Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.2 - Chương 151: Phản Ứng Của Ngân Tiêu


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 151: Phản Ứng Của Ngân Tiêu


“Ngân Tiêu, tới đây.”
A Sinh lại gọi mấy lần, nhưng mà Ngân Tiêu vẫn như cũ đứng dựa vào người Di Ngọc không có nhúc nhích, A Sinh thấy phản ứng của nó cuối cùng không thể không cười khổ nói với Di Ngọc:
“Lô tiểu thư, ta đón Ngân Tiêu lại đây là vì cho vương gia giải buồn, bây giờ nó không muốn cùng ta đi, ta cũng không có biện pháp, không như trước tiên để nó ở ở nơi này của cô đợt một lát được không? Tuy rằng cái đầu của Ngân Tiêu lớn chút nhưng đối với cô lại có chút thân cận, sẽ không thương tổn cô, cô không cần quản nó, qua một lát nó chán thì tự nó sẽ đi.”
Di Ngọc cúi đầu nhìn Ngân Tiêu đang ngẩng đầu chăm chú ngó nàng, thế là chần chờ chốc lát mới gật đầu nói với hắn: “Thôi được.”
“Ô!” Ngân Tiêu kêu một tiếng, đem đầu buông xuống cánh tay của Di Ngọc chà chà một chút, giống như là đang nghe hiểu đươc bọn họ nói chuyện vậy, nó hiển nhiên là rất vừa lòng với cái kết quả này.
A Sinh cảm ơn xong rồi rời đi, để lại Di Ngọc và Ngân Tiêu một người một thú trừng mắt nhìn nhau, qua nửa ngày…
“Ngân Tiêu, mày khát không, tao rót nước ày uống.”
“Ô!”

Sau khi A Sinh ra khỏi phòng của Di Ngọc thì lập tức đi đến gian thư phòng độc lập ở phía đông kia, hắn đứng ngoài cánh cửa khép hờ báo một tiếng, được Lý Thái cho phép rồi mới đi vào.
“Chủ tử, đã đón Ngân Tiêu tới, đang ở trong phòng Lô tiểu thư.”
Lý Thái đem bút hạ xuống nét cuối cùng trên công văn, đứng dậy đi mấy bước đến bên cạnh cái sập nhỏ mà lúc sáng Di Ngọc ngồi đọc sách, hắn nhắm mắt lại hướng phía sau lưng nằm xuống, hỏi:

