Đọc truyện Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II – Chương 111: Kết thúc cũng là sự bắt đầu
Trên mặt tuyết bám đầy máu tươi chỉ có đôi chân của Lạc Hư đang bước đi, bước tới bên Diệp Ngân Bình. Hắn đưa tay vuốt cặp mắt không cam tâm của bà ta xuống, để bà ta mãi mãi chìm vào giấc ngủ ngàn thu. Hắn đưa mắt nhìn Tiên Gia Nhân, nhìn Hoa Thiên Tuyết và không quên nhìn cậu ấy, Mạc Vô Phong. Hắn đủ lớn để hiểu câu nói giết người đền mạng, có thù phải trả. Tuy mới quen biết Diệp Ngân Bình chưa được bao lâu rồi đùng một cái bà ta biến thành mẫu thân của mình nhưng hắn cảm nhận được thời gian ở phái Không Động bà ta đối xử với hắn rất tốt. Dù tình cảm chưa được vun đắp nhiều nhưng hắn với bà ta lại có quan hệ máu mủ, mẫu thân bị người ta hại chết làm sao hài tử có thể giương mắt đứng nhìn. Hắn biết hắn phải trả thù ngay lúc này, hắn cũng biết hắn chẳng đánh lại ai trong số họ và hắn trông thấy cái chết đang đến gần.
Tiên Gia Nhân, Hoa Thiên Tuyết, Mạc Vô Phong, hắn đang nghĩ xem mình nên giết chết ai vì hắn chỉ có thể tấn công một người, dù thất bại hay thành công thì những người còn lại sẽ không tha cho hắn. Người giết Diệp Ngân Bình chính là Tiên Gia Nhân nhưng hắn không muốn giết chết ông ta, dẫu sao ông ta cũng là phụ thân của hắn hơn nữa chỉ vì Hoa Thiên Tuyết nên ông ta mới nhẫn tâm ra tay. Hắn cũng không muốn giết Hoa Thiên Tuyết bởi hắn nhận ra nữ nhân tóc bạc hắn thường thấy hàng đêm chính là bà ấy, tuy bà ấy đã bắt hắn lên Côn Luân nhưng hắn không bao giờ cảm thấy hối tiếc vì ở nơi đó hắn quen được rất nhiều người tốt, hắn có một tuổi thơ đầy ắp tiếng cười với Đường Chính Thiên, Trương Thiên Lạc và Mạc Vô Phong. Vì tuổi thơ quá đẹp nên hắn cũng không muốn giết Mạc Vô Phong, cậu ấy là sư huynh tốt nhất mà hắn từng gặp.
Lạc Hư phải thừa nhận rằng hắn chẳng muốn giết ai trong ba người họ cả. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào xác mẫu thân mà tự hỏi nếu là bà ta thì bà ta sẽ giết ai. Câu trả lời đã có sẵn trong đầu Lạc Hư, hắn vận khí từ đan điền trôi tới từng huyết mạch trong cơ thể và chỉ trong chớp mắt hắn đã dồn hết công lực trong người vào chưởng môn sư huynh. Lúc này hắn có thể trông thấy đôi mắt ngỡ ngàng của Mạc Vô Phong, hắn còn nhìn rõ từng giọt nước mắt của cậu ấy. Và, hắn cảm thấy thân thể mình lạnh buốt, kinh mạch của hắn cứ đứt dần, hắn kiệt sức quỳ xuống đất, gục mặt vào bờ vai của cậu ta.
– Chưởng môn sư huynh…chúng ta…về Tây Vực thôi.
Mạc Vô Phong nắm chặt vai Lạc Hư, cậu ấy gật đầu liên tục
– Được, ta nghe lời đệ. Ta sẽ cùng đệ trở về Tây Vực. Trung nguyên có bốn mùa thì đã sao, tuyết ở Tây Vực đẹp hơn bất kỳ mùa nào tại đây bởi nó chứa đựng tuổi thơ của chúng ta.
Lạc Hư mỉm cười
– Ta còn tưởng phải kêu gọi mỏi miệng huynh mới chịu theo ta trở về. Dù sao cũng tốt, ta tới trung nguyên chỉ có một nhiệm vụ duy nhất đó là đưa huynh trở về Tây Vực, giờ huynh chịu về thì ta yên tâm rồi.
Mạc Vô Phong không biết Lạc Hư sẽ chịu đựng được bao lâu, cậu ấy chỉ muốn nghe hắn nói thật nhiều trước khi không bao giờ nghe được nữa, cậu ấy liền nhắc lại chuyện xưa để Lạc Hư không thiếp đi
– Còn nhớ trò bắt gấu tuyết ngày xưa chúng ta hay chơi không. Ta và đệ chẳng lần nào phải làm gấu cả bởi chúng ta toàn gian lận, đã vậy chúng ta còn nặn một nắm tuyết thật to và cứng để ném vào đứa phải làm gấu. Lát nữa ta sẽ đưa đệ về Tây Vực ngay, chúng ta lại chơi một lần nữa nhé.
