Tân Đường Di Ngọc

Chương Q.2 - Chương 133: Thông Minh Và May Mắn


Bạn đang đọc Tân Đường Di Ngọc: Chương Q.2 – Chương 133: Thông Minh Và May Mắn


Di Ngọc rất không hình tượng ngồi ở bên cạnh vườn thuốc, nghe Diêu Hoảng càng không có hình tượng ngồi bệt trên đất giảng giải tên gọi và công dụng của cái hộp hạt giống kia.
“Ngươi nhìn loại hạt màu đen mang chút ban màu vàng này xem, sau khi nó lớn lên chính là một loại độc vật tên là cỏ dạ tinh, chỉ cần một đoạn ngắn cỡ ngón út, dùng lửa đốt sinh ra khói rồi xông lên mắt, trong vòng ba ngày nhìn cái gì cũng chồng chéo lên nhau, ha ha, có lần ta gặp được…”
Diêu Hoảng không chỉ giảng giải công dụng của các loại hạt giống, mà còn thêm vào một ít chuyện mà hắn tự thân trải qua cho nàng nghe, nói rất là có hình có dáng, nên dần dần Di Ngọc nghe được mê mẩn, cũng không để ý có phải hắn nói dối hay không, mà thường thường còn đưa ra chút vấn đề.
Diêu Tử Kỳ ngồi ở chỗ không xa giặt quần áo, thấy hai người như vậy liền vào trong nhà nâng một cái băng ghế ra cho Di Ngọc ngồi, thế là hai người ngồi bên cạnh vườn thuốc nói được càng thêm hăng say, cho đến khi sắc trời dần tối, Diêu Hoảng đã nói xong chuyện xưa của hai mươi loại hạt giống trong hai cái hộp cho nàng nghe thì bụng mới “ùng ục” một tiếng.
“Ha ha, được rồi, hôm nay liền nói đến đây đi, chúng ta đi ăn cơm.”
“Dạ.”
Đi đâu ăn cơm? Tự nhiên là Lô gia, Diêu Hoảng liên tiếp ở Lô gia cọ hai ngày cơm cũng không có đỏ mặt, lúc này vẫn nghênh ngang định hướng Lô gia đi, Diêu Tử Kỳ lại lén lút giữ chặt Di Ngọc đang đi ở phía sau, nhỏ giọng xin lỗi còn đào ra một cái túi tiền đưa cho nàng.
Di Ngọc nhíu mày giả bộ cả giận nói: “Diêu thúc giúp nương của ta khám bệnh chưa lấy một xu, ngươi lại cùng ta tính tiền cơm, có phải là muốn để ta đem tiền thuốc trả cho ngươi không?”
Diêu Tử Kỳ vội vàng xua tay: “Không, không, ngươi đừng hiểu lầm.”
Di Ngọc nhịn cười, “Vậy ngươi còn không nhanh đem tiền cất đi.”
“Vậy, vậy được rồi.”
Thấy Diêu Tử Kỳ bất đắc dĩ đem túi tiền cất vào, trên mặt Di Ngọc mới lộ ra tươi cười, mang nàng đến nhà mình ăn cơm.

