Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.1 - Chương 26: Lời Đồn Bốn Phía


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.1 – Chương 26: Lời Đồn Bốn Phía


Ngày hôm sau, bốn người nhà họ Lô đều dậy sớm, chỉ so với lúc trước khi ăn điểm tâm thì nhẹ nhàng vui mừng, sáng nay không thí thoáng mang theo một tia sầu não khi người ly biệt, tuy rằng hai huynh đệ sớm muộn cũng sẽ đi trở về, nhưng Lô thị cùng Di Ngọc đối với bữa sáng thịnh soạn so với ngày trước vẫn có chút nuốt không trôi.
Lô thị ở trên bàn cơm khó tránh lại thêm một lần dặn dò hai huynh đệ một số việc cần chú ý, những lời này ba ngày gần đây huynh muội ba người không thiếu nghe, nhưng không người nào tỏ thái độ khó chịu, như mọi khi Lô Trí mỗi lần nghe lại càng ngồi nghiêm chỉnh, nghe Lô thị lải nhải như đang nghe thánh dụ của hoàng đế. (Thánh dụ: lời hoàng đế răn dạy thần tử hoặc chiếu lệnh.)
“Đến huyện Thanh Dương, lúc cùng người ta lên xe ngựa, nhớ đừng để hành lý bừa bãi.”
“Dạ.”
“Đến Trường An nếu trời nóng cũng không được tùy tiện mặc ít quần áo, đổ mồ hôi lại bị gió thổi dễ bị cảm lạnh, lỡ làm chậm trễ việc chính liền không tốt.”
“Ân, con hiểu được.”
“Cần tìm nơi chùa chiền nào thanh tĩnh lại an toàn ở nhờ, tiền nhang đèn không cần tiết kiệm, nếu thèm thịt ra ngoài ăn cũng nhớ đem mùi tanh tẩy sạch mới trở về.”
“Dạ.”
“Tìm chỗ ở xong rồi không được đi dạo lung tung bốn phía, công văn trước khi nộp đến Lễ bộ, nhớ cất kỹ bên người.”
“Dạ.”
“Nương đưa cho ngươi túi nhỏ đựng bạc vụn, ngươi cần thường xuyên kiểm tra xem có còn mang trong người không, một khi mất đi cũng đừng kích động, bao cổ tay của Lô Tuấn có giấu một ít tiền ứng phó chuyện bức thiết.”
“Nương, con biết sẽ lưu ý.”

“Thời điểm bái kiến ti cống phải tận lực khiêm tốn nhã nhặn, chúng ta không có tiền đưa lễ, nhưng nhân phẩm tài học chỉ cần thật tốt, ta nghĩ bọn hắn cũng không dám dối lừa.
“Con biết.”
Di Ngọc cúi đầu quậy quậy canh trong chén, trong tai là tiếng dặn dò của Lô thị, tiếng của Lô Trí cùng tiếng Lô Tuấn húp cháo sùm sụp, đầu óc lại không nhịn được nhớ lại đoạn đối thoại làm nàng chấn kinh tối hôm qua.
Nàng trước sau nghiền ngẫm suốt cả đêm, từ những gì nghe được tối qua cùng mấy chuyện linh tinh tổng kết ra một ý nghĩ rõ ràng: Phu quân Lô thị là nhân sĩ* ở kinh đô Trường An, bởi vì cùng người phụ nữ khác có con riêng, nên đối với con trưởng là Lô Trí hạ đòn sát thủ, liền làm cho Lô thị đang có thai mang hai đứa con trai chạy trốn tới nơi khác, ngậm miệng không nói chuyện năm đó.
*nhân sĩ: người có danh vọng, có địa vị xã hội nhất định nào đó.
Nàng biết phán đoán chính mình có lẽ sai số rất lớn, nhưng có khả năng khẳng định là, người “Phụ thân” này năm đó tuyệt đối làm thương tổn nương cùng ca ca nàng, hôm qua từng tiếng nói của Lô Trí lờ mờ còn quanh quẩn bên tai nàng, giữa ban đêm yên tĩnh bao hàm hận ý cùng thê lương không giải vân…vân… Thanh âm mang cảm tình vô cùng tiêu cực, không phải một thiếu niên mười bốn tuổi nên có.