Lạc Hư lại nôn ra một ngụm máu nữa, hắn thều thào
– Chưởng môn…sư huynh, huynh nói lại đoạn…chúng ta…gian lận đi. Sao đệ không…nghe thấy…gì…cả…
Đó là tiếng nói cuối cùng Mạc Vô Phong nghe được từ miệng Lạc Hư. Sau câu nói ấy hắn đã gục mãi trên vai cậu ta. Mạc Vô Phong chỉ biết ôm xác hắn rồi gào lên trong đau đớn. Khi xưa nếu có thể chọn lựa cậu ấy sẽ chọn ở lại Tây Vực chứ không đặt chân tới trung nguyên, hàng ngày luyện kiếm cùng Lạc Hư rồi nghe hắn cằn nhằn vì cậu ấy không giữ đúng tác phong của chưởng môn sư huynh. Mạc Vô Phong hơn Lạc Hư một tuổi nhưng cậu ấy nhận ra Lạc Hư xứng làm đại ca hơn. Từ nhỏ tới lớn Lạc Hư đều tuân theo nội quy bản phái, không bao giờ cãi lời sư phụ còn Mạc Vô Phong thì ngược lại, cậu ta chẳng khác gì những sư huynh đệ đồng môn còn lại, lúc nào cũng nghịch ngợm, phá đám để rồi Lạc Hư lại phải chạy tới gặp sư phụ xin tha cho cậu ta cùng đồng bọn. Thật ra Lạc Hư chưa bao giờ thấy buồn vì mình không có cha mẹ, đối với hắn huynh đệ đồng môn chính là ruột thịt, là gia đình của hắn. Được chết bên gia đình mình hắn cũng không có gì phải hối tiếc.
Mạc Vô Phong dìu Lạc Hư lên vai giữ đúng lời hứa cùng hắn trở về Tây Vực. Hoa Thiên Tuyết định tiến lại gần nhưng cậu ấy nói
– Con cần có thêm thời gian để đối mặt với hai người.
Tiếng binh khí trong phái Không Động ngưng hẳn khi ánh sáng le lói xuất hiện xua tan sương mù. Tất cả những người có mặt trong phái đều biết Diệp Ngân Bình đã chết, họ chấp nhận buông vũ khí giữ lấy mạng sống. Họ đứng lặng một chỗ đưa mắt nhìn khung cảnh tan hoang sau làn sương mù và tự hỏi trận chiến này có nghĩa lý gì?
Đúng hẹn, đoàn người ngựa của Hắc Mộc Nhai tiến tới nhưng phu phụ Lệnh Hồ chỉ trông thấy Mạc Vô Phong dìu một xác người đi ra bằng đôi chân liên tục chảy máu. Doanh Doanh nghĩ rằng đã có chuyện gì xảy ra trong đó mà không thể đoán được đó là chuyện gì, cô ta lệnh cho đệ tử Nhật Nguyệt để Mạc Vô Phong đi qua, mà thực ra cô ta không cần phải làm vậy, chỉ cần ai đó có ý định tấn công lập tức sẽ bị lửa giận trong người cậu ấy thiêu cháy.
Lệnh Hồ Xung ghì cổ con ngựa lại để nó ngừng chạy lung tung
– Liệu bên trong có gì bất ổn không.
Doanh Doanh lắc đầu
– Chúng ta phải vào trong mới biết. Dù sao sương mù cũng đã tan, chỉ cần cẩn thận nhìn ngó xung quanh là được.
Phu phụ Lệnh Hồ dẫn đệ tử Nhật Nguyệt tiến vào bên trong thì trông thấy đệ tử Không Động đang quỳ dưới chân một lão ông và một lão bà, cả hai người đều có mái tóc bạc xõa dài, trên y phục họ điểm vài vệt máu. Họ cũng trông thấy một nhóm người khác cầm kiếm trên tay và đoán rằng chắc họ là đệ tử phái Côn Luân. Đống đổ nát sau lưng những người kia cho họ biết trận chiến dường như đã xảy ra và kết thúc khi họ đang trên đường đi tới. Lệnh Hồ Xung xuống ngựa hành lễ
– Tại hạ Lệnh Hồ Xung của Hắc Mộc Nhai và nương tử. Dám hỏi hai vị tiền bối là…
Lão nhân gia nói
– Diệp Ngân Bình đã chết, các người không còn việc gì ở đây đâu.
Doanh Doanh nhìn Lệnh Hồ Xung
– Xem ra chúng ta mất công tới đây rồi.
Lệnh Hồ Xung nói
– Nếu vậy ân oán giữa phái Không Động và tàn dư Ngũ Nhạc cũng nên chấm dứt thôi.
Lão nhân gia đáp lại hắn
– Ta không động ngươi, ngươi không động ta thì tự ân oán sẽ kết thúc.
