Đọc truyện Tàng Châu – Chương 11
Edit: Châu
Trên dưới vương phủ bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi Trường An.
Lúc Liễu thị tìm tới viện của Thôi thị, bà đang dặn dò A Thường chuẩn bị quần áo, đồ dùng hàng ngày và quà tặng.
Thôi thị bảo Liễu thị ngồi xuống, thị bèn thưa: “Xin Vương phi chiếu cố cho Tứ lang quân.”
Thôi thị gật đầu: “Ngươi yên tâm, sau khi đến Trường An, ta sẽ đi tìm danh y chữa bệnh cho nó.”
Liễu thị cảm kích: “Vương phi từ tâm, có một người mẹ như người, đúng là phúc của Tứ lang quân.
Có điều hôm nay thiếp thân đến đây vốn muốn có thêm một yêu cầu quá đáng.”
A Thường đang xếp quần áo ở cạn đó nghe vậy thì nói: “Nếu Liễu nương tử đã biết là yêu cầu quá đáng thì đừng đề đạt, đỡ phải làm Vương phi khó xử.” A Thường hẵng còn để ý những chuyện Liễu thị đã từng gây ra nên hiển nhiên không độ lượng được như Thôi thị.
Liễu thị cúi đầu, hay tay xoắn xuýt”Là tiện thiếp quá phận.”
Thôi thị liếc A Thường, A Thường bèn cúi đầu tiếp tục sắp xếp.
Bấy giờ Thôi thị mới bảo Liễu thị: “Ngươi nói thử xem.”
Liễu thị lí nhí: “Ngày đó nhà tổ của tiện thiếp bị niêm phong, cầm cố ở quan phủ.
Khi tiện thiếp rời quê nhà từng thề rằng, chờ khi yên ổn thì chuộc lại nhà tổ, lấy chỗ thờ cúng bài vị tổ tông.
Tiện thiếp tự biết thân phận thấp kém, không xứng được đồng hành cùng Đại vương và Vương phi, nhưng có thể cho Tam nương thay mặt thế hệ con cháu tiện thiếp cùng đến Trường An, làm tròn tâm nguyện của tiện thiếp được không ạ?”
“Việc này ngươi đã nói với Đại Vương chưa?” Thôi thị hỏi.
Liễu thị vội lắc đầu: “Đây là việc trong nhà, tiện thiếp không dám kinh động đến Đại vương, chỉ dám tới bẩm báo với Vương phi.
Nếu người thấy có chỗ nào bất tiện thì coi như tiện thiếp chưa nói gì.”
A Thường khịt mũi coi thường, lại đưa ra loại lý do này để cho đứa con gái kia theo đến đi Trường An, đừng hòng nương tử đáp ứng.
Thôi thị suy nghĩ trong chốc lát, sau cùng đồng ý: “Vậy để Thuận Nương cùng đi, đêm nay ta sẽ nói với Đại Vương.”
“Đại ân của Vương phi, tiện thiếp xin khắc ghi trong lòng.” Sau khi Liễu thị thiên ân vạn tạ rời đi, A Thường lại gần Thôi thị: “Nương tử, sao người đồng ý dễ thế? Rõ ràng bọn họ còn có toan tính khác!”
Thôi thị suy đoán, dự là Liễu thị muốn cho Thuận Nương lấy chồng ở Trường An đây.
Đi Trường An thì dễ, nhưng chọn được một mối hôn nhân tốt thì lại là chuyện khác, phải xem Thuận Nương có cơ duyên này hay không.
Cũng may Thuận Nương cũng có mấy phần nhan sắc, tuổi lại vừa đúng tầm, nếu việc thành thì đối với vương phủ chưa chắc đã là chuyện xấu.
Trong kinh thành, để củng cố địa vị của mình, các thế gia đại tộc thường coi việc kết hôn của con gái trong nhà như một canh bạc chính trị.
Thuận Nương chỉ là con của thiếp, thông thường cũng chỉ có thể làm vợ cho mấy đứa con nhà thiếp không được để ý đến, nhưng biết đâu, giả như con bé có cái vận may kia thì Thôi thị cũng bằng lòng đưa đẩy.
Mẹ đẻ và em trai nó đều ở vương phủ, nhất định nó phải giúp trong nhà.
