Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.1 – Chương 85: Thực Là Khéo
Vương thị mang Lý Tiểu Mai xuyên qua hai con đường, đi vào một con hẻm ở tây trấn, chiếu theo nghề cũ đã thông thạo, gõ cửa, quỳ, ăn xin, liên tiếp bái được mấy nhà, trừ không người ra mở cửa, còn lại đều hơi có thu hoạch.
Lúc này gõ cửa một căn nhà cuối cùng trong hẻm, hai mẹ con cứ theo lẽ thường quỳ xuống khóc lóc kể lể, đã là chạng vạng, Vương thị chuẩn bị bái xong nhà này liền mang Lý Tiểu Mai kiếm một nơi ở lại, chỉ một buổi chiều hai người dựa vào ăn xin được gần hai trăm đồng tiền, nếu là đem tất cả Long Tuyền trấn đều xin một lần, không phải là được mấy lượng bạc sao! Ý nghĩ này tất làm cho Vương thị cao hứng, lập tức liền quyết định tạm thời lưu lại ở Long Tuyền trấn.
Ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt người đàn bà ra mở cửa hiện lên một tia chán ghét, nhưng vẫn đến phòng bếp nhặt nhạnh bánh bao lúc ăn trưa còn thừa lại cho hai người, hai mẹ con ả đã sớm không có đói như lúc trước, nhưng trực tiếp đòi tiền thì hiệu quả lại không tốt, bởi vậy mới một đường đi tới đây đầu tên là đòi ăn sau mới là đòi tiền.
Vương thị thấy người đàn bà đem bánh bao đưa cho ả xong muốn đuổi người, cũng không để ý, hôm nay ăn xin làm cho ả mò ra chút kinh nghiệm, phàm là nghe ả kể lể, trong mắt lộ ra đồng tình, như vậy sẽ cho ăn cũng cho tiền, nhưng phàm là ánh mắt lộ ra chán ghét lại cho ăn, loại này ả chỉ cần thêm chút sức, nhiều ít đều có thể lại chiếm được mấy đồng tiền.
“Phu nhân thực là hảo tâm, so với lúc nãy ta đi cái nhà kia, thật là lương thiện hơn nhiều!”
Người đàn bà đang chuẩn bị đóng cửa quả nhiên hứng thú lên, đứng ở bên trong cửa cùng ả tán gẫu, “Sao, còn có người ngay cả miếng ăn đều không cho các ngươi?”
Vương thị thoáng miết miệng, “Đúng vậy, nhìn căn nhà đó rất lớn, tiểu thư trong nhà cũng là đeo vàng đội bạc, hình dạng nhìn cũng được, không ngờ lại keo kiệt như vậy.”
Đôi mắt người đàn bà sáng lên, cũng không ghét bỏ mùi hôi trên người Vương thị, xáp xáp đến phía trước, “Là nhà nào vậy, là ngõ nhỏ kề bên này sao?”
Vương thị tức thì đem việc lúc ăn mày ở Lô gia ra cùng người đàn bà nói, ả một đường đi tới chỉ gặp người đàn bà này cho đồ ăn, nếu nhiều đem chuyện gặp được ở Lô gia nói cho người khác nghe, thường da mặt không phải quá dầy, nghe ả nói xong nhiều ít đều sẽ cho ả mấy đồng tiền.
Người đàn bà nghe xong lời kể của ả, hí mắt nghĩ một lát, mới lại mở miệng hỏi thăm: “Ngươi nói tiểu thư nhà đó, có phải gương mặt trắng nõn vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt còn hơi nhếch lên?”
Vương thị sửng sốt, đem hình dạng của Di Ngọc ở trong đầu nhớ một lần, còn thực sự là đúng vậy, “Đúng vậy, hình dạng chính là như vậy, phu nhân nhận được?”
Người đàn bà này khẽ hừ một tiếng, “Nhận được, đương nhiên nhận được, Lô gia tiểu thư kia ở trong trấn này là người có tiếng ‘Kiều tiếu’ (yêu kiều xinh đẹp), Lô gia đích xác là nhà giàu, bất quá nhà bọn họ nhỏ mọn hết sức, cũng khó trách sẽ đuổi ngươi ra ngoài.”
