Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 152: Thân Phận Của Ngân Tiêu
Lúc này đã qua thời gian nghỉ trưa, Di Ngọc đi tới thư phòng tìm Lý Thái, cửa phòng hờ khép, từ khe cửa rộng chừng gang tay nhìn thấy được Lý Thái đang nằm ở trên sập, tuy biết rằng hắn không có ngủ, nhưng nàng vẫn có chút chần chờ không biết có nên quấy rầy hắn nghỉ ngơi hay không.
“Đi vào.”
Ánh mặt trời sau giờ ngọ theo khe cửa nghiêng nghiêng chiếu vào, chỉ có một nửa là chiếu vào trên cặp đùi thon dài của hắn, lại kèm thêm nửa khuôn mặt hắn ẩn trong bóng râm, làm cho người ta thấy có chút cảm giác ấm áp mà xa cách.
Nghe thấy hắn lên tiếng, Di Ngọc hơi cúi thấp đầu, đẩy cửa đi vào, Ngân Tiêu đi theo ở phía sau lưng cũng nâng móng vượt qua ngưỡng cửa, nó nhìn chủ nhân nhà mình nằm ở trên giường, kêu gù gù một tiếng rồi đi qua khỏi Di Ngọc đang đứng ở bên cạnh bàn viết, lắc lư đi đến cạnh cái sập.
Lý Thái hơi hơi nghiêng đầu qua, mở to mắt nhìn nàng, “Quyển sách lúc sáng đã đọc đến đâu?”
Di Ngọc quen nhìn thấy hắn ngồi nghiêm chỉnh, không tính hôm kia và tối hôm qua thì đây là lần đầu tiên dưới tình huống bình thường nàng nhìn thấy hình dạng có chút tản mạn này của hắn, không thể không nói, vẫn rất mê người như cũ.
Nàng hơi hơi hắng giọng, đem tầm mắt đưa đến trên thân Ngân Tiêu, lúc này nó đang đứng ở bên cạnh Lý Thái, dùng cái mỏ vàng chóe của mình mổ nhẹ vào thanh gỗ bên giường, tạo ra một ít tiếng “cộc cộc”, cực giống như là một đứa bé đang buồn chán.
“Thấy đến phần chuột tinh ở núi Mang,” Di Ngọc đáp xong lại nói tiếp: “Điện hạ, tiểu nữ có chuyện muốn hỏi.”
“Huh?” Lý Thái không chút đếm xỉa ứng nàng một tiếng, hướng phía Ngân Tiêu duỗi ra một ngón tay, đầu ngón tay hơi hơi gấp khúc, búng một cái lên đỉnh đầu nó.
“Ô!”
Ngân Tiêu bị đau hướng về sau rụt rụt cần cổ, không lại dám đi lên đày đọa thanh gỗ trên giường nữa, Di Ngọc nghiêng mắt nhìn thấy một màn này, nhất thời ngẩn người, quên mất chính mình muốn nói cái gì.
Mãi đến khi đôi con ngươi xanh như ngọc kia nhìn chòng chọc, nàng mới tìm về lại tiếng nói của bản thân, “Ơ… ưm, là như vầy, lúc trước khi nhà tiểu nữ còn cư trụ tại Thục Trung thì đã từng ở trong núi cứu được một con ưng nhỏ bị thương, nuôi một hồi đã thả lại vào trong núi…”
Nàng đại khái đem chuyện của Tình Không nói qua một lần, lược đi chuyện con ưng lúc đó thiếu chút nữa là chết, rồi nói về phản ứng của Ngân Tiêu mấy lần mà nàng nhìn thấy nó, cùng với thí nghiệm lúc nãy ở trong phòng.
“… Nhưng mà hình dạng của chúng nó khác nhau nhiều quá, con ưng nhỏ kia có cái mỏ màu đen, đôi mắt có màu hổ phách, nếu như không phải Ngân Tiêu đối với cái tên kia phản ứng lớn như vậy, tiểu nữ thật sự không cho rằng chúng nó là cùng một, ừm, cùng một con chim, cho nên muốn xin hỏi điện hạ, Ngân Tiêu vốn vẫn luôn là mỏ vàng mắt đỏ sao?”
