Đọc truyện Tàng Châu – Chương 111
Edit: Châu
Tối hôm đó, Lý Giáng tập hợp cả gia đình cũng ăn bữa tối.
Trong bữa ăn, Lý Giáng nói với vẻ mặt nghiêm trang: “Kết quả xử trí nhị lang đã có rồi.
Xử lưu đày xa xứ, hai hôm nữa sẽ đưa ra khỏi Trường An.
Nay mai, trong nhà sửa soạn ít đồ cho nó đi, ta sai người đưa vào đại lao của Hình bộ.”
Vẻ mặt mấy người đang ngồi không ai giống ai.
Trịnh thị không gần gũi gì với huynh đệ Lý Huyên cùng Lý Sưởng, tuy nhiên ngoài mặt không thể không giả vờ khổ sở, nhưng trong lòng thì thầm vui mừng.
Bây giờ trong cái nhà này, người con trai vốn không được chào đón của bà ta càng ngày càng trỏ nên quan trọng.
Tiếp tục như thế, chẳng nấy chốc mẹ sướng nhờ con, vươn mình là chuyện sớm muộn.
Lý Huyên thì thương tâm thật sự, cảm thấy cơm nhạt như nước ốc.
Mấy ngày nay Lý Huyên đi khẩn cầu khắp nơi, nhưng không vào được cổng nhà nào.
Đừng nói tình hình Lý gia lúc này, trước đây trên triều đình vốn đã chẳng có mấy người đồng ý giúp bọn họ.
Lần trước, Lý Sưởng phạm tội nặng như thế, thế mà lại khơi khơi đẩy người khác ra gánh tội thay, giờ thì căn bản không có người nào ngu mà giúp cả.
Có thể giữ được cái mạng đã xem như là kết quả tốt rồi.
Chỉ có điều tiền đồ mất sạch, sợ là sau này khó mà gặp lại được.
Vương Tuệ Lan không dám nhiều lời, chỉ chăm chú quan tâm ăn uống cho Lý Tâm Ngư.
Lý Tâm Ngư bị đối xử lạnh lùng nhiều năm, còn chưa quen được Vương Tuệ Lan chăm sóc như vậy, nó có chút khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn Vương Tuệ Lan gắp cho.
Gia Nhu cũng không quan tâm đến kết cục của Lý Sưởng, chỉ len lén quan sát biểu hiện của Lý Diệp ở bên cạnh, không biết chàng đang suy nghĩ cái gì.
Lúc chạng vạng, Lý Diệp trở về, sau đó chàng cùng Tôn Tòng Chu sang phòng bên cạnh hàn huyên hồi lâu.
Tôn Tòng Chu đi rồi, nàng hỏi Từ thị nói gì với chàng, nhưng chàng không trả lời thẳng, chỉ bảo buổi tối nói sau.
Giờ Gia Nhu chỉ muốn bữa cơm này kết thúc sớm một chút, xem rốt cuộc Lý Diệp nói cái gì.
Dùng xong bữa tối, tỳ nữ cùng vú già bưng nước súc miệng cùng ống nhổ tới trước mặt từng người.
Trịnh thị súc miệng xong thì uống một hớp trà thấm giọng.
Tuy nói Lý Giáng bị đình chức quan, nhưng với của cải và nhà cửa Lý gia hiện có, tạm thời không ảnh hưởng gì đến chi phí ăn mặc của cả phủ.
Có điều nếu lâu dài thì chưa biết thế nào.
Trịnh thị không nhịn được, nói với Lý Giáng: “Dạo này, hầu như ngày nào người của Hình bộ cùng Đại Lý tự cũng tới nhà mình hỏi nọ hỏi kia, chẳng yên ổn gì cả.
Chuyện của ngài, liệu lúc nào sẽ có kết quả?”
Trịnh thị hỏi dè dặt, Lý Giáng nhìn bà ta một cái, trả lời: “Vậy thì phải hỏi ý trong cung rồi.
