Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 32


Đọc truyện Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê – Chương 32

Chương 32

Edit:Rabbit

Khẩu khí và ánh mắt đối với Nhan Nặc Ưu không còn ôn nhu nữa mà trở nên lạnh như băng.

Nhan Nặc Ưu thận trọng nhìn người đàn ông trước mắt, trong mắt hơi sợ hãi.Tại sao người đàn ông này trở nên khủng khiếp như vậy, tại sao không phải là ánh mắt ôn nhu ngày trước, mà trong mắt lại âm ngoan làm cho Nhan Nặc Ưu tự cảm thấy ớn lạnh.

“Thế nào? Sợ hãi ? Ha ha, hẳn là em cảm thấy em rất giỏi,tôi đối xử với em từ trước đến nay đều là kiên nhẫn dùng hết nhẫn nại cùng hành động ôn nhu đối với em,còn em thì sao? Hết lần này đến lần khác không thèm quan tâm đến suy nghĩ của tôi, em cho mình là ai, em cho là trên thế giới này chỉ có mình em là người phụ nữ tốt nhất sao? Hừ, tôi muốn cho em biết, trên thế giới này, không phải không có phụ nữ thích tôi.” Ánh mắt tà nịnh mà tà tứ, vừa chuyển nội dung câu chuyện, âm ngoan cảnh cáo nói với Nhan Nặc Ưu:“Còn em, đừng nghĩ thoát khỏi lòng bàn tay của tôi, cả đời này, cho dù em không thương tôi, tôi cũng muốn em cả đời đều ở bên cạnh tôi, cả đời này làm vợ của Đan Sâm Duệ tôi. Ha ha, nhưng em không cần hiểu lầm, vợ cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, tôi muốn cho em biết, vứt bỏ tôi, ghét bỏ tôi, chán ghét tôi, em sẽ phải trả giá đắt như thế nào.”

“Đan Sâm Duệ……” Có chút sững sờ, Nhan Nặc Ưu bắt đầu cảm thấy có chút bối rối, cô không biết vừa rồi mình nói một câu vô tâm vô phế lại làm tổn thương sâu sắc đến người đàn ông trước mắt này như vậy, hơn nữa trước đây cô lại làm cho vết thương ấy quá sâu sắc, và miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, một va chạm nhỏ lúc này đã làm cho miệng vết thương của Đan Sâm Duệ lập tức nứt ra tạo thành lỗ hổng lớn, máu không ngừng cuồn cuộn chảy, khó có thể khép lại.


“Nhớ kỹ, về sau phải gọi tôi là Duệ…… Nếu về sau tôi lại nghe thấy em gọi sai, như vậy……” Tà mị cười, nụ cười kia làm cho người ta lạnh đến tận xương tủy.

“Cả đời này đừng mong thoát đi, nếu không, tôi sẽ cho em thấy hậu quả hành động của mình sẽ kéo theo bao nhiêu nhân mạng.”

Nghe thấy lời nói giống như ma quỷ kia, môi Nhan Nặc Ưu không tự chủ được bắt đầu phát run, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt. Người kia đối với cô luôn luôn đều cẩn thận, ôn nhu kiên nhẫn nhưng đã bị chính cô tự tay đuổi đi. Còn người đàn ông trước mắt này, chính là quỷ Satan đến từ Địa ngục làm cho người ta không tự chủ được cảm thấy sợ hãi.

“Em nói xem, hôm nay là của hôn lễ chúng ta, mà hiện tại chúng ta có phải nên làm chuyện của vợ chồng mới cưới đúng không?” Trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười làm cho người ta phải suy nghĩ.

“Anh….. Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi.” Khi nghe thấy âm thanh kì quái của người đàn ông này, Nhan Nặc Ưu lập tức ý thức được mọi thứ, liều mạng lui về phía sau né tránh.Đừng, người đàn ông này đã thay đổi, không còn là người đàn ông ôn nhu trước kia, theo bản năng , cô muốn chống lại.

“Hừ, hiện tại giả bộ thuần khiết, giả bộ thục nữ với tôi? Thân thể cô cũng như chỗ kia tôi chưa từng nhìn qua sờ qua, xem qua, làm qua sao? Hiện tại cô còn muốn giả vờ với tôi, làm vợ của tôi, chẳng lẽ tôi không thể có quyền lợi của một người chồng sao?” Không thương tiếc gì, không muốn suy nghĩ thêm điều gì đem thân hình gầy gò của Nhan Nặc Ưu ném lên giường, chậm rãi đi về giường.

Trong đầu, vẫn có một câu không ngừng lặp lại lặp lại , dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng: Muốn có cô ấy, chỉ cần làm cho cô ấy có thai, cô ấy sẽ không rời khỏi ngươi.

Đúng vậy, nếu không thương hắn, như vậy ít nhất hãy làm cho cô có đứa nhỏ của mình. Hừ, muốn rời đi, kiếp sau cũng đừng nghĩ đến. Bởi vì, cho dù kiếp sau, kiếp sau sau nữa, hắn cũng sẽ không buông tha cô……

Bị hung hăng quẳng lên giường, đầu Nhan Nặc Ưu choáng váng, cả người đều bị tác động khiến cho toàn thân nhũn ra. Đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ.

