Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.1 – Chương 84: Đáng thương sao
Chương 84: Đáng thương sao
~*~
Di Ngọc đóng sách lại, nhẹ nhàng xoa bóp vai trái gần đây đã không lại tê ngứa, ra gian phòng chỉ thấy cửa sân đang mở ra một cái khe nhỏ, vừa rồi Tiểu Mãn đi cửa không có khóa từ bên trong, lúc này nghe tiếng đập cửa, ẩn ước còn có thể từ chỗ khe cửa nhìn thấy bóng người.
“Ai đó?” Di Ngọc đi đến định mở cửa ra thì cánh cửa lại bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, nàng lui về phía sau một bước, nhìn khe cửa đang chậm rãi mở rộng ra.
“Xin thương xót với!” Đột nhiên vang lên tiếng hô cùng một bóng người đột ngột quỳ ở trước mặt nàng làm cho Di Ngọc hoảng sợ lại lui về phía sau hai bước, tập trung nhìn kỹ, nhất thời ngũ vị tạp trần.
“Tiểu thư, tiểu thư xin thương xót với, mẹ cong chúng ta vào kinh thăm viếng, nửa đường gặp cướp, lưu lạc đến nơi này…”
Nhìn kẻ ăn xin quỳ ngay trước mắt dùng một ngụm tiếng địa phương lưu loáng kể lể cảnh ngộ đáng thương của chính mình, còn có bên cạnh ả đồng dạng quỳ một tiểu cô nương áo quần rách rưới, Di Ngọc khép ánh mắt một chút, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác hoang đường.
Ba năm, đủ loại của ngày đó tuy nói không phải rõ mồn một trước mắt, nhưng người đàn bà chanh chua kia vu tội, cô gái nhỏ ích kỷ mang vẻ mặt vô tội hãm hại, làm cách nào nàng cũng không quên được.
Di Ngọc giống như lại nhìn thấy hình dạng bị bức phát điên của Lô thị, sắc mặt tái nhợt dưới ánh mắt xem thường của mọi người, thân thể hơi hơi phát run khi đối mặt với gia đinh đến bắt người vẫn như cũ gắt gao bảo hộ nàng, trong phút chốc, phảng phất tất cả ký ức bị bỏ quên đều chạy ra, lo lắng, sợ hãi, nhục nhã, phẫn nộ.
Hôm qua nghe thấy tin tức của mẹ con Vương thị, nàng kinh ngạc rất nhiều cũng không có bao nhiêu phẫn uất, nhưng chân chính tận mắt thấy hai người này thì trong lòng lại khó giữ vững bình tĩnh.
Hít sâu một hơi, chậm rãi đem nỗi lòng xao động bình tĩnh, động tĩnh trong sân sợ là làm cho người trong phòng sớm nghe thấy được, Di Ngọc nghiêng đầu hướng cửa sổ phòng ngủ của Lô thị nhìn lại quả nhiên từ cửa sổ giấy nửa mở nhìn thấy Lô thị cùng Lưu Hương Hương lộ ra non nửa cánh tay áo.
Di Ngọc nhìn chằm chằm bàn tay có ngón trỏ mang một chiếc nhẫn thúy ngọc đang gắt gao nắm chặt khung cửa sổ, quay đầu, lãnh lẽo nhìn đôi mẹ con còn đang quỳ trên mặt đất “Trần tình”, lên tiếng đánh gãy hai ả: “Ai cho các ngươi đi vào?”
Hai người lúc này mới ngẩng đầu lên, Di Ngọc nhìn khuôn mặt giống như đã từng quen biết của bọn ả, trong dạ dày lại bốc lên một trận. Trên khuôn mặt bẩn của Vương thị tăng rất nhiều nếp nhăn, khóe miệng cùng trên cằm có vết bầm tím lưu lại do va chạm, đầu tóc nửa trắng nửa đen dính đầy dầu tóc bóng nhỡn buộc một miếng vải, trên gương mặt đã nẩy nở của Lý Tiểu Mai lờ mờ có thể nhìn ra hình dạng năm đó, chỉ là trên gò má trái lại nhiều ra một vết sẹo đỏ lớn nhỏ cỡ đồng tiền, diện mạo vốn phổ thông lại sinh sinh xấu ba phần.
