Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 112: Tiểu quái nhân của Bạch Vân Viện


Đọc truyện Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II – Chương 112: Tiểu quái nhân của Bạch Vân Viện

Bên ngoài chùa Thiếu Lâm rất hỗn loạn, cánh cổng chùa đã bị huynh đệ Tửu Khí Ấp đẩy tung ra. Các hòa thượng trong chùa lập tức chạy tới ngăn họ lại.

– Các vị thí chủ xin dừng bước. Thiếu Lâm tự là nơi thanh tịnh không thích hợp tụ tập đông người.

Mộc Từ Thiên vỗ tay vài tiếng

– Tiểu hòa thượng, ngươi nói đúng lắm. Thiếu Lâm tự là chốn thanh tịnh chứ không phải cái chùa nhốt người.

Nhuận Nhi chỉ tay vào mặt các hòa thượng

– Năm nào ta cũng phải nói đi nói lại câu này, ngày nào các ngươi chưa buông tha cho tỷ tỷ thì ngày đó còn được gặp ta.

Đường Chân bước tới khoác tay Nhuận Nhi

– Lạ thật! Sao giờ này vẫn chưa thấy Đại tỷ ra.

Nhuận Nhi thì thầm

– Chắc phải làm loạn hơn nữa mới có hiệu nghiệm. Tỷ quên năm ngoái chúng ta phải mang pháo tới đốt, tiếng pháo nổ ầm ĩ khắp chùa khiến mấy lão hòa thượng không tụng kinh niệm phật được khi đó tỷ tỷ mới ra sao.

Đường Chân đắc chí gọi Mộc Từ Thiên

– Huynh mau mang pháo tới đây. Phải cho mấy tên hòa thượng này nếm mùi.

– Dừng lại.

Sau tiếng nói, bóng dáng nàng xuất hiện từ trên cao đáp xuống trước mặt các hòa thượng

– Các người mau trở về đi. Ta không muốn xuống núi.

Mộc Từ Thiên lệnh cho huynh đệ Tửu Khí Ấp lui lại ra ngoài cổng để cho Nhuận Nhi ở lại cùng nàng. Khi bọn họ lui ra, các hòa thượng cũng nhanh chóng tản ra nơi khác. Đường Chân mỉm cười với nàng rồi vỗ vai Nhuận Nhi

– Cố lên, tiểu muội. Nhất định lần này phải thành công.

Khi Đường Chân đi ra, nàng cũng quay người trở vào bên trong nhưng bị Nhuận Nhi ôm chầm lấy từ phía sau, nói với nàng bằng một giọng thổn thức

– Muội rất nhớ tỷ, ngày nào cũng mong tỷ sẽ trở về nhưng muội biết ngày đó chẳng bao giờ có nữa. Cũng may lão hòa thượng đó bằng lòng mỗi năm để tỷ xuống núi một lần đi hành thiện. Tỷ biết không, muội thực sự rất vui khi ông ta nói câu đó, thế rồi tỷ từ chối thẳng thừng làm muội không biết nên làm sao. Tỷ đừng tự hành hạ bản thân mình nữa, dù tỷ không muốn trở về thì cũng nên chấp nhận một năm cùng muội xuống núi một lần chứ.

Nàng nắm lấy bàn tay Nhuận Nhi đang ôm chặt mình

– Ta không tự hành hạ bản thân bởi đây là điều ta đáng phải nhận. Ta không muốn xuống núi vì ta chẳng còn duyên nợ gì với nhân gian. Nếu muội nghĩ cho ta, coi ta là tỷ tỷ thì đừng ép ta nữa.

Trong khi ôm thần y tỷ tỷ, Nhuận Nhi lỡ chạm phải cây Bạch tiêu nàng để trong áo. Cô ấy nhận ra từ khi lên chùa Thiếu Lâm tới giờ nàng vẫn giữ cây tiêu của Mạc Vô Phong trong người, dù rất ghét đại ca Tây Vực nhưng Nhuận Nhi đành liều một phen, cô ấy buông nàng ra, đối diện với nàng và hỏi

– Đã không còn duyên nợ với nhân gian sao tỷ còn giữ cây tiêu đó trong người.

Đôi mắt nàng khẽ chớp, nhịp thở run nhẹ. Những cử chỉ nhỏ nhặt này người thường không thể nhận biết ngoại trừ chính nàng và Phương Chứng đại sư đang đứng một bên theo dõi

– A di đà phật. Duyên nợ không thể nói mất là mất, nếu muốn chứng tỏ bản thân không còn vương vấn bụi trần thí chủ hãy xuống núi lần này đi.

Đông Phương Bạch biết không thể giấu việc nàng luôn giữ cây tiêu bên người nữa. Sợ công sức thanh tu bao năm qua của mình sẽ tan thành mây khói, sợ không thể quên được cậu ấy, không thể làm chủ trái tim nên nàng đành xuống nước

– Chỉ là một cây tiêu mà cũng gọi là duyên nợ à. Ta sẽ xuống núi với một điều kiện, nếu tâm ta vẫn kiên định đại sư hãy để ta thanh tu trong chùa cả đời, mãi mãi không gặp mặt ai cả, cũng không có chuyện một năm đi hành thiện một lần.

