Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.2 - Chương 134: Khách Đến


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 134: Khách Đến


Đêm dài, trong phòng phiêu tán huân hương nhàn nhạt, bên cạnh giường đặt một đế cắm nến bằng bạc, bên trên lóe ra ánh sáng mỏng manh chiếu rọi bóng người ngủ có chút bất an bên trong màn giường màu trắng ngà.
Thân hình cao lớn nằm thẳng trên giường khẽ run, mái tóc dài đen nhánh tản hỗn độn ở trên đệm giường, trên cái trán bóng loáng tẩm ra từng chút từng chút mồ hôi tinh mịn, giữa đôi môi hơi tái nhợt chốc chốc lại tràn ra một tiếng ngâm thì thầm nát vụn.
“Mẫu phi… con… đồng… đồng ý…”
Sau một tiếng kêu rên, nam tử trên giường đột nhiên mở ra đôi mắt, ánh sáng rực rỡ của màu xanh bích tràn ra, hắn chống một tay xuống giường chậm rãi ngồi dậy, trầm giọng hỏi:
“Giờ nào?”
Bên ngoài một ô cửa sổ trong phòng truyền vào một tiếng trả lời cung kính: “Giờ Sửu ba khắc.”
“Đã có tin tức của Diêu Bất Trị chưa?”
“Hồi chủ tử, tạm thời còn chưa tìm được.”
“Nói với bọn hắn nếu như qua mười ngày nữa vẫn không tìm được, thì không cần lại tới gặp bản vương.”
Lý Thái lẳng lặng tựa vào đầu giường, một tay vỗ trán, một tay nhẹ nhàng hướng bên cạnh giường phất một cái, ánh nến nháy mắt dập tắt, trong phòng chỉ còn một mảnh tối đen, vầng trăng cong cong ngoài cửa sổ cũng bị mây đen che khuất.
Long Tuyền Trấn – Lô gia
Di Ngọc ở trong nhà dưỡng hơn nửa tháng, cuối cùng trên khuôn mặt trắng nõn cũng sinh ra được chút thịt, sau khi được Trần Khúc báo cho nàng biết vết thương trên mặt đều đã không còn, nàng liền không giống thường ngày mà là ngồi ở trước gương soi đến hai khắc chung mới thôi, Lô thị ở một bên nhìn nửa ngày nghĩ là nàng đổi tính, đã có chút lòng thích đẹp của thiếu nữ, nên cười nói:

“Chờ Ngọc Nhi cập kê là có thể trang điểm, đến lúc đó nương sẽ mua cho con vài món bột chì, son và phấn má tốt nhất.” (*)
Di Ngọc vừa nghe thì vội vàng lắc đầu nói: “Con không cần đâu, chính nương cũng không có dùng nha.”
“Không phải vì nương ngại bôi lên mặt quá trắng sao.”
“Vậy con càng là không cần, hiện nay đã đủ trắng.”
Kỳ thật Di Ngọc soi gương soi cả buổi như vậy, thứ nhất là bởi vì lâu quá không soi gương, bây giờ thấy được hình dạng của bản thân nên khó tránh nhìn ra được chút biến hóa rõ ràng, có vẻ như nẩy nở một ít, thứ hai là cảm thấy khuôn mặt so với ngày xưa càng trắng càng mịn màng hơn hẳn, nghĩ đến hẳn là do trên mặt có vết thương, nên hơn nửa tháng nay đều đem luyện tuyết sương trở thành kem dưỡng da dùng hết cho cả khuôn mặt. Mặc dù có chút lãng phí, nhưng công hiệu cũng là rõ rệt.
Lô thị giơ tay nhéo mặt nàng một cái, “Bột chì không cần, nhưng son môi má hồng là phải cần, được rồi, nhanh chóng chải đầu đi ra ăn điểm tâm.” Nói xong liền xoay người ra khỏi phòng.
Tiểu Mãn trở về nhà cậu của nàng, chỉ còn có Trần Khúc ở bên ngoài bận việc, Di Ngọc liền trộm lười tết một cái bím tóc, chọn lấy một chuỗi hoa châu đơn giản cài ở đuôi tóc, rồi đem tóc trên trán mà hôm qua bị Lô thị cắt bớt giãn ra phủ kín hết cái trán, nàng chớp chớp mắt soi gương, ừm, một cô nương xinh đẹp da thịt như nước làm nha.
