Tàng Châu

Chương 101


Đọc truyện Tàng Châu – Chương 101


Edit: Châu
Ngọc Hồ thuật lại nguyên văn lời Thu Nương cho Gia Nhu.
Mặc dù ý chỉ xử trí Lý Giáng chưa ban ra, thế nhưng trong hoàng thành có nhiều kẻ mượn gió bẻ măng, phù thịnh không phù suy cũng là bình thường.

Nhưng đây là Quảng Lăng Vương mà, sao lại dễ dàng mà hưu Lý Mộ Vân cơ chứ? Gia Nhu không tin.

Chưa nói đến việc Lý Diệp với Quảng Lăng Vương có mối quan hệ kia, chỉ riêng Quảng Lăng Vương, để bảo toàn danh tiếng hiền đức, cũng sẽ không thể hưu thê vào lúc này.
Nhất định là Lý Mộ Vân đã làm gì đó, chọc giận cặp mẫu tử kia.
Gia Nhu vin tay Ngọc Hồ đứng lên, thở dài: “Tứ lang không có ở nhà, ta đến chỗ Đại gia xem thế nào.

Tốt xấu gì cũng giúp đưa ra một y kiến vậy.”
Ngọc Hồ nói: “Bản thân ngài còn chưa khỏe hẳn đâu, chả cần bận tâm đến bọn họ.

Tam nương tử cũng chưa chắc đã cảm kích.”
“Có cảm kích hay không là chuyện của họ.

Dù sao cũng là A tỷ của Tứ lang, ta không thể biểu hiện thờ ơ được.” Gia Nhu cười tự giễu.
Ngọc Hồ cảm thấy Quận chúa có vẻ khác trước.

Tất nhiên là khác xa thời ở Nam Chiếu rồi, nhưng dạo này càng ngày càng vững vàng điềm tĩnh hơn, làm người khác thấy rất đáng tin cậy.
Mấy người đến nơi Trịnh thị nơi ở, còn cách xa bên ngoài đã nghe thấy tiếng khóc bên trong.

Tô Nương đi ra, hành lễ với Gia Nhu, rồi buồn bã nói: “Tướng công mới vừa đi xong, vừa khiển trách tam nương tử rất nhiều.

Tam nương tử cho rằng mình bị oan ức, Phu nhân đang khuyên nhỉ ạ.”
Ngọc Hồ liếc mắt nhìn, rồi hỏi: “Thế tóm lại đã xảy ra chuyện gì thế? Sao chúng ta lại nghe Thu Nương nói là Quảng Lăng Vương định hưu thê?”
“A, thực ra là hiểu lầm thôi.

Hôm qua Quảng Lăng Vương hồi phủ thì đến luôn phòng Quách thị, hôm nay sáng bảnh mắt còn chưa thấy bóng người đâu.

Tam nương tử muốn gặp Quảng Lăng Vương, nhưng bị Quách thị ngăn cản, hai người cãi cọ.

Lúc Quảng Lăng Vương tỉnh dậy, Quách thị liền kể tội Tam nương tử với Quảng Lăng Vương, nói Tam nương tử không biết điều, lúc Quảng Lăng Vương không ở trong phủ thường xuyên ức hiếp Quách thị.

Hai người làm loạn trong phủ, rồi có người đi nói cho Từ Lương viện, Từ Lương viện liền bảo Tam nương tử về nhà.”
Gia Nhu thấy Lý Mộ Vân thật quả không biết nghĩ.


Vệ Quốc Công mới vừa lập công lớn ở Hà Sóc, không thể không có chuyện Thiên Tử thưởng lón, trái lại Lý gia đang gặp nguy tứ phía, lúc này Lý Mộ Vân lại đi tranh hơn với Quách thị, chẳng phải là tự rước nhục hay sao? Hơn nữa nghe nói hôm qua Quảng Lăng Vương còn chưa có lệnh đã vào cung, mà Thiên Tử vẫn không trách mắng gì.
Từ Lương Viện cho Lý Mộ Vân về nhà, nhìn thì như để cho Quảng Lăng Vương bớt giận, kì thực cũng là sợ Lý Mộ Vân không biết điều, tiếp tục chọc giận Quảng Lăng Vương thì đối với đôi bên đều không có lợi.