Lý Thái nghe xong lời của nàng, rồi nhìn thoáng qua Ngân Tiêu đang định đụng lên gõ đầu gỗ, nói: “Hỏi xong rồi thì sao, nếu như Ngân Tiêu chính là con ưng mà ngươi nói kia, thì lại ra sao?”
Di Ngọc có chút hốt hoảng, đúng vậy, liền tính Ngân Tiêu chính là Tình Không, vậy thì thế nào, lúc ấy nàng chỉ là nghĩ để cho Tình Không quay về tự nhiên mới đưa nó thả ra, không cần biết giữa lúc đó con ưng đã trả qua chuyện gì, nó phải chăng biến thành Ngân Tiêu bây giờ hay không, thì đối với nàng mà nó lại có ý nghĩa gì đâu?
Nhìn thấy trong mắt nàng mang theo mờ mịt, đôi mắt Lý Thái híp lại, nói với Ngân Tiêu: “Tình Không?”
“U!”
Ngân Tiêu khoan khoái đáp lại một tiếng, cần cổ chuyển động, nhìn phía Di Ngọc, hai cánh rục rịch mở ra, thấy phản ứng này của nó, trong mắt Lý Thái hiện lên suy tư, còn Di Ngọc thì từ trong mờ mịt hoàn hồn, nhịn không được lộ ra tươi cười.
“Điện hạ,” Di Ngọc thi lễ với Lý Thái, “Tiểu nữ hỏi chuyện này cũng không có ý gì cả, chỉ là trong lòng không rõ, nên nghĩ cầu cái xác minh thôi, nếu như điện hạ không tiện thì không cần trả lời.”
Con người là một loại động vật kỳ quái, cảm tình của bọn họ quá mức phong phú, Tình Không chẳng qua là một con ưng nhỏ mà năm đó Di Ngọc ngẫu nhiên cứu lấy, năm đó nàng có thể thả nó đi, thì vốn là không có chấp niệm gì với nó cả, hiện tại chỉ là cách tám năm gặp lại, cũng do việc lạ khó gặp nên sinh ra lòng hiếu kỳ, mới muốn tìm hiểu rõ đầu đuôi mà thôi.
Cho dù Ngân Tiêu thực là Tình Không, thì dù cho nó có đối với nàng thân cận đi nữa cũng vẫn là con chim yêu quý của Lý Thái, nàng đương nhiên sẽ không phạm ngốc đi yêu cầu Lý Thái đem Ngân Tiêu trả cho nàng, hoặc là kêu hắn thả nó về núi rừng linh tinh gì đó, nàng chỉ là muốn một cái giải đáp, đơn giản như vậy mà thôi.
Tại lúc Di Ngọc cho rằng Lý Thái sẽ không cùng nàng nhiều lời thì hắn lại mở miệng nói: “Ngân Tiêu trước kia đích xác không phải hình dáng này, mà cùng ngươi nói rất giống, đôi mắt màu hổ phách, cái mỏ màu đen, rất là nhỏ bé, bản vương còn có thể nói với ngươi, nó là ở Thục Trung bị người phát hiện.”
Cứ việc sớm có phán đoán, nhưng nghe đến hắn nói như vậy, Di Ngọc vẫn là nhịn không được che miệng lại, một đôi mắt câu ngọc mở to trừng trừng, có chút nói lắp: “Vậy, vậy nó có khả năng chính là…”
Trùng hợp trên thế giới này có rất nhiều, nhưng nhiều loại trùng hợp tụ cùng một chỗ sẽ không còn là trùng hợp, mà là chân tướng.
“Ừ.”
Di Ngọc chuyển ánh mắt hướng Ngân Tiên, nhìn chằm chằm nó hơn nửa ngày, mới lộ ra tươi cười, thi lễ với Lý Thái, cung kính nói: “Đa tạ điện hạ.”
Tình Không nho nhỏ của năm đó không biết như thế nào biến thành hình dạng bây giờ, trừ màu lông ra thì đều sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nó tới cùng là loại chim nào a, vì sao trải qua nhiều năm như vậy vẫn có thể nhận ra nàng — Di Ngọc không hiếu kỳ sao? Nàng đương nhiên là hiếu kỳ! Nhưng nàng biết một vừa hai phải, nên biết là, tất cả những vấn đề trên đời này không phải cái nào cũng có thể biết được đáp án, Lý Thái có thể trả lời vấn đề có chút đường đột kia của nàng, đã là khó được.