“Tiểu thư… Tiểu thư tốt bụng… Phát phát thiện tâm thôi, cho mẹ con chúng ta một miếng cơm ăn lại bỏ mấy cái đồng tiền, chúng ta liền đi!”
Di Ngọc nhìn Vương thị khóc gọi nửa ngày lại không rớt một giọt nước mắt, trong lòng lạnh lùng, tốt bụng? Thiện tâm? Nhớ năm đó các nàng mẹ góa con côi, nửa đêm bị người bức thân bắt đi, lại có ai đối với các nàng tồn quá lòng tốt, phát quá thiện tâm!
Mẹ con Vương thị đang quỳ trên mặt đất, tuy lúc này đều nâng đầu mang vẻ mặt đáng thương lẫn nhau nhìn Di Ngọc, nhưng căn bản không nhận ra thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều nhưng ăn mặc không tục trước mắt này, đã từng là đồng hương của các nàng, vả lại Di Ngọc nói một ngụm Quan Thoại (tiếng phổ thông) tiêu chuẩn, hình dạng khí chất nơi nào cũng đều giống như là sinh trưởng ở nơi gần kinh thành.
Mẹ con Vương thị sáng nay đến Long Tuyền trấn, buổi sáng ở trên đường xin chút thức ăn, buổi chiều liền nghĩ phương pháp gõ cửa từng nhà muốn chút tiền bạc, lúc này liên tiếp đi mười mấy hộ cũng gom được chừng trăm đồng tiền, hai mẹ con thương lương sau đó liền quyết định tiếp tục tới cửa làm “Nghiệp vụ”, nhiều kiếm chút tiền mới quyết định, lại không nghĩ khéo như vậy đi đến Lô gia.
Di Ngọc cưỡng chế xúc động muốn đem bọn ả đá đi ra, điều chỉnh tầm mắt quét mấy cái qua lại trên mặt các nàng, nếu không phải sợ bị bọn ả nhận ra sau đó đi chọc rắc rối, giờ phút này nàng thực mơ tưởng đối hai ả nói một câu: Các ngươi cũng có hôm nay!
Thắng đến đem hình dạng chật vật của hai người đánh giá đủ, trong lòng úc khí hơi hòa dịu chút, Di Ngọc mới mở miệng nói: “Các ngươi đi đi, lúc này không phải giờ ăn cơm, trong nhà không có cơm thừa cho các ngươi.”
Nghe Di Ngọc nói như vậy, Vương thị lại thuận tiện tiếp lời nói: “Không ăn cũng được, tiểu thư bỏ mấy đồng tiền cho chúng ta được sao?”
Đồng tình tâm Di Ngọc là có, nhưng cũng phải xem là cho người nào, bộ dáng hiện tại này của mẹ con Vương thị đích xác đáng thương, nhưng nàng nửa điểm cũng không dậy nổi lòng thương hại tới, chỉ trách lúc trước bọn ả làm quá mức, nàng đã không có tâm tư ra sức đánh chó rơi xuống nước, cũng không có loại tình cảm cao thượng lấy ơn báo oán như thế.
“Các ngươi đi ra!” Thanh âm Di Ngọc mang theo hai phần nghiêm nghị, nào biết người đang quỳ trên mặt đất lại đột nhiên đứng lên, Vương thị kéo Lý Tiểu Mai vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, trên mặt nửa điểm cũng không có vừa rồi đáng thương, hai bước lui ra ngoài cửa, trước khi Di Ngọc kịp phản ứng, hung hăng hướng trong sân phun một ngụm.
“Phi! Mấy cái đồng tiền đều không bỏ được!” Nói xong lời này liền kéo Lý Tiểu Mai xoay người bỏ đi.
Sắc mặt Di Ngọc biến thành màu đen nhìn chấm nhỏ nước miếng mà ả phun trên mặt đất, bắt đầu hối hận chính mình vừa rồi quá “Hiền lành”.
Giơ tay đem cửa lớn khóa lại, vào nhà chỉ thấy Lô thị cùng Lưu Hương Hương đã ngồi ở trong sảnh, một người xanh cả mặt, một người tức giận đầy mặt.