“Nhan Nặc Ưu, tôi khuyên em tốt nhất hãy quên người đàn ông trong đầu em đi, người đàn ông của em chỉ có một, thân thể của em cũng chỉ có thể là của tôi, tôi hy vọng em hiểu điều này.” Một phen cởi chiếc cà vạt màu đỏ, Đan Sâm Duệ thở hổn hển.

Đầu đang mơ hồ sau khi nghe thấy lời nói của Đan Sâm Duệ rốt cục tỉnh táo lại, cố hết sức muốn đứng lên, lại bị lực xảy ra thình lình kia ngăn chặn, không thể động đậy.


“Đan Sâm Duệ, anh buông ra, anh dựa vào cái gì đối xử với tôi như vậy.” Đầu lưỡi có chút tê dại, nói chuyện cũng không lưu loát. Nhan Nặc Ư không kịp suy nghĩ gì nói ra.

“Hừ, tôi dựa vào cái gì đối với em như vậy sao? Em hỏi thật là hay! Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, em đều quên ? Lời hứa hẹn khi còn bé của em, chẳng lẽ em coi chúng là những lời nói đùa sao?” Đặt trên thân thể Nhan Nặc Ưu ôn nhu mềm mại, hạ thân Đan Sâm Duệ có chút cứng ngắc. Nhưng vì nghĩ đến chuyện lúc còn bé và mười năm trước đây, giận quá nhịn không được trực tiếp căng lên.

“Anh…..” Bị lời nói của Đan Sâm Duệ làm cho sửng sốt, không thể nói nên lời. Hơn nữa bởi vì toàn bộ sức nặng của Đan Sâm Duệ đặt ở trên người Nhan Nặc Ưu, cả người không được tự nhiên thân mình Nhan Nặc Ưu bắt đầu dùng sức giãy dụa.

“Như thế nào? Cảm thấy khổ sở sao?” Cố gắng nhịn xuống cảm giác trướng ở hạ thân, Đan Sâm Duệ nói rõ ràng từng chữ. Một phen cố dùng vẻ mặt nhẫn nhịn, trong lòng Đan Sâm Duệ tự dưng bốc lên một cơn tức không nhỏ.

“Đúng, anh làm cho tôi cảm thấy tôi rất bẩn, trái tim của tôi cũng đã chết.” Nhan Nặc Ưu đã từng trải qua lần đầu tiên cho nên biết được biết phản ứng sinh lý của hạ thân Đan Sâm Duệ, đó là một loại dục vọng sẽ phát sinh theo thời gian.

“Thật sao? Vậy em cảm thấy ghê tởm sao?” Hung hăng cắn cổ Nhan Nặc Ưu, trong mắt cười đến sáng lạn.

“A……” Sự đau đớn làm cho Nhan Nặc Ưu chỉ muốn ngất, môi bởi vì đau đớn mà trắng bệch, thân thể cũng bởi vì quá đau đớn mà khe khẽ run rẩy.


“A……” Bị Nhan Nặc Ưu khắc khoải như vậy, cho dù là thánh nhân cũng không chịu nổi. Huống chi, Đan Sâm Duệ cũng không phải thánh nhân, mà là Satan đến từ địa ngục.

Rất nhanh cởi bỏ váy cưới đẹp đẽ trắng tinh trên người Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ hôn lên môi Nhan Nặc Ưu, bắt đầu điên cuồng cắn xé.

Mà cổ cùng mọi nơi trên người Nhan Nặc Ưu cũng không hề được Đan Sâm Duệ buông tha, nơi nơi đều là dấu hôn của hắn, một chỗ đều không buông tha. Mỗi một nơi, đều để lại dấu vết yêu của bọn họ.

Nhan Nặc Ưu biết phản kháng cũng vô dụng cho nên vô lực nhìn trần nhà, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Trên người từng trận đau nhức, đó cũng là lần đầu tiên từ khi sinh mà cô phải trải qua.

Thân thể không có phản ứng gì, Nhan Nặc Ưu biết người đàn ông này không thể trêu vào, nhớ lại trước kia, chính mình còn có thể thương lượng. Nhưng hiện tại, người đàn ông ôn nhu đối với cô không còn tồn tại nữa, người đàn ông trước mắt này, mỗi tiếng nói cử động đều làm cho người ta sợ hãi.

“Ưu nhi, hãy nhìn cho rõ ràng, hiện tại em đang ở dưới thân ai.” Thô lỗ bắt đôi mắt của Nhan Nặc Ưu nhìn mình, tà mị một phen nâng cặp đùi tinh tế trắng noãn của Nhan Nặc Ưu lên, một phen ôm lấy thắt lưng Nhan Nặc Ưu để cho cô ngồi ở trên người mình, cũng không có dạo đầu gì, trực tiếp tiến vào trong cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.