Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.1 – Chương 27: Ai Đang Nói Dối
Trong lòng Lô thị lúc này kinh phẫn (kinh hãi + phẫn nộ) đan xen, nàng nguyên tưởng rằng sự kiện hồ đồ năm trước đã là quá khứ, thực không nghĩ đến nàng vừa mới đưa con trai đi, liền ngay lúc này dựng chuyện hoang đường.
Ngày đó nàng rõ ràng đã lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt bà mối Vương, đã dùng đến cái chổi đem các ả đánh ra khỏi nhà, ai biết quá mấy tháng, lại có lời đồn đãi như vậy truyền ra, trong đầu nàng chuyển một cái, trước sau suy nghĩ, liền biết là ai bịa đặt sau lưng nàng.
Sự tình ngày đó nàng căn bản không có đối với bất kỳ người nào nhắc tới, Di Ngọc đương nhiên sẽ không nói lung tung, thừa ra cũng chỉ có đương sự là hai người Vương thị cùng cô của ả, vả lại ngày đó ở trong nhà nói chuyện nên bài trừ đi khả năng bị người nghe lén, chỉ có thể là Vương thị bốn phía dùng miệng nói nhảm.
Sau khi nhận định là Vương thị, nàng lại khó ức chế phẫn nộ, cũng chưa kịp cân nhắc cho tốt một chút Vương thị đến cùng là muốn làm sao, liền tông cửa xông ra, hướng Lý gia đi. Ngưu thị ở một bên cũng trợn tròn mắt, nàng ngược lại không hồ đồ, nhìn Lô thị trước sau phản ứng liền biết trong đó tất có khuất tất (nguyên văn: cứt mèo), chờ sau khi phản ứng kịp Lô thị đã chạy đi, thế là nàng cũng cất bước đuổi kịp, quyết định cùng đi nhìn xem chuyện này đến tột cùng là sự việc như thế nào.
Ngưu thị chân trước vừa đi, Di Ngọc vẫn trốn tránh trong nhà lúc này mới vén rèm đi ra, nàng vừa rồi nghe lời Ngưu thị kể cũng chỉ nhất thời vô cùng phẫn nộ, nhưng chờ đến sau khi Lô thị tức giận xong lại tỉnh táo lại, thận trọng cân nhắc việc này không đúng chỗ nào.
Nàng là người tâm tư tinh tế, không giống Lô thị bề ngoài thông minh lanh lợi kỳ thật đầu óc so sánh với Lô Tuấn cũng tương tự, nàng thấy Lô thị xúc động chạy ra liền biết nàng hẳn là đi tìm Vương thị, tuy rằng trong lòng cũng nhận định việc này hẳn là Vương thị gây nên, nhưng nàng nghi ngờ Vương thị muốn làm như vậy để làm gì?
Chỉ là vì hủy hoại thanh danh nương nàng sao, nhưng mà nương nàng khẳng định sẽ không gả cho Trương trưởng trấn, nếu vậy thì lời đồn khẳng định chưa đánh đã tan, nếu Vương thị thực sự chỉ vì phá hoại thanh danh nương nàng mới ở sau lưng dựng chuyện ma quỷ này, như thế nào lại lựa chọn trước sau ngay lúc Lô Trí thi đậu vào kinh? Nếu trước khi yết bảng, không thể xác nhận được Lô trí có thể đậu, còn có thể hiểu được, nhưng nếu là sau khi yết bảng, biết Lô Trí muốn vào kinh đi thi, Vương thị mới bắt đầu phát tán lời đồn này, thì làm nàng thật lo lắng.
Chỉ mong đây chính là trùng hợp, Vương thị cũng căn bản không phải người có tâm nhãn, tốt xấu cũng ở cùng trong thôn sinh hoạt mấy năm, Di Ngọc rất rõ ràng tính tình đối phương, chỉ là một người trong lòng mãnh liệt thích đỏ mắt ghen tị lại là người đàn bà nhỏ mọn thích kiếm tiện nghi, nhưng mà — trong đầu Di Ngọc thoáng hiện qua một gương mặt đầy phấn trắng, khi cười làm cho toàn thân nàng khó chịu xẹt qua.