Phương Chứng đại sư chắp hai tay, cúi đầu thay cho lời tiễn biệt. Còn phu phụ Lệnh Hồ ngày hôm nay phải mang trong tâm một thắc mắc lớn, đây có phải Đông Phương Bất Bại họ đã từng biết hay không?

Nhuận Nhi nghe được câu đồng ý của thần y tỷ tỷ thì rất đỗi vui mừng cũng lo âu nhiều hơn. Cô ấy biết cơ hội để nàng hồi tâm chuyển ý chỉ có lần này, dù có phải làm bất cứ điều gì cô ấy cũng gắng sức. Cánh cửa chùa Thiếu Lâm đóng lại khi nàng và Nhuận Nhi bước ra. Huynh đệ Tửu Khí Ấp đều cúi đầu hành lễ với nàng nhưng nàng không để tâm tới họ. Đã lâu rồi nàng không đi qua cánh cửa chùa, cảnh vật nơi này chẳng thay đổi mấy so với lần đầu nàng tới đây.

– Tỷ tỷ định đi đâu vậy?

Nàng đáp lại Nhuận Nhi bằng câu thắc mắc

– Không phải muội muốn ta xuống núi sao. Giờ ta chuẩn bị đi đây.

Nhuận Nhi nắm tay nàng

– Muội đã chờ một năm chỉ để được cùng tỷ đi hành thiện vậy mà tỷ định đi một mình sao.

Mộc Từ Thiên thấy ánh mắt của Đường Chân đang cố ra hiệu cho mình, hắn liền bước tới nói

– Đại tỷ, thuyền đã chuẩn bị rồi. Nhuận Nhi sẽ cùng tỷ đi hành thiện ngay bây giờ.

Đông Phương Bạch vốn không biết họ có ý đồ gì hay không nhưng nàng cũng chẳng quan tâm nhiều, nàng cố coi mọi việc thật bình thường và sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Sau vài ngày nàng sẽ vĩnh viễn từ biệt thế gian, thanh tu cả đời. Ngay cả Nhuận Nhi cũng không biết thuyền để đi đâu, cô ấy liền kéo Mộc Từ Thiên ra một chỗ mà hỏi

– Sao lại đi thuyền, không phải kế hoạch là ép tỷ tỷ và đại ca độc ác đó chạm mặt nhau sao.

Mộc Từ Thiên nói

– Ta biết chứ, vấn đề là ta có tới Tây Vực ghé thăm Hoa lão tiền bối để hỏi tin tức của đại ca nhưng muội biết bà ấy nói sao không?


– Bà ấy nói sao?

– Hoa lão tiền bối nói sau cái chết của Lạc Hư, đại ca luôn tránh mặt bà ấy rồi rời khỏi Tây Vực không nói một lời. Lão bà rất lo lắng nên lén cho người đi điều tra thì mới biết ba năm trước đại ca đã tới Giang Nam.

– Sao cơ? Vậy ngay cả Hoa lão bà cũng không biết nơi ở chính xác của đại ca độc ác hả.

– Vấn đề là ở đấy. Giờ chỉ mong họ còn chút duyên phận thôi. Giang Nam cũng đâu rộng lắm, phải không?

– Không rộng cái đầu huynh. Giang Nam có tới năm phủ là Ứng Thiên, Tô Châu, Tùng Giang, Thường Châu, Trấn Giang. Chưa bao giờ muội sẽ nghĩ mình phải đi khắp Giang Nam để tìm một người vô trách nhiệm.

– Này, không được nói xấu đại ca nhé. Sau trận chiến ba năm trước một trong số những người ôm nỗi đau tinh thần lớn chính là Mạc Vô Phong, vì muội không có mặt tại phái Không Động khi ấy nên mới không biết thôi.

– Dù huynh có nói gì đi chăng nữa, muội cũng không bao giờ tha thứ cho người khiến tỷ tỷ phải đau khổ đâu.

Đường Chân vội lên tiếng cắt đứt màn đấu khẩu của hai người

– Đại tỷ, người đi một mình không đợi Nhuận Nhi sao…

Nhuận Nhi giật mình quay ra thì thấy tỷ tỷ đã đi được một đoạn dài, cô ấy vội chạy theo

– Đợi muội với, thần y tỷ tỷ.

Huỳnh Cao Thái vẫy tay tạm biệt Nhuận Nhi

– Gặp khó khăn gì thì gửi thư về Tửu Khí Ấp bọn ta sẽ tới ngay.

Nhuận Nhi chạy hết hơi mới bắt kịp Đông Phương Bạch, cô ấy cùng nàng tới bến đò lên thuyền tới Giang Nam. Đó là một chiếc thuyền lớn gồm rất nhiều tay chèo được huynh đệ Tửu Khí Ấp chọn lựa và tất nhiên khách trên thuyền chỉ có Nhuận Nhi và nàng.