Thấy Di Ngọc đi vào, Lưu Hương Hương ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi sau đó nói: “Vừa rồi ngươi đáng ra phải trực tiếp đem bọn hắn đuổi ra đi, nghe hai ả nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”
Lưu Hương Hương tuy cùng Vương thị không có thù, nhưng là biết tính tình người đàn bà đó, cộng thêm nhận Lô thị làm mẹ nuôi, tự nhiên cũng chung mối thù, đối với mẹ con Vương thị liền tính chưa nói tới hận, nhưng cũng là chán ghét đến cực điểm.
Di Ngọc tự nhiên không thể nói cho nàng, bản thân vì hiểu rõ hận mới nghĩ nhìn nhiều bộ dáng sa sút của bọn ả, lại không nghĩ đến cuối cùng thế nhưng còn bị người ta khinh bỉ.
Lô thị chờ Di Ngọc ở bên cạnh nàng ngồi xuống, mới đấm nhẹ cái bàn một chút, cắn răng nói: “Ả đều rơi xuống nông nỗi này, vẫn là mang bản tính kia, thực là làm cho người ta chán ghét kinh khủng!”
Mới vừa rồi Lô thị cùng Lưu Hương Hương cách cửa sổ đều nhìn thấy Vương thị đột nhiên “Biến sắc mặt” trước khi đi, Lưu Hương Hương còn đỡ, Lô thị lại giống Di Ngọc một dạng, khó chịu giống như là ăn phải một con ruồi bọ, tâm tình âm u vốn do gặp phải kẻ thù lại tăng thêm ba phần phẫn nộ.
Di Ngọc vươn tay rót hai chén trà, đưa cho Lô thị và Lưu Hương Hương, “Được rồi, đều giảm nhiệt đi, chúng ta nói nói về sau xử lý ra sao — đại tỷ, ngươi lại muốn cùng nương nói cái gì, cũng đừng tránh ta, bớt đi chờ ngươi đi rồi, nương lại phải cùng ta học lại một lần.”
Lô thị nghiêng đầu nhìn Di Ngọc một cái, nhìn thần sắc Lưu Hương Hương có chút lúng túng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng biết chuyện trong nhà này nha đầu kia đều cầm một nửa chủ ý, năm nay nàng đều mười hai, cũng là nên biết chút ít này nọ, về sau không cần tránh nàng.”
Lưu Hương Hương gật gật đầu, nhấp hai hớp trà, rồi đem lời nói vừa rồi cùng Lô thị giảng ở trong phòng đại khái nói lại cùng Di Ngọc một lần, nói đến Vương thị tự xưng là quả phụ vào kinh tìm thân sau, Di Ngọc nghi hoặc xen lời vào.
“Vừa nãy ở ngưỡng cửa, ta nghe ả nói liên miên lải nhải nửa ngày, cũng là ý tứ như vậy, còn có thương trên mặt Lý Tiểu Mai… Đây là ra chuyện gì nha, lại làm cho hai ả chạy đến nơi đây, thăm viếng? Vừa nghe liền biết là nói dóc.”
Ba người đều đoán không ra mẹ con Vương thị đến tột cùng là gặp chuyện gì, phân tích mấy loại khả năng đều không quá tin cậy, cuối cùng vẫn là Lô thị kết thúc cái đề tài này, “Thôi, mặc kệ chuyện của bọn hắn như thế nào, ta thấy bọn hắn ở trên trấn cũng không lưu lại lâu, mấy ngày nay chúng ta tạm thời ít đi ra ngoài là tốt nhất.”
Lưu Hương Hương cùng Di Ngọc liếc nhau, đều thấy ra tinh thần Lô thị lúc này có chút yếu ớt, tự giác ngậm miệng không lại đàm luận chuyện của hai mẹ con kia.
Bên này mẹ con ba người chuyển đề tài, lại không biết mẹ con Vương thị vừa mới rời đi Lô gia vì ở ngõ nhỏ này bị ngộp, ngược lại thay đổi tuyến đường hướng một con đường khác đi đến.