Lông mày nhảy dựng, Di Ngọc vội vàng đi tìm chìa khóa, đem cửa phòng khóa kỹ sau đó nhanh chóng hướng Lý gia chạy đi.
Lại nói từ lúc Lô thị chạy đi, đến khi Di Ngọc đuổi kịp, giữa lúc đó cũng không quá thời gian nửa tách trà, hiện tại trong sân nhà họ Lý cũng đã đứng một ít thôn dân, nhiều trong đó là mấy người đàn bà về nhà nấu cơm, mấy người đàn ông cũng không quá thích thú chuyện náo nhiệt này.
Thời điểm Di Ngọc chạy tới, chính là nhìn thấy Lô thị từ trong đám người vung tay thẳng băng về Vương thị, nhưng mà bàn tay này không thể hạ xuống, mà bị Lý Thành Thật chồng của Vương thị ngăn lại.
Lô thị căm giận tránh ra tay của Lý Thành Thật, cũng không xem biểu tình khó xử trên mặt hắn, chỉ chằm chằm trừng Vương thị nói: “Vương Quế Hương! Ngươi câm miệng cho ta!”
“Ta tại sao phải câm miệng! Ngươi dám làm cũng không dám nhận sao, không để cho ta nói, ta càng muốn nói! Lúc này các hương thân đều ở đây, ta còn lặp lại lần nữa, làm ọi người đều nghe rõ ràng, ngươi là người như thế nào!” Vương thị trận này được người đàn ông của mình bảo vệ, gan liền to ra mấy phần, cũng không cần sợ Lô thị động thủ với ả, trong miệng liền lớn tiếng ồn ào lên, chọc thôn dân bốn phía vừa rồi chạy tới nghe rõ ràng dựng thẳng lên lỗ tai.
Lô thị cắn răng nói: “Tốt! Tốt! Tốt!” Liên tiếp ba cái chữ tốt, Lô thị cũng không lại chặn ả, ngược lại lui đến một bên, chỉ bốn phía thôn dân đối với Vương thị nói: “Ngươi lại nói đi, đem lời nói vừa rồi của ngươi nói rành mạch rõ ràng, minh minh bạch bạch lặp lại lần nữa! Để ọi người nhìn xem ngươi là như thế nào làm bẩn thanh bạch của ta!”
Vương thị cũng không vì lời nói của nàng mà tức giận, tiến lên một bước đối người xung quanh nói: “Mọi người phải giúp ta tìm cái công bình, nhìn xem việc này là người nào không có phúc đức! Không thiếu hương thân cũng đều biết ta ở Trương trấn có một cô ruột làm bà mối, là bà mối có danh có hào tại Trương trấn, vợ chồng ở bốn dặm tám quê quanh đây, không qua tay nàng một trăm kiện cũng không dưới năm mươi. Đây cũng là sự tình năm trước, có một bữa Vương cô tới tìm ta, nói là có việc hôn nhân tốt muốn tìm người thích hợp, nhà trai chính là Trương trấn Trương lão gia, nói muốn tìm một góa phụ có thân phận lại giỏi công việc quản gia, chưa nói đến việc việc này có thích hợp hay không, Tiểu Mai nhà ta bởi vì nhiều được Lô Nhị Nương chiếu cố, nghĩ thực có thể thành sự, mà Trương lão gia có nhà có đất lại có của cải, gả đi lại làm chính thê, vừa nghĩ chuyện này không phải có thể giúp đỡ Lô Nhị Nương một phen sao?”
Nói tới đây, Lô thị ở một bên hừ lạnh một tiếng, cố nén không đi đánh gãy chuyện ma quỷ của ả. Thôn dân bốn phía cũng bắt đầu thì thầm với nhau thấp giọng nghị luận, lại cũng không người nào đánh gãy lời nói của Vương thị.
“Nói đến đây, có người muốn nói ta làm mai cho quả phụ thì không phúc hậu, nhưng các ngươi tạm thời nghe ta nói tiếp, nếu Lô Nhị Nương thực là cái trinh liệt thì cũng thôi đi, nàng không đáp ứng, ta còn có thể thế nào? Nhưng nàng ngày đó ở ngoài mặt cự tuyệt, còn đem ta cùng cô ta đuổi đi rồi — chuyện này cũng có người thấy, đúng không?”
