Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 148: Bí Trạch (Nơi Ở Bí Mật)
Đêm qua Di Ngọc ngủ hơi trễ, sáng sớm sau khi tạm biệt Lô thị, nàng ngồi trên xe ngựa mà mệt mỏi chỉ muốn ngủ, mơ mơ màng màng đến cửa sau của Ngụy vương phủ, khi xuống xe bị gió thu thổi qua, mới tỉnh táo được một chút.
Đã sớm có quản sự đứng sau cửa chờ đợi, thấy bọn họ đến, đưa một thứ trông giống như phong thư cho Lô Trí, rồi chỉ dẫn một mình Di Ngọc vào trong, nàng đi theo vị quản sự này qua mấy đường mòn và một hoa viên, sau đó bị thu xếp ngồi trong một gian phòng khách chờ đợi.
Không lâu sau, A Sinh liền đến, Di Ngọc đem phương thuốc giải độc đã viết xong từ tối hôm qua đưa cho hắn, lại đem bản vẽ ghế nằm dùng để gội đầu nói cho hắn biết, mặc dù hắn đối với thứ này tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng cũng không có hỏi nhiều, sau khi Di Ngọc giải thích rõ ràng, hắn liền rời đi.
Một mình Di Ngọc ngồi trong phòng khách uống nước trà, trong lòng có chút buồn bực, nàng một thân một mình đến đây, theo lý dù cho không sắp xếp cho nàng một cái viện, vậy cũng phải tìm một gian phòng để nàng ngủ lại chứ, tại sao lại quăng nàng ở đây, rồi không ai tới quản.
Đại khái lại chờ thêm khoảng nửa canh giờ nữa, nàng đã ngáp không dưới mười mấy cái, tinh thần lại ủ rũ đi xuống, cuối cùng, một tay nàng ôm chặt bọc nhỏ trong lòng, một tay chống lên tay vịn, cái đầu nhỏ ngủ gật lên gật xuống.
Khi Lý Thái đi vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng này, ánh mắt hắn chớp lên, cũng không đánh thức nàng, mà chỉ lẳng lặng ngồi xuống cái ghế đối diện nàng, hai mắt hờ khép.
Hai người ở trong phòng khách cứ như thế chí ít cũng một khắc, Di Ngọc mới dụi dụi mắt duỗi thắt lưng, vừa mới há miệng ngáp được một nửa, thì nhìn thấy người đối diện, nhịn không được khẽ “A” một tiếng, bật thốt:
“Ban ngày ban mặt sao ngươi lại chạy ra ngoài!”
Vừa nói dứt lời, nàng lập tức vội vàng bụm miệng, một đôi mắt ngọc cong cong đối diện với đôi mắt xanh ngọc bích, nàng ở một bên ảo não bản thân nói mà không nghĩ, một bên bực mình vì Lý Thái lại dám mở to đôi mắt giữa ban ngày trời nắng mà chạy loạn. Hắn thực không muốn sống nữa hay sao! Thấy dáng vẻ nhàn nhã thoải mái này của hắn, nàng thậm chí hoài nghi độc bóng đè có thật sự giống như tấm lụa thêu miêu tả đáng sợ đến như vậy hay không!
Trong lúc suy nghĩ thì nàng cũng đã đứng dậy hành lễ với hắn, Lý Thái hiển nhiên không để ý đến lời nói vừa rồi của nàng, sau khi ra hiệu cho nàng ngồi xuống, hắn hỏi: “Công cụ dùng để gội đầu kia do ngươi nghĩ ra?”
Di Ngọc lén lút đánh giá thần sắc của hắn, trừ sắc mặt có vẻ tái nhợt ra thì trên thân người này quả thực xem không ra nửa điểm không ổn, sống lưng hắn vẫn như mọi khi đĩnh thẳng tắp, biểu cảm trên mặt vẫn là một bộ sóng nước chẳng xao.
Nghe xong lời hắn hỏi, nàng lắc đầu, “Không phải, là trước kia thấy ở trên sách,” gặp hắn không có lại hỏi gì nữa, nàng mới nhỏ giọng nói: “Điện hạ, bây giờ ngài tốt nhất nên lấy đồ bịt kín mắt lại, ban ngày ngài tiếp xúc với ánh sáng càng lâu thì buổi tối khi nghỉ ngơi sẽ càng khó chịu nỗi.”