– Tỷ tỷ không thắc mắc chúng ta sắp đi hành thiện ở đâu sao.

Đông Phương Bạch ngồi bên mạn thuyền, hướng đôi mắt nhìn xuống dòng nước chảy xiết

– Ta muốn thuyền cứ trôi theo dòng nước. Đi tới đâu ta cũng chấp nhận.

Nhuận Nhi còn tưởng nàng nói đùa nhưng nàng cứ nhìn chằm chằm cô ấy khiến cô ấy phải hỏi lại

– Tỷ tỷ muốn…muốn vậy thật sao.

Nàng gật đầu

– Phải.

Nhuận Nhi nghĩ phen này tiêu rồi, nếu thuyền không trôi tới Giang Nam thì làm sao khiến tỷ tỷ hồi tâm chuyển ý được. Sợ nàng nổi giận rồi bỏ đi nên cô ấy đành hô to cho mấy huynh đệ chèo thuyền nghe rõ

– Mọi người buông chèo để dòng nước đẩy thuyền đi.

Bọn họ có hơi bất ngờ một lát nhưng thấy dòng nước càng ngày càng mạnh cứ thể đẩy thuyền chạy xa nên cũng buông chèo nghỉ ngơi. Đông Phương Bạch chỉ mỉm cười và trở vào trong thuyền tìm một nơi yên tĩnh, có lẽ trong suốt ba năm thanh tu tại chùa Thiếu Lâm nàng đã quen với điều này.

Nhuận Nhi thì cứ lo lắng, bất an sợ thuyền sẽ trôi đi nơi nào đó không phải Giang Nam nên cô ấy cứ chạy đi chạy lại quanh thuyền. Có lúc còn đứng bên mạn thuyền cầu nguyện

– Thuyền ơi, xin ngươi hãy trôi tới nơi người đó sống.

Cầu nguyện xong Nhuận Nhi lại thẫn thờ nhìn dòng nước trong vô thức. Làm sao có thể đoán được dòng nước đó đẩy thuyền đi đâu, cô ấy cữ nghĩ tới việc sau khi hành thiện xong tỷ tỷ sẽ mãi mãi ở lại Thiếu Lâm tự nên càng chán nản. Dù ghét Mạc Vô Phong tới mức nào nhưng Nhuận Nhi vẫn mong cậu ấy sẽ xuất hiện ở đầu dòng nước kia.

Bên trong thuyền, nàng ngồi một mình suy nghĩ về chuyện ban sáng. Nàng tự khen bản thân mình vì đã bình tĩnh đối mặt với phu phụ Lệnh Hồ, thật ra lúc ấy nàng rất run nhưng sau khi nhìn thấy cái bụng to của Doanh Doanh, biết họ sắp đón hài nhi chào đời nàng mới tự nhiên trò chuyện với hai người đó. Bất giác bàn tay nàng đặt lên bụng mình và tự nhủ nếu ba năm trước cậu ấy cũng để lại cốt nhục trong bụng nàng thì sẽ ra sao. Chưa bao giờ nàng nghĩ tới việc có con cái, nhưng lỡ nghĩ tới rồi nàng lại thèm muốn. Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa hề biết chuyện gì đã xảy đến với Mạc Vô Phong, nàng ra đi vì tưởng cậu ấy đã có nương tử là Đường Yên và nàng đoán hiện giờ họ đã kết thành phu phụ giống Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh, có khi còn có hài nhi rồi. Nghĩ tới mấy chuyện đó ý muốn ở lại Thiếu Lâm tự càng lớn hơn, nàng chắc mẩm rằng chuyến đi này là chuyến đi cuối cùng nàng có vậy nên nàng quyết định đón nhận nó, cũng vì nàng sợ cô nương luôn coi nàng là tỷ tỷ ruột kia sẽ buồn.

Một câu nói của nam nhân trong nhóm huynh đệ chèo thuyền khiến Nhuận Nhi thức giấc, cô ấy muốn để thần y tỷ tỷ cảm thấy thật thoải mái trong chuyến đi lần này nên ngủ ở mạn thuyền chứ không vào trong

– Thuyền cập bến rồi, cô nương.

Nhuận Nhi hét lên như không tin vào tai mình

– Cập bến? Sao có thể cập bến nhanh như vậy – Cô nương bắt đầu giãy giụa – Vậy là thuyền đã trôi đi nơi khác thật rồi, không phải Giang Nam…

Vị huynh đệ kia nói

– Thuyền cập bến phủ Tô Châu, Giang Nam chứ không trôi đi nơi khác. Đêm hôm qua không hiểu sao nước rất mạnh khiến thuyền trôi đi nhanh như vậy.

Nhuận Nhi vui sướng, ngồi dậy chỉnh sửa đầu tóc và ngó qua mạn thuyền. Cô ấy trông thấy phủ Tây Hồ, thấy những rặng cây lá úa vàng đổ bóng xuống mặt nước, thấy những cây cầu bắc qua sông, những căn nhà mái nâu vôi trắng, thứ kiến trúc đặc biệt của Tô Châu.