Nếu bàn về đối nhân xử thế thì Lý Mộ Vân kém xa bà mẹ chống kia.
Gia Nhu cho Ngọc Hồ và hạ nhân ở bên ngoài, một mình đi vào trong phòng.

Lý Mộ Vân đang tựa vào vai Trịnh thị khóc, tiếng nói đứt quãng : “Mẫu thân, ngài bảo số nữ nhi có khổ không? Đang tốt như thế, bị Quách thị lấy mất sủng ái thì cũng thôi đi, đây cả Quảng Lăng Vương lẫn Từ Lương viện đều bênh Quách thị! Ý bọn họ là vì phụ thân sắp bị mất chức chứ gì, mà Vệ Quốc Công theo Quảng Lăng Vương lại lập được đại công, vì thế giừ nữ nhi mất giá không đáng giá một đồng hay sao?”
Trịnh thị cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ lấy tay vuốt lưng Lý Mộ Vân, rồi nhìn thấy Gia Nhu đi vào thì hỏi: “Tứ lang đâu? Sao nó không cùng đến đây với con?” Trong nhà xảy ra chuyện, Trịnh thị chỉ biết gọi Lý Diệp để bàn tính.
Gia Nhu ngồi xuống: “Vừa nãy Thư Vương phủ cho người đến, mời Lang quân sang bên đó.

Nếu A tỷ đã về, hay là ở nhà chơi mấy ngày, tâm sự với Đại gia cũng tốt.”
Lý Mộ Vân tức giận nói: “Ở lại nhà làm gì, để chờ nghe cả thành Trường An chê cười ta hay sao? Ta đường đường là Quảng Lăng Vương phi, lại bị Từ Lương viện bảo về nhà, ta còn mặt mũi nào mà tự quay về bên đó nữac.

Mẫu thân, người khác không giúp con, nhưng ngài và A đệ nhất định phải giúp đấy.

Chờ A đệ về, hai người đến Quảng Lăng Vương phủ đi, để A đệ thuyết phục Quảng Lăng Vương tới đây đón con, được không?”
Trịnh thị không thể đồng ý ngay.

Hôm trước bà ta mới chỉ ướm lời với Lý Diệp, Lý Diệp đã nhắc nhở là không thể nhúng tay vào việc nội bộ của Quảng Lăng Vương phủ rồi.

Lúc này Trịnh thị không thể thay Lý Diệp đồng ý được.
Gia Nhu vốn nghĩ chỉ đến xem tình hình, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của Lý Mộ Vân.

Đời trước sau khi Quảng Lăng Vương đăng cơ thì Lý Mộ Vân cũng chỉ được phong phi.

Có điều ngẫm lại cũng phải, phong thái, bụng dạ Lý Mộ Vân như vậy đúng là không thể làm mẫu nghi thiên hạ.

Huống hồ Lý Mộ Vân với Quảng Lăng Vương lại cùng họ, lúc trước chẳng phải Quảng Lăng Vương phải đứng ra thuyết phục mãi, Lý Mộ Vân mới được làm Vương phi, mấy năm nay tha hồ nở mày nở mặt.
“A tỷ có biết lý do Từ Lương viện bảo tỷ về nhà không?” Gia Nhu hỏi.
Lý Mộ Vân bĩu môi, tủi thân nói: “Chẳng qua thấy Lý gia chúng ta thất thế, thì nâng đỡ nữ nhân Quách thị kia thôi.

Quách thị còn vu vạ cho ta, nói lúc Quảng Lăng Vương xuất chinh, ta ngược đãi cô ta.

Ta ngược đãi khi nào? Cô ta muốn đến thỉnh an thì đến, không đến ta cũng chưa từng nói chữ nào.” Nói tới chỗ này, Lý Mộ Vân lại không nhịn được, khóc ty tỷ.
“Cũng không phải là Từ Lương viện bênh Quách thị đâu, mà muốn A tỷ về nhà, tỉnh táo lại một chút, xác định đúng vị trí của mình.