Buổi tối ngày cuối cùng của tháng tám, Lô Trí từ Trường An về nhà, đem theo thùng tạp thư mà Di Ngọc để quên ở trường cùng một vài thứ vụn vặt thường dùng đều mang về, ngoài ra còn có hai phong thư.
“Đây là thư của Tiểu Hổ và Tiểu Phượng viết cho ngươi.”
Di Ngọc từ trong tay Lô Trí nhận lấy thư, lấy một bức trong đó mở ra, chữ viết bên trên không coi như là tốt, nhưng cũng rất đoan chính.
“Tiểu Ngọc: Ngày đó nghe nói ngươi té ngựa, vốn muốn thăm hỏi, nhưng mà lại bị A Trí thúi ngăn lại, ngươi yên tâm, mấy tên tiểu tử Thái Học Viện đó đã bị tỷ tỷ giúp ngươi dạy dỗ qua, ngươi ở trong nhà nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, chờ đi học ta sẽ tự mình dạy ngươi cưỡi ngựa, hương vị của điểm tâm cực ngon, nhất là loại bánh có nhân màu đỏ — Tiểu Phượng Tỷ.”
Lại mở bức thư thứ hai.
“Tiểu Ngọc: Gặp chữ như gặp người, điểm tâm ăn ngon lắm, nhưng mà đa số đều bị đại tỷ cướp đi, tháng mười đi học nếu thuận tiện lại mang theo chút ột mình ta nha, đại tỷ đem mấy người ngày đó hại con ngựa của ngươi nổi điên buộc lên trên lưng ngựa, rồi cho chạy quanh sân nửa canh giờ, ta giúp nàng thổi gió, ngày nghỉ đại tỷ vốn định đi thăm ngươi, nhưng bị Lô đại ca cự tuyệt, ngươi ở nhà điều dưỡng cho tốt — Tiểu Hổ.”
Lô Trí ngồi ở một bên bưng chén trà trong tay, thấy nàng lúc thì cười lúc thì ngưng, bèn hỏi: “Viết cái gì?”
Di Ngọc cười đem hai lá thư gấp lại để vào trong bao thử, “Không có gì, khen điểm tâm của ta làm ăn ngon lắm.” Nàng đương nhiên sẽ không đem bảng cáo trạng nho nhỏ về hắn của tỷ đệ Trình gia nói ra.
Lô Trí không lại hỏi, Lô thị và Tiểu Mãn dọn dẹp này nọ đi ra, rồi đem chuyện của Diêu gia ở cách vách nói với hắn, sau khi biết chính là người mà lần trước bọn hắn cứu ở Tụ Đức Lâu thì hắn hơi kinh ngạc một chút, đang định hỏi gì đó, dư quang lại liếc thấy Trần Khúc ở một bên che miệng cười trộm, thế là há mồm hỏi:
“Ngươi đây là thế nào?”
Trần Khúc nén cười, khuôn mặt ngộp được có chút hồng, “Nô tì đây là đột nhiên nhớ tới ngày đó vị Diêu công tử kia niệm một bài vè mà Diêu tiên sinh tự sáng tác, rất là có thú vị.”
Lô Trí đem chén trà để ở một bên, “Ồ? Nói nói nghe.”
Trần Khúc nhìn xà nhà nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Nô tì nhớ không rõ, nói cái gì có bệnh không bệnh, trị không trị, Diêu tiên sinh còn tự xưng là thần y nha.”

Lô thị khẽ trách mắng: “Nói lung tung gì đó, Diêu tiên sinh thực sự là người có bản sự.”
Lô thị uống mấy thang thuốc, cảm giác đau đơn sau gáy khi dậy sớm đã tiêu tán toàn bộ, trên cổ tay cũng nhẹ nhàng có lực rất nhiều, cộng thêm vị trí trong nhà đổi vị trí xong trong lòng an tâm không ít, vì vậy đối với Diêu Hoảng rất là tin phục.
Di Ngọc ở một bên ăn đậu phộng mà Lô Tuấn đã lột bỏ sẵn, chen miệng nói: “Ta nhớ được, ừ, là nói thế này –” nàng vỗ vỗ mảnh vụn rơi trên quần áo, có chút gật gù đắc ý đứng lên rồi nói: “Có bệnh nếu không biết, thì sẽ gây chuyện lớn, tới cửa ta lười để ý, thần y Diêu Bất Trị.”
Trần Khúc và Tiểu Mãn cùng bật cười, Lô thị nỗ lực nghiêm mặt trừng Di Ngọc một cái, sau đó nhớ đến dáng vẻ ngày đó Diêu Tử Kỳ đọc bài vè này, thế là nhịn không được cũng cười ra tiếng.
Lô Trí lại hơi hơi nhíu mày suy tư một trận, cho đến khi Di Ngọc phát hiện hắn không thích hợp mới ra tiếng kêu: “Đại ca, ngươi sao vậy?”
Lúc này hắn mới giãn mày cười, “Không có gì, là rất thú vị.”
Ngày hôm nay Diêu Hoảng thế nhưng lạ thường không có tới ăn ké, bởi vậy Lô Trí cũng không có gặp được đôi cha con này, ngày hôm sau Di Ngọc dậy sớm luyện một trương chữ xong, định giống mọi ngày chuẩn đị đi đến Diêu gia, nhưng bị Lô Trí đang ở phòng khách gọi lại: “Đi đâu?”
“Đi đến nhà Diêu thúc, hắn kể chuyện xưa rất có ý tứ.” Di Ngọc cười hì hì, cũng không có nói rõ Diêu Hoảng kể cho nàng toàn là những chuyện ly kỳ cổ quái về độc dược.
Lô Trí đứng dậy nói: “Ta cùng ngươi đi chung, hắn giúp nương chữa bệnh, ta nhất định phải cảm ơn.”
Di Ngọc cũng không nghĩ nhiều, liền cùng hắn đi đến cách vách, cửa cổng Diêu gia khép chặt, Di Ngọc đứng ở ngưỡng cửa cầm tay nắm đập cửa gõ hai cái, hô:
“Tử Kỳ, mở cửa!”