– Đúng là Tô Châu, Giang Nam. Thuyền ơi, đa tạ, đa tạ ngươi.

Cô ấy định quay vào trong gọi Đông Phương Bạch dậy thì thấy nàng đã đứng tựa vào mạn thuyền từ khi nào, chắc hẳn nàng cũng đang ngắm cảnh Tô Châu.

– Trên trời có thiên đàng, dưới đất có Tô Hàng. Không ngờ dòng nước lại đẩy thuyền tới nơi này, được tới một nơi khung cảnh hữu tình như Tô Châu trước khi thanh tu cả đời ta cũng thật may mắn.

Nhuận Nhi khoác tay nàng, trán hơi nhăn một chút

– Tỷ tỷ đừng nói vậy. Biết đâu sau khi đi một vòng Tô Châu, tỷ sẽ không muốn về Thiếu Lâm tự nữa. Lão hòa thượng đó nói sự lựa chọn là ở tỷ mà, ông ta đâu bắt ép tỷ phải về.


Đông Phương Bạch nói

– Ta có cảm giác như quyền lựa chọn của ta đã bị muội chiếm mất rồi.

– Muội…

Nhuận Nhi chưa kịp thanh minh thì đã được nàng giữ chặt, đưa cả hai nhảy xuống thuyền, lướt trên mặt nước và lên bờ an toàn.

– Biết vậy hồi xưa muội cũng chăm chỉ học võ công.

Đông Phương Bạch nhìn dòng người nô nức tại phủ Tô Châu nàng bỗng có ý định chùn bước. Bao năm qua nàng chẳng hề gặp ai mà giờ phải chen vào giữa dòng người đó thì thật khó khăn.

– Tỷ tỷ sao vậy?

Nhuận Nhi khoác tay nàng thật chặt và tự tin lên tiếng

– Thấy đông người nên nhất thời tỷ chưa quen thôi. Tỷ đừng quên có muội đi cùng tỷ đó.

Đông Phương Bạch mỉm cười mặc cho tiểu muội kéo tay mình đi vào trong phủ. Từ lâu nàng đã nghe thiên hạ đồn rằng Giang Nam là vùng đất sinh ra nhiều mỹ nhân, tới khi đặt chân đến nàng mới hiểu lời đồn hoàn toàn chính xác. Nơi này có rất nhiều kỹ viện được dựng lên, các cô nương bên trong đều ngó đầu qua cửa sổ, ve vẩy chiếc khăn tay thêu hình ong bướm mời gọi những tên nam nhân háo sắc. Kỹ viện nào cũng mời các gánh tuồng, gánh hát tới biểu diễn để quan khách chú ý vì vậy phủ Tô Châu lúc nào cũng ồn ào, ầm ĩ thậm chí inh tai nhức óc, dễ khiến những người thanh tu nhiều năm như nàng phải đau đầu, chóng mặt.

– Nhuận Nhi, tới nơi nào yên tĩnh hơn được không.

– Để muội tìm xem…

Nhuận Nhi trông thấy góc phủ phía Tây có một kỹ viện không có gánh hát nào bên dưới và trông có vẻ yên tĩnh liền kéo nàng qua bên đó đứng. Tuy nơi này không còn tiếng tạp âm lẫn lộn nhưng mấy kỹ nữ đứng ngoài cửa lại lớn tiếng với nhau, trông mặt ai nấy đều tức giận không biết đã xảy ra chuyện gì. Đứng gần đó nàng và Nhuận Nhi đều có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.

– Hắn có mắt hay hắn bị mù mà dám chê Lam tỷ của muội kém sắc vậy.

Một cô nương thân hình ẻo lả, son phấn dày đặc mà người kia gọi là Lam tỷ chu cái môi lên

– Ta đã nhờ Lý nương điều tra rồi, hóa ra hắn chính là tên trù sư bản tính quái dị tại Bạch Vân Viện được người trong phủ Tô Châu gọi là đệ nhất trù sư.

– Thì ra là tên quái nhân đó, lần đầu tiên đi qua Bạch Vân Viện thấy cái bản mặt lầm lỳ của hắn muội đã chẳng ưa rồi. Những người như hắn không viết được chữ ‘mỹ’ đâu.

– Hắn dám chê bai ta trước mặt bao nhiêu người thử hỏi từ giờ ta còn mặt mũi nào chào đón các đại gia. Phen này ta phải cùng Lý nương tới Bạch Vân Viện hỏi tội hắn, bắt hắn trước mặt người dân phủ Tô Châu phải xin lỗi ta và công nhận sắc đẹp tuyệt trần của ta.

Từ nãy tới giờ Nhuận Nhi nghe câu chuyện này phải gắng nhịn cười tới đỏ cả mặt. Chờ hai cô nương ở kỹ viện đó trở vào, cô ấy mới cười lớn

– Vị Lam cô nương này đúng là mặt dày thật. Khuôn mặt của cô ta vừa to vừa tròn mà dám tự xưng là mỹ nhân. Muội thấy cái tên trù sư kia chỉ chê thôi là còn nhẹ.