Phu phụ Lệnh Hồ cáo từ lão tiền bối và lên ngựa trở về Hắc Mộc Nhai báo tin mừng cho mọi người để lại không khí bi thương tại nơi đây. Lão nhân gia vẫn bắt đệ tử phái Không Động quỳ xuống, không được phép đứng dậy còn ông ấy tới bên Hoa Thiên Tuyết chào từ biệt lão bà trước khi bà ấy đưa đệ tử Côn Luân trở về Tây Vực.
– Ta biết con bà rất hận ta bởi vậy nhờ bà giúp ta gửi lời xin lỗi tới nó, có nó đích thân chôn cất Gia Chính ta rất yên tâm.
Hoa Thiên Tuyết nhìn lão nhân gia
– Không ngờ ông lại là người có lòng dạ sắt đá như thế.
Tiên Gia Nhân nói
– Gia Chính và Đường Yên, bọn nó không nên sinh ra trên cõi đời này, không nên trở thành con của ta.
Hoa Thiên Tuyết nghĩ về cái chết của Lạc Hư, bà ấy có chút xót xa
– Hồi nhỏ trông thằng bé thật dễ thương còn khiến ta tưởng lầm nó là Phong nhi. Nếu trong trái tim băng giá của ông còn chút hơi ấm thì hãy chăm sóc cho tốt nữ tử của mình.
Tiên Gia Nhân mỉm cười
– Khi gặp lại bà trên đỉnh Ngọc Phong ta còn có tham vọng sẽ nối lại tình xưa với bà. Giờ nghĩ lại ta thấy thật nực cười, chúng ta đâu còn một thân một mình như trước nữa, cả bà và ta đều có con cái đều phải gánh trách nhiệm. Điều duy nhất làm ta vui lúc này là bà vẫn còn sống, thực sự vẫn còn sống.
Hoa Thiên Tuyết không nói thêm lời nào nữa vì bà ấy biết càng nán lại thì càng khó rời đi. Chợt Đường Chính Thiên chạy tới cầu xin lão bà
– Xin tiền bối cho con được ở lại phái Không Động chăm sóc cho Đường Yên.
Lão bà đưa mắt nhìn Tiên Gia Nhân, ông ấy lại đưa mắt nhìn nữ tử của mình đang ngồi thu mình bên đống đổ nát với bộ dạng chưa muốn chấp nhận mọi điều vừa xảy ra.
– Đệ tử Không Động không được dùng kiếm đâu đấy.
Đường Chính Thiên đưa cây kiếm của mình cho Trương Thiên Lạc và quỳ xuống dưới chân Tiên Gia Nhân
– Đa tạ sư phụ chỉ bảo.
Trương Thiên Lạc nói, hai mắt hắn vẫn còn đỏ ngầu do khóc quá nhiều
– Đệ cũng muốn ở lại cùng sư huynh.
Đường Chính Thiên nở một nụ cười buồn, trông chẳng hợp với bộ dạng lãng tử của hắn chút nào
– Lạc sư huynh đã ra đi, cả huynh cũng ở lại trung nguyên giờ chưởng môn sư huynh không còn ai bầu bạn, huynh ấy sẽ rất buồn.
Trương Thiên Lạc cũng hiểu điều đó, hắn nói ra những gì mình đang nghĩ trong lòng
– Nếu quay về Côn Luân, nhìn đâu cũng thấy hình bóng của Lạc sư huynh đệ sẽ khóc cả ngày mất. Đệ nghĩ cả chưởng môn sư huynh cũng vậy.
Hoa Thiên Tuyết thở dài
– Được rồi, con muốn thì cùng ở lại với nó đi. Ta cũng nghĩ như con, chắc chắn Phong nhi sẽ không ở lại Tây Vực một thời gian. Ta chỉ còn cách đợi nó hết giận ta rồi khuyên nhủ nó sau.
Trương Thiên Lạc tươi cười quỳ xuống hành lễ ngay với lão nhân gia rồi cùng Đường Chính Thiên đi tới an ủi Đường Yên, để dành không gian cho hai lão tiền bối. Có điều hai lão tiền bối cũng không tận dụng không gian đó, Hoa lão bà lập tức quay người dẫn theo đệ tử Côn Luân trở về Tây Vực.
Khi bà ấy đi được một đoạn, lão nhân gia mới gọi bà bằng cái tên mà ông ấy luôn muốn gọi
– Tuyết nhi.
Hoa Thiên Tuyết mỉm cười, đợi nụ cười tắt hẳn lão bà mới quay lại nhìn Tiên Gia Nhân
– Ta cho phép ông một năm tới thăm ta một lần.
Lão nhân gia nói
– Ta với bà đâu phải Ngưu Lang – Chức Nữ. Một năm hai lần được không.
Hoa Thiên Tuyết không đáp lại mà ra đi luôn. Bà ấy chỉ nói vậy chứ lão nhân gia muốn tới thăm bao nhiêu lần một năm cũng được hết. Không phải trong tâm trí họ không còn tình yêu mà do trách nhiệm đối với con cái và gia đình hiện giờ đã đè lên hết. Họ không thể bỏ mặc mọi thứ mà cố chấp đến với nhau được, khi đó tình yêu sẽ biến thành một thứ tình cảm vô giá trị, không còn ý nghĩa.