Vương thị đột nhiên đình chỉ, xem bốn phía một chút, cho đến khi thật có mấy người nhớ được chuyện này gật đầu, lúc này vừa lòng cười một cái, lại nói: “Nhưng nàng có nơi nào là thực không nguyện ý, tối đó liền lén lén lút lút tìm tới ta, rồi cẩn thận hướng ta nghe ngón chuyện nhà Trương lão gia, ta đều cùng nàng nói, nàng lại lật lọng cầu ta thay nàng cửa hôn nhân này, ta vốn tức giận ban ngày nàng làm ra chuyện xấu hổ với ta, nhưng tới cùng Vương Quế Hương ta là người ân oán phân minh, liền đáp ứng.
“Ngươi nói bậy!” Lô thị nghe ả nói đến đây, lại khó nhịn nỗi, rốt cuộc không chờ ả nói tiếp nữa, tiến lên lại muốn đi đánh ả, liền bị Lý Thành Thật ngăn trở không đụng được đến Vương thị nửa điểm.
Vương thị thấy Lô thị nhảy tới đây, trên mặt cả kinh, nhưng chờ đến chồng mình ngăn lại, mới yên lòng, tiếp tục nhanh chóng đối thôn dân bốn phía nói: “Lại không nghĩ Lô Nhị Nương này vừa rồi đột nhiên tìm đến nhà ta! Đổ ập lên đầu ta một trận ngoan mắng, ta ban đầu còn không biết đây là làm sao, chờ nàng mở miệng nói ta vu oan nàng, lúc này mới biết được, nàng lại là muốn hủy hôn!”
“Vương Quế Hương! Ngươi nói chuyện toàn dối trá!” Trong tư tưởng Lô thị dù sao cũng là người cổ đại bảo thủ, cứ việc triều đại này đối với hành vi của nữ tử khá thoáng, nhưng chuyện làm nhục thanh danh cùng đức hạnh, đối với nữ nhân thương tổn rất khổng lồ, nếu Lô thị đáp ứng sẽ tái giá lại hủy hôn bị làm cho chắc chắn, việc này kết cục không đơn giản bị bị người khinh miệt, mới đầu nàng chịu để cho Vương thị nói ẩu nói tả, thực ra là bởi vì thân thẳng không sợ bóng nghiêng (*), cũng không tin tưởng người khác sẽ nghe lời nói một bên, nhưng hiện tại nghe ả biên chuyện sinh động như thật, liền cả mấy người thôn dân xung quanh đều nhìn nàng với bộ mặt hung dữ, nhìn mọi người xem chính mình ánh mắt bắt đầu biến hóa, lại làm cho trong lòng nàng đột nhiên run lên.
(*) cây ngay không sợ chết đứng.
Thế là nàng cũng chẳng cần quan tâm nam nữ khác biệt, duỗi tay liền đi đẩy Lý Thành Thật đang ngăn trước người Vương thị, nàng nhất định phải ngăn cấm Vương thị tiếp tục nói, hai người tiếp tục nháo lên.
“Nương!” Vốn ở một bên án binh bất động, nhìn đến đây Di Ngọc vội vàng chen lên tiến đến ôm eo Lô thị ngăn nàng tiếp giằng kéo với người đàn ông kia.
“Em gái, ngươi đừng gấp a, chuyện này cũng không phải chỉ nghe lời nàng liền tính.” Sớm cùng Lô thị chạy đến đây, Ngưu thị vừa rồi cũng chỉ ở một bên mở to mắt xem hai người nháo, dù sao cũng liên lụy đức hạnh đại sự, nàng cũng không tốt nói leo, nhưng cùng Lô thị qua lại nàng cũng không nguyện ý mở mắt nhìn Lô thị bị thiệt thòi, xem nàng bắt đầu hoảng loạng chống đỡ hết nổi, cũng vội tiến lên chặn.