Đông Phương Bạch vốn chẳng quan tâm gì tới mấy chuyện này, nàng chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi trước khi đi làm công việc hành thiện của mình

– Chúng ta mau tìm quán trọ thôi, Nhuận Nhi.

Nhuận Nhi thấy Lam cô nương ban nãy cùng một đại nương xấu xí bước ra bên ngoài liền kéo tay nàng đi theo

– Muội muốn xem Lam cô nương kia định bày trò gì.

Đông Phương Bạch lắc đầu

– Chúng ta phải tìm một quán trọ nghỉ ngơi trước đã.

Nhuận Nhi nói

– Tỷ tỷ muốn đi hành thiện thì nên tới Bạch Vân Viện cùng họ mới phải. Tỷ xem trông họ đằng đằng sát khí còn dẫn theo nô bộc nhiều thế kia chắc chắc lát nữa sẽ có xô xát. Có mặt tỷ tỷ ở đó đảm bảo không ai bị thương.

Thế rồi nàng đành để Nhuận Nhi dẫn mình tới Bạch Vân Viện cùng những kỹ nữ và đám nô bộc kia. Người dân trong phủ biết sắp có xô xát họ cũng lấn tới xem trò hay. Đông Phương Bạch không muốn mấy người kia cứ chen lấn, xô đẩy rồi đâm sầm vào mình nữa nên nàng dùng khinh thân thuật đưa mình và Nhuận Nhi phi thân lên căn nhà đối diện Bạch Vân Viện cho thỏa lòng hiếu kỳ của cô nương tinh nghịch này.

Nhuận Nhi chỉ tay vào Bạch Vân Viện

– Họ vào rồi kìa, tỷ tỷ.

Đứng trên này nàng hoàn toàn có thể quan sát những gì sắp xảy ra bên dưới vì toàn bộ cửa ra vào của Bạch Vân Viện đều được mở toang. Lý nương căn dặn những tên nô bộc bao vây bên ngoài còn bà ta dắt Lam cô nương yểu điệu kia bước vào bên trong, giọng nói của bà cất lên khiến chim phải ngừng hót, gió phải ngừng thổi, người người bịt tai.

– Nhị nương.

– Bà ra đây cho ta.

Một đại nương to béo, chống tay ngang hông đứng trên những bậc thang dẫn lên lầu hai của Bạch Vân Viện quát lại

– Ta đứng đây từ nãy giờ, ngươi ngó đi đâu thế hả.

Lý nương dắt Lam cô nương tới, chỉ tay vào mặt Nhị nương

– Mau lôi cổ tên quái nhân của Bạch Vân Viện ra đây cho ta xử lý. Hắn là cái thá gì mà dám nhục mạ đệ nhất kỹ nữ phủ Tô Châu.


Lam cô nương vờ đưa tay lên mặt, khóc thút thít khiến Lý nương càng được đà lấn tới

– Một câu nói của hắn đã vô tình hủy hoại đi sự nghiệp của người ta. Hắn dám làm không dám chịu còn gọi là nam nhân không.

Những người dân trong phủ Tô Châu đều cùng hô

– Không đáng mặt nam nhân.

– Mau gọi hắn ra xin lỗi đệ nhất mỹ nhân đi.

Nhị nương nhìn qua cũng biết bọn họ định ăn vạ ở Bạch Vân Viện, bà ấy quyết định phen này phải dạy cho Lam cô nương và Lý nương kia một bài học.

– Thiên Hoa, Quế Nguyệt. Mau ra đây cho ta.

Nghe tiếng thét lớn của Nhị nương, từ bên mạn trái một nam nhân dáng vẻ hậu đậu chạy có một đoạn ngắn mà liên tục vấp ngã tên Thiên Hoa bước tới, từ bên mạn phải một nữ nhân với khuôn mặt nhăn nhó tên Quế Nguyệt dùng dằng bước tới, có vẻ như cô ta đang bận làm việc thì bị gọi ra.

Lý nương trợn mắt lên

– Kẻ có tội thì giấu giấu diếm diếm, kẻ chẳng liên quan bà gọi ra đây làm gì.

Nhị nương lấy tay đập vào đầu tên ngốc Thiên Hoa và đánh vào lưng cô nương Quế Nguyệt rồi quát

– Chạy có một đoạn thôi mà chậm như rùa thế. Ta hỏi các ngươi, tên tiểu tử đó đi gây chuyện ở Lữ Thiên Lâu có đúng không.

Thiên Hoa gãi đầu gãi tai

– Ai…ai kia ạ?

Nhị nương lại đập vào đầu hắn, biết tên ngốc này thỉnh thoảng lại lớ nga lớ ngớ nên bà ấy quay sang hỏi Quế Nguyệt

– Tên tiểu quái nhân đó có bén mảng tới Lữ Thiên Lâu bao giờ không.