Lúc này Di Ngọc đột nhiên nghĩ đến ngày ấy nàng cùng Ngân Tiêu gặp nhau là ở tiệc sinh nhật của Cao Dương, nếu như lúc đó nó không có nhận ra nàng thì không biết là tay của nàng phải chăng còn vẹn toàn đến hôm nay hay không, năm đó nàng cùng Lô Tuấn cứu nó một mạng, nàng lại đối với nó có một đoạn ân tình nuôi nấng, thời cách tám năm, lại bị nó lấy một loại hình thức khác trả ơn trở về. Thực là ứng câu nói kia — một ngụm nước uống, một ngụm đồ ăn đều là trời định. (Câu này có ý chỉ nhân quả.)
Nghĩ như vậy, nàng lại sinh ra chút cảm khái, con người còn lấy oán trả ơn, một con chim thế nhưng có thể nhớ ân hồi báo, thực là đáng khen.
Có lẽ là phát hiện ra trong mắt nàng mang theo ôn nhu và thân thiết, Ngân Tiêu quơ quơ đầu, nhìn thoáng qua Lý Thái, rồi nâng móng đi đến bên cạnh Di Ngọc, ngẩng đầu kêu nhỏ một tiếng.
“Ô!”
Di Ngọc vươn tay ra vuốt ve lông chim mềm mại trên đỉnh đầu nó, sau đó thuận đến phía sau cổ, Ngân Tiêu thoải mái lúc lắc thân thể. Trong miệng phát ra tiếng “gù gù”.
Không đợi một người một chim có bao nhiêu dịu dành thắm thiết, Lý Thái liền từ trên giường đứng lên, hướng phía bàn viết đi đến, vừa đi vừa nói với Di Ngọc:
“Đi đọc sách của ngươi đi.”
Câu nói mang theo chút mệnh lệnh này rơi vào tai Di Ngọc lại không có chút chói tai, có lẽ là bởi vì vừa rồi hắn giải đáp nghi vấn của bản thân, có lẽ là bởi vì hắn ở trên đầu Ngân Tiêu búng một cái, chẳng qua không cần biết là nguyên nhân là gì, chỉ có thể khẳng định là lòng kháng cự thấp thoáng trong lòng nàng đối với Lý Thái trong lúc bất tri bất giác đã thiếu đi một tầng.
***
Di ngọc quy quy củ củ ngồi ở trên sập lật sách xem, thân thể khổng lồ của Ngân Tiêu thì ghé vào tấm thảm cạnh chân nàng, móng vuốt giống như móc sắt của nó thường thường gãi gãi hai cái trên thảm, ánh mặt trời chiếu vào lông chim trắng như tuyết của nó, khúc xạ ra màu vàng nhàn nhạt.
Di Ngọc phân thần từ trên trang sách ngẩng đầu nhìn thoáng qua hình dạng lờ đờ uể oải này của nó thì có chút bật cười, con chim này có đôi lúc rất là kỳ quái, nàng ở cạnh núi sinh sống bốn năm, các loại chim thú nho nhỏ thấy qua không ít, nhưng không có con chim nào có điệu bộ giống con chó như nó, tổng là mang theo chút cảm giác của những con chó nhà.
Lý Thái đang lật xem một quyển sách bìa xanh, có vẻ là sổ kế toán, trong tai loáng thoáng nghe thấy tiếng nén cười của Di Ngọc, hắn không có quay đầu, nhưng đôi mắt lại khẽ chớp lên một cái.
Hắn cũng không có nghĩ đến Ngân Tiêu lại cùng với Di Ngọc có một đoạn sâu xa như vậy, ngày đó sau khi xong tiệc sinh nhật của Cao Dương, hắn mới biết chuyện trên bữa tiệc, thái độ của Ngân Tiêu đối với Di Ngọc làm cho hắn không giải thích được.
Ngân Tiêu không phải loài chim phổ thông, thân phận của nó cực kỳ đặc biệt, ở trong quần sơn xa xôi phương bắc, có một loại hung cầm hiếm ai biết, tên gọi là tuyết bằng, nó sinh sản đến nay thưa thớt gần như chỉ còn từng cặp sống với nhau, một cha một con.