– Lão tiền bối, ông quên bọn ta rồi hả.
Mộc Từ Thiên, Huỳnh Cao Thái và Đường Chân tới trước ông ấy. Lão nhân gia liền nói
– Ba đứa đều từng là đệ tử phái Không Động vì căm ghét Diệp Ngân Bình nên mới ra đi. Ra đi lâu quá nên thích thế giới bên ngoài, không muốn quay lại phái nữa sao.
Huỳnh Cao Thái đập vào lưng Mộc Từ Thiên
– Con đi theo nhị ca.
Đường Chân cũng nhanh nhẹn nắm tay Mộc Từ Thiên
– Con…con cũng thế.
Mộc Từ Thiên khoanh tay lại, có đôi chút nghi vấn
– Ta quyết định thế nào hai người cũng không phàn nàn chứ.
Thấy họ gật đầu hắn liền đáp
– Lên núi đi tu nhé, đã đến lúc rửa sạch bụi trần rồi.
Lão nhân gia cười lớn hòa vào tiếng la ó của Đường Chân và Huỳnh Cao Thái
– Xem ra các con không muốn tiếp tục làm đệ tử Không Động nữa rồi. Trời xanh, đất rộng, muốn đi đâu thì đi khi nào rảnh rỗi ghé về đây thăm ta là được.
Mộc Từ Thiên khoác vai hai người kia và sửa lại câu nói đùa ban nãy của hắn
– Chúng ta về Tửu Khí Ấp tiếp tục làm sơn tặc thôi.
Đường Chân nhìn Diệp sư tỷ lần cuối trước khi rời khỏi nơi này. Cô ấy đã gắng bắt chuyện với Đường Yên nhưng vô ích. Đường Chân mong rằng tâm trí Diệp sư tỷ sẽ ổn định nhanh chóng, trở lại là một Diệp sư tỷ hiểu chuyện và yêu thương sư đệ, sư muội như trước đây.
Lão nhân gia đã trừng phạt đệ tử Không Động bằng cách để họ quỳ liên tục ba ngày ba đêm, tự hối lỗi về những chuyện họ đã làm. Xác của Diệp Ngân Bình cũng do ông ta chôn cất, coi như làm trọn tình nghĩa phu thê. Từ trước tới giờ Diệp Ngân Bình là chưởng môn hữu danh vô thực nên lão nhân gia chỉ việc tiếp tục cai quản bản phái mà không cần tổ chức lễ đăng nhiệm. Ông ấy nghĩ việc đầu tiên khi quay trở lại làm chưởng môn là cho người xây dựng lại đại điện.
Sau cái chết của Diệp Ngân Bình, giang hồ lại một lần nữa hưởng quãng thời gian yên bình hiếm hoi. Phái Hoa Sơn tan rã, phái Hằng Sơn trở về núi Hằng Sơn còn phu phụ Lệnh Hồ tiếp tục ngao du khắp nơi. Hướng Vấn Thiên đích thân gửi thư kí kết hòa bình với phái Không Động và được lão nhân gia chấp thuận ngay sau đó. Mọi việc cứ diễn ra trôi chảy như vậy trong một thời gian dài.
Ba năm sau…
Gió cuốn đi tháng năm dài đằng đẵng
Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu
Hận trời xanh vô tình nhắm mắt
Chẳng chịu nghe, chịu hỏi, chịu trông
Lại một mùa thu sắp trôi qua trong cốc Thủy Phong. Cảnh vật nơi đây vẫn đẹp như vậy, những tán lá úa vàng rơi nhè nhẹ xuống mặt hồ trong suốt, những đôi hồ điệp uốn lượn bên nhau không rời. Danh tiếng của thần y cô nương ngày một lan rộng trên khắp thế gian, người bệnh tới cốc Thủy Phong ngày một đông hơn rất nhiều. Nếu Tam Đại Tặc không chịu chú tâm rèn luyện y thuật trong mấy năm qua thì chẳng thể nào cứu chữa kịp số người đông đến vậy.
Trước căn nhà gỗ lục trúc chỉ có Đại Tặc và Nhị Tặc hớt ha hớt hải chạy từ chỗ người bệnh này sang chỗ người bệnh khác còn Tam Tặc được giao nhiệm vụ ở khu chế thuốc. Giữa đám khói thuốc bốc lên nghi ngút có thể dễ dàng trông thấy thân hình thấp bé của hắn, một tay hắn cầm tờ giấy nhỏ đọc to các vị thuốc, tay kia bốc thuốc bỏ vào nồi trong tiếng hô hào của Nhuận Nhi.
– Rốt cuộc những gì ta dạy huynh học được bao nhiêu. Trước khi bỏ thuốc vào nồi phải cân đo thật cẩn thận, các vị thuốc trong toa chỉ cần chênh lệch một chút thôi sẽ làm ảnh hưởng tới sức hồi phục của bệnh nhân đấy.