Quế Nguyệt khoanh tay lại, hất hàm

– Tửu, sắc không phải sở thích của hắn thì hắn tới đó làm gì? Mà giả như khi nào trời đổi gió hắn có thèm sắc, tửu thì đã có Bạch Vân Viện ngay tại gia cần gì phải tới đó.

Lý nương chỉ tay vào mặt Quế Nguyệt

– Con tiểu nha đầu này còn dám bênh vực cho tên quái nhân đó à. Lam cô nương của Lữ Thiên Lâu vẫn còn đứng đây thì các người đừng hòng chối tội.

Lam cô nương vẫn vờ khóc thút thít

– Lý nương, người hãy kêu Nhị nương bắt hắn ra đối chứng đi. Danh tiếng của ta đã bị hắn bôi nhọ trước bao nhiêu người nếu hôm nay người không đòi lại sự trong sạch cho ta, ta sẽ…

Thấy Lam cô nương định chạy tới cột nhà tự tử, Lý nương sợ hãi kéo tay cô ta lại

– Lam cô nương yên tâm, hôm nay ta đã dám bước vào Bạch Vân Viện nổi danh Tô Châu thì còn gì mà không dám làm. Dù có phải liều cái mạng này ta cũng bắt tên quái nhân đó phải trả giá.

Quế Nguyệt vẫn vênh cái mặt lên, miệng không ngừng lẩm bẩm

– Diễn kịch cho thiên hạ xem. Thật chướng tai gai mắt, muốn chết thì chết hết đi cho rồi.

Nhị nương nói

– Thiên Hoa, mau vào gọi tên tiểu quái nhân đó ra đây đối chứng.

Thiên Hoa luống cuống chạy vào một hồi rồi lại chạy ra, miệng lắp bắp

– Hắn…hắn đang…ngủ.

Nhị nương biết khi nào tên tiểu quái nhân này ngủ thì phái mất rất nhiều công sức mới đánh thức hắn dậy được nên nói

– Vậy để mai tính tiếp. Mọi người đi làm việc đi.

Lý nương cao giọng

– Đứng lại. Các ngươi nghĩ đây là chuyện đùa muốn giải quyết lúc nào thì giải quyết đúng không.

Nhị nương bước tới cái bàn ăn lớn gần đó, nhấp một hơi hết một chén trà

– Được rồi, vậy sau khi gọi hắn ra đây các người muốn gì, muốn chém hay muốn giết để ta còn chuẩn bị luôn.

Lam cô nương sợ hãi thì thầm với Lý nương

– Bà ta muốn giết người ở đây sao. Làm to chuyện không tốt đâu, hay bỏ qua đi Lý nương.

Lý nương trợn mắt

– Đã tới đây rồi thì bỏ qua là bỏ qua thế nào. Làm như vậy Lữ Thiên Lâu còn mặt mũi nào nữa, đệ nhất kỹ nữ phủ Tô Châu như cô nương còn mặt mũi nào nữa.

Lam cô nương đi đi lại lại một lúc rồi đưa ra quyết định

– Ta…ta muốn chém hắn. Bà có giỏi thì gọi hắn ra đây đi.

Nhị nương đắc chí tủm tỉm cười

– Được, ngươi ở đây đợi ta đánh thức hắn dậy đã.

Dứt lời, Nhị nương bước lên lầu hai tìm tới một căn phòng nằm ở góc khuất. Cánh cửa bị bà ấy lấy chân đạp tung ra trong nháy mắt. Căn phòng này bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế đặt giữa phòng. Tên tiểu quái nhân mà Nhị nương tìm không thấy ngủ trên giường, bà ta phải ngó nghiêng xung quanh rồi ngoảnh mặt lại đằng sau mới giật mình trông thấy tên đó gục ngay cửa vào.

– Định dọa chết ta à. Chỗ nào ngươi cũng ngủ được sao.


Tên tiểu quái nhân này ở trần giống như đang cố tình khoe từng bắp thịt to lớn của hắn, đầu tóc lù xù che kín gần hết gương mặt đủ khiến ai lần đầu trông thấy cũng phải sợ sệt. Hắn nằm tựa vào tường, bên cạnh cửa và ngủ rất thoải mái ngay cả khi dưới lầu có nhiều tiếng ồn như vậy.

– Không ở dưới bếp nấu ăn mà trốn lên đây ngủ hả. DẬY MAU CHO TA.

Tiếng gọi của Nhị nương xuyên qua cả hai bên tai của hắn. Có điều hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, ngáp lấy một hơi dài rồi khoanh tay lại, tiếp tục ngủ. Biết cách vừa rồi vô ích, Nhị nương liền dùng độc chiêu, một chiêu vô cùng cũ nhưng chắc chắn hiệu nghiệm. Bà ấy tiến tới bộ bàn ghế đặt giữa phòng, mở nắp chén trà, hít một hơi rồi đem đổ ra cửa sổ.

Khi chén trà vừa được đưa tới bên cửa sổ, một bàn tay cứng như sắt thép giữ chặt người Nhị nương lại, ngay sau đó một giọng nói rất trầm cất lên

– Đừng có động vào đồ uống của ta.