Lần trước tỷ hồi phủ, chẳng phải chính Từ Lương viện tới đón tỷ về bên kia hay sao? Chắc trên đường trở về, Từ Lương viện đã trò chuyện chỉ bảo A tỷ rồi chứ nhỉ, A tỷ có không được chữ nào không thế?” Gia Nhu hỏi.

Theo tác phong của Hiếu Hiền Thái hậu, nhất định sẽ chỉ bảo Lý Mộ Vân ít nhiều.

Chỉ có điều không biết Lý Mộ Vân bị bệnh hay quên hay là do tầm nhìn hạn hẹp, chắc đã quên sạch những gì Từ Lương viện dụng tâm chỉ bảo, nên càng làm Từ Lương viện bực rồi.
Lý Mộ Vân nghiêng đầu, nhìn Gia Nhu một cách kỳ lạ: “Làm sao cô biết?”
Gia Nhu cúi đầu vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, ngón tay dừng lại trên hoa văn hoa sen thêu trên váy, lạnh nhạt nói: “Sao A tỷ không suy nghĩ một chút, lúc trước nếu không được Từ Lương viện cho phép, liệu Quảng Lăng Vương có nâng tỷ lên vị trí chính phi được không? Nếu Từ Lương viện đã đồng ý tỷ, trừ phi tỷ phạm vào sai lầm lớn, bằng không Từ Lương viện sẽ không để Quảng Lăng Vương hưu thê.

Đối với Hoàng thất mà nói, đó cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Chỉ là, Quảng Lăng Vương ở vị trí trung tâm quyền lực, không thể không dựa vào thông gia để lôi kéo quan hệ.

Tỷ là Quảng Lăng Vương phi, một là … không làm cho Quách thị phục tùng mình, hai là không thể cân bằng các mối quan hệ trong phủ, mang đến cho Quảng Lăng Vương thêm phiền toái, thật sự là thất trách.

Từ Lương viện cho tỷ về đây, thực ra cũng để bảo vệ tỷ thôi, không để sự tình nghiêm trọng thêm.”
Lý Mộ Vân bỗng nhiên cảm thấy sáng suốt hẳn lên, ánh mắt nhìn Gia Nhu cũng khác đi.
Trước đây Lý Mộ Vân chỉ nghe người ta nói Quận chúa Ly Châu kiêu căng không biết điều, tính tình thì ngang ngạch như nam tử.

Lý Mộ Vân còn lấy làm lạ sao A đệ tính cách như vậy mà lại đi đi lấy nữ tử như vậy.

Nhưng bây giờ xem ra, cô nàng Quận chúa này có đầu óc, tỉnh táo ra phết, phân tích vấn đề đâu ra đấy, so với mẫu thân chỉ biết an ủi thì có tác dụng hơn nhiều.
Lý Mộ Vân tỉnh táo lại, ngồi thẳng người nói: “Vậy cô nói thử xem, ta nên làm gì bây giờ?”
Lý Mộ Vân hỏi như đúng rồi, coi như đương nhiên Gia Nhu phải nghĩ kế hộ.

Nếu là trước đây, Gia Nhu nhất định không thèm để ý đến, nhưng nghĩ tới tình cảnh Lý gia lúc này, thêm vào đó sau này có thể Lý Mộ Vân sẽ có tác dụng nào đó, liền đề nghị: “A tỷ ở lại nhà mấy hôm, rồi chọn ngày cùng Đại tẩu đồng thời tiến cung, tỷ tới Đông cung nhận lỗi với Từ Lương viện.

Chỉ nói mình không xử lý tốt việc vặt của Vương phủ, cũng như sử lý quan hệ nữ quyến không khéo, làm Từ Lương viện với Quảng LăngVương phiền lòng, mấy ngày nay đã tự ngẫm lại lỗi lầm, hiểu ra mọi chuyện, xin Từ Lương viện tha thứ.

Xong kiểu gì Từ Lương viện cũng sẽ đưa tỷ về bên kia.”
“Vạn nhất ta nói, nhưng Từ Lương viên không phản ứng lại thì sao đây?” Lý Mộ Vân cau mày hỏi.
Gia Nhu bất đắc dĩ nhìn Lý Mộ Vân: “Vậy tỷ lại về đây, sau lại tiến cung vài lần nữa là được thôi.