Trước đó Trần Khúc đã xin phép qua Lô thị, sáng sớm làm cơm xong liền khẩn cấp vội vàng trở về nhà của mình, thế là trường hợp chỉ có một nhà bốn người cùng nhau ăn sáng của Lô gia lại khó được xuất hiện.
Lô Tuấn rất là không để ý khi ăn cơm, ví dụ như húp cháo cũng thích trộn thêm đồ ăn ở bên trong, Lô thị thấy hành vi của hắn giống như là con nít tuy là bất đắc dĩ nhưng cũng không răn dạy, “Tuấn Nhi, tường bao của mảnh dất dưới chân núi đã làm xong hết chưa?”
“Dạ, tiền công chúng ta đưa ra rất cao, nên các công nhân được thuê tới làm việc rất là nghiêm túc.”
“Trí Nhi, thợ thủ công tìm được chưa con?” Dù sao là xây đại trạch, thiết kế của từng cái viện cũng phải coi trọng, Lô thị vốn là định ở trên tấn tìm người, nhưng Lô Trí lại nói vào kinh thành tìm chút người lành nghề.
“Dạ, nương yên tâm, chờ tường bao làm xong, con liền đi đón người lại đây.
Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, chợt nghe ngoài viện truyền tới từng đợt tiếng đập cửa.

“Có người ở nhà không?”
Nghe thấy thanh âm này, Lô Trí và Di Ngọc nhìn nhau, cùng để xuống chén đũa, Lô Trí nói với Lô thị: “Hẳn là bạn học trong trường.”
Nói xong hai huynh muội liền đứng dậy đi mở cửa, Lô thị vốn là không thích ăn nhiều vào bữa sáng, lúc này lại nghe có khách đến nên cầm khăn lâu miệng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Có người không?”
Di Ngọc đi đến ngưỡng cửa, nghe giọng nói trong sáng này thì trên mặt vừa mừng vừa sợ, vươn tay đem then cửa lấy ra, mở cửa cổng ra quả nhiên thấy ngoài cửa đứng hai bóng dáng một ột thấp.
Trình Tiểu Phượng cười ha ha, “Thế nhưng tìm đến,” lại quay đầu đắc ý nói với Trình Tiểu Hổ ở bên cạnh: “Xem, ta liền nói là nhà này nha.”
Trình tiểu béo nghiêng đầu nói thầm nho nhỏ: “Ngươi đều gõ cửa năm căn nhà.” Sau đó rất nhanh quay đầu nhìn thoáng qua Di Ngọc, trong ánh mắt lộ ra nhàn nhạt kinh ngạc rồi lập tức quay đầu đi.
Di Ngọc duỗi tay đem Trình Tiểu Phượng kéo vào trong, “Tại sao các ngươi lại tới.”
“Thế nào, không hoan nghênh sao, vậy ta đây đi về ha,” trên miệng nói như vậy, nhưng bước chân đi vào trong sân của Trình Tiểu Phượng lại không ngừng, còn đánh giá xung quanh tòa nhà mà trước đó không lâu mới điên đảo bài trí lại.
Lô Trí ôm cánh tay đứng ở một bên, khẽ cười một tiếng, “Vậy ngươi liền đi về đi, không tiễn.”
“Xí,” Trình Tiểu Phượng liếc hắn một cái, “Tỷ tỷ cũng không phải tới nhìn ngươi — Tiểu Ngọc, đây chính là nhà của ngươi sao, làm cho ta tìm quá chừng, trước kia hỏi qua A Trí thì hắn chỉ nói ở phía nam trấn Long Tuyền này.”
Di Ngọc biết nàng có thể đụng đến cái hẻm nhỏ này rất không dễ dàng, bây giờ lại là sáng sớm, hai người này hẳn là trời chưa sáng đã từ thành Trường An xuất phát, “Các ngươi ăn sáng chưa?”

“Chưa ăn.” Tỷ đệ Trình gia trăm miệng một lời nói.
Di Ngọc xoay người dẫn bọn hắn đi vào trong nhà, “Vậy cùng nhau vào thôi, chúng ta đang ăn sáng nha, làm được nhiều lắm, ta đi lấy thêm hai đôi chén đũa cho các ngươi.”