Nếu bà không thích cảnh nhà ồn ào thì học theo nhị nương, về nhà mẹ đẻ mấy hôm mà tránh.”
Trịnh thị bị Lý Giáng làm cho nghẹn, hạ giọng nói: “Là thiếp thân nói nhầm.
Chẳng qua chỉ muốn hỏi thăm một chút, mà không có ý đó.” Vào lúc này mà về nhà mẹ đẻ, khác gì thể hiện rõ không đồng lòng với Lý gia hay sao? Lý Giáng chả ghét cho mục xương.
Quách Mẫn coi như xong, bị nhà bên kia gọi về, chắc giờ Vệ Quốc Công xấu xa cũng đang phàn nhà về nhà thông gia bên này đây.
Lý Diệp đứng lên nói: “Phụ thân, con có chuyện muốn nói với ngài.”
Lý Giáng lau miệng, thong thả đứng lên: “Theo ta đến thư phòng nói đi.”
Lý Huyên nhìn hai cha con cùng đi khỏi, nhíu mày.
Thường ngày nếu phụ thân có chuyện, thì đều gọi Lý Huyên và nhị đệ thương nghị, không biết từ lúc nào, Lý Diệp bắt đầu chiếm được chỗ đứng trong nhà, lại còn càng ngày càng đứng vững.
Mà nói cho đúng thì bên ngoài còn có lời đồn bóng gió, nói Lý Diệp không phải là con ruột của Lý gia, mà do phụ thân bế từ bên ngoài về.
Nếu thật là con hoang, sao phụ thân còn càng ngày càng coi trọng nó nhỉ?
Lý Huyên càng nghĩ càng thấy khó chịu, cũng đứng dậy rời chỗ, đi về phía thư phòng của Lý Giáng.
Lý Huyên muốn nghe một chút, xem rốt cuộc bọn họ định nói chuyện gì.
Vào thư phòng, Lý Giáng cùng Lý Diệp lần lượt ngồi xuống.
Lý Diệp vào thẳng vấn đề: “Phụ thân cảm thấy, kết quả điều tra của Đại Lý tự cùng Hình bộ sẽ như thế nào?”
Lâu như vậy rồi mà chưa ra kết quả, ai chả phải suy nghĩ.
Lý Giáng trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Chắc không thể giữ được chức quan, có lẽ sẽ đẩy ra bên ngoài, làm một chức Tri châu hoặc là Tiết độ sứ đi.”
“Thế sao phụ thân còn chờ đợi?” Lý Diệp hỏi.
Lý Giáng không phản ứng kịp lời của Lý Diệp, đầu tiên là nhìn chàng với vẻ không hiểu, sau đó mời hồi phục tinh thần lại: “Ý của con là bảo ta chủ động xin giáng chức với Thánh Nhân à? Không được.
Thế chẳng phải tương đương với chuyện thừa nhận ta cấu kết với Hỏa giáp giáo, làm chuyện có lỗi với giang sơn xã tắc à?”
Trên đời, Quan văn chú trọng nhất chính là danh dự.
Dù cho có bị đình chức bãi quan, cũng tốt hơn bị ghi vào sách sử, bị hậu thế lấy ngòi bút đâm chém.
Đây là thứ mà Lý Giáng giữ gìn đã nhiều năm, không dễ mà bị dao động.
Đương nhiên Lý Diệp biết rõ những việc này, chàng chân thành nói: “Phụ thân cũng thấy kết cục của nhị huynh rồi đấy, ngài không bênh vực cho nhị huynh, cũng không vì nhị huynh mà nhờ cậy vào Thư Vương, cho thấy ngài biết rõ một cá nhân không là gì đáng kể khi so sánh với toàn tộc.
Lúc này, sự lựa chọn tương tự đang đặt trước mặt ngài.