Bí mật luôn thập phần hiếu kỳ nhìn trộm nay đã bị phá giải, ngược lại làm cho tâm tình nàng trầm trọng lên, hình như cái người cha đó ở Trường An còn có chút lai lịch, cũng không biết tám chín năm nay như thế nào, có còn nhớ được mẹ con ba người, nếu Lô Trí thực sự cơ duyên xảo hợp nhìn thấy hắn, lại nên xử sự ra sao?
Nguyên bản đối việc Lô Trí đi Trường An dự thi Di Ngọc tâm tình vui mừng cùng kích động lúc này lại biến thành lo lắng, nàng giương mắt liếc trộm khuôn mặt vẫn mang thanh tú ngây ngô của Lô Trí, biết chính mình căn bản không thể nói nhiều nửa câu trong chuyện này.
“Ngọc nhi sao vậy, cơm đều nguội cũng không thấy ngươi ăn hai miếng.” Khi Lô thị dặn dò Lô Trí còn không quên đi chăm sóc con gái nhỏ, thấy nàng chỉ lấy đũa tre trộn trộn trong chén lại không ăn gì, không khỏi phân thần hỏi thăm.
“Nương, tiểu Ngọc không bỏ được đại ca.” Di Ngọc phát hiện thái độ của mình có chút không tự nhiên, vội vàng treo lên một tia biểu tình đáng thương tội nghiệp về phía Lô thị.
“Tiểu Ngọc ngoan, đại ca cũng không phải đi rồi không về, lúc ta không ở đây, muội phải nghe lời nương không được bướng bỉnh, biết chưa?” Lô Trí duỗi tay nhéo nhéo cái mặt tròn nhỏ nhắn của nàng, cười nói.
“Nào có bướng bỉnh, tiểu Ngọc nghe lời nhất, đại ca nói bậy!” Dù sao làm đứa bé đã năm năm, tính nết Di Ngọc tự nhiên nhiều chút trẻ con, bản lĩnh làm nũng chơi xấu cũng dưỡng ra mấy phần.
“Ha, được, muội nghe lời nhất, đại cả trở về nhất định mang chút đồ chơi nhỏ ở kinh kinh đô uội chơi đùa.”

Di Ngọc lắc đầu nghiêm túc nói: “Chỉ cần đại ca sớm trở về nhà, một đường xuôi gió, tiểu Ngọc không muốn gì cả.”
“Đúng, Ngọc nhi của nương nói đúng, một đường xui gió, sớm trở về nhà.” Lô thị thấy nàng ra vẻ bà cụ non, bị lời nói của nàng làm xúc động trong lòng, lấy tay liền nhẹ nhàng để ở trên mái tóc nàng vuốt ve.
“Nương, tới đây thôi, không cần lại tiễn.” Lô thị cùng Di Ngọc đem hai huynh đệ đưa tới ngoài cửa thôn hai dặm (1km) sau, Lô Trí rốt cuộc mở miệng nói.
“Được, được, hai người các ngươi đi thôi, chúng ta không tiễn nữa.” Tiếng nói của Lô thị hơi tắc nghẹn, chính là cố nén không để nước mắt trào ra, trong lòng Di Ngọc cũng khó chịu, một tay nắm vạt áo cúi đầu không nhìn hai vị huynh trưởng.
Lô Trí than nhẹ một tiếng, tiến lên hai bước ôm Lô thị, trong miệng khẽ gọi “Nương”, điều này lại làm cho nàng khó nhịn xuống nước mắt treo đầy trên mặt.
Lô Tuấn lại không có nhiễm không khí bi thương này, cười ha ha một cái, một phen đem Di Ngọc xách đến bên cạnh, nâng tay đem nàng quăng lên không trung, đùa nàng nói: “Tiểu Ngọc chẳng lẽ cũng muốn khóc nhè sao, tới đây cho nhị ca khóc một cái, ca ca thật lâu chưa lại thấy ngươi rớt đậu tử (nước mắt) nha!”
Di Ngọc vốn còn uất ức nghe hắn nói như vậy, lập tức liền duỗi ra hai bàn tay nhỏ đi nhéo quai hàm Lô Tuấn, bực bội nói: “Nhị ca đáng ghét, cười nhạo ta!”
