Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.2 - Chương 147: Đồn Đãi Cùng Tai Tiếng


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 147: Đồn Đãi Cùng Tai Tiếng


Câu hỏi của thiếu nữ tuy không lễ phép, nhưng Di Ngọc lại không sinh ra một chút cảm giác không thoải mái nào, dù vậy nàng cũng không định ở chuyện tên gọi nói nhiều, dẫu sao thì bên cạnh có một vị hoàng tử đứng ở đó, nếu như lẫn nhau cứ giới thiệu đi xuống thì khó tránh cần hành lễ bái kiến, bởi vậy chỉ trả lời nàng một nửa, “Đây là lần đầu tiên ta tới đây chơi, cho nên tất nhiên là ngươi chưa thấy qua ta.”
Đối phương tức thì thu vào vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không có nghe ra được ý tứ không muốn nói nhiều của Di Ngọc, mà là cười ngọt ngào nói: “Vậy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ta là Trưởng Tôn Tịch, còn ngươi?”
Trưởng Tôn? Di Ngọc nghe đến dòng họ này liền loáng thoáng đoán ra được thân phận của thiếu nữ này, dư quang quét đến vị hoàng tử đã có chút không kiên nhẫn bên cạnh, liền đem tên họ của mình báo ra, chỉ nghĩ nhanh chóng ứng phó nàng này, để cho bọn họ rời đi.
Nhưng mà chuyện đời làm sao dễ dàng như nguyện, Trưởng Tôn Tịch lập tức dùng một ngón tay chỉ vào thanh niên kia, nói với nàng: “Đây là Khác ca ca.”
Lý Khác! Trong lòng Di Ngọc kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng là một bộ biểu tình không biết gì cả, chỉ đối với thanh niên làm một cái lễ nghi gật đầu.
Trưởng Tôn Tịch còn muốn nói cái gì đó nhưng chưa kịp nói thì Lý Khác đã cướp nói trước khi nàng mở miệng: “Tịch Nhi, không phải muội còn muốn đến bờ sông chơi sao, đi trễ là không xem được cá ngũ sắc đâu đấy.”
Nghe hắn nói như vậy, trên mặt Trưởng Tôn Tịch do dự một trận, sau đó vẫn là nói cáo biệt với Di Ngọc: “Vậy lần sau chúng ta gặp lại ha.”
Di Ngọc nhìn nàng giẫm chân lên ngựa, cùng đi với Lý Khác giục ngựa chạy xa, mới khẽ lắc đầu nói thầm: “Hi vọng không có lần sau.”

Các công tử tiểu thư của nhà Trưởng Tôn, nàng từng gặp qua ba người thì cả ba người nàng đều không có ấn tượng tốt, Trưởng Tôn Tịch này nhìn qua thì đơn thuần khả ái, nhưng nhìn chung cũng là một người có tư tưởng đến trước là chủ nhân, nàng đối với họ Trưởng Tôn thực sự là không thích nổi.
Không quá lâu sau, Trình Tiểu Hổ liền cưỡi một con ngựa chạy lại, khuôn mặt béo ụt ịt bởi vì vận động mà có chút ửng hồng, thấy nàng đứng tựa vào cạnh lan can, thì có chút ngại ngùng nói:
“Đại tỷ gặp được người quen nên cùng người ta đua ngựa rồi, Tiểu Ngọc, có phải muội thấy rất nhàm chán không? Hay là, hay là ta mang muội đi đến bờ sông xem cá ngũ sắc nha.”
Lại là cá ngũ sắc, vừa rồi từ trong miệng Lý Khác nàng đã nghe thấy cái từ này, “Không có chán nha, cá ngũ sắc là loại cá gì vậy?”
Trình Tiểu Hổ nhảy từ trên ngựa xuống, đi đến bên cạnh nàng, hai người cách nhau một cái lan can kề nhau mà đứng, trên mặt tiểu béo mang cười, một bên thì khoa tay múa chân một bên thì giải thích: “Chính là con cá nhỏ xíu như vậy nè, mỗi ngày vào lúc xế chiều thì chúng nó sẽ bơi qua bơi lại ở con sông nhỏ bên cạnh đường cái, ánh mặt trời mà chiếu vào thì sẽ sinh ra đến vài loại màu khác nhau, chờ qua khỏi lúc xế chiều thì chúng nó liền bơi đi, bởi vì chúng nó nhỏ quá nên bắt không được, tóm lại rất là dễ nhìn.”
Di Ngọc bị lời hắn nói sinh ra lòng hiếu kỳ, nhưng nghĩ đến hai người vừa rồi cũng đi xem cá thì nàng liền dẹp tâm tư, lắc lắc đầu, “Vẫn là thôi đi, lần sau chúng ta lại đi xem.”
“Ờ,” Trình tiểu béo có chút chán nản đáp lại một tiếng, rồi ngồi xuống bãi cỏ dựa vào lan can, “Tiểu Ngọc, kỳ thật cưỡi ngựa an toàn lắm, chỉ cần muội học được rồi thì sẽ không bị ngã xuống, chờ một ngày nào đó muội muốn học thì ta sẽ dạy uội, cam đoạn là muội sẽ cưỡi được cực kỳ vững vàng.”
Di Ngọc nghe ra an ủi trong lời nói của hắn, trong lòng rất là ấm áp, cười đáp: “Biết rồi.”
Hai người cứ như thế người đứng kẻ ngồi, cách nhau một cái lan can thường thường nói vài câu, chờ đến khi thái dương nơi chân trời ngã về tây thì Trình Tiểu Phượng một thân lửa đỏ mới cưỡi ngựa chạy tới, đắc ý hướng Di Ngọc khoe khoang lúc nãy nàng ấy cùng người ta đua ngựa thắng được một cây quạt, bên trên có chữ lưu niệm do chính tay Âu Dương Tuân viết.