Nếu ngài tự xin rời Trường An, sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.
Còn nếu như ở lại Trường An, lúc này bọn họ sẽ làm lơ ngài.
Đến lúc thay đổi triều đại, vua nào triều thần nấy, cho dù ai làm Hoàng đế, đều sẽ không tách ngài khỏi Đương kim Thiên Tử.”
Mấy ngày nay, thành Trường An bề ngoài thì yên tĩnh, nhưng lại khắp nơi đều có những dấu hiệu không giống bình thường, Lý Giáng đã đánh hơi được nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn ôm tâm lý trông chờ vào may mắn.
Người ta ai cũng có lúc trốn tránh hiện thực, trừ phi có người chọc thủng lớp vỏ bọc ngu dốt trong lòng, bằng không vẫn sẽ luôn dùng cứ lý do gì để thuyết phục chính mình.
Lý Giáng nhìn về phía ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói, thái độ lại hết sức nghiêm túc.
“Phụ thân hẳn phải biết, trăng tròn thì sẽ khuyết, nước đầy thì sẽ tràn.
Ngài làm Tể Tướng mấy năm qua, Gia tộc họ Lý đất Triệu quận đã đạt đến đỉnh cao thế lực, sau đó tất là phải đi xuống.
Nếu ngài giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, có thể giữ được một chút cơ hội nghỉ xả hơi, bằng không nếu bị cuốn vào cuộc chiến giành ngôi vị hoàng đế, nhẹ thì sẽ bị tước quan trở thành dân thường, nặng thì toàn gia khó giữ được tính mạng.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, ngài cần phải suy nghĩ cho kỹ.” Lý Diệp nghiêm túc nói.
Hơn hai mươi năm qua,Lý Diệp vẫn luôn sống với thân phận Lý gia.
Phút cuối cùng, chàng cũng muốn vì Lý gia cố gắng phần nào.
Thế nên những câu nói này, chàng nói không chút khách khí, nhưng câu nào cũng đánh trúng điểm mẫu chốt.
Vốn nghĩ là sau khi thay đổi triều đại, nhất định sẽ cố hết sức tiếp tục xây dựng thế lực của bản thân, cho nên Lý Giáng vẫn luôn duy trì trung lập.
Nhưng coi như không có chuyện của Hỏa giáo giáo này, thì cũng không có khả năng lại tiếp tục làm Tể Tướng rồi.
Nếu là Thư Vương, có khi còn bị trả thù, đến lúc ấy đừng nói chức vị, dòng dõi tính mạng cũng chưa chắc có thể bảo toàn.
Vào tình thế này, nếu nói tới danh dự thì có bao nhiêu quan trọng đây?
“Tứ đệ, ngươi có ý gì!” Lý Huyên bỗng đẩy cửa tiến vào, cao giọng, “Ngươi nghĩ chúng ta đều là hạng người ham sống sợ chết sao? Phụ thân, con đồng ý vì vinh quang của Lý gia, không cần tính mạng.”
Lý Giáng ngước mắt quát lên: “Ai cho con vào đây? Càng ngày càng không ra sao, giờ lại đi nghe trộm đấy hử? Đây chính là thứ ta dạy con bao nhiêu năm nay à?”
Lý Huyên cũng không chịu, nói tiếp: “Những năm này ngài dạy chúng con, phải giữ gìn vinh quang cho gia tộc bằng mọi cách.
Nhưng bây giờ, tứ đệ lại đang khuyên ngài chủ động từ bỏ hết quyền vị, rời khỏi Trường An.
Cái này khác nào chó mất chủ, ngài thật sự cam tâm sao?”
Thực sự thì không phải là Lý Huyên muốn tranh hơn với Lý Diệp, mà từ nhỏ Lý Huyên đã được giáo dục, phải sống vì gia tộc, nỗ lực vì gia tộc.