Tuyết bằng già chết đi, thì tuyết bằng thành niên sẽ tự biết bay về quần sơn, ở trong đại giang nam bắc tìm kiếm một con chim mái thích hợp rồi cùng nhau sinh ra con cháu, con chim mái này phần lớn là chim ưng. Sau khi sinh ra trứng tuyết bằng xong, nếu ấp nở thành công thì tuyết bằng thành niên sẽ tự mổ phần bụng lưu lại một miếng thịt đặc thù, rồi mang chim mái bỏ đi.
Miếng thịt này mang theo mùi vị đặc biệt, lại không dễ thối rữa, có thể đuổi đi dã thú, hấp dẫn côn trùng, một tháng đầu tuyết bằng mới sinh sẽ không gặp được bất kì nguy hiểm gì, mà còn dựa vào miếng thịt này dẫn tới đủ nhiều đồ ăn, nhưng hết một tháng này thì trên người của tuyết bằng sẽ tản mát ra một loại mùi, đưa tới đủ loại rắn, gặp được khảo nghiệm khổng lồ, nó cần phải nghĩ cách tránh né hoặc là đối mặt, cho đến mười ngày sau loại mùi kia mới biến mất.
Tuyết bằng ngay từ nhỏ phải tự mình mò mẫm lăn lộn học cách bay, thiên tính sẽ giúp nó vẫn lòng vòng cạnh bên cái tổ mà nó sinh ra chứ không đi quá xa.
Theo ấp nở đến lúc kết thúc khảo nghiệm, tổng cộng bốn mươi ngày, tuyết bằng thành niên sẽ mang theo vợ của nó quay lại nơi con của chúng nó sinh ra, xem xem tuyết bằng con có còn sống không, nếu như còn sống sẽ dạy cho nó bay và kỹ xảo săn bắt, sau đó mang nó trở về trong quần sơn ở cực bắc, một nhà ba người không hề sinh hoạt cùng một chỗ mà đến bắc sơn sẽ tách ra, chờ đến trước khi tuyết bằng thành niên và vợ nó chết già mới phát ra một tín hiệu đặc thù thông báo cho tuyết bằng con đã thành niên, khiến cho nó bay về quần sơn tìm kiếm bạn lữ, sinh sản con cháu.
Nếu như chim nhỏ không còn sống, thì tuyết bằng thành niên cũng sẽ mang theo vợ của nó trở về núi rừng, chim mái sinh ra trứng tuyết bằng kia cả đời sẽ không có con, tuyết bằng thành niên cũng sẽ bên cạnh vợ của nó mãi cho đến khi chết già. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tuyết bằng vốn đã thưa thớt càng thêm tuyệt tích.
Lúc Di Ngọc và Lô Tuấn gặp được Tình Không thì chính là lúc nó gặp phải khảo nghiệm mười ngày kia, không biết vì sao nó lại rơi xuống cạnh núi, lúc đang hấp hối thì được bọn họ cứu mang về nhà, chờ đến lúc thương thế của nó tốt lên thì được Di Ngọc thả đi, nhưng cũng đã bỏ qua cơ hội sum họp cùng cha mẹ.
Tuyết bằng là một loại chim cực kỳ hung mãnh và ngạo nghễ, tuyết bằng thành niên tuy rằng hình thể rất lớn, nhưng đôi cánh rộng và mạnh mẽ cũng như sự chịu đựng đáng sợ có thể chống đỡ được việc chúng nó bay đường dài ở trên trời, khí lực của nó cực lớn, một cánh có thể chém đứt một cái cây to, tiếng kêu của nó rét buốt, dưới tình huống đặc thù có thể chấn vỡ màng nhĩ của con người, so với các loài chim khác, nó chẳng những có thị lực tốt, mà càng có khứu giác thắng xa loài chó, đáng quý nhất cũng đáng phục nhất là nó cực có linh tính, có thể thông ngôn ngữ của con người.
Bởi vì các loại nguyên nhân, Tình Không bị thả về núi rừng lại lưu lạc đến trong tay của Lý Thái, biến thành Ngân Tiêu. Vì lúc trước cùng với Di Ngọc có một đoạn qua lại, nên cho dù có phương pháp dưỡng dục đặc thù, hắn vẫn là phải trả đại giới cực lớn mới có thể thuần phục được con chim này, một con chim hoàn toàn xứng đáng là vua của các loài chim.