“Trong phủ có động tĩnh gì?”
“Có vài người đã kìm nén không được, bắt đầu nổi lên.”
Các phe phái thế lực trong thành Trường An giằng co không hề bình thản giống như mặt ngoài thể hiện, mặc dù thế lực các nơi đều không có công khai trở mặt qua, nhưng cũng sẽ không buông tha tận dụng bất kì cơ hội nào để bỏ đá xuống giếng.
Dạ yến trung thu lần trước, một vài cọc ngầm ẩn sâu nhiều năm trong Ngụy vương phủ đã bắt đầu nổi lên mặt nước, vì không muốn đánh rắn động cỏ nên Ngụy vương cũng không có tức thời đem mấy người đó bắt được, nào biết độc của Lý Thái đột nhiên phát, được tin tức Diêu Bất Trị đang ở tại quan nội, liền hai lần ba lượt bí mật vây bắt hắn nhưng toàn để hắn chạy thoát, nhất thời hai việc này đuổi cùng một chỗ.
Bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm trông chờ một nơi luôn luôn kín đáo như Ngụy vương phủ xảy ra sai lầm, vì vậy dựa theo sách lược làm tốt vẹn toàn rồi đem một lưới bắt hết, sau khi Lý Thái phát độc chừng một tháng mới cố ý để lộ ra dấu vết, cũng như thả ra chút tin tức thật thật giả giả, bây giờ chỉ còn ngồi chờ một vài người mắc câu. Nếu như không phải đánh bậy đánh bạ gặp trúng Di Ngọc cô gái này biết giải độc, thì e là hắn vẫn tiếp tục chịu đựng độc bóng đè, hai ba ngày mới có thể ngủ một lần.
Do xuất hiện một cái biến số là Di Ngọc, nên Lý Thái tự nhiên sẽ không lại không duyên cớ chịu giày vò thêm nữa, hắn đem kế hoạch biến hóa một chút, quăng một tên thế thân trong phủ, không báo cho bất kỳ một thân tín nào hết, đem Di Ngọc vào bí trạch ở lại.
Dù sao là độc bóng đèn phát, nên một khi đi vào giấc mộng thì thiên lôi có đánh tới bên tai cũng chỉ có thể chờ đến lúc tự nhiên tỉnh, thấy được tính nguy hiểm cực kỳ cao, bí trạch có ưu đãi của bí trạch, nhưng ngoài ưu đãi ra nó cũng có chỗ không ổn, đó chính là lực lượng hộ vệ không đủ, tử sĩ của phủ Ngụy vương có rất nhiều, nhưng lần này Lý Thái lại không mang theo mấy người.
Nhìn lại chuyện thích khách ở yến tiệc sinh nhật của Cao Dương liền biết, minh thương không hiện, nhưng ám tiễn lại chôn bốn phía, mấy phương tranh thế tất nhiên không có chuyện gì là làm không ra, ám sát là thủ đoạn tầm thường nhất, nhưng cũng là thủ đoạn đơn giản và hiệu quả nhất, người nếu như chết, còn có cái gì để mà tranh!
Hôm nay Ngân Tiêu bị lén lút đưa từ biệt viện tới, hiển nhiên là vì phòng tình huống xấu nhất, với tư cách là một loại hung cầm, bản lãnh của nó tự nhiên là không cần nhiều lời, nó lại không có tâm tư hay thay đổi của con người, nếu mà nói ai đối với Lý Thái trung thành tuyệt đối nhất thì ngay cả A Sinh cũng không thể không thừa nhận, ngay chính bản thân hắn cũng phải xếp hạng sau lưng nó.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, A Sinh đương nhiên sẽ không giải thích cho Di Ngọc nghe, vì thế chỉ nói mang nó đến đây cho Lý Thái giải buồn, còn lại nửa chữ không đề cập đến nguy cơ bị giấu diếm trong bí trạch này.
Nghe Lý Thái thấp giọng “ừ” một tiếng, A Sinh lại nói: “Sáng nay Lô công tử đến vương phủ tìm người, ta đem thư của vương gia đưa cho hắn, hắn xem qua xong nhờ ta đem hồi âm mang trở về giùm.”
Nói xong tiến lên mấy bước lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy trắng gấp đôi, Lý Thái mở to mắt nhận lấy, mở ra nhìn lại, trên mặt chỉ có bốn chữ: “Nói chuyện giữ lời.”
Hắn hừ nhẹ một tiếng, năm ngón tay chậm rãi đem tờ giấy vò thành một cục, cũng không nói gì nhằm vào bốn chữ này nữa, mà bảo A Sinh, “Đem mấy thứ trên bàn đưa về phủ đi.”