Nhị nương buông tay để hắn giằng lại chén trà, bà ấy thầm nhủ cái thứ dược thảo quê mùa được pha trong chén trà có gì ngon, có gì quý mà hắn giữ khư khư một mình như vậy. Lạ một điều là ngày nào hắn cũng uống sạch rồi lại đi pha chế để dành cho ngày hôm sau. Khi bà ấy nghĩ vẩn vơ thì hắn đã rót chén trà vào miệng, uống sạch đáy ngay lập tức.

– Dược thảo để lát nữa pha. Dưới lầu có người tới đòi nợ ngươi đấy.

Hắn không đáp lại, tay vẫn cầm theo chén trà rồi rảo bước xuống dưới. Lam cô nương vừa trông thấy bộ dạng quái đản đó thì mặt đanh lại

– Lý nương, là hắn đấy.

Lý nương lấy tay đếm từng bắp thịt nổi cuồn cuộn trên tấm lưng để trần của hắn. Hắn quay cái gương mặt bị che gần hết bởi bộ tóc lù xù của mình ra liếc bà ta khiến bà ta rụt tay lại.

– Sao trông hắn dữ dằn thế. Tên này khó chơi lắm.

Lam cô nương nói

– Nam nhân bây giờ tên nào mà chẳng vờ tỏ ra dữ dằn chứ thực chất yếu như sên. Bà cứ gọi người của chúng ta lên hết xem, hắn sẽ sợ sệt van xin chúng ta ngay.

Mặc cho họ chỉ trỏ vào người mình, hắn vẫn cầm theo chén trà đi vào khu bếp rộng lớn của Bạch Vân Viện. Nhị nương phải lên tiếng nói đỡ

– Hắn vừa ngủ dậy, hắn phải đi ‘giải tỏa’ đã. Các ngươi đợi hắn một lát đi.

Lý nương bĩu môi

– Ta thừa biết đó là khu bếp rộng lớn nhất phủ Tô Châu. Hắn vào đó ‘giải tỏa’ lên thức ăn hả.

Một con dao sắc nhọn bay qua khuôn mặt của Lý nương rồi cắm phập vào chiếc cột gần đó. Nhị nương thừa biết ngoài tên tiểu quái nhân kia thì chẳng ai có thể phi dao chuẩn xác như vậy, con dao chỉ cách da thịt Lý nương có một chút thôi. Ngay sau đó con dao đang cắm trên chiếc cột lay động dữ dội, nó tự bung khỏi cột bay lại về bàn tay chủ nhân. Hắn xoay con dao trên tay một vòng rồi đút lại vào bên hông.

Nhị nương cười lớn

– Hắn được mệnh danh là đệ nhất trù sư vì thế đừng có phỉ báng thức ăn của Bạch Vân Viện trước mặt hắn nếu lần sau bà còn lỡ mồm hắn sẽ cạo trọc đầu bà đấy.

Lý nương trông mấy tên nô bộc gầy còm, yếu đuối mà nỗi lo lại tăng thêm nhiều bậc. Chính bà ta dẫn theo cả đám người tới đây, giờ mà bị tên quái nhân ghê gớm kia đánh cho te tua thì còn mặt mũi nào nữa, thế nên bà ta kêu gọi người dân phủ Tô Châu hiếu kỳ đứng xem bên ngoài Bạch Vân Viện.

– Các vị, tên quái nhân kia có lỗi với Lam cô nương trước. Hôm nay ta dẫn cô ấy tới đây để đòi lại danh tiếng chứ không hề muốn làm to chuyện. Ban nãy Nhị nương kia có hỏi rằng ta muốn chém hắn hay giết hắn, Lam cô nương vốn hiền dịu, nết na nên chỉ chọn cách chém hắn mà thôi. Có mọi người làm chứng, lát nữa hãy để ta chém hắn một nhát, mọi ân oán sẽ tiêu tan hết. Bọn ta trở về Lưu Thiên Lâu, hắn còn sống thì tiếp tục làm trù sư tại Bạch Vân Viện.

Thấy mọi người nhất loạt ủng hộ ý kiến của mình Lý nương tỏ vẻ đắc chí lắm còn Nhị nương chỉ xùy vài tiếng, ngay một chút lo âu cũng không hề có. Đúng lúc ấy tên quái nhân kia từ trong khu bếp bước ra, tay hắn cầm chén trà đựng thảo dược bốc hơi nghi ngút, mùi hương của thứ thảo dược này bay lên mũi khiến hắn cảm thấy vô cùng dễ chịu. Có vẻ như hắn vẫn chẳng để tâm chút nào tới mấy người kia mà đi thẳng lên lầu hai.

Nhị nương lại phải gào thét

– Xuống đây đã tên tiểu quái nhân kia.

Hắn chuyển hướng, đi tới bên Nhị nương và đặt chén trà xuống chiếc bàn bà ta đang gác tay, gác chân. Hắn nhìn chằm chằm vào mặt bà ta ý muốn hỏi gọi hắn có việc quái gì không. Nhị nương giơ chân lên chỉ vào Lý nương và Lam cô nương.