Tam Tặc đặt tờ giấy lên bàn, nhanh chân làm lại một nồi thuốc khác
– Nhuận Nhi tiểu cô nương, giờ muội sắp đáng sợ bằng thần y cô nương rồi. Ta mới học cách pha chế thuốc có vài ngày làm sao thực hiện tốt như muội được.
Nhuận Nhi đập tay lên bàn khiến mảnh giấy kia bay lên không rồi hạ xuống
– Vài ngày à. Ta dạy huynh từ đầu mùa thu, giờ mùa đông sắp đến mà huynh còn nói thế được. Thật hết chịu nổi. Danh tiếng của thần y tỷ tỷ mà có bị hủy hoại ta sẽ không tha cho huynh đâu. Ta nói cho huynh nghe, một canh giờ nữa thuốc không được pha chế xong ta sẽ cho huynh nếm mùi.
Tiếng cười của một nam nhân cất lên, không biết hắn đi tới khu chế thuốc từ bao giờ. Hắn đứng tựa người vào cánh cửa, miệng không ngừng suýt xoa
– Càng ngày Nhuận Nhi của ta càng ra dáng danh y. Có điều lúc nào muội cũng gắng sức gào lên như vậy sẽ mau già lắm đấy.
– Cao Thái, sao huynh tới sớm vậy. Buổi chiều chúng ta mới khởi hành kia mà.
Huỳnh Cao Thái từ khi trở nên thân thiết với Nhuận Nhi hắn qua lại Thủy Phong cốc rất nhiều. Dường như cách vài ba ngày là lại thấy mặt, cũng vì Tửu Khí Ấp rất gần với Ngũ Bá Cương nên đường đi rất tiện. Khuôn mặt hắn chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ có thêm chút râu ria ở cằm khiến hắn già dặn hơn một chút.
– Đi luôn cũng đâu có sao. Đợi tới buổi chiều ta e người không chịu nổi sẽ là muội đấy.
Tai của Tam Tặc nghe Nhuận Nhi gào thét đã sắp sưng to lên, hắn nhanh miệng chớp lấy thời cơ này để cô ấy mau chóng rời khỏi đây
– Chuyện của thần y cô nương là quan trọng mà, Thiếu Lâm tự là quan trọng mà. Để huynh một mình tại đây nghiền ngẫm phương pháp chế thuốc đi.
Nhuận Nhi trừng mắt, cảnh cáo hắn
– Không có ta ở đây tốt nhất huynh đừng làm điều gì dại dột đấy.
Huỳnh Cao Thái quàng tay qua vai Nhuận Nhi, đưa cô ấy ra khỏi khu chế thuốc vì hắn biết một khi Tam Tặc và Nhuận Nhi đấu khẩu với nhau thì có nước chờ tới sáng mai mới xong
– Được rồi, được rồi. Người ta tự lo được mà, chúng ta đi thôi.
Tam Tặc nhìn Huỳnh Cao Thái đưa Nhuận Nhi rời đi, hắn lại thở dài
– Tiểu muội ngốc nghếch này vì quá nhớ thần y cô nương nên mấy năm qua đều bắt chước tính cách của cô ấy. Kể cũng đáng buồn cho thần y cô nương, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi vậy mà chấp nhận lên chùa Thiếu Lâm tu hành.
Trước khi rời khỏi cốc Thủy Phong, Nhuận Nhi còn bảo Huỳnh Cao Thái đợi một lúc để cô ấy vào trong nhà gỗ lục trúc lau qua đồ đạc. Biết thần y tỷ tỷ sẽ chẳng bao giờ về nữa nhưng cô ấy vẫn dọn dẹp căn nhà của nàng hàng ngày, mong chờ một kỳ tích xảy ra.
– Thần y tỷ tỷ, lát nữa muội lại được gặp tỷ rồi. Năm nào cũng vậy, lần nào gặp mặt cũng thấy tỷ gầy đi. Nỗi buồn trong lòng tỷ đã vơi đi một chút nào chưa hay càng ngày càng tích tụ, lớn dần, lớn dần.
– Nhuận Nhi.
– Muội ra ngay đây.
Nhuận Nhi đóng cánh cửa nhà gỗ lục trúc lại cẩn thận rồi cùng Huỳnh Cao Thái tới chùa Thiếu Lâm. Việc nàng lên chùa thanh tu chỉ có những người trong cốc Thủy Phong và huynh đệ Tửu Khí Ấp biết qua lời kể của Nhuận Nhi. Huỳnh Cao Thái vẫn nhớ như in sau ngày Diệp Ngân Bình chết, hắn rủ Mộc Từ Thiên và Đường Chân tới thôn Lưu Đức tìm Nhuận Nhi nhưng cô ấy không có mặt ở đó. Nghe Trình thúc nói, Nhuận Nhi đã quyết định ở lại cốc Thủy Phong phụ giúp thần y cô nương để trả ơn nàng cứu giúp người dân trong thôn. Khi hắn cùng mọi người tới thì thấy cô ấy khóc không ngừng, khóc như mưa, kể cả Đường Chân là nữ nhi tới hỏi chuyện cô ấy cũng không trả lời. Khi nước mắt đã cạn thì cô ấy lại luôn miệng nói “đại ca Tây Vực là tên độc ác, hại thần y tỷ tỷ lên chùa Thiếu Lâm tu hành”. Lúc này mọi người mới biết Nhược Thủy Liên là thần y cô nương của cốc Thủy Phong. Đó cũng là lần cuối cùng Huỳnh Cao Thái thấy Nhuận Nhi khóc, từ khi đó tới giờ càng ngày cô ấy càng mạnh mẽ hơn, không ngốc nghếch như xưa nữa.