A tỷ, tỷ không nên bị những lời đồn bên ngoài làm ảnh hưởng.

Tỷ là chính thê, Quách thị không làm ảnh hưởng được vị trí của tỷ dễ thế đâu.


Tỷ phải làm sao trước mặt thì đối xử hiền hòa, nhưng sau lưng phải dùng chút thủ đoạn, làm cho Quách thị sợ tỷ, chứ đừng để bị Quách thị dắt mũi.”
Trịnh thị cũng phụ họa: “Vợ Tứ lang nói có lý đấy, con phải bình tĩnh để đối phó với Quách thị.

Lần trước chẳng phải Từ Lương viện đến đây đón con về sao? Lần này chuyện của phụ thân con còn chưa có kết quả, chắc không ảnh hưởng đến con đâu.”
Lúc này Lý Mộ Vân mới như vừa được uống thuốc an thần, gật gật đầu.

Không thể cứ thế cho Quách thị hưởng lợi, chủ động tặng vị trí này ra được.

Nếu Quách thị vờ vịt, giả bộ nhu nhược, lại có thủ đoạn, thì mình cũng không cần khách khí nữa.

Một bên là nữ nhi nhà Quốc Công, một bên là nữ nhi nhà Tể Tướng, nói thẳng ra, chênh lệch quá rõ còn gì? Chẳng có gì phải chột dạ.
Gia Nhu ngồi thêm một lúc, liền đứng dậy cáo lui.

Lý Mộ Vân nhìn theo ra ngoài cửa, nói: “Không ngờ Mộc Gia Nhu cũng biết đường nhận xét như vậy, thế mà con lại toàn coi thường thôi.”
“Hàng ngày nó cũng hay khuyên ta chú ý trang phục, cũng như quan tâm tới quan hệ của ta với phụ thân con, nó không có ý xấu đâu.

Chẳng qua phụ thân con vẫn không thích tính tình của ta lắm, nhưng đúng là dạo này ông ấy đối với A đệ con tốt vô cùng.” Trịnh thị vui mừng nói.
Ai ngờ, sắc mặt Lý Mộ Vân lại sầm xuống, nói với Trịnh thị: “A nương, con còn nghe nói một chuyện.

Ngoài đường đang đồn là A đệ không phải là hài tử của phụ thân.”
Trịnh thị chỉ thấy như đang nghe truyện cười: “Nói hưu nói vượn.

Lúc A đệ con mới sinh, sức khỏe rất yếu, phụ thân con chính tay bế đi xin chữa bệnh, rồi lại bế về.

Lẽ nào ông ấy lại bế con người khác về nuôi à? Lời đồn đại ngoài đường, nghe xong thì thôi.”
Trịnh thị nói như chặt đinh chém sắt, Lý Mộ Vân không nói gì được thêm nữa.

Mà nghe rồi thì cũng thấy đúng như Trịnh thị nói thật.

Nếu Trịnh thị nói chắc như vậy, thì không cần để ý đến những kia lời đồn kia là được.
Gia Nhu đi từ viện của Trịnh thị ra ngoài, đi dưới bóng cây dọc theo con đường.

Trời vào cuối xuân, rất nhiều loại hoa đã bắt đầu tàn, nhưng cây cối thì lại đâm chồi nảy lộc xanh tươi hơn nhiều, toát ra sức sống mãnh liệt.

Cây cỏ sinh trưởng theo bốn mùa, thể hiện đạo lý sinh mệnh đổi thay rõ ràng hơn con người rất nhiều.

Trong lòng nàng chậm rãi tiếp nhận việc hài tử kia rời đi, vì có thể đó không phải là kết thúc, mà là bắt đầu bằng một cách khác.
Bọn họ lững thững đi dọc theo con đường nhỏ ven hồ nước, thưởng thức cảnh xuân tươi đẹp.

Một láy thì có tỳ nữ đến bẩm báo, nói có một người tên là Trương Hiến cầu kiến.
Gia Nhu vừa vặn cũng muốn tìm Trương Hiến, bèn đến luôn nhà chính, Trương Hiến vừa thấy nàng liền hỏi: “Quận chúa, liệu khi nào thì Lang quân về ạ?”
Gia Nhu nghi hoặc lắc đầu: “Chàng đi một mình, còn chưa trở về.