Vương thị nghe lời người đàn bà nói, trên mặt lộ ra một biểu cảm “Thì ra là thế”, cực kỳ lấy được lòng người đàn bà, tức thì từ cổ tay áo khoét ra hai cái đồng tiền ném tới cho Vương thị, “Vận khí của ngươi cũng thật không tốt, nếu là gặp Lô thị nương nàng, nói không chừng còn có thể được chút thức ăn.”
Vương thị vội nói cảm ơn đem tiền nhận lấy, tiêu hóa lời nói của người đàn bà sau đó thuận miệng trả lời: “Này cũng hiếm thấy quá, hai vợ chồng lại cùng cái họ.”
Người đàn bà “Phụt” cười, “Hai vợ chồng cái gì, chồng của Lô thị sớm không biết đã chết ở đâu rồi, nàng chỉ là một cái quả phụ, ba năm trước mới chuyển tới đây, cũng không biết nhà chồng ban đầu họ gì, nhưng mà con gái con trai đều cùng họ nàng.”
Bàn tay Vương thị đang cầm đồng tiền đột nhiên căng thẳng, lắp ba lắp bắp nói: “Quả, quả phụ, con trai con gái cùng họ nàng?”
Gặp người đàn bà gật đầu, đồng tử Vương thị đột nhiên co rút lại, khuôn mặt hơi cúi xuống biến ảo mà qua mấy loại biểu tình, không chờ người đàn bà đóng cửa lại, vươn tay chặn lại một phen, “Phu nhân, phu nhân lại cùng ta nói nói chuyện ở Lô gia được không?”
Ả là một người ăn mày, rối bù bẩn thỉu, nếu là bình thường, người đàn bà mới không nguyện ý ứng ả, nhưng Vương thị hỏi lại là chuyện của nhà họ Lô, nên mụ cũng vô cùng có hứng thú nói với người khác.
Lập tức mụ liền đem một vài chuyện từ lúc biết Lô gia đến giờ giảng cho Vương thị, cho đến khi nói tới chuyện Lô gia được mấy ngàn lượng bạc mới tính xong, người đàn bà thỏa mãn đầy đủ dục vọng phát tán chuyện nhà người khác xong mới lau lau nước miếng văng trên khóe miệng, lại thấy vẻ mặt Vương thị một bộ “Ngu ngơ”, mới cau mày nói: “Được rồi, ngươi nhanh chóng đi đi.”
Nói xong liền giơ tay đem cửa đóng lại, khi Vương thị hoàn hồn cũng chỉ vừa kịp lúc khe cửa chưa hoàn toàn đóng kín, nghe tiếng đàn ông quát to, “Tam Cô, đi ngâm ấm trà lại đây!”
Chạng vạng Lưu Hương Hương ở lại ăn cơm, Tiểu Mãn làm nhiều hai món ăn, Lô gia không có nhiều quy củ, bốn người ngồi vây quanh trước bàn, Tiểu Mãn đã đính hôn nên không thiếu bị Lưu Hương Hương trêu ghẹo một trận, bữa cơm chiều ăn hết sức là hòa thuận vui vẻ.
Cơm xong, Lưu Hương Hương cùng Lô thị đi vào phòng nói chuyện, trời vào hạ nên tối có chút trễ, Di Ngọc liền ngồi ở phòng khách lật sách xem, thường thường sách xuống đi xoa bóp vai trai đang dần khép lại, tuy rằng gần nhất đã có thể làm vài động tác chậm, nhưng nàng cũng không dám hoạt động quá nhiều, sợ lưu lại di chứng gì đó, chỉ có thể thông qua xoa bóp đến hòa dịu cánh tay trái cứng ngắc một chút.
Chờ đến hoàng hôn bắt đầu giáng lâm, Lưu Hương Hương cùng Lô thị mới từ trong phòng ra.
Lấy đi sách trong tay Di Ngọc, Lưu Hương Hương cười hỏi han: “Tiểu Ngọc, nước nha đam bôi mềm da kia của ngươi còn nhiều không?”
Di Ngọc có chút nghi hoặc nói: “Có sẵn thì không có, lần trước đưa qua cho ngươi, đã dùng xong rồi sao?”