(Âu Dương Tuân là 1 trong bốn nhà thư pháp đại sư nổi tiếng nhất thời Đường.)
Trước khi màn đêm buông xuống thì ba người đã trở lại Trình phủ, sau khi Lô Trí biết Di Ngọc không có cưỡi ngựa thì cũng không có nhiều lời gì với nàng nữa, ngược lại là Trình phu nhân có chút thất vọng treo trên mặt. Trước khi ba người trở về thì Trình Giảo Kim đã bị người ta lôi đi uống rượu, dùng xong cơm chiều, Lô Trí liền mang theo Di Ngọc cáo từ, hai người bị ba mẹ con Trình phu nhân đưa đến ngưỡng cửa, trước khi gần lên xe bà ấy nhét vào trong tay Di Ngọc một cái túi nhỏ, không chờ nàng trả lại liền kéo Trình Tiểu Phượng và Trình Tiểu Hổ vào phủ.

Di Ngọc dựa vào vách xe, mượn ánh đèn nơi góc xe thưởng thức một đôi khuyên tai phỉ thúy hình giọt nước lớn nhỏ chừng đốt tay cái, Lô Trí xem qua một cái rồi có chút nghiền ngẫm nói với nàng: “Phỉ thúy này xem qua là đồ xưa cũ, không chừng chính là của hồi môn của Trình phu nhân.”
Di Ngọc vừa nghe lập tức đem chiếc khuyên tai đang cầm trong tay nhét vào trong hà bao, rồi để lên lòng bàn tay của Lô Trí, “Muội không cần, ngày mai huynh giúp muội trả lại đi.”
Lô Trí đem hai chiếc khuyên tai cất xong, rồi bỏ vào trong túi tay áo, không lại đem chuyện này nói nữa, “Đợi chút nữa về nhà, ta sẽ nói với nương chúng ta cần sớm đến trường, muội thu dọn chút đồ đạc đơn giản rồi ta sẽ đưa muội đến vương phủ ở, ta ở trong kinh thành cũng có chút việc cần xử lý.”
“Dạ.”
“Đúng rồi, thuốc thang gì đó thì tự tay muội nấu là được, chuyện gội đầu xoa bóp gì đó, đến nơi liền dạy cho người hầu.” Gội đầu rồi xoa bóp này nọ tất nhiên sẽ có tứ chi tiếp xúc, nhất là khi gội đầu Ngụy vương chắc chắn không thể mặc quần áo chỉnh tề, nếu không sẽ bị ướt hết cả người, Di Ngọc tuy rằng chưa cập kê, nhưng cũng không thể việc gì cũng tự làm.