Chỉ nhắm mắt lại thì một tầng mi mắt mỏng manh cũng không thể ngăn cản được cái gì. Bóng đè vẫn có tác dụng như thường, hơn nữa thời gian gặp ánh sáng mặt trời càng dài, thì ác mộng vào buổi tối lại càng lâu càng rõ ràng, Di Ngọc không tin Lý Thái đối với chuyện đó không có phát giác, chẳng qua là hắn vẫn tự làm theo ý mình, nàng âm thầm nói trong lòng, có lẽ là nguyên tháng này hắn đã bị đày đọa đến chết lặng rồi.
Sự thật đương nhiên không phải như vậy, Lý Thái cũng không phải người có khuynh hướng tự ngược, mà là do sáng nay có hai vị khách đến Ngụy vương phủ, lại là hai người mà hắn cần phải gặp, bởi vậy mới ở giữa ban ngày đi ra ngoài.
“Không cần.” Hai mắt của Lý Thái vẫn tiếp tục mở to, thản nhiên nhìn nàng một cái mới đứng dậy nói: “Đi thôi.”
“A?” Di Ngọc có chút phát ngốc theo sát Lý Thái ra khỏi phòng khách, trong lòng buồn bực nghĩ hạ nhân của vương phủ này không đủ dùng hay sao mà lại cần chủ tử tự mình đến dẫn đường cho khách về phòng chứ?
Hai người một trước một sau đi trên hành lang kết hoa thật dài, cách xa nhau khoảng một trượng, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ dây hoa quấn quanh trên cột trụ hành lang chiếu lên người bọn họ, tản ra lấm tấm ánh vàng, tùy bước chân không nhanh không chậm đó mà nhấp nháy nhảy lên.
Di Ngọc có chút lo lắng nhìn bóng người trước mặt, khi đi đến cuối hành lang, nàng thấy hắn nhẹ nhàng xoay người, ánh mặt trời nghênh diện chiếu lên gương mặt hắn, từ góc độ này nàng vừa vặn có thể thấy lông mi thật dài của hắn hơi hơi rung nhẹ, nửa bên khuôn mặt tuấn mỹ phủ kín ánh nắng ấm áp, phảng phất như được mạ một lớp phấn vàng. Nét mặt của hắn, không có sợ hãi, không có lùi bước, không có chịu đựng.
Giờ khắc này, trong lòng Di Ngọc đột nhiên dâng lên một cổ ý nghĩ hoang đường: Một người như vậy, có chuyện gì có thể khiến hắn sợ hãi sao?
Lý Thái cũng chỉ tạm dừng ở cuối hành lang chốc lát, rồi vẫn tiếp tục đi về phía trước, Di Ngọc định thần lại tiếp tục đi theo hắn, quăng bỏ ý nghĩ có chút buồn cười vừa rồi ra khỏi đầu, làm gì có ai thật sự không có sợ hãi chứ…
Cuối cùng hai người ngừng lại trước một cánh cửa nhỏ chỉ hơi cao hơn một nam tử trưởng thành chút xíu, A Sinh đã đứng chờ tự lúc nào, thấy bọn họ đến, liền mở cửa ra, Di Ngọc không rõ cho nên liền đi theo, ra khỏi cửa mới thấy trước mắt thế nhưng lại là một con đường hẻo lánh!
Ngoài bọn họ ra, trên đường không có lấy nửa bóng người, bên ngoài cửa đậu một chiếc xe ngựa bình thường, sau khi Lý Thái đi lên, Di Ngọc do dự một chút rồi cũng trèo vào xe.
Bên trong xe không lớn nhưng lại trải thảm nhung lông trắng mềm mại, trong góc đốt lư hương, mùi thực nhẹ, bốn góc treo đèn lụa thêu, ở giữa còn có một bàn trà bằng gỗ tử đàn cao cỡ nửa người, trên bàn bày khay trà, hai cái chén, một ấm trà đang tỏa khói trắng.
Xe ngựa chậm rãi chuyển động, so với bất kỳ chiếc xe nào mà Di Ngọc đã ngồi trước đây đều vững vàng thoải mái hơn, nhưng bây giờ nàng lại không có tâm trạng hưởng thụ đãi ngộ khó gặp này.