Vì lẽ đó Lý Huyên cùng Lý Sưởng, dù dùng những cách thức không đúng, nhưng vẫn luôn giữ vững ước nguyện ban đầu.
Nhưng bây giờ có người khuyên bọn họ chủ động từ bỏ những thứ này, Lý Huyên cảm thấy khó có thể hiểu được.
Càng khó hiểu là, phụ thân chính là người luôn giáo dục bọn họ như vậy, thế mà lại không quát mắng Lý Diệp, trái lại hình như là bắt đầu chấp nhận.
Lý Huyên không nghĩ ra, mới từ ngoài cửa vọt vào.
Lý Giáng thì lại nghĩ ra, lúc này không giống ngày xưa nữa rồi.
Lý Diệp nói với ông ta những chuyện này, tất là có đại sự gì sắp sửa xảy ra.
Lý Giáng chìm nổi trong triều bao nhiêu năm, không đến nỗi không có chút nhạy cảm nào.
Lý Diệp muốn bảo vệ Lý gia, bảo vệ chút tôn nghiêm và vinh quang cuối cùng này.
Những gì nó thấy và nghĩ đến đều xa hơn nhiều so với bọn họ.
“Tứ lang, con đi về trước đi, vi phụ sẽ suy nghĩ thật kỹ .” Lý Giáng nghiêm túc nói với Lý Diệp.
Lý Diệp theo lời lui ra, nghe được phía sau Lý Huyên gọi một cách khó tin: “Phụ thân!”
“Đại lang, con ngồi xuống đi, cha con ta đã lâu không nói chuyện đến đầu đến đũa rồi.” Lý Giáng nhã nhặn nói.
Bên ngoài ánh trăng sáng rực, bầu trời tối đen không có ngôi sao nào, nhưng mặt trăng lại tỏa sáng rực rỡ, thậm chí không cần thắp đèn lồng, cũng có thể thấy rõ đường đi dưới chân.
Lý Diệp đã giải quyết xong một mỗi lo, nhưng giờ còn một người khó đối phó hơn nhiều đang chờ chàng.
Chàng trở về phòng, thấy Gia Nhu đang nằm nhoài trên án thư vẽ cái gì đó, bên cạnh có giá nến bốn ngọn, trong phòng sáng sủa hơn thường ngày rất nhiều.
Cửa sổ đang mở, có mùi hương hoa không rõ tên bay vào từ bên ngoài.
Cả căn phòng sáng trưng, thơm nức, làm cho lòng Lý Diệp thanh thản rất nhiều.
Dù cho phải đối mặt với khó khăn chồng chất cao như núi, cũng không cảm thấy quá khó khăn nữa.
Lý Diệp ra dấu im lặng với Ngọc Hồ đang đứng hầu bên cạnh, nghiêng đầu ra hiệu cho cô tỳ nữ đi ra ngoài trước, sau đó đi tới ngồi xuống phía sau Gia Nhu.
Chắc là Gia Nhu đang vẽ hoa, nhưng trình độ chỉ ở mức tạm được, không nhận ra được là loại hoa gì.
Gia Nhu vẽ quá mức tập trung vào, không để ý là Lý Diệp đã vào phòng, còn tưởng Ngọc Hồ vẫn đứng bên cạnh.
Nàng nhấc bút lên, ngắm nghĩa một hồi, rồi hỏi: “Ngọc Hồ, em thấy bức tranh này của ta có được không? Nếu không chờ lang quân trở về, bảo chàng vẽ nhỉ?”
“Nàng muốn vẽ cái gì?” Lý Diệp bỗng nhiên lên tiếng ở sau lưng nàng.
Gia Nhu sợ hết hồn, quay đầu nhìn Lý Diệp, theo bản năng đưa tay che lên tờ giấy vẽ: “Chàng vào từ lúc nào đấy? Sao không lên tiếng.”
Lý Diệp buồn cười: “Đừng che, nhìn thấy hết rồi.