– Bà ta nói ngươi chê nhan sắc của cô ta, làm hủy hoại danh tiếng của cô ta vậy nên ngươi đứng đó để bà ta chém một nhát rồi muốn làm gì thì làm.

Lý nương thấy kinh hãi trước sự thờ ơ của Nhị nương nhưng bà ta lại nghĩ chắc Nhị nương giả vờ vô tâm để bà ta mủi lòng

– Ta không nương tay đâu đấy.

Lam cô nương lấy tay áo che miệng lại để khỏi hét lên, còn Lý nương rút con dao trên hông tên tiểu quái nhân ra. Bàn tay bà ta vừa giơ lên cao vừa run rẩy, muốn chém cũng khó khăn.

Nhị nương cất tiếng

– Khoan đã.

Lý nương biết ngay Nhị nương thể nào cũng ra mặt, bà ta lấy chiếc khăn thấm mồ hôi trên mặt rồi nói

– Sao. Giờ bà mới hối hận hả, ta…ta vẫn sẽ chém hắn cho dù bà có hối hận đi chăng nữa.

Nhị nương gọi Thiên Hoa ra, giao việc cho hắn

– Vào trong khu bếp lấy con dao to gấp đôi ra đây. Lý nương đã muốn chém thì phải để bà ấy chém cho sướng tay chứ.

Thiên Hoa lại luống cuống chạy vào, chạy ra, tay cầm theo một con dao to lớn đưa cho Lý nương khiến bà ta sợ xanh mặt. Nhị nương ngó lên trời biết sắp tới giờ tên tiểu quái nhân này phải vào bếp rồi liền ra giúp Lý nương một tay.

– Ta nói cho bà nghe, lúc cầm dao mà sợ hãi thì lực chém sẽ rất yếu. Bà nhìn thân hình của hắn đi, nếu chém quá nhẹ chỉ có thể cắt qua một nửa lớp thịt đó, trông rất xấu. Vì vậy ta sẽ hợp sức với bà cùng chém đôi hắn ra.

Lam cô nương bắt đầu la hét khi con dao được vung lên, người dân phủ Tô Châu nhắm mắt lại chỉ có mấy tên nam nhân tinh thần vững vàng mới dám mở to mắt lên để xem, trông chẳng khác gì cảnh đao phủ chặt đầu phạm nhân. Con dao cắm phập vào da thịt hắn rồi mũi dao tự bật khỏi cán bay thẳng lên không trung và rơi xuống đất. Tất cả đều xảy ra rất nhanh khiến những ai chứng kiến đều không tin vào mắt mình. Còn hắn tự hiểu rằng nhiệm vụ tới đây là xong, hắn lấy lại chén trà đem lên lầu hai trong tiếng vỗ tay nể phục của người dân phủ Tô Châu.

Lý nương lắp ba lắp bắp

– Cái…cái…gì…vậy.

Lam cô nương thấy tên nhục mạ mình không hề hấn gì lại ung dung rời đi trong tiếng thán phục thì tức tối lắm

– Lý nương, sao có thể bỏ qua dễ dàng thế được. Người có biết ngày hôm đó trông thấy ta hắn nói gì không. Hắn nói rằng ta cũng chỉ giống mấy nữ nhân tầm thường trong phủ, tài trí thì kém cỏi, nhan sắc lại quá đỗi tầm thường vậy mà cũng dám tự xưng là mỹ nhân đệ nhất. Hắn còn nói ‘cô ấy tuy có sẹo trên khuôn mặt nhưng còn đẹp hơn ngươi gấp ngàn lần’ như thế chẳng phải ý nói ta còn xấu hơn cả một người có sẹo trên mặt sao.

Lý nương tức giận vì tên tiểu quái nhân dám lăng mạ đệ nhất mỹ nữ của Lữ Thiên Lâu. Bà ta chỉ tay ra hòn dã sơn to lớn đặt trước Bạch Vân Viện mà nói

– Ngươi nhìn cho kỹ đi, trên đó có khắc một chữ ‘Lam’ đấy. Tất cả kỹ viện tại phủ Tô Châu đều phải công nhận Lam cô nương là người đẹp nhất vì vậy tên của cô ấy mới được khắc trên đó, người dân Tô Châu đi qua đều phải ngước nhìn.

Tên tiểu quái nhân đưa chén trà cho Nhị nương, hắn rút hai con đeo bên hông ra rồi nhảy vọt tới hòn dã sơn lớn chém liên tiếp vào chữ ‘Lam’ được khắc trên đó. Sau khi chữ ‘Lam’ biến mất, hắn dùng hai con dao đâm vào hòn dã sơn, chẳng ai biết hắn đâm bao nhiêu nhát cả bởi hắn ra tay rất nhanh. Chỉ sau khi hắn đáp xuống đất họ mới trông thấy một chữ ‘Bạch’ được khắc rất đẹp trên đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.