Không lâu một hồi, cửa liền từ bên trong mở ra, Diêu Tử Kỳ vẫn là mặc một thân nam trang, lúc này đang xắn tay áo, trên vạt áo dính không ít nước đọng, hiển nhiên vừa rồi đang làm việc nhà, nàng nhìn thấy Di Ngọc và Lô Trí đứng ở ngoài cửa, thì khuôn mặt vốn còn mang cười đột nhiên đỏ bừng lên, lắp ba lắp bắp nói:
“Ngươi, ngươi tới, mau vào.” Nói xong nhanh chóng đem tay áo để xuống, rồi quay lưng lại sửa sang quần áo một trận.
“Tiểu Ngọc tới à, mau tới đây!” Sau nhà truyền tới tiếng lớn giọng của Diêu Hoảng, Di Ngọc liền cao giọng ứng hắn, xong rồi kéo Lô Trí đi vào trong nhà, nói với Diêu Tử Kỳ: “Đây là đại ca ta, tên là Lô Trí — đại ca, các ngươi đều đã gặp qua, cũng không cần ta giới thiệu đi.”
Lô Trí so với Diêu Tử Kỳ cao hơn một cái đầu, hắn cúi mắt nhìn thiếu niên có chút mất tự nhiên trước mặt này, lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói: “Diêu công tử.”
Diêu Tử Kỳ hơi cúi đầu, thấp giọng nói: “Lô công tử.”
Di Ngọc thấy bọn hắn chào hỏi lẫn nha, liền tự mình đi vào sau nhà, Diêu Hoảng đang ngồi trên một băng ghế nhỏ cạnh vườn thuốc, thấy nàng đến, vội vàng vẫy tay nói:
“Lại đây lại đây, cho ngươi xem một cái cực hay ho.”
Di Ngọc dời một cái ghế nhỏ dưới vách tường đến bên cạnh hắn ngồi xuống, hướng về chỗ ngón tay hắn chỉ nhìn qua, liền thấy bên cạnh vườn thuốc có mười mấy con kiến, đang xếp thành một đường thẳng tắp chậm rãi hướng một mục tiêu bò tới.
Diêu Hoảng cầm một cái bình sứ nhỏ đã mở nắp, từ bên trong đổ ra lòng bàn tay hai hạt giống so với hạt vừng lớn hơn chút xíu, nói với Di Ngọc: “Ngươi xem, thứ này gọi là dẫn ngửi.”
Liền thấy hắn đem hai hạt giống kia ném ở một chỗ cách đội ngũ của bày kiến kia khoảng hai tấc, trong chớp mắt, mười mấy con kiến kia liền tán đội hình, cuống quít hướng hai bên tán ra, làm như muốn cách hạt giống càng xa càng tốt.
Di Ngọc cảm thấy hứng thú, hỏi: “Diêu thúc, thứ này dùng để làm gì?”
Diêu Hoảng đem bình sứ trong tay đậy nắp lại, quơ quơ trước mặt Di Ngọc, “Mùi của loại dẫn ngửi này, chúng ta là người nên không nghe được, nhưng mấy con ruồi muỗi sâu bọ linh tinh lại có thể ngửi được, chúng nó sợ loại mùi này nên sẽ chạy được xa xa, đến mùa hè ngươi cứ cách bảy ngày ăn một hạt, lúc ở bên ngoài thì muỗi trùng đều sẽ không đốt ngươi, nè, tặng cho ngươi.”
Cầm lấy hai cái bình nhỏ cỡ hai ngón tay hắn đưa, Di Ngọc tò mò mở nắp ra ngửi ngửi, thực sự là không có mùi, “Thứ này có thể ăn?”
Diêu Hoảng cười khà khà, “Đừng xem bề ngoài nha, nó còn mang vị ngọt đó.”
Mấy ngày này Di Ngọc ít nhất cũng được hai ba loại đồ vật của hắn, ban đầu còn nghĩ là hắn nói bậy nói bạ, nhưng về sau lần nào thực nghiệm cũng đều có kết quả nên nàng đối với bản lãnh của Diêu Hoảng đã càng lúc càng tin phục.