Có điều thực sự không ra được là vẽ hoa gì.”
Gia Nhu thở dài, nhấc tay lên, quan sát kỹ bức vẽ của mình một lần nữa, đúng là không ra hình gì thật.
“Ta thấy trời bắt đầu nóng, định tự vẽ tranh trên quạt, rồi thêu lên.
Ta thấy hoa sen trắng trông mát mắt, rất hợp với thời tiết, hơn nữa…” Hơn nữa hoa sen luôn làm nàng nghĩ đến Lý Diệp, như vậy chẳng khác luôn có chàng bên người.
Đương nhiên Gia Nhu biết là không thể nói chút tâm tình ấy ra được.
Lý Diệp cười đầy hàm ý, cầm lấy cái quạt lụa trắng hình tròn Gia Nhu đang để bên cạnh, thoáng phác họa trong đầu, rồi cầm bút nhúng mực bắt đầu vẽ.
Gia Nhu ngồi ở bên cạnh, chống quai hàm nhìn chàng.
Dáng vẻ nam nhân vô cùng chăm chú, ánh sáng màu da cam sưởi ấm làn da trắng trẻo, trông có vẻ sống động hơn hẳn, có ngôi sao lấp lánh trong mắt chàng.
Chỉ sau vài ba nét bút, một đóa sen đã hiện ra trên mặt nước, dường như còn chập chờn trong gió.
Bên dưới mấy tầu lá sen, còn có nụ hoa đang chớm nở, đúng là cảnh đầu hè.
Lý Diệp vẽ xong, chờ cho mực khô hết, mới đưa quạt trả Gia Nhu: “Xong rồi, nàng xem có được không.”
Gia Nhu cầm quạt, nét bút tinh tế, hình vẽ sắc sảo, thật khó tin là bức vẽ chỉ được vẽ trong thời gian ngắn như vậy.
Đúng là con cháu thế gia đại tộc, được học cầm kỳ thi họa từ nhỏ có khác, thế mới thạo những thứ này như thế chứ.
“Đâu chỉ là được, chàng khiêm tốn quá đấy.
Ngày mai ta bảo Ngọc Hồ thêu, thêu xong đến hè là dùng được rồi.” Gia Nhu nói, có chút tự đắc, vui vẻ hơn so với nàng tự vẽ rất nhiều.
Nàng là người vô tư, biết mình biết người, việc gì không giỏi bằng người khác, nàng chưa bao giờ cố làm.
Lý Diệp kéo nàng ôm vào lòng, hỏi: “Sao nàng không tự thêu? Lừa ta vẽ, xong lại bảo đưa người khác thêu.
Vậy ta lấy lại nhé?”
Gia Nhu ôm quạt vào ngực, chỉ lo Lý Diệp lấy lại: “Ta thêu là được chứ gì, chàng cho ta thì chính là của ta, không được lấy lại đâu.” Nàng điều chỉnh tư thế, ngẩng đầu hỏi Lý Diệp, “Chàng bảo là có chuyện muốn với ta còn gì, chuyện gì thế?”
Lý Diệp đưa tay vuốt tóc Gia Nhu, khuôn mặt tinh tế của được ánh nến chiếu sáng rõ.
Chàng đã suy tính rất lâu, mới quyết định như vậy, nhưng nhìn ánh mắt của nàng, chợt lòng chàng lại thấy sợ.
Chàng đành nhìn lên cây trâm ngọc trai cắm trên búi tóc nàng, nói: “Chiêu Chiêu, lâu rồi nàng chưa về nhà, có muốn về Nam Chiếu chơi một thời gian hay không? Chờ nàng thêu xong cái quạt này, ta sẽ đón nàng về đây.”
Gia Nhu lập tức lui ra khỏi lồng ngực Lý Diệp, nhìn chàng dò xét: “Có phải sắp xảy ra chuyện nên chàng lại muốn đuổi ta đi đúng không?”