Nghe hắn nói như vậy, Di Ngọc cười khổ một tiếng, “Đại ca, Ngụy vương nói việc hắn trúng độc không thể để cho quá nhiều người biết.” Nếu thực là cần người hầu hạ như vậy thì chờ ngày Lý Thái giải độc xong, cũng chính là ngày chết của mấy người đó.
Tròng mắt Lô Trí hơi híp lại, “Chuyện này muội không cần quan tâm, chỉ lo đi dạy cho người khác là được, ta sẽ nói với Ngụy vương, muội là một nữ tử làm sao có thể…”
Lúc đứng trong tiểu viện ở vương phủ chờ Lô Trí thì Di Ngọc đã nghĩ ra chủ ý, “Đại ca đừng lo lắng, ngày mai muội đem phương thuốc cho bọn họ, dược liệu cũng cần mấy ngày mới có thể tìm đủ. Trước đó muội sẽ vẽ một bản vẽ cho Ngụy vương sai người làm, khi gội đầu sẽ không vượt qua…”
Chuyện này đối với nàng rất đơn giản, chính là tìm người làm một cái ghế nằm, khi gội đầu cho dù giữ nguyên quần áo cũng không sợ dính nước, nàng đem vật này nói đại khái với Lô Trí thì hắn mới chịu buông miệng.
Kỳ thật lúc này phong khí rất là mở ra, ngăn cách giữa nam và nữ chẳng hề nghiêm trọng, ví dụ như trong vài tiệm thuốc còn có có thầy thuốc là nữ, khi giúp bệnh nhân xem bệnh thì “nhìn, nghe, hỏi, sờ” (*) cũng không thiếu tiếp xúc, chẳng qua trình độ coi trọng trong lòng mỗi người không giống nhau thôi.
(*) bốn bước khám bệnh của đông y.
“Hôm nay muội ở trường ngựa đông giao nhìn thấy tam hoàng tử, còn có một tiểu cô nương gọi là Trưởng tôn Tịch, nàng là tiểu thư của nhà Trưởng Tôn sao?”
“Ừ, Trưởng Tôn Tịch là con gái thứ ba của Trưởng Tôn đại nhân, cùng Trưởng Tôn Nhàn giống nhau đều là con vợ cả, nhưng mà so với Trưởng Tôn Nhàn mà nói thì vị tam tiểu thư này cũng không có nổi danh, chắc là tuổi còn nhỏ nên thế, muội nói nàng ta cùng Ngô vương cùng một chỗ? Quái lạ.”
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lô Trí, Di Ngọc tò mò hỏi: “Sao vậy?”
Lô Trí do dự một chút xong nói khẽ: “Chuyện này nói với muội cũng không ngại, có lẽ đây chỉ là lời đồn, muội nghe qua rồi thôi — tháng trước ở giữa gia yến hoàng thượng từng chỉ hai vị tiểu thư làm trắc phi cho Ngụy vương, nhưng bị hắn đương trường cự tuyệt, ngày hôm sau bệ hạ liền đặc biệt triệu hắn vào cung, cũng không biết nói cái gì mà không lại nhấc lên chuyện chỉ hôn kia nữa, theo sau có chút lời đồn nói là trong lòng Ngụy vương có chủ, vị cô nương mà hắn phải lòng kia lại chưa có cập kê, vì vậy mới không muốn trước khi vương phi vào cửa đã cưới trắc phi.”