Bởi vậy lúc này nàng cũng không cùng hắn khách khí, biết đây là thứ tốt liền cẩn thận cất vào trong túi ở tay áo, biết điều nói: “Cảm ơn Diêu thúc.”
“Khách khí cái gì.”
Diêu Hoảng giương mắt nhìn Lô Trí, vừa rồi bọn họ đùa con kiến thì hắn đã đứng ở một bên, “Vị này chính là Lô công tử đi?”
Lô Trí cúi người thi lễ rồi nói: “Đúng vậy, đa tạ Diêu tiên sinh vì gia mẫu chữa bệnh.” Trong lời nói của hắn có khiêm tốn nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm đối phương.
Diêu Hoảng cùng hắn liếc nhau, tinh quang trong mắt chợt lóe lên, hắn sờ sờ ria mép, rồi bỗng nhiên thu liễm mặt mày, nghiêm nghị nói: “Hành y cứu người vốn là bản thân ta phải làm, cần gì nói cảm ơn.”
Di Ngọc đang nghịch cái bình nhỏ kia, nghe thấy hắn nói ra như vậy, nàng cắn môi nén cười, ngẩng đầu trêu ghẹo nói: “Đúng vậy đó đại ca, Diêu thúc không phải là loại người chỉ biết coi trọng tiền tài, hiện tại thầy thuốc có y thuật tốt lại có đức tính tốt như vậy sợ là ít đến mức đếm được trong một bàn tay.”
Diêu Hoảng phối hợp ưỡn sống lưng, còn sắc bén trong mắt Lô Trí ở lúc Di Ngọc nhìn về hắn thì trong nháy mắt đã thu vào, ba người lại nói chuyện phiếm một hồi Lô Trí mới cáo từ, Diêu Tử Kỳ vẫn đứng ở bên cạnh trầm mặc không nói gì bấy giờ mới đi tiễn hắn, Di Ngọc thì ở lại chuẩn bị tiếp tục nghe Diêu Hoảng kể chuyện xưa.
Nhưng mà hôm nay Diêu Hoảng lại quyết định không lại giảng gì cho nàng, mà là vào phòng lấy một chồng hộp gỗ dẹp dẹp để ở trên mặt đất, xong rồi lấy cái ở trên cùng mở ra đưa cho nàng:
“Ta đã dạy ngươi phân biệt chủng loại mầm mống được năm ngày, trong cái hộp này có mười bốn loại, ngươi đem tên gọi và công hiệu còn có cách phối hợp sử dụng của ít nhất một loại nói cho ta nghe.”
Sau khi chần chờ một chút Di Ngọc mới vươn tay cầm lấy cái hộp, nhìn đủ loại hạt giống bên trong, bắt đầu từng ô từng ô tự nói lên. Khóe miệng Diêu Hoảng càng lúc càng cong, chờ nàng đem mười bốn loại này nói xong, lại lấy một cái hộp khác đưa cho nàng, nàng liền nhận lấy tiếp tục nói, cho đến khi đem tất cả chồng hộp kia xem qua mấy lần, nàng cũng thấy miệng đắng lưỡi khô thì Diêu Hoảng mới ha ha cười, giơ tay vỗ vỗ đầu nàng.
“Tiểu Ngọc, ngươi rất thông minh, rất may mắn.”
Di Ngọc nghi hoặc không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, nói nàng thông minh còn tính đi, nói nàng may mắn lại giải thích như thế nào?
Không đợi nàng nghĩ nhiều, Diêu Hoảng liền thay đổi đề tài, “À, lần trước ở nhà của ngươi ăn cái trái cây kêu là dâu gì gì đó ngon thật, chờ giữa trưa đến nhà ngươi ăn cơm, ngươi thuận tiện hái chút cho Diêu thúc đi.”
“Dạ.” Di Ngọc đem nghi vấn đè xuống, ngoan ngoãn đáp lại một tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.