Hai huynh muội vén rèm lên đi vào trong phòng, sau khi thấy Lô thị và Lô Tuấn ngồi ở sau bàn ăn, không đợi Di Ngọc giới thiệu liền vội vàng đi lên hành lễ với Lô thị, Lô Tuấn còn đang vùi đầu ăn cơm bấy giờ ngẩng đầu thấy bọn hắn thì rất là vui mừng, không chờ Lô thị mở miệng liền kéo Trình Tiểu Hổ hỏi mấy câu.
Lô thị cười gọi hai người ngồi xuống, “Nhanh ngồi, còn chưa có ăn cơm đi.”
Trình Tiểu Hổ nhìn chằm chằm một mâm khoai mì tưới nước đường trên bàn ăn, gật đầu nói: “Chưa.”
Lô thị kêu Di Ngọc đi phòng bếp múc hai chén cháo, thấy mấy đứa nhỏ đều vậy ở trước bàn cơm ngồi, liền đứng dậy nói: “Mấy đứa từ từ ăn, ta đi ra ngoài dạo chút.”
Lúc này Trình Tiểu Phượng mới cảm thấy là mình quấy rầy đến người ta ăn cơm, đang có chút lúng túng, thì Di Ngọc cười nói: “Không sao, lúc nãy nương của ta ăn qua, buổi sáng nàng ăn ít lắm.”
Sau khi Lô thị ra khỏi nhà, trong phòng chỉ còn lại năm người cùng thế hệ, thì huynh muội Trình gia mới không câu nệ giống như vừa rồi, cha bọn họ là Trình Giảo Kim, căn bản là người không để ý mấy cái quy củ cứng nhắc kia, huống chi lại cùng với huynh muội Lô gia cực quen nên lúc này trong phòng không có người lớn, liền cầm lấy đũa vừa ăn vừa nói chuyện.
“Tiểu Ngọc, ta thấy trên mặt ngươi cũng không có một cái dấu vết gì nha, thế mà Tiểu Hổ nói trên mặt ngươi bị thương, làm hại ta đều không dám hỏi A Trí nhiều chút.” Trình Tiểu Phượng ngồi bên cạnh Di Ngọc, sau khi nhìn chằm chằm mặt của nàng mới nói.
Trình Tiểu Hổ sớm ở bên ngoài liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bóng loáng của Di Ngọc, buồn bực nói: “Ngày đó ta rõ ràng nhìn thấy thật nhiều vết xước đầy máu nha.”
Di Ngọc thấy hắn thường thường nhìn bên cạnh tay nàng một cái, thế là nàng đem một khay khoai mì nước đường kia đều đưa đến cạnh hắn, “Ừ, vốn là có chút vết xước, nhưng mà dùng thuốc tốt nên không để lại sẹo.”
Trình Tiểu Hổ nhìn cái khay để ở cạnh mình, sắc mặt liền đỏ ửng, nhưng vẫn nhịn không được vươn đua ra gắp một miếng để vào trong miệng, trên khuôn mặt béo lộ ra một nụ cười hài lòng.
Trình Tiểu Phượng lấy tay xoa xoa bóp bóp gương mặt Di Ngọc, cảm giác mềm nhũn làm cho nàng hơi kinh ngạc, “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Sau khi cơm nước xong, Lô Tuấn phải đi nhà mới trông chừng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Trình Tiểu Phượng, Lô thị mang bọn hắn cùng đi đến cánh rừng phía nam. Vì trước kia Lô Tuấn vô ý lỡ miệng nói ra nên hai huynh muội biết được kẹo hồ lô hai lượng bạc một cây ở kinh thành chính là ra từ Lô gia, vì thế luôn muốn đến nhìn một cái.
Đến cánh rừng sơn tra, Di Ngọc thấy biểu cảm thèm ăn khi nhìn mấy quả đỏ trên cây của bọn họ, thế là lên tiếng nói: “Các ngươi hay là hái chút mang về đi, xích trảo này không những có thể làm kẹo hồ lô, mà hầm canh nấu nước linh tinh cũng có thể ăn ngon.”

Trình Tiểu Phượng lập tức bắt Trình Tiểu Hổ cởi áo ngoài bằng lụa làm thành cái túi, ở trong cánh rừng có non xanh nước biếc vờn quanh này hái trái cây thật là có một phen thú vị, mấy người một bên hái quả một bên chơi đùa, gần hai canh giờ sau cũng chỉ mới hái chừng trăm trái.