“Ai ui! Đau đau đau! Tiểu Ngọc ngoan, nhanh buông tay!” Lô Tuấn sợ chính mình mạnh tay làm bị thương nàng, nên không dám phản kháng, cho đến lúc nàng cấu véo tâm tình khoan khoái buông tay ra, mới cẩn thận dè dặt đem nàng thả lại mặt đất.
Phiên cãi lộn này của hai người làm ẫu tử bên kia tâm tình ưu thương bị phân tán đi không ít, thậm chí Lô Trí còn có tâm tình nói chút lời châm chọc.
“Ngươi làm cho nàng hả giận đi, ngươi đi xong, trong nhà không có ai để nàng khi dễ.”
Di Ngọc nổi cáu, cái gì kêu không có ai để nàng khi dễ? Nàng có từng khi dễ Lô Tuấn sao, nói đến người hay khi dễ người ta, toàn gia cộng lại đều không bằng một mình Lô Trí thành thạo.
“Thôi được rồi, nương cũng không quấn quít các ngươi.” Lô thị tiến lên lần lượt chỉnh lý quần áo cho hai đứa con trai, trên mặt lại thay đổi tươi cười.
“Các ngươi đi thôi.”

Lô Trí cùng Lô Tuấn nghe vậy gật đầu, lại nhìn mẹ con các nàng một cái thật sâu, mới cùng quay đầu hướng nơi xa đi đến, dần dần biến mất tại một mảnh rừng cây phía trước.
“Ngọc nhi, chúng ta cũng về thôi.” Cho đến khi rốt cuộc nhìn không thấy hai huynh đệ bóng lưng, Lô thị mới nắm tay nhỏ của Di Ngọc hướng nhà đi trở về.
“Nương, ngài đừng thương tâm, các ca ca rất mau sẽ trở về.”
“Nương mới không thương tâm, hai cái ồn ào đi, chỉ dư ngươi một cái ngoan ngoãn, nương còn nhẹ nhàng không ít đâu.”
“Nga~~, nguyên lai vừa rồi nương khóc nhè, thì ra không phải thương tâm, mà là cao hứng nha.”
“Ngươi, con bé này, lại dám đem nương ra trêu ghẹo.”
Nhờ Di Ngọc tận lực điều giải, khi Lô thị đi đến cửa thôn thì trên mặt đã không còn vẻ mặt buồn rầu vừa rồi, ngược lại cùng nàng thảo luận một vài loại hoa văn Thục thêu.
Bởi vì lần này Lô Trí vào kinh, Lô thị đem hơn hai mươi quan tiền đổi thành bạc vụn hết để cho hắn mang ở trên người, trong nhà hiện nay để dành đã không còn thừa mấy, tuy nói cuối xuân liền có thể thu hoạch, lại có thu nhập từ kẹo hồ lô, nhưng mẹ con hai người vẫn là thương lượng mua chút nguyên liệu tốt làm mấy cái đồ vật cầm đi “Nghê Vân y phô” ở huyện Thanh Dương bán kiếm chút tiền bạc, tốt tốt chuẩn bị chờ sau khi Lô Trí trở về có thể có tiền dư dùng tới, về sau thi đậu lại có cái quay vòng.
Đi vào đường trong thôn, phát hiện có điều không thích hợp là Di Ngọc, tuy nàng không thích ra khỏi nhà, nhưng thôn nhỏ mấy con đường này mấy năm qua đi qua cũng hơn trăm lần, ven đường mấy người đàn bà làm xong công việc tụ cùng một chỗ tám chuyện cũng là thường thấy, nhưng hôm nay những nông phụ này tụ tập lại làm cho nàng cảm thấy quái dị.
Chính xác là không ngừng quay đầu hướng mẹ con các nàng dùng ánh mắt đánh giá, làm trong lòng nàng không thoải mái, cũng không phải trong ánh mắt mấy người kia có ác ý gì, chỉ là lén lút nhìn một cái, ánh mắt vừa quét qua các nàng liền cuống quít vứt sang một bên, làm trong lòng nghi ngờ có phải có chuyện không tốt gì muốn phát sinh?
Lô thị cũng cảm thấy không khí trong thôn quỷ dị, không dấu vết lườm mấy người đàn bà một đường nhìn lén nàng, trên mặt lại không lộ ra cái gì, kéo Di Ngọc đi nhanh thêm hai phần, sau khi hai người về đến nhà, trên người không còn mấy ánh mắt quái dị mới cảm thấy tự tại chút.