“Điện hạ, chúng ta đang đi đâu?”
Lý Thái nghe nàng hỏi xong, đem mắt nhắm lại, mãi đến khi Di Ngọc nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, lại đáp: “Đến tư trạch của bản vương.”
Hắn không giải thích gì nhiều, Di Ngọc lại rõ ràng, nàng vốn cho rằng Lý Thái sẽ ở trong tiểu viện hôm qua giải độc, không có nghĩ đến hắn sẽ chuyển tới nơi khác, trước đó nàng không được thông báo, hiển nhiên Lô Trí cũng chẳng hay biết gì .
Nghĩ thông suốt điểm ấy, nàng cũng không có gì bất mãn, bởi vì như vậy cũng tốt, qua mấy ngày nữa Quốc Tử Giám khai giảng, nàng chắc chắn là phải đi học, đến lúc đó còn phải giúp Ngụy vương giải độc, đi trễ về sớm đều ở Ngụy vương phủ thì khó tránh khỏi khiến người khác để ý, cho nên đến chỗ khác ở cũng tốt.
Sau khi nhận thân với Lô Trung Thực, Lô Trí đã từng nói qua với nàng, trong kinh thành có rất nhiều quan lớn quyền quý xây dựng tư trạch ở bên ngoài, loại chỗ ở riêng tư ít người biết này được gọi là bí trạch (nơi ở bí mật), những nơi này có thể dùng để ứng phó tình huống bất ngờ, hoặc dùng để giấu kín những sự việc không muốn có người biết. Lần trước nơi mà những kiếm khách áo đen mang nàng đến, rõ ràng không phải vương phủ, nói vậy chính là một trong những bí trạch của Lý Thái.
Xe ngựa đi được khoảng hai khắc, dừng cũng quá mức nhẹ nhàng, nếu không phải Lý Thái đột nhiên mở mắt ra, Di Ngọc còn tưởng xe đang chạy.
Sau khi theo Lý Thái xuống xe, chỉ thấy đây cũng là một con đường hẻo lánh giống lúc nãy, trên đường có một vài người qua lại, Di Ngọc và A Sinh đi theo phía sau hắn, ba người đi vào một căn nhà có cánh cửa khép hờ, nhìn bề ngoài nơi này có vẻ rất tầm thường.
Vòng qua mảnh sân vắng vẻ phía trước, rồi đi xuyên qua phòng khách, chợt thấy một căn nhà hai tầng tinh xảo rất độc đáo ở trước mặt, xung quanh là những cây tùng bách so với tòa nhà còn cao hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất tầm nhìn ngoài sân, nơi này thực sự là rất bí ẩn.
Lý Thái từ cửa đi thẳng vào một gian phòng phía đông, Di Ngọc đang chuẩn bị theo kịp lại bị A Sinh đưa tay mời, hướng về gian phòng phía tây mà đi.
A Sinh dẫn nàng xem vòng quanh phòng ở một lần, vào cửa là phòng khách, sườn phía tây là thư phòng, sườn phía đông là phòng ngủ rộng rãi, ở một góc phòng ngủ có bốn tấm bình phong, bước vào bên trong xem thì thấy có đặt một cái thùng tắm bằng gỗ, các loại dụng cụ rửa mặt đều đầy đủ hết.
Phòng ở rất sạch sẽ gọn gàng, không chỉ nói riêng về mặt vệ sinh, mà gồm cả đến cách bài trí, ngoài hai bức tranh chữ trên tường thì không có gì nữa, bàn ghế đều là gỗ đàn hương, chỉ có chân bàn được chạm trổ hoa văn đơn giản.
Đi một vòng, Di Ngọc cùng A Sinh quay lại phòng khách, A Sinh nói với nàng: “Lô tiểu thư, trước tiên ngài tạm ở lại đây, nếu có cần gì chỉ cần nói với ta, trong viện này cũng không nhiều người, có hai nha đầu để ngài sai sử, một ngày ba bữa đều sẽ đúng giờ chuẩn bị tốt, ngài chỉ cần chuyên tâm giúp Vương gia giải độc là được.”