– Sao muội im lặng thế, đang nghĩ xem lát nữa tới chùa Thiếu Lâm mắng mấy tên hòa thượng đó như thế nào hả.
Biết Huỳnh Cao Thái nói đùa, Nhuận Nhi chỉ mỉm cười
– Năm đầu tiên tỷ tỷ ở lại chùa Thiếu Lâm, ngày nào muội cũng chạy tới đó mắng chửi, không biết đã mắng đủ một vạn câu chưa.
Huỳnh Cao Thái nói
– Muội hết vốn từ trong đầu để mắng rồi đúng không. Nếu muội nói trước ta đã nhờ huynh đệ Tửu Khí Ấp mỗi người viết một câu mắng chửi lên giấy dán lên cổng Thiếu Lâm tự, còn muội chỉ việc tới đó đọc to lên.
Nhuận Nhi không nhịn nổi cười nữa, cô ấy cười vang bên tai hắn
– May là lão hòa thượng đó đã kịp hồi tâm chuyển ý để thần y tỷ tỷ ra ngoài hành thiện mỗi năm một lần nếu không muội phải nhờ tới huynh đệ Tửu Khí Ấp thật đó.
– Chắc lão ta sợ tiếng hét của muội quá nên đành phải nhún nhường nhưng mỗi năm một lần thì ít quá. Nghĩ cũng buồn cho đại tỷ.
– Ít hay nhiều cũng phải quý trọng, chỉ cần một năm nào đó muội làm thần y tỷ tỷ hồi tâm chuyển ý rời khỏi chùa Thiếu Lâm thì khổ cực mấy muội cũng chịu.
– Ta cứ có cảm giác đại tỷ rất kiên quyết muốn ở lại chùa Thiếu Lâm cả đời. Muội nhớ lần đầu tiên lão hòa thượng đồng ý cho đại tỷ ra ngoài một năm một lần không, tỷ ấy đã từ chối thẳng thừng. Sau đó, năm ngoái tỷ ấy chỉ ra ngoài gặp mặt muội rồi lại quay trở vào thanh tu ngay. Mong sao năm nay đại tỷ chịu bước chân ra thế gian.
– Huynh đừng đánh mất lòng tin, chỉ cần đại tỷ chịu bước chân ra khỏi chùa chúng ta sẽ có cách giúp tỷ ấy hồi tâm chuyển ý.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đi tới Thiếu Lâm tự sau một hồi hàn huyên đủ điều. Nhuận Nhi trông thấy trước cửa Thiếu Lâm tự có hai người trông rất quen, sau một hồi suy nghĩ cô ấy mới nhận ra vị đại ca đó là Lệnh Hồ Xung còn người bên cạnh là Lệnh Hồ phu nhân. Thấy Nhuận Nhi xuất hiện phu phụ Lệnh Hồ tươi cười đón tiếp, làm sao họ có thể quên ơn nghĩa của cốc Thủy Phong dành cho họ được.
Lệnh Hồ Xung nói
– Đã lâu không gặp, tiểu cô nương giờ lớn hơn xưa rất nhiều còn vị huynh đệ này là…
Nhuận Nhi tiếp lời
– …Huỳnh Cao Thái.
Huỳnh Cao Thái nói
– Hôm nay mới được trông thấy phu phụ Lệnh Hồ nổi danh trong thiên hạ.
Nhuận Nhi trông thấy cái bụng hơi lớn của Doanh Doanh liền hỏi
– Lệnh Hồ phu nhân mang thai được mấy tháng rồi. Hai người đã đặt tên cho hài nhi chưa?
Doanh Doanh đưa tay lên bụng, đáp lại Nhuận Nhi
– Đã được năm tháng rồi. Cha của nó ngày ngày uống rượu, đứng cách xa vài bước chân cũng ngửi thấy mùi rượu nên ta định đặt tên nó là ‘Tửu’ đấy.
Lệnh Hồ Xung cau mày
– Nam vô tửu như kỳ vô phong. Đã là nam nhân thì phải biết uống rượu, đã uống rượu thì phải uống thật nhiều. Sau này muội sinh con chắc chắn ta sẽ luyện tửu lượng cho nó.
Huỳnh Cao Thái cười lớn
– Lệnh Hồ đại ca nói đúng, vậy mà trên đời vẫn còn một tên nam nhân động phải chút rượu là say giống đại…
Lệnh Hồ Xung thắc mắc
– Trên đời có nam nhân nào mà động phải rượu là say, huynh dẫn hắn tới đây để Lệnh Hồ Xung ta dạy bảo.