Thời tiết tháng hai như cũ rét lạnh, Lô thị vào phòng liền đi đốt chậu than, Di Ngọc ngồi trên chiếu ngẫm nghĩ lại biểu tình trên mặt mấy người phụ nhân, hi vọng nghiền ngẫm ra chút sự tình, lúc này, một người lại hướng sân nhà Lô gia một đường đi vào nhà chính chưa đóng cửa.
“Tiểu Ngọc, nương ngươi đâu!” Người tới là Ngưu thị trong thôn, nương của tiểu Xuân Đào mà Di Ngọc dạy thêu khăn, đây là một phụ nhân thường ngày tính nết thẳng thắng, giờ phút này trên mặt lại mang theo toàn lo âu.
Không chờ Di Ngọc trả lời, Lô thị liền bưng chậu than từ nhà bếp đi ra, nhìn thấy Ngưu thị đầu tiên là sửng sốt, sau liền cười nói: “Làm sao mà lúc này tới đây, chậm thêm chút là qua giờ cơm trưa, gà mái trong nhà vừa vặn đẻ trứng, nhìn cũng biết ngươi tới xin cơm thôi.”
“Đây là thời điểm nào mà ngươi — Tiểu Ngọc, ngươi tạm về phòng trước đi.” Ngưu thị đột nhiên dừng lại, quay đầu đối với Di Ngọc ở một bên đang dựng thẳng lỗ tai chuẩn bị nghe lời nói của mình.

Di Ngọc nhìn nương nàng một cái, thấy nàng gật đầu, liền nghe lời vào phòng trong, hạ rèm xuống sau, rồi lại nhẹ chân nhẹ tay tựa vào phía sau khung cửa, quyết định nghe lén các nàng là muốn nói chút bí mật gì.
Ngưu thị đè thấp giọng nói, lại vẫn như cũ rõ ràng truyền đến trong tai nàng, “Nhị Nương, ngươi cùng đại tỷ nói thật, ngươi đều đã nghĩ tốt?”
“Nghĩ tốt cái gì?” Thanh âm Lô thị mang theo nghi ngờ.
“Ngươi, ngươi hiện tại còn nghĩ giấu ta sao, ngươi thực muốn tái giá sao!”
“Cái gì!” Thanh âm Lô thị đột nhiên đề cao.
“Trong thôn mấy ngày nay đã truyền khắp nơi chuyện ngươi muốn tái giá, ta trưa nay mới vừa vặn biết, đây tới còn không phải để hỏi ngươi sao?”
“Là ai nói ta muốn tái giá?” Lô thị từng câu từng chữ cắn răng hỏi.
“Buổi sáng ta đang ở trong ruộng thì nghe mấy bà khác tám chuyện, hỏi sau mới biết chuyện của ngươi, Nhị Nương, ngươi nghĩ rõ ràng chưa? Tuy nói chuyện này cũng không phải không có tiền lệ, nhưng ngươi tới cùng còn có ba đứa bé, Lô Trí lại vào kinh thi cử, nếu thực muốn tái giá, thanh danh cũng không dễ nghe.”
“Đại tỷ, ngươi nói thật cho ta, các nàng có nói ta muốn tái giá cho ai sao?” Tiếng nói Lô thị có vẻ bình thản một ít.
“Ơ? Không phải nói Trương trấn Trương lão gia sao? Ngươi — Nhị Nương, ngươi làm sao, sắc mặt khó xem như vậy?”
Ngưu thị nói xong câu đó, ngoài phòng liền không có động tĩnh gì, lại sau một lúc lâu, Lô thị kềm chế ngữ điệu tiếng nới mới lần nữa vang lên.
“Đại tỷ, ta chưa bao giờ nói muốn tái giá, cũng chưa hề tồn tại quá ý nghĩ, đây nhất định là người khác ở sau lưng ta bịa đặt sinh sự, nếu như ngươi nói nghe đến là ta cùng Trương trưởng trấn lời đồn, ta cũng đại khái biết là ai ở sau lưng phá rối.”
“A?”
Sau một tiếng bao hàm kinh ngạc của Ngưu thị sau, Lô thị lại khó tự kềm chế, ngay tại chỗ đập bàn đứng lên, nói: “Không được, ta đây liền đi tìm cái đồ khốn loạn phiên tung tin bậy bạ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.