Di Ngọc không chú ý tới xưng hô của hắn với bản thân mình có thay đổi, nàng gật gật đầu, “Ta biết, ” rồi sau đó chần chừ nói, “Đại ca của ta nếu đến vương phủ tìm không thấy ta, thì phải làm sao?”
A Sinh cười nói, “Lô tiểu thư yên tâm, lần sau gặp mặt Lô công tử ta sẽ giải thích với hắn, có điều nơi này tương đối bí mật, nên càng ít người biết càng tốt.”
Di Ngọc cũng biết bọn họ nếu như vậy “Lén lút” vòng vo đi ra, tất nhiên sẽ không để người bên ngoài biết, vì thế không có so đo gì nhiều.
“Những dược liệu kia cần mấy ngày nữa mới gom đủ?”
A Sinh nghĩ nghĩ, nói: “Khoảng năm ba ngày nữa, ngài yên tâm, những thứ kia tuy khó tìm, nhưng chúng ta vẫn có cách, à, còn bản vẽ kia, ta đã gọi người tìm thợ mộc làm, ước chừng ngày kia có thể đưa tới.”
Hiệu suất làm việc của Ngụy vương phủ tự nhiên là không cần nhiều lời, Di Ngọc cũng chỉ là muốn biết đại khái tình hình lẫn nhau, nhằm chuẩn bị trước trong trường hợp không tìm thấy dược thảo và ký mộng hà.
“Có phải ta không thể tùy ý ra ngoài đúng không?”
A Sinh lắc đầu, “Đương nhiên không phải, nếu ngài muốn đi ra ngoài, thì nói trước với người gác cổng ở tiền viện, ta nhận được tin thì sẽ đến đón ngài rời đi, chờ Quốc Tử Giám khai giảng, không phải ngài còn phải đi học sao, đến lúc đó sáng chiều gì đều là ta đưa đón.”
Trong lòng Di Ngọc liền an tâm, A Sinh lại hỏi nàng còn có cái gì cần dặn dò nữa hay không, thấy nàng lắc đầu cảm ơn, mới cười cười rời đi.
Hắn đi rồi, Di Ngọc lại đi quanh phòng hai lần, vờ như nhìn ngắm sắc trời bên ngoài, sau đó mới khép hờ cửa, đem túi lớn túi nhỏ đặt ở góc giường, rồi nhào vào nệm êm lăn qua lộn lại một cái, quyết định chợp mắt một hồi.
Di Ngọc đại khái là ngủ không đến hai khắc chung, liền tự nhiên tỉnh, nàng ngồi ở trên giường chờ bản thân qua cơn mơ màng, mới nghe thấy bên ngoài có âm thanh rất nhỏ của chén đĩa chạm nhau.
Nàng sửa sang lại quần áo, đẩy cửa đi vào phòng khách thì thấy có hai người nha hoàn mặc quần áo màu xám làm bằng vải thô đang bày thức ăn lên bàn cơm, thấy nàng đi ra hai người vội vàng để đồ đạc trên tay xuống, khom mình hành lễ.
Di Ngọc đi đến bên bàn nhìn nhìn, bốn món mặn một món canh, nhìn qua rất là ngon miệng, vừa định ngồi xuống mới phát hiện hai nha hoàn này còn đang hành lễ ở một bên, “Đứng lên đi.”
Các nàng nghe thế mới đứng thẳng dậy, tướng mạo hai người đều rất bình thường, một người đi đến chậu đồng đặt bên cạnh, vắt một chiếc khăn vào nước ấm để Di Ngọc lau tay, người còn lại thì đứng ở bên cạnh bàn chuẩn bị hầu hạ gắp thức ăn.
Di Ngọc cầm khăn lau tay, rồi nói với các nàng: “Các ngươi đi ra ngoài đi, đóng cửa lại.”
Thế là hai người thi lễ xong, cũng không nói lời nào mà cúi đầu khom thắt lưng lùi đến ngoài cửa. Chờ cửa từ bên ngoài khép lại, Di Ngọc mới cầm lấy đũa bạc, nàng dường như có chút suy nghĩ liếc nhìn cánh cửa một cái, tuy rằng không nói lên được có cái gì không đúng, nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn cảm thấy có chút là lạ .