Thôi thị không thể nói cho A Thường biết những suy tính này, chỉ đành cười nói: “Liễu thị đã tới nói với ta, đã thể hiện tôn trọng ta ít nhiều.
Huống hồ trên đường có Thuận Nương chăm sóc cho Tứ lang, chúng ta cũng an tâm chút.”
“Nương tử, người thật quá thiện tâm, đối đãi với con của thiếp tốt như vậy.
Hi vọng tương lai bọn chúng ghi nhớ ân đức của người, không làm chuyện vong ân bội nghĩa.”
Thôi thị vỗ tay A Thường: “Tương lai chẳng biết sao được, mau mau thu dọn đồ đạc đi.”
Việc sắp xếp trong phủ đã gần xong, còn cần mua thêm một ít đồ ở ngoài.
Gia Nhu bèn cùng Mộc Cảnh Thanh đi chợ Nam mua sách.
Chỗ chợ Nam thường bán đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, tơ lụa, củi gạo dầu muối, người đến mua bán nhiều hơn so với chợ Bắc chút đỉnh.
Quán sách lớn nhất chợ Nam người đông như mắc cửi, hai chị em tìm được một góc nhà yên tĩnh hơn, không có mấy người đến góc này.
Mộc Cảnh Thanh nhìn sách la liệt trên giá thì vô cùng đau đầu.
Cậu hỏi Gia Nhu: “Tỷ này, tỷ nghĩ Thánh nhân sẽ ra đề kiểu gì?”
Gia Nhu suy nghĩ một chút nói: “Thi Tiến sĩ thì hẳn là hỏi những thứ như kinh, sử, tử, tập (Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập), dù sao thi để chọn những người xuất sắc nhằm phong quan, khó là những thứ khác lắm.”
Mộc Cảnh Thanh cúi đầu đi tới trước kệ sách, ỉu xìu chọn chọn lựa lựa.
Gia Nhu thấy quán sách nho nhỏ này còn có lầu hai thì nâng váy đi lên.
Lầu hai vắng hơn lầu một, bày biện thành một khoảng trời riêng, trừ giá sách ra thì còn đặt vài chiếc bàn vuông nhỏ, trên bàn có giấy và bút mực, hình như để cho những người muốn sao chép dùng.
Sát cửa sổ có một cái bình phong lớn, thêu hình cá chép vượt long môn.
Vượt long môn là ước mơ của mọi môn sinh nghèo trong thiên hạ, hình ảnh ấy để ở chỗ này cũng coi như hợp cảnh.
Gia Nhu ngồi xuống cái bàn gần nhất, nói với Ngọc Hồ: “Ta vừa nhìn thấy bên cạnh có một quán rượu, em lén đi mua một bình rượu ngon mang về nhé.
Rượu trong nhà uống không ngon.”
“Quận chúa, người đừng uống nữa.
Lần trước em lấy rượu đã suýt bị Thường ma ma phát hiện ra đấy, bị dọa sợ mất mật.” Ngọc Hồ vỗ ngực nói.
Gia Nhu hất cằm: “Quận chúa nhà em chỉ mê cái đó, em lại định tước đoạt, đời còn gì vui nữa.”
Nàng nói nửa đùa nửa thật, ánh mắt lộ ra một chút cô đơn.
“Quận chúa… em đi mua luôn đây được chưa?” Ngọc Hồ bất đắc dĩ nói.
Gia Nhu đưa tay xoay người Ngọc Hồ, rồi đẩy nhẹ về phía trước, giục cô tỳ nữ đi cho nhanh.
Mới được một lát, dưới lầu có âm thanh ồn ào, Gia Nhu hướng mắt về phía cầu thang, thấy Mộc Cảnh Thanh áp giải một người tới.
Người này Gia Nhu vốn biết mặt, chính là Thường Sơn, tâm phúc của Ngu Bắc Huyền, đời trước được Ngu Bắc Huyền giao bảo vệ cho nàng, là người thành thật đáng tin.
Sao Thường Sơn lại ở chỗ này?
Hai tay Thường Sơn bị trói, bị Mộc Cảnh Thanh đẩy đến trước mặt Gia Nhu: “Tỷ, phủ binh bẩm báo có người lén lút quanh đây, có vẻ như đang theo dõi chúng ta.