A Sinh đem công văn và sách vở trên bàn thu dọn xong rồi mới đóng cửa lại rời đi, năm ngón tay đang nắm chặt cục giấy kia của Lý Thái dần dần buông ra, một nắm tro bụi màu trắng tùy theo không khí rơi rụng xuống đất.
Bởi vì Ngân Tiêu đến, nên thời gian nghỉ trưa của Di Ngọc bị chiếm lấy, tính ra đây là lần chung sống bình thường nhất của một người một chim này, A Sinh đi rồi, Ngân Tiêu liền cùng theo sau mông của Di Ngọc lắc lư đã đời rồi nằm xuống.
Di Ngọc tuy là không còn sợ hãi Ngân Tiêu giống như lúc trước, nhưng nàng cũng không biết phải ở chung với Ngân Tiêu như thế nào, thế là đành nghĩ cách ứng phó hết giấc trưa, chờ xế chiều đi tìm Lý Thái lại đem cục nợ này đưa trở về.
Trong phòng khách, Di Ngọc rót một chén nước trong chuẩn bị đút cho Ngân Tiêu uống, nhưng nhìn thấy cái mỏ màu vàng xinh đẹp lấp lánh tỏa sáng lại cực kỳ sắc bén của nó xong vẫn là bỏ cuộc. Nàng đem cái cốc để ở trên mặt đất cạnh Ngân Tiêu.
“Ngân Tiêu, uống nước.”
Nhìn nó ngoan ngoãn khom người xuống uống nước, Di Ngọc thở ra một hơi, thầm nói con chim này quả nhiên là rất có nhân tính, nói thật, nếu như xem nhẹ đi thể tích và khí thế hung ác toàn thân của nó, thì bộ dạng của nó cực xinh đẹp, lông chim trắng như tuyết, từng sợi lông lại rõ ràng, hình thể khéo léo mà mạnh mẽ —
Ngay tại lúc nàng thưởng thức ngoại hình của Ngân Tiêu, thì đột nhiên nó lại “gù gù” một tiếng đứng thẳng người lên, cần cổ rất nhanh lắc trái lắc phải, đại khái là lắc chừng hai mươi mấy lần sau đó mới dừng lại, quay thân hướng bên cạnh nàng đụng đụng, rồi ngẩng đầu làm cho nàng nhìn thấy được cái cốc nước dính ở mỏ nó, trong đôi mắt đỏ tươi tựa như có vằn nước chuyển động.
Di Ngọc dở khóc dở cười vươn tay ra định giúp nó lấy xuống, nhưng cái cốc kia lại giống như là dính vào trong mỏ nó vậy, mặc nàng dùng một tay nắm lại cái cốc giựt ra vẫn không giựt được, sau đó nàng dứt khoát đem cả hai tay đều dùng tới, Ngân Tiêu cũng phối hợp bằng cách ra sức lùi về sau, một người một chim gây sức ép nửa ngày, vậy mà cái cốc kia vẫn như cũ kẹt ở đó không rớt ra.
“Gù!”
Dưới cơn giận dữ, Ngân Tiêu nhẹ nhàng tránh ra đôi tay của Di Ngọc, xoay người dùng cái mỏ ra sức hướng phía mặt đất đập mạnh, “xoảng” một tiếng, cái cốc vỡ thành từng mảnh.
Di Ngọc lắc đầu cười, đang chuẩn bị gọi nha hoàn đi vào quét tước, thì nghe Ngân Tiêu ra sức kêu một tiếng, nó một cái móng vuốt chống đỡ cơ thể, rồi dùng một cái móng vuốt khác bào lia lịa vài cái ở trên mặt đất, chờ nàng cúi đầu xuống nhìn thấy thấy mấy mảnh sứ vỡ khi nãy đã bị nó quét đi không thấy bóng dáng.
Di Ngọc nhìn Ngân Tiêu đang ngưỡng đầu giống như chờ nàng khen ngợi, thực là không biết nên khen nó hay là phải mắng nó, nàng do dự vươn tay sờ đầu Ngân Tiêu, nghe được mấy tiếng “gù gù” thoải mái của nó.