Huỳnh Cao Thái thấy nét mặt của Nhuận Nhi bắt đầu đanh lại liền lắc đầu
– Thôi bỏ đi, một…một bằng hữu cũ đã lâu không gặp của ta ấy mà. Ta cũng…quên mất tên hắn rồi.
Doanh Doanh hỏi
– Hai người tới đây gặp ai vậy. Không lẽ cũng tới thỉnh giáo Phương Chứng đại sư giống bọn ta.
Nhuận Nhi cười lớn
– Haha…Lệnh Hồ phu nhân đoán đúng rồi đấy. Bọn ta tới để tìm lão hòa thượng đó đây.
Hít một hơi thật sâu và thở ra thật mạnh, Nhuận Nhi gào lên
– Lão hòa thượng kia. Mau thả thần y tỷ tỷ của ta ra, hòa thượng kiểu gì mà hay thất hẹn thế hả, có muốn ta dùng nội lực thâm hậu phá nát cái cửa này không.
– Ông vẫn không chịu ra hả, ta nói cho mà nghe huynh đệ Tửu Khí Ấp đều đã có mặt đông đủ chỉ cần ta hô một tiếng họ sẽ đồng loạt xông vào phá tan chùa Thiếu Lâm.
Nghe tiếng mắng chửi của Nhuận Nhi cả phu phụ Lệnh Hồ đều tái mặt. Đúng lúc đó cánh cửa Thiếu Lâm tự từ từ mở ra
– A di đà phật. Thiện tai, thiện tai.
Phu phụ Lệnh Hồ cùng tiến vào hành lễ.
– Phương Chứng đại sư!
Phương Chứng đại sư mỉm cười, ông thầm nhủ
‘Hôm nay là ngày Đông Phương thí chủ được phép đi hành thiện không ngờ bọn họ cũng có mặt. Nếu đã là ý trời thì sao mà tránh khỏi. Đã không thể tránh thì không nên tránh nữa’
Thấy đại sư dẫn phu phụ Lệnh Hồ đi vào bên trong, Nhuận Nhi liền quát
– Khoan đã, ông không định để ta vào gặp mặt tỷ tỷ sao.
Phương Chứng đại sư phất nhẹ tay áo đẩy cánh cửa Thiếu Lâm tự khép lại trong sự tức giận của Nhuận Nhi
– Khi nào xong việc người sẽ tự ra.
Mặc cho tiếng mắng chửi, tiếng đập cửa vang lên đại sư dẫn phu phụ Lệnh Hồ đi nơi khác. Doanh Doanh lên tiếng
– Ta không hiểu tại sao cô nương đó lại hành xử như vậy.
Phương Chứng đại sư nắm chặt tràng hạt trong tay
– Đó là một câu chuyện dài. Ba năm trước có một nữ thí chủ tới chùa Thiếu Lâm xin được ở lại chùa thanh tu cả đời. Theo lệ, nữ nhân không được phép tu hành tại Thiếu Lâm tự có điều khi xưa chính ta đã từng khuyên nhủ nữ thí chủ đó ở lại vì lo cho thế gian. Giờ nữ thí chủ đó tự nguyện tìm ta xin được thanh tu ta không thể ngăn cản.
Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm
– Khi xưa đã từng có nữ nhân ở lại chùa Thiếu Lâm…
Hắn bắt đầu nhớ lại ngày mình dẫn huynh đệ Thông Thiên cốc lên chùa Thiếu Lâm giải cứu Doanh Doanh. Mà thật ra cho tới bây giờ hắn vẫn không biết người bị nhốt trong chùa Thiếu Lâm đó là Doanh Doanh hay là ai. Hắn buột miệng
– Người đại sư nhắc tới không lẽ lại là…
Phương Chứng đại sư nhìn Doanh Doanh
– Lệnh Hồ phu nhân chắc đã đoán ra rồi đúng không.
Doanh Doanh nhìn lang quân
– Người bị nhốt trên chùa Thiếu Lâm khi đó là…
– …là Đông Phương Bất Bại chứ không phải muội.
Lệnh Hồ Xung lặng người hồi lâu, hắn không ngờ người vì hắn mà chịu ở lại chùa Thiếu Lâm khi đó lại là người hắn vô tình đâm một nhát kiếm. Lúc đó trong lòng hắn chỉ có thù hận, ganh ghét vì nàng không giống như những gì hắn tưởng tượng, nếu lúc ấy hắn biết điều này sớm hơn có lẽ hắn đã không lạnh nhạt như thế. Một sự tiếc nuối đang trào dâng trong lòng hắn, tuy chỉ là cuộc tình đã qua nhưng hắn tự hỏi điều có có đáng không, ân đoạn nghĩa tuyệt vì điều đó có đáng hay không.
– Đông Phương cô nương đang ở đây?
Phương Chứng đại sư chỉ chắp tay niệm phật, không đáp lại câu hỏi của hắn. Điều ông ấy muốn không phải câu hỏi này mà là điều gì đó dứt khoát hơn, thực tế hơn.