Đệ vừa định ra xem thì hắn chạy, may là bị một cái sọt tre từ trên trời rơi xuống chụp trúng, bị đệ bắt trở về.”
Thường Sơn ngẩng đầu lên: “Muốn đánh muốn giết gì thì tùy ngươi!”
Mộc Cảnh Thanh túm cổ áo Thường Sơn: “Ngươi không biết nắm đấm của bổn thế tử lợi hại như nào đúng không? Nói, ai sai ngươi tới? Theo dõi chúng ta có mục đích gì?”
Tất nhiên Thường Sơn sẽ không nói thật, Gia Nhu ngăn lại: “Cảnh Thanh, đệ hỏi thế thì sẽ không tra được gì đâu.
Xuống lầu trước đi, giao cho tỷ.”
“Tỷ à, gã này xảo quyệt lắm…” Mộc Cảnh Thanh chần chừ, không yên tâm để bọn họ lại cùng một chỗ.
“Tỷ không liễu yếu đào tơ thế đâu, huống hồ hắn còn bị đệ trói rồi mà.
Ngoan, đi xuống đi.” Gia Nhu nói với giọng đanh thép.
“Vậy tỷ cẩn thận chút.
Đệ ngay ở dưới lầu, có việc gì thì gọi đệ ngay nhé.” Mộc Cảnh Thanh nói xong, lo lắng kiểm tra lại dây thừng trói Thường Sơn một lần nữa, bấy giờ mới xuống lầu.
Gia Nhu nhìn Thường Sơn, nhớ tới kiếp trước Thường Sơn đối xử với mình cũng tương đối chu đáo, nàng thở dài một tiếng: “Ngu Bắc Huyền cho ngươi ở lại trong thành à? Y muốn làm gì?”
Thường Sơn vô cùng kinh ngạc: “Quận chúa biết tiểu nhân ư?”
“Ta đã thấy Ngu Bắc Huyền nói chuyện với ngươi.
Lần trước y đến chùa Sùng Thánh, ngươi cũng ở đó đúng không? Ta đã nói rất rõ ràng rồi, ta và Ngu Bắc Huyền không còn liên quan gì nữa.
Thành Dương Tư Mị không phải là nơi ngươi nên ở, trở về nói cho Ngu Bắc Huyền đừng tiếp tục nhòm ngó đến Nam Chiếu nữa, bằng không ngày sau gặp lại, y sẽ trở thành kẻ thù của ta.” Gia Nhu đứng dậy, đi tới trước mặt Thường Sơn cởi trói cho hắn.
Thường Sơn không nghĩ Gia Nhu sẽ thả mình, sững sờ tại chỗ: “Sao Quận chúa lại thả tiểu nhân?”
Gia Nhu không trả lời, chỉ nói: “Lần này may mà ngươi gặp phải ta.
Lần sau nếu lại bị bắt thì sẽ không như thế này đâu.” Nàng đột nhiên đẩy cửa sổ ra, lạnh nhạt nói, “Đi nhanh đi.”
Tuy Thường Sơn vẫn còn thắc mắc, nhưng nghĩ có lẽ Quận chúa nể mặt Sứ quân, bèn vòng tay hành lễ rồi tung người nhảy ra ngoài.
Gia Nhu đóng cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Lúc xoay người, đột nhiên nàng nhìn thấy bên trong góc có một bóng người, trùng hợp bị bức bình phong ngăn trở, cho nên nàng vẫn không hề phát hiện ra.
Gia Nhu bước tới vài bước, nhận ra đó chính là chàng thanh niên trước đây từng gặp ở chùa Sùng Thánh.
Chàng mặc bộ áo bào xanh cổ tròn tay áo hẹp, đầu quấn khăn đen, đang nghiêm túc sao chép một cuốn sách, gương mặt nhìn nghiêng rất tuấn tú.
Rốt cuộc người này đã ở đây bao lâu rồi?!
“Tại sao lại là anh! Anh ở đây từ lúc nào, vừa nãy nghe trộm được bao nhiêu?” Gia Nhu lạnh lùng hỏi.
Lý Diệp ngẩng đầu, nhã nhặn đáp: “Ta vốn vẫn ở đây chép sách, vốn không định nghe gì cả.