Lô thị bị Ngưu thị chế trụ, cũng làm cho Di Ngọc rảnh rỗi một cái, nàng buông ra kéo tay Lô thị, lúc này cũng chẳng quan tâm chính mình chỉ là đứa bé gái gần chín tuổi, nghiêng người, tầm mắt lướt qua Lý Thành Thật nhìn Vương thị.
Hỏi: “Thím Vương, năm trước ngày đó ngươi cùng một bà bà đi nhà ta, lúc đó ta cũng ở, nhưng ngươi nói buổi tối nương ta đi tìm ngươi, cũng đừng loạn nói, ta rõ ràng nhớ được nương ta không có đi tìm ngươi.”
Vương thị phiên mắt, nói: “Ngươi là con nít, đầu lại hỏng, làm sao nhớ được rõ ràng.”
“Vậy nhươi nói nương ta đi tìm ngươi, cũng nên có người gặp đi.”
“Lúc đó sắc trời đã tốt, vừa lạnh vừa tối, người nào ban đêm lại ra ngoài, lại để ý nhà ta bên này.”
“Vậy chính là không ai thấy.”
“Hừ, tiểu nha đầu nhà ngươi, đừng cho rằng ta không biết ngươi đang bắt bẻ lời nói của ta, ta đây nói cho ngươi, ta là có người làm chứng, nương ngươi tới tìm ta, nói cái gì, ta đều có người có khả năng làm chứng.”
Di Ngọc thấy Vương thị một bộ khí định thần nhàn, trong lòng ngầm thấy không ổn, còn muốn mở miệng liền bị ả đoạt đi, “Tiểu Mai! Nhanh chóng tới đây, cùng các thím các bác nói, năm trước cha ngươi đi lên huyện làm việc mấy ngày, buổi tối mà bà cô ngươi đến, thím Lô của ngươi có phải đã tới nhà ta tìm nương, nàng đi rồi có phải nương còn cùng ngươi thương lượng làm sao để nói với bà cô chuyện này?”
Một tiếng gọi này của ả, làm Di Ngọc mới chú ý đến đạo thân ảnh cao gầy trong đám người, chỉ thấy Lý Tiểu Mai chậm rãi đi ra, cẩn thận liếc nàng một cái liền vội vàng nghiêng đầu qua chỗ khác, cũng không dám nhìn nàng, trong lòng Di Ngọc kinh sợ, biết đây là biểu hiện chột dạ.
Quả nhiên liền nghe thấy nàng tế thanh tế khí (nhỏ giọng) mở miệng, tuy tiếng nàng nhỏ, nhưng những thôn dân vẫn chú ý tình huống đều lập tức thu tiếng nghị luận, chuyển mắt hướng Lý Tiểu Mai, chỉ chờ nàng đem tin tức minh bạch ra, “Ta… Ta buổi tối hôm ấy quả thật có gặp qua Lô đại nương tới nhà, tới nhà tìm nương ta, hỏi cái gì mà Trương trưởng trấn, còn, còn cầu nương ta tìm bà cô ta để làm mai cho nàng… Nàng đi rồi, nương ta còn cùng ta, cùng ta thương lượng làm sao cùng bà cô nói chuyện này…”
Thôn dân nghe lời nàng nói, vốn còn nghi ngờ tám phần hiện nay nhất thời liền tin mười phần, Lý Tiểu Mai đứa bé này cũng là người lớn trong thôn xem lớn lên, tuy rằng có cái mẹ ruột không biết điều, nhưng tới cùng là quy quy củ củ chưa từng bịa chuyện ỷ vào, lại nói, một đứa trẻ có thể có cái tâm nhãn gì, nhiều đôi mắt xem như vậy, còn dám nói láo sao.
Ngay cả Ngưu thị còn đang kéo Lô thị, nghe xong lời Lý Tiểu Mai nói, trên mặt cũng mang theo hai phần nghi ngờ hướng Lô thị sắc mặt đang xanh mét.
Lúc này người toàn thôn không lại chú ý cô gái nhỏ này nói xong đoạn lời nói này liền cúi đầu cắn chặt môi dưới, ngược lại mỗi người đều nhìn chòng chọc Lô thị, chỉ chờ xem nàng đến lúc này còn có cái gì tốt để phản bác.