Doanh Doanh nắm tay hắn, đưa mắt nhìn hắn
– Huynh muốn gặp Đông Phương Bất Bại.
Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn đứa con đang thành hình trong bụng Doanh Doanh, hắn nói mà trong lòng nặng trĩu
– Ta muốn trả nợ…
– …nợ ân tình.
– Đại sư có thể cho ta gặp mặt Đông Phương cô nương không.
Phương Chứng đại sư nói
– Trước khi gặp Đông Phương thí chủ ta chỉ muốn nhắc hai vị một điều. Người hai vị trông thấy nhưng chưa chắc hai vị đã biết.
Phu phụ Lệnh Hồ đều không hiểu câu nói đầy ẩn ý của Phương Chứng đại sư cho tới khi đại sư đưa cả hai tới nơi nàng thanh tu. Trong hang động tại Thiếu Lâm tự, họ trông thấy một nữ nhân đang ngồi diện bích thật điềm tĩnh, nàng mang cho họ một cảm giác yên bình từ cái nhìn đầu tiên chứ không phải nỗi sợ hãi như trước kia.
– Năm nay ta lại tới chờ để được nghe câu trả lời của thí chủ.
Hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, khóe miệng đang đọc kinh liên tục ngừng lại khi tiếng nói của đại sư cất lên
– Lại thêm một năm nữa trôi qua?
Phương Chứng đại sư bắt đầu xoay tràng hạt của mình
– Thời gian vẫn đáng sợ như vậy, xuân qua đông tới, vạn vật đổi thay. Có thể giữ được cái tâm kiên định là điều tốt nhất. Muốn biết tâm đã kiên định hay chưa sao không thử ra ngoài nhân gian kiểm chứng.
Lúc này đôi mắt nàng mới mở ra, nàng nói
– Tâm không nghĩ thì sẽ kiên định. Muốn mãi mãi kiên định chỉ cần ngồi lại đây cả đời, sao phải đặt chân ra ngoài đó.
Phương Chứng đại sư bật cười
– Xem ra thí chủ vẫn chưa tin vào bản thân. Năm nay có lẽ ta lại không được nghe câu trả lời rồi.
Lệnh Hồ Xung chợt lên tiếng
– Đông Phương cô nương.
Nghe tiếng hắn gọi, nàng quay người lại. Chỉ có phu phụ Lệnh Hồ là sững sờ, ngạc nhiên còn tâm trí nàng chẳng hề lay động, nàng cũng chẳng hề chớp mắt lấy một lần khi trông thấy cố nhân
– Ngươi quen ai trong số những kẻ đang sống trong tâm trí ta.
Cả Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh đều hướng ánh mắt về phía Phương Chứng đại sư, ông ấy chỉ nói
– Người các vị thấy chưa chắc các vị đã quen.
Nàng lại nói
– Ta không nghĩ ta là Đông Phương Bất Bại, cũng không nghĩ ta là Nhược Thủy Liên – Tay nàng nắm lấy cây Bạch tiêu đặt sau lớp bạch y – Càng không nghĩ ta là Đông Phương Bạch, chữ ‘Bạch’ không còn dành cho ta.
Lệnh Hồ Xung hỏi Phương Chứng đại sư
– Đông Phương cô nương không nhận ra ta và Doanh Doanh sao.
Đại sư nói nhỏ đủ để phu phụ Lệnh Hồ nghe thấy
– Đông Phương thí chủ không hề quên ai cả, ngược lại còn nhớ rõ nhiều người. Điều thí chủ ấy quên mất lại chính là bản thân mình. Không thể biết mình từng là ai, đang là ai và sẽ là ai vẫn là điều đau khổ nhất.
Một hòa thượng đột ngột chạy vào bên trong hang động, mồ hôi chảy ra đầy mặt mũi
– Phương trượng, năm nay họ tới đông gấp hai lần năm ngoái. Đã mở được cổng chùa rồi.
Lệnh Hồ Xung hỏi
– Ai dám tới chùa Thiếu Lâm gây chuyện vậy?
Phương Chứng đại sư dẫn phu phụ Lệnh Hồ ra khỏi hang động rồi nói với vẻ mặt bình thản không điểm một nỗi lo nào trên mặt
– Mỗi năm vào ngày này cô nương làm loạn bên ngoài chùa Thiếu Lâm cùng những nam nhân tự xưng là huynh đệ Tửu Khí Ấp đều tới đây để đưa Đông Phương thí chủ ra ngoài.
Doanh Doanh bất ngờ
– Năm nào họ cũng làm loạn như vậy mà đại sư không lo âu sao.
Phương Chứng đại sư nhìn vào hang động
– Họ không có ý tấn công ai cả, chỉ muốn ép một người phải ra mặt thôi.
Phu phụ Lệnh Hồ đều có thể ngửi rõ hương thơm kỳ lạ phảng phất trong gió, vạt áo của nàng lướt qua khuôn mặt bọn họ nhanh như cắt, hướng thẳng về phía cổng chùa.