Di Ngọc có ý muốn bọn họ hái nhiều chút, mấy thứ này ở trong mắt người ngoài xem tới là luận bạc mà tính, nhưng kỳ thật ấn vốn đầu tư và lợi tức mà nói, cơ hồ là mua bán không tốn tiền vốn, nhưng Trình Tiểu Phượng lại kiên trì không chịu lại muốn thêm, vì vậy nàng cũng không miễn cưỡng.
Nghĩ đến lại đi tiếp về hướng nam chính là nơi mà Lô gia đang xây nhà mới, trong lòng Di Ngọc chợt động, nói với mọi người: “Chúng ta đến phía nam tìm nhị ca đi, Tiểu Phượng tỷ, Tiểu Hổ, ta mang các ngươi đi xem thứ tốt.”
Giá tiền thuê công nhân không đắt, trừ hai lão nhân hiểu được xây nhà lớn ở trấn trên được đặc biệt mời đến, Lô gia thuê người rất nhiều, một bộ phận là xây tường, một bộ phận khác thì đào bể chứa nước cho suối nước nóng, gần hai mươi ngày trôi qua, hồ suối đã xây xong, chỉ còn thiếu mời thợ thủ công chuyên môn làm cơ quan dẫn nước tới là xong, con suối nửa đóng kín tuy tạm thời không có đục mở ra, nhưng vẫn liên tục không ngừng có nước nóng rót vào trong hồ.
Lô Trí biết nàng muốn dắt bọn họ đi xem suối nước nóng nên đối với Trình Tiểu Phượng đang hiếu kỳ đặt câu hỏi cũng không có giải thích.
Mấy ngày trước lúc cái hồ gần xây xong Di Ngọc đã tới xem qua, cái hồ nhỏ chứa đầy nước suối nóng trong suốt bốc lên sương mù, làm cho người ta nhìn qua thì cũng cảm thấy lỗ chân lông toàn thân giống như đều muốn giãn ra vậy, thế nên tâm tình lúc này của nàng rất tốt.
Nhưng tâm tình tốt đẹp của nàng cũng duy trì không được bao lâu, mấy người đang đi đến phụ cận nơi xây nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng tranh cãi truyền ra, tường bao đã xây gần xong, bọn hắn theo cửa vào đi đến bên trong, chỉ thấy trên một mảnh đất trống nơi xa, có một nhóm người vây quanh Lô Tuấn, xung quanh bốn phía không ít các công nhân dừng công việc trong tay đứng nhìn xem náo nhiệt.
Nhóm người vây xung quanh Lô Tuấn ăn mặc rất thống nhất, chỉ có người cầm đầu là mặc thâm y, người này lấy tay quơ quơ bốn phía một chút rồi cao giọng nói: “Mảnh đất này là của Từ phủ chúng ta, tiểu huynh đệm ta khuyên ngươi vẫn là sớm về nhà cầm khế đất đưa đến Từ phủ đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí!”
Giọng nói của Lô Tuấn rất phẫn nộ, “Đây là nhà chúng ta bỏ tiền ra mua, khế đất cũng ở trong tay chúng ta, bằng cái gì đưa cho các ngươi!”
“Các ngươi? Các ngươi từ chỗ nào mua tới, ta nói cho ngươi biết, khế đất kia lúc trước là do một tên hạ nhân trong Từ phủ của chúng ta trộm đi, đó là đồ ăn trộm biết không! Nhanh chóng đem khế đất trả trở về, nếu không chúng ta bẩm báo đến chỗ trưởng trấn, lúc đó không phải khua môi múa mép dễ dàng là xong việc!”
Lô Tuấn vươn tay xoa quả đấm, phát ra tiếng vang giống như là đậu bị nổ bung, “Nằm mơ, thật là nằm mơ giữa ban ngày, các ngươi nhanh chóng đi cho ta, bằng không ta liền đánh người!”
~ Hết chương 134
~Chú:
(*) Bột chì: Loại bột chì để trang điểm của phụ nữ thời cổ đại này (rất nhiều quốc gia khác chứ ko phải riêng TQ) có từ rất sớm, nó ko phải là loại bột chì đen xì giống ruột bút chì đâu nhé, Grey dốt hóa học nên tra lòi họng mới tra được, loại chì để trang điểm này là bột chì cacbonat (PbCO3) có màu trắng tinh dùng như 1 loại phấn quánh lên mặt, vì sử dụng trực tiếp như thế nên rất dễ gây ra nhiễm độc chì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.