Sắc mặt Di Ngọc cổ quái, nửa đoạn trước lời của Lô Trí nàng còn tin một chút, còn nửa sau thì đừng nói Lý Thái nhìn trúng một bé gái chưa tròn mười bốn tuổi, ngay cả chính nàng làm sao cũng không dám tưởng tượng, có lẽ tình huống này ở trong mắt thế nhân rất tầm thường, nhưng theo ý nàng thì một người như thế làm sao có thể thích một thiếu nữ chưa thành niên? Ặc, nếu thực như thế thì cũng có chút… quá quỷ dị đi.
Lô Trí nhìn sắc mặt nàng, ánh mắt chớp lên, tiếp tục nói: “Sau đó liền có người nhiều chuyện phán đoán, trong kinh này có vị tiểu thư nhà nào có thể là người đó, cuối cùng chỉ có tam tiểu thư Trưởng Tôn Tịch của phủ Trưởng Tôn là khớp, ta nghe nói hình dạng của nàng ta cực kỳ nổi bật, so với Trưởng Tôn Nhàn càng thắng hẳn ba phần, hôm nay muội gặp qua nàng ta, cảm thấy ra sao?”
Di Ngọc đang còn vì tưởng tượng đến chuyện Lý Thái đi thích một thiếu nữ chưa thành niên mà ngộp cười, bây giờ chợt nghe Lô Trí hỏi nàng, liền gật đầu cười nói: “Muội thấy qua đều ngây người nha, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng hình dạng thực sự là hết sức ưa nhìn, dáng dấp chim sa cá lặn, diện mạo hoa nhường nguyện thẹn, haha, đại ca, cũng bởi vì việc này mà huynh kỳ quái vì sao Ngô vương đi gần với Trưởng Tôn Tịch kia à.”
Người yêu tin đồn của Ngụy vương lại cùng Ngô vương đi ra ngoại ô vui chơi cưỡi ngựa, hai người nổi bật trong việc kế vị đi tranh đoạt một thiếu nữ chưa thành niên, chuyện này sao mà nghe qua giống như một rổ dưa lê nha, vừa liên tưởng như vậy, ánh mắt của Di Ngọc tức thì trở nên lấp lánh.
Lô Trí không động thần sắc đảo qua mặt Di Ngọc, vừa định âm thầm xả hơi, lại nghe nàng nói: “Nhưng mà, đại ca, muội cảm thấy là Ngụy vương điện hạ như thế, ừm, một người thâm trầm như thế, lại phải lòng một tiểu cô nương như Trưởng Tôn Tịch, khụ khụ, có chút kỳ quái.”
Lô Trí ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ừ, là có chút kỳ quái, bất quá đây cũng chỉ là lời đồn, hẳn là Ngụy vương có nguyên nhân gì đó không muốn cưới hai vị tiểu thư khi làm trắc phi, nên mới nắm người khác đến làm tấm chắn.”
Hắn đem hai chữ “tấm chắn” cắn cực nặng, Di Ngọc gật gật đầu, “Vẫn là nói như thế mới hợp lý một chút.” Cho dù chuyện lưỡng vương tranh nữ rất mê người, nhưng bởi vì nắm chắc nguyên tắc mưu cầu sự thực, nàng càng là có khuynh hướng nghiêng về cách nói có khả năng lớn hơn. Lô Trí lại liếc nàng một chút, rồi nhắm mắt lại không nói nữa, khi hai người về tới nhà thì trời đã vào đêm, Lô thị ngồi ở trong phòng khách chờ bọn họ, hai huynh muội đem cái cớ đã soạn sẵn ở trên xe nói với Lô thị, bà lập tức đồng ý, rồi thúc giục hai người nhanh đi tắm rửa, còn bản thân mình thì đi sửa soạn này nọ cho bọn họ.
Nửa đêm, Di Ngọc xác định cửa phòng đã khóa kỹ, liền đem cái hộp tối thui ở phía sau gương lấy ra, nhón chân leo lên giường rồi đem nến trên giá đốt lên, lục lọi dưới gối lấy ra mấy cái bình sứ, từ trong cái hộp đen lấy ra hai loại hạt giống, mỗi loại lại lấy bốn hạt phân biệt bỏ vào trong bình sứ.
Tiếp theo lấy một cái hộp cực kỳ bình thường mà lúc trước đựng trang sức để ở trong rương mây dưới giường ra, sau đó đem hai cái bình đựng thuốc, một cái chai đựng máu pha loãng và một cái chai đựng ngân châm đã tiêu độc bỏ vào trong, cuối cùng đem cái hộp này cất vào giữa hai lớp quần áo trong bao hành lý ở cuối giường, xong xuôi lại đem cái hộp đen cất lại phía sau gương đồng.
Phối chế thuốc giải cho độc bóng đè có hai loại dược liệu mấu chốt, một loại tên là cỏ Bất Kiến, sinh ở trong các dãy núi, nhất là trong những động huyệt âm u ẩm ướt, một loại còn lại gọi là hoa sen Ký Mộng, sinh trưởng ở nơi lầy lội, đây là một loại biến dị của hoa sen, hình thể nhỏ xinh, rất hiếm mới có. Cỏ Bất Kiến là loại thuốc chủ yếu dùng khi gội đầu xoa bóp, còn hoa sen Ký Mộng là chủ dược trong nước thuốc uống, hai loại dược thảo này đều có ký lục rõ ràng cẩn thận trên tấm lụa thêu, bệnh tình của Lý Thái chỉ cần mỗi loại có hai cây là được, nhưng vì phòng bất trắc, nàng mang thêm nhiều một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.