Đọc truyện Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê – Chương 31
Edit: Rabbit
Từng hình ảnh không khí vui mừng, nét mặt tươi cười hạnh phúc, đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người.
Một đôi kim đồng ngọc nữ giàu sang quyền thế, rốt cục kết hôn hôm nay, mà những người được chứng kiến khoảnh khắc ấy, cũng đều ở trong lòng thật tâm chúc phúc cho hai người.Tuy nhiên không ai biết, sau đám cưới của họ, có một người đàn ông thất hồn lạc phách, từ đây xuất hiện một người đàn ông tàn nhẫn vô tình.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, cũng tổ chức thật lâu. Hôn lễ thế kỷ xa hoa, dường như muốn cho toàn thế giới đều biết về nó, cũng chứng kiến hôn lễ hạnh phúc nhất của bọn họ cũng nhu thời khắc quan trọng nhất.
Đối với hôn lễ thế kỷ xa hoa này không thể nào không rung động. Tuy trong lòng vẫn như cũ có chút không thích ứng với cuộc sống hiện tại, nhưng Nhan Nặc Ưu cũng không kháng cự.
“Mệt lắm sao?” Hôn lễ đã tổ chức xong, cuối cùng cũng sắp chấm dứt tiếp khách, nhìn Nhan Nặc Ưu bên cạnh trong mắt tràn đầy vẻ mỏi mệt, trong mắt Đan Sâm Duệ tràn đầy sự đau lòng.Nhíu mày, trong lòng cũng âm thầm mắng những người giúp đỡ tổ chức, càng già càng tinh quái. Lúc ấy chính hắn rõ ràng đã hỏi qua bọn họ, hôn lễ có khiến cho ưu nhi mệt mỏi hay không, nghe bọn họ luôn mồm cam đoan nói tuyệt đối sẽ không mệt , nhưng khi nhìn Nhan Nặc Ưu bên cạnh giờ phút này cố gắng ứng phó khách khứa, Đan Sâm Duệ mới biết mình đã ngu ngốc như thế nào khi hỏi bọn họ vấn đề này.
Chính mình lúc đó thật là ngu ngốc, ngay cả vấn đề đơn giản như thế này mà cũng không biết. Còn ngu ngốc nhờ những người lớn trong nhà giúp đỡ.Nghĩ đến điều này, trong mắt Đan Sâm Duệ từ từ tràn đầy lửa giận, bọn họ làm cho Ưu nhi của hắn vất vả, hắn cũng sẽ từ từ chỉnh bọn họ, xem ra là lâu không cùng bọn họ vận động, bọn họ đã quên cảm giác ở gân cốt . Tà mị cười, cúi đầu săn sóc ôm Nhan Nặc Ưu.
Trên lưng thình lình có cánh tay làm cho Nhan Nặc Ưu có chút khó xử, nhưng cũng không sinh ra tâm lý kháng cự. Nghĩ đến vừa rồi trong mắt Đan Sâm Duệ hình như có sự lo lắng và đau lòng, trong lòng hơi ấm áp, dường như được người đàn ông này che chở là một chuyện làm cho người ta vui mừng.
Cảm giác được thiên hạ trong lòng mình không giãy dụa, dịu dàng tùy ý để cho mình ôm, trong lòng Đan Sâm Duệ vô cùng vui vẻ. Ánh mắt không còn tà mị nhìn Nhan Nặc Ưu, trong mắt tràn đầy hưng phấn.
“Ưu nhi, nếu em mệt mỏi, chúng ta nhờ người khác tiễn khách hộ rồi về được không?”
“Được.” Cảm động với tấm lòng của người đàn ông bên cạnh, hiện tại là sự săn sóc của chồng mình. Nhan Nặc Ưu biết, lòng của cô đã dần dần bị hắn làm cho dao động.
Nghe được câu trả lời của Nhan Nặc Ưu, tốc độ tiếp đón người của Đan Sâm Duệ cũng trở nên nhanh hơn, đại đa số đều là người hắn quen biết, cho nên hắn đều vui vẻ đi qua tiếp đón một chút, uống một ly rượu.
Đan Sâm Duệ nhanh chóng ngà ngà say . Đi vào một bên, nói với Chung Minh Hiên cùng trợ thủ của mình:“Ưu nhi mệt, cho nên chúng tôi rời khỏi nơi này trước, nơi này giao cho mọi người.” Nói xong, không hề nghĩa khí đem mọi người giao cho Chung Minh Hiên, còn mình cùng Nhan Nặc Ưu nhanh chóng rời đi.
Nhan Nặc Ưu cùng Đan Sâm Duệ trở lại phòng, đều tự mình trầm mặc , không có ai lên tiếng nói trước, hình như là sợ phá hủy sư này yên tĩnh khó có được trong nháy mắt này.
Nhan Nặc Ưu trong lòng rất mâu thuẫn, tuy biết mình đã trở thành vợ của người đàn ông này, nhưng trong lòng vẫn nhưu cũ nghĩ về người đàn ông kia. Tuy rằng cô biết điều nà là không đúng, nhưng trong lòng cô không thể kiềm chế được.