Có chuyện gì à?”
Trương Hiến nhìn quanh Gia Nhu, muốn nói lại thôi.

Gia Nhu bảo Ngọc Hồ cho mọi người ra ngoài hết, để Ngọc Hồ ở ngoài cửa bảo vệ, không cho những người không có liên quan đi vào.
Xong Trương Hiến mới lên tiếng: “Vừa nãy, Tiên sinh bỗng tới tìm ta, hỏi hôm trước ta có gặp những người nào, đã làm những chuyện gì.

Ta liền nói hết chuyện nhờ Lang quân Thôi gia đưa Tôn đại phu tiến cung với ngài ấy.

Nhưng sau khi nghe xong, dường như Tiên sinh bị kinh ngạc rất lớn, hồn bay phách lạc bỏ đi.

Ta không yên lòng, muốn đi theo, lại bị Tiên sinh quát bắt về.

Ta chưa thấy Tiên sinh có dáng vẻ đó bao giờ, sau nghĩ lại nên phải đến đây hỏi xem.

.

.”
Gia Nhu cắt lời: “Lang quân Thôi gia, là biểu huynh của ta à? Sao huynh ấy lại biết Tôn Tòng Chu ở chỗ nào?”
Trương Hiến gật đầu, sau đó trên mặt lộ vẻ khó xử, vì không thể nói cho Gia Nhu biết nội dung Từ thị bảo mình điều tra được, nên cuối cũng chỉ lựa lời nói qua loa: “Trước ta có nhận được tin tức điều tra bản án ngày xưa của Hỏa giáo giáo và Trưởng Công chúa Diên Quang, trong lúc vô tình biết được ít thông tin liên quan đến thân thế của Tiên sinh, nhưng chưa tìm được chân tướng cuối cùng.

Còn Lang quân Thôi gia thì ta gặp lúc đang tìm kiếm Tôn đại phu, Lang quân thôi gia chủ động bảo giúp đỡ.”
Gia Nhu nghe xong thì thấy hơi sốt ruột: “Tứ lang còn chưa trở về phủ, liệu lại đi đâu được nhỉ? Lúc đi ra cửa đến Thư Vương phủ thì rõ ràng còn rất tốt mà.”
Trương Hiến đi tới lui trong phòng vài bước, rồi nói: “Thế này, trước mắt chúng ta đừng lộ gì ra.

Ngài đi phía chợ Đông, ta dẫn người đi chọ Tây, bí mật tìm kiếm khắp các quán trà tiệm rượu xem có thấy tiên sinh hay không.

Nếu đến giờ giới nghiêm buổi tối mà chưa tìm thấy, thì sẽ bẩm báo cho mọi người trong nhà biết.”
“Được, thế ta đi chuẩn bị luôn.” Gia Nhu bước đi, rồi lại quay đầu lại nói thêm, “Chỉ có người của hai bên chúng ta như thế này thì chắc không đủ đâu.

Nếu biểu huynh ta cũng đã biết việc này, thì ngươi đi qua Thôi gia báo tin, nhờ biểu huynh ta giúp một tay.”
“Đúng là Quận chúa chu đáo thật, ta sẽ qua đó luôn.” Trương Hiến hành lễ rồi đi ra.
Gia Nhu trở về phòng thay thường phục, Xưa nay Lý Diệp không bao giờ làm gì mà không báo tin, càng sẽ không có chuyện biến mất không thấy tăm hơi như thế này, không biết đã xảy ra chuyện gì đây.

Nàng thực sự lo lắng, đến mức cài sai cả khuy tay áo.
“Ngài đừng vội.” Ngọc Hồ cởi nút ra, cài lại: “Lang quân nhất định không sao đâu.”
Gia Nhu biết Lý Diệp không phải là thư sinh yêu đuối trói gà không chặt, nhưng kiếp trước chàng ốm đau thành như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân.

Đến giờ nàng vẫn chưa biết được nguyên nhân đó, vì thế rất lo bởi vì mình sơ sẩy, nên lại để cho chàng rơi vào vết xe đổ ngày xưa.

Gia Nhu hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, sau đó mang người ra cửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.