Dáng vẻ này của Ngân Tiêu nhất thời khiến cho nàng thấy ra mấy phần đáng yêu, chẳng qua nàng sờ vài cái liền thu tay trở về, hướng phía thư phòng mà đi, quyết định luyện chữ giết thời gian.
Ngân Tiêu theo ở sau lưng nàng lắc lư đi đến bên cạnh bàn viết, cái đầu của nó cực cao, thân thể thẳng tắp, cái cằm dưới vừa lúc chạm tới cạnh bàn, một đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm bàn tay đang nghiền mực của nàng, hiện ra dáng điệu có mấy phần biết điều của nó.
“Ngân Tiêu, tao luyện chữ một lát, chút nữa sẽ mang mày đi tìm chủ nhân của mày nha.” Di Ngọc đem mực nghiền xong, mới cầm bút nói với Ngân Tiêu, tuy biết có khả năng là nó không nghe hiểu được gì, nàng vẫn là cảm thấy phải giao cho nó một câu mới tốt.
“Ô.” Ngân Tiêu kêu khẽ một tiếng, đem cằm dưới tựa vào bên cạnh bàn, hai cái cánh dính sát ở bên người, lẳng lặng nhìn mặt nàng.
Hai khắc chung đi qua, nó vẫn cứ duy trì tư thế đó, lúc Di Ngọc ngừng bút liếc thấy bộ dạng này của nó thì hơi sững sờ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cổ cảm giác chua xót không tên.
Con chim lớn này từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng xong, nó đối với nàng rất đặc biệt, giữa những động tác đều lộ ra cảm giác thân thiết, liền giống như là bọn họ đã nhận thức từ trước vậy, khiến cho nàng không khỏi nhớ tới một con ưng nhỏ mà trước đây nàng và Lô Tuấn cùng nhau cứu qua — Tình Không.
Nhưng ngoại hình của hai chúng nó kém cực xa, con chim con chỉ lớn cỡ bàn tay năm đó làm sao có thể lớn thành hình dáng cao cỡ nửa người thanh niên thế này được chứ, nghe qua thôi cũng có chút không thể tưởng tượng, hơn nữa dù nhìn Ngân Tiêu cách nào đi nữa cũng không giống như là chim ưng hoặc đại bàng.
Di Ngọc đặt bút xuống, vươn tay sờ nhẹ đầu Ngân Tiêu, lẩm bẩm nói: “Ngân Tiêu, mày tới cùng là chủng loại nào vậy? Làm sao có thể lớn như vậy, nếu như mày lại nhỏ đi một chút, tao thật sự nghĩ mày là Tình Không.”
“Ô!”
Từ trong miệng Di Ngọc nghe đến hai chữ “Tình Không” xong, Ngân Tiêu vốn vẫn đang hiền lành đột nhiên kích động lên, há mồm rít ngắn một tiếng, hai bên cánh bỗng dưng bắt đầu đập phình phịch.
Di Ngọc thu tay về, nhìn cử động có chút “phát điên” của nó, nàng nghi hoặc, có chút thăm dò nói: “Tình Không?”
“Ô!”
Lại nghe nàng gọi một lần, thân thể của Ngân Tiêu thẳng tắp nhào tới, dùng đầu củng tới trên người nàng, loại phản ứng này lập tức làm cho sự hoài nghi của Di Ngọc nổi lên, nàng nhịn không được dùng đôi tay ấn ở trên thân nó, ra sức đem nó đẩy ra, có chút xác định hô:
“Tình Không.”
“Ô!”

Đôi mắt Di Ngọc sáng lên, vươn tay ngăn lại cái đầu đang muốn nhào tới của nó, nghĩ nghĩ, lại kêu lên: “Đại Bạch!”
Cần cổ Ngân Tiêu ngả qua một bên, không có lên tiếng trả lời.
“Tiểu Bạch.”
“Tiểu Tuyết.”
“Tình Thiên.”
“Thiên Không.”
“A Sinh.”

Di Ngọc liên tiếp gọi ra mười mấy cái tên mà Ngân Tiêu vẫn không có loại phản ứng giống vừa rồi, tim Di Ngọc tức thì đập nhanh một ít, có chút kích động lại hô: “Tình Không.”
“Ô!” Củng đầu, quạt cánh, rít ngắn, phản ứng rất rõ ràng, thật giống như là đang khoan khoái làm nũng, cũng thật giống như là đứa bé con đang khóc lóc om sòm, không hề tồn tại bất kỳ ác ý.
Nếu như đối phương là người, nghe thấy nàng gọi hai chữ “Tình Không” liền có phản ứng kịch liệt, vậy thì nàng sẽ cho rằng hắn nhận thức một người nào đó gọi là Tình Không, nhưng Ngân Tiêu là con chim, nghe thấy nàng gọi lên tên “Tình Không” liền có thứ phản ứng này, vậy thì nếu không phải nó đã từng nghe cái cái tên này, thì chính là nó từng được kêu bằng cái tên này!
Nếu như Ngân Tiêu là đã từng nghe qua tên Tình Không mới phản ứng với tên Tình Không, thì lúc nàng kêu ra tên A Sinh nó cũng nên ít nhiều có chút phản ứng mới đúng, nhưng nó không có, thật giống như là nó đang biết nàng làm phân biệt vậy, chỉ đối với hai chữ “Tình Không” phản ứng, vậy chính là nói, Ngân Tiêu rất có khả năng chính là Tình Không!
Nghĩ thông điểm này, Di Ngọc lại khó nhịn xuống hưng phấn và kinh ngạc trong lòng, tám năm, con ưng nhỏ năm đó nàng thả về núi rừng kia, đã biến thành hình dạng trước mắt này, đi tới bên cạnh nàng.
Di Ngọc nhanh chóng thu dọn một chút váy áo lộn xộn do vừa nãy bị Ngân Tiêu củng, chuẩn bị đi tìm Lý Thái để xác nhận rõ ràng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.