Lưu Hương Hương lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Không phải dùng hết rồi, mà Lâm Lâm lấy đi hết.” Lâm Lâm là em gái chồng của Lưu Hương Hương, nhà chồng nàng chỉ có một khuê nữ như vậy, nên từ nhỏ sủng hết sức, khó tránh tính cách có chút dung túng, nhưng con người cũng không xấu.
Di Ngọc gật gật đầu, “Vậy ngày mai ta kêu Tiểu Mãn làm cho ngươi.” Làm nước nha đam không hề khó, nguyên liệu này nọ đều là có sẵn, dựa theo tỉ lệ điều chế là được, nhưng nếu dùng không hết, qua hai tháng sẽ bị hư mất, bởi vậy mỗi lần điều phối đều không thể làm quá nhiều.
Lưu Hương Hương được trả lời vừa lòng, cười nhéo héo cái má trắng nõn của Di Ngọc, rồi do Lô thị đưa ra cửa.
Di Ngọc bảo Tiểu Mãn đem ngọn nến châm lên, đang muốn lại mở sách ra xem, lại nghe ngoài sân một trận ồn ào truyền tới, nhăn mi đứng dậy đi ra khỏi phòng, mượn ánh chiều tà nơi chân trời còn chưa tan mất, chỉ thấy nơi cửa sân Lô thị cùng Lưu Hương Hương đang giằng co không xong với một bên chính là mẹ con Vương thị buổi chiều mới gặp qua.
Bọn họ sao lại tới? Không đợi nghi vấn này của Di Ngọc rơi xuống, đã thấy trên khuôn mặt đã sạch sẽ hơn so với hồi chiểu của Vương thị lộ ra một cái cười nhe răng, hướng về Lô thị đang đưa lưng về phía Di Ngọc nói: “Thật sự không nhận thức, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng hương, ngay cả cửa đều không ẹ con chúng ta vào?”
Thanh âm Lô thị ẩn hàm phẫn nộ, “Ngươi là ăn mày từ nơi nào tới, ngăn ở ngưỡng cửa nhà ta còn nói bậy đầy miệng!”
Vương thị không thèm để ý lời nói của Lô thị, ngược lại quay mặt đi nhìn Lưu Hương Hương, “Ơ, đây không phải Hương Hương sao, mấy năm không thấy vẫn là bộ dáng tốt như vậy, khó trách Trịnh Lập kia vẫn nhắc tới ngươi.”
Sắc mặt Lưu Hương Hương thoáng chốc trắng bệch, nhưng vẫn là trấn tĩnh lôi kéo cánh tay Lô thị, “Can nương, trực tiếp gọi tuần phố tới là được, bà già này loạn nhận người, chắc chắn là kẻ điên.”
“Ta điên?” Vương thị nghe đến lời nói của Lưu Hương Hương xong, giọng nói đột nhiên đề cao, sau đó ngữ khí bén nhọn cười nói: “Đều là do các ngươi này đáng chết, mới hại mẹ con chúng ta thành như vậy, nếu là ta thật sự điên, đã sớm lấy đao chém các ngươi, còn cùng các ngươi bình bình thường thường nói chuyện sao!”
Thấy một bộ khổ đại cừu thâm này của ả, Lưu Hương Hương và Lô thị ngược lại bị chấn trụ, không hiểu ra sao nhìn Vương thị đang trợn mắt như dao, ngay cả trên gương mặt sẹo của Lý Tiểu Mai cũng có phẫn hận nói không ra lời.
Di Ngọc đứng ở ngưỡng cửa nhà, đem biểu tình của mẹ con Vương thị thu hết vào mắt, một đôi lông mày nhẹ nhàng cau lại, phía sau vang lên tiếng kéo mành, Tiểu Mãn đi ra mê mang nhìn nhìn mọi người.
“Tiểu thư, chuyện gì vậy?”
Nghe thấy nàng gọi, song phương đang căm tức lẫn nhau đồng loạt dời tầm mắt chuyển đến trên người Di Ngọc.
Vương thị vặn vẹo cười một tiếng, “A! Buổi chiều thực là không nhận ra được, ngươi cũng không nhớ được ta, luận vai vế, ngươi còn phải gọi ta một tiếng thím!”