nơm nớp lo sợ, tất nhiên không thể để Thôi Thanh Niệm kia dễ chịu rồi!
***
Gia Nhu cùng Thuận Nương trở về phủ, nghe nói trong phủ đã mời đại phu đến trị bệnh cho Mộc Cảnh Hiên, hiện Mộc Thành Tiết và Thôi thị đều ở đó, Thuận Nương liền vội vàng chạy qua.
Gia Nhu thì thực sự đau đầu nên định về phòng ngủ sớm.
Nhưng Mộc Cảnh Thanh đã tóm được cánh tay Gia Nhu, kéo nàng đến chỗ vắng người, thần bí nói: “Tỷ, đệ có chuyện muốn hỏi tỷ.”
Gia Nhu tựa vào cột trụ trên hành lang, lừ đừ hỏi: “Chuyện gì? Nói mau, nói xong ta muốn về phòng ngủ.”
“Đêm qua, đệ gặp anh rể Lý, huynh ấy nói đệ không cần biểu hiện quá tốt ở yến tiệc sông Khúc, chỉ cần hối lộ thái giám hầu cận Thánh nhân là được.
Đệ không dám nói cho cha, tỷ góp ý cho đệ, có nên nghe theo lời khuyên đó không?”
Gia Nhu hầu như tỉnh rượu ngay lập tức, hỏi: “Ngoài cái này ra, huynh ấy còn nói gì nữa không?”
Mộc Cảnh Thanh lắc đầu: “Chẳng nói gì khác nữa.
Huynh ấy bảo chuyện ấy là do một người bạn cũng tham dự yến tiệc nghe ngóng được.
Không biết thực hư thế nào, đến lúc ấy chỉ mong là không hại đệ.”
Gia Nhu nhớ đời trước Mộc Cảnh Thanh thuận lợi trở về Nam Chiếu mà không xảy ra chuyện gì.
Ngu Bắc Huyền cũng không nói cho nàng biết có chuyện gì đã xảy ra ở buổi tiệc này.
Nhưng giờ Lý Diệp đã có ý nhắc nhở Mộc Cảnh Thanh, vậy có thể thấy chuyện này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Thậm chí chàng còn không giao du mấy với các công tử trong kinh thành, làm gì có chuyện quen biết với các vị Tiết độ sứ trấn thủ phương xa, hay là con cái các phiên vương?
“Đệ không cần nói cho cha đâu, cứ nghe theo huynh ấy đi.” Gia Nhu kết luận.
Nàng mới gặp Lý Diệp hai lần, nhưng nhận thấy chàng rất thông minh.
Chắc là do ốm yếu nên chàng không tham gia thi cử, hoặc là không có hứng thú đối với công danh lợi lộc, chứ chàng còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
Khôn mà giả ngu mới là người khôn thực sự.
Mộc Cảnh Thanh sửng sốt một chút: “Tỷ, không phải tỷ bị huynh ấy đổ thuốc mê đấy chứ, mà sao lại tin tưởng đến thế? Đệ phát hiện ra tỷ rất dễ bị sắc đẹp làm mờ mắt đấy nhé.”
Gia Nhu cốc mạnh đầu của cậu: “Mờ cái đầu đệ! Huynh ấy ở kinh thành, lại là con trai của Tể Tướng, chẳng lẽ phán đoán tâm tình Thiên tử lại không bằng ta với đệ hay sao? Huynh ấy có lòng tốt nhắc nhở cho đệ, chứ chẳng lẽ lại hại đệ? Làm thế huynh ấy được lợi gì? Thà đừng nói còn hơn.”
Mộc Cảnh Thanh ngẫm lại thấy cũng có lý.
Cậu cũng chả cần làm quan làm kiếc gì cả, trong thành Trường An này toàn là quy củ giẻ rách, làm gì được thoải mái như Nam Chiếu.
Chỉ cần Thánh nhân không tước chức vị Thế tử của cậu, những chuyện khác đều dễ nói.
Gia Nhu cũng không nghĩ nhiều, trở về phòng ngã đầu liền ngủ.
Đang say sưa trong giấc mộng thì thấy Ngọc Hồ đẩy nàng: “Quận chúa, Quận chúa!”
Nàng không nhịn được, gạt tay Ngọc Hồ ra, xoay người ngủ tiếp.
Ngọc Hồ tiếp tục vừa đẩy vừa nói: “Quận chúa, lang quân Lý gia đến cửa rồi đây này! Người mau dậy đi!”