Quận chúa yên tâm, ta sẽ coi như không biết gì.”
Gia Nhu chỉ cảm thấy máu dồn hết lên mặt, giận dữ và xấu hổ khi bị người khác nghe được chuyện riêng, trong khi người kia lại cứ thản nhiên nhiên như không.
Nàng nổi giận: “Làm sao ta tin anh được?”
Lý Diệp nghiêm túc suy nghĩ, đoạn đứng dậy đi tới trước mặt Gia Nhu.
Trên người chàng thoang thoảng hương sen và đàn hương hết sức quen thuộc.
Người này muốn làm gì đây? Gia Nhu lùi về sau một bước.
“Vậy thì tại hạ cùng Quận chúa trao đổi một bí mật, như vậy Quận chúa có thể an tâm.” Lý Diệp hạ giọng nói.
Gia Nhu khịt mũi con thường, ai thèm quan tâm bí mật của mi, giờ ta chỉ muốn giết người diệt khẩu thôi.
“Ta tên Lý Diệp, đến từ Trường An.” Chàng mở lời.
Lý Diệp? Vì sao lại… giống tên người kia… Gia Nhu mở to hai mắt, không thể nào…
Đôi con ngươi trong cặp mắt màu mực của chàng lấp lánh ánh sáng chàng tiếp tục nói: “Nguyên trú tại phường Khang Nhạc, gia phụ là Trung thư thị Lang, mười năm trước từng cùng Vân Nam Vương ước định một việc hôn nhân…”
Gia Nhu giơ hai tay lên bịt tai, thấy trong đầu dường như sắp nổ tung, kêu lên “Anh đừng nói nữa!”
Tại sao lại là người đó?! Nàng nghe lầm rồi, đây nhất định là ảo giác!
Nàng không chờ Lý Diệp nói hết, chẳng màng nhấc váy, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tiếng đạp thang cọt kẹt vang lên.
Lý Diệp không ngờ Gia Nhu lại phản ứng như vậy.
Mới nãy còn hung hăng như cô hổ con muốn xé xác chàng, giờ đã chạy trối chết.
Tuy rằng chàng đã đoán được chuyện của Ngu Bắc Huyền từ trước, cũng chẳng thích thú gì với những lời vừa nghe được, nhưng nhìn nàng xử sự như đứa trẻ phạm lỗi bị phát hiện ra, hoảng sợ chạy trốn, Lý Diệp bỗng thấy chuyện kia cũng không đáng bận tâm như vậy.
Khi người ta còn trẻ, không hiểu biết nên không biết sợ, muốn khiêu chiến tất cả, vì thế cũng dễ phạm sai lầm.
Nàng đã lạc đường mà biết quay lại, chàng không nên so đo nữa.
Gia Nhu chạy một hơi chạy ra khỏi quán sách, chui vào xe ngựa, tim vẫn còn đập thình thịch không ngừng.
Mộc Cảnh Thanh chạy theo tới bên cạnh xe ngựa vừa định hỏi, Gia Nhu đã thúc giục: “Đệ đừng hỏi gì hết, mau mau về phủ đi.”
“Vâng.” Mặc dù Mộc Cảnh Thanh tò mò muốn biết cái người vừa bắt được kia là ai, đã làm gì mà để chị xử sự thất thường như thế, nhưng cậu vẫn bảo mọi người trở về.
Gia Nhu nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ gặp mặt Lý Diệp dưới tình cảnh như vậy, còn bị người ta nghe được chuyện của mình cùng Ngu Bắc Huyền.
Tại sao Lý Diệp lại ở Nam Chiếu chứ? Nay biết được chuyện của Ngu Bắc Huyền rồi thì chàng ta sẽ phản ứng thế nào? Nếu Lý Diệp từ hôn, nàng sẽ phải giải thích với cha mẹ ra sao đây?
Dọc đường về, đầu óc Gia Nhu rối bời.
Lúc xe ngựa về đến Vương phủ, nàng mới nhớ đã bỏ quên Ngọc Hồ đang đi mua rượu ở chợ Nam.
Gia Nhu nhắm mắt lại, bây giờ cũng chỉ có thể được tùy cơ ứng biến thôi.