“Ưu nhi……” Không gian áp lực, bầu không khí áp lực, làm cho Đan Sâm Duệ vốn thiếu kiên nhẫn, đã mở miệng trước. Sau khi mở miệng, lại chỉ có thể nói ra hai chữ Ưu nhi, cũng không thể nói được những câu khác.
“Đan…… Duệ, nếu tôi đã đồng ý trở thành vợ của anh, hy vọng anh cũng có thể tuân thủ ước định.”Cô vốn muốn nói những lời dễ nghe hơn, nhưng khi nói ra, Nhan Nặc Ưu mới phát hiện, những lời này hoàn toàn thay đổi, chúng vốn không phải là ý định ban đầu của cô.
“…… Ưu nhi, ở trong mắt em, tôi chính là người tồi tệ hạ lưu như vậy sao? Em có biết không, từ trước đến nay Đan Sâm Duệ tôi chỉ làm vì chính mình, trở về thành phố A mấy tháng nay, khi nhìn thấy em Ưu nhi, tôi mới biến thành người như vậy . Em là người phụ nữ không có trái tim, em có biết không, mười năm trước khi em lôi kéo tay của tôi, bướng bỉnh bắt tôi nhất định phải trở về lấy em, từ đó trái tim của tôi đã bị em hạ chú, không thể nào thoát ra được. Lúc đó em cũng đã từng hứa hẹn với tôi, chờ tôi trở lại, em sẽ gả cho tôi, làm vợ của Đan Sâm Duệ tôi.” Lòng tràn đầy đau đớn, tại sao, lúc trước rõ ràng chính cô buộc hắn hứa hẹn với cô, năm đó rõ ràng là chính cô nói trưởng thành sẽ gả cho hắn. Lúc đó căn bản hắn cũng không hiểu tnhf yêu là gì, chỉ biết là rất thích ở cùng một chỗ chơi đùa với cô. Nếu lúc trước hắn không tuân thủ lời hứa, có phải hôm nay kết cục sẽ khác đi rất nhiều chăng?
Nhan Nặc Ưu bị lời nói của Đan Sâm Duệ làm cho sửng sốt trong lòng cũng cảm thấy chua xót, đúng vậy! Cô dựa vào cái gì để hận người đàn ông này, tất cả mầm tai vạ dường nhưu đều do chính cô gây ra . Tuy rằng lời hứa lúc nhỏ là không đáng tin, nhưng không ngờ lời hứa ấy lại ảnh hưởng đến người đàn ông trước mắt này, cho nên sau khi hắn trở về nghe thấy cô nói cô không thuộc về hắn, hắn mới có thể tức giận như vậy, mới có thể làm ra chuyện khiến cho người ta khó có thể chấp nhận.
Cho nên, đầu sỏ gây nên mọi tội là chính cô, cô có tư cách gì trách hắn, có tư cách gì trả thù hắn?
“Em tốt nhất ngừng ngay những suy nghĩ của mình lại, nếu không, tôi không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì.” Tuy rằng không thể đoán ra suy nghĩ trong lòng Nhan Nặc Ưu, nhưng ánh mắt là cửa sổ chân thực nhất của tâm hồn. Vừa rồi nhìn ánh mắt của cô, Đan Sâm Duệ biết trong lòng cô đang tính toán. Dựa vào tính cách thiện lương của cô mà nói, có lẽ cô sẽ muốn rời khỏi hắn,có lẽ vừa rồi hắn đã làm tổn thương cô. Hừ, muốn trốn tránh, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho cô toại nguyện. Nếu cô không thương hắn, như vậy hắn sẽ làm cho cô sống ở trong vực sâu thống khổ.
“Anh…… Anh biết tôi đang suy nghĩ gì sao?” Có chút giật mình ngẩng đầu nhìn người đàn ông dường như nắm trong tay thế giới trước mắt , sự tà nịnh và âm ngoan trong ánh mắt kia làm cho cô có chút không dám nhìn vào mắt hắn.
“Nhìn vào mắt tôi.” Đồng thời ôm thắt lưng của Nhan Nặc Ưu, để cho mắt cô đối diện với mắt hắn. Tại sao cô có thể luôn luôn trốn tránh, tại sao cô luôn luôn nhận được may mắn. Cho dù ở bên cạnh người đàn ông nào, cô cũng đều nhận được nhiều sủng ái nhất. Còn hắn giống như bị toàn bộ thế giới này vứt bỏ . Không, thật không công bằng, dựa vào cái gì mà hắn lại chỉ nhận được ít như vậy, ngay từ nhỏ hắn đã không có được tuổi thơ hồn nhiên, khi đã trưởng thành ngay cả người con gái hắn vẫn thầm thương trộm nhớ từ nhỏ cũng không thuộc về hắn.Ông trời cũng thật quá tàn nhẫn.
Hừ, nếu đã không thể cầu xin được, như vậy, chi bằng dùng năng lực của chính mình để thay đổi tất cả. Tin tưởng,nhất định có thể chiến thắng…… Huống chi, hắn là Đan Sâm Duệ……